Khí Nữ Mãn Thích
-
Chương 36: CHƯƠNG 36: GIẬN CHÓ MẮNG MÈO
CHƯƠNG 36: GIẬN CHÓ MẮNG MÈO
Tác giả: Luna Huang
Chỉ là hắn còn chưa kịp làm gì, đã cảm nhận được một cơn gió lướt qua mình, rất nhanh trước mặt của hắn xuất hiện một nam tử. Người này cũng không phải ai xa lạ, mà là Chu Nhụ.
Chu Nhụ lạnh nhạt nhìn Vương Thể Chiêu, nói: “Thế tử đại giá quang lâm, tệ điếm thực sự vinh hạnh. Bất quá người uống say vào nhầm viện rồi, thỉnh dời bước.” Cũng may là hắn đến kịp thời a, để Tiết tam tiểu thư biết được cách nghĩ của thiếu gia, vậy thiếu gia cái gì cũng không có rồi.
Vương Thể Chiêu tức giận trừng mắt Chu Nhụ, hắn là biết nơi này là địa bàn của Chung Hạng Siêu, bất quá đây là thời gian nhà nhà dùng vãn thiện, làm sao con heo kia còn ở đây, vì vậy mới dám manh động như vậy. Không nghĩ đến còn chưa được mấy câu đã có người chặn miệng hắn lại rồi.
“Ai bảo với ngươi bổn thế tử uống say?” Hắn to tiếng quát dẹp đường, “Bổn thế tử nói cho ngươi biết, hôm nay bổn thế tử nhất định phải dùng bữa ở nơi này.” Một tên hạ nhân lại dám dùng giọng này nói chuyện với hắn, lại còn ở trước mặt nhiều người như vậy nữa chứ, đúng là không thể chấp nhận được.
Chu Nhụ lại không hề có chút sợ hãi nào, chỉ là hơi âm giọng hỏi nhỏ: “Người chắc chắn chứ?”
Một câu như là đề tỉnh Vương Thể Chiêu, để sắc mặt hắn có chút khó coi. Bất quá vì cứu vãng mặt mũi hắn hừ mạnh một tiếng từ mũi ra, “Bổn thế tử mới không thèm tranh đoạt với nữ nhân.” Nói xong, hắn phất mạnh tay áo mang một bụng khí rời khỏi nơi này.
Chu Nhụ nhìn một tiểu nhị gần đó, hất cằm ý bảo hắn đi theo tiễn Vương Thể Chiêu. Sau đó bản thân xoay người cung kính hướng Tiết Nhu nói: “Xảy ra chuyện đột xuất để Tiết tam tiểu thư cùng Tiết đại công tử kinh hách, bữa cơm này xem như là tại hạ thay điếm chuộc tội, còn hy vọng nhị vị nhận cho.” Đương nhiên đây cũng là lý do để miễn phí bữa cơm mà thôi. Chỉ là để thiếu gia biết được Tiết tam tiểu thư ở nơi này cùng ‘nam nhân khác’ dùng bữa. . .hắn thực sự không dám tưởng tượng nữa.
Tiết Nhu nhìn Chu Nhụ một lúc cũng không có nói gì thêm. Hắn là một nam nhân tuấn tú nhất trong đám thuộc hạ của Chung Hạng Siêu, thế nhưng một nửa mặt đã sớm bị hủy. Nghe nói Chu Nhụ lúc nhỏ sống ở thôn trang nhỏ cách rất xa kinh thành, chỉ là thôn trang bị sơn phỉ tàn phá.
Chung Lâm được cử đi tiêu diệt sơn phỉ, khi đến nơi thấy được Chu Nhụ bị một sơn phỉ cột hai tay dùng ngựa kéo đi. Một nửa gương mặt của hắn vì ma sát trên đất với tốc độ cao nên bị hủy đến không thể cứu vãn. Thôn dân không còn, hắn được Chung Lâm mang về Bình An bá phủ. Do tuổi cũng xấp xỉ Chung Hạng Siêu nên để bọn hắn làm bạn với nhau.
Tiết Nhu còn nhớ, năm đó khi nàng vô lực nhất, hắn cùng Lĩnh Hồ có đến thăm nàng, bọn hắn đều khuyên nhủ nàng rất nhiều. Tấm lòng của bọn họ nàng lĩnh tâm, nàng cũng biết cách nghĩ cùng cách làm của bọn họ, thế nhưng Tiết Nhu nàng không làm được, cũng sẽ không bao giờ làm như vậy.
Thấy Tiết Nhu không đáp, Tiết Vân Lãng cũng không có từ chối hảo ý này, lập tức bật thanh nói, “Không có việc gì, chỉ là ngoài ý muốn thôi mà, cũng không cần tặng không như thế, chúng ta có thể trả một nửa.” May quá, được chiết khấu rồi, không cần phải suy nghĩ nhiều nữa.
Chu Nhụ bị Tiết Nhu nhìn đến lạnh cả sống lưng, phải biết nếu để thiếu gia biết, hắn được Tiết tam tiểu thư ‘xem trọng’ nhất định hắn sẽ bị phạt khó coi hơn Kiết Câu cùng Điều Dong. Nghe được âm thanh đáp lời của Tiết Vân Lãng hắn lập tức khách sáo mấy câu không thể được, sau đó một lời đã định rằng bữa này đền bù cho hai người rồi mượn cớ chạy như bay rời đi.
Lúc này hai huynh muội mới đem một lòng buông xuống, đều thở phào nhẹ nhõm cùng ngồi xuống ghế. Thức ăn dọn lên, món nào cũng thơm ngon cùng đẹp mắt đến nỗi không nỡ mà ăn. Bất quá, cả hai đều đói rồi vì vậy không người nào khách sáo nữa.
Bữa ăn qua đi, hai người trở về, Chu Nhụ đứng ở cửa thấy hai người bước ra liền cung kính nói: “Được biết nhị vị không có dùng xe ngựa, vì vậy điếm đặc biệt chuẩn bị xe ngựa để thường cho chuyện thất lễ vừa rồi.”
Tiết Nhu khẽ lắc đầu nói, “Không cần, ta muốn đi dạo, đại ca cũng vậy, đúng không?” Nàng nói, ánh mắt nhu hòa nâng lên nhìn Tiết Vân Lãng.
Tiết Vân Lãng khẽ gật đầu, một bữa ăn đã là sự bồi thường quá long trọng rồi không cần thêm xe ngựa tiễn hồi phủ nữa đâu. “A Nhu nói đúng, Chu Nhụ công tử không nên khách sáo, bữa ăn lúc nãy cũng đủ rồi.” Không phải đủ mà là rất dư.
Nói đúng ra, do sức ăn của hắn rất lớn Tiết Nhu lại không chút khách khí gọi thêm cho cả hai nha hoàn, vì vậy số lượng món ăn không hề nhỏ a. Nhớ lại ngại chết được, làm sao còn dám dùng xe ngựa nữa chứ.
Thấy Chu Nhụ còn muốn nói gì, Tiết Nhu nhếch môi, “Không cần nói nữa, có đại ca ở cũng không cần cho người hộ tống.” Lạnh nhạt thả lại mấy chữ này, nàng lướt qua Chu Nhụ trực tiếp rời khỏi đây.
Tiết Vân Lãng ôm quyền hướng Chu Nhụ khẽ gật đầu xong liền bước theo Tiết Nhu. Lúc nãy thức ăn thực sự quá ngon, hắn ăn đến bụng căng tròn nên cũng sớm có ý định thả bộ hồi phủ, Tiết Nhu đã nói thế, hắn cũng không cần nói gì hơn nữa, liền đi thôi. Nhưng đồ của nơi này thực sự là như tên gọi Tẫn Hưởng Nhân Gian Chi Vị, nhất định sau này cũng phải đưa thê tử đến đây ăn một lần mới được.
Thanh Sơn Thu Thủy cũng mang cái bụng no căng đi theo. Lần đầu tiên trong đời các nàng được ăn ngon mà lại no đến như vậy, lần này đúng là có khẩu phúc nha.
Hai huynh muội vừa đi vừa bàn luận các món ăn vừa thử lúc nãy, không khí cực kỳ hòa hợp. Hai nha hoàn ở phía sau cũng mỗi người một câu khen không ngớt lời.
—Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng Thư Uyển—
Càng đi xa Tẫn Hưởng Nhân Gian Chi Vị thì đường càng ngày càng vắng, vì vậy âm thanh của bọn họ trở về dị thường rõ ràng. Chỉ là khi đến một đoạn đường có âm thanh tiếng đàn phát ra, Tiết Nhu liền hiếu kỳ men theo âm thanh mà chạy tới.
Chỉ thấy có một khất cái ngồi ở dưới đất lạnh, y phục rách rưới lại dơ bẩn bất kham, tóc rối bời rũ xuống ché hết mặt. Chỉ thấy nàng không chút phát giác nào cầm một cây nhị hồ, nhẹ nhàng kéo. Âm thanh đầy thê lương phát từ mỗi lần kéo của nàng, để Tiết Nhu không thể bỏ qua chính là từ khúc nàng đang hát.
Trong mộng trăm hoa đang đua nở
Tỉnh mộng không còn tồn tại nữa
Hy sinh nghìn ân tình, nhận lại nghìn nỗi hận
Lời thề ước đã biến thành đau thương bi ai
Chuyện cho đến nay vĩnh viễn khó có thể thay đổi được
Phải chăng là thế sự luôn có ngoài ý muốn
Mặc ta khóc bao nhiêu lần, chảy bao nhiêu giọt lệ
Lời thề ước đã vĩnh viễn không còn tồn tại nữa
Bao nỗi si tình, vĩnh viễn khó tiếp tục
Nhưng lại chẳng biết thiên ý ở đâu
Hối tiếc trống rỗng, mong có một ngày
Tình yêu của ta sẽ có người thay thế
Cho dù tình yêu hóa thành cát bụi
Số mệnh đã định trước sẽ có bất đắc dĩ
Hy sinh nghìn ân tình, trong tay của chàng
Hy vọng chàng lặng lẽ trả nó trở về.
Dưới ánh trăng không sáng mấy có thể thấy được mắt nàng có lệ quang lóe sáng. Một từ khúc nói hết lòng nàng, vết thương trong lòng vừa bị Vương Thể Chiêu vạch ra nay lại có tiếng đàn này xoa dịu, tuy nàng không mong Chung Hạng Siêu trả lại tình cảm kia cho nàng, thế nhưng ít nhất nàng vẫn cảm thấy nhẹ nhàng hơn một chút.
Nó như an ủi nàng, đừng nên nuối tiếc nữa, đừng nên lấy sai lầm của người khác dằn vặt mình. Thứ nàng cần chính là ổn định lại tâm trạng, nhìn về phía trước tiếp tục vì bản thân mà cố gắng.
Tiết Vân Lãng đứng bên cạnh Tiết Nhu, lặng lẽ đặt một ít bạc vụn cho khất cái kia. Chỉ thấy nghe được âm thanh bạc đặt xuống, khất cái kia ngẩng đầu, chỉ thấy mắt của người đó nhắm lại nhưng lại có không ít máu khô, dường như là bị người móc rỗng vậy.
Tiết Nhu thất kinh lui về sau một bước, nàng phải giữ chặt Thu Thủy mới miễn cưỡng ổn định thân thể. Thanh Sơn thấy vậy lập tức đưa tay ra đỡ lại, không nghĩ đến còn có người thê thảm như vậy a.
Tiết Vân Lãng nhịn không được, vì vậy bảo Thanh Sơn đưa khất cái kia hồi phủ, chuyện này ngày mai hắn sẽ nói với phụ thân sau. Dù sao thì hiện tại người chấp chưởng là phụ thân, hắn cũng chẳng phải làm việc gì cũng suy tính kỹ lưỡng như trước nữa.
Tiết Nhu trở về phòng vẫn là lẩm bẩm từ khúc kia đến rất khuya mới có thể an giấc được.
—Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng Thư Uyển—
Bên kia có một chiếc xe ngựa chạy tuyệt trần trong đêm, hai chiếc đăng lung treo bên xe rung lắc không ngừng. Chỉ thấy đến gần Tẫn Hưởng Nhân Gian Chi Vị thì đột ngột ghìm ngựa, để hai con ngựa đồng loạt hí lên, hai chi trước giơ lên thật cao mới hạ xuống.
Lĩnh Hồ nhảy xuống ngựa, còn chưa kịp xoay người mở cửa đã thấy cửa bị người từ trong mạnh đẩy ra, rất nhanh thì Chung Hạng Siêu xuất hiện. Trong đêm thu lạnh lẽo chỉ thấy hắn mang một mặt gấp gáp, trán đầy mồ hôi kéo thân thể nặng nề ra khỏi xe ngựa.
Còn chưa kịp bước xuống đã vội vã hỏi: “A Nhu còn ở không?”
Chu Nhụ biết chắc chắn thiếu gia sẽ đến vì vậy từ lúc Tiết Nhu rời đi hắn cũng chưa từng rời khỏi cửa. Thấy xe ngựa đến hắn đã bước ra nghênh đón, vì vậy lúc này hắn chỉ có thể tiếc nuối đáp: “Hồi thiếu gia, người đã đi rồi?”
“Đi lúc nào, có phái thêm người hộ tống không?” Chung Hạng Siêu vừa tính bước xuống xe, nghe Tiết Nhu đã đi hắn lập tức thu hồi cước bộ, nhìn sang hai bên hy vọng tìm thấy bóng hình của nàng.
Hắn. . .hắn đến trễ rồi sao?
Chu Nhụ đầy đầu mồ hôi, đáp, “Tiết tam tiểu thư không cho người hộ tống, cũng không chịu ngồi xe ngựa, bên cạnh nàng còn có Tiết đại thiếu gia nên. . .”
Chung Hạng Siêu tức giận đá vào cửa xe ngựa một cái, chỉ thấy cửa lập tức lệch một bên, “Đáng chết, ngươi phải biết đêm khuya nguy hiểm, làm sao có thể để nàng cùng nam nhân khác riêng tư đi trên đường được? Còn ngươi nữa, đã bảo chạy nhanh một chút, chạy chậm như vậy làm gì. . .” Hắn mắng vô số câu để Lĩnh Hồ cùng Chu Nhụ đồng loạt cúi đầu chịu trận, rõ ràng do bản thân đến trễ nay lại thành bọn hắn sai rồi.
Mắng đến hết hơi, hắn chống hông thở dốc, cái bụng to cứ phập phồng run lắc trông rất tức cười. Đột nhiên nhớ ra cái gì hắn vội nói, “Mau mau đuổi theo, làm sao để nàng đi bộ như vậy được, nhỡ nàng mệt mỏi để người khác cõng lại không tốt.”
Hắn còn nhớ, lúc trước cùng nàng dạo phố, rõ ràng đôi mắt khi nhìn thấy một đôi tình lữ cõng nhau trên đường tràn đầy ngưỡng mộ. Nàng không mở miệng đòi hắn cõng, cũng chưa từng nói với hắn, nhưng hắn biết nàng cũng muốn được thế.
Bất quá với hắn mà nói như thế cũng tốt, hắn cũng không muốn cõng nàng vì vậy xem như không biết gì cả. Nhưng nếu lúc này, nàng muốn cõng, vậy. . .
Thấy Chung Hạng Siêu xoay người chuẩn bị trở về xe ngựa, Chu Nhụ lấy hết dũng cảm lên tiếng, “Đã không còn kịp nữa, nàng sớm ba khắc trước đã rời khỏi rồi.”
Chung Hạng Siêu vừa nghĩ sẽ đuổi kịp nàng, không ngờ bị câu này để hắn trợn mặt quay đầu trừng Chu Nhụ, “Cái gì? Nàng đi lâu như vậy rồi sao? Vì sao lúc nãy ta bảo ngươi giữ chân nàng cơ mà.” Nàng đi lâu như vậy rồi, giờ này khẳng định sớm an giấc trong chăn ấm nệm êm rồi, hắn đuổi theo có ích gì nữa.
Chu Nhụ khó khăn nhăn mặt, hắn có giữ a, do thiếu gia đến trễ mà, hắn thật sự không còn biện pháp lưu người nữa đâu. Hắn đòi ca vũ thanh ti, Tiết Nhu bảo muốn an tĩnh, hắn đề nghị dùng thêm, Tiết Vân Lãng bảo đủ rồi, thiếu gia còn đến trễ tận 3 khắc, hắn làm sao có thể giữ người lâu như vậy được.
Ai. . .hắn thật khổ a, đều do thiếu gia đến chậm mà ra a.
Ngón tay mập mạp của Chung Hạng Siêu duỗi ra, run run chỉ Chu Nhụ, “Ngươi. . .ngươi. . .vào trong rửa bát ba ngày.”
Chu Nhụ bấm bụng nhận mệnh vào trong. Biểu tình thống khổ không chút che giấu, phải biết nơi này mở thâu đêm, chén đĩa không hề ít a. Xem ra hắn bị tội nặng hơn cả Kiết Câu cùng Điều Dong rồi.
Sau đó Chung Hạng Siêu nhìn sang Lĩnh Hồ, “Đến Tiết phủ!” Hạ lệnh một tiếng hắn liền vào trong xe ngựa. Cánh cửa bị hắn đá lệch mất nên không thể đóng lại được, chỉ còn có mỗi một cánh.
Lĩnh Hồ nhận mệnh nhảy lên vị trí đánh xe lái đến phương hướng Tiết phủ. Giờ này đến đó làm cái gì nữa, người ta đều đã đi ngủ, không lẽ xông vào nhà đòi gặp nữ nhi nhà người ta. Đương nhiên hắn cũng không có ngu mà nói ra câu này, nếu không hắn bị phạt nhất định sẽ còn thảm hơn.
Chung Hạng Siêu lòng như lửa đốt, hai tay siết chặt nghĩ đến cảnh tượng lúc nãy Tiết Nhu ở nơi đó cùng nam nhân khác đơn độc dùng bữa, lại cùng dạo bước trở về, thật sự để hắn không thể nào tiếp thu được. Rõ ràng nàng không thích người hoa tâm, nàng cấm đoán hắn nạp thiếp thu thông phòng, thế mà nàng lại. . .
Do vừa gấp gáp vừa tức giận nên Chung Hạng Siêu quên mất ‘nam nhân khác’ ở cùng Tiết Nhu trong miệng hắn là huynh trưởng của nàng. Tuy không cùng mẫu nhưng cùng phụ, huyết mạch là một, thế mà hắn cũng có thể ăn dấm. Nhưng nếu hắn sớm trân trọng nàng, cũng sẽ không đến nông nỗi hôm nay.
Đến Tiết phủ, hắn khoác áo choàng to đi lòng vòng cái phủ nhỏ không ngừng suy nghĩ, cuối cùng vẫn phải hỏi Lĩnh Hồ: “Ngươi. . .biết viện của nàng ở nơi nào không?”
Lĩnh Hồ còn chưa từng bước chân vào trong Tiết phủ lý nào lại biết, vì vậy không đáp mà đề nghị, “Chi bằng để thuộc hạ vào tham dò. . .”
“Ý ngươi là muốn trèo tường tiến viện của A Nhu?” Chung Hạng Siêu gằn từng chữ, ánh mắt hàm đao phóng đến chỗ Lĩnh Hồ như thể muốn may luôn cái miệng phát ngôn bừa bãi kia.
Cả người Lĩnh Hồ run một cái, đầu càng cúi thấp một chút, rõ ràng hiện tại thiếu gia thân phận cao quý, đêm hôm khuya khoắc lại lén la lén lút như trộm ở bên ngoài Tiết phủ chỉ để tìm phương hướng viện của nữ nhi nhà người ta, sao giờ nói qua nói lại liền thành hắn làm bậy rồi. Lúc trước theo đuổi Lạc Bích Nhu cũng không cần khổ sở như vậy a.
Hắn bất quá chỉ là suôn miệng đề nghị một chút thôi mà, thực sự ngoại trừ phương pháp này, hắn thực sự nghĩ không ra phương pháp nào khác. Hôm nay thiếu gia vì sao lại khó hầu hạ như vậy, rõ ràng chẳng phải vừa từ Lạc phủ về sao, đáng lẽ nên vui mới đúng chứ.
Chung Hạng Siêu mím chặt môi nhìn tường viện cao trước mắt một lúc, rõ ràng không có biện pháp tìm được viện của Tiết Nhu. Cuối cùng thở dài một hơi, thất vọng leo lại lên xe ngựa, “Lúc nãy chạy gấp ngựa bị có lẽ bị kinh hách rồi, ngươi ra bồi nó ngủ vài đêm đi.”
Lĩnh Hồ khóc không ra nước mắt mà đánh xe, lúc này đây hắn thực sự muốn cắn đứt lưỡi của mình. Nếu lúc nãy bảo không có là được rồi, ai bảo nhanh mồm nhanh miệng hiến kế làm gì cho mang họa a.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook