Khí Phi Hồ Sủng
Chương 12: Âm thầm giúp đỡ

Ánh Trăng lờ mờ, một bóng đen chợt loé lên, nhẹ nhàng đáp xuống nóc nhà, bàn tay trắng nõn nhỏ bé cẩn thận lấy một mảnh ngói trên nóc nhà ra, nhìn xuống dưới.

Trong phòng chỉ có ba người, trừ người ngồi phía sau bàn đọc sách là Thượng Quan Lăng, còn có một người mà ban ngày nàng đã gặp – Âu Dương Mặc và một nam tử khác.

“Vương gia, thời cơ đã chín muồi, là lúc chúng ta hành động!” Thật ra thì cả Diệp Quốc vốn đã nằm trong tay của Thượng Quan Lăng, chỉ còn việc phế hoàng đế, danh chính ngôn thuận lên ngôi.

Âu Dương Mặc mở miệng nói, “Nhưng mà phải xài lý do gì?” Tên hoàng đế bên kia vẫn nhìn chằm chằm vào bọn họ, nếu lộ ra bất cứ nhược điểm gì, sợ rằng không thể dễ dàng giải quyết.

Tiếp theo cả thư phòng chìm trong im lặng, dường như cũng đang suy nghĩ, Âu Dương Mặc nghiêm túc được một chút, liền trở lại vẻ mặt cười đùa, “Tốt nhất là hoàng đế đột nhiên chết bất đắc kỳ tử!”

Thượng Quan Lăng liếc hắn một cái, lạnh lùng nói, “Đừng quên, hắn còn có hai hoàng tử!” Cho dù hoàng đế chết, cũng chưa tới phiên hắn lên ngôi!

“Ách…Hay là bắt hắn để lại chiếu thư truyền ngôi?”

“Mặc!” Ánh mắt lạnh lẽo của Thượng Quan Lăng quét về phía hắn, “Ta không ngờ rằng ngươi lại ngu ngốc như vậy !” Hoàng đế đột nhiên chết bất đắc kỳ tử, lại còn để lại chiếu thư truyền ngôi cho hắn, hơn nữa vị hoàng đế này còn có hai hoàng tử, lại là một hoàng đế trẻ tuổi, ai nhìn cũng biết là hắn ra tay!

Âu Dương Mặc cười hì hì, “Chỉ đùa một chút thôi! Sao lại nghiêm túc như vậy!” Không ngờ tên núi băng này nóng giận lại phiền như vậy!

Thượng Quan Lăng xoa xoa trán, “Hôm nay cứ như vậy trước đi!”

Nam tử kia chào một cái, lẳng lặng lui ra ngoài, Âu Dương Mặc cũng nằm xuống giường êm, bày ra một bộ dáng cà lơ phất phơ, quan sát Thượng Quan Lăng hồi lâu, đột nhiên mở miệng nói, “Lăng, ngươi hình như cũng không muốn gấp gáp!”

Thượng Quan Lăng nhắm mắt nghĩ ngơi, không để ý tới lời nói của hắn, tinh quang trong mắt Âu Dương Lăng chợt loé lên, gắt gao nhìn chằm chằm vẽ mặt của hắn, tiếp tục mở miệng, “Bởi vì Thuỷ Nguyệt Linh?” Trong nháy mắt liền nhìn thấy thân hình hắn cứng ngắc, trong lòng hiểu rõ, “Ngươi đang trốn tránh!”

Trên nóc nhà, Thuỷ Nguyệt Linh nhìn vẻ mặt không chút cảm xúc của người kia, trong lòng cũng nghĩ, một khi lên ngôi, hắn chắc chắn sẽ tiêu diệt Thuỷ gia, vậy thì nàng…

Ánh mắt của nàng trở nên phức tạp, mủi chân nhún nhẹ, lắc mình một cái liền biến mất…

Đột nhiên Thượng Quan Lăng mở mắt ra, ánh mắt bén nhọn nhìn về phía Âu Dương Mặc, “Ta nhất định sẽ diệt trừ Thuỷ gia, Thuỷ Nguyệt Linh cũng không ngoại lệ!” Mỗi một người ở Thuỷ gia đều đáng chết, bởi vì bọn họ thiếu nợ hắn!

Âu Dương Mặc cau mày, trong lòng thở dài, nói cho cùng Thuỷ Nguyệt Linh cũng là vô tội!

“Chủ tử!” Độc Cô Hàn lo lắng nhìn Thuỷ Nguyệt Linh, đêm nay nàng luôn ngẩn ngơ, hắn rất nghi ngờ những gì hắn nói nãy giờ nàng đều không nghe thấy.

Thuỷ Nguyệt Linh hoàn hồn, ánh mắt nhìn về phía ngoài cửa sổ, im lặng một chút, dường như vừa mới quyết định chuyện gì, nhìn về phía hắn, mở miệng nói, “Hàn, ta muốn có bản đồ của hoàng cung Diệp Quốc!”

Trong triều đình, Thượng Quan Văn ngồi trên ghế rồng, sắc mặt có chút tái nhợt, hô hấp khó khăn, ánh mắt có chút ngây dại, giống như người bị bệnh nặng.

Sắc mặt của chúng đại thần đều không đồng nhất, trong lòng cũng rối rít suy đoán, không ít người không biết vô tình hay cố ý nhìn về phía Thượng Quan Lăng, hiển nhiên là có chút hoài nghi đối với hắn.

Vẻ mặt của Thượng Quan Lăng vẫn không thay đổi, nhưng trong lòng có chút nghi ngờ, đúng lúc này Thượng Quan Văn lại lên tiếng, “Trẫm đột nhiên bệnh nặng, thái y cũng không có biện pháp chữa trị, sợ rằng sống không được lâu nữa!”

Lời này vừa nói ra, giống như quăng xuống một trái bom, chúng thần sợ hãi quỳ xuống, Thượng Quan Văn phất tay một cái, ý bảo bọn họ không nên cắt đứt lời của hắn, thở dốc một chút, tiếp tục nói, “Hai vị còn nhỏ không hiểu chuyện, nếu lỡ trẫm có chuyện gì bất trắc, ngôi vị hoàng đế sẽ truyền cho Lăng Vương!”

Mọi người liền kinh ngạc, tầm mắt tới tấp rơi vào người của Thượng Quan Lăng, có hoài nghi, có kính sợ, có sợ hãi.

Vẻ mặt Thượng Quan Lăng vẫn như cũ, nhưng trong lòng kinh ngạc không dứt, huynh đệ bọn họ vẫn như nước với lửa, cho dù đột nhiên bệnh nặng, thật sự sắp qua đời, đúng lý ra Thượng Quan Văn cũng bao giờ truyền ngôi vị hoàng đế cho hắn, huống chi hắn còn có hai vị hoàng tử, tuy rằng còn nhỏ, nhưng Đại hoàng tử thông minh hơn người, đào tạo thêm một chút, sau này chắc chắn sẽ là một vị minh quân* ( vua tốt).

“Xin bệ hạ nghĩ lại!” Thượng Quan Lăng dĩ nhiên rất vui vẻ, nhưng mà trong lòng những người của phe phái Thượng Quan Văn sẽ nghi ngờ, nhất trí cho rằng, nhất định là do Thượng Quan Lăng đã làm gì đó.

Trên long sàn*(giường của vua), Thượng Quan Văn lẳng lặng nằm đó, có vẻ rất là suy yếu, Thuỷ Doanh Doanh lo lắng hỏi, “Thái y, bệ hạ sao rồi?”

Thái y thở dài một tiếng, lắc đầu một cái, “Vi thần cũng không nhìn ra được bệ hạ bệnh gì, nhưng theo thể trạng của bệ hạ cho thấy, cũng chỉ có thể sống tối đa ba tháng!”

“Ngươi nói gì?” Thuỷ Doanh Doanh tức giận nhìn chằm chằm thái y quát.

Thái ý “bịch” một tiếng quỳ xuống, “Hoàng hậu nương nương tha mạng, vi thần chẳng qua là nói thật! Bệ hạ hắn…”

“Cút!” Thuỷ Doanh Doanh đã quên duy trì dáng vẻ đoan trang, đá một cước vào người thái y, nhìn thái y vội vàng chạy ra ngoài, Thuỷ Doanh Doanh ngồi ngã trên mặt đất, tại sao lại như vậy? Nàng mới vừa lên làm hoàng hậu, sao bệ hạ lại chết?

“Khụ Khụ…” Thượng Quan Văn ho khan một cái.

“Bệ hạ…” Thuỷ Doanh Doanh vội vàng bò lên trên giường, khóc lóc nói, “Bệ hạ… Bệ hạ ngươi không thể có chuyện gì nha! Nếu không có ngươi ở đây, ta với hài tử phải làm sao giờ?” Vừa nói, vừa kéo tay Thượng Quan Văn đặt lên bụng bẳng phẳng của mình.

Nhưng mà Thượng Quan Văn chỉ ngây ngốc nhìn nàng, dường như hoàn toàn không nghe rõ nàng đang nói cái gì!

“Bệ hạ…” Nhìn Thượng Quan Văn cả người mệt mỏi, hai mắt lại từ từ nhắm nghiền, trong mắt Thuỷ Doanh Doanh loé lên một vẻ kiên định, nàng rất vất vả mới có thể ngồi lên được ngôi vị hoàng hậu này, nàng không thể buông ra dễ dàng như vậy!

“Lăng, ngươi nói Thượng Quan Văn sắp chết? Hơn nữa còn chính miệng nói muốn truyền ngôi cho ngươi?” Vẻ mặt của Âu Dương Mặc giống như gặp quỷ, lẩm bẩm nói, “Lời của ta linh như vậy sao?”

“Xem ra là có người âm thầm trợ giúp Vương gia!” Một nam tử khác mở miệng.

Thượng Quan Văn gật đầu một cái, nhìn về phía hắn hỏi, “Mặc Thành, ngươi có thấy nghi ngờ ai không?”

Tô Mặc Thành cau mày suy nghĩ một lát, lắc đầu một cái, “Vi thần cũng đoán không ra, nhưng mà nhìn tình hình hiện tại của Thương Quan Văn, có thể là bị trúng thuốc, mặc dù vi thần chưa từng nghe qua dược vật thần kỳ như vậy, nhưng dị sĩ tài giỏi trong chốn giang hồ rất nhiều, có lẽ là một nhân vật thần bí trong giang hồ tạo ra!”

“Người trong giang hồ? Tại sao hắn muốn giúp Lăng?”

Không ai thèm để ý đến hắn, nếu bọn họ biết, còn ở chổ này suy đoán lung tung sao? Âu Dương Mặc sờ sờ lỗ mũi, cũng biết bản thân hắn hỏi hơi bị nhiều!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương