Chờ Hạ Phù Dung chuyển đến cách doanh trại quân Kiền Sở không xa, thì màn đêm đã buông xuống. Nàng dừng lại làm vận động lên xuống, mỗi làm một chút đều làm cho nàng đau đến nhe răng nhếch miệng, Trên người nàng vẫn còn chưa hết tác dụng phụ của việc bị đánh 70 đại bản.

Sau khi cố gắng làm xong hoạt động chuẩn bị, nàng còn tại chỗ nhảy lên nhảy xuống, vì đây là chuẩn bị cho lát nữa nàng ẩn vào quân doanh của quân Kiền Sở.

Đợi tất cả đã sắp xếp ổn thỏa, nàng hăng hái một mạch, linh hoạt nhảy lên cây đại thụ, mặc dù Hạ Phù Dung bị bệnh quáng gà, nhưng nàng có thể cảm thấy có thám tử ẩn núp cách đấy không xa.

Hạ Phù Dung tháo mũ xuống đặt ở trên thân cây, bây giờ nàng mới nhẹ nhàng bắt lấy A Hu, ta cười đến mặt nịnh hót, "A Hu, ngươi đi trước tìm hiểu một chút xem xung quanh đây những nơi nào có người” Nói xong nàng vuốt vuốt cái trán của nó.

A Hu lười biếng duỗi lưng một cái, biến mất ở trong bóng đêm.

Không lâu sau, nó trở lại, trong miệng ngậm một cái quân bài. Hạ Phù Dung mới nghĩ đến quân chính thức ai cũng có quân bài, bởi vì nàng là tân binh mới tăng thêm, cho nên quân bài sau khi đến doanh trại mới phân phát, nhưng mà nàng muốn trà trộn xâm nhập vào quân Kiền Sở, thì nhất định phải chuẩn bị quân bài. Hạ Phù Dung nghi ngờ nhìn A Hu, con này rốt cuộc biết được bao nhiêu chuyện? Xem ra thường nghe lén nàng nói chuyện đi, nhưng kế hoạch lần này nàng cùng Tu Hồng Miễn bọn họ bàn bạc là không giống nhau, cho nên cái này quân bài đối với nàng mà nói là vô dụng. Mở quân bài ra Hạ Phù Dung vừa nhìn, thiếu chút nữa bật cười, đánh một cái lên cái đầu nhỏ của A Hu. "Đồ đần! Đây là lệnh bài của Tướng quân, cho dù ta thật muốn xâm nhập vào đi nữa, cũng không thể cầm cái quân bài này đi vào. A Hu còn không mau đưa trở về!"

Nhìn bóng dáng của nó bị bao phủ bởi màn đêm, trong lòng Hạ Phù Dung có chút chần chừ, năng lực của con yêu hồ này còn vượt qua sự tưởng tượng của nàng, không biết nàng để nó làm sủng vật là phúc hay là họa? Cho dù nó có là ma, nàng cũng chỉ có thể cùng ở cùng ma. Bởi vì nàng và nó là người một nha, chỉ có nàng và nó.

Ngày thứ hai vừa rạng sáng nàng liền tỉnh, tại nơi hoang dã ngủ thật khó chịu, cả đêm nàng đều ngủ không yên ổn.

Đêm qua Hạ Phù Dung lẻn vào quân doanh, biết được hôm nay họ nhất định đi qua chỗ này , nên sáng sớm đã ở chỗ này chờ rồi.

Xa xa thấy bọn họ đi về phía này, nàng nhìn mình toàn thân áo sơ mi vừa bẩn, vừa cũ, mọi sự chuẩn bị cũng đã xong xuôi rồi.

Đại bộ phận quân lính đều đi theo hướng này, đột nhiên nhìn thấy một người quần áo lam lũ ở ven đường đang ăn cỏ.

"Người nào!" Một binh sĩ hét lớn một tiếng, tất cả mọi người đều ngừng lại.

Hoa Dư ngồi trên lưng ngựa thấy vậy liền đi tới hướng Hạ Phù Dung, tất cả cận vệ xung quanh đều cầm thương hướng về phía nàng, chỉ cần nàng vừa có hành động, sẽ bị đâm thành tổ ong vò vẽ.

Hạ Phù Dung từ từ quay đầu, trong mắt tràn ngập nước mắt rốt cuộc chút công dụng rồi.

Hoa Dư chỉ thấy người này vừa gầy lại, y phục đang mặc vừa bẩn vừa cũ, đầu tóc hỗn loạn, ngón tay khô gầy, đôi môi khẽ run hình như có lời muốn nói. Nhất thời cảnh giác, này hoang sơn dã lĩnh, sao lại xuất hiện một tên ăn xin?

"Tướng quân, chỉ sợ hắn là gian tế được phái tới, không bằng. . . . . ." Một binh sĩ nói.

"Không phải, ta không phải gian tế, ta không phải, ta không phải. . . . . ." Hạ Phù Dung không ngừng lắc đầu, không ngừng lặp lại.

Bởi vì âm thanh quá nhỏ, bọn họ không nghe được nàng nói cái gì."Là một thằng điên! Dứt khoát giết hắn rồi quên đi." Lại một âm thanh nói.

Trong lòng Hạ Phù Dung có chút tức giận, nàng và kẻ điên có quan hệ à? Nàng hiện tại rõ ràng đang đóng vai một người đói bụng đến cả người không còn khí lực mà.

Người ngồi trên lưng ngựa khẽ gật đầu một cái, Hạ Phù Dung chỉ thấy thương từ bốn phía hướng tới nàng đâm tới.

"Mẫu thân không cần ta nữa, các ngươi cũng không cần ta sao!" Hạ Phù Dung thét lên một tiếng , khóc rống lên.

Người ngồi trên lưng ngựa tay cầm thương đâm tới trước mặt nàng đã thu về.

"Hắn là người Kiền Sở ." Hoa Dư xoay người nhảy xuống ngựa, đi tới trước mặt của nàng, "Làm sao ngươi biết chỗ này?"

Hạ Phù Dung nhìn nữ nhân trước mặt, chắc hẳn nàng chính là nữ vương của Kiền Sở đi, âm thanh của nàng có chút thô, mặc vào chiến giáp, càng lộ vẻ hiên ngang mạnh mẽ.

"Mẫu thân không cần ta nữa, nàng không cần." Hạ Phù Dung mím miệng, mặt đáng thương nhìn nàng. Đã có người cho là nàng điên rồi, Hạ Phù Dung không còn cách nào khác là tiếp tục giả điên.

Hoa Dư nhìn nam nhân trước mắt không nói gì.

"Tướng quân, nhất định là mẫu thân hắn biết hắn bệnh điên không có thuốc nào cứu được, mới đem hắn vứt bỏ trên chân núi ." Một binh sĩ bên cạnh nàng nói.

"Tướng quân, ta xem chuyện có nghi vấn. Tại sao hắn lại xuất hiện đúng lúc tại nơi này chứ. . . . . ." Một âm thanh khác truyền đến.

Hạ Phù Dung vẻ mặt vô tội nhìn về phía người nói chuyện kia, chiêu này là nàng học được từ A Hu, đây chính là bộ dáng tội nghiệp đến đáng thương làm đau lòng người, khiến cho người ta không thể đành lòng xuống tay được.

Quả nhiên, người nọ lập tức im lặng rồi

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương