Khí Phi Hồ Sủng
Chương 17: Trái tim băng giá

Tầm mắt bén nhọn của Thuỷ Nguyệt Linh dán chặt trên người Vưu Diệc, cho tới khi hắn biến mất mới thu hồi lại tầm mắt, phiền muộn mà sửa sang lại quần áo có chút xốc xếch, không ngờ linh lực của hai người này thâm hậu đến vậy, nhất là Hiên Viên Mị, nàng vốn không thể nhìn ra năng lực thật của hắn, thần sắc trong mắt khẽ động, xem ra nàng cần phải gia tăng công lực mới được.

Cuối cùng vào lúc mà Thuỷ Nguyệt Linh cực kỳ chờ mong, Hiên Viên Mị rốt cuộc dự định lên giường, nhưng mà nam nhân này lại có thói quen trần truồng mà ngủ, cũng lạ nha! Không phải buổi sáng nàng cũng vừa nhìn thấy hắn khoả thân hay sao? Nhìn người đang khoả thân nằm ở trên giường, Thuỷ Nguyệt Linh do dự một chút, đi đến giường rồi nằm xuống, dù sao giường này cũng rất rộng, tám chín người nằm cũng không có vấn đề gì, nàng cũng không muốn phải nằm trên mặt đất lạnh như băng mà ngủ một đêm.

Trong lúc ngủ mơ, nàng có cảm giác khó thở ở ngực, mơ màng mở mắt ra, nhìn thấy nam nhân đang đè lên người mình, Thuỷ Nguyệt Linh im lặng, dùng sức đẩy một cái, không có chút hiệu quả nào, bĩu môi, dù sao đẩy cũng đẩy không ra, chỉ có thể để mặc cho hắn đè ép!

Thời gian dần dần trôi qua, Thuỷ Nguyệt Linh càng thêm phiền não, nàng sẽ phải sống trong bộ dạng như vậy hoài sao? Chẳng lẽ muốn nàng đi theo bên cạnh Hiên Viên Mị cả đời?

Tính tới ngày hôm nay, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, Thượng Quan Lăng chắc chắn đã đăng cơ rồi! Đang suy nghĩ, trên người lại xuất hiện một nam nhân trần truồng,

Thuỷ Nguyệt Linh liếc mắt, nàng vẫn luôn nghi ngờ, hắn có phải là thật sự không cảm giác được nàng, nếu không vì sao lại đúng lúc như vậy, mỗi lần đi ngủ, nếu không phải đúng lúc đè nàng, thì chính là đúng lúc ôm nàng?

Mặc dù biết là vô dụng, nhưng mà nàng không nhịn được đẩy tay hắn một cái, thầm nói “Nặng muốn chết!” Rõ ràng mỗi lần ngủ nàng đều nằm cách xa hắn, nhưng mà hắn luôn có cách thừa dịp nàng không để ý mà lăn lên người nàng!

Bất đắc dĩ đành nhắm mắt lại, chuẩn bị tiếp tục ngủ, trên môi đột nhiên truyền tới một cảm xúc mềm mại khiến nàng ngẩn ra, chợt mở mắt ra, nhìn gương mặt đang phóng to, vẻ mặt nàng tối sầm, đưa tay về phía gương mặt tuấn tú tán một cái, nhưng mà hắn vẫn không động đậy như cũ.

Khoé miệng nàng giật giật, chẳng lẽ một đêm này nàng cứ như vậy mà ngủ! Đôi mắt trong suốt như nước trừng người nam nhân đang vô tri vô giác, đây là nụ hôn đầu của nàng đấy! Ngay cả Thượng Quan Lăng cũng chưa từng hôn! Tiểu hồ ly thì không tính!

Thượng Quan Lăng... Suy nghĩ đến nam tử lạnh như núi băng đó, ánh mắt nàng có chút ảm đạm, trong lòng dâng lên một hồi cay đắng, bọn họ nhất định là hữu duyên vô phận! Nàng quá ít kỷ, mà hắn cũng không thể nào thoả hiệp được!

Nhắm mắt lại lần nữa, từ từ ngủ thiếp đi, nốt ruồi son trên trán toả ra một chút ánh sáng yếu ớt, thoáng qua rồi biến mất.

Sắc trời dần sáng, Hiên Viên Mị vẫn lâm triều như bình thường, nhưng trong lòng luôn có cảm giác mất mác chút gì đó, không biết cảm giác kia từ đâu mà đến, lại làm cho trong lòng người ta có chút phiền muộn.

Gương mặt thanh tú lại chợt thoáng qua trong đầu, Hiên Viên Mị xoa xoa trán, yêu sao? Khoé miệng tà mị cong lên, trong mắt lộ ra một sự hưng phấn giống như nhìn thấy được con mồi của mình, nếu là vậy, vậy nàng đừng mơ tưởng thoát khỏi bàn tay của ta!

Người trên giường khẽ động đậy, sau đó hình như sửng sốt một chút, đưa tay sờ sờ, không sờ trúng thân thể trơn bóng ấm áp, Thuỷ Nguyệt Linh hơi nghi ngờ mở mắt ra, thấy đỉnh màn vải xám xịt, liền trở nên thẫn thờ trong chốc lát.

Nơi này không phải là tẩm điện của Hiên Viên Mị, cũng không phải là Mộng U Các, mà là tiểu viện cũ rách mà nàng ở lúc vừa tới thế giới này, lẳng lặng nằm một lát, tiếp nhận trí nhớ ở nơi này hơn hai tháng qua của “Thuỷ Nguyệt Linh”, khoé miệng có chút mỉa mai giơ lên, lại mang theo chút khổ sở mà chính nàng cũng không hề biết.

Bởi vì chuyện binh phù mà Thượng Quan Lăng lại tàn bạo cưỡng hiếp nàng lần nữa, sau khi nàng hôn mê lại ném nàng vào tiểu viện củ rách này giống lúc trước, hơn hai tháng qua hắn chẳng thèm quan tâm, quét mắt một vòng quanh tiểu viện củ rách, nụ cười trên khoé miệng mở rộng, thần sắc trong mắt ảm đạm tối tăm, thật đúng là có chút….Trong lòng nguội lạnh!

Đè xuống nổi chua chát khổ sở trong lòng, lúc này nàng mới nhớ tới một sự việc quan trọng! Nàng cứ tưởng rằng “Thuỷ Nguyệt Linh” đã bị bệnh chết, nhưng mà bây giờ nghĩ kỹ lại, linh hồn của “Thuỷ Nguyệt Linh” lại vẫn ở đây! Vậy tại sao linh hồn của nàng lại có thể tới bên trong thân thể của “Thuỷ Nguyệt Linh”? Chẳng lẽ “Thuỷ Nguyệt Linh” không có cách nào đối mặt với thực tế, cho nên mới lựa chọn cách trốn tránh không muốn tỉnh lại? Nhưng mà tại sao linh hồn của nàng đột nhiên rời khỏi thân thể, còn bị trói ở bên cạnh Hiên Viên Mị?

Không nghĩ ra, cũng chỉ có thể tạm thời bỏ qua một bên, một lần nữa trở về tiểu viện này, nàng có chút nhớ nhung sư phụ và tiểu hồ ly, cũng không biết tiểu hồ ly chạy đi đâu rồi? Còn tưởng rằng nó sẽ tự động quay về đây!

Sờ sờ bụng xẹp lép, đi về phía vòng bếp nhỏ, trong lòng thở dài, “Thuỷ Nguyệt Linh” cho dù muốn đi tìm cái chết cũng không nên chọn biện pháp tuyệt thực ngu ngốc này chứ!

Ngoài viện, Thượng Quan Lăng lẳng lặng đứng đó, tầm mắt nhìn chằm chằm vào tiểu viện rách nát có thể sụp đổ bất cứ lúc nào, ánh mắt dường như có thể đục khoét một cái lổ thật to trên tường, hai quả đấm nắm thật chặt vừa buông ra, lại nắm chặt thêm lần nữa, liên tục như vậy, nhưng mà chính hắn cũng dường như không biết mình đang làm gì.

Một góc cách đó không xa, Lăng Mạn Điệp nhìn dáng vẻ hồn vía lên mây của hắn, trong mắt có lo lắng cũng có căm hận, đưa tay sờ sờ cái bụng bằng phẵng của mình, ở bên trong là hài tử của họ, nhưng hắn đã quên quan tâm tới nàng, cũng quên quan tâm tới con của bọn họ, ngược lại mỗi ngày lại chạy đến bên ngoài tiểu viện củ rách này, vừa đứng chính là đứng tới một, hai canh giờ.

Cặp mắt gắt gao nhìn chằm chằm tiểu viện, vẻ thù hận và không cam lòng trong mắt từ từ trở nên kiên quyết, nàng nhất định sẽ không để cho nữ nhân kia cướp đi biểu ca!

Cảm giác được sau lưng có người đến gần, Thuỷ Nguyệt Linh không quay đầu lại, nhàn nhạt mở miệng, “Âu Dương Mặc, mỗi ngày ngươi đều chạy tới nơi này, không sợ Thượng Quan Lăng bên ngoài nghi ngờ ta với ngươi là đồng bọn hay sao?”

Âu Dương Mặc thở ra một hơi, cuối cùng nàng cũng tỉnh lại rồi! “Mỹ nhân, ta còn tưỡng rằng ngươi định để cho chính mình đói đến chết ở đây?”

Thuỷ Nguyệt Linh bưng hai cái dĩa xoay người, nhàn nhạt liếc hắn một cái, đem chút thức ăn được để trên dĩa đặt trên bàn gổ nhỏ, tao nhã ngồi xuống, bắt đầu công việc lắp đầy bụng.

Âu Dương Mặc nhìn một chút thức ăn kia, cũng không tệ lắm, đưa tay cầm một chút thức ăn nếm nếm, cặp mắt sáng lên, bản thân tự động cầm một không đũa, không chút khách khí mà gắp thức ăn.

Nhìn thức ăn trong dĩa đang không ngừng giảm bớt, Thuỷ Nguyệt Linh híp mắt một cái, lạnh giọng nói, “Âu Dương công tử, mấy ngày nay ta không có ăn cơm!”

Âu Dương Mặc chợt dừng động tác, xấu hổ cười cười, vẻ mặt lấy lòng, “Mỹ nhân, không ngờ ngươi nấu ăn ngon như vậy! Hay là… Ngươi làm thêm một dĩa?”

Thuỷ Nguyệt Linh liếc mắt nhìn hắn một cái, ánh mắt ý bảo nhìn cái phòng bếp này một chút, mở miệng nói, “Không có nguyên liệu!”

Ách…Âu Dương Mặc liếc nhìn phòng bếp trống rỗng, không khỏi cau mày, tại sao Lăng lại làm vậy? Nhìn vẻ mặt không chút cảm xúc của Thuỷ Nguyệt Linh, nhẹ giọng hỏi, “Ngươi hận hắn sao?”

“Hận?” Khoé miệng châm chọc giơ lên, “ Ta còn chưa ăn no, làm sao có sức để mà hận?” Hận một người so với yêu một người hao tốn sức lực hơn nhiều!

Ách... Âu Dương Mặc không biết nên nói gì, cũng sợ đụng tới nổi đau của nàng, đứng lên, vỗ vỗ lồng ngực, “Yên tâm đi! Có ta ở đây nhất định sẽ không để cho mỹ nhân chết đói!”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương