Khi Những Tiểu Thư Là Hotboy
-
Chương 101
Căn nhà South và Akira thuê tạm để ở
trong thời gian ở Việt Nam giờ đây thật đông vui. Tiếng nhạc ồn ào vang
ra đến ngõ, Quân và Lan còn chưa đến nơi đã nghe thấy tiếng nhạc nhịp
nhàng.
“Hình như bọn họ chơi rất vui!”
Không khí nhộn nhịp nên lòng Quân cũng nhộn nhịp hẳn lên, còn chưa kể đến chuyện tâm tình của cậu đã được người đáp ứng, cho dù không có cái không khí sinh động kia, Quân cũng đã vui sẵn rồi. Càng nghĩ Quân không nén khỏi vui mừng, đôi tay đang nắm tay Lan càng tăng thêm lực
Cảm nhân nơi tay mình bị riết lại, Lan không hề nhíu mày, ngược lại còn cười thực vui vẻ
“Chúng ta đã đến trễ”
“Dù sao cũng trễ, trễ thêm một chút cũng chẳng sao?”
Khi Quân vừa nói xong câu kia, chiếc Audi trắng cũng đã dừng lại trong gara. Hai thân ảnh nhanh nhẹn rồi khỏi xe rồi tiến vào trong nhà
Cánh cửa gỗ đang đóng chặt nhanh chóng mở ra. Đôi chân Lan vừa bước được một bước vào cửa, cả người liền cứng đờ. Tiếng cười trong ngôi nhà kia vẫn chưa ngừng, cơ hồ bọn họ chưa có phát hiện ra sự xuất hiện của hai người.
Hiện giờ, tất cả mọi người trong nhà đang vây quanh lấy south, trên tay kẻ nào cũng đều là bút màu, đủ thứ loại màu, còn chân của South, tay của south, những thứ bị bó bột bây giờ đã đầy ắp những hình xanh đỏ tím vàng. Nào là mặt cười, mặt heo, chữ ký…Đủ thứ loại kiểu hình vân vân và mây mây
Những kẻ đang tác oai tác quái kia thoáng chốc lại cười rộ lên, trong khí đó mặt South thì mỗi lúc một đen lại, Lan ước chừng cậu nhóc rất muốn phản kháng lại nhưng khổ nỗi tay chân cậu nhóc đều bị kẻ khác kiềm lại, muốn quấy rối cũng thật khó.
“Trò vui này đâu thể thiếu phần chúng ta!”
Quân hồ hởi kéo tay Lan vào tham gia cuộc vui. Bọn người kia khi nhận ra sự hiện diện của hai người càng trở nên vui mừng, lập tức nhào đến kéo hai người vào nhập cuộc.
“chị 2, xem em vẽ South đẹp không?”
Akira vui vẻ chỉ vào thành quả của mình. Lan tò mò nên cũng ghé mắt qua xem, dù biết trước nay Akira vẽ không được đẹp nhưng Lan không thể ngờ lại xấu đến mức này. Mái tóc lờm xờm giống như mới vừa ngủ vậy, đôi mắt hình như không cân đối, một to một nhỏ, cái miệng so với cái mũi hình như bị méo một bên, nói chung khuôn mặt không có một tí gì cân đối cả. Dù nhìn theo góc độ nào cũng không thể nghĩ đó là South
“Em đang vẽ ai?”
Lan hỏi vặn lại làm Akira thoáng chốc mặt mũi đỏ ửng. Ý tứ trong câu nói kia của Lan làm sao Akira không hiểu, Lan chính là bảo nhỏ vẽ xấu nên mới không giống South. Thật tức chết nhỏ mà!
Akira phồng mang trợn má đặt cây bút xuống rồi quay đi. South ấy thế mà khi thấy bộ mặt kia của Akira thì từ lạnh lùng lại phá lên cười ngặt nghẽo. Cả một đám người cũng nhanh chóng phá lên cười, nụ cười một chốc hòa vào nhau lan xa đến tận ngõ.
------------------------------------------------------------------------
Sau khi chơi đùa đến đói cả ruột, cả bọn mới kéo vào trong bếp dùng bữa. Có rất nhiều món ăn ngon, nào tôm hùm, nào các đặc sản miền núi lẫn biển. Vốn Akira muốn tổ chức một bữa tiệc lớn kỉ niệm ngày tụ họp sau mấy năm ròng rã nên đã gọi rất nhiều đầu bếp nổi tiếng đến nấu ăn, còn trả công rất hậu hĩnh. Chỉ cần nhìn bàn ăn lúc này, cho dù người không đói cũng phải chảy cả nước miếng.
“Nè Sakura, em ăn nhiều một chút!”
Quân trườn người gắp lấy một miếng tôm hùm đã được bóc vỏ cho Sakura, còn nhẹ nhàng bảo ban cô. Hành động đó của Quân thật khiến bọn người kia trợn mắt há mồm. Đây có thật là Quân mà bọn họ quen biết không a?
Lan cười đến híp mắt, ánh mắt cũng như khóe miệng, hoàn toàn là ý cười, sau đó còn nhẹ nhàng cho miếng tôm vào miệng trong sự hưởng thụ và trước bao nhiêu ánh mắt ngỡ ngàng. Đây là Sakura khi còn ở trường đua sao?
Thật khó tin a!
Thấy mọi người cứ nhìn mình cùng Sakura, Quân không hề có một chút ngượng ngùng, trái lại còn muốn họ nhìn cho nhiều vào, cậu chính là muốn bọn họ ghen tị đấy
Huy thấy vậy, khóe miệng giật giật vài cái, cười gian. Cậu cũng gắp một con tôm hùm đã được bóc vỏ rồi đưa đến chén của Lam
“Nè Lam, cậu ăn nhiều một chút!”
Lam hiểu ý Huy, biết cậu đang muốn nhái lại cái hành động kia của Quân và Lan, nên cũng nhanh chóng phối hợp. Đôi mắt cô nhanh chóng nhíu lại, cười đến không thấy tổ quốc đâu, sau đó liền đem con tôm bỏ vào miệng nhai chóp chép còn rất hưởng thụ nữa.
Cả bọn liền cười khoái trá lên, ngay cả Quân và Lan cũng chẳng lấy một chút tức giận, đuôi mắt cứ nheo nheo lại, ý cười hiện cả lên mặt.
“Quân, em muốn ăn cái kia!”
Lan chỉ tay về món thịt gà ướp tỏi thơm lừng kia, nhìn muốn thèm, lâu rồi cô đã không ăn những món này, cuộc sống của cô rất bận rộn, thời gian đâu mà thưởng thức sơn hào hải vị này nữa, khó lắm mới được thư giãn như thế này!
Quân nhìn theo cánh tay bé nhỏ của Lan, nhìn đến món thức ăn được ướp tỏi khắp nơi kia. Mùi tỏi đúng là thơm thật, con gà kia cũng thật hút mắt nhưng đối vơi Lan lại có hại chứ không có lợi
“Không được, mắt em còn chưa khỏe lại, ăn tỏi cùng hành sẽ ảnh hưởng đến mắt!”
Quân nghiêm giọng, trong giọng nghe ra thật nhiều lo lắng. Lúc trước bác sĩ đã nói qua với cậu, bởi vậy những thứ trước đây cậu cho Lan ăn cũng chỉ là những món bình thường nhưng lại bổ cho mắt, trái lại bệnh mắt mà gặp tỏi và hành thì sẽ trở nên nặng hơn.
Lan cụp đôi mắt xuống, thà là trước kia bị mù, cho dù thấy cái gì cũng không thấy, cũng không thèm chảy dãi như thế này, vậy mà lại tốt a. Còn bây giờ, thật đau khổ, món ăn ngon lành kia đã ở trước mặt mà đến đụng vào cô cũng không được đụng
Lan nước mắt lưng tròng nhìn Quân nhưng khi thấy sự kiên quyết trong đôi mắt đen kia, bao nhiêu sự nài nỉ cùng uất ức của Lan cũng biến đi đâu mất, thay vào đó là cái sự nhõng nhẽo, giận hờn như một đứa con nít
“Cũng đâu phải mới hai ba ngày, đã một tháng rồi đấy! Mắt em bình thường lại rồi!”
“Không được, dù đã một tháng nhưng mắt em vẫn còn yếu lắm!”
“Anh cũng đâu phải bác sĩ!”
“Em…”
Nói đến cuối cùng chẳng có ai hơn ai. Lan vẫn không được ăn, Quân vẫn một mực ôm lấy dĩa gà kia, quơ loạn xạ để tránh đôi tay gian ác của ai kia.
Hai người chẳng thèm để ý có bao nhiêu người ở đây, cứ ra sức mà ông một tay bà một tay, tranh giành thức ăn
“Lan, mắt cậu bị sao à?”
Phương nhịn không nổi sự tò mò đang dâng lên bèn hỏi nhưng vô tình đó cũng là câu hỏi mà Lam, Lâm cùng Huy muốn hỏi. Cả ba lập tức gật đầu lia lịa, miệng đồng thanh
“Đúng rồi!”
Lan thấy dĩa gà kia ở quá xa tầm tay liền bỏ cuộc buông tay xuống, cô lườm Quân một cái rồi quay sang nhìn Phương cùng Lam đang mắt tròn mắt dẹp nhìn cô kia
“Gần 2 tháng trước, tớ…”
Rồi Lan kể lại hết tất cả mọi chuyện, từ khi mẹ rơi xuống vách đá đến giờ còn chưa tỉnh đến khi xuất hiện ở trường đua ngày hôm nay. Mọi người vẫn lắng nghe Lan nói, một chữ cũng không bỏ xót.
“Vậy cậu không sao rồi chứ?”
“Không sao! Chỉ một tháng là khỏi nhưng anh 2 cứ một mực không cho tớ về, còn đưa cả Akira cùng South qua đó giam giữ tớ nên mãi đến bây giờ mới xuất hiện. Quả thật nếu lần này không có cuộc thi đua, có lẽ tớ còn bị giam dài dài”
Nói đoạn Lan lại liếc mắt sang Akira cùng South, còn nhớ ngày đó bọn nhóc dám nhốt cô trong nhà, một bước cũng không có đi ra. Ngày ngày bọn chúng đều vào nhà trò chuyện với cô, còn cả Ben nữa, nhưng hình như bọn chúng sợ cô đào tẩu hoặc đại loại như vậy nên đuổi hết giúp việc đi, còn khóa trái cửa rồi giao chìa khóa cho giúp việc nữa. Bọn chúng chấp nhận để bị nhốt cùng cô chứ không cho cô về. Thật hết cách với chúng, vậy nên cô chấp nhận để bản thân mình bị nhốt vì cô biết rằng bọn nhóc này so với cô thì càng nghe lời anh 2 hơn
“Thì ra thằng này trong khoảng thời gian biến mất luôn ở bên cô, nhưng rốt cục hai người có chuyện gì, sao thằng này sau khi quay về lại thay đổi đến xuất thần như vậy?”
Lâm hoang mang chỉ tay về Quân, quả thật sự thay đổi của Quân đã làm cậu mất ngủ đến mấy ngày. Huy nghe Lâm hỏi cũng gật đầu, cậu cũng rất tò mò
Quân nhìn hai đạo ánh mắt trông chờ kia, nửa muốn nói nửa lại không muốn nói. Ngón tay dài biếng nhát vẽ vẽ trên bàn ăn, vẽ qua vẽ lại, mái tóc trước mặt rũ xuống làm cho Quân phút chốc càng trở nên mê người nhưng lại không thể giấu được cái sự ưu tư trong vẻ mặt cậu lúc này
“Có người quên tớ, 10 năm qua không nhớ đến tớ dù chỉ một lần.”
Cả bọn giờ mới hiểu ra. Thì ra Quân cùng Sakura quen biết đã lâu, không những thế Quân còn có tình cảm đặc biệt với Lan từ rất lâu rồi, nhưng rõ ràng lúc trước Quân rất ghét Lan kia mà
“Nhưng khi xưa cậu rất ghét Lan kia mà!”
“Đó là Lan, người tớ yêu là Sakura. Tớ không hề biết Lan là Sakura!”
À! Thì ra là vậy. Quân là một kẻ si tình, 10 năm cũng đâu phải ngắn ngủi gì.
Phương và Lam nhìn Lan với ánh mắt ngưỡng mộ. Có một người yêu mình nhiều như vậy, Lan thật quá may mắn đi.
“Đừng nhìn tớ! Lan hay Sakura gì tớ mặc kệ. Kí ức năm xưa tớ chẳng nhớ lấy một cái, tình cảm khi xưa tớ không muốn biết đến. Tớ là Sakura nhưng không còn là của 10 năm trước nữa rồi!”
Mọi chuyện Lan đã nghe Quân kể nhưng rất tiếc dù chỉ một chút thôi cô cũng chẳng nhớ được, cô cũng cảm thấy rất thân thuộc với những kí ức mà Quân kể cho cô nghe, đó là một cảm giác rất kì lạ nhưng dù cô có cố gắng như thế nào thì cô cũng chẳng thể nhớ được. Cuối cùng cô đã chấp nhận quên đi những kí ức đó và bắt đầu với những kí ức khác.
Quân tuy cũng có chút buồn nhưng nếu vì những kí ức năm xưa không thể nào quay về kia mà cậu và Lan xảy ra mâu thuẫn thì không đáng chút nào, vậy nên cậu cũng cho qua và cùng Lan tạo những kí ức mới đẹp hơn
Cả hai cùng nhau trao đổi ánh mắt, hạnh phúc, yêu thương, vui vẻ, mãn nguyện, tất cả mọi cảm xúc của hai người đều nhờ ánh mắt mà gửi đến nhau. Đến những người ngoài như Lam, Phương và những người kia cũng có thể cảm nhận được những thứ cảm giác đó của bọn họ. Lam và Phương từ từ nâng khóe môi, so với bọn họ thì cuộc đời của Lan còn gặp nhiều bất trắc hơn, nhiều đau khổ hơn nhưng cuối cùng hạnh phúc cũng đã mỉm cười với cô rồi. Bọn họ cuối cùng cũng đã có thể yên lòng!
Xin lỗi vì sự chậm trễ, mình sẽ cố gắng bù vào cho các bạn!
“Hình như bọn họ chơi rất vui!”
Không khí nhộn nhịp nên lòng Quân cũng nhộn nhịp hẳn lên, còn chưa kể đến chuyện tâm tình của cậu đã được người đáp ứng, cho dù không có cái không khí sinh động kia, Quân cũng đã vui sẵn rồi. Càng nghĩ Quân không nén khỏi vui mừng, đôi tay đang nắm tay Lan càng tăng thêm lực
Cảm nhân nơi tay mình bị riết lại, Lan không hề nhíu mày, ngược lại còn cười thực vui vẻ
“Chúng ta đã đến trễ”
“Dù sao cũng trễ, trễ thêm một chút cũng chẳng sao?”
Khi Quân vừa nói xong câu kia, chiếc Audi trắng cũng đã dừng lại trong gara. Hai thân ảnh nhanh nhẹn rồi khỏi xe rồi tiến vào trong nhà
Cánh cửa gỗ đang đóng chặt nhanh chóng mở ra. Đôi chân Lan vừa bước được một bước vào cửa, cả người liền cứng đờ. Tiếng cười trong ngôi nhà kia vẫn chưa ngừng, cơ hồ bọn họ chưa có phát hiện ra sự xuất hiện của hai người.
Hiện giờ, tất cả mọi người trong nhà đang vây quanh lấy south, trên tay kẻ nào cũng đều là bút màu, đủ thứ loại màu, còn chân của South, tay của south, những thứ bị bó bột bây giờ đã đầy ắp những hình xanh đỏ tím vàng. Nào là mặt cười, mặt heo, chữ ký…Đủ thứ loại kiểu hình vân vân và mây mây
Những kẻ đang tác oai tác quái kia thoáng chốc lại cười rộ lên, trong khí đó mặt South thì mỗi lúc một đen lại, Lan ước chừng cậu nhóc rất muốn phản kháng lại nhưng khổ nỗi tay chân cậu nhóc đều bị kẻ khác kiềm lại, muốn quấy rối cũng thật khó.
“Trò vui này đâu thể thiếu phần chúng ta!”
Quân hồ hởi kéo tay Lan vào tham gia cuộc vui. Bọn người kia khi nhận ra sự hiện diện của hai người càng trở nên vui mừng, lập tức nhào đến kéo hai người vào nhập cuộc.
“chị 2, xem em vẽ South đẹp không?”
Akira vui vẻ chỉ vào thành quả của mình. Lan tò mò nên cũng ghé mắt qua xem, dù biết trước nay Akira vẽ không được đẹp nhưng Lan không thể ngờ lại xấu đến mức này. Mái tóc lờm xờm giống như mới vừa ngủ vậy, đôi mắt hình như không cân đối, một to một nhỏ, cái miệng so với cái mũi hình như bị méo một bên, nói chung khuôn mặt không có một tí gì cân đối cả. Dù nhìn theo góc độ nào cũng không thể nghĩ đó là South
“Em đang vẽ ai?”
Lan hỏi vặn lại làm Akira thoáng chốc mặt mũi đỏ ửng. Ý tứ trong câu nói kia của Lan làm sao Akira không hiểu, Lan chính là bảo nhỏ vẽ xấu nên mới không giống South. Thật tức chết nhỏ mà!
Akira phồng mang trợn má đặt cây bút xuống rồi quay đi. South ấy thế mà khi thấy bộ mặt kia của Akira thì từ lạnh lùng lại phá lên cười ngặt nghẽo. Cả một đám người cũng nhanh chóng phá lên cười, nụ cười một chốc hòa vào nhau lan xa đến tận ngõ.
------------------------------------------------------------------------
Sau khi chơi đùa đến đói cả ruột, cả bọn mới kéo vào trong bếp dùng bữa. Có rất nhiều món ăn ngon, nào tôm hùm, nào các đặc sản miền núi lẫn biển. Vốn Akira muốn tổ chức một bữa tiệc lớn kỉ niệm ngày tụ họp sau mấy năm ròng rã nên đã gọi rất nhiều đầu bếp nổi tiếng đến nấu ăn, còn trả công rất hậu hĩnh. Chỉ cần nhìn bàn ăn lúc này, cho dù người không đói cũng phải chảy cả nước miếng.
“Nè Sakura, em ăn nhiều một chút!”
Quân trườn người gắp lấy một miếng tôm hùm đã được bóc vỏ cho Sakura, còn nhẹ nhàng bảo ban cô. Hành động đó của Quân thật khiến bọn người kia trợn mắt há mồm. Đây có thật là Quân mà bọn họ quen biết không a?
Lan cười đến híp mắt, ánh mắt cũng như khóe miệng, hoàn toàn là ý cười, sau đó còn nhẹ nhàng cho miếng tôm vào miệng trong sự hưởng thụ và trước bao nhiêu ánh mắt ngỡ ngàng. Đây là Sakura khi còn ở trường đua sao?
Thật khó tin a!
Thấy mọi người cứ nhìn mình cùng Sakura, Quân không hề có một chút ngượng ngùng, trái lại còn muốn họ nhìn cho nhiều vào, cậu chính là muốn bọn họ ghen tị đấy
Huy thấy vậy, khóe miệng giật giật vài cái, cười gian. Cậu cũng gắp một con tôm hùm đã được bóc vỏ rồi đưa đến chén của Lam
“Nè Lam, cậu ăn nhiều một chút!”
Lam hiểu ý Huy, biết cậu đang muốn nhái lại cái hành động kia của Quân và Lan, nên cũng nhanh chóng phối hợp. Đôi mắt cô nhanh chóng nhíu lại, cười đến không thấy tổ quốc đâu, sau đó liền đem con tôm bỏ vào miệng nhai chóp chép còn rất hưởng thụ nữa.
Cả bọn liền cười khoái trá lên, ngay cả Quân và Lan cũng chẳng lấy một chút tức giận, đuôi mắt cứ nheo nheo lại, ý cười hiện cả lên mặt.
“Quân, em muốn ăn cái kia!”
Lan chỉ tay về món thịt gà ướp tỏi thơm lừng kia, nhìn muốn thèm, lâu rồi cô đã không ăn những món này, cuộc sống của cô rất bận rộn, thời gian đâu mà thưởng thức sơn hào hải vị này nữa, khó lắm mới được thư giãn như thế này!
Quân nhìn theo cánh tay bé nhỏ của Lan, nhìn đến món thức ăn được ướp tỏi khắp nơi kia. Mùi tỏi đúng là thơm thật, con gà kia cũng thật hút mắt nhưng đối vơi Lan lại có hại chứ không có lợi
“Không được, mắt em còn chưa khỏe lại, ăn tỏi cùng hành sẽ ảnh hưởng đến mắt!”
Quân nghiêm giọng, trong giọng nghe ra thật nhiều lo lắng. Lúc trước bác sĩ đã nói qua với cậu, bởi vậy những thứ trước đây cậu cho Lan ăn cũng chỉ là những món bình thường nhưng lại bổ cho mắt, trái lại bệnh mắt mà gặp tỏi và hành thì sẽ trở nên nặng hơn.
Lan cụp đôi mắt xuống, thà là trước kia bị mù, cho dù thấy cái gì cũng không thấy, cũng không thèm chảy dãi như thế này, vậy mà lại tốt a. Còn bây giờ, thật đau khổ, món ăn ngon lành kia đã ở trước mặt mà đến đụng vào cô cũng không được đụng
Lan nước mắt lưng tròng nhìn Quân nhưng khi thấy sự kiên quyết trong đôi mắt đen kia, bao nhiêu sự nài nỉ cùng uất ức của Lan cũng biến đi đâu mất, thay vào đó là cái sự nhõng nhẽo, giận hờn như một đứa con nít
“Cũng đâu phải mới hai ba ngày, đã một tháng rồi đấy! Mắt em bình thường lại rồi!”
“Không được, dù đã một tháng nhưng mắt em vẫn còn yếu lắm!”
“Anh cũng đâu phải bác sĩ!”
“Em…”
Nói đến cuối cùng chẳng có ai hơn ai. Lan vẫn không được ăn, Quân vẫn một mực ôm lấy dĩa gà kia, quơ loạn xạ để tránh đôi tay gian ác của ai kia.
Hai người chẳng thèm để ý có bao nhiêu người ở đây, cứ ra sức mà ông một tay bà một tay, tranh giành thức ăn
“Lan, mắt cậu bị sao à?”
Phương nhịn không nổi sự tò mò đang dâng lên bèn hỏi nhưng vô tình đó cũng là câu hỏi mà Lam, Lâm cùng Huy muốn hỏi. Cả ba lập tức gật đầu lia lịa, miệng đồng thanh
“Đúng rồi!”
Lan thấy dĩa gà kia ở quá xa tầm tay liền bỏ cuộc buông tay xuống, cô lườm Quân một cái rồi quay sang nhìn Phương cùng Lam đang mắt tròn mắt dẹp nhìn cô kia
“Gần 2 tháng trước, tớ…”
Rồi Lan kể lại hết tất cả mọi chuyện, từ khi mẹ rơi xuống vách đá đến giờ còn chưa tỉnh đến khi xuất hiện ở trường đua ngày hôm nay. Mọi người vẫn lắng nghe Lan nói, một chữ cũng không bỏ xót.
“Vậy cậu không sao rồi chứ?”
“Không sao! Chỉ một tháng là khỏi nhưng anh 2 cứ một mực không cho tớ về, còn đưa cả Akira cùng South qua đó giam giữ tớ nên mãi đến bây giờ mới xuất hiện. Quả thật nếu lần này không có cuộc thi đua, có lẽ tớ còn bị giam dài dài”
Nói đoạn Lan lại liếc mắt sang Akira cùng South, còn nhớ ngày đó bọn nhóc dám nhốt cô trong nhà, một bước cũng không có đi ra. Ngày ngày bọn chúng đều vào nhà trò chuyện với cô, còn cả Ben nữa, nhưng hình như bọn chúng sợ cô đào tẩu hoặc đại loại như vậy nên đuổi hết giúp việc đi, còn khóa trái cửa rồi giao chìa khóa cho giúp việc nữa. Bọn chúng chấp nhận để bị nhốt cùng cô chứ không cho cô về. Thật hết cách với chúng, vậy nên cô chấp nhận để bản thân mình bị nhốt vì cô biết rằng bọn nhóc này so với cô thì càng nghe lời anh 2 hơn
“Thì ra thằng này trong khoảng thời gian biến mất luôn ở bên cô, nhưng rốt cục hai người có chuyện gì, sao thằng này sau khi quay về lại thay đổi đến xuất thần như vậy?”
Lâm hoang mang chỉ tay về Quân, quả thật sự thay đổi của Quân đã làm cậu mất ngủ đến mấy ngày. Huy nghe Lâm hỏi cũng gật đầu, cậu cũng rất tò mò
Quân nhìn hai đạo ánh mắt trông chờ kia, nửa muốn nói nửa lại không muốn nói. Ngón tay dài biếng nhát vẽ vẽ trên bàn ăn, vẽ qua vẽ lại, mái tóc trước mặt rũ xuống làm cho Quân phút chốc càng trở nên mê người nhưng lại không thể giấu được cái sự ưu tư trong vẻ mặt cậu lúc này
“Có người quên tớ, 10 năm qua không nhớ đến tớ dù chỉ một lần.”
Cả bọn giờ mới hiểu ra. Thì ra Quân cùng Sakura quen biết đã lâu, không những thế Quân còn có tình cảm đặc biệt với Lan từ rất lâu rồi, nhưng rõ ràng lúc trước Quân rất ghét Lan kia mà
“Nhưng khi xưa cậu rất ghét Lan kia mà!”
“Đó là Lan, người tớ yêu là Sakura. Tớ không hề biết Lan là Sakura!”
À! Thì ra là vậy. Quân là một kẻ si tình, 10 năm cũng đâu phải ngắn ngủi gì.
Phương và Lam nhìn Lan với ánh mắt ngưỡng mộ. Có một người yêu mình nhiều như vậy, Lan thật quá may mắn đi.
“Đừng nhìn tớ! Lan hay Sakura gì tớ mặc kệ. Kí ức năm xưa tớ chẳng nhớ lấy một cái, tình cảm khi xưa tớ không muốn biết đến. Tớ là Sakura nhưng không còn là của 10 năm trước nữa rồi!”
Mọi chuyện Lan đã nghe Quân kể nhưng rất tiếc dù chỉ một chút thôi cô cũng chẳng nhớ được, cô cũng cảm thấy rất thân thuộc với những kí ức mà Quân kể cho cô nghe, đó là một cảm giác rất kì lạ nhưng dù cô có cố gắng như thế nào thì cô cũng chẳng thể nhớ được. Cuối cùng cô đã chấp nhận quên đi những kí ức đó và bắt đầu với những kí ức khác.
Quân tuy cũng có chút buồn nhưng nếu vì những kí ức năm xưa không thể nào quay về kia mà cậu và Lan xảy ra mâu thuẫn thì không đáng chút nào, vậy nên cậu cũng cho qua và cùng Lan tạo những kí ức mới đẹp hơn
Cả hai cùng nhau trao đổi ánh mắt, hạnh phúc, yêu thương, vui vẻ, mãn nguyện, tất cả mọi cảm xúc của hai người đều nhờ ánh mắt mà gửi đến nhau. Đến những người ngoài như Lam, Phương và những người kia cũng có thể cảm nhận được những thứ cảm giác đó của bọn họ. Lam và Phương từ từ nâng khóe môi, so với bọn họ thì cuộc đời của Lan còn gặp nhiều bất trắc hơn, nhiều đau khổ hơn nhưng cuối cùng hạnh phúc cũng đã mỉm cười với cô rồi. Bọn họ cuối cùng cũng đã có thể yên lòng!
Xin lỗi vì sự chậm trễ, mình sẽ cố gắng bù vào cho các bạn!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook