Khí Phi Tái Giá: Quân Thần Phân Tranh
-
Chương 35: Đằng Long đồ Hiện, xuất giai nhân (4)
Áo trắng bồng bềnh, giằng co trên đài.
Hai người ăn ý mặc áo trắng, vạt áo bay lên, bươm bướm trên áo nữ tử nhẹ nhàng nhảy múa. Trông rất sống động! Lá trúc trên áo nam tử cũng tung bay, mọi người đều như vùi thân trong rừng trúc, mát mẻ thoải mái.
Hoàng Phủ Hiên mỉm cười nhìn qua nữ tử trước mắt, cái nhìn đầu tiên, hắn liền nhớ kỹ nàng ở trong lòng, cái nhìn đầu tiên, hắn đã nhận ra nàng! Coi như nàng dịch dung cao minh, cũng chạy không thoát tim của hắn.
Lưu Quân Dao nhìn vào mắt của hắn, nhìn nụ cười của hắn, nàng có loại cảm giác bị nhìn xuyên! Nhưng nàng lập tức hất ra ý nghĩ trong lòng, thuật dịch dung của sư phụ rất cao minh, người bình thường không nhìn ra sơ hở!
Tự an ủi bản thân, Lưu Quân Dao dần dần buông lỏng, nàng nhẹ nhàng động khóe miệng, nụ cười giống như trăn sáng trên trời. Cả người như hoa sen mới nở. Mọi người thấy đều kinh ngạc, cùng là áo trắng, cùng là người xuất trần. Bọn họ thật đúng là một đôi trời đất tạo nên.
Ý định của mọi người đã không còn chú ý trên võ đài nữa, nhưng Lưu Quân Dao toàn tâm toàn ý muốn đoạt được Đằng Long đồ. Hoàng Phủ Hiên cũng cố gắng tụ tập ý định.
Hai người đồng thời tiến công, bóng dáng đấu ở chung một chỗ, không giống đánh nhau,mà giống đồng cỏ và nguồn nước hòa quyện vào nhau hơn tựa như sưởi ấm một dòng sông lạnh lẻo.
Võ công của bọn họ thật là đẹp đẽ, một cái phất tay, một cái xoay tròn, mỗi ánh mắt, cũng phối hợp không chê vào đâu được. Đối với người đến quan sát, đúng là một bữa tiệc ngon cho ánh mắt.
Mấy phen triền đấu, không biết là Hoàng Phủ Hiên cố ý thối lui, hay là Lưu Quân Dao quả thật lợi hại, rốt cuộc đoạt được Đằng Long đồ, bảo bối người đời hâm mộ thành vật trong túi nàng.
"Cám ơn ngươi!" Lưu Quân Dao cười nhạt nói! Hoàng Phủ Hiên thủy chung treo nụ cười, khẽ gật đầu! Vừa định nói gì, giai nhân đã rời đi! Nhìn bóng dáng bay múa trên không trung, hắn lưu luyến không rời. Hơn nữa cũng tin chắc, bọn họ rất nhanh sẽ gặp lại.
Hắn tự lẩm bẩm: "Loại cảm giác này cả đời ta cũng không quên, sẽ càng ngày càng quen thuộc." Lời nói không rõ chân tướng này sẽ mang đến việc gì cho Lưu Quân Da? Là vui? Là lo? Không biết được.
Hiên Viên Triệt cũng nhìn nàng một cái thật sâu, càng cảm thấy quen thuộc. Cảm giác về nàng, cực kỳ giống vương phi. Đằng Long đồ hiện, xuất giai nhân! Tối nay sẽ không thái bình.
Đêm xuống, để Lan nhi ở lại, một mình nàng phi thân tiến về phía rừng cây, lá cây vang sào sạt, bóng cây chập chờn trên mặt đất, trong rừng cây đen như mực, đưa tay không thấy được năm ngón. Thật không rõ, vì sao sư phụ lại chọn loại địa phương quỷ dị này?
Lưu Quân Dao cảnh giác nhìn bốn phía, không có phát hiện bất cứ dị thường nào. Nàng từ bên hông móc ra một cây tiêu đặt ở khóe miệng, khúc nhạc tuôn ra. Chỉ chốc lát sau. Bầu trời đen tối có một người bay tới.
Lưu Quân Dao cười yếu ớt cất tiêu, lại đưa Đằng Long đồ cho hắn, nói: "Sư phụ, đây là đồ mà sư phụ muốn!"
"Ừ! Đồ nhi ngoan thật biết nghe lời!" Linh Cơ Tử nghịch ngợm kéo kéo tóc của nàng. Rõ ràng tuổi trên năm mươi, nhưng mà lại như một đứa trẻ.
Lưu Quân Dao nhẹ nhàng động khóe miệng, sư phụ chính là lão ngoan đồng, nàng thật bất đắc dĩ! Lưu Quân Dao lạnh nhạt: "Nếu sư phụ không có gì, vậy đồ nhi cáo lui!" liền muốn rời đi, nhưng Linh Cơ Tử làm sao để cho nàng đi đây? Kéo nàng lại, chết sống không buông tay.
"Đồ nhi ngoan, đồ nhi bảo bối, không cần bỏ lại sư phụ...." Linh Cơ Tử liều mạng làm nũng, thật là ghê tởm chết.
Lưu Quân Dao có chút không chịu nổi tính khí của sư phụ. Vì để tránh cho lỗ tai bị độc hại, cuối cùng nàng buộc phải thỏa hiệp, nói: "Tốt lắm sư phụ, người muốn con thắng về Đằng Long đồ, rốt cuộc là ý gì?"
Nàng không có khuất phục dưới uy nghiêm của sư phụ. Vẫn nhớ việc chính.
( nguyên văn là dâm uy nhưng mình thấy kỳ kỳ nên sửa chút, mọi người bỏ qua, bỏ qua. hihi)
[/b]
Hai người ăn ý mặc áo trắng, vạt áo bay lên, bươm bướm trên áo nữ tử nhẹ nhàng nhảy múa. Trông rất sống động! Lá trúc trên áo nam tử cũng tung bay, mọi người đều như vùi thân trong rừng trúc, mát mẻ thoải mái.
Hoàng Phủ Hiên mỉm cười nhìn qua nữ tử trước mắt, cái nhìn đầu tiên, hắn liền nhớ kỹ nàng ở trong lòng, cái nhìn đầu tiên, hắn đã nhận ra nàng! Coi như nàng dịch dung cao minh, cũng chạy không thoát tim của hắn.
Lưu Quân Dao nhìn vào mắt của hắn, nhìn nụ cười của hắn, nàng có loại cảm giác bị nhìn xuyên! Nhưng nàng lập tức hất ra ý nghĩ trong lòng, thuật dịch dung của sư phụ rất cao minh, người bình thường không nhìn ra sơ hở!
Tự an ủi bản thân, Lưu Quân Dao dần dần buông lỏng, nàng nhẹ nhàng động khóe miệng, nụ cười giống như trăn sáng trên trời. Cả người như hoa sen mới nở. Mọi người thấy đều kinh ngạc, cùng là áo trắng, cùng là người xuất trần. Bọn họ thật đúng là một đôi trời đất tạo nên.
Ý định của mọi người đã không còn chú ý trên võ đài nữa, nhưng Lưu Quân Dao toàn tâm toàn ý muốn đoạt được Đằng Long đồ. Hoàng Phủ Hiên cũng cố gắng tụ tập ý định.
Hai người đồng thời tiến công, bóng dáng đấu ở chung một chỗ, không giống đánh nhau,mà giống đồng cỏ và nguồn nước hòa quyện vào nhau hơn tựa như sưởi ấm một dòng sông lạnh lẻo.
Võ công của bọn họ thật là đẹp đẽ, một cái phất tay, một cái xoay tròn, mỗi ánh mắt, cũng phối hợp không chê vào đâu được. Đối với người đến quan sát, đúng là một bữa tiệc ngon cho ánh mắt.
Mấy phen triền đấu, không biết là Hoàng Phủ Hiên cố ý thối lui, hay là Lưu Quân Dao quả thật lợi hại, rốt cuộc đoạt được Đằng Long đồ, bảo bối người đời hâm mộ thành vật trong túi nàng.
"Cám ơn ngươi!" Lưu Quân Dao cười nhạt nói! Hoàng Phủ Hiên thủy chung treo nụ cười, khẽ gật đầu! Vừa định nói gì, giai nhân đã rời đi! Nhìn bóng dáng bay múa trên không trung, hắn lưu luyến không rời. Hơn nữa cũng tin chắc, bọn họ rất nhanh sẽ gặp lại.
Hắn tự lẩm bẩm: "Loại cảm giác này cả đời ta cũng không quên, sẽ càng ngày càng quen thuộc." Lời nói không rõ chân tướng này sẽ mang đến việc gì cho Lưu Quân Da? Là vui? Là lo? Không biết được.
Hiên Viên Triệt cũng nhìn nàng một cái thật sâu, càng cảm thấy quen thuộc. Cảm giác về nàng, cực kỳ giống vương phi. Đằng Long đồ hiện, xuất giai nhân! Tối nay sẽ không thái bình.
Đêm xuống, để Lan nhi ở lại, một mình nàng phi thân tiến về phía rừng cây, lá cây vang sào sạt, bóng cây chập chờn trên mặt đất, trong rừng cây đen như mực, đưa tay không thấy được năm ngón. Thật không rõ, vì sao sư phụ lại chọn loại địa phương quỷ dị này?
Lưu Quân Dao cảnh giác nhìn bốn phía, không có phát hiện bất cứ dị thường nào. Nàng từ bên hông móc ra một cây tiêu đặt ở khóe miệng, khúc nhạc tuôn ra. Chỉ chốc lát sau. Bầu trời đen tối có một người bay tới.
Lưu Quân Dao cười yếu ớt cất tiêu, lại đưa Đằng Long đồ cho hắn, nói: "Sư phụ, đây là đồ mà sư phụ muốn!"
"Ừ! Đồ nhi ngoan thật biết nghe lời!" Linh Cơ Tử nghịch ngợm kéo kéo tóc của nàng. Rõ ràng tuổi trên năm mươi, nhưng mà lại như một đứa trẻ.
Lưu Quân Dao nhẹ nhàng động khóe miệng, sư phụ chính là lão ngoan đồng, nàng thật bất đắc dĩ! Lưu Quân Dao lạnh nhạt: "Nếu sư phụ không có gì, vậy đồ nhi cáo lui!" liền muốn rời đi, nhưng Linh Cơ Tử làm sao để cho nàng đi đây? Kéo nàng lại, chết sống không buông tay.
"Đồ nhi ngoan, đồ nhi bảo bối, không cần bỏ lại sư phụ...." Linh Cơ Tử liều mạng làm nũng, thật là ghê tởm chết.
Lưu Quân Dao có chút không chịu nổi tính khí của sư phụ. Vì để tránh cho lỗ tai bị độc hại, cuối cùng nàng buộc phải thỏa hiệp, nói: "Tốt lắm sư phụ, người muốn con thắng về Đằng Long đồ, rốt cuộc là ý gì?"
Nàng không có khuất phục dưới uy nghiêm của sư phụ. Vẫn nhớ việc chính.
( nguyên văn là dâm uy nhưng mình thấy kỳ kỳ nên sửa chút, mọi người bỏ qua, bỏ qua. hihi)
[/b]
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook