Khi Omega Xuyên Đến Thế Giới Hiện Thực
-
Chương 18
Giang Trạm sau khi lên xe luôn nhắm mắt dưỡng thần, chờ tới lúc mở mắt thì xe đã dừng bánh trước bảng hiệu “Khách san Karls”.
Giang Trạm nhìn thư ký Phương qua gương chiếu hậu.
Thư ký Phương xuống xe, mỉm cười mở cửa cho anh: “Đến rồi ạ.”
Giang Trạm nhìn chằm chằm thư ký Phương, bất đắc dĩ xuống xe, đi dọc hành lang tới phòng Nhân ngư.
Quẹt thẻ vào cửa.
Bên trong vẫn ngập tràn mùi hương thảo, y như mùi thơm trên người Bạch Diễn, khiến Giang Trạm hoài nghi cậu vừa chui vào dùng vòi sen mà xả.
Mùi tuy nồng nhưng không gay mũi, thức tỉnh lại hồi ức những đêm nồng nhiệt trước kia trong Giang Trạm.
Trong phòng tối đen.
Giang Trạm bật đèn, đi xung quanh nhưng chẳng thấy Bạch Diễn đâu.
Anh treo âu phục lên giá áo, chầm chậm bước xuống cầu thang, men theo mùi hương thảo đẩy cửa phòng ngủ.
Không hề có bất ngờ gì.
Chỉ có một bé heo xinh xắn đang nằm xòe ra ngủ khò khò.
Giang Trạm hít một hơi, ngón tay đỡ tay nắm chặt hơn một chút.
Bé heo trên giường cảm thấy mình khiến Giang Trạm tức chưa đủ no, trở mình làu bàu.
Giang Trạm rất muốn rời đi nhưng lại cảm thấy hơi khó chịu trong lòng, lạnh lùng tới giật chăn mền trên người Bạch Diễn xuống.
Bạch Diễn đột nhiên tỉnh dậy, mơ màng mở mắt ra không hiểu chuyện gì xảy ra: “Sao thế?”
Giang Trạm mặt đen như đít nồi, nghiến răng nghiến lợi đáp: “Đây là cái ‘đa dạng’ mà em hứa hẹn?”
Tuy anh không có kinh nghiệm, nhưng nghĩ bằng đầu ngón chân cũng không ra chuyện chim hoàng yến nằm ngủ như lợn trên giường chờ kim chủ tới yêu thương!
Bạch Diễn dần tỉnh táo lại, ngáp một cái: “Ai bảo ngài tới muộn?”
Cơ thể trong kì động dục vốn uể oải sẵn, Bạch Diễn tắm rửa sạch sẽ, nhàn rỗi lên mạng một lúc, chờ Giang Trạm lâu ơi là lâu, còn tưởng anh không thèm tới, nằm xuống đánh một giấc ngon lành.
Giang Trạm hít một hơi, hối hận đầu óc mình có vấn đề cũng muộn rồi, ngu dốt mới tự chạy tới đây.
Nhìn Giang Trạm chuẩn bị rời đi, Bạch Diễn vội nhào lên ôm anh.
Giang Trạm cúi đầu lạnh lùng nhìn cậu: “Buông ra.”
Bạch Diễn ôm anh, dựa vào chầm chậm bò lên, đầu nghiêng trên vai anh hít một hơi thật sâu.
Mùi gỗ nhẹ nhàng khoan khoái, xem chút mùi tinh dầu chanh và mùi đàn hương.
Bạch Diễn sảng khoái thở ra, trên mặt khẽ ửng hồng.
Mùi hương của Giang Trạm khiến cậu thỏa mãn trong thời gian ngắn, sau đó giống như con nghiện bủn rủn chân tay, trống rỗng bứt rứt.
Con ngươi trong suốt của Bạch Diễn dần mơ màng, chớp chớp nhìn Giang Trạm: “Xin lỗi, em sẽ bồi thường cho ngài ngay đây.”
Giang Trạm lạnh lùng nhìn cậu: “Đã sát trùng chưa?”
Bạch Diễn cạn lời.
Theo lời dặn của thư ký Phương và Chu Thắng Hoa, Giang Trạm mắc bệnh sạch sẽ nặng, Bạch Diễn lại chẳng có cảm giác gì. Hai lần trước quấn quýt lấy nhau Giang Trạm không hề chối từ, trái lại so với cậu càng nhiệt tình hơn.
Hiện tại…
Bạch Diễn chớp mắt lần nữa, trong con ngươi ầng ậng nước mắt oan ức: “Đương nhiên.”
Ở khoảng cách gần này Giang Trạm có thể cảm nhận hơi thở nóng rực của cậu đang phả lên, mùi hương thảo cũng dần trở nên mê người.
Khác hẳn Bạch Diễn bốc đồng sáng nay, Bạch Diễn của hiện tại ôm lấy anh, hai tay vòng lên bả vai anh, trong ánh mắt ngập tràn tình ý, không còn gai nhọn, cả người mềm mại dịu dàng.
Giang Trạm cảm nhận được sự khao khát và ỷ lại của cậu.
Không giống chim hoàng yến cung kính với kim chủ, khát khao tiền tài, cậu dường như khát khao bản thân anh hơn.
Giang Trạm nhắm mắt, sắc mặt hòa hoãn hơn, ánh mắt rơi trên cơ thể Bạch Diễn.
Tóc chưa khô hẳn, áo ngủ xộc xệch, hiển nhiên đã tắm rửa từ trước đó rồi.
Cảm thấy thái độ Giang Trạm cũng dần dung túng cho cậu, vẻ mặt Bạch Diễn tươi tỉnh hơn, ngón tay nhẹ nhàng cởi nút cà vạt trên cổ anh, mềm mại nũng nịu: “Giám đốc Giang ơi…”
Giang Trạm vươn tay lên, đặt lên lưng Bạch Diễn.
Mùi hương thảo giống như con rắn mê hoặc Adam và Eve trong Vườn Địa Đàng, chầm chậm dẻo dai, vô thức quấn chặt anh không chừa khe hở nào.
“Có một yêu cầu.”
Bạch Diễn cúi gần hơn, hít một hơi nữa: “Ngài muốn gì nào?”
Giang Trạm ôm Bạch Diễn vào lòng, cúi đầu cụng lên trán cậu, hơi nghiến răng đáp: “Em không được giật điện tôi.”
…
Ba phần vách tường phòng Nhân ngư ốp thủy tinh, mở rèm lên có thể thấy một thủy cung dập dờn nước biển, đủ loại cá cảnh nhàn nhã bơi qua bơi lại.
Cân nhắc tới vấn đề ánh sáng, trên vách tường khảm kha khá bóng đèn nhỏ, dựa theo thời điểm sẽ tự điều chỉnh cường độ sáng, mang lại cảm giác chân thực cho khách, cũng hấp dẫn đám cá tụ lại.
Giang Trạm kéo rèm, ánh đèn xuyên qua làn nước xanh biếc nhàn nhạt đổ bóng lên thảm trải sàn, mơ hồ chiếu lên ánh khúc xạ ba chiều.
Anh nhìn Bạch Diễn vẫn say giấc, theo bản năng sờ gáy.
Hai lần trước qua đêm đều bị giật điện, Bạch Diễn thì mất hút, đây là lần đầu anh tỉnh dậy bình thường.
Hai người quấn lấy nhau mãi tới bình minh, giường chiếu loạn cào cào thành một nùi, Bạch Diễn mới chịu thỏa mãn đi ngủ.
Giang Trạm đỡ hông ngồi xuống, xoa xoa cặp đùi nhức mỏi.
Theo tri thức thông thường, eo mỏi lưng đau, cả người mềm nhũn phải là Bạch Diễn mới đúng chứ?
Nhớ tới Bạch Diễn đòi hết lần này tới lần khác hôm qua, Giang Trạm xanh mặt đỡ trán, tâm lý mắng một câu “không biết xấu hổ”.
Giữa chừng anh đã từ chối, Bạch Diễn lại không hề nghe lời, tự nhào tới đòi hỏi.
Giang Trạm gãi mũi, cảm nhận mùi hương thảo nhàn nhạt.
Mỗi lần anh đều không thể khống chế chính mình vì ngửi thấy mùi hương này. Đêm qua ban đầu còn rất bình thường, mãi tới khi Bạch Diễn nhiệt tình nhún nhảy trên người anh, mùi hương thảo mới nồng nồng mê hoặc…
Đây là thứ nước hoa hay thuốc kích dục có thể làm ư?
Đặc biệt là hôm qua, Bạch Diễn tự chuốc thuốc mình quá bằng tự khiến bản thân chịu khổ?
Giang Trạm nhìn Bạch Diễn nằm trên giường, vô thức gõ lên mặt kính.
Người hình như bị đánh thức rồi, Bạch Diễn chậm rãi xoay người làu bàu: “@#%…&*?”
Ngôn ngữ này Giang Trạm chưa từng nghe qua, khiến anh ngạc nhiên một hồi: “Em nói cái gì đấy?”
Bạch Diễn ngồi dậy, tỉnh táo trở lại, ho nhè nhẹ, ý thức mình vừa lỡ phun ra ngôn ngữ ở thế giới kia, đổi lại nói tiếng Trung: “Không có gì, em nói mớ thôi.”
Không người nào khi “ấy ấy” muốn nghe AI lải nhải thiếu muối, Bạch Diễn trực tiếp ngắt máy nó đi luôn.
Trong quá trình có vài lần Giang Trạm nói chuyện với cậu, cậu mơ mơ màng màng nghe không rõ lắm, không thể phản ứng nhanh như dùng tiếng mẹ đẻ, dùng hành động thực tế chặn miệng Giang Trạm lại.
Sợ Giang Trạm hỏi nhiều, Bạch Diễn lột chăn trên người xuống, chớp chớp mắt: “Chào buổi sáng, sếp Giang.”
Buổi tối vật lộn một hồi, ngã xuống thì ngủ say, hai người chưa kịp tắm rửa gì, cũng chưa mặc quần áo.
Bạch Diễn trần như nhộng ở trước mặt Giang Trạm, trên người lưu lại vài dấu vết.
Giang Trạm giật giật khóe môi, hít một hơi quay ra chỗ khác, nghiêm mặt nhắc nhở: “Mặc quần áo tử tế.”
Bạch Diễn nhìn Giang Trạm.
Anh giai chỉ mặc độc quần pyjama, thân trên để trần lộ ra cơ bắp căng đét nét nào ra nét đấy, trên bả vai còn có dấu răng.
Vui tai vui mắt.
Ở địa vị của Giang Trạm, phải tập tành mới có vóc người đẹp như vậy.
Bạch Diễn buông thõng tay, nhích lại gần chỗ Giang Trạm, hít một hơi.
Mùi hương tinh dầu chanh và gỗ đã phai đi nhiều, ngược lại mang theo sự quyến rũ khó nói.
Bạch Diễn duỗi ngón tay trượt trên bả vai Giang Trạm, dừng lại trên dấu răng mình động tình để lại.
Giang Trạm bị đau nhíu mày, chốc lát đã quên chuyện hỏi Bạch Diễn nguồn gốc mùi hương trên cơ thể cậu: “Em làm cái gì đấy?’
“Không có gì.” Bạch Diễn thu tay, cười tủm tỉm, “Em chỉ muốn nghiệm thu ‘thành quả’ thôi.”
Giang Trạm nhìn Bạch Diễn, không biết nhớ ra cái gì, sắc mặt khẽ biến đổi, bỗng nhăn mày đứng dậy: “Đi tắm, bẩn chết người.”
Bạch Diễn cũng cảm thấy cơ thể mồ hôi nhớp nháp khó chịu, thuận theo xoay người: “Vâng.”
Giang Trạm đứng tại chỗ, nhìn Bạch Diễn tự lấy áo choàng tắm, từ phòng ngủ đẩy cửa, theo bản năng thốt lên: “Em…”
Bạch Diễn đứng ở cửa, quay đầu lại: “Ngài có gì dặn dò?”
“…Không có gì, đi đi.”
Bạch Diễn đã ra ngoài, Giang Trạm thu ánh mắt, cúi xuống xoa xoa thắt lưng.
Bạch Diễn bước đi như thường, giống như không hề ảnh hưởng?
Do cậu có thiên phú dị bẩm, hay do anh… Không đủ sức?
Giang Trạm nghĩ ngợi mất vài giây, tự phỉ nhổ bản thân, tự lấy thêm một bộ áo choàng tắm đi vào buồng vệ sinh.
Giang Trạm nhìn thư ký Phương qua gương chiếu hậu.
Thư ký Phương xuống xe, mỉm cười mở cửa cho anh: “Đến rồi ạ.”
Giang Trạm nhìn chằm chằm thư ký Phương, bất đắc dĩ xuống xe, đi dọc hành lang tới phòng Nhân ngư.
Quẹt thẻ vào cửa.
Bên trong vẫn ngập tràn mùi hương thảo, y như mùi thơm trên người Bạch Diễn, khiến Giang Trạm hoài nghi cậu vừa chui vào dùng vòi sen mà xả.
Mùi tuy nồng nhưng không gay mũi, thức tỉnh lại hồi ức những đêm nồng nhiệt trước kia trong Giang Trạm.
Trong phòng tối đen.
Giang Trạm bật đèn, đi xung quanh nhưng chẳng thấy Bạch Diễn đâu.
Anh treo âu phục lên giá áo, chầm chậm bước xuống cầu thang, men theo mùi hương thảo đẩy cửa phòng ngủ.
Không hề có bất ngờ gì.
Chỉ có một bé heo xinh xắn đang nằm xòe ra ngủ khò khò.
Giang Trạm hít một hơi, ngón tay đỡ tay nắm chặt hơn một chút.
Bé heo trên giường cảm thấy mình khiến Giang Trạm tức chưa đủ no, trở mình làu bàu.
Giang Trạm rất muốn rời đi nhưng lại cảm thấy hơi khó chịu trong lòng, lạnh lùng tới giật chăn mền trên người Bạch Diễn xuống.
Bạch Diễn đột nhiên tỉnh dậy, mơ màng mở mắt ra không hiểu chuyện gì xảy ra: “Sao thế?”
Giang Trạm mặt đen như đít nồi, nghiến răng nghiến lợi đáp: “Đây là cái ‘đa dạng’ mà em hứa hẹn?”
Tuy anh không có kinh nghiệm, nhưng nghĩ bằng đầu ngón chân cũng không ra chuyện chim hoàng yến nằm ngủ như lợn trên giường chờ kim chủ tới yêu thương!
Bạch Diễn dần tỉnh táo lại, ngáp một cái: “Ai bảo ngài tới muộn?”
Cơ thể trong kì động dục vốn uể oải sẵn, Bạch Diễn tắm rửa sạch sẽ, nhàn rỗi lên mạng một lúc, chờ Giang Trạm lâu ơi là lâu, còn tưởng anh không thèm tới, nằm xuống đánh một giấc ngon lành.
Giang Trạm hít một hơi, hối hận đầu óc mình có vấn đề cũng muộn rồi, ngu dốt mới tự chạy tới đây.
Nhìn Giang Trạm chuẩn bị rời đi, Bạch Diễn vội nhào lên ôm anh.
Giang Trạm cúi đầu lạnh lùng nhìn cậu: “Buông ra.”
Bạch Diễn ôm anh, dựa vào chầm chậm bò lên, đầu nghiêng trên vai anh hít một hơi thật sâu.
Mùi gỗ nhẹ nhàng khoan khoái, xem chút mùi tinh dầu chanh và mùi đàn hương.
Bạch Diễn sảng khoái thở ra, trên mặt khẽ ửng hồng.
Mùi hương của Giang Trạm khiến cậu thỏa mãn trong thời gian ngắn, sau đó giống như con nghiện bủn rủn chân tay, trống rỗng bứt rứt.
Con ngươi trong suốt của Bạch Diễn dần mơ màng, chớp chớp nhìn Giang Trạm: “Xin lỗi, em sẽ bồi thường cho ngài ngay đây.”
Giang Trạm lạnh lùng nhìn cậu: “Đã sát trùng chưa?”
Bạch Diễn cạn lời.
Theo lời dặn của thư ký Phương và Chu Thắng Hoa, Giang Trạm mắc bệnh sạch sẽ nặng, Bạch Diễn lại chẳng có cảm giác gì. Hai lần trước quấn quýt lấy nhau Giang Trạm không hề chối từ, trái lại so với cậu càng nhiệt tình hơn.
Hiện tại…
Bạch Diễn chớp mắt lần nữa, trong con ngươi ầng ậng nước mắt oan ức: “Đương nhiên.”
Ở khoảng cách gần này Giang Trạm có thể cảm nhận hơi thở nóng rực của cậu đang phả lên, mùi hương thảo cũng dần trở nên mê người.
Khác hẳn Bạch Diễn bốc đồng sáng nay, Bạch Diễn của hiện tại ôm lấy anh, hai tay vòng lên bả vai anh, trong ánh mắt ngập tràn tình ý, không còn gai nhọn, cả người mềm mại dịu dàng.
Giang Trạm cảm nhận được sự khao khát và ỷ lại của cậu.
Không giống chim hoàng yến cung kính với kim chủ, khát khao tiền tài, cậu dường như khát khao bản thân anh hơn.
Giang Trạm nhắm mắt, sắc mặt hòa hoãn hơn, ánh mắt rơi trên cơ thể Bạch Diễn.
Tóc chưa khô hẳn, áo ngủ xộc xệch, hiển nhiên đã tắm rửa từ trước đó rồi.
Cảm thấy thái độ Giang Trạm cũng dần dung túng cho cậu, vẻ mặt Bạch Diễn tươi tỉnh hơn, ngón tay nhẹ nhàng cởi nút cà vạt trên cổ anh, mềm mại nũng nịu: “Giám đốc Giang ơi…”
Giang Trạm vươn tay lên, đặt lên lưng Bạch Diễn.
Mùi hương thảo giống như con rắn mê hoặc Adam và Eve trong Vườn Địa Đàng, chầm chậm dẻo dai, vô thức quấn chặt anh không chừa khe hở nào.
“Có một yêu cầu.”
Bạch Diễn cúi gần hơn, hít một hơi nữa: “Ngài muốn gì nào?”
Giang Trạm ôm Bạch Diễn vào lòng, cúi đầu cụng lên trán cậu, hơi nghiến răng đáp: “Em không được giật điện tôi.”
…
Ba phần vách tường phòng Nhân ngư ốp thủy tinh, mở rèm lên có thể thấy một thủy cung dập dờn nước biển, đủ loại cá cảnh nhàn nhã bơi qua bơi lại.
Cân nhắc tới vấn đề ánh sáng, trên vách tường khảm kha khá bóng đèn nhỏ, dựa theo thời điểm sẽ tự điều chỉnh cường độ sáng, mang lại cảm giác chân thực cho khách, cũng hấp dẫn đám cá tụ lại.
Giang Trạm kéo rèm, ánh đèn xuyên qua làn nước xanh biếc nhàn nhạt đổ bóng lên thảm trải sàn, mơ hồ chiếu lên ánh khúc xạ ba chiều.
Anh nhìn Bạch Diễn vẫn say giấc, theo bản năng sờ gáy.
Hai lần trước qua đêm đều bị giật điện, Bạch Diễn thì mất hút, đây là lần đầu anh tỉnh dậy bình thường.
Hai người quấn lấy nhau mãi tới bình minh, giường chiếu loạn cào cào thành một nùi, Bạch Diễn mới chịu thỏa mãn đi ngủ.
Giang Trạm đỡ hông ngồi xuống, xoa xoa cặp đùi nhức mỏi.
Theo tri thức thông thường, eo mỏi lưng đau, cả người mềm nhũn phải là Bạch Diễn mới đúng chứ?
Nhớ tới Bạch Diễn đòi hết lần này tới lần khác hôm qua, Giang Trạm xanh mặt đỡ trán, tâm lý mắng một câu “không biết xấu hổ”.
Giữa chừng anh đã từ chối, Bạch Diễn lại không hề nghe lời, tự nhào tới đòi hỏi.
Giang Trạm gãi mũi, cảm nhận mùi hương thảo nhàn nhạt.
Mỗi lần anh đều không thể khống chế chính mình vì ngửi thấy mùi hương này. Đêm qua ban đầu còn rất bình thường, mãi tới khi Bạch Diễn nhiệt tình nhún nhảy trên người anh, mùi hương thảo mới nồng nồng mê hoặc…
Đây là thứ nước hoa hay thuốc kích dục có thể làm ư?
Đặc biệt là hôm qua, Bạch Diễn tự chuốc thuốc mình quá bằng tự khiến bản thân chịu khổ?
Giang Trạm nhìn Bạch Diễn nằm trên giường, vô thức gõ lên mặt kính.
Người hình như bị đánh thức rồi, Bạch Diễn chậm rãi xoay người làu bàu: “@#%…&*?”
Ngôn ngữ này Giang Trạm chưa từng nghe qua, khiến anh ngạc nhiên một hồi: “Em nói cái gì đấy?”
Bạch Diễn ngồi dậy, tỉnh táo trở lại, ho nhè nhẹ, ý thức mình vừa lỡ phun ra ngôn ngữ ở thế giới kia, đổi lại nói tiếng Trung: “Không có gì, em nói mớ thôi.”
Không người nào khi “ấy ấy” muốn nghe AI lải nhải thiếu muối, Bạch Diễn trực tiếp ngắt máy nó đi luôn.
Trong quá trình có vài lần Giang Trạm nói chuyện với cậu, cậu mơ mơ màng màng nghe không rõ lắm, không thể phản ứng nhanh như dùng tiếng mẹ đẻ, dùng hành động thực tế chặn miệng Giang Trạm lại.
Sợ Giang Trạm hỏi nhiều, Bạch Diễn lột chăn trên người xuống, chớp chớp mắt: “Chào buổi sáng, sếp Giang.”
Buổi tối vật lộn một hồi, ngã xuống thì ngủ say, hai người chưa kịp tắm rửa gì, cũng chưa mặc quần áo.
Bạch Diễn trần như nhộng ở trước mặt Giang Trạm, trên người lưu lại vài dấu vết.
Giang Trạm giật giật khóe môi, hít một hơi quay ra chỗ khác, nghiêm mặt nhắc nhở: “Mặc quần áo tử tế.”
Bạch Diễn nhìn Giang Trạm.
Anh giai chỉ mặc độc quần pyjama, thân trên để trần lộ ra cơ bắp căng đét nét nào ra nét đấy, trên bả vai còn có dấu răng.
Vui tai vui mắt.
Ở địa vị của Giang Trạm, phải tập tành mới có vóc người đẹp như vậy.
Bạch Diễn buông thõng tay, nhích lại gần chỗ Giang Trạm, hít một hơi.
Mùi hương tinh dầu chanh và gỗ đã phai đi nhiều, ngược lại mang theo sự quyến rũ khó nói.
Bạch Diễn duỗi ngón tay trượt trên bả vai Giang Trạm, dừng lại trên dấu răng mình động tình để lại.
Giang Trạm bị đau nhíu mày, chốc lát đã quên chuyện hỏi Bạch Diễn nguồn gốc mùi hương trên cơ thể cậu: “Em làm cái gì đấy?’
“Không có gì.” Bạch Diễn thu tay, cười tủm tỉm, “Em chỉ muốn nghiệm thu ‘thành quả’ thôi.”
Giang Trạm nhìn Bạch Diễn, không biết nhớ ra cái gì, sắc mặt khẽ biến đổi, bỗng nhăn mày đứng dậy: “Đi tắm, bẩn chết người.”
Bạch Diễn cũng cảm thấy cơ thể mồ hôi nhớp nháp khó chịu, thuận theo xoay người: “Vâng.”
Giang Trạm đứng tại chỗ, nhìn Bạch Diễn tự lấy áo choàng tắm, từ phòng ngủ đẩy cửa, theo bản năng thốt lên: “Em…”
Bạch Diễn đứng ở cửa, quay đầu lại: “Ngài có gì dặn dò?”
“…Không có gì, đi đi.”
Bạch Diễn đã ra ngoài, Giang Trạm thu ánh mắt, cúi xuống xoa xoa thắt lưng.
Bạch Diễn bước đi như thường, giống như không hề ảnh hưởng?
Do cậu có thiên phú dị bẩm, hay do anh… Không đủ sức?
Giang Trạm nghĩ ngợi mất vài giây, tự phỉ nhổ bản thân, tự lấy thêm một bộ áo choàng tắm đi vào buồng vệ sinh.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook