Khi Sư Phụ Hắc Hóa
-
C85: Sống thật tốt
Edit:Yann.
Beta: Đậu Xanh
Ngày kế tiếp Hạ Lan Vi không muốn nhớ lại, nếu sớm biết mọi việc sẽ phát triển thành cái dạng này, nàng ăn gan hùm mật gấu, cũng không dám kiêu ngạo với sư phụ nhà mình như vậy.
Trong không gian không có đêm tối, nàng cũng không biết mình ở trong đó bao lâu, chỉ cảm thấy bản thân như một con cá nhỏ, lắc lư trong dòng nước ấm áp, linh khí quanh thân không ngừng cuồn cuộn chảy vào thân thể, nhàn nhạt, nàng cảm giác được tu vi của mình dường như thăng lên một cảnh giới khác.
Đây có lẽ là sự an ủi đáng giá duy nhất trong khoảng thời gian này.
Thời gian dần trôi qua, cấm chế không gian cũng được buông lỏng, bạch quang từ từ xuất hiện, một lần nữa bao vây lấy hai người, chờ bạch quang rơi xuống, tay Hi Loan ôm Hạ Lan Vi xuất hiện ở phòng nàng.
Hạ Lan Vi vô cùng mệt mỏi, hô hấp khe khẽ ngủ trong lòng ngực chàng, Hi Loan nhẹ nhàng đi qua, khom lưng đặt nàng trên giường.
Hạ Lan Vi mở mắt ra, nhìn thấy Hi Loan, mơ mơ màng màng gọi một tiếng "Sư phụ", rồi cọ cọ vào ngực chàng.
Hi Loan mỉm cười, sửa lại tóc mái trên trán nàng, môi lạnh lẽo áp vào trên trán trơn bóng, đôi mắt dịu dàng như nước nhìn khuôn mặt ngủ say của nàng.
Ánh trăng đêm nay không tồi, trăng tròn như đại ngọc tử, cây bạch quả trong viện phủ một tầng sáng, có một nam tử bạch y đạp ánh trăng từ từ mà đến.
Hắn một thân quần áo trắng, chỗ cổ tay áo thêu hoa văn màu vàng.
Đôi mắt Hi Loan di chuyển, buông quyển sách, người nọ đã đi đến.
"Sư huynh."
Người nọ kêu một tiếng, ngay sau đó ngũ quan bắt đầu biến hóa, lộ ra một khuôn mặt vô cùng quen thuộc.
Người tới thế mà lại là Vân Hoàn đã lâu không gặp.
Hi Loan gật đầu, lấy một hũ rượu gạo từ phía sau, nói: "Nếu đã tới vậy thì uống cùng ta một chén đi."
Ánh trăng rất sáng, hai người ngồi đối diện nhau dưới cây bạch quả.
Hi Loan một thân hắc y ngồi xuống đất, ngón tay thon dài bưng chén rượu, đưa đến bên miệng nhẹ nhàng nhấp một ngụm, lại đặt trở lại mặt bàn.
Vân Hoàn nhìn Hi Loan, muốn nói nhưng không biết mở miệng như thế nào, cuối cùng chỉ từ từ hỏi: "Sư huynh, huynh khỏe không?"
Hi Loan liếc hắn một cái, nói: "Tốt hay không tốt cũng đã như vậy rồi."
Vân Hoàn trong lòng đau xót, cúi đầu uống một ngụm rượu.
Bên tai vang lên tiếng bước chân, một giọng nữ mềm mại từ xa xa truyền đến: "Sư phụ, ngày mai chúng ta đi chợ ——"
Giọng nói đột nhiên im bặt.
Hạ Lan Vi ngừng chân, ngơ ngác nhìn Vân Hoàn, một hồi lâu mới cung kính gọi một tiếng: "Sư thúc."
Hi Loan đi qua, nhéo nhéo mặt nàng: "Sớm như vậy đã tỉnh rồi?"
"Đồ nhi đã ngủ một ngày!" Hạ Lan Vi dò xét nhìn Vân Hoàn, nhỏ giọng hỏi: "Sao Vân Hoàn sư thúc lại biết chúng ta ở chỗ này?"
Hi Loan lắc đầu, không bận tâm vén tóc mái của nàng: "Con vừa nói ngày mai muốn làm cái gì?"
"Cũng không quan trọng." Nàng nhìn Vân Hoàn, nói: "Sư thúc tới chắc chắn có chuyện quan trọng tìm người, chuyện của con ngày mai rồi nói."
Nàng xoay người chạy trở về, Hi Loan một phen bắt được tay nàng, Hạ Lan Vi nghỉ chân quay đầu lại, Hi Loan nói: "Đi chậm thôi."
Hạ Lan Vi cười khúc khích, vẫn chạy oạch về phòng.
Vân Hoàn bị gian tình ít ỏi giữa hai người kích động, trong lòng đã sáng tỏ. Thời gian của hắn không còn nhiều, nhìn Hi Loan ngồi xuống, nói thẳng: "Lam Ly Hạo đã triệu tập người của Tu Tiên Minh, liên hợp toàn bộ người của Tu tiên giới, nói là muốn báo thù đoạt thê, diệt môn."
Hi Loan quơ quơ chén rượu bạch ngọc trong tay, nhẹ nhấp một ngụm, khẽ cười nói: "Đoạt thê? Lễ bái đường còn chưa thành, chưa phải phu thê, sao có thể dùng từ "Đoạt thê"?"
Trên trán Vân Hoàn nổi gân xanh: "Đây là trọng điểm sao!"
Hi Loan không quan tâm mà nhướng mày.
Vân Hoàn đứng lên, lần đầu bất chấp lễ nghi tu dưỡng, quạt xếp run run rẩy chỉ vào Hi Loan, rống ra tiếng: "Hiện tại toàn bộ Tu Tiên giới đều đang tới chỗ của huynh, huynh biết không, là toàn bộ người của Tu Tiên giới! Đây không phải trò đùa đâu!"
Vân Hoàn nói xong, mắt đỏ hoe, thiếu chút nữa thì rơi lệ: "Tại sao ta lại có hai sư huynh như vậy chứ, một người gặp rắc rối bắt ta phải thu cục diện rối rắm, một người đánh cũng không được, bướng bỉnh muốn chết."
Hắn càng nói càng buồn bực, ngửa đầu rót một ly rượu vào trong miệng.
Hi Loan kéo tay hắn lại, than một tiếng: "Vân Hoàn."
"Đừng động vào đệ!" Vân Hoàn hất tay chàng, quạt xếp trong tay cũng không biết ném đi đâu rồi, giống hệt đệ tử mới nhập môn, nơi nào còn khí thế của đạo quân uy nghi, khóc sướt mướt nói: "Dù sao các người một người mất tích, một người hiện tại một lòng muốn chết, còn quản ta làm gì, lúc trước sư phụ tạo hóa sao không đưa đệ theo!"
"Mất tích?" Hi Loan nhíu mày: "Đệ nói ai mất tích?"
"Túc Hòa sư huynh!" Vân Hoàn dường như khôi phục tâm tình, bi ai nói: "Từ lúc huynh suốt đêm đào tẩu khỏi Phong Vân Trúc của Tạ gia, Túc Hòa sư huynh trở lại Đạo Diễn tông không được bao lâu, lưu lại một bức thư rồi lại mất tích. Đệ không dám lộ ra, lừa gạt bên ngoài, ngay cả Sở Minh cũng chỉ cho rằng sư huynh bế quan."
"Hiện giờ có tin tức chưa?"
Vân Hoàn do dự một chút, nói: "Lần trước có đệ tử chấp hành nhiệm vụ, nói ở Ma giới có người cực kỳ giống Túc Hòa sư huynh."
"Ma giới?" Hi Loan trầm mặc một lúc lâu, nói: "Không còn tin tức khác?"
Vân Hoàn lắc đầu.
Việc này không phải chuyện nhỏ, hắn căn bản không dám quá mức lộ liễu phái người đi tra.
Hắn thở dài một hơi, lẩm bẩm nói: "Tại sao mọi chuyện lại thành ra như vậy?"
Nói xong hắn lại cười khổ một tiếng, chuyện tới hiện giờ, nói này nói nọ còn ý nghĩa gì. Hắn lắc đầu, cáo biệt Hi Loan.
Bây giờ lời nên nói đã nói, hắn phải chạy về suốt đêm nếu không sẽ làm người ta sinh nghi.
Hi Loan trầm mặc đứng lên, nhìn bóng dáng Vân Hoàn, nhẹ giọng nói: "Bảo trọng."
Vân Hoàn dừng lại, bỗng nhiên lớn tiếng nói: "Sư huynh!"
Hắn chưa bao giờ hô lớn tiếng như vậy, thật ra lúc vừa mới tiến vào Đạo Diễn tông, thường thường sẽ bị Túc Hòa và Hi Loan gấp đến độ dậm chân.
Hắn đưa lưng về phía Hi Loan, đầu hơi thấp hèn đi: "Huynh và Túc Hòa sư huynh, mặc kệ là ai, đệ đều hy vọng các huynh sống thật tốt."
Sống thật tốt.
Hắn siết chặt quạt xếp trong tay, thân ảnh màu trắng biến mất giữa ánh trăng, cây bạch quả khẽ đung đưa, lá rụng nhẹ bay, dưới tàng cây chén rượu bạch ngọc lặng im trong ánh trăng.
Hi Loan vẫn duy trì tư thế ngóng nhìn, con ngươi đen như mực, trầm mặc, tựa như muốn cùng đêm tối hòa thành một thể.
Hạ Lan Vi từ phía sau nhẹ nhàng đi tới ôm lấy Hi Loan.
Hi Loan xoay người nhìn nàng: "Nghe được bao nhiêu rồi?"
Hạ Lan Vi lắc đầu: "Cũng nghe không rõ ràng, nhưng đại khái biết Vân Hoàn sư thúc đi chuyến này hẳn là thiện ý."
Bằng không giờ phút này, bọn họ đã sớm vung tay đánh nhau.
Hi Loan xoa xoa đầu nàng: "Nơi này hung hiểm, không thể ở lâu, con tới chỗ Tuyết Đoàn trốn mấy ngày đi."
"Vậy sư phụ người đi đâu?"
"Có chút việc phải giải quyết."
Chàng đã trốn lâu lắm rồi. Chàng muốn đi đến Ma giới một chuyến.
Hạ Lan Vi chỉ kéo tay chàng lại, không hé răng.
Hi Loan nhìn cái tay kia, nói: "Con không đồng ý?"
Hạ Lan Vi gật đầu, một lát lại lắc đầu.
Hi Loan trực tiếp cười: "Vậy Lan Nhi là đồng ý hay không đồng ý?"
"Con không muốn đi." Nàng nhìn Hi Loan, rất nghiêm túc nói: "Sư phụ ở đâu, ta ở đó."
Hi Loan còn muốn khuyên vài câu, Hạ Lan Vi trực tiếp ôm lấy eo, co cọ trong lồng ngực chàng, mềm mại nói: "Được không?"
Hi Loan trầm mặc trong chốc lát, rốt cuộc dùng tay ôm lấy vai nàng, không hề nói lời phản đối.
Nơi này là địa giới của phàm nhân, vì không muốn mọi người chú ý, thiên tài nổi lên bụng cá trắng, bọn họ thay trang phục bình thường của bá tánh, che dấu dung mạo, thoạt nhìn so với bá tánh bình thường không có gì khác biệt.
Trời tờ mờ sáng, không khí còn nhiễm hơi nước, có chút lạnh, ngõ nhỏ trống trơn, có mấy hộ gia đình đã điểm ánh nến, sớm rời khỏi giường.
Nãi nãi của Hổ Tử bưng một chậu nước ra, híp mắt nhìn thoáng qua đôi tiểu phu thê, còn tưởng rằng là người đầu hẻm mới chuyển tới, chờ hai người đến gần, mới phát hiện không phải, vẫn cười nói: "Dậy sớm vậy."
Bà nhìn nhìn Hi Loan, Hi Loan hơi mỉm cười với bà, ánh mắt của bà lại dừng trên người Hạ Lan Vi.
Lúc này Hạ Lan Vi mới nhớ tới chắc bà không nhận ra mình, cũng cười nói: "Đúng vậy, bà cũng dậy sớm vậy."
"Không sớm, không sớm, còn không dậy nổi thì trời đã sáng rồi."
Trong chốc lát nhìn bóng dáng hai người xa dần, bà bưng bồn run rẩy xoay người, bước đi tập tễnh quay về nhà, vừa đi vừa lắc đầu.
Người già rồi, người già rồi, từ khi nào lại có một đôi tiểu phu thê chuyển tới đây.
Hai người đi đến cửa thành, ánh mặt trời đã chiếu rạng, người ra khỏi thành rất nhiều, nhưng không biết hôm nay xảy ra chuyện gì, bình thường không có nhiều người trông coi cửa thành, bây giờ lại phái trọng binh gác.
Hai người liếc nhau, đều thấy được hoài nghi trong mắt đối phương.
Làm gì có chuyện trùng hợp như vậy?
Theo lý thuyết, phàm nhân và giới Tu tiên không hề liên quan tới nhau. Nhưng bởi vì giới Tu tiên đơn phương coi thường phàm nhân, nếu Tu Tiên giới đơn phương ngầm tạo áp lực cho phàm nhân, cũng không phải không có khả năng......
Hai người theo dõi bên này, lặng lẽ đi qua.
Hạ Lan Vi liếc nhìn, vỗ vỗ một phụ nhân cách mình gần nhất, nói: "Thẩm ơi, có chuyện gì xảy ra vậy? Sao trong thành lại kiểm tra nghiêm ngặt vậy?"
Phụ nhân kia nói: "Ngươi không biết sao? Có đứa trẻ biến mất nhiều ngày, thành chủ hoài nghi có bọn buôn người, bắt đầu kiểm tra nghiêm. Muốn kiểm tra ngư phù [1] của mọi người."
[1] cái thẻ làm tin trao cho các bầy tôi có hình con cá đúc bằng vàng, bạc, đồng, đời Đường, Trung Quốc.
Hạ Lan Vi nhìn sang, quả nhiên chỉ cần đưa ra "Ngư phù" mọi người đều có thể thuận lợi đi ra khỏi thành.
Nếu không phải tra bọn họ, vậy thì dễ rồi.
Nàng đi chợ mua "Ngư phù" của hai gã sai vặt, hai người thuận lợi ra khỏi cửa thành, lại không biết trong lúc hai người rời đi, bá tánh xếp hàng ở cửa thành, đều nhất trí tan đi, sau đó không hẹn mà cùng bay đến căn nhà lớn nhất trong thành.
Chờ đi tới chỗ hoang dã, hai người ngự kiếm, dần dần phi xa.
Hạ Lan Vi thu mình trong lòng ngực Hi Loan, vô số đám mây bay qua đỉnh đầu, nàng cũng không biết Hi Loan muốn đi đâu.
Cảnh tượng dưới chân cũng chậm lại, cuối cùng dừng ở trên đỉnh ngọn núi.
Hạ Lan Vi đi xuống nhìn lại, cũng không rõ nơi này là chỗ nào, bởi vì sương mù dưới chân quá dày, bao phủ toàn bộ ngọn núi, khiến nàng cách nào nhìn rõ cảnh sắc, nhưng mà, một cổ cảm giác quen thuộc lại quanh quẩn ở trong lòng nàng.
Nơi này là......
Núi Vụ Lĩnh!
Máu khắp người Hạ Lan Vi đông lại, đột nhiên nhớ tới một màn cuối cùng trước khi nàng xuyên không từ không gian song song trở về......
Tại núi Vụ Lĩnh sương bay đầy trời, linh lực trên người Hi Loan hóa thành mảnh nhỏ, giống như ánh lửa nổ tung.
Hi Loan đã ngự kiếm cúi người vọt đi xuống, hai người đồng thời rơi xuống đất.
"Sư phụ, tại sao người lại tới đây?"
Chẳng lẽ, cho dù cốt truyện phía sau bị phá vỡ rất nhiều, nhưng kết cục vẫn vòng trở về?
Hạ Lan Vi sắc mặt khó coi, không nói hai lời lôi kéo Hi Loan nói: "Sư phụ, đây không phải nơi tốt, chúng ta đi mau."
Hi Loan bất động, đôi mắt nặng nề nhìn Hạ Lan Vi, nói: "Lan nhi, ta muốn đi Ma giới."
Hạ Lan Vi khó hiểu, Hi Loan nói: "Túc Hòa sư huynh khả năng ở Ma giới."
Mà Ma giới có che giấu một lối vào, đó chính là tại núi Vụ Lĩnh.
Hạ Lan Vi chớp chớp mắt, đôi tay lôi kéo Hi Loan, dần dần buông lỏng ra.
Beta: Đậu Xanh
Ngày kế tiếp Hạ Lan Vi không muốn nhớ lại, nếu sớm biết mọi việc sẽ phát triển thành cái dạng này, nàng ăn gan hùm mật gấu, cũng không dám kiêu ngạo với sư phụ nhà mình như vậy.
Trong không gian không có đêm tối, nàng cũng không biết mình ở trong đó bao lâu, chỉ cảm thấy bản thân như một con cá nhỏ, lắc lư trong dòng nước ấm áp, linh khí quanh thân không ngừng cuồn cuộn chảy vào thân thể, nhàn nhạt, nàng cảm giác được tu vi của mình dường như thăng lên một cảnh giới khác.
Đây có lẽ là sự an ủi đáng giá duy nhất trong khoảng thời gian này.
Thời gian dần trôi qua, cấm chế không gian cũng được buông lỏng, bạch quang từ từ xuất hiện, một lần nữa bao vây lấy hai người, chờ bạch quang rơi xuống, tay Hi Loan ôm Hạ Lan Vi xuất hiện ở phòng nàng.
Hạ Lan Vi vô cùng mệt mỏi, hô hấp khe khẽ ngủ trong lòng ngực chàng, Hi Loan nhẹ nhàng đi qua, khom lưng đặt nàng trên giường.
Hạ Lan Vi mở mắt ra, nhìn thấy Hi Loan, mơ mơ màng màng gọi một tiếng "Sư phụ", rồi cọ cọ vào ngực chàng.
Hi Loan mỉm cười, sửa lại tóc mái trên trán nàng, môi lạnh lẽo áp vào trên trán trơn bóng, đôi mắt dịu dàng như nước nhìn khuôn mặt ngủ say của nàng.
Ánh trăng đêm nay không tồi, trăng tròn như đại ngọc tử, cây bạch quả trong viện phủ một tầng sáng, có một nam tử bạch y đạp ánh trăng từ từ mà đến.
Hắn một thân quần áo trắng, chỗ cổ tay áo thêu hoa văn màu vàng.
Đôi mắt Hi Loan di chuyển, buông quyển sách, người nọ đã đi đến.
"Sư huynh."
Người nọ kêu một tiếng, ngay sau đó ngũ quan bắt đầu biến hóa, lộ ra một khuôn mặt vô cùng quen thuộc.
Người tới thế mà lại là Vân Hoàn đã lâu không gặp.
Hi Loan gật đầu, lấy một hũ rượu gạo từ phía sau, nói: "Nếu đã tới vậy thì uống cùng ta một chén đi."
Ánh trăng rất sáng, hai người ngồi đối diện nhau dưới cây bạch quả.
Hi Loan một thân hắc y ngồi xuống đất, ngón tay thon dài bưng chén rượu, đưa đến bên miệng nhẹ nhàng nhấp một ngụm, lại đặt trở lại mặt bàn.
Vân Hoàn nhìn Hi Loan, muốn nói nhưng không biết mở miệng như thế nào, cuối cùng chỉ từ từ hỏi: "Sư huynh, huynh khỏe không?"
Hi Loan liếc hắn một cái, nói: "Tốt hay không tốt cũng đã như vậy rồi."
Vân Hoàn trong lòng đau xót, cúi đầu uống một ngụm rượu.
Bên tai vang lên tiếng bước chân, một giọng nữ mềm mại từ xa xa truyền đến: "Sư phụ, ngày mai chúng ta đi chợ ——"
Giọng nói đột nhiên im bặt.
Hạ Lan Vi ngừng chân, ngơ ngác nhìn Vân Hoàn, một hồi lâu mới cung kính gọi một tiếng: "Sư thúc."
Hi Loan đi qua, nhéo nhéo mặt nàng: "Sớm như vậy đã tỉnh rồi?"
"Đồ nhi đã ngủ một ngày!" Hạ Lan Vi dò xét nhìn Vân Hoàn, nhỏ giọng hỏi: "Sao Vân Hoàn sư thúc lại biết chúng ta ở chỗ này?"
Hi Loan lắc đầu, không bận tâm vén tóc mái của nàng: "Con vừa nói ngày mai muốn làm cái gì?"
"Cũng không quan trọng." Nàng nhìn Vân Hoàn, nói: "Sư thúc tới chắc chắn có chuyện quan trọng tìm người, chuyện của con ngày mai rồi nói."
Nàng xoay người chạy trở về, Hi Loan một phen bắt được tay nàng, Hạ Lan Vi nghỉ chân quay đầu lại, Hi Loan nói: "Đi chậm thôi."
Hạ Lan Vi cười khúc khích, vẫn chạy oạch về phòng.
Vân Hoàn bị gian tình ít ỏi giữa hai người kích động, trong lòng đã sáng tỏ. Thời gian của hắn không còn nhiều, nhìn Hi Loan ngồi xuống, nói thẳng: "Lam Ly Hạo đã triệu tập người của Tu Tiên Minh, liên hợp toàn bộ người của Tu tiên giới, nói là muốn báo thù đoạt thê, diệt môn."
Hi Loan quơ quơ chén rượu bạch ngọc trong tay, nhẹ nhấp một ngụm, khẽ cười nói: "Đoạt thê? Lễ bái đường còn chưa thành, chưa phải phu thê, sao có thể dùng từ "Đoạt thê"?"
Trên trán Vân Hoàn nổi gân xanh: "Đây là trọng điểm sao!"
Hi Loan không quan tâm mà nhướng mày.
Vân Hoàn đứng lên, lần đầu bất chấp lễ nghi tu dưỡng, quạt xếp run run rẩy chỉ vào Hi Loan, rống ra tiếng: "Hiện tại toàn bộ Tu Tiên giới đều đang tới chỗ của huynh, huynh biết không, là toàn bộ người của Tu Tiên giới! Đây không phải trò đùa đâu!"
Vân Hoàn nói xong, mắt đỏ hoe, thiếu chút nữa thì rơi lệ: "Tại sao ta lại có hai sư huynh như vậy chứ, một người gặp rắc rối bắt ta phải thu cục diện rối rắm, một người đánh cũng không được, bướng bỉnh muốn chết."
Hắn càng nói càng buồn bực, ngửa đầu rót một ly rượu vào trong miệng.
Hi Loan kéo tay hắn lại, than một tiếng: "Vân Hoàn."
"Đừng động vào đệ!" Vân Hoàn hất tay chàng, quạt xếp trong tay cũng không biết ném đi đâu rồi, giống hệt đệ tử mới nhập môn, nơi nào còn khí thế của đạo quân uy nghi, khóc sướt mướt nói: "Dù sao các người một người mất tích, một người hiện tại một lòng muốn chết, còn quản ta làm gì, lúc trước sư phụ tạo hóa sao không đưa đệ theo!"
"Mất tích?" Hi Loan nhíu mày: "Đệ nói ai mất tích?"
"Túc Hòa sư huynh!" Vân Hoàn dường như khôi phục tâm tình, bi ai nói: "Từ lúc huynh suốt đêm đào tẩu khỏi Phong Vân Trúc của Tạ gia, Túc Hòa sư huynh trở lại Đạo Diễn tông không được bao lâu, lưu lại một bức thư rồi lại mất tích. Đệ không dám lộ ra, lừa gạt bên ngoài, ngay cả Sở Minh cũng chỉ cho rằng sư huynh bế quan."
"Hiện giờ có tin tức chưa?"
Vân Hoàn do dự một chút, nói: "Lần trước có đệ tử chấp hành nhiệm vụ, nói ở Ma giới có người cực kỳ giống Túc Hòa sư huynh."
"Ma giới?" Hi Loan trầm mặc một lúc lâu, nói: "Không còn tin tức khác?"
Vân Hoàn lắc đầu.
Việc này không phải chuyện nhỏ, hắn căn bản không dám quá mức lộ liễu phái người đi tra.
Hắn thở dài một hơi, lẩm bẩm nói: "Tại sao mọi chuyện lại thành ra như vậy?"
Nói xong hắn lại cười khổ một tiếng, chuyện tới hiện giờ, nói này nói nọ còn ý nghĩa gì. Hắn lắc đầu, cáo biệt Hi Loan.
Bây giờ lời nên nói đã nói, hắn phải chạy về suốt đêm nếu không sẽ làm người ta sinh nghi.
Hi Loan trầm mặc đứng lên, nhìn bóng dáng Vân Hoàn, nhẹ giọng nói: "Bảo trọng."
Vân Hoàn dừng lại, bỗng nhiên lớn tiếng nói: "Sư huynh!"
Hắn chưa bao giờ hô lớn tiếng như vậy, thật ra lúc vừa mới tiến vào Đạo Diễn tông, thường thường sẽ bị Túc Hòa và Hi Loan gấp đến độ dậm chân.
Hắn đưa lưng về phía Hi Loan, đầu hơi thấp hèn đi: "Huynh và Túc Hòa sư huynh, mặc kệ là ai, đệ đều hy vọng các huynh sống thật tốt."
Sống thật tốt.
Hắn siết chặt quạt xếp trong tay, thân ảnh màu trắng biến mất giữa ánh trăng, cây bạch quả khẽ đung đưa, lá rụng nhẹ bay, dưới tàng cây chén rượu bạch ngọc lặng im trong ánh trăng.
Hi Loan vẫn duy trì tư thế ngóng nhìn, con ngươi đen như mực, trầm mặc, tựa như muốn cùng đêm tối hòa thành một thể.
Hạ Lan Vi từ phía sau nhẹ nhàng đi tới ôm lấy Hi Loan.
Hi Loan xoay người nhìn nàng: "Nghe được bao nhiêu rồi?"
Hạ Lan Vi lắc đầu: "Cũng nghe không rõ ràng, nhưng đại khái biết Vân Hoàn sư thúc đi chuyến này hẳn là thiện ý."
Bằng không giờ phút này, bọn họ đã sớm vung tay đánh nhau.
Hi Loan xoa xoa đầu nàng: "Nơi này hung hiểm, không thể ở lâu, con tới chỗ Tuyết Đoàn trốn mấy ngày đi."
"Vậy sư phụ người đi đâu?"
"Có chút việc phải giải quyết."
Chàng đã trốn lâu lắm rồi. Chàng muốn đi đến Ma giới một chuyến.
Hạ Lan Vi chỉ kéo tay chàng lại, không hé răng.
Hi Loan nhìn cái tay kia, nói: "Con không đồng ý?"
Hạ Lan Vi gật đầu, một lát lại lắc đầu.
Hi Loan trực tiếp cười: "Vậy Lan Nhi là đồng ý hay không đồng ý?"
"Con không muốn đi." Nàng nhìn Hi Loan, rất nghiêm túc nói: "Sư phụ ở đâu, ta ở đó."
Hi Loan còn muốn khuyên vài câu, Hạ Lan Vi trực tiếp ôm lấy eo, co cọ trong lồng ngực chàng, mềm mại nói: "Được không?"
Hi Loan trầm mặc trong chốc lát, rốt cuộc dùng tay ôm lấy vai nàng, không hề nói lời phản đối.
Nơi này là địa giới của phàm nhân, vì không muốn mọi người chú ý, thiên tài nổi lên bụng cá trắng, bọn họ thay trang phục bình thường của bá tánh, che dấu dung mạo, thoạt nhìn so với bá tánh bình thường không có gì khác biệt.
Trời tờ mờ sáng, không khí còn nhiễm hơi nước, có chút lạnh, ngõ nhỏ trống trơn, có mấy hộ gia đình đã điểm ánh nến, sớm rời khỏi giường.
Nãi nãi của Hổ Tử bưng một chậu nước ra, híp mắt nhìn thoáng qua đôi tiểu phu thê, còn tưởng rằng là người đầu hẻm mới chuyển tới, chờ hai người đến gần, mới phát hiện không phải, vẫn cười nói: "Dậy sớm vậy."
Bà nhìn nhìn Hi Loan, Hi Loan hơi mỉm cười với bà, ánh mắt của bà lại dừng trên người Hạ Lan Vi.
Lúc này Hạ Lan Vi mới nhớ tới chắc bà không nhận ra mình, cũng cười nói: "Đúng vậy, bà cũng dậy sớm vậy."
"Không sớm, không sớm, còn không dậy nổi thì trời đã sáng rồi."
Trong chốc lát nhìn bóng dáng hai người xa dần, bà bưng bồn run rẩy xoay người, bước đi tập tễnh quay về nhà, vừa đi vừa lắc đầu.
Người già rồi, người già rồi, từ khi nào lại có một đôi tiểu phu thê chuyển tới đây.
Hai người đi đến cửa thành, ánh mặt trời đã chiếu rạng, người ra khỏi thành rất nhiều, nhưng không biết hôm nay xảy ra chuyện gì, bình thường không có nhiều người trông coi cửa thành, bây giờ lại phái trọng binh gác.
Hai người liếc nhau, đều thấy được hoài nghi trong mắt đối phương.
Làm gì có chuyện trùng hợp như vậy?
Theo lý thuyết, phàm nhân và giới Tu tiên không hề liên quan tới nhau. Nhưng bởi vì giới Tu tiên đơn phương coi thường phàm nhân, nếu Tu Tiên giới đơn phương ngầm tạo áp lực cho phàm nhân, cũng không phải không có khả năng......
Hai người theo dõi bên này, lặng lẽ đi qua.
Hạ Lan Vi liếc nhìn, vỗ vỗ một phụ nhân cách mình gần nhất, nói: "Thẩm ơi, có chuyện gì xảy ra vậy? Sao trong thành lại kiểm tra nghiêm ngặt vậy?"
Phụ nhân kia nói: "Ngươi không biết sao? Có đứa trẻ biến mất nhiều ngày, thành chủ hoài nghi có bọn buôn người, bắt đầu kiểm tra nghiêm. Muốn kiểm tra ngư phù [1] của mọi người."
[1] cái thẻ làm tin trao cho các bầy tôi có hình con cá đúc bằng vàng, bạc, đồng, đời Đường, Trung Quốc.
Hạ Lan Vi nhìn sang, quả nhiên chỉ cần đưa ra "Ngư phù" mọi người đều có thể thuận lợi đi ra khỏi thành.
Nếu không phải tra bọn họ, vậy thì dễ rồi.
Nàng đi chợ mua "Ngư phù" của hai gã sai vặt, hai người thuận lợi ra khỏi cửa thành, lại không biết trong lúc hai người rời đi, bá tánh xếp hàng ở cửa thành, đều nhất trí tan đi, sau đó không hẹn mà cùng bay đến căn nhà lớn nhất trong thành.
Chờ đi tới chỗ hoang dã, hai người ngự kiếm, dần dần phi xa.
Hạ Lan Vi thu mình trong lòng ngực Hi Loan, vô số đám mây bay qua đỉnh đầu, nàng cũng không biết Hi Loan muốn đi đâu.
Cảnh tượng dưới chân cũng chậm lại, cuối cùng dừng ở trên đỉnh ngọn núi.
Hạ Lan Vi đi xuống nhìn lại, cũng không rõ nơi này là chỗ nào, bởi vì sương mù dưới chân quá dày, bao phủ toàn bộ ngọn núi, khiến nàng cách nào nhìn rõ cảnh sắc, nhưng mà, một cổ cảm giác quen thuộc lại quanh quẩn ở trong lòng nàng.
Nơi này là......
Núi Vụ Lĩnh!
Máu khắp người Hạ Lan Vi đông lại, đột nhiên nhớ tới một màn cuối cùng trước khi nàng xuyên không từ không gian song song trở về......
Tại núi Vụ Lĩnh sương bay đầy trời, linh lực trên người Hi Loan hóa thành mảnh nhỏ, giống như ánh lửa nổ tung.
Hi Loan đã ngự kiếm cúi người vọt đi xuống, hai người đồng thời rơi xuống đất.
"Sư phụ, tại sao người lại tới đây?"
Chẳng lẽ, cho dù cốt truyện phía sau bị phá vỡ rất nhiều, nhưng kết cục vẫn vòng trở về?
Hạ Lan Vi sắc mặt khó coi, không nói hai lời lôi kéo Hi Loan nói: "Sư phụ, đây không phải nơi tốt, chúng ta đi mau."
Hi Loan bất động, đôi mắt nặng nề nhìn Hạ Lan Vi, nói: "Lan nhi, ta muốn đi Ma giới."
Hạ Lan Vi khó hiểu, Hi Loan nói: "Túc Hòa sư huynh khả năng ở Ma giới."
Mà Ma giới có che giấu một lối vào, đó chính là tại núi Vụ Lĩnh.
Hạ Lan Vi chớp chớp mắt, đôi tay lôi kéo Hi Loan, dần dần buông lỏng ra.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook