Khí Phi Không Dễ Làm
-
Chương 221
"Thiền Tướng quân vừa mới đón nàng đi rồi!"
Tu Hồng Miễn sững sờ, Thiện Xá?
"Bọn họ đi đâu vậy?"
"Nô tài không biết, nô tài thật sự không biết! Mới vừa rồi lúc nô tài trốn được ra đây, bọn họ...... Vẫn còn ở bên trong......"
"Lúc trước nàng ở đâu?! Lập tức mang trẫm đi qua!"
Lục gia ấp úng, không dám dẫn Tu Hồng Miễn đi, ngộ nhỡ bọn họ còn chưa đi, nương nương lại vạch trần hắn, vậy hắn có mười cái đầu cũng không đủ chém.
"Còn cần phải để cho trẫm lặp lại lần nữa sao!"
Lục gia cũng không dám nhìn Tu Hồng Miễn, nếu như hắn không dẫn Hoàng thượng đi, chỉ sợ ngay lập tức hắn sẽ bị giết......
Đi vào bên trong, Lục gia giường như thở phào một hơi, thật may là, bọn họ đã đi rồi.
Tu Hồng Miễn căn phòng trống ngổn ngang xác người, còn có những hình cụ phong phú, cùng với một ít vết máu trên mặt đất, nhất thời tức giận nhìn Lục gia.
Lục gia bị sợ đến chân mềm nhũn, quỳ trên mặt đất, "Hoàng thượng tha mạng a, Tiểu Lục ta cái gì cũng không biết, tất cả đều là, tất cả đều là bọn hạ nhân này làm!"
Tu Hồng Miễn túm lấy cổ áo tên Lục gia, nâng hắn lên, "Không có ngươi ra lệnh, những hạ nhân này dám động thủ sao?"
"Hoàng thượng tha mạng, Hoàng thượng tha mạng, đúng, đúng là Lệ phi nương nương, là Lệ phi nương nương để cho bọn họ làm, nô tài lúc ấy không có ở trong phủ, lúc trở lại thì đúng lúc gặp phải Thiền Tướng quân đi cứu nương nương, cho nên lại bị hù phải chạy ra. Những lời nô tài nói đều là sự thật, mong Hoàng thượng minh giám!"
Thái hậu trước đó đã phân phó, nếu như xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, thì lập tức đem tất cả trách nhiệm đẩy lên trên người Lệ phi nương nương.
Tu Hồng Miễn híp híp mắt, Thượng Quan Lệ! Ban đầu hắn không nên nương tay tha nàng một mạng!
Thấy Tu Hồng Miễn vẫn không có ý buông tay, Lục gia lập tức nói, "Hoàng thượng, nô tài đã phái thủ hạ đi theo Thiền Tướng quân, nếu như Hoàng thượng muốn tìm nương nương, nô tài nguyện ý vì Hoàng thượng cống hiến!"
Tu Hồng Miễn đem suy nghĩ kéo trở lại, nhìn một chút người trước mắt, mặc kệ những lời hắn ta vừa nói là thật hay giả, muốn tìm kiếm Dung nhi, thì vẫn còn cần sự giúp đỡ của hắn ta.
Buông lỏng tay ra, Lục gia cúi đầu khom lưng theo sát bên cạnh Tu Hồng Miễn, có lẽ, hắn có thể nhân cơ hội này mà lập công, may ra lại kiếm được một chức quan thì không tồi.
......
Hạ Phù Dung vô lực nằm trên giường, những cái đinh còn ghim trong lòng bàn chân còn chưa nhổ hết ra được.
Thiện Xá đã tìm đến nhiều đại phu, nhưng khi bọn họ nhìn thấy lòng bàn chân ghim đầy đinh của nàng thì ai cũng lộ ra vẻ mặt khó xử, nói là đinh quá sâu, nếu rút ra, chỉ sợ sẽ mất máu quá nhiều hoặc đau đớn quá độ mà chết.
Có chút phức tạp nhìn về phía Thiện Xá, hiện tại nàng nên dùng tâm tình như thế nào để có thể đối mặt với hắn?
Hắn lừa nàng, nhưng nàng lại chỉ vì chạy trốn nên mới gây ra chuyện, còn để cho hắn phải cứu lấy tính mạng nàng trong tình huống khẩn cấp.
Khẽ thở dài, ít nhất là hắn đã tới, không phải sao?
"Thật xin lỗi." Nàng hối hận thành khẩn nói, là do tính tình nàng luôn tùy hứng lại khinh thường địch nhân nên mới thành ra tự hại mình, cũng liên luỵ đến Thiện Xá.
Thiện Xá cười lắc lắc đầu "Cái này cũng không thể trách ngươi được."
Nàng lại kéo tay áo của hắn, "Lục gia, ngươi đem Lục gia đem thả rồi sao!" Lúc nói những lời này, nàng có chút kích động.
Thiện Xá hơi ngạc nhiên, "Lục gia là ai?"
Nàng run rẩy cắn môi, nói lại sự việc một lần nữa.
Thiện Xá giận đến tím mặt, đấm mạnh lên trên mặt bàn, "Làm sao ngươi không gọi lớn tiếng một chút? Nếu là ta biết chuyện này, tuyệt đối một chưởng đánh chết hắn!"
Mặt nàng tràn đầy uất ức, hắn tưởng nàng không muốn thế hay sao, nhưng nàng gọi đâu có thành tiếng.
Thiện Xá thở dài, "Thôi được rồi, sớm muộn ta sẽ giúp ngươi báo mối thù này!"
Nàng cảm kích nhìn hắn, "Bắt sống!"
Thiện Xá ngẩn người, ngay sau đó gật đầu.
Nàng cười, tỏ vẻ không quan tâm lắm mà hỏi hắn, "Ngươi chính là Dương đúng không?"
Thân thể Thiện Xá cứng đờ, "Ngươi nói cái gì?"
"Ta biết hết rồi, ngươi chính là Dương. Ngươi vẫn luôn là nội gián trong quân doanh, chính là ngươi."
Tu Hồng Miễn sững sờ, Thiện Xá?
"Bọn họ đi đâu vậy?"
"Nô tài không biết, nô tài thật sự không biết! Mới vừa rồi lúc nô tài trốn được ra đây, bọn họ...... Vẫn còn ở bên trong......"
"Lúc trước nàng ở đâu?! Lập tức mang trẫm đi qua!"
Lục gia ấp úng, không dám dẫn Tu Hồng Miễn đi, ngộ nhỡ bọn họ còn chưa đi, nương nương lại vạch trần hắn, vậy hắn có mười cái đầu cũng không đủ chém.
"Còn cần phải để cho trẫm lặp lại lần nữa sao!"
Lục gia cũng không dám nhìn Tu Hồng Miễn, nếu như hắn không dẫn Hoàng thượng đi, chỉ sợ ngay lập tức hắn sẽ bị giết......
Đi vào bên trong, Lục gia giường như thở phào một hơi, thật may là, bọn họ đã đi rồi.
Tu Hồng Miễn căn phòng trống ngổn ngang xác người, còn có những hình cụ phong phú, cùng với một ít vết máu trên mặt đất, nhất thời tức giận nhìn Lục gia.
Lục gia bị sợ đến chân mềm nhũn, quỳ trên mặt đất, "Hoàng thượng tha mạng a, Tiểu Lục ta cái gì cũng không biết, tất cả đều là, tất cả đều là bọn hạ nhân này làm!"
Tu Hồng Miễn túm lấy cổ áo tên Lục gia, nâng hắn lên, "Không có ngươi ra lệnh, những hạ nhân này dám động thủ sao?"
"Hoàng thượng tha mạng, Hoàng thượng tha mạng, đúng, đúng là Lệ phi nương nương, là Lệ phi nương nương để cho bọn họ làm, nô tài lúc ấy không có ở trong phủ, lúc trở lại thì đúng lúc gặp phải Thiền Tướng quân đi cứu nương nương, cho nên lại bị hù phải chạy ra. Những lời nô tài nói đều là sự thật, mong Hoàng thượng minh giám!"
Thái hậu trước đó đã phân phó, nếu như xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, thì lập tức đem tất cả trách nhiệm đẩy lên trên người Lệ phi nương nương.
Tu Hồng Miễn híp híp mắt, Thượng Quan Lệ! Ban đầu hắn không nên nương tay tha nàng một mạng!
Thấy Tu Hồng Miễn vẫn không có ý buông tay, Lục gia lập tức nói, "Hoàng thượng, nô tài đã phái thủ hạ đi theo Thiền Tướng quân, nếu như Hoàng thượng muốn tìm nương nương, nô tài nguyện ý vì Hoàng thượng cống hiến!"
Tu Hồng Miễn đem suy nghĩ kéo trở lại, nhìn một chút người trước mắt, mặc kệ những lời hắn ta vừa nói là thật hay giả, muốn tìm kiếm Dung nhi, thì vẫn còn cần sự giúp đỡ của hắn ta.
Buông lỏng tay ra, Lục gia cúi đầu khom lưng theo sát bên cạnh Tu Hồng Miễn, có lẽ, hắn có thể nhân cơ hội này mà lập công, may ra lại kiếm được một chức quan thì không tồi.
......
Hạ Phù Dung vô lực nằm trên giường, những cái đinh còn ghim trong lòng bàn chân còn chưa nhổ hết ra được.
Thiện Xá đã tìm đến nhiều đại phu, nhưng khi bọn họ nhìn thấy lòng bàn chân ghim đầy đinh của nàng thì ai cũng lộ ra vẻ mặt khó xử, nói là đinh quá sâu, nếu rút ra, chỉ sợ sẽ mất máu quá nhiều hoặc đau đớn quá độ mà chết.
Có chút phức tạp nhìn về phía Thiện Xá, hiện tại nàng nên dùng tâm tình như thế nào để có thể đối mặt với hắn?
Hắn lừa nàng, nhưng nàng lại chỉ vì chạy trốn nên mới gây ra chuyện, còn để cho hắn phải cứu lấy tính mạng nàng trong tình huống khẩn cấp.
Khẽ thở dài, ít nhất là hắn đã tới, không phải sao?
"Thật xin lỗi." Nàng hối hận thành khẩn nói, là do tính tình nàng luôn tùy hứng lại khinh thường địch nhân nên mới thành ra tự hại mình, cũng liên luỵ đến Thiện Xá.
Thiện Xá cười lắc lắc đầu "Cái này cũng không thể trách ngươi được."
Nàng lại kéo tay áo của hắn, "Lục gia, ngươi đem Lục gia đem thả rồi sao!" Lúc nói những lời này, nàng có chút kích động.
Thiện Xá hơi ngạc nhiên, "Lục gia là ai?"
Nàng run rẩy cắn môi, nói lại sự việc một lần nữa.
Thiện Xá giận đến tím mặt, đấm mạnh lên trên mặt bàn, "Làm sao ngươi không gọi lớn tiếng một chút? Nếu là ta biết chuyện này, tuyệt đối một chưởng đánh chết hắn!"
Mặt nàng tràn đầy uất ức, hắn tưởng nàng không muốn thế hay sao, nhưng nàng gọi đâu có thành tiếng.
Thiện Xá thở dài, "Thôi được rồi, sớm muộn ta sẽ giúp ngươi báo mối thù này!"
Nàng cảm kích nhìn hắn, "Bắt sống!"
Thiện Xá ngẩn người, ngay sau đó gật đầu.
Nàng cười, tỏ vẻ không quan tâm lắm mà hỏi hắn, "Ngươi chính là Dương đúng không?"
Thân thể Thiện Xá cứng đờ, "Ngươi nói cái gì?"
"Ta biết hết rồi, ngươi chính là Dương. Ngươi vẫn luôn là nội gián trong quân doanh, chính là ngươi."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook