Động tác của Hứa Diệc Hàng phía ngoài đương nhiên rất hấp dẫn phóng viên, tuy nhiên vừa nãy vài người cũng đã chụp được cảnh Mộ Tây cùng Lục Nhược hôn môi, hai người bĩu môi, một cái lại một cái trông thật ngây thơ. Khi Hứa Diệc Hàng đi qua chỗ Mộ Tây, tất cả mọi người đều thực mong chờ sự việc sẽ phát sinh như thế nào.

Mộ Tây bị đèn flash làm cho lóa mắt, đầu chôn trong lòng Lục Nhược cười nói: “Bị chụp được rồi!”

“Kệ cho họ chụp đi!” Lục Nhược vội vàng ôm lấy cô đi ra hướng cửa.

Vài phóng viên vừa thấy nhân vật chính định đi, cũng chen lấn chặn đường lại.

Anh thong dong tao nhã ngăn cản các phóng viên dọc đường đi, đón máy chụp ảnh nháy như điên, nở nụ cười câu hồn đoạt phách. Vài nam phóng viên định chụp hình nữ nhân vật chính. Hai ba nữ phóng viên hỏi lớn về thân phận của nữ chính.

Cố Lãng ôm con gái không biết từ nơi nào xuất hiện, cười với mấy nữ phóng viên đó: “Có thể chụp cho Hiểu Nhiễm mấy bức ảnh không?”

Tần Nhiễm đang trong lòng bố giãy giãy đi xuống, khuôn mặt tròn nhỏ rất nhanh nở nụ cười thật tươi. Hai tay nắm hai bên tà váy cúi chào trong một tư thế rất công chúa, hai mắt mở to trông chờ nhìn vào máy ảnh.

“Thật đáng yêu!”

“Dễ thương quá!” Mấy nữ phóng viên vây quanh Tần Nhiễm mắt sáng rực.

Cố Lãng vuốt ve cằm, con gái thật hiểu lòng bố mà. Không phải là bố bán đứng sắc đẹp con gái đâu nha.

**

Ban đêm gió lớn, Mộ Tây đè xuống làn váy bị gió thổi tốc lên, thét chói tai: “Anh bước chậm một chút có được không? Đi đâu phải để chết đâu?”

Hai người ngồi vào trong xe, Mộ Tây thở hổn hển một hồi lâu rồi mới ổn định lại.

Lục Nhược nhìn cô, ánh mắt sáng rực, quơ quơ chiếc nhẫn trước mặt cô: “Không được đổi ý đâu đấy!”

Mộ Tây đỏ mặt gật đầu. Lục Nhược vò vò tóc cô nói: “Khô giống như cỏ vậy. Xấu chết được!”

“Ai bảo vậy!” Mộ Tây chụp lấy tay anh trên đầu cô, soi lên gương chiếu hậu: “Thật là, tóc em phải làm mất mấy giờ liền, đều tại anh cả đó!”

“Là chính em đem nó cọ lên người anh, sao còn trách anh!” Lục Nhược trêu lại cô: “Đi làm tóc sao không chọn người nào có mắt thẩm mĩ hơn một chút!”

Kỳ thật, từ 5 năm trước Mộ Tây đã biết mình cùng Hứa Diệc Hàng không có duyên, hoặc là từ trước đó cô cũng đã biết. Nhưng là do cô tự dối mình, không có được tình yêu của anh cô muốn dùng thời gian để xoa dịu bản thân.

“Từ bây giờ em phải để ý lời nói, con dâu Lục gia cũng không phải dễ làm đâu.” Lục Nhược làm ra vẻ nghiêm túc nhắc nhở. Anh có thể hiểu được phần nào tâm tư của cô, từng yêu khắc cốt ghi tâm một người, cho dù tự buông tay nhưng trong lòng vẫn là không nuôi mất mát. Nhưng anh lại có phần hâm mộ cô, ít nhất cô cũng có thể quang minh chính đại nói mình đã từng yêu một người.

Trong xe không khí nhất thời trầm mặc. Im lặng một lát, Lục Nhược vươn tay về phía Mộ Tây: “Lại đây, cho anh ôm một cái.”

Bởi vì làn váy khá lớn, Mộ Tây liền ngồi trên đùi anh, còn chưa hưởng thụ cử chỉ dịu dàng của anh liền xấu hổ muốn thu về.

Lục Nhược cũng không nghĩ cô để cho anh ôm trong tư thế này, dù sao cũng đều bị phát hiện rồi, anh cũng không phải loại da mặt mỏng. Anh đơn giản chế trụ thắt lưng cô, giữ cô trong lòng: “Định làm gì? Đừng có lộn xộn.”

Mộ Tây vẫn còn là khuê nữ, nhưng như vậy một khối cứng rắn nóng hổi giữa hai chân cô. Trừ bỏ hoảng loạn chính là cảm giác xấu hổ. Cô thầm nghĩ đầu óc đúng là bị chó cắn mất. Cứ như vậy xe hai người ở chỗ để xe.

“Anh mau buông tay!” Mộ Tây cực lực phản đối.

Lục Nhược hạ cằm tựa vào vai cô, cười đến xấu xa: “Là ai khoe khoang là mình viết tiểu thuyết ngôn tình, cảnh gì cũng đã xem qua? Muốn anh cho em trải nghiệm một chút hay không?”

Anh cũng không nên tiếp tục làm càn đi. Mộ Tây dùng sức dựa vào anh, cứ như vậy lưng chạm vào vô lăng có chút lạnh lẽo, không như nơi nào đó ấm nóng. Thì ra có thể nóng như vậy, ách, cứng rắn. Cô ngượng ngùng hỏi nhỏ: “Anh khi nào thì bắt đầu?” Cô từng nhớ tiểu thuyết của mình cũng đã viết: “Dục vọng của anh không biết khi nào ngẩng đầu, cứng rắn cứng rắn chạm vào cô.” (nhắm mắt)

“Vừa rồi…” Lục Nhược thẳng lưng, hướng cô hôn cô, nụ hôn dừng lại ở môi trên dây dưa một hồi. Cô có nghe thấy âm thanh nụ hôn của anh. Đến khi cô cảm thấy đau, phát ra tiếng kháng nghị nho nhỏ, anh mới buông cô ra.

Lục Nhược vừa lòng nhìn cô: “Rất tốt!”

Mộ Tây xoay người nhìn vào trong gương chiếu hậu, trong gương hình ảnh một cô gái với khóe môi hồng nhuận, giống như bị cắn. Tên này thật là xấu mà! Cô oán hận nghĩ.

Lục Nhược chạm nhẹ ngực cô: “Không được như vậy, không bắng ăn luôn em.”

Mộ Tây: …

Đêm đó, Mộ Tây không quay trở về nhà trọ mà bị Lục Nhược đuổi về Mộ gia. Trước khi rời đi, Lục Nhược nói: “Không cần trước đính hôn?”

Mộ Tây có chút cảm động, anh vẫn là chừa cho cô một con đường sống, hoặc là hối hận đồng ý đi. Cô lắc đầu, kiễng chân hôn lên gò má anh, dưới chân váy một chân khẽ nâng lên.

Đêm đó trăng trắng nõn, hoa dạ hương ở hoa viên Mộ trạch nở rộ, không khí tràn ngập hương thơm ngọt ngào. Lục Nhược đứng bên cạnh xe nhìn Mộ Tây đi vào. Làn váy hồng lay động, da thịt trắng nõn, bờ vai mượt mà. Trong bóng đêm, một đóa hoa tường vi dịu dàng nở. Có người ra mở cửa cho cô, cô đặt mình trong ánh đèn dịu dàng. Sau này anh mới hiểu được, đó là thượng đế mở ra một cánh cửa sổ cho anh, sắc hương như vậy vẫn là mơ ước của anh.

Jumbo said: Lãng mạn vậy!!! >__<

**

Hôn lễ của Lục Nhược và Mộ Tây được tổ chức vào ngày 28 tháng sau, tính từ ngày hôm nay còn không đến một tháng chuẩn bị, Lục Nhược đắc ý đem toàn bộ công việc vứt sang một bên. Không khách khí lợi dụng tất cả những người có thể lợi dụng được. (lợi dụng! Lợi dụng triệt để cho Boss) Ngay cả Nam Tịch Tuyệt đang ở trời Tây cũng bị anh sai phái. Anh tự tay chọn một khối kim cương mài dũa đánh bóng, tự mình làm nhẫn cưới.

Mộ Tây bị cầm chân. Theo lời của Mộ bà: trước hôn lễ, tân lang và tân nương không thể gặp mặt, tốt nhất cũng không gặp cả đàn ông khác.

“Muốn giữ được tình yêu của người đàn ông phải đi từ cái dạ dày.” Mộ Bắc lớn tiếng giáo huấn cô, tự tay dạy Mộ Tây nấu ăn.

“Đúng, đúng.” Mộ bà xuất viện vẫn phải ngồi xe lăn, nhưng khí thế tuyệt đối không giảm: “Nếu nhà bên đó biết mày không biết nấu ăn, chắc sẽ bị đuổi mất!”

“Sao cháu lại không biết nấu ăn!” Mộ Tây có chút ủy khuất, cầm lấy một cây cải trắng bắt đầu thái.

“Vẫn không biết xấu hổ? Mì ăn liền, luộc trứng, ăn lạp xườn. Những thứ này trẻ con tiểu học cũng làm được.” Mộ Bắc buộc tạp dề, tay áo sắn cao: “Hôm nay học làm canh trước, mai học làm món xào, từ từ học hết.”

Mộ bà hiếm khi có cùng ý kiến với Mộ Bắc: “Đúng vậy, nghe lời Tiểu Bắc. Đúng rồi! Tiểu Đông! Tiểu Đông!”

Mộ Đông lấy mũ che khuôn mặt đen ngòm đi tới: “Bà nội gọi cháu?”

Mộ bà trách mắng: “Trốn trốn làm gì? Tiểu Nam đâu? Chị Hai của các chúng bay kết hôn như thế nào nó còn chưa về? Có muốn chờ ta chết hay không!”

Mộ Tây cùng Mộ Bắc đầu đầy hắc tuyến, lời Mộ bà lại nói như vậy nữa rồi.

Mộ Đông cười ranh mãnh: “Bà nội, nhưng mà bà cũng từng nói không nên để chị Hai gặp đàn ông khác mà! Tiểu Nam đã lên máy bay mai sẽ về đến nơi.”

Mộ Bắc huých nhẹ vào Mộ Tây thấp giọng: “Ngày hôm qua chị có tình cờ gặp Hứa Diệc Hàng trên đường. Như thế nào mà mày không nói lời cáo biệt với nó.”

Mộ Tây tách đậu cô ve lắc đầu: “Quên đi, không có gì. Về sau cũng không cần gặp lại.” Anh thông minh như vậy cũng nên hiểu sự tình.

Mộ Bắc khẽ cười: “Dù sao hắn trên pháp luật cũng là có qunan hệ họ hàng với mày.” Cô đột nhiên có chút sầu não: “Mấy hôm trước dì đến nhà chúng ta tìm mẹ nói chuyện, khóc thật nhiều.”

Mộ Tây bông đùa nói: “Mẹ như thế nào, khẳng định là lại “Niệm Phật đi”. Có đúng không?”

“Sao mày biết?” Mộ Bắc cười, buông dao thở dài: “Dù sao mày cũng quyết định chia tay, kết hôn rồi cũng đừng nghĩ vớ vẩn. Aiz, tao coi tên Lục Nhược quả cũng có cảm tình nhưng nó cũng không phải loại vừa. Chẳng lẽ nó lại còn chưa có qua__?”

“Ai biết?” Mộ Tây không để ý, giơ cao con dao trong tay: “Anh thực sự làm gì có lỗi, em liền___tiểu đệ đệ của anh!”

“Chị Hai thật đáng sợ!” Mộ Đông lấy cọng rau trong tay Mộ Tây thổi qua.

**

Mộ Tây vẫn còn muốn ra ngoài. Ở nhà hơn 20 hôm, cô bị Lục Nhược đưa đến cục dân chính, công chứng. Thuận đường lại đi chụp ảnh cưới. Hai người bọn họ lên lên xuống xuống, bởi vì thời gian gấp gáp, trước hết cứ chụp tàm tạm. Còn lại hưởng tuần trăng mật ở nước ngoài chụp tiếp.

“Hoa tươi, trang phục quả thật là đẹp!” Mộ Tây tay lật tạp chí vẻ mặt chờ mong.

Lục Nhược cất ví trong túi áo vest, vỗ vỗ nhìn Mộ Tây cười đến tà mị: “Vợ à, giường!”

Mộ Tây đen mặt, tên này…

Lục Nhược đưa Mộ Tây đến Lục trạch, nhìn thấy Lục cha Lục mẹ, Mộ Tây liền sửa miệng xưng: “Bố, mẹ.”

Lục mẹ lập tức trào nước mắt, vịn tay Lục cha cười đến thoải mái.

Mộ Tây đi được hai bước liền nghe một giọng phụ nữ: “Cẩn thận!” Cô còn chưa kịp phản ứng thì đã thấy một con chó lớn cùng chiếc miệng ẩm ướt hướng cô chạy đến.

Con chó rất đẹp, hơn nữa còn lấy cái âm thanh vui mừng chào đón. Mộ Tây vuốt ve thân thể to lớn đẫy đà của nó. Con chó tỏ vẻ thân thiết, cật lực cọ vào chân Lục Nhược. Nó ngồi xuống hướng chân trước về phía Lục Nhược như muốn bắt tay. Lục Nhược xoay người, nó liền đem bàn chân đầy móng vuốt đặt lên tay anh.

Lục Nhược vui vẻ, hướng đến người phụ nữ vừa lên tiếng nói: “Dì Trương, Tiểu Thất rất khỏe?”

“Đúng vậy!” Dì Trương đi tới, nước mắt rưng rưng “Thiếu gia kết hôn thật tốt, phu nhân rất mừng!”, Dì Trương hướng ánh mắt ngưỡng mộ quan sát Mộ Tây.

Mộ Tây vội hỏi: “Dì Trương bác khỏe chứ ạ!”. Cô có nghe Lục mẹ nói qua, bà là bảo mẫu của Lục Nhược hồi còn bé, trước đây đều nhờ công lao của bà nuôi anh lớn lên khỏe mạnh, cũng có thể tính anh mang ơn nuôi dưỡng của bà.

Luc Nhược dẫn Mộ Tây đi xem phòng tân hôn: “Có thích không? Theo như lời em nói, chọn màu tím trông rất lãng mạn.”

Mộ Tây liên tục gật đầu: “Đẹp thật, rất đẹp!”

Lục Nhược đắc ý ôm lấy cô: “Thưởng cho anh đi chứ, vợ à!”

Mộ Tây hôn nhẹ lên trên môi anh, Lục Nhược bất mãn mếu máo, bắt lấy môi cô hôn ngấu nghiến một lúc mới buông.

Phía sau truyền đến vài tiếng ho nhẹ, Lục Nhược buông Mộ Tây, cười thoải mái: “Dì Trương.”

Dì Trương hơi gượng: “Nghe nói hai đứa định đi nghỉ tuần trăng mật, dì định chuẩn bị vài thứ. Thiếu phu nhân lại xem một chút xem có thiếu gì không?”

“Dạ.”

Mộ Tây đi xem hành lý đã được chuẩn bị, thật sự là rất đầy đủ rồi. Cái gì cũng có, còn có một hòm đồ nho nhỏ trong đó còn có những công cụ rất cổ quái.

Dì Trương ngại ngùng cười, mở hé cho Mộ Tây xem: “Đây đều là những dụng cụ ăn uống thiếu gia thích dùng. Thiếu gia tuy rất tùy tính nhưng cũng là một đứa trẻ ngoan. Sau này còn nhờ thiếu phu nhân chăm sóc anh.”

“Dì Trương, dì đừng khách khí như vậy. Tên cháu Mộ Tây, gọi cháu A Tây, Nhị Tây, Tiểu Mộ cái gì cũng được.” Mộ Tây kính lão đắc thọ, dì Trương suốt ngày kêu cái gì mà thiếu phu nhân cô đều cảm thấy không được tự nhiên. Cô cúi đầu thầm nghĩ: “Trời ạ, anh đến ngay cả cái bàn chải đánh răng cũng phải dùng riêng, thật là một kẻ phiền phức!”

“A Tây.” Dì Trương hơi suy nghĩ một chút.

Mộ Tây đáp lại.

Vẻ mặt Dì Trương có hơi bối rối, nhưng rất nhanh liền cười ôn hòa: “Tiểu Mộ à, thiếu gia nó, đừng thấy nó vô tâm vô phế nhưng thật ra rất nặng tình nặng nghĩa. Nó trước đây không ở cùng mẹ, nên không thích ra ngoài chơi như những đứa trẻ khác, chỉ thích làm cái này cái nọ. Khi đó ta thấy nó làm một con búp bê, nhìn con búp bê gỗ mà kêu mẹ. A dì đứng sau tường nhìn mà còn thấy đau lòng. Cũng may sau này đi theo Nam thiếu gia đi ra bên ngoài, tính cách dần dần tốt lên rất nhiều. Khẩu vị thiếu gia rất khó chiều, về sau khi hai người sống chung hãy làm nhiều món ngon cho nó, đừng làm tổn thương nó.”

Mộ Tây lệ nóng quanh tròng, cái tên hỗn đản này sao lại làm cho người ta đau lòng chua sót.

Mộ Tây ở Lục trạch ngây người không bao lâu, Mộ bà lại gọi điện đòi cô về nhà. Nhà bên kia chưa trải qua hôn lễ chưa tính kết hôn nên Lục gia cha mẹ không giữ, bảo Lục Nhược đưa cô trở về.

“Em làm sao vậy?” Lục Nhược trong lúc lái xe phát hiện Mộ Tây dùng đôi mắt miên man, suất thần nhìn anh, trong lòng anh chột dạ: chẳng lẽ mình có chỗ nào không đúng sao?

Một đứa trẻ thiếu thốn tình yêu thương của mẹ khó có thể trách lại trưởng thành thành tính cách vặn vẹo như vậy. Mộ Tây trong lòng sót sa nghĩ khó trách tính cách anh đáng ghét đến thế. Có thể hiểu được, có thể hiểu được!

“Chồng, em về học nấu cơm thật tốt, anh muốn ăn cái gì cứ nói.” Mộ Tây thâm tình thông báo.

Lục Nhược trừng cô: “Em không biết nấu ăn? Sao có thể ngốc như vậy?” Nói xong còn tỏ vẻ thật đứng đắn mà nói: “Quên đi, để anh ăn em là được rồi, không cần chú ý tới việc này nữa!”

Mộ Tây nhịn không được đá anh một cái: “Anh sẽ không như vậy chứ!”

Lục Nhược hùng hồn nói năng đầy lí lẽ: “Anh là đàn ông, còn phải đi làm việc kiếm tiền. Mau học đi bằng không anh cho em một tờ giấy ly hôn!”

Mộ Tây rơi nước mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, xử tiểu đệ của anh, cho anh ăn cái đầu anh đó!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương