"Luôn khóc, khóc đến mắt ta mệt quá." Ta được sẹo ca cõng đi đưa tay xoa mắt, đi từng bước một trên con đường mòn giữa núi. Ta hiện tại coi như thật sự hóa thân thành một kẻ mít ướt rồi, càng ngày càng biết khóc, muốn khóc sẽ khóc, thích làm sao khóc liền khóc như thế, nước mắt muốn không rơi liền đọng lại, muốn rơi liền rơi, ta quả thật đã luyện công phu khóc luyện tới xuất thần nhập hóa.

A Tam cùng Lục Trúc đi theo phía sau chúng ta, cũng một bọn họ phải truy tìm, cố chấp đuổi theo chúng ta tới nơi này như vậy.

Lục Trúc rất là uất ức nhìn ta, điều này làm cho ta mãnh liệt muốn ấn đầu nàng xuống đất, nhắm mắt làm ngơ. Ta mới không nợ nàng cái gì, hơn nữa, ta chính là chưa từng nói để cho nàng đi theo bên cạnh ta.

"Tiểu thư, làm sao ngươi có thể vô tình như vậy!"

Đối mặt với sự lên án của Lục Trúc, câu trả lời của ta là đưa ra ngón út, móc móc lỗ tai.

"Hiện tại chúng ta muốn đi đâu?" A Tam hỏi.

Ta ngước đầu suy nghĩ một chút, nghĩ tới hướng đi của kịch tình, mấy người sau sẽ ở nơi nào. Hiện tại ta có mục tiêu, sẽ không muốn sống cuộc sống thôn xóm an tĩnh nữa. Ta có mục tiêu, có truy cầu, có ý chí chiến đấu, có ngày mai, có tương lai. Vì những thứ này, ta nhất định phải chủ động ra tay.

Thời điểm ta muốn chuyện, lỗ tai tự động loại bỏ lời nói dài dòng Lục Trúc nói bên tai ta.

"Tiểu thư, ngươi đều không biết, lúc ba tuổi ta liền bị bán vào nơi kia, trừ phục vụ người căn bản cũng không biết đi nơi nào. Hơn nữa ta thời gian dài sống ở trên thuyền, ngươi thoáng chốc đặt ta đến trên mặt đất, bảo ta một mình sống thế nào. Ta trừ một con đường chết căn bản là không có đường có thể đi, A Tam cũng thế, căn bản không ra khỏi cửa xa như vậy, chúng ta căn bản không cách nào sống một mình!" Trong những câu chữ sống không nổi của Lục Trúc tràn đầy lên án, nhưng ta nghiêng đầu nhìn nàng, bộ dạng vui vẻ của nàng thật sự khiến cho ta rất khó đem nàng liên hệ cùng ba chữ "Sống không nổi".

Lục Trúc trừ ánh mắt vô cùng buồn bã ra, khí sắc tốt, trung khí đủ, đi đứng còn nhanh hơn so với trước kia, nếu không ta cũng sẽ không bị nàng bắt lại. Ta thở dài, bộ dạng mở mắt nói mò này làm sao giống như đã từng thấy ở đâu? Ta từng làm như vậy sao? Ta thế nào không nhớ rõ.

Ta làm như không nghe thấy nàng nói, giơ ngón tay bắt đầu đếm. Hiện tại tạm thời đã giải quyết xong nam vai nam chính, như vậy vẫn còn dư lại năm. Tài tử, Tướng quân, thần thâu, một vị Vương khác họ, Hoàng đế. Tiếp đó, ta nên giải quyết ai trước đây? Trong năm người này, dường như tài tử là yếu nhất, đầu tiên, hắn không biết võ công, tiếp theo, hắn không có thế lực không có lực công kích.

Tốt lắm, liền quyết định là hắn rồi.

Sau khi nghĩ xong, ta đối diện với bầu trời rực rỡ cười một tiếng, tựa như có lẽ đã đoán được tương lai bi kịch của vị tài tử này.

Tài tử này, có danh xưng là người thông minh nhất thiên hạ, là một thế gia công tử, hơn nữa, còn là Kinh Thành đệ nhất mỹ nam tử, cũng là một mỹ nam tử vô cùng thần bí, đồng thời còn là một người coi tình yêu là trên hết. Lấy sự thông minh của ta, thật sự là không nhìn ra hắn có bao nhiêu thông minh, nhưng sự thông minh tài trí của hắn từng được đương kim hoàng thượng khen ngợi, chỉ thiếu ban thánh chỉ cho người trong thiên hạ cùng biết.

Vị tài tử này, yêu bạch y, cả ngày cầm một chiế quạt bạch ngọc, tài hoa hơn người, mặc dù không như Nam Cung Tra cả ngày yêu thích dâm thơ, nhưng cũng không kém. Vị thiên hạ đệ nhất thông minh này thời điểm gặp nữ chính, là thời điểm hắn mộc mạc nhất, khi đó hắn không có hào quang thế gia công tử, thoạt nhìn chỉ là một tiên sinh dạy học đơn giản, chỉ là một thân bạch y này, luôn khiến cho hắn thoạt nhìn bồng bềnh như tiên.

Tình huống hắn gặp nữ chính là như vậy, khi nữ chính bị sát thủ số năm gì gì đó, bị Vương gia đi tìm nàng nhìn thấy. Vương Gia lập tức cảm thấy nữ chính phản bội hắn, hắn giữ nữ chính bên cạnh, bắt nữ phụ tới, lăn lộn trên giường ngay trước mặt nữ chính. Nữ chính khi đó còn có mang hài tử của số năm, bị lăn qua lăn lại như vậy, thiếu chút nữa xảy mất hài tử của số năm.

Ngược tâm nữ chính, nữ chính không chịu nổi, dĩ nhiên lại chạy trốn. Nữ chính này, không phải hèn nhát tiếp nhận chính là ngang bướng chạy trốn, quả thật ta nhìn không được, cũng may, ta không phải nàng.

Theo như nguyên kịch tình, lúc này nữ chính đang nhếch nhác chạy trốn thì chạy trốn tới một thôn nhỏ. Trước khi nàng bị chết đói, nàng được một nam nhân độc thân cứu, người này, chính là thiên hạ đệ nhất thông minh ẩn trốn ở trong thôn nhỏ.

Lúc này tài tử bị tổn thương tình cảm vô cùng nghiêm trọng, ẩn trốn trong thôn nhỏ này làm tiên sinh dạy học, dần dần chữ lành vết thương. Sau khi cứu nữ chính không nơi nương tựa, hắn liền thu lưu nữ chính thoạt nhìn rất đáng thương, cho nàng một chỗ ở. Nữ chính dĩ nhiên là cực kỳ cảm kích hắn, bởi vì nàng khi đó là nữ tử có thai, không làm được những thứ khác, rồi lại không muốn ăn không uống không, nói muốn chăm sóc cuộc sống thường ngày cùng ba bữa cơm cho tài tử để báo đáp hắn.

Tài tử vừa bắt đầu thì kiên định cự tuyệt, nhưng nữ chính cũng vô cùng kiên trì, không lâu lắm tài tử liền mềm lòng, đón nhận sự chăm sóc của nữ chính.

Nữ chính là một nữ nhân vô cùng xinh đẹp, trải qua nhiều chuyện như vậy, khiến cho khí chất của nàng rất đặc biệt, rất có sức hút với nam nhân, khi nàng tỉ mỉ chăm sóc tài tử, tài tử từ từ động lòng, nhưng tài tử cũng không cho rằng mình yêu nữ chính. Nhưng, đối với nữ chính mà nói, tài tử là nam nhân tốt nhất nàng đã gặp, hơn nữa là người vô cùng dịu dàng, là một loại dịu dàng thư sinh thức lễ độ.

Thời điểm nữ chính đang chăm sóc tài tử, càng ngày càng có cảm tình với tài tử, hơn nữa tài tử còn vô cùng có tài hoa, nội tâm nữ chính cũng không lâu lắm liền luân hãm. Lúc này, tài tử lại nói cho nàng biết, hắn có người yêu, hắn yêu biểu muội của mình.

Đó là một nữ nhân khác hoàn toàn sự ôn nhu của nữ chính, nàng ngây thơ động lòng người, ngây thơ lãng mạn. Nàng thích tài tử mặc bạch y, vì vậy y phục của tài tử cũng chỉ còn lại màu trắng, nàng thích bộ dáng tài tử cầm quạt Bạch Ngọc, vì vậy tài tử liền quạt không rời tay, nàng thích tài tử đọc thơ, vì vậy tài tử liền vô cùng cố chấp với những câu thơ kia.

Sau khi nghe tài tử nói như vậy, nữ chính hiểu, là mình đơn phương yêu mến. Nữ chính vốn cũng không phải là người dũng cảm, chỉ có thể yên lặng thích tài tử, yên lặng làm mọi chuyện cho hắn, yên lặng nỗ lực vì hắn. Rốt cuộc, tâm của tài tử cũng buông lỏng.

Hắn nói cho nữ chính, một năm trước, hắn thích chính là biểu muội phản bội hắn, gả cho người khác, vì vậy hắn mới tới đây. Nhưng sau khi gặp nữ chính, hắn tìm về vui vẻ đã lâu không còn. Hắn quyết định quên đi, lần nữa bắt đầu cuộc sống thật tốt. Sau ngày nói như vậy, tài tử mặc vào y phục màu lam, buông cây quạt xuống, giống như là biến thành người khác, bắt đầu từ từ đáp lại nỗ lực của nữ chính.

Thời điểm đứa nhỏ trong bụng nữ chính được năm tháng, tài tử quyết định thành thân cùng nữ chủ, hắn muốn cho đứa nhỏ của nữ chính một gia đình hoàn mỹ. Hắn cũng không ngại quá khứ của nữ chính, hắn muốn chăm sóc thật tốt nữ nhân vừa đáng thương vừa đáng yêu này. Nữ chủ sướng đến phát rồ rồi, cho là mình rốt cuộc tìm được hạnh phúc sau cùng, cho dù cuối cùng vẫn sống trong thôn nhỏ này nàng cũng rất thỏa mãn.

Khi đó, tài tử còn chưa nói cho nữ chính biết thân phận thật sự của hắn, nữ chính cũng chỉ cho rằng hắn là một thế gia công tử, bởi vì tổn thương chuyện tình cảm mới có thể đến thôn xóm này. Khi hỉ phục của bọn họ làm xong, đã thử qua, chỉ chờ ngày thành thân đến, biểu muội của tài tử xách hàng trang chạy đến tìm tài tử.

Biểu muội nói, cuộc sống gia đình của nàng có vấn đề đã tan vỡ, nàng hiện tại không có đường thể đi. Biểu muội nói, nàng chọn gả cho người khác, hoàn toàn là cha nàng bức bách, cha nàng coi trọng lợi ích của người nàng gả cho, nàng vô cùng khổ sở, nàng vẫn thích tài tử. Biểu muội nói, sau khi nàng gả đi chịu hết ngược đãi, chồng của nàng là một bệnh quỷ, thành thân không bao lâu liền chết, người nhà của người nọ cũng làm sai việc mà cả nhà ngồi xổm đại lao.

Biểu muội nói, nàng không có chỗ có thể đi, không thể làm gì khác hơn là tìm đến tài tử. Biểu muội nói, tài tử là chỗ dựa duy nhất của nàng, không có hắn, nàng không biết nên sống như thế nào nữa.

Lần này, sự tồn tại của nữ chính là bất tiện. Lần này, tài tử không biết làm sao rồi. Nhưng hắn vẫn nói với nữ chính, hắn nhất định sẽ thành thân cùng nàng, xin nữ chính tiếp nhận biểu muội hắn vào ở, làm thành biểu muội của mình mà chăm sóc, nữ chính. . . . . . Đồng ý.

Tài tử bảo đảm cùng nữ chính, bây giờ hắn đã yêu nữ chính, nhưng bởi vì nói như vậy, hắn là người phản bội biểu muội, hiện tại hắn rất áy náy với biểu muội, muốn sau này hảo hảo chiếu cố nàng, nữ chính. . . . . . Đồng ý.

Chắc hẳn phải vậy, lấy tính chất của văn này, biểu muội, chính là. . . . . . Không phải người tốt.

Nguyên lai, là biểu muội coi trọng lợi ích của người ta, tự mình lựa chọn gả đi, nhưng đối phương là một bệnh quỷ, chết rồi, mà nhà nàng lại đã tan hoang, nàng liền muốn ăn xong tìm đến tài tử. Tài tử thế nào cũng là thế gia công tử, hơn nữa, vẫn là vì nàng mới rúc vào trong thôn, biểu muội dĩ nhiên là ôm 100% lòng tin, tài tử nhất định sẽ tiếp nhận nàng, đem nàng trở về cuộc sống giàu có.

Nhưng biểu muội tới nơi này rồi mới khiếp sợ phát hiện, trước mặt nàng xuất hiện đá cản đường -- nữ chính!

Lập tức , biểu muội đem nữ chính trở thành cái đinh trong mắt cái gai trong thịt, hận không thể trừ khử cho thống khoái. Hơn nữa, lúc này nữ chính còn mang thai một đứa bé, tài tử cũng không nói cho nàng biết đứa bé không phải là của hắn. Cứ như vậy, nữ phụ hiểu lầm thật sâu, càng thêm hận nữ chính thấu xương.

Biểu muội giả vờ ủy khuất ở lại, ủy khuất lấy lòng nữ chính, ban đầu nữ chính không hề hoài nghi nàng có động cơ gì, sau khi tài tử nói như vậy, nàng cũng nghĩ tới tiếp nhận biểu muội này. Hơn nữa tài tử đã nói với biểu muội, hắn quyết định thành thân cùng nữ chính, không thể ở cùng biểu muội, nữ chủ đối với lời nói của tài tử rất tin tưởng.

Chỉ là, nữ phụ làm sao có thể thật lòng lấy lòng nàng.

Rất nhanh, trên tay nữ phụ liền bắt đầu xuất hiện vết thương phong phú, bị phỏng, vị véo, vết thương nho nhỏ tỉ mỉ. Biểu muội cố ý khiến tài tử phát hiện ra khi rót trà cho hắn, khi tài tử hỏi tới còn nói không có gì, không để cho tài tử hỏi tới, lại có nhiều lần, cố ý khi rót trà cho nữ chính, đem nước trà nóng rót lên mu bàn tay mình, nàng bị phỏng nước mắt lưng tròng, lại nói là mình thiếu thận trọng, không trách nữ chủ không giữ vững cái chén.

Một màn này, vừa đúng va vào trong mắt tài tử.

Hiển nhiên, tài tử căn bản không muốn hỏi nữ chính có phải là cố ý hay không, hắn lôi kéo biểu muội liền nói với nữ chính, hắn đã đồng ý thành thân cùng nữ chính như vậy, nữ chính không cần vì ghen tỵ mà tổn thương biểu muội khắp nơi! Nói xong, hắn liền kéo tay biểu muội đi ra ngoài, lưu lại nữ chính ngu ngay tại chỗ.

Tối hôm đó, tài tử rất khuya mới trở về. Lúc hắn trở lại, mặc lại bạch y, cầm lại quạt bạch ngọc. Khi nữ chính cho là tài tử quyết định để cho bọn họ kết thúc, không thành thân, tài tử nói cho nàng biết, hắn sẽ thành thân. Nhưng muốn nữ chính đừng làm khó biểu muội của hắn nữa, hắn sẽ tự mình chăm sóc biểu muội, đem biểu muội an trí ở bên ngoài.

Nữ chính dĩ nhiên là lại bị hảo hảo một phen ngược tâm, muốn giải thích, lại phát hiện tài tử này đều không chịu nghe nàng, từ trong lòng cảm thấy nàng bởi vì ghen tỵ thành cuồng mà làm những chuyện ác độc kia. Giải thích không được nữ chính chỉ có thể một mình khóc thút thít, nhưng tài tử không có bao nhiêu thươnh tiếc đối nàng, bởi vì hắn xoay người lại đi ra ngoài rồi, đi an ủi biểu muội mấy ngày nay bị nữ chính tổn thương.

Bởi vì tài tử vẫn quyết định thành thân, hắn biết đột nhiên không thành thân đối với nữ chủ mà nói là tổn thương cỡ nào, hắn là người dịu dàng, tự nhiên sẽ không tổn thương nữ chủ như vậy, cho dù trên thực tế đã tạo thành tổn thương. Bởi vì quyết định của tài tử, biểu muội vẫn không thể dừng lại việc tổn thương nữ chính.

Một ngày nào đó, biểu muội đột nhiên hẹn nữ chính ra ngoài, nữ chính cũng muốn nói mấy chuyện trước kia cùng biểu muội, vì vậy đi ra ngoài.

Nhưng nàng thật là không ngờ biểu muội mang theo dao găm, đâm nữ chính một đao, liền đâm vào trên bụng nữ chính. Đứa bé bị đâm một đao, nữ chính lần đầu tiên nổi điên, giành lấy dao trong tay nữ phụ, giơ lên, đâm về phía biểu muội.

Nhưng động tác nàng giơ con dao đầm đìa máu tươi kia lên lại bị tài tử vội vàng chạy tới nơi này nhìn thấy. Tài tử cho là nữ chính phát rồ, muốn giết biểu muội. Hắn kêu to khiến nữ chính dừng tay, vọt tới, đáng tiếc vẫn chậm, dao găm đã đâm vào trong thể thể biểu muội.

Mắt tài tử lập tức đỏ lên, dùng sức đẩy nữ chính, nhìn cũng không nhìn nữ chính một cái, ôm nữ phụ bị trọng thương rời đi, ngay cả một ánh mắt cũng không cho nữ chính. Hoàn toàn bỏ qua hạ thân nữ chính nhuốm máu, hoàn toàn bỏ qua chuyện đứa nhỏ của nữ chính bị nữ phụ đâm.

Tài tử thậm chí không muốn cho nữ chủ một ánh mắt, ôm biểu muội xoay người rời đi.

Hắn ước chừng hầu bên cạnh biểu muội nửa tháng, chăm sóc thương thế của nàng, đảm bảo với biểu muội, sẽ không thành thân cùng nữ chính nữa, người hắn muốn cưới, là biểu muội, hắn sẽ đi nói với nữ chính hủy bỏ chuyện chung thân của bọn họ, hắn thất vọng cực độ với nữ chính. Kết quả, chờ hắn trở về nhìn nữ chính, lại thấy bụng nàng đã phẳng, cùng đôi mắt tràn đầy hận ý của nàng.

Cá nhân ta cảm thấy, nếu như đôi mắt của tài tử không phải trang sức, liền không có khả năng không nhìn thấy vết thương trên người nữ chính, cho nên nói, hiểu lầm như vậy thật vô cùng. . . . . . Thần kỳ.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương