Khí Phi Khuynh Thành Của Vương Gia
-
Chương 4: Đêm đại hôn (1)
Công nguyên năm hai trăm ba mươi hai, nông lịch tháng chín, tiết thu phân, Sở quốc, kinh đô.
Hôm nay trên đường phố vô cùng náo nhiệt, dân chúng cơ hồ đều đổ ra, dọc theo đường đi không có người nào là không bàn tán chuyện đại hôn của Thần vương và Nhị tiểu thư Bạch gia.
Phàm là dân Sở quốc đều biết, Thần vương chung tình với Đại tiểu thư Bạch gia – Bạch Thanh Loan, hai năm trước vốn đã định, nhưng là một năm trước Bạch gia Đại tiểu thư lại nhập cung làm quý phi.
Hoàng đế vì muốn bù lại cho vị Chiến thần Thần vương bách chiến bách thắng của Sở quốc, bèn tứ hôn Bạch gia Nhị tiểu thư Bạch Ly Nhược cho Thần vương, trưởng tử của Bạch gia Bạch Vân Phi cũng phong làm Trấn Nam tướng quân, mang theo một vạn tinh binh đóng ở Mân Nam.
Quang vinh của Bạch gia, ở Sở quốc bây giờ không ai bằng.
Chỉ nhìn một cách đơn thuần thôi thì trên đường lớn từ Phủ tướng quân Bạch gia tới Thần vương phủ trang hoàng màu đỏ hơn mười dặm, hoa lụa đỏ, pháo nổ, giăng đèn kết hoa, chiêng trống vang trời, theo sau là hàng ngũ đón dâu từ đông phố kinh đô về Vương phủ.
Bạch Ly Nhược, trong chốc lát trở thành nữ tử cực kỳ được hâm mộ nhất Sở quốc. Nàng có mỹ mạo khuynh thành, gia thế giàu sang, còn có một phu quân quyền thế khuynh trời lại tuấn mỹ.
Thần vương phủ, chính điện Thần Hòa Hiên, xa hoa vô cùng. Phòng ngủ rộng rãi, ba tầng không gian đều dùng trân châu làm bức rèm che cách. Vách tường là dùng điền ngọc gọt giũa mà thành, bốn góc phòng sừng sững cột đá cẩm thạch trầm lãnh, trên cột đá chạm nổi tường vân, gợi lên ngạo khí.
Mặt đá cẩm thạch lạnh như băng chiếu ra cả phòng nguyệt hoa, ánh trăng thanh tịnh theo cửa sổ chạm khắc đổ xuống, nhuốm đầy đất.
Sau bức rèm che, đứng trước một cái gương đồng phù điêu, bóng loáng kín mặt, soi sáng ra phòng ngủ một vẻ đẹp mông lung. Gần kề tấm gương là thêu bình phong, tiếp theo là một chiếc giường ngà voi.
Giường khảm ngà voi hết sức xa hoa, mỗi một cái vật trang sức thật nhỏ đều thể hiện chủ nhân rất biết thưởng thức. Ngồi trên giường, là tân nương Bạch Ly Nhược, nữ tử mũ phượng khăn quàng vai, mảnh khảnh yếu đuối, nàng bất an nắm tay vào nhau.
(haiz, ghét nhất là mấy đoạn miêu tả này, phải vận dụng hết trí tưởng bay hổng được cao của Snow =”=)
Cánh cửa đỏ thẫm một tiếng “két” đẩy ra, chú rể trang phục màu đỏ rảo bước đi vào.
Chỉ thấy hắn mày kiếm như mây, phượng mâu không giận mà uy, mũi thẳng tắp, môi nhếch bạc, ngũ quan như tranh vẽ, trên mặt hoàn mỹ, mỗi một độ cong nghiêm nghị tuyệt đẹp. Thân hình cao to, khí thế có thể lấn át hơi thở người khác, nam tử này, tuấn mỹ có thể quyến rũ hồn phách nữ nhân.
Phong Mạc Thần xoải bước đến gần tân nương, ánh mắt lãnh mạc quét liếc một cái, đem bất an của nàng thu hết trong mắt. Một toán người thay phiên nhau săn sóc cô dâu, Phong Mạc Thần không chút khách khí vén khăn đỏ trên đầu Bạch Ly Nhược lên.
Động tác thô lỗ vô cùng, người hầu hạ bị dọa lùi sau vài bước, bên người vang lên thanh âm lạnh lẽo của Phong Mạc Thần, “Cút ——”
Hôm nay trên đường phố vô cùng náo nhiệt, dân chúng cơ hồ đều đổ ra, dọc theo đường đi không có người nào là không bàn tán chuyện đại hôn của Thần vương và Nhị tiểu thư Bạch gia.
Phàm là dân Sở quốc đều biết, Thần vương chung tình với Đại tiểu thư Bạch gia – Bạch Thanh Loan, hai năm trước vốn đã định, nhưng là một năm trước Bạch gia Đại tiểu thư lại nhập cung làm quý phi.
Hoàng đế vì muốn bù lại cho vị Chiến thần Thần vương bách chiến bách thắng của Sở quốc, bèn tứ hôn Bạch gia Nhị tiểu thư Bạch Ly Nhược cho Thần vương, trưởng tử của Bạch gia Bạch Vân Phi cũng phong làm Trấn Nam tướng quân, mang theo một vạn tinh binh đóng ở Mân Nam.
Quang vinh của Bạch gia, ở Sở quốc bây giờ không ai bằng.
Chỉ nhìn một cách đơn thuần thôi thì trên đường lớn từ Phủ tướng quân Bạch gia tới Thần vương phủ trang hoàng màu đỏ hơn mười dặm, hoa lụa đỏ, pháo nổ, giăng đèn kết hoa, chiêng trống vang trời, theo sau là hàng ngũ đón dâu từ đông phố kinh đô về Vương phủ.
Bạch Ly Nhược, trong chốc lát trở thành nữ tử cực kỳ được hâm mộ nhất Sở quốc. Nàng có mỹ mạo khuynh thành, gia thế giàu sang, còn có một phu quân quyền thế khuynh trời lại tuấn mỹ.
Thần vương phủ, chính điện Thần Hòa Hiên, xa hoa vô cùng. Phòng ngủ rộng rãi, ba tầng không gian đều dùng trân châu làm bức rèm che cách. Vách tường là dùng điền ngọc gọt giũa mà thành, bốn góc phòng sừng sững cột đá cẩm thạch trầm lãnh, trên cột đá chạm nổi tường vân, gợi lên ngạo khí.
Mặt đá cẩm thạch lạnh như băng chiếu ra cả phòng nguyệt hoa, ánh trăng thanh tịnh theo cửa sổ chạm khắc đổ xuống, nhuốm đầy đất.
Sau bức rèm che, đứng trước một cái gương đồng phù điêu, bóng loáng kín mặt, soi sáng ra phòng ngủ một vẻ đẹp mông lung. Gần kề tấm gương là thêu bình phong, tiếp theo là một chiếc giường ngà voi.
Giường khảm ngà voi hết sức xa hoa, mỗi một cái vật trang sức thật nhỏ đều thể hiện chủ nhân rất biết thưởng thức. Ngồi trên giường, là tân nương Bạch Ly Nhược, nữ tử mũ phượng khăn quàng vai, mảnh khảnh yếu đuối, nàng bất an nắm tay vào nhau.
(haiz, ghét nhất là mấy đoạn miêu tả này, phải vận dụng hết trí tưởng bay hổng được cao của Snow =”=)
Cánh cửa đỏ thẫm một tiếng “két” đẩy ra, chú rể trang phục màu đỏ rảo bước đi vào.
Chỉ thấy hắn mày kiếm như mây, phượng mâu không giận mà uy, mũi thẳng tắp, môi nhếch bạc, ngũ quan như tranh vẽ, trên mặt hoàn mỹ, mỗi một độ cong nghiêm nghị tuyệt đẹp. Thân hình cao to, khí thế có thể lấn át hơi thở người khác, nam tử này, tuấn mỹ có thể quyến rũ hồn phách nữ nhân.
Phong Mạc Thần xoải bước đến gần tân nương, ánh mắt lãnh mạc quét liếc một cái, đem bất an của nàng thu hết trong mắt. Một toán người thay phiên nhau săn sóc cô dâu, Phong Mạc Thần không chút khách khí vén khăn đỏ trên đầu Bạch Ly Nhược lên.
Động tác thô lỗ vô cùng, người hầu hạ bị dọa lùi sau vài bước, bên người vang lên thanh âm lạnh lẽo của Phong Mạc Thần, “Cút ——”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook