Câu hỏi của nàng nhận được hai luồng ánh mắt khinh bỉ bay tới, "Ngọc bội này là Địa Tàng Noãn Ngọc ngàn năm điêu khắc mà thành, nếu có nó trong tay, thân thể sẽ được bảo vệ, có tác dụng như các loại thần đan diệu dược! Cả một khối ngọc chỉ khắc được một cặp ngọc bội, lúc ấy mọi người khắp thiên hạ đều điên cuồng tìm kiếm để có được chúng, nhưng trong thời buổi loạn lạc chúng đã bị đánh cắp, một miếng thì rơi vào tay hoàng đế, miếng còn lại không biết đi về đâu. Trừ tin tức miếng ngọc kia ra, tin tức về miếng ngọc còn lại cho đến giờ vẫn không ai biết, sao có thể dùng tiền bạc để so sánh?"

"Trong tay hoàng đế có miếng ngọc bội như thế này? Vậy sao các huynh không ai đi tranh giành để có được nó?"

Thiện Xá khẽ mỉm cười, "Cần gì phải giành chứ? Nó hiện tại đang được giắt ở bên hông của hoàng đế chúng ta."

Hạ Phù Dung nhìn miếng ngọc ở bên hông Tu Hồng Miễn, đúng là giống với miếng ngọc của nàng như đúc. Nàng cảm thấy có chút khó hiểu, theo như những gì Thiện Xá nói, một miếng ngọc khác ở trong tay vua nước kiền sở. Nhưng tại sao miếng ngọc này lại ở trong tay Nguyên phó tướng? Theo lý, vật quan trọng như vậy không phải ở trong tay hoàng đế hay sao? Nếu tên Nguyên phó tướng này kiêu căng ngạo mạn hống hách không coi ai ra gì như thế, xem ra lai lịch của hắn không nhỏ a, khó trách lúc nào hắn cũng bày ra vẻ mặt coi thường nàng.

Tu Hồng Miễn lấy ngọc từ trong tay Thiện Xá về, "Đệ nói thử xem đây không phải là sự sắp đặt của ông trời thì là gì chứ?"

Thiện Xá nhìn động tác của Tu Hồng Miễn, "Ngài động lòng với nàng ta?"

Tu Hồng Miễn nhíu mày, không trả lời.

"Có lẽ trời cao còn sắp đặt những thứ khác kèm theo cũng không chừng? Ví dụ như nàng ta là gián điệp của nước khác sai tới đây? Lúc này đang trong giai đoạn hiểm nghèo, không thể coi thường a!" Nàng nhanh chóng dội cho Tu Hồng Miễn một thau nước lạnh, đùa gì chứ, nếu hắn vẫn muốn điều tra chuyện về nàng, chỉ sợ sau này lúc nàng muốn rời đi sẽ không dễ dàng gì.

Thau nước lạnh này quả thật đủ lạnh, làm cho Tu Hồng Miễn phải bày ra vẻ mặt lạnh lẽo nhìn Hạ Phù Dung, "Chỉ cần nàng ở trên thế gian này, trẫm nhất định có thể tìm được nàng!" Nói tới chỗ này, hắn giống như nhớ ra cái gì, "Hình như bên cạnh nàng có con vật gì đó, ban đêm ta nhìn không rõ lắm, hình như con vật đó có bộ lông màu bạc."

Tu Hồng Miễn nói xong cùng Thiện Xá trao đổi ánh mắt, động vật có thể thường lui tới ở chung quanh đây cũng chỉ có. . . . . ."Yêu hồ!"

*Yêu hồ: con cáo thành tinh

Thiện Xá có chút nghi ngờ hỏi, "Đại ca, không phải là huynh gặp phải yêu ma quỷ quái gì chứ?"

Tu Hồng Miễn khẽ cong khóe miệng, nhìn ngắm miếng ngọc trong tay nói, "Cho dù nàng là yêu quái, trẫm cũng nhất định phải thuần phục được nàng!"

Trong lòng Hạ Phù Dung chấn động, suýt nữa đứng không vững, cái tên Tu Hồng Miễn này cũng quá nhàm chán đi! Chỉ là một cô nương trong lúc vô tình gặp phải vậy mà phải tìm cho bằng được, thật chẳng ra làm sao cả?

"Đúng rồi, đại ca, trong lúc đệ không có ở đây, có chuyện gì xảy ra hay không?"

Hạ Phù Dung âm thầm thay đổi đề tài, hai người nam nhân đồng thời bắt đầu nhớ lại tình huống đã xảy ra.

"Không có việc gì, chẳng qua là cảm thấy kỳ lạ, tại sao mỗi lần đệ truyền tin đều phải truyền hai phần, một phần thì không rõ ràng, một phần thì chi tiết tỉ mỉ, chữ viết cũng không giống. Chẳng lẽ vì muốn che giấu tai mắt?"

Quả nhiên! Xem ra còn có rất nhiều bí mật đây. "Chỉ sợ có người nóng lòng hơn chúng ta đấy."

Nghe xong lời Hạ Phù Dung..., Tu Hồng Miễn cùng Thiện Xá đồng thời nhíu mày.

Hạ Phù Dung nằm ở trên đệm, cố gắng nhớ lại chuyện xảy ra. Xem ra phía sau của cuộc chiến tranh này là một đại âm mưu đấy. Sau khi nàng gửi tin cho Tu Hồng Miễn, có người mượn danh nghĩa của nàng đưa tin cho bọn hắn, nếu như thế chắc hẳn bọn chúng đã sắp xếp người ẩn núp trong quân doanh của hoàng đế, hắn không gặp được bồ câu đưa tin của nàng trở về, liền tạo lá thư giả giao cho Tu Hồng Miễn, nhưng hắn lại không biết được bồ câu đưa thư của nàng đã chết, nên nàng đành để cho con bọ ngựa đưa tin. Người này là ai? Hắn rốt cuộc muốn lấy cái gì? Hay là. . . . . .

Ngoài cửa truyền đến giọng nói của binh sĩ, canh ba nửa đêm Tu Hồng Miễn gọi nàng tới để làm gì?

Mới vừa đứng dậy, nàng cảm giác có chỗ kì lạ.Giọng nói!

Giọng nói này nàng chưa từng nghe qua bao giờ. Nàng nhướng mày, xem ra vị đại nhân quỷ quái này tìm nàng có việc a.

Hạ Phù Dung mới vừa bước ra cửa, chỉ cảm thấy một cơn gió lướt trên đầu, một cái túi màu đen chụp lên đầu nàng, nàng giả bộ giãy giụa một chút. Nàng cảm giác bị dẫn đi, muốn giết nàng sao?

"Dừng tay!" Một tiếng quát to truyền đến, nàng chỉ cảm thấy bên ngoài vang lên tiếng binh đao chạm nhau, chỉ một lát sau, người tới càng nhiều, nàng được người nào đó cứu. Trong lòng nàng thở dài một cái, thiếu chút nữa là có thể biết được ai là nội gián a.

Hạ Phù Dung nhanh chóng lột cái túi ra khỏi đầu, chỉ thấy Thiện Xá đang bảo vệ nàng, Tu Hồng Miễn đứng ở cách đó không xa, trong mắt hai người bọn họ lại có sự thất vọng, xem ra bọn họ cũng có suy nghĩ giống nàng, cố ý làm cho tên nội gián kia đến gần nàng hơn thôi.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương