Khí Nữ Mãn Thích
Chương 18: CHƯƠNG 18: CẢM GIÁC MỸ HẢO

CHƯƠNG 18: CẢM GIÁC MỸ HẢO

Tác giả: Luna Huang
Xích Diễm bay trở về Bình An bá phủ, bay thẳng vào căn phòng to rộng hoa lệ của Chung Hạng Siêu, đậu ở trên giường, bên cạnh hắn. Nó không nói một câu, chôn mặt vào trong cánh mổ mổ.

Chung Hạng Siêu nằm sấp trên giường, nhăn mặt vì đau. Phụ thân cũng thật là, ra tay nặng như vậy làm gì a, đã bốn ngày rồi vẫn còn đau như vậy. Thấy Xích Diễm như thế, liền hỏi: “Thế nào? Ta đoán không sai chứ?” Sớm biết nàng sẽ không đến đâu, nên hắn sớm bảo Xích Diễm không nên đến đó.

Xích Diễm ngẩng đầu nhìn nhìn hắn, sau đó xoay thân thể nhỏ nhắn lại, lúc lắc cái đuôi dài, “Đều là vô lương tâm, đều là vô lương tâm.”

Chung Hạng Siêu thất vọng nở một nụ cười tự giễu, “Nàng vốn không phải như vậy đâu.” Lương tâm của nàng sớm bị hắn bóp nát rồi.

Xích Diễm lại quay đầu nhìn Chung Hạng Siêu, khi nó thấy được ưu thương trên mặt chủ nhân, nó dang cánh vuốt ve gò má đầy thịt thừa của hắn, tỏ vẻ an ủi. Sau lại cọ cọ đầu nhỏ vào gò má phì nộn kia, “Đừng buồn, đừng buồn.”

“Ta không buồn, chỉ là hối hận thôi.” Chung Hạng Siêu rũ đôi mắt vốn là nhỏ xíu lại che đi ưu thương bên trong.

Cửa phòng vẫn để mở, Đàm thị đứng ngoài khẽ gõ cửa vài cái mới bước vào, “Siêu, dùng chút cháo đi.”

Chung Hạng Siêu trở mình, thấy là Đàm thị liền thả Xích Diễm bay đi, hắn cẩn thận trở người chậm rãi xuống giường. “Mẫu thân, mấy chuyện này để hạ nhân làm là được rồi, nào cần người đích thân mang đến như vậy a.”

Đàm thị oán giận nói, “Đều do phụ thân ngươi, Vương Thể Chiêu kia có gì hay ho chứ, cả ngày liêu lỏng thôi, thế mà hắn cũng vì thế ra tay với ngươi nặng như vậy.” Nàng đau lòng nhi tử, vội chạy đến đỡ lấy hắn, “Ngươi cũng thật là, đứng dậy làm gì, mau nằm xuống đi.”

Chung Hạng Siêu bất đắc dĩ lắc đầu, còn chưa kịp đứng lên đã bị đỡ nằm trở lại giường. Tuy là đau nhưng hắn vẫn cười rất tươi, mở miệng dỗ Đàm thị: “Nhi tử da dày thịt béo, mấy gậy gia pháp đã là gì đâu, người hà tất động nộ như vậy a.”

Đôi mắt của Đàm thị long lanh, vươn tay vuốt ve gò má của hắn, “Ngươi xem, đã bốn ngày rồi, ngươi gầy đi không ít, mẫu thân không đau lòng làm sao được.”

Thấy Chung Hạng Siêu còn muốn nói gì nữa, Đàm thị liền mở miệng ngăn lại: “Được rồi, không nói chuyện này nữa. Mẫu thân uy ngươi ăn cháo, nào há miệng.”


Chung Hạng Siêu ngoan ngoãn nghe lời để Đàm thị uy hết hai chén cháo cho mình. Sau cùng gọi Điều Dong đến thoa thuốc xong nàng mới an lòng rời đi để hắn nghỉ ngơi.

Một mình hắn nằm trong phòng hồi tưởng những ngày bản thân thụ gia pháp đều có Tiết Nhu bên cạnh, bất giác nghẹn ngào, “Nương tử, vi phu rất nhớ nàng.”

—Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng Thư Uyển—

Bên này, Tiết Nhu nằm trên nhuyễn tháp trong phòng, tay nàng cầm một chùm bồ đào, nhìn tới nhìn lui một lúc lâu lại bỏ xuống. Bồ đào này không ngọt không to như năm đó nàng ăn, có thể người khác nói nàng kén cá chọn canh, thế nhưng nếu một người từng sống cuộc sống sung túc nhất thời khó chấp được được cuộc sống hiện tại này.

Thanh Sơn nhìn thấy Tiết Nhu mất khẩu vị liền quỳ bên cạnh, nhẹ giọng dụ dỗ, “Tiểu thư, dạo này thấy người ăn không được nhiều, Thanh Sơn là cố ý đi mua bồ đào về cho người a. Người ăn thử một viên thử đi, ngon lắm a.”

Tiết Nhu quét nàng ta một mắt, cũng không có phản ứng nàng, chỉ là quay Thu Thủy gần đó nói, “Năm đó di nương có dạy ngươi một chút ca kỹ, đột nhiên ta muốn nghe.”

Thu Thủy lập tức gật đầu chạy đi lấy một cây đàn nhị chuẩn bị vì Tiết Nhu trợ hứng. Năm đó di nương dạy ba người các nàng cùng học, thế nhưng ngoại trừ nàng, cả Thanh Sơn lẫn tiểu thư đều học không thông. Nàng là vì thấy được di nương vì tài nghệ này được lão gia sủng ái nên mới dốc lòng như vậy.

Thu Thủy ngồi ở đối diện Tiết Nhu bắt đầu khúc nhạc.

Đường phong khuynh quốc thiên thi tụng
Nghê thường tuyệt thế nhất vũ khinh
Nan thị nan tự khí
Ai nguyện khí lệ chất thiên sinh thái
Mẫu đơn ứng với diễm sắc đồng thịnh
Một mối thâm tình trong Trường Sinh cung
khóc huyết thanh trong trường hận ca
Nam tử hán vì nàng rung động tình yêu trong tim
Lấy một đời đổi lấy một đoạn tình của nàng

Tình cảm này màn nhiều nuối tiếc, lúc bắt đầu đẹp biết bao
Từ đó liền ghi nhớ, đôi mắt ai vào một đêm này
Hoa thanh bích thủy trường an thanh liễu
Sau này nghĩ lại, còn ai nhớ được màu xanh ấy
Dương phi nhất tiếu thiên thu mị
Minh hoàng phụ ước thiên thế kinh
Nam tử hán vẫn nguyện đời này nàng biết
Lấy một đời đổi lấy một đoạn tình của nàng

Tiết Nhu lẩm bẩm, “Dương phi nhất tiếu thiên thu mị – Minh hoàng phụ ước thiên thế kinh.” Quả nhiên ý nghĩa sâu xa, lúc này đây, qua một đời nàng mới hiểu rõ được câu nói này.

Thanh Sơn áp mặt lên trên nhuyễn tháp nhìn Thu Thủy hiến khúc, ánh mắt ngập tràn hâm mộ, đáng tiếc nàng không làm được. Khi khúc nhạc kết thúc, nàng vỗ tay rất nhiệt tình, “Tài nghệ của ngươi càng ngày càng tốt a.”

“Đó là đương nhiên, ta được di nương chân truyền a.” Thu Thủy rất đắc ý, nếu như cái này có thể thu hút được sự chú ý của biểu thiếu gia thì hay biết mấy a.

Khi Tiết Nhu chìm trong cái chết đau thương của Dương phi thì Lý ma ma bước đến báo với nàng rằng phụ thân nàng đã trở về. Đây để nàng có chút phát mộng, còn chưa đủ một tháng a, vì sao phụ thân sẽ giờ này trở về? Không lẽ là do chuyện lần trước nàng đánh người ở Tàng Hương lâu sao?

Nàng để Lý ma ma lui ra, nằm trên nhuyễn tháp nghĩ nghĩ vài thứ, cuối cùng mới ngồi dây, “Đi thôi, ra ngoài đón phụ thân.” Là phúc không phải họa, là họa không tránh khỏi, nàng không có sự lựa chọn khác.

Tiết Nhu cũng không có bước quá nhanh, cước bộ của nàng thả chậm không ít, lại thêm bộ dáng gầy gò, sắc mặt không có bao nhiêu huyết sắc cùng với bộ y phục yên sắc nhạt nhòa, nhìn nàng như là một người bệnh vậy. Hai bên là hai nha hoàn đỡ lấy nàng, hệt như nếu có gió lớn thổi qua sẽ thổi nàng bay đi mất vậy.

—Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng Thư Uyển—

Tiết Triệt ngồi trong tiền thính, đến mão giáp cũng không cởi, hai mắt mang theo nộ khí nhìn chằm chằm hướng cửa. Mọi người đều có mặt đông đủ ngồi ở vị trí của mình, dáng vẻ xem kịch vui xuất hiện rõ trên mặt, chỉ trông chờ nhân vật chính xuất hiện liền có thể khai hí rồi.


Chỉ là lúc Tiết Nhu xuất hiện trước cửa, nộ khí của Tiết Triệt lập tức giảm xuống hơn phân nửa. Chỉ thấy thân người gầy gò nhỏ nhắn của Tiết Nhu được chiếc áo choàng mỏng manh che lại, hệt như một hài tử khoác y phục của người lớn vậy.

Nhìn nữ nhi như vậy, làm sao có thể đánh một nam nhân a, hay là bên ngoài mê làm văn đến mất chừng mực rồi. Hắn còn nghe nói, nam nhân đó bị mất hết răng rồi, nữ nhi hắn làm sao đủ sức đánh người rụng răng đây.

Trương Thiên Hồng vốn là rất cao hứng chờ xem hí, bình thường Tiết Nhu đón Tiết Triệt đều là bộ dáng hùng hổ cáo trạng nàng. Ai biết hôm nay bất đồng, nàng ta hệt như bệnh nhân còn nằm trên giường chưa hồi phục vậy, nếu vậy Tiết Triệt còn tin tưởng sao?

Nàng quay sang nhìn Tiết Triệt bên cạnh, quả nhiên mất nộ khí rồi. Tay nàng siết thật chặt nắm tay vịn của ghế thái sư, móng dài bấu chặt vào hoa văn khắt bên trên để lại một ít dấu ấn bị móng nhọn làm sướt.

Tiết Nhu bước qua bậc cửa, quy củ hành lễ, “A Nhu gặp qua phụ thân.”

Tiết Triệt quan sát nữ nhi thêm vài mắt mới ‘ân’ một tiếng, “Ngồi xuống đi.” Sau đó qua quay sang Trương Thiên Hồng, “A Nhu bệnh bao lâu rồi?”

Tiết Nhu ngoan ngoãn vâng xong liền về vị trí của mình, ngồi xuống. Cảm nhận được ánh mắt khác thường nhìn mình, nàng nâng mắt, thấy Trương Niên đang nhìn mình, lòng nàng khẽ run, đây là muốn gì a?

Trương Thiên Hồng đương nhiên không dám nói dối, tuy ở đây toàn người của nàng, thế nhưng Tiết Tinh Vân cũng ở a. Nàng làm sao dám trước mặt hắn mà nói dối được, “Từ lúc lão gia rời kinh đến nay. Tuy không còn dùng thuốc nhưng vẫn gầy gò như vậy.”

“Vậy phải nên gọi đại phu đến xem, hoặc bồi bổ một chút chứ, sao lại thành như vậy.” Tiết Triệt cau mày bất mãn, dù sao đây cũng là nữ nhi hắn từng yêu thương nhất. Nhớ lại bộ dáng hùng hỗ mỗi lần của nàng, lại nhìn đến hiện tại, không khỏi không đau lòng. Hắn chỉ giận quá phạt một chút, cư nhiên bệnh thành cái dạng này rồi. Trong lòng hắn, Tiết Nhu luôn tràn đầy sức sống, chưa từng nghe báo nàng có chút mao bệnh gì chứ đừng nói đến sẽ thành bộ dạng hiện tại.

Oán trách của Tiết Triệt biến thành một cái tát tai vô hình quạt thật mạnh lên trên mặt của Trương Thiên Hồng. Trước mặt đám hậu bối nàng chỉ còn cách lui một bước làm hiền thê lương mẫu mà thôi: “Thiếp ghi nhớ lời dạy của lão gia, sẽ lập tức cho người gọi đại phu qua xem cho tam cô nương.”

Hai di nương cùng Tiết Văn, Tiết Diệp có thu hoạch bất ngờ, lòng bọn họ còn vui hơn là Tiết Nhu diễn hí nữa. Nàng ta chỉ mới bước ra, cái gì cũng chưa từng nói đã khiến Trương Thiên Hồng bị quở trách rồi. Đây có phải nói rõ, Tiết Triệt cũng đã đáp ứng gả Tiết Nhu cho Chung Hạng Siêu nên mới nể mặt nàng ta như vậy hay không?

Tiết Triệt được câu trả lời hài lòng liền khẽ gật đầu, sau đó lại nhìn sang Tiết Nhu hỏi: “A Nhu, phụ thân nghe nói ngươi đến thanh lâu đánh người, có chuyện này hay không?”

Tiết Nhu từ ghế quỳ xuống, đầu cúi thật thấp, âm thanh run run nói, “Phụ thân, A Nhu quả có đến thanh lâu, nhưng không có đánh người.” Hôm đó chỉ có Thanh Sơn đến cùng nàng, nào có người nào làm chứng nàng đánh người a. Đám dân chúng kia đồn đến nàng đánh gãy hết răng của nam nhân đó, nàng rõ ràng không có làm, nhìn nàng như vậy phụ thân nhất định tin tưởng nàng.

Trương Thiên Hồng cùng Tiết Nhã Hân, Lý ma ma là người biết chuyện của nam nhân kia từng bị Tiết Nhu đánh, thế nhưng miệng nói không đối chứng a. Hiện tại cho dù gọi nam nhân đó đến đây đối chứng, lão gia nhìn Tiết Nhu như vậy đương nhiên sẽ không tin tưởng rồi. Vì vậy bọn họ chỉ có thể ngồi nhìn Tiết Nhu nói dối mà không thể làm được gì.

Tiết Triệt lập tức tin tưởng Tiết Nhu không có đánh người như lời đồn, thế nhưng chuyện đến thanh lâu liền không thể tha thứ được. Hắn vỗ một chưởng không mạnh không nhẹ xuống bàn, để tách trà bên trên có chút run, nước bắn một ít ra ngoài.


“Ngươi thân là nữ nhi lại còn dám đến thanh lâu?”

“Hôm đó nhị ca xảy ra chuyện, A Nhu thân làm muội muội biết được làm sao không đến cho được.” Tiết Nhu vẫn không đối tư thế, thế nhưng âm thanh có chút to hơn, như thể nàng bị mắng oan rất bức xúc vậy.

Tiết Tinh Vân nghe vậy liền nói, “Phụ thân, do người không biết, hôm đó Vương Thể Chiêu hung ác cỡ nào đâu, nếu không có A Nhu. . .”

Tiết Triệt ném ly trà xuống đất, âm thanh mảnh vỡ để lòng mọi người giật một cái. “Ngươi còn dám nói nữa sao, đợi một chút ta sẽ tính đến chuyện của ngươi.”

Quát xong, hắn lại nhìn Tiết Nhu, “Cho dù là như vậy, ngươi cũng nên nói với mẫu thân ngươi một tiếng, làm sao có thể tự mình đến đó như vậy được.”

Tiết Nhu nghẹn ngào kể lại chuyện của hạ nhân lần trước, sau đó còn nói: “Mẫu thân biết chuyện, đã tức giận trượng tễ hắn rồi.” Câu này chính là nói Trương Thiên Hồng giết người diệt khẩu, người chết không đối chứng, phụ thân có lật lại vụ án, sợ cũng tra không được gì.

Đương nhiên mọi người đều hiểu được, chỉ là không ai nghĩ đến Tiết Nhu cố ý nói như vậy, mà chỉ nghĩ nàng là như thực kể lại mà thôi. Lấy đầu óc của Tiết Nhu làm sao có thể nói ra được mấy câu tố cáo người cao thâm như vậy.

Tiết Triệt lại quét Trương Thiên Hồng một mắt, “Được rồi, ngươi đứng lên đi, sau này có chuyện gì cũng phải nói với mẫu thân ngươi một tiếng có biết không?”

“Phụ thân ngươi nói đúng a, cho dù là chuyện gì mẫu thân cũng nhất định vì các người xuất đầu.” Vừa bị mất mặt, Trương Thiên Hồng đương nhiên nhân cơ hội này lấy lại chút thể diện rồi.

Tiết Nhu được đỡ đứng lên, nàng quy củ nói: “Vâng, A Nhu đã biết. Thế nhưng hôm đó mẫu thân cũng thật uy vũ a, hắn sắp bỏ trốn mà người cũng biết được chuyện nhị ca gặp nạn, còn chuẩn bị đi cứu nữa.” Khi nói câu nói, ánh mắt của Tiết Nhu sáng lấp lánh nhìn về phía Trương Thiên Hồng như rất ngưỡng mộ tài quản gia của nàng ta.

Tiết Tinh Vân là đầu heo, Tiết Nhu nói sao thì hắn liền nghe như vậy nào hiểu được ý nghĩa sâu xa bên trong. Vì vậy hắn cũng mở miệng nói: “Đúng nha, lại vừa khớp người xuất môn thì chúng ta trở về a. Nếu không phải trùng hợp thì mẫu thân đến đó cũng không gặp chúng ta rồi.”

Đầu mày của Tiết Triệt chau chặt, thật sự là trùng hợp sao? Xưa nay Trương Thiên Hồng quản lý phủ hắn đều rất an tâm, làm sao sẽ có chuyện nhi tử hắn gặp chuyện ở bên ngoài nàng ta không biết được. Lại còn giết chết một người, mà còn trùng hợp người trở về thì mới xuất môn.

Nụ cười trên môi Trương Thiên Hồng đã có chút méo mó rồi. Nàng biết Tiết Triệt sẽ không ở đây mà mắng nàng, thế nhưng chuyện này tránh không khỏi rồi.

Tiết Nhu cười lạnh trong lòng, nhìn sắc mặt này của Trương Thiên Hồng nàng mới cảm giác được đời trước mỗi lần nàng ta thấy nàng bị phụ thân phạt sẽ có cảm giác gì. Đúng là cảm giác của người đứng ở thế thượng phong thật tốt a, nàng muốn giữ mãi cảm giác này cho riêng mình thôi, tuyệt không buông bỏ.

Tiết Triệt âm trầm một hồi mới dời đi chủ đề. Hắn lấy lý do Tiết Tinh Vân gây chuyện tận hai lần, suýt nữa làm hại Tiết Nhu hủy thanh danh còn đánh cả Chung Hạng Siêu, vì vậy phạt hai mươi đại bản, để dời sự chú ý của mọi người đi. Sau đó, đơn độc gọi Trương Thiên Hồng đến thư phòng nói chuyện.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương