Khi Nam Tiêu Tương Gặp Phải Nữ Tấn Giang
-
Chương 130: Nam chính X nữ chính
Ta sớm đã quên rất nhiều chuyện kiếp trước, cho dù đột nhiên nhớ tới, vậy cũng chỉ là nhiều hơn một đoạn trí nhớ mà thôi. Ta không phải người lúc trước, mà nàng cũng không còn là nàng ngày trước.
Mặc dù lấy văn nghệ như vậy làm lời mở đầu, trên thực tế ta cũng không phải một người có bao nhiêu văn nghệ. Sau khi đột nhiên ngất đi, ta hồi tưởng lại kiếp trước của mình, trí nhớ tuổi trẻ một cái chớp mắt khiến cho ta cảm thấy bi thương bội phần, những điều đã trải qua là cỡ nào thanh tân văn nghệ, là cỡ nào thanh xuân đau đớn, là cỡ nào làm cho người ta bi thương nghịch lưu thành sông. Dĩ nhiên, hiện tại ta cũng không phải đang châm chọc thanh niên tác giả có lớn không có khôn một đời phóng đãng không kềm chế được yêu thích văn nghệ.
Trên thực tế, kiếp trước của ta cho ta một cảm xúc như vậy.
Nhưng trong hiện thực, trừ quá trình bên ngoài, kết cục đã đi về phía tìm kiếm cái lạ rồi. Bất quá, ta cũng muốn cảm tạ cái tìm kiếm cái lạ đó. Nếu như không phải mình kiếp trước phạm vào một lần ngu ngốc ăn tro cốt của chính vợ mình, ta cũng sẽ không gặp lại vợ của mình lần nữa. Thành thật mà nói, ta rất khó khăn hình dung nàng là người như thế nào, giống như nàng cũng tuyệt đối rất khó hình dung ta là dạng người gì.
Chúng ta quả thực là trời sinh một đôi, không thể xứng hơn.
Kiếp trước của chúng ta xảy ra rất nhiều việc, hai người chúng ta cũng phạm vào rất nhiều lần ngu xuẩn, kết quả dẫn đến chia lìa. Thật ra hiện tại ta đã không thể cảm nhận được tâm tình của mình lúc đó như thế nào nữa, chỉ cảm thấy đang xem một đoạn phim điện ảnh xa lạ lại quen thuộc. Những điều ta đã từng trải qua, đối với ta mà nói đã trở thành một đoạn phim cũ, không thể tạo thành ảnh hưởng gì với ta.
Tuy nói đoạn trí nhớ kia đã trở thành quá khứ, nhưng rung động ngay từ cái nhìn đầu tiên kia dường như lại ở sâu trong linh hồn.
Đời trước một cái nhìn trúng người, đời này cũng lạ lùng một cái nhìn trúng lần nữa.
Được rồi, không tiếp tục nói lời vô nghĩa nữa, bây giờ bắt đầu tiến vào chủ đề chính.
Trong thế giới trong sách, sau khi vợ ta tự mình ngã chết, ta liền hôn mê bất tỉnh. Không lâu sau, ta liền nhớ lại chuyện kiếp trước, một đoạn thời gian bình tĩnh nhẹ nhàng không tính là ngắn, ta rốt cuộc gặp được người nam nhân kia. Mặc dù không từng trực tiếp đối mặt, ta cũng hiểu được thân phận của hắn.
Hắn đã từng là tình địch của ta, cưới nữ tử yêu thích ta.
Đúng, từ đầu đến cuối ta đều cảm thấy nàng yêu thích ta, tạm thời lời đầu tiên tự tin ưỡn ngực.
Sau khi người nam nhân kia đã trải qua nhiều chuyện như vậy, đột nhiên thiện tâm đại phát, hắn đem cơ hội đầu thai của mình tặng cho ta, hơn nữa còn cho ta ngọc bài có quỷ lực của hắn. Vì vậy cứ như thế, một năm ta ra đời kia liền một lần lên trang đầu, bởi vì ta cầm ngọc thô mà ra đời, quả thật không thể khí phách hơn.
Tuy nhiên ta không quen với xã hội hiện đại này, vài năm sau cũng thông qua mới cha mẹ dần dần hiểu rõ.
Mặc dù ta là trẻ sơ sinh, nhưng lại có trí nhớ của kiếp trước, có thể tin tưởng đời này của ta tuyệt đối không đơn giản, đầu tiên, ta tuyệt đối là thiên tài sớm thông minh, vậy mà, sự thông minh của ta cũng không biểu hiện trên phương diện học tập. Ta vẫn theo từng bước đi nhà trẻ, rồi lên tiểu học.
Mặc dù cùng những đứa nhỏ cùng đến trường là chuyện rất quỷ dị, nhưng ta cũng không thể biểu hiện quá đặc biệt, chủ yếu nhất là, ta một mực chờ đợi vợ của ta. Ta cảm thấy được nàng rất có thể đang ở bên cạnh ta, vì vậy ta vô cùng chú ý những cô gái nhỏ bên cạnh mình, nhưng ngọc trên người ta vẫn không có nóng và sáng lên.
Không sai, ngọc người nọ cho ta rất đặc biệt, chỉ cần vợ ta tới gần ta, sẽ nóng và sáng lên.
Dù sao đã qua nhiều năm như vậy, ân oán giữa chúng ta chắc hẳn cũng đã trở thành quá khứ, có lẽ hắn sẽ không lừa ta. Ta cũng tuyệt đối sẽ không thừa nhận sau khi trở thành đứa trẻ trí thông minh của ta liền thấp như vậy, quyết không.
Ta nhu thuận như vậy trưởng thành đến 10 tuổi, ‘trưởng bối’ mỗi nhìn thấy ta không một chút than thở ta thông minh cùng nghe lời. Cũng không ồn ào cái gì, một chút tính khí cũng không có, hiểu chuyện đến không giống như đứa trẻ.
Một ngày kia, ta vẫn như cũ nhu thuận sống, nắm ngọc trong tay đi tản bộ chung quanh nhà, hi vọng đem vợ đi bộ ra ngoài. Thành thật mà nói, coi như đợi mười năm, ta cũng không đặc biệt gấp gáp, trong lòng ta vẫn rất tự tin, vợ ta nhất định sẽ xuất hiện bên cạnh ta, chúng ta đã ước định cẩn thận rồi.
Bây giờ đã được nghỉ hè, cho dù không đến trường học ta cũng muốn cố chấp tìm kiếm.
Hôm nay ta dậy rất sớm, ăn xong điểm tâm liền ra khỏi cửa, nói với ba mẹ một tiếng muốn đi chạy bộ, dưới ánh mắt tràn đầy quan tâm của bọn họ rời nhà. Ta đã thật lâu không hưởng thụ một gia đình ấm áp như vậy, ta bày tỏ ta rất hài lòng, sau khi trải qua đau khổ có thể nhìn thấy cầu vồng.
Ta co chân chạy, đột nhiên cảm thấy đồ trong túi phát nhiệt, ta nhất thời kích động, nhìn xung quanh. Rất nhanh, ta liền thấy một bóng đen chạy về phía ta, bóng đen kia càng ngày càng gần, bước chân tuyệt đẹp, tứ chi có lực. . . . . .
Ta có chút run rẩy lấy vật đang phát sáng ra, cả người đều có chút không tốt nhìn con chó ngu xuẩn hình như có chút thừa dinh dưỡng trước mặt. . . . . .
Mẹ kiếp, dáng dấp ngu xuẩn như thế nhất định không phải là vợ thông minh tuyệt đỉnh của ta. . . . . .
Con chó kia sủa ba tiếng, cao đến cằm ta đang hai mắt lấp lánh nhìn ta, nó lãnh diễm mà cao quý giơ lên móng sau của mình, làm ra động tác muốn đi tiểu một chút mất hồn. Thấy loại hình ảnh này ta đây nhất thời có kích động giết chết nó rồi đầu thai một lần nữa. . . . . . A, nó lại là công đấy!
Miệng ta run rẩy, đột nhiên không biết nên đem chữ vợ nói ra khỏi miệng như thế nào.
Nó đi tiểu một chút trên đường lớn rồi. . . . . . Vợ ta không thể nào không có gia giáo như vậy, ta giùng giằng, run rẩy vươn tay muốn sờ đầu nó một cái. Thời điểm ta đang vươn tay, kỳ tích xảy ra, một đứa trẻ đầu trọc điên a điên mới học đi nửa bò tới, đem bình sữa của nàng ném đến bên chân ta.
Mặc dù đầu trọc, nhưng ta biết đây là một bé gái.
Đây nhất định là vợ của ta! Nhỏ như vậy mà cũng làm có thể chính xác ném chén cơm của mình tới cạnh chân ta, quả thật không thể lợi hại hơn không thể cao cấp hơn khí phách hơn, đúng là vợ ta. Ta lộ ra nét mặt kích động không thôi bước nhanh tới, đang muốn ôm vợ trong tạo hình sắc bén này một cái, đột nhiên một thiếu phụ tạo hình trẻ tuổi bất chợt chạy tới đây, hơn nữa vợ ôm ta vào trong ngực nhào nắn đủ kiểu.
“A ~ tiểu thư đáng thương của ta. . . . . .” Nàng dùng điệu vịnh than [1] nói.
[1]: làn điệu dân ca trữ tính
Mẹ kiếp, nha hoàn áp chế này làm sao cũng ở đây! ! ! ! Ta thế nhưng ra sân muộn hơn so với nàng, quả thực không khoa học, chẳng lẽ ta không phải nam chính trong truyền thuyết sao, tác giả đừng ngược ta như vậy chứ! Cho dù ta không lãnh khốc cuồng bá như nam chính bình thường nhưng không thể thay đổi lần ta là nam chính sự thực. . . . . .
Đợi chút, ta thật sự là nam chính sao!
Tác giả dường như cũng chưa từng thừa nhận ta là nam chính!
Ta lộ ra vẻ mặt bị sấm sét đánh giữa trời quang, sững sờ bất động đứng nguyên tại chỗ.
Tiếp đó, ta liếc mắt một cái nhìn chiều cao của nha hoàn đáng ghét chuyên áp chế ta kia, đột nhiên liền ngừng lại lời muốn nói.
Ta thấy ta cũng thương vợ, gương mặt nhỏ đáng thương của cô ấy đã nghẹn đỏ. Mặc dù đưa chân tay mập mạp liều mạng đẩy thiếu phụ kia ra, thiếu phụ kia cũng là chết sống không buông tay, thẳng đến khi vợ ta đành cam chịu, nàng mới liều mạng hôn vợ của ta vài cái, dắt theo con chó ngu xuẩn ôm vợ ta rời đi.
Đó là vợ của ta. . . . . .
Là vợ của ta. . . . . .
Vợ của ta. . . . . .
Vợ ta. . . . . .
Vợ ta. . . . . .
Đó là nữ chính kiêm vợ của ta! Chúng ta là nam nữ chính tuyệt phối, như vậy phần diễn tuyệt đối có chỗ nào không đúng!
Ta len lén đi theo đằng sau các nàng, họ hình như cũng không phát hiện, rất nhanh, ta liền theo tới cửa. Tiếp đó ta khiếp sợ phát hiện chúng ta thế nhưng ở cùng một chung cư! Chúng ta thế nhưng ở gần như vậy lại một lần cũng chưa từng gặp mặt còn chưa tính, tại sao con chó ngu xuẩn kia sau khi bị lôi đi, ta cách vợ gần như vậy, ngọc trong tay ta một chút phản ứng cũng không có.
Trong chớp nhoáng này, ta nghĩ ta biết chuyện gì xảy ra.
Thì ra. . . . . . Lời nói của tình địch thật sự không thể tin. . . . . .
Mẹ, kiếp!
Thời điểm họ đang muốn vào nhà, vợ ta bị ôm vào trong ngực đột nhiên khó khăn nghiêng đầu sang chỗ khác, vừa nhìn đã yêu thương lệ quang nhẹ nhàng nhìn ta một cái, ta nhất thời kích động tiến lên một bước. Ta nghĩ nàng nhất định là nhận ra ta tới đây, không hổ là vợ của ta. Ta lắc đầu, lấy một bộ anh tuấn đi lên trước. . . . . .
Tiếp đó, ta mệt mỏi khó khăn giơ lên chân, thuận tiện nhìn vách tường dưới chân một chút.
Ta, quả nhiên. . . . . . Không phải nam chính à. . . . . .
“Ta. . . . . . X ngươi là ngu xuẩn sao? Khi đầu thai cuống rốn thay cho não rồi sao!” Đột nhiên một giọng nam lạnh lùng xông ra, ta cực kỳ bình tĩnh quay đầu, thấy được bắp đùi người đàn ông đột nhiên xuất hiện.
Mặc dù toàn thân hắn mặc tây trang lãnh khốc rất vai nam chính, vóc người coi là cao lớn nhưng vừa nhìn cũng không có sự anh tuấn tiêu sái trong tương lai của ta.
Người đàn ông đột nhiên xuất hiện, đẩy mắt kính bình tĩnh tiếp tục mở miệng: “Thật xin lỗi, chưa trải qua sự đồng ý của ngươi đã phiên dịch nguyên thoại của tiểu thư, dù sao dây thanh đới của tiểu thư còn chưa phát triển hoàn toàn.”
Đây là nguyên thoại của ngươi đi?
Ta ho nhẹ một tiếng, lãnh khốc làm như không nghe được lời của người đàn ông này, mà là nhìn về phía đứa con nít đầu trọc một bộ căn bản không muốn liếc thêm ta một cái nào nữa. Ta thâm tình khẩn thiết nhìn đứa trẻ: “Vợ, ta vượt qua thời gian lâu như vậy, rốt cuộc lại tìm được ngươi.”
Lời này của ta mới nói xong, một tiếng kêu sợ hãi lại đột nhiên xuất hiện. Đó là một người phụ nữ đầy ắp tiếng kêu kinh sợ, lại không phải tiếng kêu của nha hoàn áp chế đó.
Tiếng kêu sợ hãi đi qua, một thiếu phụ khuôn mặt xinh đẹp trẻ tuổi cầm cây chổi xuất hiện, nàng chợt đoạt lấy đứa trẻ cẩn thận ôm vào trong ngực, vừa nhìn chính là ruột thịt. Sau đó, nàng hung thần ác sát nhìn ba người chúng ta, mắt từ từ biến đỏ, quả thực là phát diễn kỹ.
“Con gái đáng thương của ta, chẳng lẽ trời sinh liền có năng lực hấp dẫn biến thái sao!”
“Ba!” Một bàn tay nhỏ bé mập mạp vỗ lên mặt người phụ nữ.
A không được, cho dù có được trí nhớ đời trước cũng không thể tùy tiện đánh mẹ a vợ!
Nhưng thiếu phụ một chút cảm giác cũng không có, ngược lại hôn nhẹ bàn tay nhỏ bé mập mạp kia: “Đứa nhỏ đáng thương của ta.”
Trẻ nhỏ đột nhiên nghiêng đầu, ánh mắt trở nên hết sức sắc bén mà có sát khí. Chúng ta nghênh đón sát khí khó khăn tiến lên, một người cũng không chịu rời đi dưới loại sát khí này, cho đến khi nam chủ nhân của nhà này trở lại, lấy khẩu súng uy hiếp ba chúng ta cút đi.
Cha đời này của vợ ta lại là cảnh quan đeo súng, chúng ta không bị bắt giam lại quả thật chính là kỳ tích. . . . . . Chỉ là, ta sẽ không bởi vì loại chuyện nho nhỏ này đau khổ lùi bước.
Mặc dù ba người chúng ta rời đi, nhưng ngày thứ hai lại thông minh lựa chọn thời gian nam chủ nhân đi làm mà xuất hiện, mặc dù nam nhân mời người bảo vệ nhưng lại thế nào cũng đánh không lại nha hoàn áp chế đó. Đừng thấy đó là một nha hoàn áp chế, nói đến đánh nhau còn thật sự lợi hại. Dưới uy quyền kia, ta cùng vợ mẹ mỗi lần chỉ có thể miễn cưỡng để vợ cho nàng ôm, sau đó cách không đưa tình.
Loại tình trạng hỏng bét này, kéo dài đến lúc vợ ba tuổi.
Lúc này nàng đã có thể lưu loát nói chuyện, hơn nữa trải qua yên lặng tu luyện nói chuyện còn rất chuẩn mực.
Khi đó nàng nói với nha hoàn vẫn rất thương yêu như vậy: “Gần thêm nữa ta liền để cho ngươi chết.”
Nàng nói với người đàn ông lạnh lùng luôn bảo vệ nha hoàn áp chế như vậy: “Khi ta kêu vô lễ làm sao ngươi không phiên dịch?”
Người đàn ông lạnh lùng phản kích, hắn thế nhưng phản kích: “Đó là đang giúp ngươi đi tiểu.”
Tiếp đó vợ ta dùng ánh mắt dịu dàng nhìn người đã từng là nha hoàn của mình: “Để hắn chết.”
Tiếp theo nha hoàn áp chế này kéo người đàn ông của mình ra ngoài cuồng đánh một trận.
Sau đó nàng quay đầu nhìn ta, ta dịu dàng bế nàng trong ngực. Bàn tay nhỏ bé của nàng kéo ngón cái của ta: “Sự cố gắng thời gian này của ngươi ta đã thấy được, cho nên ta quyết định về sau kết hôn với ngươi.”
Đây là một thời khắc hạnh phúc, ta nghĩ.
Tiếp đó nàng lại nói: “Ta không biết ngươi đầu thai một lần lại mất đi vật quan trọng như sự thông minh kiếp trước, đây đều là lỗi của ta. Mặc dù A Tam giải thích với ta đây đều là bởi vì ngươi lần nữa đầu thai đại não rút lại, nhưng cũng thoát không khỏi liên quan đến ta.” Nàng nói xong, còn thở dài một hơi.
Ta nghe xong có điểm kích động, đây là đang biến tướng giễu cợt trí thông minh của ta sao? ? Coi như biến thành đứa trẻ, ta cũng là một nam tử hán, là nam tử hán liền không cách nào nhịn được chuyện như vậy.
Ta nắm chặt tay nhỏ bé của nàng, lớn tiếng nói: “Chẳng lẽ không phải bởi vì yêu sao! Chẳng lẽ ngươi cũng không yêu ta sao!”
Đây là, câu chuyện tình yêu ly kỳ của một người mười ba tuổi cùng một đứa trẻ ba tuổi.
Một giây kế tiếp, một đầu súng chạm vào miệng của ta, nhạc phụ tương lai của ta không biết từ lúc nào mang theo nhạc mẫu xuất hiện, hắn thậm chí rất tức giận bỏ súng vào trong miệng của ta. Ta cảm thấy có chút nguy hiểm, nhưng ánh mắt nhạc phụ càng thêm nguy hiểm.
“Tiểu tử, làm xong giác ngộ đi tìm chết sao!”
Ừ, mới vừa rồi ta không nên nói lớn tiếng như vậy, ta tỏ vẻ hối hận.
Mặc dù lấy văn nghệ như vậy làm lời mở đầu, trên thực tế ta cũng không phải một người có bao nhiêu văn nghệ. Sau khi đột nhiên ngất đi, ta hồi tưởng lại kiếp trước của mình, trí nhớ tuổi trẻ một cái chớp mắt khiến cho ta cảm thấy bi thương bội phần, những điều đã trải qua là cỡ nào thanh tân văn nghệ, là cỡ nào thanh xuân đau đớn, là cỡ nào làm cho người ta bi thương nghịch lưu thành sông. Dĩ nhiên, hiện tại ta cũng không phải đang châm chọc thanh niên tác giả có lớn không có khôn một đời phóng đãng không kềm chế được yêu thích văn nghệ.
Trên thực tế, kiếp trước của ta cho ta một cảm xúc như vậy.
Nhưng trong hiện thực, trừ quá trình bên ngoài, kết cục đã đi về phía tìm kiếm cái lạ rồi. Bất quá, ta cũng muốn cảm tạ cái tìm kiếm cái lạ đó. Nếu như không phải mình kiếp trước phạm vào một lần ngu ngốc ăn tro cốt của chính vợ mình, ta cũng sẽ không gặp lại vợ của mình lần nữa. Thành thật mà nói, ta rất khó khăn hình dung nàng là người như thế nào, giống như nàng cũng tuyệt đối rất khó hình dung ta là dạng người gì.
Chúng ta quả thực là trời sinh một đôi, không thể xứng hơn.
Kiếp trước của chúng ta xảy ra rất nhiều việc, hai người chúng ta cũng phạm vào rất nhiều lần ngu xuẩn, kết quả dẫn đến chia lìa. Thật ra hiện tại ta đã không thể cảm nhận được tâm tình của mình lúc đó như thế nào nữa, chỉ cảm thấy đang xem một đoạn phim điện ảnh xa lạ lại quen thuộc. Những điều ta đã từng trải qua, đối với ta mà nói đã trở thành một đoạn phim cũ, không thể tạo thành ảnh hưởng gì với ta.
Tuy nói đoạn trí nhớ kia đã trở thành quá khứ, nhưng rung động ngay từ cái nhìn đầu tiên kia dường như lại ở sâu trong linh hồn.
Đời trước một cái nhìn trúng người, đời này cũng lạ lùng một cái nhìn trúng lần nữa.
Được rồi, không tiếp tục nói lời vô nghĩa nữa, bây giờ bắt đầu tiến vào chủ đề chính.
Trong thế giới trong sách, sau khi vợ ta tự mình ngã chết, ta liền hôn mê bất tỉnh. Không lâu sau, ta liền nhớ lại chuyện kiếp trước, một đoạn thời gian bình tĩnh nhẹ nhàng không tính là ngắn, ta rốt cuộc gặp được người nam nhân kia. Mặc dù không từng trực tiếp đối mặt, ta cũng hiểu được thân phận của hắn.
Hắn đã từng là tình địch của ta, cưới nữ tử yêu thích ta.
Đúng, từ đầu đến cuối ta đều cảm thấy nàng yêu thích ta, tạm thời lời đầu tiên tự tin ưỡn ngực.
Sau khi người nam nhân kia đã trải qua nhiều chuyện như vậy, đột nhiên thiện tâm đại phát, hắn đem cơ hội đầu thai của mình tặng cho ta, hơn nữa còn cho ta ngọc bài có quỷ lực của hắn. Vì vậy cứ như thế, một năm ta ra đời kia liền một lần lên trang đầu, bởi vì ta cầm ngọc thô mà ra đời, quả thật không thể khí phách hơn.
Tuy nhiên ta không quen với xã hội hiện đại này, vài năm sau cũng thông qua mới cha mẹ dần dần hiểu rõ.
Mặc dù ta là trẻ sơ sinh, nhưng lại có trí nhớ của kiếp trước, có thể tin tưởng đời này của ta tuyệt đối không đơn giản, đầu tiên, ta tuyệt đối là thiên tài sớm thông minh, vậy mà, sự thông minh của ta cũng không biểu hiện trên phương diện học tập. Ta vẫn theo từng bước đi nhà trẻ, rồi lên tiểu học.
Mặc dù cùng những đứa nhỏ cùng đến trường là chuyện rất quỷ dị, nhưng ta cũng không thể biểu hiện quá đặc biệt, chủ yếu nhất là, ta một mực chờ đợi vợ của ta. Ta cảm thấy được nàng rất có thể đang ở bên cạnh ta, vì vậy ta vô cùng chú ý những cô gái nhỏ bên cạnh mình, nhưng ngọc trên người ta vẫn không có nóng và sáng lên.
Không sai, ngọc người nọ cho ta rất đặc biệt, chỉ cần vợ ta tới gần ta, sẽ nóng và sáng lên.
Dù sao đã qua nhiều năm như vậy, ân oán giữa chúng ta chắc hẳn cũng đã trở thành quá khứ, có lẽ hắn sẽ không lừa ta. Ta cũng tuyệt đối sẽ không thừa nhận sau khi trở thành đứa trẻ trí thông minh của ta liền thấp như vậy, quyết không.
Ta nhu thuận như vậy trưởng thành đến 10 tuổi, ‘trưởng bối’ mỗi nhìn thấy ta không một chút than thở ta thông minh cùng nghe lời. Cũng không ồn ào cái gì, một chút tính khí cũng không có, hiểu chuyện đến không giống như đứa trẻ.
Một ngày kia, ta vẫn như cũ nhu thuận sống, nắm ngọc trong tay đi tản bộ chung quanh nhà, hi vọng đem vợ đi bộ ra ngoài. Thành thật mà nói, coi như đợi mười năm, ta cũng không đặc biệt gấp gáp, trong lòng ta vẫn rất tự tin, vợ ta nhất định sẽ xuất hiện bên cạnh ta, chúng ta đã ước định cẩn thận rồi.
Bây giờ đã được nghỉ hè, cho dù không đến trường học ta cũng muốn cố chấp tìm kiếm.
Hôm nay ta dậy rất sớm, ăn xong điểm tâm liền ra khỏi cửa, nói với ba mẹ một tiếng muốn đi chạy bộ, dưới ánh mắt tràn đầy quan tâm của bọn họ rời nhà. Ta đã thật lâu không hưởng thụ một gia đình ấm áp như vậy, ta bày tỏ ta rất hài lòng, sau khi trải qua đau khổ có thể nhìn thấy cầu vồng.
Ta co chân chạy, đột nhiên cảm thấy đồ trong túi phát nhiệt, ta nhất thời kích động, nhìn xung quanh. Rất nhanh, ta liền thấy một bóng đen chạy về phía ta, bóng đen kia càng ngày càng gần, bước chân tuyệt đẹp, tứ chi có lực. . . . . .
Ta có chút run rẩy lấy vật đang phát sáng ra, cả người đều có chút không tốt nhìn con chó ngu xuẩn hình như có chút thừa dinh dưỡng trước mặt. . . . . .
Mẹ kiếp, dáng dấp ngu xuẩn như thế nhất định không phải là vợ thông minh tuyệt đỉnh của ta. . . . . .
Con chó kia sủa ba tiếng, cao đến cằm ta đang hai mắt lấp lánh nhìn ta, nó lãnh diễm mà cao quý giơ lên móng sau của mình, làm ra động tác muốn đi tiểu một chút mất hồn. Thấy loại hình ảnh này ta đây nhất thời có kích động giết chết nó rồi đầu thai một lần nữa. . . . . . A, nó lại là công đấy!
Miệng ta run rẩy, đột nhiên không biết nên đem chữ vợ nói ra khỏi miệng như thế nào.
Nó đi tiểu một chút trên đường lớn rồi. . . . . . Vợ ta không thể nào không có gia giáo như vậy, ta giùng giằng, run rẩy vươn tay muốn sờ đầu nó một cái. Thời điểm ta đang vươn tay, kỳ tích xảy ra, một đứa trẻ đầu trọc điên a điên mới học đi nửa bò tới, đem bình sữa của nàng ném đến bên chân ta.
Mặc dù đầu trọc, nhưng ta biết đây là một bé gái.
Đây nhất định là vợ của ta! Nhỏ như vậy mà cũng làm có thể chính xác ném chén cơm của mình tới cạnh chân ta, quả thật không thể lợi hại hơn không thể cao cấp hơn khí phách hơn, đúng là vợ ta. Ta lộ ra nét mặt kích động không thôi bước nhanh tới, đang muốn ôm vợ trong tạo hình sắc bén này một cái, đột nhiên một thiếu phụ tạo hình trẻ tuổi bất chợt chạy tới đây, hơn nữa vợ ôm ta vào trong ngực nhào nắn đủ kiểu.
“A ~ tiểu thư đáng thương của ta. . . . . .” Nàng dùng điệu vịnh than [1] nói.
[1]: làn điệu dân ca trữ tính
Mẹ kiếp, nha hoàn áp chế này làm sao cũng ở đây! ! ! ! Ta thế nhưng ra sân muộn hơn so với nàng, quả thực không khoa học, chẳng lẽ ta không phải nam chính trong truyền thuyết sao, tác giả đừng ngược ta như vậy chứ! Cho dù ta không lãnh khốc cuồng bá như nam chính bình thường nhưng không thể thay đổi lần ta là nam chính sự thực. . . . . .
Đợi chút, ta thật sự là nam chính sao!
Tác giả dường như cũng chưa từng thừa nhận ta là nam chính!
Ta lộ ra vẻ mặt bị sấm sét đánh giữa trời quang, sững sờ bất động đứng nguyên tại chỗ.
Tiếp đó, ta liếc mắt một cái nhìn chiều cao của nha hoàn đáng ghét chuyên áp chế ta kia, đột nhiên liền ngừng lại lời muốn nói.
Ta thấy ta cũng thương vợ, gương mặt nhỏ đáng thương của cô ấy đã nghẹn đỏ. Mặc dù đưa chân tay mập mạp liều mạng đẩy thiếu phụ kia ra, thiếu phụ kia cũng là chết sống không buông tay, thẳng đến khi vợ ta đành cam chịu, nàng mới liều mạng hôn vợ của ta vài cái, dắt theo con chó ngu xuẩn ôm vợ ta rời đi.
Đó là vợ của ta. . . . . .
Là vợ của ta. . . . . .
Vợ của ta. . . . . .
Vợ ta. . . . . .
Vợ ta. . . . . .
Đó là nữ chính kiêm vợ của ta! Chúng ta là nam nữ chính tuyệt phối, như vậy phần diễn tuyệt đối có chỗ nào không đúng!
Ta len lén đi theo đằng sau các nàng, họ hình như cũng không phát hiện, rất nhanh, ta liền theo tới cửa. Tiếp đó ta khiếp sợ phát hiện chúng ta thế nhưng ở cùng một chung cư! Chúng ta thế nhưng ở gần như vậy lại một lần cũng chưa từng gặp mặt còn chưa tính, tại sao con chó ngu xuẩn kia sau khi bị lôi đi, ta cách vợ gần như vậy, ngọc trong tay ta một chút phản ứng cũng không có.
Trong chớp nhoáng này, ta nghĩ ta biết chuyện gì xảy ra.
Thì ra. . . . . . Lời nói của tình địch thật sự không thể tin. . . . . .
Mẹ, kiếp!
Thời điểm họ đang muốn vào nhà, vợ ta bị ôm vào trong ngực đột nhiên khó khăn nghiêng đầu sang chỗ khác, vừa nhìn đã yêu thương lệ quang nhẹ nhàng nhìn ta một cái, ta nhất thời kích động tiến lên một bước. Ta nghĩ nàng nhất định là nhận ra ta tới đây, không hổ là vợ của ta. Ta lắc đầu, lấy một bộ anh tuấn đi lên trước. . . . . .
Tiếp đó, ta mệt mỏi khó khăn giơ lên chân, thuận tiện nhìn vách tường dưới chân một chút.
Ta, quả nhiên. . . . . . Không phải nam chính à. . . . . .
“Ta. . . . . . X ngươi là ngu xuẩn sao? Khi đầu thai cuống rốn thay cho não rồi sao!” Đột nhiên một giọng nam lạnh lùng xông ra, ta cực kỳ bình tĩnh quay đầu, thấy được bắp đùi người đàn ông đột nhiên xuất hiện.
Mặc dù toàn thân hắn mặc tây trang lãnh khốc rất vai nam chính, vóc người coi là cao lớn nhưng vừa nhìn cũng không có sự anh tuấn tiêu sái trong tương lai của ta.
Người đàn ông đột nhiên xuất hiện, đẩy mắt kính bình tĩnh tiếp tục mở miệng: “Thật xin lỗi, chưa trải qua sự đồng ý của ngươi đã phiên dịch nguyên thoại của tiểu thư, dù sao dây thanh đới của tiểu thư còn chưa phát triển hoàn toàn.”
Đây là nguyên thoại của ngươi đi?
Ta ho nhẹ một tiếng, lãnh khốc làm như không nghe được lời của người đàn ông này, mà là nhìn về phía đứa con nít đầu trọc một bộ căn bản không muốn liếc thêm ta một cái nào nữa. Ta thâm tình khẩn thiết nhìn đứa trẻ: “Vợ, ta vượt qua thời gian lâu như vậy, rốt cuộc lại tìm được ngươi.”
Lời này của ta mới nói xong, một tiếng kêu sợ hãi lại đột nhiên xuất hiện. Đó là một người phụ nữ đầy ắp tiếng kêu kinh sợ, lại không phải tiếng kêu của nha hoàn áp chế đó.
Tiếng kêu sợ hãi đi qua, một thiếu phụ khuôn mặt xinh đẹp trẻ tuổi cầm cây chổi xuất hiện, nàng chợt đoạt lấy đứa trẻ cẩn thận ôm vào trong ngực, vừa nhìn chính là ruột thịt. Sau đó, nàng hung thần ác sát nhìn ba người chúng ta, mắt từ từ biến đỏ, quả thực là phát diễn kỹ.
“Con gái đáng thương của ta, chẳng lẽ trời sinh liền có năng lực hấp dẫn biến thái sao!”
“Ba!” Một bàn tay nhỏ bé mập mạp vỗ lên mặt người phụ nữ.
A không được, cho dù có được trí nhớ đời trước cũng không thể tùy tiện đánh mẹ a vợ!
Nhưng thiếu phụ một chút cảm giác cũng không có, ngược lại hôn nhẹ bàn tay nhỏ bé mập mạp kia: “Đứa nhỏ đáng thương của ta.”
Trẻ nhỏ đột nhiên nghiêng đầu, ánh mắt trở nên hết sức sắc bén mà có sát khí. Chúng ta nghênh đón sát khí khó khăn tiến lên, một người cũng không chịu rời đi dưới loại sát khí này, cho đến khi nam chủ nhân của nhà này trở lại, lấy khẩu súng uy hiếp ba chúng ta cút đi.
Cha đời này của vợ ta lại là cảnh quan đeo súng, chúng ta không bị bắt giam lại quả thật chính là kỳ tích. . . . . . Chỉ là, ta sẽ không bởi vì loại chuyện nho nhỏ này đau khổ lùi bước.
Mặc dù ba người chúng ta rời đi, nhưng ngày thứ hai lại thông minh lựa chọn thời gian nam chủ nhân đi làm mà xuất hiện, mặc dù nam nhân mời người bảo vệ nhưng lại thế nào cũng đánh không lại nha hoàn áp chế đó. Đừng thấy đó là một nha hoàn áp chế, nói đến đánh nhau còn thật sự lợi hại. Dưới uy quyền kia, ta cùng vợ mẹ mỗi lần chỉ có thể miễn cưỡng để vợ cho nàng ôm, sau đó cách không đưa tình.
Loại tình trạng hỏng bét này, kéo dài đến lúc vợ ba tuổi.
Lúc này nàng đã có thể lưu loát nói chuyện, hơn nữa trải qua yên lặng tu luyện nói chuyện còn rất chuẩn mực.
Khi đó nàng nói với nha hoàn vẫn rất thương yêu như vậy: “Gần thêm nữa ta liền để cho ngươi chết.”
Nàng nói với người đàn ông lạnh lùng luôn bảo vệ nha hoàn áp chế như vậy: “Khi ta kêu vô lễ làm sao ngươi không phiên dịch?”
Người đàn ông lạnh lùng phản kích, hắn thế nhưng phản kích: “Đó là đang giúp ngươi đi tiểu.”
Tiếp đó vợ ta dùng ánh mắt dịu dàng nhìn người đã từng là nha hoàn của mình: “Để hắn chết.”
Tiếp theo nha hoàn áp chế này kéo người đàn ông của mình ra ngoài cuồng đánh một trận.
Sau đó nàng quay đầu nhìn ta, ta dịu dàng bế nàng trong ngực. Bàn tay nhỏ bé của nàng kéo ngón cái của ta: “Sự cố gắng thời gian này của ngươi ta đã thấy được, cho nên ta quyết định về sau kết hôn với ngươi.”
Đây là một thời khắc hạnh phúc, ta nghĩ.
Tiếp đó nàng lại nói: “Ta không biết ngươi đầu thai một lần lại mất đi vật quan trọng như sự thông minh kiếp trước, đây đều là lỗi của ta. Mặc dù A Tam giải thích với ta đây đều là bởi vì ngươi lần nữa đầu thai đại não rút lại, nhưng cũng thoát không khỏi liên quan đến ta.” Nàng nói xong, còn thở dài một hơi.
Ta nghe xong có điểm kích động, đây là đang biến tướng giễu cợt trí thông minh của ta sao? ? Coi như biến thành đứa trẻ, ta cũng là một nam tử hán, là nam tử hán liền không cách nào nhịn được chuyện như vậy.
Ta nắm chặt tay nhỏ bé của nàng, lớn tiếng nói: “Chẳng lẽ không phải bởi vì yêu sao! Chẳng lẽ ngươi cũng không yêu ta sao!”
Đây là, câu chuyện tình yêu ly kỳ của một người mười ba tuổi cùng một đứa trẻ ba tuổi.
Một giây kế tiếp, một đầu súng chạm vào miệng của ta, nhạc phụ tương lai của ta không biết từ lúc nào mang theo nhạc mẫu xuất hiện, hắn thậm chí rất tức giận bỏ súng vào trong miệng của ta. Ta cảm thấy có chút nguy hiểm, nhưng ánh mắt nhạc phụ càng thêm nguy hiểm.
“Tiểu tử, làm xong giác ngộ đi tìm chết sao!”
Ừ, mới vừa rồi ta không nên nói lớn tiếng như vậy, ta tỏ vẻ hối hận.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook