Khí Phi Không Dễ Làm
-
Chương 213
Lệ phi ảm đạm cười một tiếng, sống chết của nàng, thế nhưng lại bám vào trên người Hạ Hách Na Phù Dung.
Tu Hồng Miễn trầm ngâm một lát, "Bãi giá Dư Điệp cung!"
"Hoàng thượng, Lệ phi nương nương......" Một bên, thị vệ đứng ở đó, không biết nên xử lý như thế nào.
Tu Hồng Miễn không nói gì, chỉ rời đi.
"Còn sững sờ ở đấy làm gì, đi ra ngoài đi, nơi này đối với các ngươi không còn chuyện gì nữa." Cảnh Nhân cho bọn hắn một cái ánh mắt, hoàng thượng rất rõ ràng là muốn bỏ qua cho Lệ phi nương nương, thật là một đám không có đầu óc.
Thiện Xá cảm thấy hàm âm, trong bụng một hồi dự cảm xấu, lập tức trở lại bên trong phòng.
"Làm sao lại mất tích?" Thiện Xá đem tin tức truyền tới bóp nát bấy.
"Tin chắc thiền Tướng quân đi?" Hoa Dư hoàn toàn không dám tin tưởng, hắn thế nhưng......
Thái hậu nghe nói hoàng thượng lại muốn xuất cung, giận dữ.
Bọn họ bây giờ tạm thời di giá đến Phủ Thẩm Tương Quốc, toàn bộ phủ trên Dưới cũng chỉnh tề ở trong đại sảnh đợi Tu Hồng Miễn.
Thái hậu rất không hiểu lần này Tu Hồng Miễn muốn làm cái gì, nghe nói Lệ nhi bên kia không tiết lộ ra cái gì, chẳng lẽ là nội ứng của bà xảy ra vấn đề?
"Mẫu hậu!"
Xa xa nghe thấy tiếng Tu Hồng Miễn, mọi người cùng nhau quỳ xuống, "Tham kiến hoàng thượng."
"Miễn lễ." Tu Hồng Miễn mấy bước đi vào, "Mẫu hậu, trẫm muốn đi Kiền Sở."
Thái hậu chấn động, "Đối đầu kẻ địch mạnh! Thế nhưng ngươi lại vì tư tình nhi nữ, vứt bỏ giang sơn xã tắc?"
Tu Hồng Miễn yên lặng nhìn Thái hậu, "Mẫu hậu, xin tin tưởng nhi thần."
Dứt lời, cất bước đi tới trước mặt Hạ Hách Na Phù Tuyết, "Dung nhi từng nói, ngươi giúp nàng rất nhiều, vẫn không có cơ hội nói cảm ơn, trẫm thay mặt nàng cám ơn ngươi."
Hạ Hách Na Phù Tuyết lập tức quỳ xuống, "Hoàng thượng nói quá lời, chăm sóc muội muội, là chuyện ta phải làm."
Tu Hồng Miễn đỡ nàng lên, tán thưởng nhìn nàng một cái, "Đa tạ."
Lúc hắn xoay người rời đi, nghe được tiếng kinh hô của mọi người, "Thái hậu......" "Thái hậu......"
Thái hậu nhìn bóng lưng Tu Hồng Miễn rời đi, trong mắt ánh lên sự phức tạp, nghe thấy bà té xỉu cũng không muốn quay đầu lại sao?
Quả nhiên không thoát một kiếp này. Tự mình khổ sở nhiều năm, vẫn trông gà hoá cuốc đối đãi mấy cái nữ nhân kia trong hậu cung, lại không nghĩ rằng vẫn không thể cẩn thận hết, vẫn phải đi lên con đường này.
Vẫn còn nhớ khi xưa bà nghe lời của đại pháp sư lúc viên tịch nói, "Đứa trẻ này mặc dù có tướng đế vương, nhưng cuối cùng lại tránh không khỏi một kiếp."
"Miễn nhi sẽ gặp một kiếp? Xin đại sư nói rõ."
"Tình." Nghe thấy tiếng hít sâi của đại pháp sư, hơi thở của hắn bây giờ đã rất mong manh. "Mất nước."
Nghe nói đại pháp sư cao tăng đắc đạo hiếm thấy, hắn có thể thông hiểu việc đời, là điều mà cả nước đều biết.
Đáng tiếc tang lễ của hắn lại đơn sơ vắng lạnh, chỉ vì lời nói của hắn trước khi lâm chung, khiến cho Thái hậu kết thù, không được tự do.
"Người đâu!" Thái hậu lấy lại bình tĩnh, "Lập tức phái người đi tìm chiến lệnh, cho dù là đào sâu ba thước, cũng phải tìm ra nó cho ta!"
Hắn ngay cả ngôi vị hoàng đế cũng không muốn làm, ai gia thay hắn đi làm!
Giang sơn là thứ duy nhất của tiên hoàng để lại cho bà, ai gia tuyệt không cho phép bất kì việc không may gì xuất hiện!
Một bên thái giám khúm núm hỏi, "Hoàng thượng nếu đã rời đi, chắc hẳn đã đem chiến lệnh đi cùng."
Thái hậu cười lạnh, "Ai gia đã sớm phái tai mắt theo dõi hoàng nhi, ngay cả Cảnh Nhân bên người hắn cũng có người giám thị, ai gia dám xác định, chiến lệnh tuyệt đối không ở trên người hoàng nhi."
Tu Hồng Miễn trầm ngâm một lát, "Bãi giá Dư Điệp cung!"
"Hoàng thượng, Lệ phi nương nương......" Một bên, thị vệ đứng ở đó, không biết nên xử lý như thế nào.
Tu Hồng Miễn không nói gì, chỉ rời đi.
"Còn sững sờ ở đấy làm gì, đi ra ngoài đi, nơi này đối với các ngươi không còn chuyện gì nữa." Cảnh Nhân cho bọn hắn một cái ánh mắt, hoàng thượng rất rõ ràng là muốn bỏ qua cho Lệ phi nương nương, thật là một đám không có đầu óc.
Thiện Xá cảm thấy hàm âm, trong bụng một hồi dự cảm xấu, lập tức trở lại bên trong phòng.
"Làm sao lại mất tích?" Thiện Xá đem tin tức truyền tới bóp nát bấy.
"Tin chắc thiền Tướng quân đi?" Hoa Dư hoàn toàn không dám tin tưởng, hắn thế nhưng......
Thái hậu nghe nói hoàng thượng lại muốn xuất cung, giận dữ.
Bọn họ bây giờ tạm thời di giá đến Phủ Thẩm Tương Quốc, toàn bộ phủ trên Dưới cũng chỉnh tề ở trong đại sảnh đợi Tu Hồng Miễn.
Thái hậu rất không hiểu lần này Tu Hồng Miễn muốn làm cái gì, nghe nói Lệ nhi bên kia không tiết lộ ra cái gì, chẳng lẽ là nội ứng của bà xảy ra vấn đề?
"Mẫu hậu!"
Xa xa nghe thấy tiếng Tu Hồng Miễn, mọi người cùng nhau quỳ xuống, "Tham kiến hoàng thượng."
"Miễn lễ." Tu Hồng Miễn mấy bước đi vào, "Mẫu hậu, trẫm muốn đi Kiền Sở."
Thái hậu chấn động, "Đối đầu kẻ địch mạnh! Thế nhưng ngươi lại vì tư tình nhi nữ, vứt bỏ giang sơn xã tắc?"
Tu Hồng Miễn yên lặng nhìn Thái hậu, "Mẫu hậu, xin tin tưởng nhi thần."
Dứt lời, cất bước đi tới trước mặt Hạ Hách Na Phù Tuyết, "Dung nhi từng nói, ngươi giúp nàng rất nhiều, vẫn không có cơ hội nói cảm ơn, trẫm thay mặt nàng cám ơn ngươi."
Hạ Hách Na Phù Tuyết lập tức quỳ xuống, "Hoàng thượng nói quá lời, chăm sóc muội muội, là chuyện ta phải làm."
Tu Hồng Miễn đỡ nàng lên, tán thưởng nhìn nàng một cái, "Đa tạ."
Lúc hắn xoay người rời đi, nghe được tiếng kinh hô của mọi người, "Thái hậu......" "Thái hậu......"
Thái hậu nhìn bóng lưng Tu Hồng Miễn rời đi, trong mắt ánh lên sự phức tạp, nghe thấy bà té xỉu cũng không muốn quay đầu lại sao?
Quả nhiên không thoát một kiếp này. Tự mình khổ sở nhiều năm, vẫn trông gà hoá cuốc đối đãi mấy cái nữ nhân kia trong hậu cung, lại không nghĩ rằng vẫn không thể cẩn thận hết, vẫn phải đi lên con đường này.
Vẫn còn nhớ khi xưa bà nghe lời của đại pháp sư lúc viên tịch nói, "Đứa trẻ này mặc dù có tướng đế vương, nhưng cuối cùng lại tránh không khỏi một kiếp."
"Miễn nhi sẽ gặp một kiếp? Xin đại sư nói rõ."
"Tình." Nghe thấy tiếng hít sâi của đại pháp sư, hơi thở của hắn bây giờ đã rất mong manh. "Mất nước."
Nghe nói đại pháp sư cao tăng đắc đạo hiếm thấy, hắn có thể thông hiểu việc đời, là điều mà cả nước đều biết.
Đáng tiếc tang lễ của hắn lại đơn sơ vắng lạnh, chỉ vì lời nói của hắn trước khi lâm chung, khiến cho Thái hậu kết thù, không được tự do.
"Người đâu!" Thái hậu lấy lại bình tĩnh, "Lập tức phái người đi tìm chiến lệnh, cho dù là đào sâu ba thước, cũng phải tìm ra nó cho ta!"
Hắn ngay cả ngôi vị hoàng đế cũng không muốn làm, ai gia thay hắn đi làm!
Giang sơn là thứ duy nhất của tiên hoàng để lại cho bà, ai gia tuyệt không cho phép bất kì việc không may gì xuất hiện!
Một bên thái giám khúm núm hỏi, "Hoàng thượng nếu đã rời đi, chắc hẳn đã đem chiến lệnh đi cùng."
Thái hậu cười lạnh, "Ai gia đã sớm phái tai mắt theo dõi hoàng nhi, ngay cả Cảnh Nhân bên người hắn cũng có người giám thị, ai gia dám xác định, chiến lệnh tuyệt đối không ở trên người hoàng nhi."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook