Khi Nào Gió Đông Đến
5: Đường Oản 2


"Từ nay trở đi con sẽ tên là Mộ Oản nhé?"
Đường Oản khẽ chớp chớp mắt, ngước nhìn căn phòng hoa lệ trước mặt.

Thứ mà cả đời cho dù nghĩ cô cũng không dám nghĩ đến.
Bức tường màu vàng nhạt, cửa sổ hướng ra ban công rực rỡ ánh nắng mặt trời.

Căn phòng ngập trong ánh sáng nóng ấm của mùa hạ, dịu êm nồng nàn.
Đối phương vô cùng kiên nhẫn, không đợi Đường Oản đáp đã bước đến bên tủ quần áo, khi vừa mở ra đã khiến cô phải tròn mắt kinh ngạc.
Mẹ Mộ dựa lưng vào cánh cửa, trên khuôn mặt bà hiện lên vẻ cưng chiều.
"Bé con thấy thế nào, thích không?"
Cái bà đang muốn nói đến là những bộ váy đắt tiền nằm gọn treo trong tủ.

Những thứ này vừa được chuẩn bị cách đây không lâu, tất cả đều dành cho Đường Oản.
"..."
"Sao thế? Con không thích à?" Không nhận được hồi âm của Đường Oản, mẹ Mộ bắt đầu lo lắng rồi.
Bà bước đến bên cạnh Đường Oản, kéo cô ngồi xuống giường trong phòng ngủ.
Cô bé chín tuổi với mái tóc rối bù, trên người là bộ quần áo rộng quá cỡ.


Gương mặt nhợt nhạt vô cùng đang mím chặt môi.
Mãi sau mới lí nhí đáp lại: "Thích lắm!"
Nhận ra điểm không đúng, mẹ Mộ cau mày cầm lấy cánh tay Đường Oản lên xem.

Phát hiện bên trên vậy mà có vô số vết sẹo mờ, còn có cả những vết thương chỉ vừa mới đóng vảy không lâu.
Mẹ Mộ không nói lời nào, đầu mày bà ngày càng nhíu chặt, bàn tay nắm lấy tay Đường Oản bất giác càng siết chặt hơn.
Đường Oản không hiểu, sao biểu hiện của người phụ nữ này lại kỳ lạ đến vậy?
Mẹ Mộ đứng lên muốn rời đi, trước lúc đi còn không quên quay đầu dặn dò cô một tiếng: "Oản Oản tắm sạch sẽ rồi xuống ăn cơm nhé!"
Cô ngồi im trên giường, nhỏ giọng đáp lại: "Vâng ạ!"
Đợi đến khi cánh cửa đóng lại, đôi mắt Đường Oản dần trở nên thẫn thờ.

Có phải vừa rồi bà ấy thấy vết thương trên người cô, thế nên cảm thấy ghét bỏ rồi không?
Đường Oản cúi gằm mặt, trước mắt bắt đầu nhoè đi.

Hàng nước lạnh ngắt thi nhau rơi xuống, in vào mu bàn tay cô.
.........
Kể từ khi Đường Oản thay đổi thân phận mới.

Không còn là côi nhi bị người người ghét bỏ nữa, không biết đã có bao nhiêu chuyện xảy đến.
Ngày mẹ Mộ thấy vết thương hằn trên cơ thể Mộ Oản, bà đã tức giận đến mức khiến cả côi nhi viện kia bị phá dỡ.
Nhà họ Mộ tiếng tăm tốt đẹp, là gia đình kiều mẫu trong giới kinh doanh khiến bao người ngưỡng mộ.
Họ Mộ nắm giữ thị trường kinh doanh trong và ngoài nước, không ai là không biết tới.
Nhưng trái với những gia đình hào môn thường thấy, bọn họ sống không phô trương hay hoa mĩ.

Chỉ bình phàm như nhiều gia đình tầm trung khác.
Ngày Mộ Oản được đưa về, cô còn biết gia đình này không chỉ có hai người.

Mà còn có một cậu con trai nữa.
Chỉ là cô chưa từng thấy hay gặp mặt qua, bố mẹ Mộ cũng rất ít khi nhắc đến người anh em kia trước mặt cô.

Biết rõ bản thân không có quyền hạn, được bọn họ cho chỗ ăn chỗ ở.

Đương nhiên Mộ Oản tuyệt nhiên im lặng, bỏ những gì mình biết ngoài tai.
Nếu bố mẹ Mộ không muốn cho cô biết, nhất định là có lý do.
.........
Đường Oản ở nhà họ Mộ được một tuần, tên vừa vặn đổi thành Mộ Oản.
Còn được cha mẹ Mộ công bố trong ngoài cho tất cả mọi người biết.

Bọn họ vừa nhận nuôi một bé gái xinh xắn, sau này chính là vị tiểu thư duy nhất của nhà họ Mộ.
Trong bữa tiệc chào mừng thành viên mới trong gia đình là cô.

Rốt cuộc Mộ Oản đã gặp được người anh kia.
Dưới ánh đèn vàng rực rỡ từ đèn chùm chiếu rọi, cậu nhóc Mộ Đông Phong ngồi trên khán đài.

Bộ vest màu đen bắt mắt cùng gương mặt tuấn mĩ đã khiến cô không cách nào rời mắt khỏi dù chỉ là một khắc.
Bàn tay anh ấy lướt như bay trên phím đàn, đi đến đâu liền để lại thanh âm trong trẻo động lòng người.
Trước sự hò reo của rất nhiều người, Mộ Đông Phong vẫn bình thản.

Trên mặt còn lộ ra vẻ đắc ý kiêu ngạo.
Đứng giữa dòng người, Mộ Oản thấy bản thân mình lúc đó vô cùng nhỏ bé.
Mộ Đông Phong cách xa cô đến vậy, cho dù Mộ Oản có đi trăm ngàn dặm, hay chỉ cần tiến lên thêm một bước, vẫn cảm thấy không cách nào chạm đến người ưu tú như anh ấy.
Thời khắc nhìn thấy Mộ Đông Phong, từ trong trái tim Mộ Oản không biết hạt giống nhỏ đang bắt đầu nảy mầm, cứ thế chậm rãi bén rễ tình.


Khảm vào nơi sâu nhất trong trái tim cô...
Đợi đến khi Mộ Đông Phong đàn xong bản nhạc nọ, anh ấy đứng lên cúi chào mọi người.

Ánh mắt lạnh lẽo lướt qua Mộ Oản một cái, sau đó lập tức rời khỏi người cô.
Mộ Oản bị nhìn mà sởn gai ốc, cảm thấy rõ ràng Mộ Đông Phong không thích mình.

Sau này chỉ sợ sống cùng một nhà mà nhìn mặt thôi cũng là chuyện khó khăn.
Hôm ấy trong bữa tiệc, mọi người cười nói vui vẻ.

Mộ Oản lại trốn ở một góc gặm đùi gà, bên miệng dính đầy dầu mỡ, ngay cả chiếc váy công chúa trên người cũng sớm bị cô chùi mỡ vào đến nhăn nhúm rồi.
Mộ Oản không biết đã ăn những gì, bởi cô ăn bao nhiêu vẫn cảm thấy chưa đủ no.

Còn chẳng thèm quan tâm đến hình tượng nhị tiểu thư nhà họ Mộ nữa, hình ảnh vừa tùy tiện vừa khó coi.
Cô cứ mải mê như vậy, lại không để ý có ánh mắt sắc lẹm đang nhìn mình chằm chằm ở phía sau.
Người đó nhìn Mộ Oản rất lâu, ngay cả khi cô ăn từ bàn này sang bàn khác vẫn luôn dõi theo không rời.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương