Khi Nam Tiêu Tương Gặp Phải Nữ Tấn Giang
-
Chương 25
Thực ra, giả bộ X giả bộ thánh mẫu giả bộ thủy tiên cũng là kỹ thuật, nhưng vì tương lai tốt
đẹp mà quang minh của ta, ta đành đạo nghĩa không thể chùn bước! Nhưng
sau khi làm bộ xong, còn có rất nhiều sự việc kế tiếp cần phải giải
quyết, ví dụ như nha đầu bên người ta. Người càng tiếp xúc với ta, càng
có thể phát hiện nhiều vấn đề và điểm đáng ngờ trên người ta. Đối với
việc này, ta đa phần không đáp lại, cho dù thấy ánh mắt nghi hoặc của
nàng cũng làm như không thấy.
Đã thấy quá nhiều tiết mục thiếp thân nha hoàn xoay người thành tình địch, bình thường ta không thân cận với nha đầu bên người. Cho dù biểu hiện của nha đầu Lục Trúc không tệ, thấy rất nhiều, lại không nói nhiều, rất có ánh mắt. Trời sinh ta đã không có cảm giác an toàn với thế giới này, phòng bị nhiều một chút cũng là bình thường.
Lúc này, ta đang làm một chuyện rất có ý nghĩa, mà Lục Trúc cũng đang làm một chuyện rất có ý nghĩa, ta viết nàng tuyển chọn.
Ta đang chép thơ, ta viết gần hết tuyệt thi tuyệt cú trong đầu lên giấy. Ngoại trừ lúc bắt đầu cầm bút, chữ viết có phần thê thảm không nỡ nhìn, nhưng xúc cảm luyện mãi cũng luyện ra, chữ viết xinh đẹp, nhìn còn có chút khí khái. Luyện chữ không thể gấp gáp, dù sao ta đã không cầm bút thật lâu, quan trọng là thơ.
Mấy hôm trước, ta cúng viếng nha hoàn Xuân Mai rồi trở về, tú bà quả nhiên lôi kéo ta thương lượng muốn kiếm tiền thế nào, vốn ta hẳn nên nàng nói gì thì làm cái đó, nhưng lần này ta phản đối ý tưởng của nàng. Nàng muốn lợi dụng khuôn mặt này, dáng người này, sự tài hoa ngụy trang này của ta để đẩy ta lên chỗ cao, giai đoạn trước làm xiếc bồi rượu, đương nhiên, khách nhân phải chọn kỹ lựa khéo.
Sau khi nhân khí của ta lên đến mức cao nhất, vậy thì ngay cả cơ thể của ta nàng cũng bán đứng, cho nên, ta phải phản đối, phải ngăn cản.
Ta không muốn đi bán mặt, rất không muốn. Ngẫm lại thân phận công chúa của ta, nếu ở trong tiểu thuyết bình thường, cho dù là công chúa, ở tại nơi này, cho dù không bị người chạm qua cũng đã mất trong sạch. Nhưng đây không phải tiểu thuyết bình thường, cho nên ta không cần lo lắng trong sạch hay không, bởi vì không ai để chuyện này ở trong lòng.
Nhưng là, cho dù như vậy, ta cũng không muốn lộ khuôn mặt tác giả thiết định ra ngoài.
Thứ nhất, khuôn mặt này quá đẹp, ngoại trừ mười nam nhân không thể nhất kiến chung tình với ta, khuôn mặt này đối với người thường có lực hấp dẫn trí mạng, thật dễ dàng đạt tới hiệu quả gặp qua là không quên được. Một khi khuôn mặt của Thược Dược bị người nhớ kỹ, khi ra ngoài làm loạn bị người khác nhận ra thì làm sao bây giờ.
Phía trên đã nói, tên của ta có thể đổi, nhưng mặt không thể, ta cũng không muốn bị sẹo ca chỉnh dung ba lần một ngày. Vì thế ta chỉ có thể nghĩ cách giấu mặt, lộ ra đôi mắt đã là cực hạn rồi.
Vì giấu kín mặt ta, ta bắt đầu ra sức lừa dối tú bà, nam nhân đều là sinh vật có lòng hiếu kì rất nặng, ta liền xuống tay từ điểm đó, trước tiên để ta che mặt hào phóng đi ra ngoài một vòng, mang theo mạng che mặt vừa đàn vừa múa, đàn cho người khác một ấn tượng khắc sâu, hát cho người ta nghe một lần là không thể quên, danh khúc có thể truyền lưu thì cứ truyền lưu.
Tuy rằng ta che mặt, nhưng cũng mơ hồ thấy được, để mọi người biết ta là nữ tử tuyệt sắc, hơn nữa còn vượt xa toàn bộ nữ tử trên thuyền hoa, ngay cả hoa khôi danh kỹ danh tiếng bên ngoài cũng bị lần đầu tiên lên sân khấu của ta cướp đi hào quang. Tiếp theo, ta định ra một quy củ nghiêm khắc, vì không làm thất vọng thanh danh tài nữ mà tú bà cho ta, ta liền truyền nó ra ngoài.
Muốn gặp ta, có thể, xuất ra bản lĩnh, thơ ca, văn thơ đối ngẫu, đấu lại được thơ của ta, liền gặp một lần, đấu được văn thơ đối ngẫu của ta, cho thấy dung mạo của ta, đấu được cầm của ta, vậy tiếp một buổi tối. Nếu cầm kỳ thi họa đều thắng ta, tiếp xúc tứ chi một chút cũng được.
Hơn nữa, ta không quan tâm xuất thân, khách nhân chỉ cần có tài hoa là được!
Ban đầu tú bà còn lo lắng, sợ ta làm vậy sẽ dọa chạy người, dù sao, đấu thơ phải giao tiền trước, đấu văn thơ đối ngẫu, cũng phải giao tiền trước. Nhưng mà, nếu đối phương thắng, có thể lấy lại một nửa số tiền, ta phải tiếp hắn. Nhưng nếu thua, khách nhân phải trả gấp đôi, điều này có lợi cho ta, cũng vô cùng nguy hiểm.
Nguyên nhân ta dám làm như thế chính là vì một vị nữ cường nữ chính trong tiểu thuyết Tiêu Tương từng làm như vậy, mà thứ ta nhét trong đầu rất nhiều, xem như không cần uổng phí? Cho nàng đạo văn mà không cho ta đạo, ta cũng quá mệt. Trước kia là nữ phụ còn chưa tính, mà hiện tại tuy ta không hay ho một chút, dầu gì cũng là nữ chính. Nên chỗ cực tốt của nữ chính, ta nhất định đều có, ngoại trừ nam nhân.
Mà đám người Lý X Đỗ X bị ta đạo văn thảm hại, ta có sự kính ý cao thượng với trí tuệ của bọn họ. . . Đều bị đạo văn thành cái sàng, ta còn đâm bọn họ một cái lỗ.
Tú bà không lo lắng bao lâu, rất nhanh liền vui vẻ quá mức, kẻ ngốc tiến lên nối nghiệp còn nhiều, không làm thịt thì thật phí phạm, hơn nữa đa số người đều thua ở đợt đấu thơ đầu tiên.
Điều này khiến ta thành công bảo vệ sự thần bí, còn buôn bán lời một khoản.
Thấy tiền cảnh tốt như vậy, tú bà nhanh chóng không thỏa mãn, phí dụng đấu thơ thêm rồi lại thêm, từ bạc trắng đến hoàng kim, chỉ tăng không giảm. Nhưng lại cố ý thả lời, trên đời này, người muốn gặp Thược Dược rất nhiều, nhưng nhìn thấy nàng, cũng chỉ có thể đếm trên năm đầu ngón tay, thật sự là đáng thương.
Hiện tại ở trên thuyền, bạc kiếm vài ngày còn nhiều hơn kiếm vài năm, tú bà vui vẻ hỏng rồi, thấy ta liền một tiếng nữ nhi thân ái, ta nghe mà tóc gáy toàn thân dựng thẳng.
Thanh danh của ta lan truyền, tài tử các nơi đều chạy tới, muốn đấu với ta một trận, nhưng mà, tất cả bọn họ đều thua dưới váy của 500 thủ thơ Đường, nằm ngửa. Người tới càng nhiều, thanh danh của ta truyền càng xa. Rất nhanh, ta có danh hào đệ nhất hoa khôi, hơn nữa ta còn là tài nữ hoa khôi thần bí nhất trong lịch sử.
Không chỉ nam nhân đấu với ta, ngay cả nữ nhân cũng đến đây, thanh thế quá lớn, hại ta có phần không chống chọi được, thiếu chút nữa cuốn gói rồi nhảy sông chạy trốn. Nếu không phải thủ vệ ngày càng nghiêm mật, ta sẽ chạy thật. Nói về thủ vệ nghiêm mật, cũng là vì thanh danh chọc họa. Có chút tiểu nhân không gặp được ta ngoài sáng, sẽ đến ám, mỗi buổi tối đều có nam nhân muốn lén lút tới phòng ta.
May mà ta đã có phòng bị, phòng trong thuyền hoa lại không ít, gần như ngày nào ta cũng đổi phòng ngủ, các cô nương khác thấy mà hâm mộ ghen tị hận. Mà mấy ngày qua, ngoại trừ viết một ít thơ và câu đối, ta rất ít khi ra ngoài.
Ánh mắt Lục Trúc nhìn ta từ nghi hoặc dần dần biến thành sùng bái, gặp qua làm nghề này vơ vét tiền, cũng chưa thấy ai vơ vét nhiều đến vậy, gặp qua người nở mày nở mặt, nhưng những người đó nở mày nở mặt là dựa vào nam nhân! Đi theo ta, Lục Trúc cứ chọn mấy nam nhân, tiết lộ chút sở thích của ta, hầu bao của nàng có thể đầy lên nhanh chóng, còn có thể trở về đổi hầu bao để kiếm tiếp. Ở trong toàn bộ thuyền hoa, trong toàn bộ nha hoàn, số tiền nàng kiếm được, còn vượt qua nhiều cô nương bán mình.
Hơn nữa, nàng thấy tốc độ viết thơ của ta. . . Quả thực là không người nào có thể có, vì thế sùng bái còn có chút thần thánh hóa.
Chép chép, lôi những thứ có trong đầu ra là được, đương nhiên rất nhanh.
Hiện tại, trong phòng ta cũng có mấy thùng tiền tài, đây đều là của riêng ta, của tú bà thì có lẽ đã thành núi nhỏ rồi. Hiện tại ta định mang mấy thứ này ra ngoài, đổi thành ngân phiếu, loại mà có chi nhánh trên cả nước. Nhưng vấn đề là, ta phải đem ra ngoài thế nào để thần không biết quỷ không hay?
Có số tiền này, ta có thể tìm một chỗ ẩn cư qua ngày rồi không cần làm gì, kẻ ngốc mới thanh cao cái gì cũng không cần rồi chạy không. Nhưng mà, nếu thật sự không mang đi được, ta cũng không phải người có lòng tham.
Mấy ngày này hầu như Nam Cung Tra ngày nào cũng đến, nhưng đa phần đều là vui vẻ đến, thất bại đi về. Ta vui vẻ, nhường hắn một chút, thơ hắn đấu lại ta thì có thể tiến vào luận bàn từ thi từ ca phú cho đến triết học nhân sinh cùng ta, ta thuận tiện làm bộ thân bất đắc dĩ, ưu thương đối nguyệt một phen, sau đó lại dùng văn thơ đối ngẫu tiễn hắn ra ngoài.
Nếu ta vui vẻ hơn một chút, có thể gắng gượng từ thi từ ca phú tới triết học nhân sinh cùng hắn, lại hát hai bài, sau đó dùng văn thơ đối ngẫu tiễn hắn ra về. Hắn nhìn thấy, sờ không tới, tâm lý tới gần không được, mỗi lần ta đều nắm chắc, khiến hắn từ có chút hứng thú đối với ta tới nhịn không được muốn tiếp xúc, lại đến một ngày không thấy, không nói một câu, không luận bàn thi từ liền cảm thấy cả người không thoải mái.
Thấy hắn đến càng ngày càng nhiều, càng ngày càng đúng giờ, tâm lý của ta, miễn bàn là mùi vị gì rồi.
Hắn nhiều lần nói với tú bà muốn chuộc thân cho ta, đây là ta nghe nói, có một lần Lục Trúc nghe thấy đối thoại của hắn và tú bà, còn cố ý nói cho ta. Nha đầu kia vô cùng không muốn ta rời khỏi đây, ta rời khỏi, cũng có nghĩa là hầu bao của nàng rất khó đầy. Hiện tại tú bà càng là chết cũng không buông tha ta, cho dù đối phương dụ dỗ lừa gạt cũng không buông tay.
Nhưng mà, hiện tại ta cảm thấy, nàng sắp phải buông tay rồi. Bởi vì Nam Cung Tra là ai? Hoàng thương! Quen biết nhiều quan lại, cho dù tú bà có chút quan hệ ở đây, cũng không đấu lại hắn. Cho nên ta chờ, nhìn hắn đưa ta sạch sẽ ra ngoài thế nào. Hắn cũng không nói ra chuyện muốn giúp ta chuộc thân, không biết là vì muốn cho ta kinh hỉ hay là có an bài khác, có lẽ còn có điều bất lợi đối với ta.
Ta không phải là người lẳng lặng chờ đợi an bài, vì thế ta phải hai tay chuẩn bị. Ta cảm thấy, ta muốn ra ngoài đi dạo, mà không phải buồn bực ở trong này. Sau khi quyết định, ta viết thi từ mới, vụng trộm nhét chút bạc trong ngực, tính toán ra ngoài tìm một chỗ chôn, ta từ từ vận chuyển mỗi ngày, dù sao cũng phải mang ra ngoài một ít.
Tuy rằng cách làm của ta rất ngốc, nhưng dùng phương pháp này ta mới cảm thấy an toàn.
Ta nhét bạc trong ngực, hơi ngụy trang một chút, mang theo Lục Trúc xuống thuyền hoa, tuy tú bà tìm càng nhiều người bảo hộ ta, trông coi ta, nhưng những người này đều là mới tới, ta muốn lén lút giấu vài thứ cũng không khó. Cho dù là Lục Trúc, việc ta không muốn để nàng biết thì nàng cũng không có cách nào biết được.
Trên đường thật náo nhiệt, nhốn nha nhốn nháo, đường đi có rất nhiều nữ hài trẻ tuổi, đa số các nàng lấy khăn che mặt, cố tình thần bí, nhưng cố tình không có người có chút hứng thú gì với tướng mạo của các nàng. Đây là xu hướng mới, từ khi có vị hoa khôi thần bí mĩ mạo vô song, tài hoa tuyệt diễm, suốt ngày che mặt, nữ nhân trẻ tuổi bên ngoài cũng học theo, mang khăn che mặt, che khuất mặt, tăng thêm độ thần bí, lại không để người nhìn thấy diện mạo của mình.
Nhưng là, làm vậy vô cùng nguy hiểm, bởi vì rất dễ bị người bắt cóc bán đi! Cho nên, người thông minh một chút thì không nên bắt chước một cách mù quáng, nữ hài trẻ tuổi nên đứng ở trong khuê phòng thì đứng trong khuê phòng, không nên tùy tiện ra ngoài.
Trên đường có nữ nhân mang khăn che mặt, đối với ta mà nói thì cũng thật tiện lợi, cùng là khăn che mặt, ta mặc bình thường, trên đầu cũng không có thứ gì, ngay cả Lục Trúc cũng trang điểm bình thường, ta không ngẩng đầu nhìn lung tung cũng hạn chế khả năng bị người nhận ra. Chỉ cần không ở lại một chỗ quá lâu, ta rất có tự tin sẽ không bị người phát hiện.
Ngoại trừ một điểm, chính là hai người quá khổ đằng sau lưng ta, bọn họ thực sự làm ta đau đầu!
Nữ nhân trên đường càng nhiều, nhưng phần lớn đều không an phận chút nào, thích xuất đầu lộ diện, còn có vài người mà mắt sắc của ta nhận ra, là cô nương trong mỗ lâu, mỗ viện nào đó. Bởi vì thuyền hoa kinh doanh quá tốt, vậy nên có người hâm mộ ghen tị hận đến sinh sự.
Ta cùng Lục Trúc đi trước, không hoàn toàn bỏ lại hai đại hán phía sau, cũng không để bọn họ tới quá gần, tạo thành hiểu lầm tốt đẹp rằng hai bọn hắn là người đi đường phía sau, mà ta và Lục Trúc là hai cô nương bình thường đi phía trước.
Bởi vì danh vọng của ta ngày càng cao, văn nhân nhà thơ ở đây ngày càng nhiều, tạo thành sự sôi nổi khiến ta vô cùng xấu hổ. Đi vài bước liền thấy có người lớn tiếng ngâm thơ, lại đi vài bước, có thể nhìn thấy vài người cầm tập thơ tranh luận không ngừng, ầm ĩ nói muốn đến trước mặt Thược Dược cô nương, để nàng phân cao thấp.
Làm đại thần Thược Dược trong miệng bọn họ, ta cảm thấy áp lực rất lớn. Nếu bọn họ biết ta là mặt hàng gì, có lẽ bọn họ sẽ không ảo tưởng, chỉ biết nhảy xuống biển tập thể. Ta im lặng đi qua bọn họ, vừa cảm thán, lúc khoa cử cũng không thấy có người cố gắng như vậy, quả thật là thói đời bạc bẽo, ta rung đùi đắc ý.
Khác với vẻ cảm thán của ta, Lục Trúc nhìn trông rất hưng phấn, bởi vì tất cả đều vì ta mà tồn tại, lúc nàng đi đường luôn nhịn không được mà ưỡn ngực. . . Tuy rằng ta không biết nàng kiêu ngạo vì cái gì, nhưng ta sẽ không xen vào.
Có chuyện không thể không nói, tuy rằng ta vốn là Thược Dược, nhưng sự thật là mọi người còn quen mặt Lục Trúc hơn ta, cho nên vào lúc này, ta để nàng cũng che mặt như ta.
Lục Trúc có vẻ rất hưng phấn, lúc đi đường có hơi nhảy lên, nàng không ngờ sẽ đụng vào người ta, bị đâm làm ta đổ về phía trước một chút, túi bạc trong ngực ta bay ra. Ta trơ mắt nhìn bạc lướt qua đám người, rơi xuống chân một nam nhân ngồi dưới đất, bên chân nam nhân có một tấm bảng gỗ, trên đó viết bốn chữ to "Bán mình táng phụ".
Ta nghĩ, ta gặp quỷ mới dùng túi bạc lớn như vậy để mua nam nhân kia về. Cho nên, ta nhìn Lục Trúc với ánh mắt "Ngươi đi tìm chết đi tìm chết đi tìm chết đi tìm chết đi tìm chết đi tìm chết đi tìm chết đi tìm chết đi tìm chết đi tìm chết cho ta!" Sau đó, ta ỷ vào không có người biết thân phận của ta, ta đi tới chỗ nam nhân kia lấy tiền về.
Ta không phải người tốt, chưa bao giờ là, ta không đủ thiện lương, cho tới bây giờ chính là! Ta khí thế bừng bừng đi tới, sau đó thấy nam nhân kia ngẩng đầu lên. Nam nhân này ta biết, chính là người lần trước quỳ xuống đất. Lần này hắn không quỳ, quần áo trên người rách tung tóe, chỉ đỡ hơn ăn xin một chút, tóc càng rối loạn, giống như vài tháng không tắm.
Bên cạnh hắn bày một cái chiếu, trong chiếu hẳn là thi thể. Mắt hắn che kín tơ máu, quầng thâm ở mắt vô cùng đậm, cả người có vẻ vô cùng mệt mỏi.
Ta híp mắt, đừng tưởng rằng hắn trông đáng thương ta liền mềm lòng, cúi người, ta cầm lấy túi tiền, còn chưa kịp cầm lên, túi tiền đã bị một bàn tay to kéo lấy. Ta nhìn chủ nhân của cái tay với ánh mắt lạnh lùng vô tình, chỉ nghe hắn nói: "Ta đi theo ngươi."
Nghe được giọng nói của hắn, ta giống như bị sét đánh, một cước đá vào mặt hắn.
Đã thấy quá nhiều tiết mục thiếp thân nha hoàn xoay người thành tình địch, bình thường ta không thân cận với nha đầu bên người. Cho dù biểu hiện của nha đầu Lục Trúc không tệ, thấy rất nhiều, lại không nói nhiều, rất có ánh mắt. Trời sinh ta đã không có cảm giác an toàn với thế giới này, phòng bị nhiều một chút cũng là bình thường.
Lúc này, ta đang làm một chuyện rất có ý nghĩa, mà Lục Trúc cũng đang làm một chuyện rất có ý nghĩa, ta viết nàng tuyển chọn.
Ta đang chép thơ, ta viết gần hết tuyệt thi tuyệt cú trong đầu lên giấy. Ngoại trừ lúc bắt đầu cầm bút, chữ viết có phần thê thảm không nỡ nhìn, nhưng xúc cảm luyện mãi cũng luyện ra, chữ viết xinh đẹp, nhìn còn có chút khí khái. Luyện chữ không thể gấp gáp, dù sao ta đã không cầm bút thật lâu, quan trọng là thơ.
Mấy hôm trước, ta cúng viếng nha hoàn Xuân Mai rồi trở về, tú bà quả nhiên lôi kéo ta thương lượng muốn kiếm tiền thế nào, vốn ta hẳn nên nàng nói gì thì làm cái đó, nhưng lần này ta phản đối ý tưởng của nàng. Nàng muốn lợi dụng khuôn mặt này, dáng người này, sự tài hoa ngụy trang này của ta để đẩy ta lên chỗ cao, giai đoạn trước làm xiếc bồi rượu, đương nhiên, khách nhân phải chọn kỹ lựa khéo.
Sau khi nhân khí của ta lên đến mức cao nhất, vậy thì ngay cả cơ thể của ta nàng cũng bán đứng, cho nên, ta phải phản đối, phải ngăn cản.
Ta không muốn đi bán mặt, rất không muốn. Ngẫm lại thân phận công chúa của ta, nếu ở trong tiểu thuyết bình thường, cho dù là công chúa, ở tại nơi này, cho dù không bị người chạm qua cũng đã mất trong sạch. Nhưng đây không phải tiểu thuyết bình thường, cho nên ta không cần lo lắng trong sạch hay không, bởi vì không ai để chuyện này ở trong lòng.
Nhưng là, cho dù như vậy, ta cũng không muốn lộ khuôn mặt tác giả thiết định ra ngoài.
Thứ nhất, khuôn mặt này quá đẹp, ngoại trừ mười nam nhân không thể nhất kiến chung tình với ta, khuôn mặt này đối với người thường có lực hấp dẫn trí mạng, thật dễ dàng đạt tới hiệu quả gặp qua là không quên được. Một khi khuôn mặt của Thược Dược bị người nhớ kỹ, khi ra ngoài làm loạn bị người khác nhận ra thì làm sao bây giờ.
Phía trên đã nói, tên của ta có thể đổi, nhưng mặt không thể, ta cũng không muốn bị sẹo ca chỉnh dung ba lần một ngày. Vì thế ta chỉ có thể nghĩ cách giấu mặt, lộ ra đôi mắt đã là cực hạn rồi.
Vì giấu kín mặt ta, ta bắt đầu ra sức lừa dối tú bà, nam nhân đều là sinh vật có lòng hiếu kì rất nặng, ta liền xuống tay từ điểm đó, trước tiên để ta che mặt hào phóng đi ra ngoài một vòng, mang theo mạng che mặt vừa đàn vừa múa, đàn cho người khác một ấn tượng khắc sâu, hát cho người ta nghe một lần là không thể quên, danh khúc có thể truyền lưu thì cứ truyền lưu.
Tuy rằng ta che mặt, nhưng cũng mơ hồ thấy được, để mọi người biết ta là nữ tử tuyệt sắc, hơn nữa còn vượt xa toàn bộ nữ tử trên thuyền hoa, ngay cả hoa khôi danh kỹ danh tiếng bên ngoài cũng bị lần đầu tiên lên sân khấu của ta cướp đi hào quang. Tiếp theo, ta định ra một quy củ nghiêm khắc, vì không làm thất vọng thanh danh tài nữ mà tú bà cho ta, ta liền truyền nó ra ngoài.
Muốn gặp ta, có thể, xuất ra bản lĩnh, thơ ca, văn thơ đối ngẫu, đấu lại được thơ của ta, liền gặp một lần, đấu được văn thơ đối ngẫu của ta, cho thấy dung mạo của ta, đấu được cầm của ta, vậy tiếp một buổi tối. Nếu cầm kỳ thi họa đều thắng ta, tiếp xúc tứ chi một chút cũng được.
Hơn nữa, ta không quan tâm xuất thân, khách nhân chỉ cần có tài hoa là được!
Ban đầu tú bà còn lo lắng, sợ ta làm vậy sẽ dọa chạy người, dù sao, đấu thơ phải giao tiền trước, đấu văn thơ đối ngẫu, cũng phải giao tiền trước. Nhưng mà, nếu đối phương thắng, có thể lấy lại một nửa số tiền, ta phải tiếp hắn. Nhưng nếu thua, khách nhân phải trả gấp đôi, điều này có lợi cho ta, cũng vô cùng nguy hiểm.
Nguyên nhân ta dám làm như thế chính là vì một vị nữ cường nữ chính trong tiểu thuyết Tiêu Tương từng làm như vậy, mà thứ ta nhét trong đầu rất nhiều, xem như không cần uổng phí? Cho nàng đạo văn mà không cho ta đạo, ta cũng quá mệt. Trước kia là nữ phụ còn chưa tính, mà hiện tại tuy ta không hay ho một chút, dầu gì cũng là nữ chính. Nên chỗ cực tốt của nữ chính, ta nhất định đều có, ngoại trừ nam nhân.
Mà đám người Lý X Đỗ X bị ta đạo văn thảm hại, ta có sự kính ý cao thượng với trí tuệ của bọn họ. . . Đều bị đạo văn thành cái sàng, ta còn đâm bọn họ một cái lỗ.
Tú bà không lo lắng bao lâu, rất nhanh liền vui vẻ quá mức, kẻ ngốc tiến lên nối nghiệp còn nhiều, không làm thịt thì thật phí phạm, hơn nữa đa số người đều thua ở đợt đấu thơ đầu tiên.
Điều này khiến ta thành công bảo vệ sự thần bí, còn buôn bán lời một khoản.
Thấy tiền cảnh tốt như vậy, tú bà nhanh chóng không thỏa mãn, phí dụng đấu thơ thêm rồi lại thêm, từ bạc trắng đến hoàng kim, chỉ tăng không giảm. Nhưng lại cố ý thả lời, trên đời này, người muốn gặp Thược Dược rất nhiều, nhưng nhìn thấy nàng, cũng chỉ có thể đếm trên năm đầu ngón tay, thật sự là đáng thương.
Hiện tại ở trên thuyền, bạc kiếm vài ngày còn nhiều hơn kiếm vài năm, tú bà vui vẻ hỏng rồi, thấy ta liền một tiếng nữ nhi thân ái, ta nghe mà tóc gáy toàn thân dựng thẳng.
Thanh danh của ta lan truyền, tài tử các nơi đều chạy tới, muốn đấu với ta một trận, nhưng mà, tất cả bọn họ đều thua dưới váy của 500 thủ thơ Đường, nằm ngửa. Người tới càng nhiều, thanh danh của ta truyền càng xa. Rất nhanh, ta có danh hào đệ nhất hoa khôi, hơn nữa ta còn là tài nữ hoa khôi thần bí nhất trong lịch sử.
Không chỉ nam nhân đấu với ta, ngay cả nữ nhân cũng đến đây, thanh thế quá lớn, hại ta có phần không chống chọi được, thiếu chút nữa cuốn gói rồi nhảy sông chạy trốn. Nếu không phải thủ vệ ngày càng nghiêm mật, ta sẽ chạy thật. Nói về thủ vệ nghiêm mật, cũng là vì thanh danh chọc họa. Có chút tiểu nhân không gặp được ta ngoài sáng, sẽ đến ám, mỗi buổi tối đều có nam nhân muốn lén lút tới phòng ta.
May mà ta đã có phòng bị, phòng trong thuyền hoa lại không ít, gần như ngày nào ta cũng đổi phòng ngủ, các cô nương khác thấy mà hâm mộ ghen tị hận. Mà mấy ngày qua, ngoại trừ viết một ít thơ và câu đối, ta rất ít khi ra ngoài.
Ánh mắt Lục Trúc nhìn ta từ nghi hoặc dần dần biến thành sùng bái, gặp qua làm nghề này vơ vét tiền, cũng chưa thấy ai vơ vét nhiều đến vậy, gặp qua người nở mày nở mặt, nhưng những người đó nở mày nở mặt là dựa vào nam nhân! Đi theo ta, Lục Trúc cứ chọn mấy nam nhân, tiết lộ chút sở thích của ta, hầu bao của nàng có thể đầy lên nhanh chóng, còn có thể trở về đổi hầu bao để kiếm tiếp. Ở trong toàn bộ thuyền hoa, trong toàn bộ nha hoàn, số tiền nàng kiếm được, còn vượt qua nhiều cô nương bán mình.
Hơn nữa, nàng thấy tốc độ viết thơ của ta. . . Quả thực là không người nào có thể có, vì thế sùng bái còn có chút thần thánh hóa.
Chép chép, lôi những thứ có trong đầu ra là được, đương nhiên rất nhanh.
Hiện tại, trong phòng ta cũng có mấy thùng tiền tài, đây đều là của riêng ta, của tú bà thì có lẽ đã thành núi nhỏ rồi. Hiện tại ta định mang mấy thứ này ra ngoài, đổi thành ngân phiếu, loại mà có chi nhánh trên cả nước. Nhưng vấn đề là, ta phải đem ra ngoài thế nào để thần không biết quỷ không hay?
Có số tiền này, ta có thể tìm một chỗ ẩn cư qua ngày rồi không cần làm gì, kẻ ngốc mới thanh cao cái gì cũng không cần rồi chạy không. Nhưng mà, nếu thật sự không mang đi được, ta cũng không phải người có lòng tham.
Mấy ngày này hầu như Nam Cung Tra ngày nào cũng đến, nhưng đa phần đều là vui vẻ đến, thất bại đi về. Ta vui vẻ, nhường hắn một chút, thơ hắn đấu lại ta thì có thể tiến vào luận bàn từ thi từ ca phú cho đến triết học nhân sinh cùng ta, ta thuận tiện làm bộ thân bất đắc dĩ, ưu thương đối nguyệt một phen, sau đó lại dùng văn thơ đối ngẫu tiễn hắn ra ngoài.
Nếu ta vui vẻ hơn một chút, có thể gắng gượng từ thi từ ca phú tới triết học nhân sinh cùng hắn, lại hát hai bài, sau đó dùng văn thơ đối ngẫu tiễn hắn ra về. Hắn nhìn thấy, sờ không tới, tâm lý tới gần không được, mỗi lần ta đều nắm chắc, khiến hắn từ có chút hứng thú đối với ta tới nhịn không được muốn tiếp xúc, lại đến một ngày không thấy, không nói một câu, không luận bàn thi từ liền cảm thấy cả người không thoải mái.
Thấy hắn đến càng ngày càng nhiều, càng ngày càng đúng giờ, tâm lý của ta, miễn bàn là mùi vị gì rồi.
Hắn nhiều lần nói với tú bà muốn chuộc thân cho ta, đây là ta nghe nói, có một lần Lục Trúc nghe thấy đối thoại của hắn và tú bà, còn cố ý nói cho ta. Nha đầu kia vô cùng không muốn ta rời khỏi đây, ta rời khỏi, cũng có nghĩa là hầu bao của nàng rất khó đầy. Hiện tại tú bà càng là chết cũng không buông tha ta, cho dù đối phương dụ dỗ lừa gạt cũng không buông tay.
Nhưng mà, hiện tại ta cảm thấy, nàng sắp phải buông tay rồi. Bởi vì Nam Cung Tra là ai? Hoàng thương! Quen biết nhiều quan lại, cho dù tú bà có chút quan hệ ở đây, cũng không đấu lại hắn. Cho nên ta chờ, nhìn hắn đưa ta sạch sẽ ra ngoài thế nào. Hắn cũng không nói ra chuyện muốn giúp ta chuộc thân, không biết là vì muốn cho ta kinh hỉ hay là có an bài khác, có lẽ còn có điều bất lợi đối với ta.
Ta không phải là người lẳng lặng chờ đợi an bài, vì thế ta phải hai tay chuẩn bị. Ta cảm thấy, ta muốn ra ngoài đi dạo, mà không phải buồn bực ở trong này. Sau khi quyết định, ta viết thi từ mới, vụng trộm nhét chút bạc trong ngực, tính toán ra ngoài tìm một chỗ chôn, ta từ từ vận chuyển mỗi ngày, dù sao cũng phải mang ra ngoài một ít.
Tuy rằng cách làm của ta rất ngốc, nhưng dùng phương pháp này ta mới cảm thấy an toàn.
Ta nhét bạc trong ngực, hơi ngụy trang một chút, mang theo Lục Trúc xuống thuyền hoa, tuy tú bà tìm càng nhiều người bảo hộ ta, trông coi ta, nhưng những người này đều là mới tới, ta muốn lén lút giấu vài thứ cũng không khó. Cho dù là Lục Trúc, việc ta không muốn để nàng biết thì nàng cũng không có cách nào biết được.
Trên đường thật náo nhiệt, nhốn nha nhốn nháo, đường đi có rất nhiều nữ hài trẻ tuổi, đa số các nàng lấy khăn che mặt, cố tình thần bí, nhưng cố tình không có người có chút hứng thú gì với tướng mạo của các nàng. Đây là xu hướng mới, từ khi có vị hoa khôi thần bí mĩ mạo vô song, tài hoa tuyệt diễm, suốt ngày che mặt, nữ nhân trẻ tuổi bên ngoài cũng học theo, mang khăn che mặt, che khuất mặt, tăng thêm độ thần bí, lại không để người nhìn thấy diện mạo của mình.
Nhưng là, làm vậy vô cùng nguy hiểm, bởi vì rất dễ bị người bắt cóc bán đi! Cho nên, người thông minh một chút thì không nên bắt chước một cách mù quáng, nữ hài trẻ tuổi nên đứng ở trong khuê phòng thì đứng trong khuê phòng, không nên tùy tiện ra ngoài.
Trên đường có nữ nhân mang khăn che mặt, đối với ta mà nói thì cũng thật tiện lợi, cùng là khăn che mặt, ta mặc bình thường, trên đầu cũng không có thứ gì, ngay cả Lục Trúc cũng trang điểm bình thường, ta không ngẩng đầu nhìn lung tung cũng hạn chế khả năng bị người nhận ra. Chỉ cần không ở lại một chỗ quá lâu, ta rất có tự tin sẽ không bị người phát hiện.
Ngoại trừ một điểm, chính là hai người quá khổ đằng sau lưng ta, bọn họ thực sự làm ta đau đầu!
Nữ nhân trên đường càng nhiều, nhưng phần lớn đều không an phận chút nào, thích xuất đầu lộ diện, còn có vài người mà mắt sắc của ta nhận ra, là cô nương trong mỗ lâu, mỗ viện nào đó. Bởi vì thuyền hoa kinh doanh quá tốt, vậy nên có người hâm mộ ghen tị hận đến sinh sự.
Ta cùng Lục Trúc đi trước, không hoàn toàn bỏ lại hai đại hán phía sau, cũng không để bọn họ tới quá gần, tạo thành hiểu lầm tốt đẹp rằng hai bọn hắn là người đi đường phía sau, mà ta và Lục Trúc là hai cô nương bình thường đi phía trước.
Bởi vì danh vọng của ta ngày càng cao, văn nhân nhà thơ ở đây ngày càng nhiều, tạo thành sự sôi nổi khiến ta vô cùng xấu hổ. Đi vài bước liền thấy có người lớn tiếng ngâm thơ, lại đi vài bước, có thể nhìn thấy vài người cầm tập thơ tranh luận không ngừng, ầm ĩ nói muốn đến trước mặt Thược Dược cô nương, để nàng phân cao thấp.
Làm đại thần Thược Dược trong miệng bọn họ, ta cảm thấy áp lực rất lớn. Nếu bọn họ biết ta là mặt hàng gì, có lẽ bọn họ sẽ không ảo tưởng, chỉ biết nhảy xuống biển tập thể. Ta im lặng đi qua bọn họ, vừa cảm thán, lúc khoa cử cũng không thấy có người cố gắng như vậy, quả thật là thói đời bạc bẽo, ta rung đùi đắc ý.
Khác với vẻ cảm thán của ta, Lục Trúc nhìn trông rất hưng phấn, bởi vì tất cả đều vì ta mà tồn tại, lúc nàng đi đường luôn nhịn không được mà ưỡn ngực. . . Tuy rằng ta không biết nàng kiêu ngạo vì cái gì, nhưng ta sẽ không xen vào.
Có chuyện không thể không nói, tuy rằng ta vốn là Thược Dược, nhưng sự thật là mọi người còn quen mặt Lục Trúc hơn ta, cho nên vào lúc này, ta để nàng cũng che mặt như ta.
Lục Trúc có vẻ rất hưng phấn, lúc đi đường có hơi nhảy lên, nàng không ngờ sẽ đụng vào người ta, bị đâm làm ta đổ về phía trước một chút, túi bạc trong ngực ta bay ra. Ta trơ mắt nhìn bạc lướt qua đám người, rơi xuống chân một nam nhân ngồi dưới đất, bên chân nam nhân có một tấm bảng gỗ, trên đó viết bốn chữ to "Bán mình táng phụ".
Ta nghĩ, ta gặp quỷ mới dùng túi bạc lớn như vậy để mua nam nhân kia về. Cho nên, ta nhìn Lục Trúc với ánh mắt "Ngươi đi tìm chết đi tìm chết đi tìm chết đi tìm chết đi tìm chết đi tìm chết đi tìm chết đi tìm chết đi tìm chết đi tìm chết cho ta!" Sau đó, ta ỷ vào không có người biết thân phận của ta, ta đi tới chỗ nam nhân kia lấy tiền về.
Ta không phải người tốt, chưa bao giờ là, ta không đủ thiện lương, cho tới bây giờ chính là! Ta khí thế bừng bừng đi tới, sau đó thấy nam nhân kia ngẩng đầu lên. Nam nhân này ta biết, chính là người lần trước quỳ xuống đất. Lần này hắn không quỳ, quần áo trên người rách tung tóe, chỉ đỡ hơn ăn xin một chút, tóc càng rối loạn, giống như vài tháng không tắm.
Bên cạnh hắn bày một cái chiếu, trong chiếu hẳn là thi thể. Mắt hắn che kín tơ máu, quầng thâm ở mắt vô cùng đậm, cả người có vẻ vô cùng mệt mỏi.
Ta híp mắt, đừng tưởng rằng hắn trông đáng thương ta liền mềm lòng, cúi người, ta cầm lấy túi tiền, còn chưa kịp cầm lên, túi tiền đã bị một bàn tay to kéo lấy. Ta nhìn chủ nhân của cái tay với ánh mắt lạnh lùng vô tình, chỉ nghe hắn nói: "Ta đi theo ngươi."
Nghe được giọng nói của hắn, ta giống như bị sét đánh, một cước đá vào mặt hắn.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook