Khi Nghi Lâm Gặp Đông Phương Bất Bại
-
Chương 14
Edit: Dương Tử Nguyệt
Rừng cây tối đen rất đáng sợ, cứ cảm giác đột nhiên có mãnh thú nhảy ra, vạn nhất gặp một con hổ hoặc một đám sói… Trời ơi, nói bậy rồi. Nghi Lâm nhát gan, cô đề nghị với Đông Phương Triệt “Sư phụ, chúng ta đốt đuốc được không?” Đông Phương Triệt hỏi cô “Nếu ánh lửa chiếu sáng cho kẻ địch tới thì sao giờ?” Nghi Lâm không biết nói gì đành câm miệng. Đông Phương Triệt hỏi “Lâm Nhi sợ tối?” Nghi Lâm trả lời “Đương nhiên là sợ” Đông Phương Triệt cười “Vậy huynh bế muội nhé?” Nghi Lâm vui vẻ gật đầu “Con muốn sư phụ cõng con” Đông Phương Triệt không nghĩ tới cô yêu cầu như thế, sửng sốt một lát rồi gật đầu “Cũng được” Nói xong cúi người, ý bảo Nghi Lâm nhảy lên lưng mình. Nghi Lâm thảnh thơi leo lên lưng hắn, tay nhỏ ôm lấy cổ hắn, miệng nói lời cảm ơn không chút thành ý, trong lòng lại vui vẻ, đáng đời, ai bảo ăn hiếp tôi!
~Một lát sau, Nghi Lâm giả vờ ngây thơ hỏi “Sư phụ, tại sao Nhậm giáo chủ lại muốn giết chúng ta?” Đông Phương Triệt cõng nha đầu không có sức nặng nên không cảm thấy mệt gì, nghe câu hỏi của Nghi Lâm thì thản nhiên trả lời “Bởi vì ta cướp bảo bối của hắn” Cướp bảo bối? Dùng cái này để so sánh cũng quá hình tượng rồi, ngài soán vị của ông ta chứ không phải cướp đồ tốt gì của ông ta. Có điều bây giờ cô đang đóng vai một cô bé không biết gì, không thể giả vờ hiểu gì, tiếp tục hỏi “Sư phụ cướp bảo bối gì của ông ta vậy? Rất đáng giá sao?” Đông Phương Triệt làm như thật, gật đầu “Là bảo vật vô giá”
Nghi Lâm cảm thấy hứng thú hỏi “Vậy có thể cho con xem bảo bối đó không?” Đông Phương Triệt nói “Có thể, yêu cầu của Tiểu Lâm Nhi huynh luôn đồng ý” Nghi Lâm cười khanh khách, lợi dụng cơ hội mà yêu cầu “Vậy sau này năm nào con cũng xuống núi lịch lãm được không?” Đông Phương Triệt vỗ mông cô một cái nói “Qủy nha đầu, vi sư không rời con được đâu!” Giọng điệu mang theo chút thâm ý. Nghi Lâm ồ một tiếng rồi im lặng, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, vừa thẹn vừa giận, cho dù bên ngoài cô là la lỵ [1] nhưng bị một người đàn ông vỗ mông cũng cảm thấy không tự nhiên, đây là có ý dâm dê trẻ nhỏ đó
~[1] Là loli, kiểu mấy bé gái xinh xắn đáng yêu nhỏ tuổi ý:3
Đông Phương Triệt nghĩ là cô đang ngủ nên không nhắc lại.
Đúng là Nghi Lâm đang ngủ, sau khi hỏi thăm tổ tông mấy đời của Đông Phương Triệt xong thì đi tìm Chu Công chơi đùa, lúc tỉnh lại thì trời đã sáng trưng, cô vẫn nằm úp trên lưng hắn như trước, bước chân của hắn giống như chưa từng nghỉ, xung quanh không còn là rừng cây tối om kia nữa. Không biết là cảm giác gì, đột nhiên cảm thấy bản thân nằm úp lên lưng người khác ngủ cả đêm cũng quá mức rồi. Nghi Lâm nhro giọng kêu một tiếng sư phụ, sau đó bảo muốn xuống, Đông Phương Triệt hơi ngồi xổm, thả cô xuống, xoay người nhìn cô cười như không nói “Tiểu Lâm Nhi ngủ vẫn còn chảy nước miếng, cả cổ của huynh toàn là nước miếng không” Nghi Lâm lau miệng theo phản xạ, quả nhiên, trên miệng có chút ẩm ướt, dọa người quá đi mất!
Đằng trước là con suối nhỏ, dòng suối trong trẻo, Đông Phương Triệt xoa hai cánh tay tê mỏi của mình rồi ngồi cạnh một khối đá lớn, Nghi Lâm thấy hắn như vậy, đi qua xoa bóp cho hắn, Đông Phương Triệt thấy bộ dạng ngoan ngoãn của cô thì trêu chọc “Tiểu Lâm Nhi, huynh cõng muội một đêm, muội cảm ơn huynh thế nào đây?” Nghi Lâm khó chịu trong lòng, ngài làm khổ tôi như vậy, cõng tôi một đêm thì sao nào? Có điều cô không dám nói ra, bĩu môi ngây thơ nói “Người là sư phụ, con là đồ đệ, không phải người phải đối xử tốt với con sao?” Cô hơi ngửa đầu, dưới ánh mặt trời càng thấy khéo léo xinh đẹp, nói đúng hơn là xinh đẹp đáng yêu, tay Đông Phương Triệt nhéo má cô một cái, cười ha hả “Nhanh mồm nhanh miệng” Nghi Lâm nhe răng đắc ý với hắn.
Đông Phương Triệt tính nghỉ ngơi ở đây, hắn chỉ vào con suối rồi nói với Nghi Lâm “Lâm Nhi, muội bắt cá đi” Nghi Lâm không nói gì “Sư phụ bắt đi, con không thể sát sinh” Thật ra, bây giờ trời lạnh, bắt cá phải xuống nước, vậy thì rất lạnh. Đông Phương Triệt nhíu mày “Không thể sát sinh lại có thể ăn thịt? Huynh nhớ quy củ của phái Hằng Sơn là không được ăn thịt cũng không thể sát sinh mà!” Nghi Lâm nói “Sát sinh và ăn thịt đều không được, nhưng con vẫn thích ăn thịt” Đông Phương Triệt cười nhẹ “Ai bảo không được sát sinh, vong hồn chết dưới kiếm đệ tử phái Hằng Sơn cũng không ít” Nghi Lâm mất hứng nói “Nhất định những người đó là kẻ xấu” Đông Phương Triệt hóp mắt “Trong mắt Lâm Nhi, người tốt là gì mà người xấu là gì?” Nghi Lâm giả vờ không biết “Người tốt là người tốt, người xấu là người xấu á!” Đông Phương Triệt hừ lạnh “Trên đời này không có sự phân biệt giữa người xấu và người tốt, chỉ có kẻ mạnh và kẻ yếu, kẻ yếu nhát gan, sợ phiền phức nên không dám đi làm chuyện ác, đành an phận thủ thường, giả vờ giả vịt; còn kẻ mạnh, không sợ cái gì, chỉ là tùy tâm xem nên làm chuyện thiện hay là chuyện xấu thôi”
Nghi Lâm nghĩ, tư tưởng của ngài quá cực đoan, nhưng nếu cẩn thận nghĩ lại, cũng có mấy phần đạo lý, dĩ nhiên, thành phần cực đoan chiếm nhiều hơn. Thấy Nghi Lâm cúi đầu không nói gì, Đông Phương Triệt nâng khuôn mặt nhỏ của cô lên hỏi “Sao nữa? Lại mất hứng?” Nghi Lâm bĩu môi “Sư phụ vẫn nên đi bắt cá đi thôi, con đói bụng lắm rồi!” Khóe miệng Đông Phương Triệt nâng lên, lắc đầu thở dài nói “Ta làm sư phụ cũng quá thảm rồi!” Dứt lời đứng lên, rút kiếm trên thắt lưng, nói với Nghi Lâm “Muội sang bên kia tìm cây khô về” Nghi Lâm cũng muốn đi ngoài nên gật đầu.
Lúc đem nhánh cây trở về thì Đông Phương Triệt đã mổ bụng năm con cá, Nghi Lâm chỉ biết cá chép, cá nheo, cá trích và một ít cá kiểng, mấy con cá này thì cô không biết là cái gì, nhưng cũng biết không có độc, nếu khoogn Đông Phương Triệt cũng không bắt lên ăn.
Lấy hỏa chiết tử từ trong bao quần áo ra đưa cho Đông Phương Triệt, ý bảo hắn đốt lửa, Đông Phương Triệt nhíu mày không cầm, Nghi Lâm giải thích “Con sợ nóng” Muốn dùng hỏa chiết tử thì phải dùng sức thổi khí vào, khó tránh được lửa, có điều nữ nhân giang hồ mà nói chuyện hợp tình hợp lý như Nghi Lâm rất khó gặp, Đông Phương Triệt dở khóc dở cười nói “Sao yếu ớt vậy?”
Tay lưu loát sạch sẽ làm lửa, Đông Phương Triệt cầm lấy cá đã dùng cánh cây xuyên qua đặt lên lửa nướng, Nghi Lâm đưa cho Đông Phương Triệt cái lọ màu lam nhạt nói “Sư phụ, đây là gia vị, rắc lên cá sẽ ăn ngon hơn” Đông Phương Triệt bất đắc dĩ nhìn cô một cái “Muội nên lấy ra sớm mới đúng” Nói xong lấy con cá chín một nửa ra khỏi đóng lửa, dùng kiếm cửa lên thân cá, sau đó rắc gia vị vào, trở qua trở lại, đợi cá nướng tốt, Nghi Lâm ngồi mát ăn bất vàng, vùi đầu ăn, đừng nói, con cá này nướng không tồi, không mặt không lạt, lửa vừa đủ, rất ngon.
Bởi vì cả đường đều bị đuổi giết, cho nên tuy rời khỏi Hắc Mộc Nhai ba ngày, nhưng quảng đường đi được không dài. Nhưng dù thế cũng phải mất năm ngày mới trở về tổng đàn của Nhật Nguyệt thần giáo, nguyên nhân sao? Phần lớn là do Đông Phương Triệt không nóng nảy, đi rất thong thả, giống như đang đi du ngoạn vậy, không lo lắng có người đuổi giết. Dĩ nhiên, đường về không hề có mai phục giống như những người kia đã biến mất vậy, cả đường đi đều rất quái dị.
Trở lại điện Lưỡng Nghi, Nghi Lâm đột nhiên cảm thấy nơi này rất đáng yêu, làn xuống núi này, với cô mà nói, có rất nhiều cảm xúc. Tất cả đều tới rất nhanh, khiến cô không có thời gian tự hỏi, sợ hãi biến mất, cô lấy bình tĩnh, cẩn thận nghĩ lại một hồi mới hết bàng hoàng. Chuyện trên giang hồ quá xa lạ với cô, bởi vì xa lạ nên mới trốn tránh, nhưng dù trốn tránh cũng không thể khiến đầu óc ngu đi được, Nghi Lâm đột nhiên ý thức được, sẽ có một ngày, hai tay của cô dính máu.
Ý nghĩ này quá mức kinh khủng, nhưng cô không thể xem nhẹ nó.
Ngày đầu tiên trở lại tổng đàn, Đông Phương Triệt bi thương công bố tin Nhậm Ngã Hành đã chết, nguyên nhân chết là vì tẩu hỏa nhập ma, không kịp điều trị nên chết, trên dưới thần giáo đều gào khóc thảm thiết.
Giáo chúng ở Hắc Mộc Nhai đều biết mấy năm nay Nhậm giáo chủ bế quan luyện công, rất ít khi xuất hiện ở trước mặt mọi người, lần cuối gặp Nhậm giáo chủ là cuối năm trước, sau đó không có tin tức, tin tức lần này Đông Phương Triệt mang về như một quả bom, quá đột nhiên, khiến người khác trở tay không kịp, trước khi mọi người hoàn hồn hắn đã ôm bình tro cốt của Nhậm Ngã Hành lên linh đường. Lúc mọi người có địa vị trong giáo tìm hắn hỏi, hắn trả lời đơn giản nhưng rõ ràng “Giáo chủ chết ta cũng đau lòng, chỉ là lúc ta và đồ nhi tới chỗ giáo chủ bế qua thì đã thấy xác của giáo chủ hư thối, ta đành bất đắc dĩ tự tiện hỏa táng xác của giáo chủ rồi mang tro cốt về” Mặc dù lý do rất gượng ép nhưng lại khiến người khác không thể phản bác.
Lúc Nghi Lâm nghe được lý do này lại ân cần hỏi thăm tổ tông của hắn, tên xấu xa đáng chết này, ngay cả chuyện này cũng tha cô xuống nước theo. Vì vậy Nghi Lâm nổi tiếng, trở thành người nổi tiếng khắp tổng đàn Hắc Mộc Nhai, lúc mới tới Hắc Mộc Nhai, không nhiều người biết cô, nhưng bây giờ, không ít người mượn cớ tới điện Lưỡng Nghi để xem vị đệ tử trong truyền thuyết này.
Một trong những kỹ thuật sống là che dấu, nhưng nó vừa phí sức lại không thể lấy lòng người khác, người ta hỏi “Nha đầu ngươi đã thấy xác của giáo chủ?” Nghi Lâm đỏ mắt, đáng thương hề hề nói rất đáng sợ; người ta hỏi “Giáo chủ bế quan nơi nào?” Nghi Lâm giả vờ ngây thơ nói “Nơi đó có nhiều cây, nhiều cỏ, còn có sông nhỏ, là một nơi rất đẹp” Vì vậy, sau vài lần thăm hỏi, không ai hỏi cô vấn đề về Nhậm giáo chủ, trẻ con thì cũng chỉ là trẻ con, biết được cái gì.
Đông Phương Triệt nghe chú Trung kể lại, nhíu mày cười nhẹ, chú Trung khó hiểu hỏi “Giáo chủ, vì sao tiểu thư không trả lời như ngài dặn?” Đông Phương Triệt chỉ hừ một tiếng, không trả lời. Nha đầu kia cũng rất giảo hoạt.
Nghi Lâm trốn trong điện Lưỡng Nghi, bây giờ là lúc thay đổi, đương nhiên làm đà điểu vẫn an toàn hơn một chút. Nhưng dù như thế, thông tin bên ngoài vẫn không ngừng được đưa tới qua miệng của anh em nhà họ Đinh, ví dụ như trưởng lão của Chu Tước đường là người đầu tiên phản đối Đông Phương Triệt lên vị trí giáo chủ, Đồng trưởng lão tức giận làm thịt hắn, hoặc là con gái duy nhất của Nhậm giáo chủ, Nhậm đại tiểu thư nghe tin phụ thân qua đời thì khóc một đường từ Giang Tây tới tổng đàn… Nghi Lâm hỏi “Nhậm đại tiểu thư đi Giang Tây làm gì?” Đinh Nhị trả lời “Đại tiểu thư ra ngoài du ngoạn đã một năm” Nghi Lâm nghĩ, khó trách không nghe ai nhắc tới cô ta, thì ra là ở bên ngoài.
Ván cờ này, Đông Phương Triệt bố trí cụ thể thế nào, Nghi Lâm không rõ. Cô chỉ mơ hồ đoán được một ít, nhưng không thể đáon được hết, Đông Phương Triệt lấy thân làm mồi nhử Nhậm Ngã Hành ra tay trước, mà Nhậm Ngã Hành cũng ý thức được địa vị của mình gặp nguy cơ nên mới ra tay trước. Lúc trước Nhậm Ngã Hành ở nơi nào, không ai biết, air a tay bắt ông ta cô cũng không rõ, tóm lại không phải do Đông Phương Triệt, càng không phải là Đồng Bách Hùng, Đồng Bách Hùng là một tên ngốc, lại ngoan cố, bạn bảo hắn trung thành với giáo chủ còn được, chứ bảo hắn mưu nghịch thì không có khả năng.
Rất nhiều nghi vấn muốn biết, mấy ngày nay Nghi Lâm không thể nghĩ ra được ‘Anh hùng’ ở sau màn là ai, đành phải buông tha cho câu hỏi đó, dù sao chuyện này cũng không liên quan tới cô. Đông Phương Triệt làm giáo chủ mới có lợi cho cô. Chỉ là tên ngốc này lại không diệt cỏ tận gốc, vẫn còn quá nương tay…
Rừng cây tối đen rất đáng sợ, cứ cảm giác đột nhiên có mãnh thú nhảy ra, vạn nhất gặp một con hổ hoặc một đám sói… Trời ơi, nói bậy rồi. Nghi Lâm nhát gan, cô đề nghị với Đông Phương Triệt “Sư phụ, chúng ta đốt đuốc được không?” Đông Phương Triệt hỏi cô “Nếu ánh lửa chiếu sáng cho kẻ địch tới thì sao giờ?” Nghi Lâm không biết nói gì đành câm miệng. Đông Phương Triệt hỏi “Lâm Nhi sợ tối?” Nghi Lâm trả lời “Đương nhiên là sợ” Đông Phương Triệt cười “Vậy huynh bế muội nhé?” Nghi Lâm vui vẻ gật đầu “Con muốn sư phụ cõng con” Đông Phương Triệt không nghĩ tới cô yêu cầu như thế, sửng sốt một lát rồi gật đầu “Cũng được” Nói xong cúi người, ý bảo Nghi Lâm nhảy lên lưng mình. Nghi Lâm thảnh thơi leo lên lưng hắn, tay nhỏ ôm lấy cổ hắn, miệng nói lời cảm ơn không chút thành ý, trong lòng lại vui vẻ, đáng đời, ai bảo ăn hiếp tôi!
~Một lát sau, Nghi Lâm giả vờ ngây thơ hỏi “Sư phụ, tại sao Nhậm giáo chủ lại muốn giết chúng ta?” Đông Phương Triệt cõng nha đầu không có sức nặng nên không cảm thấy mệt gì, nghe câu hỏi của Nghi Lâm thì thản nhiên trả lời “Bởi vì ta cướp bảo bối của hắn” Cướp bảo bối? Dùng cái này để so sánh cũng quá hình tượng rồi, ngài soán vị của ông ta chứ không phải cướp đồ tốt gì của ông ta. Có điều bây giờ cô đang đóng vai một cô bé không biết gì, không thể giả vờ hiểu gì, tiếp tục hỏi “Sư phụ cướp bảo bối gì của ông ta vậy? Rất đáng giá sao?” Đông Phương Triệt làm như thật, gật đầu “Là bảo vật vô giá”
Nghi Lâm cảm thấy hứng thú hỏi “Vậy có thể cho con xem bảo bối đó không?” Đông Phương Triệt nói “Có thể, yêu cầu của Tiểu Lâm Nhi huynh luôn đồng ý” Nghi Lâm cười khanh khách, lợi dụng cơ hội mà yêu cầu “Vậy sau này năm nào con cũng xuống núi lịch lãm được không?” Đông Phương Triệt vỗ mông cô một cái nói “Qủy nha đầu, vi sư không rời con được đâu!” Giọng điệu mang theo chút thâm ý. Nghi Lâm ồ một tiếng rồi im lặng, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, vừa thẹn vừa giận, cho dù bên ngoài cô là la lỵ [1] nhưng bị một người đàn ông vỗ mông cũng cảm thấy không tự nhiên, đây là có ý dâm dê trẻ nhỏ đó
~[1] Là loli, kiểu mấy bé gái xinh xắn đáng yêu nhỏ tuổi ý:3
Đông Phương Triệt nghĩ là cô đang ngủ nên không nhắc lại.
Đúng là Nghi Lâm đang ngủ, sau khi hỏi thăm tổ tông mấy đời của Đông Phương Triệt xong thì đi tìm Chu Công chơi đùa, lúc tỉnh lại thì trời đã sáng trưng, cô vẫn nằm úp trên lưng hắn như trước, bước chân của hắn giống như chưa từng nghỉ, xung quanh không còn là rừng cây tối om kia nữa. Không biết là cảm giác gì, đột nhiên cảm thấy bản thân nằm úp lên lưng người khác ngủ cả đêm cũng quá mức rồi. Nghi Lâm nhro giọng kêu một tiếng sư phụ, sau đó bảo muốn xuống, Đông Phương Triệt hơi ngồi xổm, thả cô xuống, xoay người nhìn cô cười như không nói “Tiểu Lâm Nhi ngủ vẫn còn chảy nước miếng, cả cổ của huynh toàn là nước miếng không” Nghi Lâm lau miệng theo phản xạ, quả nhiên, trên miệng có chút ẩm ướt, dọa người quá đi mất!
Đằng trước là con suối nhỏ, dòng suối trong trẻo, Đông Phương Triệt xoa hai cánh tay tê mỏi của mình rồi ngồi cạnh một khối đá lớn, Nghi Lâm thấy hắn như vậy, đi qua xoa bóp cho hắn, Đông Phương Triệt thấy bộ dạng ngoan ngoãn của cô thì trêu chọc “Tiểu Lâm Nhi, huynh cõng muội một đêm, muội cảm ơn huynh thế nào đây?” Nghi Lâm khó chịu trong lòng, ngài làm khổ tôi như vậy, cõng tôi một đêm thì sao nào? Có điều cô không dám nói ra, bĩu môi ngây thơ nói “Người là sư phụ, con là đồ đệ, không phải người phải đối xử tốt với con sao?” Cô hơi ngửa đầu, dưới ánh mặt trời càng thấy khéo léo xinh đẹp, nói đúng hơn là xinh đẹp đáng yêu, tay Đông Phương Triệt nhéo má cô một cái, cười ha hả “Nhanh mồm nhanh miệng” Nghi Lâm nhe răng đắc ý với hắn.
Đông Phương Triệt tính nghỉ ngơi ở đây, hắn chỉ vào con suối rồi nói với Nghi Lâm “Lâm Nhi, muội bắt cá đi” Nghi Lâm không nói gì “Sư phụ bắt đi, con không thể sát sinh” Thật ra, bây giờ trời lạnh, bắt cá phải xuống nước, vậy thì rất lạnh. Đông Phương Triệt nhíu mày “Không thể sát sinh lại có thể ăn thịt? Huynh nhớ quy củ của phái Hằng Sơn là không được ăn thịt cũng không thể sát sinh mà!” Nghi Lâm nói “Sát sinh và ăn thịt đều không được, nhưng con vẫn thích ăn thịt” Đông Phương Triệt cười nhẹ “Ai bảo không được sát sinh, vong hồn chết dưới kiếm đệ tử phái Hằng Sơn cũng không ít” Nghi Lâm mất hứng nói “Nhất định những người đó là kẻ xấu” Đông Phương Triệt hóp mắt “Trong mắt Lâm Nhi, người tốt là gì mà người xấu là gì?” Nghi Lâm giả vờ không biết “Người tốt là người tốt, người xấu là người xấu á!” Đông Phương Triệt hừ lạnh “Trên đời này không có sự phân biệt giữa người xấu và người tốt, chỉ có kẻ mạnh và kẻ yếu, kẻ yếu nhát gan, sợ phiền phức nên không dám đi làm chuyện ác, đành an phận thủ thường, giả vờ giả vịt; còn kẻ mạnh, không sợ cái gì, chỉ là tùy tâm xem nên làm chuyện thiện hay là chuyện xấu thôi”
Nghi Lâm nghĩ, tư tưởng của ngài quá cực đoan, nhưng nếu cẩn thận nghĩ lại, cũng có mấy phần đạo lý, dĩ nhiên, thành phần cực đoan chiếm nhiều hơn. Thấy Nghi Lâm cúi đầu không nói gì, Đông Phương Triệt nâng khuôn mặt nhỏ của cô lên hỏi “Sao nữa? Lại mất hứng?” Nghi Lâm bĩu môi “Sư phụ vẫn nên đi bắt cá đi thôi, con đói bụng lắm rồi!” Khóe miệng Đông Phương Triệt nâng lên, lắc đầu thở dài nói “Ta làm sư phụ cũng quá thảm rồi!” Dứt lời đứng lên, rút kiếm trên thắt lưng, nói với Nghi Lâm “Muội sang bên kia tìm cây khô về” Nghi Lâm cũng muốn đi ngoài nên gật đầu.
Lúc đem nhánh cây trở về thì Đông Phương Triệt đã mổ bụng năm con cá, Nghi Lâm chỉ biết cá chép, cá nheo, cá trích và một ít cá kiểng, mấy con cá này thì cô không biết là cái gì, nhưng cũng biết không có độc, nếu khoogn Đông Phương Triệt cũng không bắt lên ăn.
Lấy hỏa chiết tử từ trong bao quần áo ra đưa cho Đông Phương Triệt, ý bảo hắn đốt lửa, Đông Phương Triệt nhíu mày không cầm, Nghi Lâm giải thích “Con sợ nóng” Muốn dùng hỏa chiết tử thì phải dùng sức thổi khí vào, khó tránh được lửa, có điều nữ nhân giang hồ mà nói chuyện hợp tình hợp lý như Nghi Lâm rất khó gặp, Đông Phương Triệt dở khóc dở cười nói “Sao yếu ớt vậy?”
Tay lưu loát sạch sẽ làm lửa, Đông Phương Triệt cầm lấy cá đã dùng cánh cây xuyên qua đặt lên lửa nướng, Nghi Lâm đưa cho Đông Phương Triệt cái lọ màu lam nhạt nói “Sư phụ, đây là gia vị, rắc lên cá sẽ ăn ngon hơn” Đông Phương Triệt bất đắc dĩ nhìn cô một cái “Muội nên lấy ra sớm mới đúng” Nói xong lấy con cá chín một nửa ra khỏi đóng lửa, dùng kiếm cửa lên thân cá, sau đó rắc gia vị vào, trở qua trở lại, đợi cá nướng tốt, Nghi Lâm ngồi mát ăn bất vàng, vùi đầu ăn, đừng nói, con cá này nướng không tồi, không mặt không lạt, lửa vừa đủ, rất ngon.
Bởi vì cả đường đều bị đuổi giết, cho nên tuy rời khỏi Hắc Mộc Nhai ba ngày, nhưng quảng đường đi được không dài. Nhưng dù thế cũng phải mất năm ngày mới trở về tổng đàn của Nhật Nguyệt thần giáo, nguyên nhân sao? Phần lớn là do Đông Phương Triệt không nóng nảy, đi rất thong thả, giống như đang đi du ngoạn vậy, không lo lắng có người đuổi giết. Dĩ nhiên, đường về không hề có mai phục giống như những người kia đã biến mất vậy, cả đường đi đều rất quái dị.
Trở lại điện Lưỡng Nghi, Nghi Lâm đột nhiên cảm thấy nơi này rất đáng yêu, làn xuống núi này, với cô mà nói, có rất nhiều cảm xúc. Tất cả đều tới rất nhanh, khiến cô không có thời gian tự hỏi, sợ hãi biến mất, cô lấy bình tĩnh, cẩn thận nghĩ lại một hồi mới hết bàng hoàng. Chuyện trên giang hồ quá xa lạ với cô, bởi vì xa lạ nên mới trốn tránh, nhưng dù trốn tránh cũng không thể khiến đầu óc ngu đi được, Nghi Lâm đột nhiên ý thức được, sẽ có một ngày, hai tay của cô dính máu.
Ý nghĩ này quá mức kinh khủng, nhưng cô không thể xem nhẹ nó.
Ngày đầu tiên trở lại tổng đàn, Đông Phương Triệt bi thương công bố tin Nhậm Ngã Hành đã chết, nguyên nhân chết là vì tẩu hỏa nhập ma, không kịp điều trị nên chết, trên dưới thần giáo đều gào khóc thảm thiết.
Giáo chúng ở Hắc Mộc Nhai đều biết mấy năm nay Nhậm giáo chủ bế quan luyện công, rất ít khi xuất hiện ở trước mặt mọi người, lần cuối gặp Nhậm giáo chủ là cuối năm trước, sau đó không có tin tức, tin tức lần này Đông Phương Triệt mang về như một quả bom, quá đột nhiên, khiến người khác trở tay không kịp, trước khi mọi người hoàn hồn hắn đã ôm bình tro cốt của Nhậm Ngã Hành lên linh đường. Lúc mọi người có địa vị trong giáo tìm hắn hỏi, hắn trả lời đơn giản nhưng rõ ràng “Giáo chủ chết ta cũng đau lòng, chỉ là lúc ta và đồ nhi tới chỗ giáo chủ bế qua thì đã thấy xác của giáo chủ hư thối, ta đành bất đắc dĩ tự tiện hỏa táng xác của giáo chủ rồi mang tro cốt về” Mặc dù lý do rất gượng ép nhưng lại khiến người khác không thể phản bác.
Lúc Nghi Lâm nghe được lý do này lại ân cần hỏi thăm tổ tông của hắn, tên xấu xa đáng chết này, ngay cả chuyện này cũng tha cô xuống nước theo. Vì vậy Nghi Lâm nổi tiếng, trở thành người nổi tiếng khắp tổng đàn Hắc Mộc Nhai, lúc mới tới Hắc Mộc Nhai, không nhiều người biết cô, nhưng bây giờ, không ít người mượn cớ tới điện Lưỡng Nghi để xem vị đệ tử trong truyền thuyết này.
Một trong những kỹ thuật sống là che dấu, nhưng nó vừa phí sức lại không thể lấy lòng người khác, người ta hỏi “Nha đầu ngươi đã thấy xác của giáo chủ?” Nghi Lâm đỏ mắt, đáng thương hề hề nói rất đáng sợ; người ta hỏi “Giáo chủ bế quan nơi nào?” Nghi Lâm giả vờ ngây thơ nói “Nơi đó có nhiều cây, nhiều cỏ, còn có sông nhỏ, là một nơi rất đẹp” Vì vậy, sau vài lần thăm hỏi, không ai hỏi cô vấn đề về Nhậm giáo chủ, trẻ con thì cũng chỉ là trẻ con, biết được cái gì.
Đông Phương Triệt nghe chú Trung kể lại, nhíu mày cười nhẹ, chú Trung khó hiểu hỏi “Giáo chủ, vì sao tiểu thư không trả lời như ngài dặn?” Đông Phương Triệt chỉ hừ một tiếng, không trả lời. Nha đầu kia cũng rất giảo hoạt.
Nghi Lâm trốn trong điện Lưỡng Nghi, bây giờ là lúc thay đổi, đương nhiên làm đà điểu vẫn an toàn hơn một chút. Nhưng dù như thế, thông tin bên ngoài vẫn không ngừng được đưa tới qua miệng của anh em nhà họ Đinh, ví dụ như trưởng lão của Chu Tước đường là người đầu tiên phản đối Đông Phương Triệt lên vị trí giáo chủ, Đồng trưởng lão tức giận làm thịt hắn, hoặc là con gái duy nhất của Nhậm giáo chủ, Nhậm đại tiểu thư nghe tin phụ thân qua đời thì khóc một đường từ Giang Tây tới tổng đàn… Nghi Lâm hỏi “Nhậm đại tiểu thư đi Giang Tây làm gì?” Đinh Nhị trả lời “Đại tiểu thư ra ngoài du ngoạn đã một năm” Nghi Lâm nghĩ, khó trách không nghe ai nhắc tới cô ta, thì ra là ở bên ngoài.
Ván cờ này, Đông Phương Triệt bố trí cụ thể thế nào, Nghi Lâm không rõ. Cô chỉ mơ hồ đoán được một ít, nhưng không thể đáon được hết, Đông Phương Triệt lấy thân làm mồi nhử Nhậm Ngã Hành ra tay trước, mà Nhậm Ngã Hành cũng ý thức được địa vị của mình gặp nguy cơ nên mới ra tay trước. Lúc trước Nhậm Ngã Hành ở nơi nào, không ai biết, air a tay bắt ông ta cô cũng không rõ, tóm lại không phải do Đông Phương Triệt, càng không phải là Đồng Bách Hùng, Đồng Bách Hùng là một tên ngốc, lại ngoan cố, bạn bảo hắn trung thành với giáo chủ còn được, chứ bảo hắn mưu nghịch thì không có khả năng.
Rất nhiều nghi vấn muốn biết, mấy ngày nay Nghi Lâm không thể nghĩ ra được ‘Anh hùng’ ở sau màn là ai, đành phải buông tha cho câu hỏi đó, dù sao chuyện này cũng không liên quan tới cô. Đông Phương Triệt làm giáo chủ mới có lợi cho cô. Chỉ là tên ngốc này lại không diệt cỏ tận gốc, vẫn còn quá nương tay…
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook