Khi Nhân Thê Thụ Bị Ép Nhận Kịch Bản Cường Thụ
-
Chương 39
Editor: Thư
Ôn Uyển ôm chặt chăn trong tay.
Tống Nhuệ và anh đứng cách một cái giường mà đối mặt với nhau. Hắn đứng cạnh cửa, đôi mắt đen như mực im lặng nhìn chằm chằm Ôn Uyển, thuận tay bình tĩnh đóng lại cửa phía sau.
“Ơ…” Ôn Uyển ôm chăn đi lên trước muốn cản hắn, cánh cửa kia liền “cạch” một tiếng, bị khóa lại rồi.
Ôn Uyển đứng yên trước mặt hắn, giữa hai người cách một đống chăn, chênh lệch chiều cao vẫn rất rõ ràng. Đứng ở trước mặt hắn, tầm nhìn của Ôn Uyển trở nên tối đi, anh cảm nhận được rõ ràng sự đè ép từ thân hình cao lớn, anh đi sang trái, hắn cũng đi sang bên trái, đi sang phải, Tống Nhuệ ngay lập tức nghiêng sang phải.
Ôn Uyển ngẩng đầu, suốt từ nãy tới giờ Tống Nhuệ vẫn chăm chú nhìn anh, bên trong con ngươi đen nhánh phản chiếu ảnh ngược nho nhỏ của anh.
Thừa dịp hắn không chú ý, Ôn Uyển nhanh chóng thò tay tới nắm cửa phía sau Tống Nhuệ, chăn trong ngực cũng “phịch” một cái rơi xuống theo. Không ngờ động tác của Tống Nhuệ còn nhanh hơn, trước khi anh chạm đến nắm cửa thì hắn đã bắt được cổ tay của anh.
Ôn Uyển vẫn chưa từ bỏ ý định, còn định dùng một tay khác phản kháng. Không còn đống chăn nữa, đứa trẻ cao to trước mặt đột nhiên đến gần anh, Ôn Uyển vừa mới nhận ra nguy hiểm, ngay sau đó đã bị người nắm lấy cổ tay kéo lại ôm thật chặt.
Hành động đó làm cho Ôn Uyển không thể giãy giụa thêm nữa. Cơ thể của anh đã dán sát vào, bị người ta siết chặt vào lòng, nghe tiếng hít thở của hắn, cảm nhận khoang ngực ấm áp phập phồng cùng đường nét cơ bắp dưới lớp quần áo.
Ôn Uyển bất đắc dĩ gọi hắn: “Tống Nhuệ…”
Tống Nhuệ cũng không muốn nghe.
Hai người đều là võ sĩ quyền anh, đương nhiên biết động tác như vậy quá thô sơ đơn giản, không phải là cách thích hợp để khóa người lại, đòn tam giác, đòn bẻ tay… Dù sao cũng không nên ôm như thế này, cho Ôn Uyển có nhiều chỗ hổng để tránh thoát.
Cơ thể trước mắt của Tống Nhuệ như một bức tường có thể tỏa nhiệt, bao lấy anh đi từng bước một về phía trước. Ôn Uyển không biết hắn muốn làm gì, bị ôm lui về sau hai bước, hai người chân trần dẫm lên cái chăn bông hồi nãy rớt xuống đất.
Chân Ôn Uyển không cẩn thận vấp phải mép giường. Khi anh thấy không ổn, người cũng đã theo đó mà mất đi trọng tâm, tầm nhìn nhanh chóng bị đảo lộn, cả người ngã xuống giường ở đằng sau.
“Tống Nhuệ!” Ôn Uyển kinh ngạc thốt lên.
Tống Nhuệ đây, hắn đè mạnh lên người Ôn Uyển.
Xong. Lần này thì ổn rồi.
Tống Nhuệ đơn giản thô bạo đè người. Khiến cho anh cả người từ trên xuống dưới chỗ nào cũng không động đậy được, nơi nào cũng không đi được. Lúc này suy nghĩ của hắn vẫn rất trong sáng và đơn thuần, hơn nữa còn ngang ngược không biết lý lẽ, đơn giản chỉ là muốn giữ thật chắc người này lại mà thôi, cũng không nghe ra chút thay đổi trong giọng nói của Ôn Uyển
“Em! …”
Ôn Uyển chỉ “Em” một tiếng, cuối cùng cũng không nói được gì. Phản ứng của anh dường như còn lớn hơn hồi nãy, luôn cắn môi dưới và ra sức giãy dụa muốn thoát ra từ dưới thân hắn, nhưng mới được hai lần thì từ bỏ.
Sườn mặt anh hiện lên sắc đỏ xinh đẹp, tiếng thở dốc quanh quẩn bên tai Tống Nhuệ.
Ôn Uyển muốn che mặt. Nhưng lúc này một tay của anh bị Tống Nhuệ nắm, một tay khác bị hắn đè ở dưới thân.
Biện pháp ngang ngược không có lý lẽ của Tống Nhuệ rất hữu hiệu. Anh không thể động đậy.
Anh đã thử qua, chỉ cần vừa có động tác gì thì cơ thể đang áp sát nhau của hai người sẽ ma sát sinh ra nhiệt cho đến không khí xung quanh cũng bắt đầu nóng lên.
Ôn Uyển vô lực nhìn trần nhà: “Tống Nhuệ, nghe này.”
“Tống Nhuệ…”
Người phía trên không nhúc nhích. Chỉ có tiếng hít thở ở khoảng cách gần cùng lồng ngực nóng như lửa vẫn luôn đè lên người anh.
Thật ra Tống Nhuệ lại cảm thấy trải nghiệm như vậy vô cùng mới lạ. Hắn rất hài lòng.
Sau khi đặt người ở dưới thân mình, tự hắn cảm nhận được thân thể của Ôn Uyển còn nhỏ hơn hắn nghĩ. Vừa nhỏ vừa đáng yêu, cả người mềm mại.
Hầu kết của hắn chuyển động lên xuống một chút, đè một hồi lại cảm thấy trong lòng vẫn chưa đủ, ngẩng mặt lên muốn nhìn người phía dưới.
Ôn Uyển lại không hề nhìn hắn.
Trên mặt anh ửng hồng nhàn nhạt. Có điều đôi mắt cứ nhìn lên trần nhà, giống như đang ngẩn người.
Cảm giác tội lỗi giống như cục đá sắc nhọn đâm vào đế giày, mỗi một bước đi đều làm cộm chân hắn. Cho dù có cố quên đi thì đó cũng không phải là cách, cục đá nên tồn tại thì vẫn tồn tại và vết thương càng mài càng đau.
Anh rất khó chịu.
Nhưng còn có thể sao bây giờ. Anh vừa đấm vừa xoa, Tống Nhuệ vẫn không dao động.
Anh cũng chẳng biết tại sao, trước đây mỗi khi phải đối mặt với Thương Hạo thì anh vẫn có thể làm tốt, nhưng đổi thành Tống Nhuệ lại không được. Anh không thể gây khó dễ cho Tống Nhuệ.
Tống Nhuệ hình như đã phát hiện Ôn Uyển khác thường. Ôn Uyển giật giật cổ tay, bàn tay đang giữ lấy anh đến tỏa nhiệt hơi do dự rồi buông lỏng.
Ôn Uyển không nói gì, chỉ nhẹ nhàng đặt tay ở sau đầu Tống Nhuệ, dịu dàng xoa xoa.
Anh không thấy mặt Tống Nhuệ. Đầu của hắn dựa vào bả vai Ôn Uyển, rất gần, chỉ cần Ôn Uyển quay sang, mặt của anh có thể chạm vào Tống Nhuệ.
Quả đầu đinh của Tống Nhuệ sờ vào có cảm giác rất kì diệu. Tóc cứng, nhưng lại không đâm tay. Ôn Uyển chậm rãi, dịu dàng sờ đến làn da phía sau cổ, rồi vuốt ve lại từ đầu.
Tống Nhuệ đè lên anh, anh xoa xoa Tống Nhuệ, cảm giác được cả người Tống Nhuệ đang thả lỏng dần.
Hắn thích Ôn Uyển sờ hắn như vậy.
Động tác rất nhẹ nhàng nhưng lại có sức mạnh không ngờ. Khiến cho người nằm trên nhũn ra, cảm giác thoải mái như này đánh thẳng vào sâu trong tâm hồn. Lúc nào Tống Nhuệ cũng có thể khuất phục trước sự dịu dàng của anh, dù ở bất cứ thời điềm nào.
Tống Nhuệ nhắm mắt lại, không tự chủ bắt đầu hưởng thụ.
“Tống Nhuệ, ” Ôn Uyển vừa vuốt ve, giọng nói ấm áp chậm rãi nói chuyện bên tai hắn, dịu dàng đến nỗi giống như là đang kể một mẩu chuyện trước khi ngủ: “Em biết không, lúc trước anh từng nói chuyện với em bằng thủ ngữ, trong đó, ‘thích’ và ‘yêu’ là hai từ khác nhau.”
Đôi mắt của Tống Nhuệ đột nhiên mở to ra, hắn cau mày.
“Em còn nhỏ nên có lẽ còn chưa hiểu. Đây là hai loại tình cảm khác biệt. Em cảm thấy anh rất tốt, có thể ‘thích’ anh, sau này cũng có thể ‘thích’ những người khác, rất nhiều người, tất cả đều có thể.”
“Anh cũng giống vậy, anh ‘thích’ em, cũng có thể sẽ ‘thích’… A!”
Tống Nhuệ đột nhiên hung hăng bịt kín miệng của anh.
Đây vốn là lúc Ôn Uyển muốn lấy cả tình lẫn lý để đả động hắn(*). Bàn tay Tống Nhuệ che hết nửa dưới khuôn mặt khiến anh hơi khó thở.
(*)Động chi dĩ tình hiểu chi dĩ lý: dùng đạo lý làm người ta hiểu, dùng phương thức tràn ngập cảm tình làm người ta cảm động.
Tống Nhuệ đang đè trên Ôn Uyển nhổm người dậy, đôi mắt đen như mực ấy nhìn vào sâu không thấy đáy.
Xúc cảm dưới tay vừa mềm mại vừa mê người. Hắn che mặt Ôn Uyển, bắt lấy từng hơi thở nóng hổi mà người này phả ra vào trong tay. Hơi nóng mà Ôn Uyển thở ra len qua từng kẽ tay của Tống Nhuệ, quả thực là **.
Nhưng hắn không thích lời nói ra từ khuôn miệng này.
Mỗi một câu của anh ấy đều tỏ ý muốn phân rõ quan hệ với mình. Còn dùng loại ngữ khí ôn nhu đó.
Nếu có thể được như bây giờ, chỉ cần một tay là có thể giữ thật chặt người này thì tốt rồi. Tống Nhuệ không hiểu những thứ quanh co lòng vòng đó, hắn không hiểu, tại sao “thích” bỗng nhiên lại thành “không phải là thích”.
Hắn thích anh, chỉ thế thôi.
Đương nhiên Tống Nhuệ biết mình đang làm gì. Hắn cũng hiểu rất rõ, Ôn Uyển không thích hắn.
Thích một người có thể nói được rất nhiều, cần hoàn thành vô số việc, nhưng hai chữ “không thích”, đã mang hàm nghĩa phải chấm dứt từ đây.
Người trên mặt đất không tự lượng sức mình, muốn dùng một sợi dây thừng trói chặt vầng trăng sáng lại, vụng về muốn vầng trăng có thể vì hắn mà ở lại.
Bây giờ vấn đề này đã có đáp án, hóa ra chỉ có mỗi hắn yêu thích mặt trăng thôi thì không có ích gì.
Không có ích gì cũng muốn thích.
Hắn mãi mãi yêu thích vầng trăng sáng ấy.
Bàn tay vốn đang dùng sức che mặt anh chợt mất hết sức lực, chậm rãi buông ra. Ôn Uyển nhìn vào mắt Tống Nhuệ, thấy được sự trầm mặc trong mắt hắn. Sau đó, anh bị Tống Nhuệ cúi người hôn lên.
Bờ môi của hai người chạm nhau, Ôn Uyển khiếp sợ trợn to mắt.
Cuối cùng khi Tống Nhuệ trưởng thành vẫn trở nên lệch lạc. Bắt đầu từ nụ hôn đầu tiên anh dạy cho Tống Nhuệ, từ nay về sau, mỗi một cái hôn của hắn đều sẽ mang theo mùi vị của Ôn Uyển.
Editor lảm nhảm:
Tui khổ quá mà
Tại sao? Mọi người biết hơm?
Gần hết truyện rồi tụi nó mới hun nhauuu
Chương này hổng có đồ ăn thức uống, ứ có xe đẹp, nhà đẹp, giai gái…
Ôn Uyển ôm chặt chăn trong tay.
Tống Nhuệ và anh đứng cách một cái giường mà đối mặt với nhau. Hắn đứng cạnh cửa, đôi mắt đen như mực im lặng nhìn chằm chằm Ôn Uyển, thuận tay bình tĩnh đóng lại cửa phía sau.
“Ơ…” Ôn Uyển ôm chăn đi lên trước muốn cản hắn, cánh cửa kia liền “cạch” một tiếng, bị khóa lại rồi.
Ôn Uyển đứng yên trước mặt hắn, giữa hai người cách một đống chăn, chênh lệch chiều cao vẫn rất rõ ràng. Đứng ở trước mặt hắn, tầm nhìn của Ôn Uyển trở nên tối đi, anh cảm nhận được rõ ràng sự đè ép từ thân hình cao lớn, anh đi sang trái, hắn cũng đi sang bên trái, đi sang phải, Tống Nhuệ ngay lập tức nghiêng sang phải.
Ôn Uyển ngẩng đầu, suốt từ nãy tới giờ Tống Nhuệ vẫn chăm chú nhìn anh, bên trong con ngươi đen nhánh phản chiếu ảnh ngược nho nhỏ của anh.
Thừa dịp hắn không chú ý, Ôn Uyển nhanh chóng thò tay tới nắm cửa phía sau Tống Nhuệ, chăn trong ngực cũng “phịch” một cái rơi xuống theo. Không ngờ động tác của Tống Nhuệ còn nhanh hơn, trước khi anh chạm đến nắm cửa thì hắn đã bắt được cổ tay của anh.
Ôn Uyển vẫn chưa từ bỏ ý định, còn định dùng một tay khác phản kháng. Không còn đống chăn nữa, đứa trẻ cao to trước mặt đột nhiên đến gần anh, Ôn Uyển vừa mới nhận ra nguy hiểm, ngay sau đó đã bị người nắm lấy cổ tay kéo lại ôm thật chặt.
Hành động đó làm cho Ôn Uyển không thể giãy giụa thêm nữa. Cơ thể của anh đã dán sát vào, bị người ta siết chặt vào lòng, nghe tiếng hít thở của hắn, cảm nhận khoang ngực ấm áp phập phồng cùng đường nét cơ bắp dưới lớp quần áo.
Ôn Uyển bất đắc dĩ gọi hắn: “Tống Nhuệ…”
Tống Nhuệ cũng không muốn nghe.
Hai người đều là võ sĩ quyền anh, đương nhiên biết động tác như vậy quá thô sơ đơn giản, không phải là cách thích hợp để khóa người lại, đòn tam giác, đòn bẻ tay… Dù sao cũng không nên ôm như thế này, cho Ôn Uyển có nhiều chỗ hổng để tránh thoát.
Cơ thể trước mắt của Tống Nhuệ như một bức tường có thể tỏa nhiệt, bao lấy anh đi từng bước một về phía trước. Ôn Uyển không biết hắn muốn làm gì, bị ôm lui về sau hai bước, hai người chân trần dẫm lên cái chăn bông hồi nãy rớt xuống đất.
Chân Ôn Uyển không cẩn thận vấp phải mép giường. Khi anh thấy không ổn, người cũng đã theo đó mà mất đi trọng tâm, tầm nhìn nhanh chóng bị đảo lộn, cả người ngã xuống giường ở đằng sau.
“Tống Nhuệ!” Ôn Uyển kinh ngạc thốt lên.
Tống Nhuệ đây, hắn đè mạnh lên người Ôn Uyển.
Xong. Lần này thì ổn rồi.
Tống Nhuệ đơn giản thô bạo đè người. Khiến cho anh cả người từ trên xuống dưới chỗ nào cũng không động đậy được, nơi nào cũng không đi được. Lúc này suy nghĩ của hắn vẫn rất trong sáng và đơn thuần, hơn nữa còn ngang ngược không biết lý lẽ, đơn giản chỉ là muốn giữ thật chắc người này lại mà thôi, cũng không nghe ra chút thay đổi trong giọng nói của Ôn Uyển
“Em! …”
Ôn Uyển chỉ “Em” một tiếng, cuối cùng cũng không nói được gì. Phản ứng của anh dường như còn lớn hơn hồi nãy, luôn cắn môi dưới và ra sức giãy dụa muốn thoát ra từ dưới thân hắn, nhưng mới được hai lần thì từ bỏ.
Sườn mặt anh hiện lên sắc đỏ xinh đẹp, tiếng thở dốc quanh quẩn bên tai Tống Nhuệ.
Ôn Uyển muốn che mặt. Nhưng lúc này một tay của anh bị Tống Nhuệ nắm, một tay khác bị hắn đè ở dưới thân.
Biện pháp ngang ngược không có lý lẽ của Tống Nhuệ rất hữu hiệu. Anh không thể động đậy.
Anh đã thử qua, chỉ cần vừa có động tác gì thì cơ thể đang áp sát nhau của hai người sẽ ma sát sinh ra nhiệt cho đến không khí xung quanh cũng bắt đầu nóng lên.
Ôn Uyển vô lực nhìn trần nhà: “Tống Nhuệ, nghe này.”
“Tống Nhuệ…”
Người phía trên không nhúc nhích. Chỉ có tiếng hít thở ở khoảng cách gần cùng lồng ngực nóng như lửa vẫn luôn đè lên người anh.
Thật ra Tống Nhuệ lại cảm thấy trải nghiệm như vậy vô cùng mới lạ. Hắn rất hài lòng.
Sau khi đặt người ở dưới thân mình, tự hắn cảm nhận được thân thể của Ôn Uyển còn nhỏ hơn hắn nghĩ. Vừa nhỏ vừa đáng yêu, cả người mềm mại.
Hầu kết của hắn chuyển động lên xuống một chút, đè một hồi lại cảm thấy trong lòng vẫn chưa đủ, ngẩng mặt lên muốn nhìn người phía dưới.
Ôn Uyển lại không hề nhìn hắn.
Trên mặt anh ửng hồng nhàn nhạt. Có điều đôi mắt cứ nhìn lên trần nhà, giống như đang ngẩn người.
Cảm giác tội lỗi giống như cục đá sắc nhọn đâm vào đế giày, mỗi một bước đi đều làm cộm chân hắn. Cho dù có cố quên đi thì đó cũng không phải là cách, cục đá nên tồn tại thì vẫn tồn tại và vết thương càng mài càng đau.
Anh rất khó chịu.
Nhưng còn có thể sao bây giờ. Anh vừa đấm vừa xoa, Tống Nhuệ vẫn không dao động.
Anh cũng chẳng biết tại sao, trước đây mỗi khi phải đối mặt với Thương Hạo thì anh vẫn có thể làm tốt, nhưng đổi thành Tống Nhuệ lại không được. Anh không thể gây khó dễ cho Tống Nhuệ.
Tống Nhuệ hình như đã phát hiện Ôn Uyển khác thường. Ôn Uyển giật giật cổ tay, bàn tay đang giữ lấy anh đến tỏa nhiệt hơi do dự rồi buông lỏng.
Ôn Uyển không nói gì, chỉ nhẹ nhàng đặt tay ở sau đầu Tống Nhuệ, dịu dàng xoa xoa.
Anh không thấy mặt Tống Nhuệ. Đầu của hắn dựa vào bả vai Ôn Uyển, rất gần, chỉ cần Ôn Uyển quay sang, mặt của anh có thể chạm vào Tống Nhuệ.
Quả đầu đinh của Tống Nhuệ sờ vào có cảm giác rất kì diệu. Tóc cứng, nhưng lại không đâm tay. Ôn Uyển chậm rãi, dịu dàng sờ đến làn da phía sau cổ, rồi vuốt ve lại từ đầu.
Tống Nhuệ đè lên anh, anh xoa xoa Tống Nhuệ, cảm giác được cả người Tống Nhuệ đang thả lỏng dần.
Hắn thích Ôn Uyển sờ hắn như vậy.
Động tác rất nhẹ nhàng nhưng lại có sức mạnh không ngờ. Khiến cho người nằm trên nhũn ra, cảm giác thoải mái như này đánh thẳng vào sâu trong tâm hồn. Lúc nào Tống Nhuệ cũng có thể khuất phục trước sự dịu dàng của anh, dù ở bất cứ thời điềm nào.
Tống Nhuệ nhắm mắt lại, không tự chủ bắt đầu hưởng thụ.
“Tống Nhuệ, ” Ôn Uyển vừa vuốt ve, giọng nói ấm áp chậm rãi nói chuyện bên tai hắn, dịu dàng đến nỗi giống như là đang kể một mẩu chuyện trước khi ngủ: “Em biết không, lúc trước anh từng nói chuyện với em bằng thủ ngữ, trong đó, ‘thích’ và ‘yêu’ là hai từ khác nhau.”
Đôi mắt của Tống Nhuệ đột nhiên mở to ra, hắn cau mày.
“Em còn nhỏ nên có lẽ còn chưa hiểu. Đây là hai loại tình cảm khác biệt. Em cảm thấy anh rất tốt, có thể ‘thích’ anh, sau này cũng có thể ‘thích’ những người khác, rất nhiều người, tất cả đều có thể.”
“Anh cũng giống vậy, anh ‘thích’ em, cũng có thể sẽ ‘thích’… A!”
Tống Nhuệ đột nhiên hung hăng bịt kín miệng của anh.
Đây vốn là lúc Ôn Uyển muốn lấy cả tình lẫn lý để đả động hắn(*). Bàn tay Tống Nhuệ che hết nửa dưới khuôn mặt khiến anh hơi khó thở.
(*)Động chi dĩ tình hiểu chi dĩ lý: dùng đạo lý làm người ta hiểu, dùng phương thức tràn ngập cảm tình làm người ta cảm động.
Tống Nhuệ đang đè trên Ôn Uyển nhổm người dậy, đôi mắt đen như mực ấy nhìn vào sâu không thấy đáy.
Xúc cảm dưới tay vừa mềm mại vừa mê người. Hắn che mặt Ôn Uyển, bắt lấy từng hơi thở nóng hổi mà người này phả ra vào trong tay. Hơi nóng mà Ôn Uyển thở ra len qua từng kẽ tay của Tống Nhuệ, quả thực là **.
Nhưng hắn không thích lời nói ra từ khuôn miệng này.
Mỗi một câu của anh ấy đều tỏ ý muốn phân rõ quan hệ với mình. Còn dùng loại ngữ khí ôn nhu đó.
Nếu có thể được như bây giờ, chỉ cần một tay là có thể giữ thật chặt người này thì tốt rồi. Tống Nhuệ không hiểu những thứ quanh co lòng vòng đó, hắn không hiểu, tại sao “thích” bỗng nhiên lại thành “không phải là thích”.
Hắn thích anh, chỉ thế thôi.
Đương nhiên Tống Nhuệ biết mình đang làm gì. Hắn cũng hiểu rất rõ, Ôn Uyển không thích hắn.
Thích một người có thể nói được rất nhiều, cần hoàn thành vô số việc, nhưng hai chữ “không thích”, đã mang hàm nghĩa phải chấm dứt từ đây.
Người trên mặt đất không tự lượng sức mình, muốn dùng một sợi dây thừng trói chặt vầng trăng sáng lại, vụng về muốn vầng trăng có thể vì hắn mà ở lại.
Bây giờ vấn đề này đã có đáp án, hóa ra chỉ có mỗi hắn yêu thích mặt trăng thôi thì không có ích gì.
Không có ích gì cũng muốn thích.
Hắn mãi mãi yêu thích vầng trăng sáng ấy.
Bàn tay vốn đang dùng sức che mặt anh chợt mất hết sức lực, chậm rãi buông ra. Ôn Uyển nhìn vào mắt Tống Nhuệ, thấy được sự trầm mặc trong mắt hắn. Sau đó, anh bị Tống Nhuệ cúi người hôn lên.
Bờ môi của hai người chạm nhau, Ôn Uyển khiếp sợ trợn to mắt.
Cuối cùng khi Tống Nhuệ trưởng thành vẫn trở nên lệch lạc. Bắt đầu từ nụ hôn đầu tiên anh dạy cho Tống Nhuệ, từ nay về sau, mỗi một cái hôn của hắn đều sẽ mang theo mùi vị của Ôn Uyển.
Editor lảm nhảm:
Tui khổ quá mà
Tại sao? Mọi người biết hơm?
Gần hết truyện rồi tụi nó mới hun nhauuu
Chương này hổng có đồ ăn thức uống, ứ có xe đẹp, nhà đẹp, giai gái…
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook