Editor: Nhật Hạ
Tối nay Ôn Uyển không cần phải đi thi đấu.

Anh thay một bộ quần áo đơn giản, chải lại đầu tóc, sốc lại tinh thần cho bản thân để chuẩn bị đi gặp nam chính.

Kế hoạch lập ra  đêm nay là nhằm vào nam chính. Dạo gần đây ngài giám đốc đã bị kẻ thù phát hiện thường xuyên đi vào khu vực bất hợp pháp của thế giới ngầm, đồng thời bởi một nguyên nhân nào đó không ai biết, y âm thầm không mang theo một ai bên người. Cơ hội tốt như vậy quả thật là thiên thời địa lợi nhân hòa, thế nên mối làm ăn đêm nay mới được lập ra.

Không hiểu sao con cá giàu sang này ngày nào cũng lui tới mấy nơi bất hợp pháp, chỉ biết dạo gần đây y thường hay xuất hiện ở nơi này, nhưng lại không tiếp xúc với ai, giống như chỉ đơn thuần đến xem thi đấu.

Người mà kẻ thù y thuê đến xử lí y đều là những tay quyền anh đã sống trong võ đài nhiều năm, xử lí một tên tổng tài thân thể yếu ớt lại chỉ có một thân một mình nơi ngõ nhỏ đối với bọn hắn quá dễ dàng.

Ôn Uyển càng nghĩ càng thấy phiền lòng.

Không thể phủ nhận là nhân phẩm của chồng anh có vẻ không được tốt cho lắm. Không nói tới lần này, nhưng bình thường kẻ thù của y đã như cá diếc sang sống, nối đuôi nhau không đứt, thậm chí chuyện này còn bình thường đến mức có đánh lén cũng không cần tìm lý do.

Ôn Uyển dựa vào thời gian hẹn trước đi vào trong võ đài, trước tiên anh đến phòng nghỉ tìm cậu em trai câm điếc kia, định giải quyết cho xong gói bánh quy trong túi.

Em trai câm dáng người cao chân lại dài, trong đám người chỉ cần nhìn lướt qua là thấy được ngay, nhưng Ôn Uyển lại không thấy được hắn, rõ ràng là người anh muốn tìm không ở trong này.

Anh còn chưa biết tên của người ta, nên muốn tìm cũng chẳng có manh mối nào. Trong lúc đó di động đã đổ chuông một lần, người được ghi chú trong danh bạ là “tên ngốc” lại gọi cho anh. Ôn Uyển đành phải để đại bánh quy ở đâu đó rồi chuẩn bị đi đến nơi cốt truyện sắp xảy ra.

Trợ lý nhỏ: “ Thực tập sinh chú ý, nội dung cốt truyện anh phải hoàn thành hôm nay là đánh nhau với nam chính sau đó bị người ta hạ gục rồi làm nhục một trận, đây là một trong những nguyên nhân khiến hai người kết thù.”

Ôn Uyển vừa nghe vừa đi đến địa điểm vắng người đã hẹn trước.

Con hẻm tối này không phải là nơi duy nhất ra khỏi võ đài quyền anh, nhưng lại là con đường duy nhất đi thông với đường cái. Nếu nam chính là tổng giám đốc, y nhất định phải đi qua con hẻm ẩm ướt tối tăm này thì mới đến được chỗ tài xế đậu xe.

Đồng thời nơi rác rưởi chất chồng như núi lại không có ánh sáng này cũng là địa điểm thích hợp cho việc mai phục nhất. Lúc Ôn Uyển đến nơi, cạnh thùng rác đã có một đống người đứng ở đó.

Đám người ấy đều là những tên lưu manh cao to vạm vỡ được người ta thuê làm tay đấm như  Ôn Uyển.

Không ai nói với ai một câu gì. Anh đi đến rồi nhận lấy điếu thuốc từ tay một người không biết tên.

Ôn Uyển tiện tay kẹp thuốc lá vào sau tai. Một người đàn ông trung niên dáng người to béo đứng phía trước thấy anh đến thì yên lặng nhìn anh một cái, sau đó tiếp tục quay đầu ngồi xổm đợi người.

Ôn Uyển suy đoán người này chính là “Tên ngốc” anh ghi trong danh bạ.

Người ở đây chủ yếu đều là võ sĩ quyền anh ở võ đài ngầm. Ôn Uyển nhìn qua một lượt thì phát hiện em trai câm kia lại không xuất hiện ở chỗ này, lẽ nào không ai rủ hắn đi cùng sao?

Hoặc là hắn đang bận tham gia trận thi đấu nào đó mà thôi.Nhưng Ôn Uyển không phải chờ đợi quá lâu, không khí đã ngay lập tức thay đổi. Người đang tựa lưng vào tường lập tức đứng thẳng dậy, người đang ung dung hút thuốc thì vội vàng dập tắt tàn thuốc. Trong sự yên lặng như tờ ấy, không biết người nào hạ giọng nói một câu: “ Đến rồi.”

Nơi xa có tiếng giày da đạp lên mặt đất. Đang đi về phía này không chỉ có một mình nam chính mà bên cạnh y còn đi theo một người thư ký đang báo cáo công việc cho y.

Tiếng bước chân ngày càng đến gần địa điểm mai phục. Người bên cạnh Ôn Uyển đã cầm sẵn cây gật sắt trên tay.

Mặc dù mình nằm bên phe đi đánh người nhưng không hiểu sao Ôn Uyển cũng cảm thấy căng thẳng.

Không biết có phải là ảo giác hay không, bước chân của nam chính càng lúc càng càng trở nên chậm dần. Ngay đến tên mập cầm đầu cũng phát hiện ra điều này khiến cho hai hàng lông mày của hắn nhíu chặt lại. Tên này đang tìm thời cơ thích hợp để ra tay, nếu xuất hiện quá sớm sẽ dẫn đến rút dây động rừng, nhưng xuất hiện quá muộn thì lại tạo cơ hội cho con cá này trốn thoát.

Cuối cùng anh cũng nhận ra đây không phải ảo giác. Quả nhiên nam chính đã phát hiện ra điều bất thường. Tên mập cũng bất bất chấp có rút dây động rừng hay không, nhanh chóng ra tay, chỉ chốc lát sau đã xuất hiện rất nhiều người tay lăm lăm vũ khí, chặn đứng đường đi của nam chính.

Ôn Uyển tránh đằng sau đám đàn ông to con kia, định bụng sẽ là người cuối cùng lao tới chém nam chính một nhát.

Nam chính xoay người lại, phát hiện phía sau cũng bị người bao vây chặn đứng.

Hai nhóm người từ từ ép sát lại, nam chính đứng ở trong vòng vây mà nguy hiểm tứ phía muốn lui cũng không được. Ôn Uyển bị chặn phía sau nên không thấy chuyện xảy ra. Anh không biết ai là người ra tay trước, tiếng gậy gộc đập vào không khí tựa như một câu hiệu lệnh, tình hình trở nên náo loạn cực kỳ, đám người giống như một bầy thú săn mồi rít gào tấn công về phía trước.

Âm thanh đánh nhau cực kỳ hỗn loạn còn thêm vài tiếng kêu đau khiến cho huyệt thái dương của Ôn Uyển đập thình thịch. Thôi xong rồi, chồng của anh thế nào cũng bị đánh chết cho mà xem.

Trợ lý nhỏ đứng ở một bên xem đánh nhau giống như người đi mua đồ sợ không mua được hàng giảm giá, không ngừng hối thúc anh mau chạy lên chém nam chính một nhát.

Đúng là không phải chồng của nó nên nó không đau lòng.

Ôn Uyển đau lòng muốn chết, anh cố gắng chen lên phía trước. Trong lúc không cẩn thận thì có lỡ làm vài anh ‘người một nhà’ bị thương, hên là bản thân anh thì không có việc gì.

Lúc sắp chen được lên hàng phía trước cũng chưa mất tới một phút, một người đột nhiên sợ hãi la lên: “Đừng để cho hắn thoát!”

Đi kèm với đó là tiếng thủy tinh vỡ vụn, trợ lý nhỏ ở trong đầu anh cả kinh nói: “Hỏng rồi! Diễn viên chính chạy ra từ cửa sổ kìa!”

Ôn Uyển sửng sốt, không biết bản thân nên thở ra một hơi hay là nên cảm thấy khổ sở.

Người cũng đã chạy, suất diễn của anh hẳn là cũng ngâm nước nóng mất thôi.

Tên mập cầm đầu tức hộc máu, hắn không tin là nam chính chạy thoát được nên mới quát lớn: “Còn đứng ở đó thất thần làm gì? Đuổi theo hắn mau lên! Người không bắt được thì đừng nghĩ đến chuyện lấy tiền!”

Đám người bị mắng ngay lập tức đuổi theo. Tên mập cầm đầu bực bội hút thuốc lá liên tục. Có lẽ là do ảnh hưởng của ánh sáng nhân vật chính, dù đã lùng sục khắp nơi bọn họ vẫn không thể tìm được mục tiêu. Nam chính đã trốn thoát.

Mười mấy tên côn đồ biết không thể lấy được tiền lương thì tức giận chửi bậy mấy câu rồi cụt hứng, mỗi người một ngả.

Ôn Uyển lại một lần nữa bỏ qua cơ hội tốt, anh yên lặng nghe lời quở trách nghiêm khắc của trợ lý nhỏ.

Đây đã là lần thất bại thứ hai, anh đúng là một thực tập sinh thất bại. Ôn Uyển không ngừng tự trách bản thân. Rụt cổ nghe trợ lý nhỏ dạy dỗ.

Cả người anh đều đang chìm đắm trong cảm giác tự trách vậy nên anh không để ý quan sát xung quanh, lúc đang đi vệ sinh lại càng không nhìn thấy đứng bên cạnh anh là một người rất kì lạ.

Ôn Uyển còn chưa đi vệ sinh xong, vừa xoay đầu đã phát hiện người bên cạnh đang dùng một cặp mắt đen láy nhìn chăm chú vào anh.

“Cậu…” Ôn Uyển giật mình, nhớ ra bản thân đang ở trong nhà vệ sinh nam nên anh nuốt lại mấy lời vừa định nói ra. Tiếng nước tí tách vẫn chưa ngừng lại, anh nhất thời xấu hổ và giận dữ muốn chết: “Cậu xoay người lại cho tôi.”

Em trai câm không hiểu mô tê gì vẫn nghiêng đầu nhìn anh.

Hắn tới nơi này hoàn toàn là để chất vấn Ôn Uyển vì sao lại bỏ hắn một mình trong phòng nghỉ, chẳng qua cách chất vấn người ta của hắn có chút khác người, vì không thể nói chuyện nên hắn luôn dùng nắm đấm để hỏi han ai đó.

Em trai câm nhìn chăm chú lỗ tai hồng hồng của anh rồi mới quay lưng lại.

Để hắn xem xem người này muốn chơi trò gì.

Ôn Uyển thở dài nhẹ nhõm. Dù em trai không còn nhìn chằm chằm với anh nữa, nhưng hắn vẫn đứng cạnh anh như trước thành ra anh đành phải chịu dựng cảm giác xấu hổ mà nhanh chóng đi vệ sinh xong.

Không biết vì sao ánh mắt của đứa nhỏ này lại khiến người ta cảm thấy sợ hãi đến vậy.

Trong suy nghĩ của anh, hắn chỉ là một người em trai vừa tới tuổi trưởng thành, gầy yếu và đáng thương.

Ôn Uyển giải quyết xong vấn đề sinh lí, kéo quần lên, bước tới bệ rửa tay. Anh nhẹ giọng dò hỏi đứa nhỏ còn đứng bên cạnh: “Hồi nãy cậu ở đâu thế? Tôi tìm mãi vẫn không thấy cậu đâu?”

Vẫn không có người đáp lời anh. Ôn Uyển cũng đoán được sẽ không nhận được câu trả lời, vẫn ung dung lấy khăn tay ra lau khô từng ngón.

Sau đó người đối diện lại chuyển sang nhìn chăm chú vào từng ngón tay trắng nõn trên bàn tay anh, chỉ thấy người nọ cẩn thận lau sạch từng đầu ngón tay, tiếp đó lại gấp gọn khăn tay cất vào trong túi.

“Hôm nay cậu phải đi thi đấu sao?” Ôn Uyển lại trở về với thiết lập tính cách cô độc lạnh lùng của nguyên chủ.

Em trai câm im lặng một chút sau đó mới gật gật đầu.

Thì ra là phải đi thi đấu. Khó trách vừa nãy không tìm được người.

Anh có chút đau lòng cho đứa nhỏ này, định bụng sau này mà có ai thuê anh đi làm mấy công việc như thế này nữa thì chắc chắn anh sẽ dắt đứa em trai này theo.

Ôn Uyển đã tự mình suy diễn ra một cốt truyện đầy tính cẩu huyết, em trai rất có thể vì lí do cơ thể khuyết tật mà bị mọi ngời xa lánh, anh hoàn toàn không nghĩ tới khả năng thằng nhóc này khiến người ta sợ tới mức không dám đến gần.

Mà lúc này người em trai mà anh cho rằng rất đáng thương đó, lại đang tính chuyện đánh ngất anh rồi tha về nhà thì có khả thi hay không.

Hắn không nhớ được bất kì ai trong võ đài, mà chỉ nhớ kĩ tên của người thanh niên ấm áp này.

Hôm qua hắn rất tức giận, mà đã tức giận là hắn phải đi phá hủy một thứ gì đó. Ngày hôm nay hắn vốn cũng định dùng nắm đấm để giải quyết người đứng trước mặt.

Ôn Uyển vẫy vẫy tay với hắn, nhắc nhở hắn đi theo chính mình: “Tới đây, tôi có thứ muốn cho cậu.”

Anh xoay người, bàn tay còn chưa kịp thu về đã bị một đôi tay khác nắm chặt.

Nói là nắm tay, nhưng tay Ôn Uyển lại nhỏ hơn hắn rất nhiều, vậy nên toàn bộ bàn tay đều bị đôi tay khác bao lại.

Trong khoảng cách gần thế này thì anh lại bắt gặp đôi mắt được trời cao ưu ái kia, vì nó đen như mực, đen đến mức không thể nhìn được cảm xúc bên trong. Khiến cho người ta có một loại ảo giác nặng nề.

Chủ nhân của cặp mắt ấy không thèm che giấu sự tìm tòi của mình trong con ngươi tối đen như mực, hắn vẫn nhìn anh không hề chớp mắt, thậm chí còn quang minh chính đại đến mức khiến anh có cảm giác như trẻ con như mua xong đồ vật ở siêu thị là phải đi theo mẹ về nhà.

Ôn Uyển không giấu nổi sự kinh ngạc, không phải lúc nãy người này còn đứng ở chỗ kia sao, sao lại đi nhanh vậy chứ?

Lại còn đòi dắt tay, đúng là là trẻ con mà. Anh vốn định buông tay hắn ra nhưng bản năng đã ngăn anh lại.

Nhìn hắn, nhìn người em trai này đi, hắn còn quá nhỏ, lại còn gầy yếu đáng thương vô cùng. Ai có thể từ chối được hắn đây.

Trợ  lý nhỏ lạnh nhạt chứng kiến vị thực tập sinh mình hướng dẫn bắt đầu tỏa ra ánh sáng của người mẹ, nó không thể nhịn nổi mà hét lớn: “Ôn!Uyển!”

Ôn Uyển sợ tới mức rút tay ra khỏi bàn tay to rộng kia.

Anh chắc chắn rằng, em trai bắt đầu giận dỗi từ lúc anh rút tay về, bởi không khí xung quanh hắn càng trầm dần xuống. Ôn Uyển ra vẻ bình tĩnh nói với hắn: “Tôi..tôi muốn đi wc, cậu có thể chờ tôi bên ngoài được không?”

Em trai nhìn anh từ trên xuống dưới vài giây

Cuối cùng hắn vẫn xoay người đi ra ngoài.

Sau khi hắn ra ngoài, bả vai Ôn Uyển ngay lập tức sụp xuống khiến trợ lý nhỏ phải nhắc mãi: “Cậu đừng có mà được voi đòi tiên, nhiệm vụ lần trước còn chưa hoàn thành xong đâu, bây giờ cậu cũng không cần tính cách thiết lập nữa phải không?”

Trợ lý nhỏ cứ lải nhải mải không dứt, Ôn Uyển lại nghiêm túc mà nghe nó mắng mỏ. Một người một trợ lý còn chưa để ý đến cánh cửa bên cạnh khi nào thì mở, một người từ bên trong bước ra.

Đột nhiên trợ lý nhỏ không nói nữa.

Ôn Uyển chờ mãi vẫn không nghe được nó mở miêng thì cẩn thận hỏi: “Cậu thiếu điện à?”

Trợ lý nhỏ vô lực nói ra một câu: “Đằng sau cậu…”. Ôn Uyển ngờ vực quay đầu lại.

“Chúng ta lại gặp nhau rồi.”

Nam chính đút tay vào túi, cười híp mắt nói với Ôn Uyển.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương