Khí Phi Tái Giá: Quân Thần Phân Tranh
-
Chương 42: Nhu tình dài muôn thuở
Tại sao chuyện lại thành như vậy chứ? Ông trời quá tàn nhẫn! cho người ta hy vọng rồi lại cướp nó đi, nhất thời không chấp nhận nổi!
Lan nhi vịn nàng, lo lắng nói: "Tiểu thư, tỷ không sao chớ?"
"Không sao!" Nàng chống lên thân thể yếu đuối, gian nan khạc ra một câu. Lưu Quân Dao chỉ cảm thấy ngực bị hận khí, ép tới nàng không thở nổi.
Nàng vỗ nhẹ ngực, sau đó ngẩng đầu lên, gian nan khẽ động khóe miệng, miễn cưỡng cười cười, nói: "Đây là chuyện tốt nha!"
"Tiểu thư!" Lan nhi luống cuống hô lên, nàng quả thật không hiểu vì sao tiểu thư nói vậy? Tiểu thư còn chưa có tỏ rõ tâm ý liền gặp đả kích lớn thế, tâm tiểu thư nhất định rất đau!
"Không có sao!" Lưu Quân Dao ngồi xuống, thần sắc rất nhạt, Lan nhi và nha hoàn đều kinh ngạc nhìn nàng, hi vọng nàng có thể làm ra quyết định.
Sau khi im ắng yên tĩnh, Lưu Quân Dao bình tĩnh nói: "Chuẩn bị chút quà tặng, đem qua chúc mừng Liễu Nhu."
"Tiểu thư?" Lan nhi kinh ngạc kêu to ra, con ngươi mở thật to, hoàn toàn buồn bực.
"Lo lắng làm gì? Mau đi đi!" Lưu Quân Dao mạnh mẽ đuổi nàng ra ngoài cửa, bất đắc dĩ, Lan nhi không ở lại nữa, lưu lại một phần không gian, để tiểu thư an tĩnh!
Lan nhi mới vừa đi, thân thể yếu đuối của nàng cũng không chịu được nữa rồi, mềm nhũn té ở trên bàn, nàng chỉ thấp giọng nức nở, không tiếng động rơi lệ.
Thời gian trôi qua thật nhanh trong lúc ngây ngô, đang lúc hoàng hôn, Lan nhi đẩy cửa tiến vào, trong tay nàng cầm cái gì?
Lưu Quân Dao miễn cưỡng ngẩng đầu lên, hỏi: "Lan nhi, ngươi làm gì đấy?"
Lan nhi đi lên trước, đặt vật cầm trong tay lên bàn, hồi đáp: "Tiểu thư, không phải ngươi nói là tặng quà cho trắc phi sao?"
Lưu Quân Dao nhìn ra được, vì không để cho nàng nghi ngờ, Lan nhi đã nói rất cẩn thận rồi, Lưu Quân Dao nhẹ nhàng cười cười, chỉ vào đồ trên bàn, hỏi: "Lan nhi, đây là cái gì?"
"Đây là thuốc bổ Thái hậu thưởng cho chúng ta, dù sao chúng ta cũng không có gì để đưa, đưa cái này đi!" Lan nhi nháy mắt với nàng, nghịch ngợm cười.
Đột nhiên, trong đầu nàng thoáng qua một màn máu tanh, tim cũng đập bình bịch, giọng điệu Lưu Quân Dao có chút gấp gấp nóng nảy, nói: "Không tặng thuốc bổ, tìm miếng ngọc bội đưa cho nàng đi!"
Lan nhi đơn thuần không hiểu vì sao tiểu thư kích động như thế, nàng hỏi: "Tiểu thư, tại sao vậy chứ?"
Lưu Quân Dao giải thích: "Tặng đồ ăn luôn không ổn, ngộ nhỡ nàng xảy ra chuyện gì, chúng ta khó thoát tội, tặng ngọc bội an toàn hơn."
"A, ta sẽ đi làm!" Lan nhi nửa tin nửa ngờ đáp, sau đó đến bàn trang điểm, tìm kiếm ngọc bội tiểu thư nói.
Lan nhi cầm một miếng ngọc trắng lên, cười hỏi: "Tiểu thư, miếng này như thế nào?"
Lưu Quân Dao gật đầu một cái, lười biếng nói: "Vậy nó đi! Lan nhi đem tặng Liễu Nhu, ta muốn nghỉ ngơi một hồi!"
Nàng chui đầu vào trong chăn, không còn phát ra bất kỳ tiếng vang, bất đắc dĩ, Lan nhi không thể làm gì khác hơn là rón rén rời khỏi, đóng cửa phòng, Lan nhi thầm nói ở ngoài cửa: "Tiểu thư nhất định rất thương tâm đi! Ai, tình cảm nha! Quá khó khăn."
Lan nhi còn lắc đầu, tiếng thở dài bao phủ ở trong gió rét.
Phong ba mang thai, một nhà vui mừng, mấy nhà buồn.
"Nhu nhi, cẩn thận chút! Coi chừng đụng đầu." Hiên Viên Triệt thận trọng đỡ Liễu Nhu, toàn tâm dịu dàng che chở, giống như trân bảo.
Liễu Nhu cười nhẹ, không che giấu được hạnh phúc, nàng yếu ớt nói: "Biểu ca, ngươi đừng khẩn trương, hài tử mới một tháng!"
Hắn nhíu lông mày, nói: "Tại sao có thể không khẩn trương? Đây chính là xương thịt của ta và Nhu nhi, cũng là hài tử thứ nhất của ta!"
Biểu ca để ý như thế, điều này làm cho trong lòng Liễu Nhu căng thẳng, khẽ đau đớn, nàng cúi đầu cười, không dám đối mặt biểu ca.
Hắn đắm chìm ở trong vui sướng được làm cha, không chút nào phát hiện vẻ mặt dị thường của Liễu Nhu, Liễu Nhu chỉ cảm thấy trong lòng đè nén thật khó chịu!
Lan nhi vịn nàng, lo lắng nói: "Tiểu thư, tỷ không sao chớ?"
"Không sao!" Nàng chống lên thân thể yếu đuối, gian nan khạc ra một câu. Lưu Quân Dao chỉ cảm thấy ngực bị hận khí, ép tới nàng không thở nổi.
Nàng vỗ nhẹ ngực, sau đó ngẩng đầu lên, gian nan khẽ động khóe miệng, miễn cưỡng cười cười, nói: "Đây là chuyện tốt nha!"
"Tiểu thư!" Lan nhi luống cuống hô lên, nàng quả thật không hiểu vì sao tiểu thư nói vậy? Tiểu thư còn chưa có tỏ rõ tâm ý liền gặp đả kích lớn thế, tâm tiểu thư nhất định rất đau!
"Không có sao!" Lưu Quân Dao ngồi xuống, thần sắc rất nhạt, Lan nhi và nha hoàn đều kinh ngạc nhìn nàng, hi vọng nàng có thể làm ra quyết định.
Sau khi im ắng yên tĩnh, Lưu Quân Dao bình tĩnh nói: "Chuẩn bị chút quà tặng, đem qua chúc mừng Liễu Nhu."
"Tiểu thư?" Lan nhi kinh ngạc kêu to ra, con ngươi mở thật to, hoàn toàn buồn bực.
"Lo lắng làm gì? Mau đi đi!" Lưu Quân Dao mạnh mẽ đuổi nàng ra ngoài cửa, bất đắc dĩ, Lan nhi không ở lại nữa, lưu lại một phần không gian, để tiểu thư an tĩnh!
Lan nhi mới vừa đi, thân thể yếu đuối của nàng cũng không chịu được nữa rồi, mềm nhũn té ở trên bàn, nàng chỉ thấp giọng nức nở, không tiếng động rơi lệ.
Thời gian trôi qua thật nhanh trong lúc ngây ngô, đang lúc hoàng hôn, Lan nhi đẩy cửa tiến vào, trong tay nàng cầm cái gì?
Lưu Quân Dao miễn cưỡng ngẩng đầu lên, hỏi: "Lan nhi, ngươi làm gì đấy?"
Lan nhi đi lên trước, đặt vật cầm trong tay lên bàn, hồi đáp: "Tiểu thư, không phải ngươi nói là tặng quà cho trắc phi sao?"
Lưu Quân Dao nhìn ra được, vì không để cho nàng nghi ngờ, Lan nhi đã nói rất cẩn thận rồi, Lưu Quân Dao nhẹ nhàng cười cười, chỉ vào đồ trên bàn, hỏi: "Lan nhi, đây là cái gì?"
"Đây là thuốc bổ Thái hậu thưởng cho chúng ta, dù sao chúng ta cũng không có gì để đưa, đưa cái này đi!" Lan nhi nháy mắt với nàng, nghịch ngợm cười.
Đột nhiên, trong đầu nàng thoáng qua một màn máu tanh, tim cũng đập bình bịch, giọng điệu Lưu Quân Dao có chút gấp gấp nóng nảy, nói: "Không tặng thuốc bổ, tìm miếng ngọc bội đưa cho nàng đi!"
Lan nhi đơn thuần không hiểu vì sao tiểu thư kích động như thế, nàng hỏi: "Tiểu thư, tại sao vậy chứ?"
Lưu Quân Dao giải thích: "Tặng đồ ăn luôn không ổn, ngộ nhỡ nàng xảy ra chuyện gì, chúng ta khó thoát tội, tặng ngọc bội an toàn hơn."
"A, ta sẽ đi làm!" Lan nhi nửa tin nửa ngờ đáp, sau đó đến bàn trang điểm, tìm kiếm ngọc bội tiểu thư nói.
Lan nhi cầm một miếng ngọc trắng lên, cười hỏi: "Tiểu thư, miếng này như thế nào?"
Lưu Quân Dao gật đầu một cái, lười biếng nói: "Vậy nó đi! Lan nhi đem tặng Liễu Nhu, ta muốn nghỉ ngơi một hồi!"
Nàng chui đầu vào trong chăn, không còn phát ra bất kỳ tiếng vang, bất đắc dĩ, Lan nhi không thể làm gì khác hơn là rón rén rời khỏi, đóng cửa phòng, Lan nhi thầm nói ở ngoài cửa: "Tiểu thư nhất định rất thương tâm đi! Ai, tình cảm nha! Quá khó khăn."
Lan nhi còn lắc đầu, tiếng thở dài bao phủ ở trong gió rét.
Phong ba mang thai, một nhà vui mừng, mấy nhà buồn.
"Nhu nhi, cẩn thận chút! Coi chừng đụng đầu." Hiên Viên Triệt thận trọng đỡ Liễu Nhu, toàn tâm dịu dàng che chở, giống như trân bảo.
Liễu Nhu cười nhẹ, không che giấu được hạnh phúc, nàng yếu ớt nói: "Biểu ca, ngươi đừng khẩn trương, hài tử mới một tháng!"
Hắn nhíu lông mày, nói: "Tại sao có thể không khẩn trương? Đây chính là xương thịt của ta và Nhu nhi, cũng là hài tử thứ nhất của ta!"
Biểu ca để ý như thế, điều này làm cho trong lòng Liễu Nhu căng thẳng, khẽ đau đớn, nàng cúi đầu cười, không dám đối mặt biểu ca.
Hắn đắm chìm ở trong vui sướng được làm cha, không chút nào phát hiện vẻ mặt dị thường của Liễu Nhu, Liễu Nhu chỉ cảm thấy trong lòng đè nén thật khó chịu!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook