Khi Sư Phụ Hắc Hóa
Chương 39: Linh Hư bí cảnh[1]

Edit: Astute Nguyễn

Beta: Đậu Xanh

Dần về đêm, bầu trời xanh thẳm đầy sao lấp lánh, bóng cây theo gió đung đưa, hoa đào hồng nhạt vào ban đêm như cũ tản ra từng trận mùi hương.

Hạ Lan Vi ôm chăn bông ngủ ngon lành, ánh trăng vằng vặc chiếu xuống khuôn mặt trắng nõn của nàng, thân hình mập mạp của Tuyết Đoàn cuộn lại thành một đống, nép vào lòng nàng, Cô Cô Gà ngửa đầu, lăn trong ổ gà, cái mào xanh lục rũ xuống, ngủ hình chữ X.

Cánh cửa khẽ mở, lặng yên không một tiếng động, gió đêm lành lạnh thổi vào, Hạ Lan Vi run run, mày nhướng lên, Tuyết Đoàn cũng giật mình, đôi mắt xanh lam mở to ra.

Người trước cửa mặc bạch y, trên người như khoác thêm ánh trăng, mái tóc đen tung bay trong gió đêm. Chàng phất tay áo, vầng sáng màu lam mang theo bột phấn, lẫn vào gió đêm, tản ra khắp nơi, trong phòng tràn ngập một mùi hương thơm thơm ngọt ngọt.

Cỗ hương theo gió đi vào hơi thở của Hạ Lan Vi, nàng chậm rãi dãn mày, đôi mắt run run kia bình thường trở lại, khuôn mặt nhu hòa, mềm mại như gió xuân, ôn nhu ấm áp, khóe miệng không tự giác mà cong lên.

Tuyết Đoàn còn chưa kịp kêu "Meo" một tiếng, thì cơn buồn ngủ ập đến, cái đầu tròn tròn vùi vào trong chăn, cái bụng tròn vo lúc lên lúc xuống. Cô Cô Gà từ đầu tới cuối đều chưa cử động.

Đôi mắt dưới ánh trăng của Hi Loan trong trẻo, chàng lẳng lặng đi đến trước giường, nhìn chăm chú Hạ Lan Vi.

Mái tóc nàng mềm mại buông trên vai, cổ áo trung y màu trắng loáng thoáng lộ ra phần xương quai xanh tinh xảo, phía trên là cái cổ trắng nõn, mượt mà, còn có đôi môi hồng hồng như trái anh đào, nàng đang tản ra hơi thở thơm ngọt, mê người.

Nội tâm Hi Loan không chịu khống chế mà nhảy dựng lên, ánh mắt chàng dừng ở đôi môi đỏ thắm kia, như là bị thứ gì mê hoặc, chậm rãi cúi đầu.

Ánh trăng sáng xuyên qua mái tóc đen, Hi Loan cúi đầu, đôi môi thanh lãnh chạm vào môi người bên dưới rồi bỗng nhiên chàng đứng dậy, như vừa tỉnh mộng lùi lại phía sau mấy bước, hiển nhiên là vì kinh sợ hành động vừa rồi của mình. Hạ Lan Vi vẫn ngủ ngon lành như cũ, khuôn mặt ngây thơ, sắc mặt hồng nhuận.

Hi Loan chậm rãi nhắm mắt lại, tay nắm chặt, đầu ngón tay trắng bệch.


Thật lâu sau, cái bóng của chàng trước giường rốt cuộc cũng động động, chàng thở dài một tiếng, xoay người biến mất trong gió đêm.

Hạ Lan Vi ngủ một mạch tới sáng, không hiểu sao mấy hôm nay, giấc ngủ của nàng thực sự rất tốt. Nàng lười biếng duỗi eo, dọn dẹp một chút đồ, chuẩn bị xuất phát, cùng đệ tử trong tông đi vào Linh Hư bí cảnh.

Linh Hư bí cảnh này trăm năm mới mở một lần, đến lúc đó các môn phái đều sẽ phái con cháu nhập Linh Hư bí cảnh để tham gia thí luyện. Bí cảnh này có rất nhiều pháp khí, yêu lệ quỷ quái cũng không ít. Có ít người vào bí cảnh, may mắn tấn cấp. Có một số người, lại không bao giờ quay về nữa. Những đệ tử tham gia thí luyện này đều là tự nguyện báo danh, các môn phái đều không cưỡng ép. Tuy nhiên những người tu tiên có thực lực, đều không từ bỏ cơ hội tốt mà tiến vào bí cảnh.

Cho nên Hạ Lan Vi cũng xin Hi Loan đi Linh Hư bí cảnh, tham gia thí luyện, Hi Loan chỉ nhẹ nhàng nhíu mày, cũng không ngăn cản.

Hạ Lan Vi dặn dò đơn giản vài câu với Cô Cô Gà, tạm biệt hai con vật rồi mang theo huyền băng kiếm, đi ra cửa.

Ở trên sảnh chính đài luyện võ, hàng trăm đệ tử muốn tham gia thí luyện lần này đều hội tụ tại đây, Hạ Lan Vi ở trong đám người lúc ẩn lúc hiện, đột nhiên bị người phía sau kéo lại.

"Sư muội! Tìm ta sao!" Sở Minh từ phía sau Hạ Lan Vi xuất hiện, cười xán lạn với nàng.

Hạ Lan Vi ôm ngực: "Sư huynh! Dọa cũng sẽ hù chết người đấy!"

Sở Minh híp mắt cười: "Muội không phải vẫn còn sống rất tốt sao"

Hạ Lan Vi: "......"

Lam Ly Hạo cùng Cố Phán Yên sóng vai đi tới. Các đệ tử tiến vào bí cảnh đều kết đôi kết ba, như vậy sẽ chưa đến mức lạc vào nơi nguy hiểm mà không ai biết. Hạ Lan Vi cùng Sở Minh là một đội, mà Lam Ly Hạo cùng Cố Phán Yên hiển nhiên là bị phân vào một đội rồi.

Lam Ly Hạo nhìn bọn họ chào hỏi: "Sư tỷ, sư huynh."

Cố Phán Yên cũng lạnh lùng nói hai tiếng.

Sở Minh mỉm cười xem như đáp lại, hoàn toàn không thèm để ý biểu tình lãnh đạm của Cố Phán Yên, còn Hạ Lan Vi sớm đã thành thói quen rồi.

Hàn huyên vài câu xong, hai người liền rời đi, Hạ Lan Vi nhìn chằm chằm họ, không tự giác mà nhìn theo vài lần.

"Chậc chậc chậc" Sở Minh nhìn Lam Ly Hạo nheo mắt, nói: "Không phải muội thích tiểu tử kia đó chứ!"

"......"

"Nhưng mà, tiểu tử kia thiên phú thật sự rất cao, xử sự không tồi, cũng là mỹ nam tài giỏi số một số hai toàn tông." - Hắn sờ sờ cằm, nói tiếp: "Mấu chốt là lớn lên còn tuấn tú hơn cả ta."

Hạ Lan Vi nhìn Sở Minh bằng ánh mắt quỷ dị.

"Sư huynh." Nàng nói.

"Sao?"


Hạ Lan Vi nhìn Sở Minh, ánh mắt chân thành, nói: "Khắp thiên hạ này, nam nhân nào huynh đều có thể thích, chỉ duy mình người là không thể."

Nàng vỗ vỗ vai Sở Minh, trầm trọng nói: "Nam nhân kia, huynh không có phúc hưởng."

"......"

Sở Minh cuống cuồng đuổi theo Hạ Lan Vi.

Túc Hòa cùng Hi Loan cũng bước tới, thấy hai người, mắt hắn sáng lên, kéo Hi Loan nói: "Sư đệ mau nhìn kìa!"

Hi Loan nhìn sang liền thấy Hạ Lan Vi cùng Sở Minh đang đuổi bắt nhau còn cãi nhau ầm ĩ.

Túc Hòa cảm khái nói: "Hóa ra sư điệt Lan Vi vẫn còn rất thích Sở Minh. Ta nói đúng không, tình cảm thanh mai trúc mã không gì có thể phá nổi."

"Ha, đúng không?" Hi Loan ngữ khí lạnh lạnh nói.

"Đúng!" Túc Hòa gật đầu, tay vỗ trên vai Hi Loan, trấn an nói: "Về cái này thì ngươi không cần lo đồ đệ bị người khác bắt mất rồi."

"Ừ..."

Hi Loan gạt tay Túc Hoà ra không chút thương tiếc, cũng không quay đầu lại mà rời đi.

Túc Hòa: "......" Sư đệ nhà mình càng ngày càng kỳ quái là thế nào?

Bỏ đi, dù sao hắn có lúc nào bình thường đâu.

Hi Loan nhìn về phía xa, trên bầu trời bao la rộng lớn từng đám mây màu trắng cuồn cuộn kết thành từng tảng, nắng sớm xuyên qua những đám mây chiếu xuống in bóng núi sông.

Hi Loan đứng ở chỗ cao nhất trên núi, cơ thể cũng nhuộm màu vàng óng. Hạ Lan Vi đi tới, Hi Loan nghe thấy tiếng động quay đầu lại, thân ảnh nàng cũng dung nhập vào ánh sáng giống như đạp lên ánh nắng mà đến.


"Sư phụ." Hạ Lan Vi cười nói, hiển nhiên là tâm tình rất tốt.

Hi Loan bỗng nhiên động lòng, đôi mắt hơi lóe lên, hỏi: "Nếu vi sư..."

"Sư muội ở đây à!" Sở Minh từ phía sau chạy tới, oán giận nói: "Muội lại không đợi ta!"

"A, sư thúc cũng ở đây?"

Hi Loan gật đầu.

Hạ Lan Vi lười quan tâm phản ứng của Sở Minh, hỏi Hi Loan: "Nếu cái gì ạ?"

Hi Loan hơi hơi mỉm cười, nói: "Không có gì. Ta sẽ nói với con sau."

Hạ Lan Vi gật gật đầu, không suy nghĩ nhiều.

Tất cả mọi người rất nhanh chóng hợp lại, cùng nhau xuất phát tới hướng Linh Hư bí cảnh, cơ bản toàn bộ phái tu tiên trên Vân Nguyệt đại lục đều tới, còn có rất nhiều người tu vi không tầm thường cũng đến để tranh giành.

Mọi người tụ tập ở một chỗ, các đệ tử trẻ tuổi lần đầu tới có chút hưng phấn, tựa hồ hoàn toàn không biết trong đó hung hiểm thế nào. Nhưng thật ra một ít người tu tiên lớn tuổi có kinh nghiệm, khuôn mặt ngưng trọng.

Đúng lúc này vòm trời phía xa, đám mây quỷ dị xoay tròn lên, dần dần hình thành một xoáy nước đen, các đám mây xung quanh đó dường như bị hút hết vào, xoáy nước càng thêm mở rộng, giống như một cái miệng khổng lồ muốn đem mọi người một ngụm ăn hết.

Wikidich bị lỗi nên chương ra chậm hơi nhé, Đậu sẽ cố gắng khắc phục hơn!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương