Khi Nhân Vật Chính Đồng Nhân Xuyên Vào Nguyên Tác
Chương 4: Trăm phần trăm xuân dược

Tiêu Khôi cùng với Trưởng Tôn Tử Quân, Lục Tử Hào là cùng một nhóm đệ tử tiến vào Luyện Kiếm các. Đến một hoàn cảnh mới bọn nhỏ không quen biết ai, chuyện đầu tiên thường làm không phải là lập ra một mục tiêu hùng tâm tráng chí, mà là tìm đồng bạn cho mình, để tránh cho những năm tháng dài đằng đẵng kế tiếp quá mức cô đơn.

Trong một nhóm thiếu niên kia, Trưởng Tôn Tử Quân không thể nghi ngờ là người xuất chúng nhất. Cho dù hắn trầm mặc ít nói, cho dù hắn độc lai độc vãng, nhưng chuyện hắn nắm giữ thiên linh căn trăm năm khó gặp thì không ai không biết không ai không hiểu. Từ lúc sinh ra hắn đã nắm giữ khí chất cường giả. Bởi vậy trong một quãng thời gian ban đầu hắn là đệ tử được hoan nghênh nhất, rất nhiều người đều thích dựa vào cường giả, trong đó bao gồm cả Tiêu Khôi.

Nhưng mà Trưởng Tôn Tử Quân không có hứng thú với mấy người tầm thường đó, hắn chỉ cảm thấy hứng thú đối với kiếm của mình. Vì vậy sau khi các thiếu niên gặp khó khăn cũng liền từ bỏ, dù sao thì tuy Trưởng Tôn Tử Quân là người mạnh nhất, nhưng cường giả cũng không phải chỉ mỗi mình hắn.

Người duy nhất khác biệt, chính là Tiêu Khôi.

Phần lớn các thiếu niên đều còn tâm tính đơn thuần, không có ý xấu gì, nhưng thân thế đặc thù của Tiếu Khôi làm cho gã có tâm mưu lợi cực mạnh, gã nhất định phải dựa vào cường giả, nhưng nếu như cường giả không chịu để cho gã sử dụng, thì đó chính là chướng ngại của gã, gã phải diệt trừ tất cả chướng ngại.

Lạnh lùng của Trưởng Tôn Tử Quân đối với gã ở trong mắt gã trở thành xem thường, vì vậy ngay từ đầu gã đã hận Trưởng Tôn Tử Quân. Lúc trước chính là gã cấu kết với đại đệ tử mưu hại Trưởng Tôn Tử Quân, gài bẫy để Trưởng Tôn Tử Quân tự tiện xông vào cấm địa, trái với môn quy. Chưởng môn Thiên Kiếm môn Ngọc Anh chân nhân là một kiếm tu có chút cổ hủ, đối với người làm trái môn quy xử trí cực nghiêm, cho nên mặc dù Trưởng Tôn Tử Quân là kỳ tài có một không hai, ông ta cũng quyết định phải trục xuất Trưởng Tôn Tử Quân khỏi Thiên Kiếm môn, dùng kỷ luật để củng cố tác phong.

Khi đó là trưởng lão Dược các Dược Bất Độc toàn lực bảo đảm, kiên quyết gánh tội lên người mình, nói là mình ra lệnh Trưởng Tôn Tử Quân đến cấm địa, đồng thời tự phế trăm năm tu vi làm xử phạt, mới giữ được Trưởng Tôn Tử Quân, nhận hắn đến Dược các tiếp tục tu luyện.

Trong trận âm mưu này, theo lý là Tiêu Khôi đạt được thắng lợi, đem Trưởng Tôn Tử Quân từ Luyện Kiếm các có thế lực nhất đuổi đi, thành một đệ tử Dược các thân phận xấu hổ. Nhưng không thể triệt để đuổi Trưởng Tôn Tử Quân ra khỏi Thiên Kiếm môn, vẫn thành một mầm họa trong lòng gã, chỉ cần có cơ hội, gã liền muốn gây sự với Trưởng Tôn Tử Quân.

Những thứ này đều là trong nguyên tác đặt ra, còn trong thế giới đồng nhân vặn vẹo ——

Lục Tử Hào phản cảm: “Tiêu sư đệ, chúng ta đều là đồng môn, ngươi làm sao có thể nói như vậy?”

“Đồng môn?” Tiêu Khôi phì cười một tiếng, “Lục sư huynh, làm đồng môn với mấy rác rưởi Dược các không đủ tư cách này, quả thực là sỉ nhục của đệ tử Luyện Kiếm các chúng ta. Ngươi phải cẩn thận đừng để cho đám rác rưởi lừa đi kiếm quyết của chúng ta.” Đệ tử khác các thì kiếm quyết đạo pháp tu luyện cũng là khác nhau, kiếm quyết của Luyện Kiếm các mới là tinh hoa chân chính của Thiên Kiếm môn.

Vài đệ tử Luyện Kiếm các đi theo xung quanh Tiêu Khôi sôi nổi phát ra tiếng cười nhạo. Bọn họ đều là thiên chi kiêu tử, từ trước đến giờ xem thường người Dược các.

Lục Tử Hào lo lắng liếc nhìn Trưởng Tôn Tử Quân, thấp giọng nói: “Tử Quân, ngươi đừng để ý bọn họ nói…”

Nhưng mà trên mặt Trưởng Tôn Tử Quân cũng không có một chút xấu hổ nào, thậm chí hắn căn bản không đem mấy đệ tử Luyện Kiếm các này đặt vào trong mắt, ánh mắt nhìn bọn họ tựa như đang nhìn cục đá cỏ dại ở ven đường. Hắn khẽ mở môi mỏng, lạnh lùng phun ra hai chữ: “Nhàm chán.”

Tiêu Khôi bị thái độ trong mắt không có ai của Trưởng Tôn Tử Quân làm cho tức giận, căm tức nói: “Trưởng Tôn Tử Quân, ngươi nói cái gì?!”

“Chậc.” Trưởng Tôn Tử Quân nhàn nhạt nói, “Tiêu Khôi, ngươi tuyệt vọng đi, mặc kệ ngươi cố gắng thế nào, ta cũng sẽ không thích ngươi.”

Mọi người: “…”

Biểu tình của Tiêu Khôi rạn nứt: “Cái cái cái gì?”

Trưởng Tôn Tử Quân mặc kệ mấy tên hề đó nhảy nhót, xoay người rời đi.

“Ngươi ngươi ngươi đứng lại!” Tiêu Khôi giơ chân, “Trưởng Tôn Tử Quân! Ngươi nói rõ ràng ra!”

“Nói rõ ràng? Cũng tốt. Đừng có nửa đêm canh ba gõ cửa phòng ta nữa, đừng có khóc lóc hỏi ta tại sao không chịu liếc nhìn ngươi thêm một cái nữa, ta chán ghét ngươi, chỉ đơn giản như vậy.”

“Soạt!” Các đệ tử bốn phía trong nháy mắt liền bùng nổ. Chuyện Tiêu Khôi coi Trưởng Tôn Tử Quân là cái đinh trong mắt cái gai trong thịt gần như trên dưới Thiên Kiếm môn không ai không biết, thì ra chân tướng lại là thế này phải không?! Trời ạ câu chuyện này thật sự là quá kinh hãi rồi!!

Tiêu Khôi suýt chút nữa phun máu: “Ngươi! Ngươi nói bậy!”

Mặt gã đỏ bừng, mọi người khe khẽ bàn tán cùng ánh mắt trào phúng làm cho gã hoàn toàn không còn mặt mũi, đầu lưỡi gã thắt nút, quả thực không thể nào biện giải, rút kiếm cả giận nói: “Trưởng Tôn Tử Quân, ta liều mạng với ngươi!”

Lục Tử Hào còn chưa kịp ngăn cản, chỉ thấy Trưởng Tôn Tử Quân lật bàn tay một cái, một luồng ánh kiếm chợt lóe, trên mặt đất giữa hắn cùng với Tiêu Khôi xuất hiện một cái khe lớn, tảng đá cứng rắn bị lưu loát cắt thành hai nửa.

Tiêu Khôi sợ đến run rẩy một cái, không nghĩ tới Trưởng Tôn Tử Quân ở Dược các cũng tinh tiến nhanh như vậy, nhất thời không còn dám manh động.

Ánh mắt không hề có nhiệt độ của Trưởng Tôn Tử Quân đảo qua trên mặt gã, lạnh lùng phun ra một chữ: “Cút.” Dứt lời liền nghênh ngang rời đi.

Tiêu Khôi tức giận đến hộc máu ba thước — — — một người kiêu ngạo không đáng trách, đáng trách chính là, ngươi mẹ nó chính là không đánh lại hắn!!!

Vì vậy sau một canh giờ ngắn ngủn, câu chuyện đệ tử Luyện Kiếm các Tiêu Khôi đối với đệ tử Dược các Trưởng Tôn Tử Quân cầu mà không được còn không biết xấu hổ mà theo đuổi không buông liền truyền khắp toàn bộ Thiên Kiếm môn.

Đối mặt với sai lệch tám năm đột nhiên xuất hiện, Trưởng Tôn Tử Quân nhất thời không biết nên ứng phó thế nào, hắn không có chỗ nào để đi, liền quyết định trước hết về phòng sửa sang lại suy nghĩ một chút. Lục Tử Hào đi theo bên cạnh hắn, nghĩ tới cái mặt ăn phân của Tiêu Khôi vừa nãy, không nhịn được bật cười.

Người bên ngoài có lẽ sẽ tin tưởng không nghi ngờ đối với lời nói của Trưởng Tôn Tử Quân, dù sao thì Trưởng Tôn Tử Quân chưa bao giờ là người thích nối dối, nhưng mà Lục Tử Hào biết Trưởng Tôn Tử Quân trước mắt không quá bình thường, cho nên lời nói vừa rồi hắn ta không thể nào tin được, chẳng qua cảm thấy có thể khiến Tiêu Khôi ăn một cái thiệt lớn như vậy, lần này Trưởng Tôn Tử Quân mắc bệnh cũng không phải hoàn toàn không có chỗ tốt.

Lục Tử Hào hỏi: “Trưởng Tôn sư đệ, bây giờ trong… suy nghĩ của ngươi, ừm, trong suy nghĩ, ta là hạng người gì?”

Lục Tử Hào đã phát hiện, Trưởng Tôn Tử Quân không phải mất trí nhớ, cũng không phải hoàn toàn biến thành người khác, chỉ là đối với một số chuyện sinh ra… cái nhìn đặc biệt. Cho nên hắn thật tò mò, trong cái nhìn đặc biệt này, hắn biến thành dạng gì?

Trưởng Tôn Tử Quân lười biếng liếc mắt nhìn hắn ta: “Ngươi à.”

“Ừ, ta thế nào?” Lục Tử Hào mong đợi nhìn hắn.

“Ngươi cái gì cũng tốt.”

Lục Tử Hào nhất thời vui mừng. Thì ra ở trong mắt Trưởng Tôn sư đệ, mình tốt như vậy sao?

“Chỉ là đừng có luôn háo sắc nhìn chằm chằm mông Dịch Hi Thần.” Trưởng Tôn Tử Quân bổ đao, “Hắn là mẹ của con ta.”

Lục Tử Hào: “…” Được rồi, hắn ta không nên hỏi vấn đề này.

Dọc theo đường đi Trưởng Tôn Tử Quân đều đang nhớ lại chuyện tám năm trước. Nếu hắn chỉ là xuyên qua thời không, trở lại tám năm trước, vậy cũng được, đối với người tu chân mà nói, tám năm bất quá chỉ như một cái búng tay, cùng lắm thì lại đi qua tám năm này thêm một phen. Nhưng mà chuyện khiến hắn có chút phiền não, ngoại trừ thời không biến hóa, một ít chuyện khác dường như cũng khác biệt với ký ức của hắn. Làm hắn ảo não nhất là, đến tột cùng là chỗ nào khác biệt, hắn cũng không biết.

Hai người trở lại phòng nghỉ đệ tử, không qua bao lâu, bên ngoài liền vang lên tiếng bước chân cùng tiếng gõ cửa.

Trưởng Tôn Tử Quân buồn bực thở dài, quay lưng lại xoa xoa đũng quần đang căng phồng của mình. Cái thiết định người chưa đến mà đã có phản ứng như thế thực sự làm cho hắn rất khổ não, sinh hoạt cần có một chút mới mẻ cùng khiêu chiến, ngẫu nhiên cũng để hắn đoán một chút xem ai tới có được không? Lại nói cái hiện tượng kỳ dị “chỉ cần Dịch Hi Thần xuất hiện trong phạm vi trăm thước quanh hắn liền xuất hiện phản ứng sinh lý” rốt cuộc là tại sao hả!

Còn chưa đợi hắn mở miệng nói tiến vào, Dịch Hi Thần đã đẩy cửa vào —— dùng giao tình giữa hắn và Dịch Hi Thần, phá cửa vào bất quá chỉ là chuyện bình thường.

Dịch Hi Thần hấp ta hấp tấp xông tới, móc ra hai viên dược hoàn đặt lên bàn: “Sư huynh, đây là đan dược ta mới luyện, ngươi…”

Lời còn chưa nói hết, Trưởng Tôn Tử Quân liền giống như thấy quỷ đứng lên liên tiếp lùi lại ba bước.

Trong thế giới vặn vẹo, Dịch Hi Thần OOC bị giao cho loại thiết định thần kỳ “dược luyện ra trăm phần trăm là xuân dược”. Chỉ cần Trưởng Tôn Tử Quân ăn đan dược của y, liền ngân thương không ngã, không đại chiến bảy ngày bảy đêm quyết không xuống giường được.

—— loại dược đáng sợ này, hắn căn bản không muốn ăn! Thắt lưng hắn đã rất cường tráng, hắn cũng không muốn thông qua rèn luyện cường độ cao luyện cho thắt lưng càng thô thêm được không!

Dịch Hi Thần không nghĩ tới Trưởng Tôn Tử Quân sẽ bài xích dược của y như thế, y rốt cuộc cũng là đệ tử Dược các, trình độ chế dược mặc dù còn kém dược tu, nhưng luyện chế một chút đan dược đơn giản không làm khó được y. Để luyện ra viên tỉnh thần đan này nhanh một chút, y chính là mạo hiểm khả năng bị Dược Bất Độc đánh đau mà rút vài cây thiên linh thảo từ trong đình viện của Dược Bất Độc đó.

“Dược của ngươi ta không ăn.” Trưởng Tôn Tử Quân vô cùng kiên định.

Dịch Hi Thần sờ sờ cằm. Tử Quân không chịu ăn dược của y? Lẽ nào bình thường y luyện đan dược rất khó ăn sao? Thôi, mấy cái đó đều không quan trọng, quan trọng là… Tử Quân ăn tỉnh thần đan có thể khôi phục lại bình thường nhanh hơn một chút.

“Ồ, trên xà nhà ngươi có thứ gì kìa?”

Trưởng Tôn Tử Quân vô thức nhìn lên theo ngón tay Dịch Hi Thần, miệng cũng hơi mở ra.

“Phụp!”

Hai viên thuốc bị bắn vào trong cổ họng hắn, bị hắn nuốt xuống một cách tự nhiên.

Trưởng Tôn Tử Quân: “…”

Một lát sau, Dịch Hi Thần dùng ánh mắt mong chờ nhìn hắn chằm chằm: “Tử Quân, ngươi có cảm thấy khá hơn chút nào không? Còn nhớ bây giờ là năm nào không?”

Ánh mắt Trưởng Tôn Tử Quân u oán đến cực điểm: “Dịch Hi Thần.”

“Ừ ừ.”

“Ngươi rất thiếu thao sao?”

“………”

. 5

Tác giả có lời muốn nói: có người xoắn xuýt nguyên tác công cùng đồng nhân thụ, lúc trước ta không có nghĩ tới chỗ này. Không có nguyên tác công cùng đồng nhân thụ gì hết, Trưởng Tôn Tử Quân cùng Dịch Hi Thần đều chỉ có một, cho nên ta sửa lại trước đó một chút, đem xuyên qua đổi thành thiết định bị sức mạnh thần bí đến từ dị thứ nguyên làm vặn vẹo. Yên tâm, từ đầu tới đuôi chỉ có hai người kia →→

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương