Ánh sáng khi lên qua khe rèm cửa nhỏ, chiếu lên mặt đánh thức Đường Gia Huy, chân mày cậu hơi nhíu lại sau đó chậm mở mắt.

Trong phòng hiện giờ chỉ có một mình cậu, chỗ bên cạnh cũng không còn hơi ấm.
Đường Gia Huy gật gù ngồi dậy, cậu vừa dụi mắt vừa nhìn căn phòng xa lạ, lúc này mới nhớ ra đêm qua mình ngủ ở nhà riêng của Du Định Thiên.

Xem đồng hồ điện tử trên kệ giường đã hơn 8 giờ sáng, vì đêm qua gần 2 giờ mới ngủ nên cậu dậy muộn hơn bình thường.
Hôm nay không có lịch trình nên Đường Gia Huy cũng không vội, cậu chậm chạp xuống giường, vừa vò đầu tóc rối của mình vừa mang dép, lê chân vào phòng tắm.
Trên kệ rửa mặt có hai bộ ly và bàn chải, trên thanh treo hai cái khăn tắm và khăn lau mặt.

Đường Gia Huy cong khóe môi mỉm cười, cậu cầm lấy một cái bàn chải đánh răng khô lấy kem, đang đánh răng thì hai mắt nheo lại nhìn hình ảnh phản chiếu của mình trong gương.
Đường Gia Huy hơi nghiêng đầu, kéo cổ áo của mình ra xem.

Từ cổ đến hõm vai có lưu lại mấy vết đỏ đỏ tím tím vô cùng bắt mắt, không cần nghĩ cũng biết nguyên nhân của những dấu vết này từ đâu ra.
Đánh răng rửa mặt xong lại mặc một bộ đồ mới được treo sẵn bên ngoài phòng, chỉ nhìn kích cỡ và kiểu dáng cũng biết là chuẩn bị cho cậu.


Đường Gia Huy thay đồ rồi mở cửa ra ngoài, phòng khách được thiết kế kiểu dáng vô cùng thoáng mát dễ chịu, bên ngoài tường kính nhìn thấy một khu vườn nhỏ, còn có hồ cá.
Đường Gia Huy mở cửa kính ra ngoài nhìn xem, khu vườn này được chăm sóc rất tốt.

Có nắng có gió khiến tâm tình Đường Gia Huy lúc này rất dễ chịu, cậu đi trên con đường lát đá sỏi, ngắm nhìn mấy cây hoa hồng trà đang nở rất đẹp mắt.
Du Định Thiên vừa từ bên ngoài trở về, nhìn thấy thiếu niên ở ngoài cửa kính đứng giữa nắng sớm dịu dàng.

Nước da trắng có chút ửng hồng, vài sợi tóc lung lay theo từng cơn gió nhẹ, hình ảnh người và màu sắc thiên nhiên như hòa làm một bức tranh tuyệt đẹp, sạch sẽ đến không nhiễm một chút bụi bẩn nào.
Trái tim lại nhảy lên kịch liệt, Du Định Thiên bước vội chân mở cửa kính ra.

Nghe thấy tiếng động, Đường Gia Huy vừa xoay người đã rơi vào cái ôm của người kia.
Khi đã ôm thiếu niên vào lòng mới cảm thấy chân thật, Du Định Thiên đợi khi trái tim mình trở nên bình lặng lại mới buông cậu ra.

Hắn cũng chẳng biết bản thân vừa rồi tại sao lại như vậy, chỉ là lo sợ thiếu niên thật sự hòa mình vào trong gió rồi biến mất khỏi tầm mắt của hắn.
Đường Gia Huy chẳng những không từ chối hay phản kháng cái ôm của Du Định Thiên, mà khi được buông ra lại còn nở nụ cười tươi sáng với hắn: “Làm sao vậy?”
“Không có gì.” Du Định Thiên bị nụ cười của thiếu niên làm rung động, hắn cúi người tặng cho người yêu một nụ hôn chào buổi sáng, sau đó luồng tay xuống gối bế hẳn người lên: “Đường đá rất nguy hiểm, đừng để bản thân bị ngã.”
Đường Gia Huy bám hai tay trên cổ Du Định Thiên, cười đến hai mắt cong cong.

Người đàn ông này thật sự xem cậu là trẻ nhỏ hay sao? Đi đường bình thường lúc nào cũng sẽ vô cớ bị ngã?
Du Định Thiên bế Đường Gia Huy vào trong nhà mới chịu thả người xuống, hắn dùng tay xoa mái tóc bồng bềnh vẫn còn ấm hơi nắng của cậu: “Dì Ân giúp việc ở nhà chính Du gia có nấu mì hoành thánh, mì dì ấy làm rất ngon, để tôi lấy cho em.”
Đường Gia Huy cười cười không nói, cậu đi lại bàn ngồi xuống, đợi Du Định Thiên phục vụ tận nơi cho mình.

Thì ra buổi sáng hắn trở về nhà chính nhờ dì giúp việc lâu năm của Du gia nấu hoành thánh, tấm lòng như vậy đúng là khiến cậu không thể không cảm động mà.
Du Định Thiên không ăn, chỉ ngồi bên cạnh nhìn Đường Gia Huy ăn mì.

Đôi khi thấy trên mép cậu dính chút nước thì nhanh đưa tay lau đi, xem ra hắn chờ đợi chỉ có vậy để thể hiện hành động thân mật cùng ấm áp như thế.
Nếu hôm qua còn có chút nghi ngờ Du Định Thiên, hôm nay Đường Gia Huy đối với hắn một chút lo lắng cũng không còn.
Chờ khi nước hoành thánh cũng đã húp đến không còn, Đường Gia Huy vừa dùng khăn lau miệng, vừa bình tĩnh nói: “Sáu tháng sau khi mang thai sẽ không tiện lộ diện nữa, tôi muốn tận dụng thời gian trước đó để phát hành một album của S’boy, nếu có thể tạo được hiệu ứng lớn thì có vắng mặt một thời gian sau cũng không lo lắng bị ảnh hưởng đến sự nghiệp.”

Du Định Thiên vừa đứng lên dọn bát mì đã rỗng của Đường Gia Huy thì ngừng lại, hắn vẻ mặt vừa bất ngờ vừa khó tin nhìn cậu.

Ý của Đường Gia Huy là gì? Cậu sẽ chấp nhận sinh đứa bé ra sao?
Nhìn thấy người yêu ngây ra như vậy, trên mặt cũng không có chút cảm xúc khác thường.

Nếu là ngày hôm qua Đường Gia Huy sẽ nghĩ hắn không chấp nhận được đứa bé này, nhưng chỉ sau những biểu hiện cùng hành động của hắn từ sau khi nhận giấy xét nghiệm, những thứ đó chắc chắn không phải giả, cũng không phải cậu hiểu lầm.
Du Định Thiên khẳng định có thể chấp nhận đứa bé, không chỉ chấp nhận được mà còn đang lo sợ cậu sẽ từ chối nó.

Nhưng cho dù có biết thì Đường Gia Huy cũng làm bộ như mình không nhìn ra, cậu trừng mắt với hắn: “Nếu anh không muốn nhận tôi cũng không bắt anh phải gánh phần trách nhiệm, dù sao cũng là tôi bỏ thuốc anh.

Nhà tôi không phải một gia tộc lớn cùng giàu có như Du gia, nhưng tôi vẫn có thể một mình nuôi đứa nhỏ trưởng thành được trong điều kiện tốt nhất.”
Từ bất ngờ chuyển thành tức giận, sắc mặt Du Định Thiên cũng đã đen như đáy nồi rồi mà vẫn không hề lớn tiếng với Đường Gia Huy.

Hắn buông cái bát rỗng trên tay, quỳ một chân xuống vừa đủ độ cao với Đường Gia Huy đang ngồi trên ghế, đưa tay ôm lấy cậu.
Du Định Thiên hít vào một hơi sâu rồi thở ra, bây giờ hắn cảm thấy không có gì quan trọng hơn có thể khiến thiếu niên tin tưởng vào mình.

Du Định Thiên trầm giọng: “Có thể những lời nói cùng hành động cự tuyệt của anh trước kia quá khắt khe, chính vì như vậy em mới không tin tưởng.

Nhưng anh hy vọng kể từ ngày hôm nay em có thể đặt lòng tin vào anh nhiều hơn, em và con chính là món quà tuyệt vời nhất mà anh nhận được.”
Đường Gia Huy hơi nghiêng nghiêng đầu, tựa vào đầu Du Định Thiên, ấm áp trong lòng mỗi lúc một lan rộng.


Đời trước cậu chưa từng trải qua một mối tình chân thật nào, xã hội còn quá khắc khe đối với những người có tình yêu đồng giới.

Hầu hết mọi người đều che giấu việc mình thích người cùng giới, tình yêu lại dễ dàng bị rào cản xã hội đánh vỡ.
Những người như Đường Gia Huy sẽ lựa chọn việc vui chơi qua đường và tự an ủi lẫn nhau, không có người quá tin tưởng vào việc có một tình yêu sâu nặng.
Chỉ là khi đến thế giới này đã có rất nhiều sự thay đổi tích cực cho một người như Đường Gia Huy, ít nhất cậu rất vui vì mình đã không vì nội dung của cuốn tiểu thuyết kia mà từ bỏ người đàn ông này.
“Vậy anh định sẽ thế nào?” Đường Gia Huy hỏi.
“Không phải anh định thế nào, mà là em định sẽ thế nào.” Du Định Thiên buông Đường Gia Huy ra, hôn nhẹ lên chóp mũi cậu: “Anh mong chờ con, cũng không muốn bắt em phải từ bỏ những gì mình theo đuổi.

Nếu em muốn, chúng ta bây giờ có thể công bố ra bên ngoài.

Nếu em không muốn, sau khi sinh con cũng không cần phải chịu gò bó mà cứ tiếp tục công việc của mình, chờ khi em thật sự trở thành ca vương, chúng ta mới công bố ra ngoài.”
Đường Gia Huy cười đến vui vẻ vì lời nói của Du Định Thiên: “Em không muốn từ bỏ sự nghiệp ca hát, cũng không muốn che giấu chuyện của chúng ta hay con cái, cứ chờ sau khi con ra đời thì công bố là được rồi.”
Du Định Thiên cảm thấy những điều quý giá nhất đều đã để mình lấy được rồi, hắn hạnh phúc nói: “Được.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương