"Đại ca, thôi, ngủ đi, ngươi xem nhị ca đã ngủ rồi kìa ." Sao mà cảm giác bản thân giống như là đại ca đi khuyên can hai tiểu đệ thế nhỉ ?

Hắn quay đầu nhìn Thiện Xá liếc mắt một cái, đột nhiên lại ôm nàng khóc rống lên, "Nhị đệ đang ngủ, ôi nhị đệ của ta a a ...~"

Hạ Phù Dung sửng sốt, ngay cả chuyện dở hơi này mà hắn cũng khóc được ? Hạ Phù Dung cũng nhịn không được , quay lại ôm hắn liền khóc lên, "Đại ca a ~ lão đại của ta ~ ngươi đến cùng có ngủ hay không ~ hu hu "

Tiếng khóc của hắn nhỏ dần rồi tiện đà ngừng lại. Nhẹ nhàng mà vỗ lưng của ta , "Tam đệ chớ sợ, có đại ca ở đây, chúng ta không phải là bại thần thoại !"

Hạ Phù Dung ngừng khóc , hóa ra hắn là coi nàng như là một vị thần thoại đã từng bất bại kia .

Nàng không có chú ý, cảm giác mất đi người thân nhất , nàng so với ai đều hiểu , "Đại ca, không có ta, ngươi và nhị ca như vẫn là bất bại thần thoại! Các ngươi giống nhau đều làm được , ta tin tưởng các ngươi!"

Thật lâu sau, hắn rốt cục ngủ.

Hạ Phù Dung lại tàn nhẫn tỉnh , nhìn bộ dạng hai người ngủ say , trong lòng một trận cảm khái. Bọn họ áp lực quá lớn, lớn đến mức mà nàng chưa từng có nghĩ đến , say sưa một hôm coi như để giảm bớt một chút cũng là tốt.

Tháo nón xuống, A Hu vọt lên, nhảy đến trên đầu nàng càng không ngừng cọ , bộ lông mềm mại của nó cọ xát vào cổ nàng cho nàng một cảm giác thật dễ chịu . Nhẹ nhàng mà vuốt ve trong lòng lại nghĩ đến ý tưởng đã từng hiện lên trong đầu mấy trăm lần —— lấy lông của nó mà làm khăn quàng cổ không biết thích như thế nào đây?

Trên đầu A Hu không hiểu rùng mình ớn lạnh, ngẩn người, lại tiếp tục không ngừng cọ Hạ Phù Dung.

Nhẹ nhàng mà nhấc nó xuống dưới, đông nhìn tây xem , không có ?

Hạ Phù Dung nghi hoặc nhìn nó, chẳng lẽ thất bại rồi hả ?

Nó nhẹ nhàng mà nhíu mắt lại , khóe mắt mắc câu. Hạ Phù Dung nhìn theo đáy mắt nó , nhìn ra nó đang tươi cười như là gian kế đạt được . Ở cùng nó lâu như vậy, nàng dần dần hiểu được rất nhiều biểu cảm của nó , có khi thậm chí có thể từ trong đáy mắt nhìn ra nó muốn nói cái gì.

Hạ Phù Dung cũng học nó nhíu lại mắt, trong mắt cũng là tràn đầy uy hiếp, ý bảo nó nếu mà không đưa cho nàng thì nàng sẽ cho nó đẹp mắt!

Ánh mắt nó đột nhiên trợn to, khóe mắt cũng kéo xuống, đổi lại một bộ dạng vô tội , giống như biểu hiện gian trá vừa nãy chưa bao giờ có. Một cái nhe răng, nàng đã nhìn thấy trong miệng nó gì đó rồi.

Vừa lòng cười, đem thư trong miệng nó tách rời ra, còn cố ý ở trước mặt nó ghét bỏ lau lau lên ngón tay, chỉ dùng ngón trỏ cùng ngón cái mở thư ra , nói rõ là ghét bỏ nước miếng của nó .

Nó vừa thấy, đột nhiên nhảy lên một cái , liền bắt đầu ở trên giường vận động.

Hạ Phù Dung ha ha cười, một tay lấy nó bế trở về.

"Nó một con hồ ly biết cái gì ! Có giận ngươi liền tát ta đây này ! Đánh nó làm gì !"

"Ngươi làm đau nó rồi."

"Ta thật sự cảm thấy nó lựa chọn đi theo ngươi, là sai lầm lớn nhất đời này của nó ."

"Nó đối với ngươi thật sự tốt lắm nha."

"Mặc kệ như thế nào, về sau đều mang theo nó đi."

Nhẹ nhàng mà vuốt ve A Hu ở trong lòng , "Ngươi hiện tại gánh vác hai phân gửi gắm đấy , ta về sau sẽ luôn luôn mang theo ngươi." Nói xong nhìn nó cười, ánh mắt cười híp thành một đường nhỏ. Về sau này Hạ Phù Dung phát hiện , nàng cười càng thoải mái, nó lại càng cao hứng.

Nó nhẹ nhàng trừng mắt nhìn, nhìn để cho nàng cảm giác váng thần, thấy lông mi nó vừa dài vừa cong lại dầy , thật không hiểu nôi , một con hồ ly có lông mi đệp thế để làm chi. Nếu dùng để làm thành lông mi giả thì. . . . . .

Trong lòng đang suy nghĩ trong nháy mắt A Hu rùng mình một cái, lập tức trợn mắt nhìn nhìn bốn phía, rồi lại tiếp tục nằm ở trong lòng Hạ Phù Dung chợp mắt.

Tin tưởng hai người bọn họ đã ngủ say, Hạ Phù Dung nhẹ nhàng mở thư ra.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương