Khi Ta 17
-
Chương 13
5 giờ sáng, thời điểm tôi đang ôm chăn say sưa ngủ thì….
“ BẢO BÌNH, DẬY COI…”
Một tiếng hét long trời lở đất làm tôi thành công rơi tự do từ trên giường xuống đất cái oạch.
Lại là thằng nhãi Bảo An.
“ Cái gì thế??”
Tôi mắt nhắm mắt mở dò dẫm định chui vào lại vào chăn. Giỡn hoài, trời ngoài kia còn chưa sáng hẳn mắc mớ gì tôi lại phải dậy?
Nhưng… ông em quý báu đã túm ngay cổ áo tôi lôi xềnh xệch ra khỏi phòng.
“ Dậy nấu bữa sáng mau lên.”
“ Gì? Đó là nhiệm vụ của…”
Tôi chợt nhớ ra tôi đã bán rẻ 3 tháng tự do của tôi cho nó rồi.
“ Vâng, tôi sẽ làm ngay ạ.”
Thế là 5h15p sáng, tôi – vẫn đang mặc đồ ngủ - vừa ngáp vừa loay hoay làm bữa sáng.
“ Mời ngài ăn sáng ạ.”
Tôi đặt đĩa bánh mì nướng trứng ốp la trước mặt nó một cách kính cẩn.
“ Bánh mì hơi cháy cạnh và trứng thì chin quá. Nhưng thôi cũng được.”
Tôi lườm nó cháy mặt. Có ngon thì tự nấu mà ăn.
“ Trước khi đi nhớ rửa bát, quét nhà rồi đóng cửa cẩn thận, nhớ mang chìa khóa theo. Cơm hộp, áo mưa và thuốc xịt côn trùng em đã xếp sẵn vào túi ở kia rồi, đừng quên mang theo đấy.”
Tôi đảo tròn hai mắt. Vâng, vâng nhớ rồi thưa mẹ.
“ Đi học đây. Bye bye.”
Chậc, tôi cũng chuẩn bị lên đường thôi.
Bảo Bình check list:
- Rửa bát, quét nhà: Xong
- Sắp xếp đồ đạc: Xong
- Thay đổi Xì tai thể thao: Xong
Ok, lên đường dã ngoại thôi. Let’s go!!!!
Khi tôi tới trường thì tất cả mọi người đã tập trung đầy đủ. Nhìn từ xa mấy chục học sinh tập trung trước cổng trường mà thấy hồi hộp xao xuyến sao sao á, cho dù đây không phải là lần đầu tiên tôi được đi dã ngoại nhé. Trời, mấy chiếc xe buýt xếp hàng nữa kìa, cảnh tượng hoành tráng quá.
Tôi lon ton chạy lại lớp mình.
Úi chà, hội con trai lớp tôi nay đẹp trai sáng loáng ấy. Lấy mắt kính đeo, tóc vuốt vuốt keo, quần áo chỉnh tề… và trông có vẻ tối hôm qua đã tắm rửa kỳ cọ kỹ càng. Chậc, đây là dịp vô cùng hoàn hảo để thoát ế à nha.
Lũ con gái thì… thôi khỏi bàn. Áo váy sặc sỡ, sẹc xi có, dễ thương có, tomboy chất lừ cũng có… nhìn như tranh nghệ thuật của họa sĩ lập dị vậy.
Vậy còn chưa đủ đô nhé, hãy nhìn sang couple Cải – Cà nữa kìa. Mặc đồ đôi luôn, áo phông đen, in mỗi cái áo một nửa trái tim màu hường phấn, trong nửa trái tim là chữ LO – VE to oành. Xì tai mang đậm chất đánh dấu chủ quyền của Cà Chua, đáng sợ quá.
Trời, khoa trương có thừa ạ.
“ Ê, hai đứa đến lâu chưa?”
“ Lâu r... Hở? Khoai, mày...?”
“ Tao làm sao kia??”
Củ Cải cũng ngạc nhiên nhìn tôi.
Mất 5s choáng váng, mà cũng chẳng biết sao khi gặp tôi nó lại thấy choáng nữa, nó vỗ vỗ vai tôi ra vẻ thâm sâu.
“ Thôi, tao không đôi co chuyện mày ăn cắp ý tưởng của tao...”
Đầu tôi ong ong, ăn cắp ý tưởng gì?? Hôm nay Cà Chua nó ăn phải cái gì thiu rồi, tôi nghi lắm.
Nó đột nhiên ngẩng phắt đầu lên, làm tôi giật bắn mình.
“.... Chúc mừng Bảo Bình đã thoát kiếp FA...”
Con này bị điên rồi các bạn ạ, chắc đưa nó vào trại tâm thần thôi.
“ Mày bị làm sao thế? Thần kinh hả??”
Nó làm động tác gạt nước mắt.
“ Mày còn giả ngu cái gì? Lộ Liễu quá rồi. Ai nhìn Thiên Ân và mày mà chẳng biết.”
Thiên Ân? Tôi quay lại nhìn hắn. Tay chân...4 ừ đủ, vẫn còn tóc và mặt mũi thì vẫn... hãm tài như thường, có gì bất ổn sao?
Ý khoan, có cái gì đó sai sai... áo khoác gió, quần bò denim, converse trắng....
Cằm tôi suýt rơi xuống đất. ÔI MÁ ƠI, HẮN DIỆN ĐỒ Y CHANG TÔI.
Thì ra là thế nên Cà Chua và Củ Cải mới choáng đến vậy.
Thì ra là thế nên Cà Chua mới bảo tôi bắt chước ý tưởng của nó.
Thì ra là thế nên nó mới chúc mừng tôi đã thoát kiếp FA.
.............
Nói cách khác, tôi và hắn đang diện đồ đôi.
Trong một khắc đầu óc tôi như được khai sáng.
“ Cà Chua, mày phải tin tưởng tao, tao và thằng cha đó không có quan hệ gì hết...”
Nó ôm ngực, nở nụ cười như kiểu vừa gả được đứa con gái đi vậy. Hiện tại hình như nó nghe không thông cái gì cả.
“ Không được, tao phải thay ngay bộ đồ này ra...”
Nhưng tất cả đã quá trễ, thầy phụ trách bắt đầu gọi điểm danh rồi.
Tôi lên xe trong trạng thái vô thức. Bảo sao khi tới tập trung đã thấy kỳ kỳ, mấy bạn gái lớp khác cứ nhìn tôi với ánh mắt hình viên đạn, làm tôi rùng mình không thôi.
Giờ thì hay rồi, không biết có sống sót qua đêm nay không hay ngày mai báo sẽ đưa tin: một nữ sinh bị bạn bè hãm hại do bị nghi ngờ có quan hệ bất chính với hot boy của trường?
Tôi ủ rũ ngồi xuống sau Củ Cải và Cà Chua, cố gắng làm lơ mấy ánh mắt đang bắn về phía mình.
Bình thường, tôi thường ngồi chung với Cà Chua, còn Củ Cải ngồi dưới. Nay thời thế đã đổi thay, tôi đã thất sủng bị đá xuống làm thứ phi rồi.
“ Vui lên nào, đi chơi mà mặt mày cứ buồn như đưa đám thế thì làm sao mà chịu nổi. Cười cái tao xem nào.”
Tôi cố gắng banh mép ra cười...mà như mếu.
“ Khiếp quá, đừng cười nữa, mày không cười trông dễ nhìn hơn đấy.”
Cái thứ tàn nhẫn này, nó rốt cuộc là yêu quái phương nào vậy???
Thiên Ân vẫn chưa lên xe, tụi con gái để trống chỗ bên cạnh mình mong một cơ hội ngồi cạnh hot boy. Nhân vật chính đang được mong chờ cuối cùng cũng lên xe, hắn lướt qua một loạt chỗ trống, sau đó dứt khoát bước đi.
Lũ con gái hồi hộp chờ đợi, rồi miệng từng đứa há hốc khi hắn “hạ tọa” bên cạnh tôi.
Im ắng vô cùng tận, dường như tôi còn nghe được cả tiếng ruồi bay nữa.
Sau đó, tới lũ con trai lên xe cũng ngạc nhiên không kém.
Mặc đồ đôi lại ngồi cạnh nhau thì chính xác là couple còn gì.
Chờ qua thêm 1 giây nữa, lũ con gái quay lại lườm nguýt tôi – người đang mang danh cướp đi bông hoa quý trong giàn hoa của trường.
Lũ con trai thì... bung lụa, haha các đối thủ nặng ký đang lần lượt có chậu cả thì còn phải lo gì ế nữa.
Amen, tôi có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa hết tội. Tôi huých hắn.
“ Này, cậu phải nói gì đi chứ? Mọi người đang hiểu lầm đấy.”
“ Hiểu lầm cái gì? ”
Thằng cha này giả ngu hay ngu thiệt vậy?
“ BẢO BÌNH, DẬY COI…”
Một tiếng hét long trời lở đất làm tôi thành công rơi tự do từ trên giường xuống đất cái oạch.
Lại là thằng nhãi Bảo An.
“ Cái gì thế??”
Tôi mắt nhắm mắt mở dò dẫm định chui vào lại vào chăn. Giỡn hoài, trời ngoài kia còn chưa sáng hẳn mắc mớ gì tôi lại phải dậy?
Nhưng… ông em quý báu đã túm ngay cổ áo tôi lôi xềnh xệch ra khỏi phòng.
“ Dậy nấu bữa sáng mau lên.”
“ Gì? Đó là nhiệm vụ của…”
Tôi chợt nhớ ra tôi đã bán rẻ 3 tháng tự do của tôi cho nó rồi.
“ Vâng, tôi sẽ làm ngay ạ.”
Thế là 5h15p sáng, tôi – vẫn đang mặc đồ ngủ - vừa ngáp vừa loay hoay làm bữa sáng.
“ Mời ngài ăn sáng ạ.”
Tôi đặt đĩa bánh mì nướng trứng ốp la trước mặt nó một cách kính cẩn.
“ Bánh mì hơi cháy cạnh và trứng thì chin quá. Nhưng thôi cũng được.”
Tôi lườm nó cháy mặt. Có ngon thì tự nấu mà ăn.
“ Trước khi đi nhớ rửa bát, quét nhà rồi đóng cửa cẩn thận, nhớ mang chìa khóa theo. Cơm hộp, áo mưa và thuốc xịt côn trùng em đã xếp sẵn vào túi ở kia rồi, đừng quên mang theo đấy.”
Tôi đảo tròn hai mắt. Vâng, vâng nhớ rồi thưa mẹ.
“ Đi học đây. Bye bye.”
Chậc, tôi cũng chuẩn bị lên đường thôi.
Bảo Bình check list:
- Rửa bát, quét nhà: Xong
- Sắp xếp đồ đạc: Xong
- Thay đổi Xì tai thể thao: Xong
Ok, lên đường dã ngoại thôi. Let’s go!!!!
Khi tôi tới trường thì tất cả mọi người đã tập trung đầy đủ. Nhìn từ xa mấy chục học sinh tập trung trước cổng trường mà thấy hồi hộp xao xuyến sao sao á, cho dù đây không phải là lần đầu tiên tôi được đi dã ngoại nhé. Trời, mấy chiếc xe buýt xếp hàng nữa kìa, cảnh tượng hoành tráng quá.
Tôi lon ton chạy lại lớp mình.
Úi chà, hội con trai lớp tôi nay đẹp trai sáng loáng ấy. Lấy mắt kính đeo, tóc vuốt vuốt keo, quần áo chỉnh tề… và trông có vẻ tối hôm qua đã tắm rửa kỳ cọ kỹ càng. Chậc, đây là dịp vô cùng hoàn hảo để thoát ế à nha.
Lũ con gái thì… thôi khỏi bàn. Áo váy sặc sỡ, sẹc xi có, dễ thương có, tomboy chất lừ cũng có… nhìn như tranh nghệ thuật của họa sĩ lập dị vậy.
Vậy còn chưa đủ đô nhé, hãy nhìn sang couple Cải – Cà nữa kìa. Mặc đồ đôi luôn, áo phông đen, in mỗi cái áo một nửa trái tim màu hường phấn, trong nửa trái tim là chữ LO – VE to oành. Xì tai mang đậm chất đánh dấu chủ quyền của Cà Chua, đáng sợ quá.
Trời, khoa trương có thừa ạ.
“ Ê, hai đứa đến lâu chưa?”
“ Lâu r... Hở? Khoai, mày...?”
“ Tao làm sao kia??”
Củ Cải cũng ngạc nhiên nhìn tôi.
Mất 5s choáng váng, mà cũng chẳng biết sao khi gặp tôi nó lại thấy choáng nữa, nó vỗ vỗ vai tôi ra vẻ thâm sâu.
“ Thôi, tao không đôi co chuyện mày ăn cắp ý tưởng của tao...”
Đầu tôi ong ong, ăn cắp ý tưởng gì?? Hôm nay Cà Chua nó ăn phải cái gì thiu rồi, tôi nghi lắm.
Nó đột nhiên ngẩng phắt đầu lên, làm tôi giật bắn mình.
“.... Chúc mừng Bảo Bình đã thoát kiếp FA...”
Con này bị điên rồi các bạn ạ, chắc đưa nó vào trại tâm thần thôi.
“ Mày bị làm sao thế? Thần kinh hả??”
Nó làm động tác gạt nước mắt.
“ Mày còn giả ngu cái gì? Lộ Liễu quá rồi. Ai nhìn Thiên Ân và mày mà chẳng biết.”
Thiên Ân? Tôi quay lại nhìn hắn. Tay chân...4 ừ đủ, vẫn còn tóc và mặt mũi thì vẫn... hãm tài như thường, có gì bất ổn sao?
Ý khoan, có cái gì đó sai sai... áo khoác gió, quần bò denim, converse trắng....
Cằm tôi suýt rơi xuống đất. ÔI MÁ ƠI, HẮN DIỆN ĐỒ Y CHANG TÔI.
Thì ra là thế nên Cà Chua và Củ Cải mới choáng đến vậy.
Thì ra là thế nên Cà Chua mới bảo tôi bắt chước ý tưởng của nó.
Thì ra là thế nên nó mới chúc mừng tôi đã thoát kiếp FA.
.............
Nói cách khác, tôi và hắn đang diện đồ đôi.
Trong một khắc đầu óc tôi như được khai sáng.
“ Cà Chua, mày phải tin tưởng tao, tao và thằng cha đó không có quan hệ gì hết...”
Nó ôm ngực, nở nụ cười như kiểu vừa gả được đứa con gái đi vậy. Hiện tại hình như nó nghe không thông cái gì cả.
“ Không được, tao phải thay ngay bộ đồ này ra...”
Nhưng tất cả đã quá trễ, thầy phụ trách bắt đầu gọi điểm danh rồi.
Tôi lên xe trong trạng thái vô thức. Bảo sao khi tới tập trung đã thấy kỳ kỳ, mấy bạn gái lớp khác cứ nhìn tôi với ánh mắt hình viên đạn, làm tôi rùng mình không thôi.
Giờ thì hay rồi, không biết có sống sót qua đêm nay không hay ngày mai báo sẽ đưa tin: một nữ sinh bị bạn bè hãm hại do bị nghi ngờ có quan hệ bất chính với hot boy của trường?
Tôi ủ rũ ngồi xuống sau Củ Cải và Cà Chua, cố gắng làm lơ mấy ánh mắt đang bắn về phía mình.
Bình thường, tôi thường ngồi chung với Cà Chua, còn Củ Cải ngồi dưới. Nay thời thế đã đổi thay, tôi đã thất sủng bị đá xuống làm thứ phi rồi.
“ Vui lên nào, đi chơi mà mặt mày cứ buồn như đưa đám thế thì làm sao mà chịu nổi. Cười cái tao xem nào.”
Tôi cố gắng banh mép ra cười...mà như mếu.
“ Khiếp quá, đừng cười nữa, mày không cười trông dễ nhìn hơn đấy.”
Cái thứ tàn nhẫn này, nó rốt cuộc là yêu quái phương nào vậy???
Thiên Ân vẫn chưa lên xe, tụi con gái để trống chỗ bên cạnh mình mong một cơ hội ngồi cạnh hot boy. Nhân vật chính đang được mong chờ cuối cùng cũng lên xe, hắn lướt qua một loạt chỗ trống, sau đó dứt khoát bước đi.
Lũ con gái hồi hộp chờ đợi, rồi miệng từng đứa há hốc khi hắn “hạ tọa” bên cạnh tôi.
Im ắng vô cùng tận, dường như tôi còn nghe được cả tiếng ruồi bay nữa.
Sau đó, tới lũ con trai lên xe cũng ngạc nhiên không kém.
Mặc đồ đôi lại ngồi cạnh nhau thì chính xác là couple còn gì.
Chờ qua thêm 1 giây nữa, lũ con gái quay lại lườm nguýt tôi – người đang mang danh cướp đi bông hoa quý trong giàn hoa của trường.
Lũ con trai thì... bung lụa, haha các đối thủ nặng ký đang lần lượt có chậu cả thì còn phải lo gì ế nữa.
Amen, tôi có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa hết tội. Tôi huých hắn.
“ Này, cậu phải nói gì đi chứ? Mọi người đang hiểu lầm đấy.”
“ Hiểu lầm cái gì? ”
Thằng cha này giả ngu hay ngu thiệt vậy?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook