Đương Nam Nhị Thính Đáo Bình Luận Khu Thời
(Khi nam nhị nghe được bình luận)
| 022 |
Nhìn thấy cảnh tượng ảo ma này, Lục hoàng tử nghĩ mình sắp hộc máu.
Chuyện quái quỷ gì thế?!
Côn thấy hắn ngơ ngác, có lòng tốt giải thích: "Vừa nãy ta ở dưới nước thấy ngươi cốt cách kỳ lạ, nghĩ ngươi nhất định là một đại nhân vật có tiền đồ.

Chỉ cần về sau ngươi chịu chia cho ta một phần mười chỗ tốt, ta sẽ mặc cho ngươi sai phái.

Đúng rồi, ngươi đừng nhìn ta chỉ là một con cá nhỏ, nhưng ta có huyết mạch thượng cổ! Chỉ cần không ngừng nuốt, là có thể tiến hóa ngày càng mạnh hơn!"
Khóe miệng Lục hoàng tử giật nhẹ: "Ta phát hiện...!Thế giới này càng ngày càng ảo ma rồi."
Hắn nhìn con Côn khổng lồ trước mắt, nhịn không được hỏi: "Đây là hình thái cao nhất của ngươi à? Đã thành Côn rồi, chắc không thay đổi nữa đâu nhỉ?"
Côn lắc cái đầu dính liền với thân thể: "Không phải, đây chỉ là bắt đầu thôi! Loại ngư tài có thể thăng cấp như ta, chỉ có thể biết mình hiện tại gọi là gì, không biết được tương lai, nhưng ta có thể cảm giác mình không phải tục vật."
Mí mắt Lục hoàng tử giật nhẹ, ờ thì đúng rồi, ngươi đã ăn đến biến thành Côn còn có thể là tục vật sao?
Côn ngáp một cái: "Vừa nãy ta nghe nói ngươi muốn đuổi theo ai, giờ chúng ta có cần rượt nữa không?"
Lục hoàng tử xua tay: "Không, không cần lãng phí tài nguyên vì cô ta! Chỉ mong cô ta không gây ra tai vạ gì nữa, bằng không dù là chân trời góc biển ta cũng sẽ giết cô ta!"
Côn dùng chiếc vây mập ú của mình vỗ vai Lục hoàng tử: "Vậy ngươi cứ từ từ mà làm, ta đi nuốt mấy con Côn khác để lên cấp cái đã."
Lục hoàng tử gật đầu: "Đi đi, đi đi..."
Sau đó hắn đột nhiên nghĩ tới hình thái của Côn, bèn hỏi: "Ngươi hiện tại gọi là gì?"
Côn vừa dự định xoay người, nghe thấy câu hỏi của hắn liền vặn cái cổ ú nu của mình lại: "Ta hiện tại là Tiểu Côn."
Nếu nữ chính đã bay đi, Lục hoàng tử cũng nên gác lại chuyện này bắt đầu xử lý chính sự.
Kể từ khi trở về, Lục hoàng tử phát hiện phụ hoàng đã có chút trọng dụng mình.


Cả trọng trách đàm phán với các nước khác lần này cũng giao cho hắn.
Mắt thấy ngày đàm phán sắp tới gần, nhưng, lòng người luôn âm u và tà ác.
Mấy ngày nay triều đình đột nhiên dấy lên một lời đồn...
Ban đầu còn chưa truyền tới tai Lục hoàng tử, nhưng hôm đó khi đang lên triều, hắn đột nhiên bị một triều thần ở ngay trước mặt văn võ bá quan, bẩm cáo với phụ hoàng.
"Khởi bẩm hoàng thượng, thần có việc xin tấu." Lục hoàng tử nhìn về phía triều thần đó, phát hiện hắn là vây cánh của Tam hoàng huynh.
Mà bên kia, Tam hoàng huynh bị mù của hắn nghe thấy động tĩnh liền lườm hắn một cái.
Lục hoàng tử:...
Hoàng thượng nghe vậy vung tay: "Nói!"
Kẻ nọ quỳ xuống, không kiêu ngạo không siểm nịnh thẳng cái eo: "Thần muốn cáo Lục hoàng tử Nam Nhị Vương có hành vi phản quốc!"
Lời này vừa ra, triều đình ồ lên, cả hoàng thượng cũng không kiềm được nheo mắt.
Lục hoàng tử:!!! Sao ta không biết?
Kẻ nọ hùng hồn nói: "Chư vị đừng không tin, ta đã nắm giữ chứng cớ xác thực!"
Lục hoàng tử:? What?!
Hoàng thượng nhíu mày: "Chứng cớ gì?"
Kẻ nọ hừ lạnh, sau đó lấy ra đủ loại chứng cớ, chứng minh Lục hoàng tử đã bán dưa hấu mấy năm.
Mọi người ngơ ngác, chỉ là bán dưa hấu thôi mà có gì sai sao? Lẽ nào trong trái dưa có nhét giấy truyền tin cho nước khác?
Kẻ nọ như đã sớm biết họ không hiểu được hành vi này, hắn chẳng hề sốt sắng.

Trực tiếp dập đầu một cái, rồi chơi liều nói: "Nước ta là đại quốc Bí Đao (đông qua), nhưng Lục hoàng tử lại bán dưa hấu (tây qua) ở quốc thổ nước ta! Đông và Tây vốn đối nghịch, đó không phải là hành vi nâng lên chí khí của người khác giảm đi uy phong của mình sao?!"
Mọi người:...!Ngươi giỏi quá, vớ vẩn như vậy cũng có thể nói ra được!
Tiếp đó kẻ nọ ngước mắt lên đối diện với Lục hoàng tử, nghĩa chính ngôn từ đồng thời chỉ trích hắn: "Điện hạ không cảm thấy hành vi của mình quá đáng sao? Dám bán dưa hấu ở nước Bí Đao, quan uy của ngài thật đúng là lớn đó!"
Mọi người:...!Ngươi quả thực là giẫm IQ của ta dưới lòng bàn chân.
Hoàng thượng nghe xong cảm thấy mình bị tít câu view lừa gạt, giận tím mặt, lệnh cho thị vệ xung quanh kéo kẻ nọ ra ngoài!
Triều đình cuối cùng cũng khôi phục yên tĩnh...

Chờ đến khi hạ triều, hoàng thượng lặng lẽ tóm lấy Lục hoàng tử, giao cho hắn một nhiệm vụ.
Hoàng thượng nói mình có suy nghĩ muốn thu phục các nước khác, hỏi Lục hoàng tử có thể giúp ông không?
Khóe miệng Lục hoàng tử giật nhẹ: "Có khả năng đó sao con không tiến đánh một quốc gia rồi tự mình làm hoàng đế luôn?"
Hoàng thượng nhìn hắn: "Cho con cơ hội con dám không?"
"Vì sao không, không dám chứ?"
"Nếu con dám, chính là mưu triều soán vị, loạn thần tặc tử! Danh không chính ngôn không thuận! Xin lỗi cha con! Xin lỗi ông nội, xin lỗi lão tổ tông của con!! Không còn mặt mũi nào nhìn mấy mươi đời tổ tiên trước đó nữa!"
Lục hoàng tử:...
Hoàng thượng lặng lẽ huých hắn một cái: "Con xem chuyện này có làm được không?"
Lục hoàng tử:...
Cha đã nói đến nước này rồi con còn biết làm gì?!
Cuối cùng Lục hoàng tử nghẹn lời lại phẫn uất tỏ vẻ khuất phục...
Lục hoàng tử ra cửa cung, trên đường về nhà hắn băng ngang qua một cái xó không người hẻo lánh ngày xưa.

Nhưng lần này vừa bước vào, hắn đã bị một bóng ma khổng lồ che phủ.
Một con Côn lớn hơn ngày trước vô số lần bay qua trước mặt hắn, con mắt tròn xoe của nó dòm xuống.
"Dô! Ta tiến hóa rồi này, ngươi xem ta hiện tại có đẹp không?"
Lục hoàng tử nhìn nó vài lần, nghĩ tới tên gọi của nó liền tò mò hỏi: "Oa, nhìn oai đấy, đúng rồi, ngươi có biết ngươi hiện tại gọi là gì không?"
Chuyện này Côn tự nhiên biết, nó kiêu ngạo nói: "Hiện tại ta là Trung Côn! Nói cho ngươi biết một bí mật, trong quá trình nuốt các con Côn khác ta đã biết giai đoạn kế tiếp của mình là gì rồi!"
Lục hoàng tử khựng lại, yếu ớt nói: "Có phải là Đại Côn không?"
Côn ngạc nhiên: "Sao chuyện bí ẩn như vậy ngươi cũng biết?!"
Lục hoàng tử: Ha hả, ta không phải thiểu năng trí tuệ, cảm ơn.
Tiểu Côn, Trung Côn, kế tiếp chẳng lẽ không phải là Đại Côn sao?

Bị Lục hoàng tử đoán trúng, Côn cảm thấy Côn sinh của mình có chút thất bại.
Nó nắm chặt vây cá ra vẻ kiên nghị cam đoan với Lục hoàng tử: "Ngươi đoán được cũng không sao, ta nghĩ ngươi nhất định không biết kế Đại Côn là gì! Hừ hừ, chờ ta từ Đại Côn lên cấp xong sẽ trở lại tìm ngươi, lúc đó ngươi nhất định không đoán ra được!"
Lục hoàng tử:...!Chúc ngươi thành công.
Côn thở phì phò rời đi, tiếp tục đi nuốt các con Côn khác.
Lục hoàng tử nhìn bóng lưng của thằng ngốc này, không khỏi lắc đầu, thở dài một cái.
Nửa tháng sau, hội nghị đàm phán cuối cùng cũng mở, các lộ quần hùng tề tụ với nhau.
Hiện tại bốn nước mạnh nhất đại lục tạo thành thế chân vạc, tên của họ theo thứ tự là: nước Bí Đao chỗ Lục hoàng tử, nước địch hai ngày trước vừa đánh giặc xong, thêm một nước ngoài cách họ rất xa, và nước giao dịch lớn nhất —— nước Ăn Bí.
Hội nghị tổng cộng có hai đợt, đợt thứ nhất chỉ là công phu mồm mép, thăm dò thực lực nông cạn.
Mỗi nước đều chuẩn bị đầy đủ, thế tới rào rạt.
Đại biểu bốn nước ngồi chung với nhau, vừa đụng mặt là nước bọt bay đầy trời.
Cũng không biết là ai bất cẩn nói một câu thô tục, khiến cho hội nghị tiến vào giai đoạn căng thẳng.
Từ ban đầu mắng chửi không mang theo thô tục đến miệng đầy dơ bẩn, đại biểu ba nước khác cho rằng công phu của mình lợi hại, lại không cẩn thận kích hoạt hình thức đối phun của Lục hoàng tử, ai ai cũng bị mắng đến cẩu huyết lâm đầu hoài nghi nhân sinh.
Cuối cùng lấy Lục hoàng tử chiến thắng, ba đại biểu khác mặt mày ngơ ngác kết thúc.
Danh tiếng của Lục hoàng tử lập tức truyền ra, vô số người chúc mừng Hoàng đế nước Bí Đao có người nối nghiệp, Hoàng thượng cũng cười ha hả tỏ vẻ phải khiêm nhường.
Sau khi lãnh ban cho của Hoàng thượng, Lục hoàng tử mệt mỏi đừ đừ về phủ.

Bởi vì đồ ăn luôn có độc, Lục hoàng tử không yên tâm những người khác, thế nên cơm nước đều là hắn tự làm.
Lục hoàng tử uể oải bước vào bếp, quơ tay bắt lấy một con cá trong hồ ném lên thớt, vừa dự định vung dao cắt nó, thì chợt nghe thấy tiếng khóc la hoảng sợ.
"Này, này, đừng cắt! Là ta nè! Ngươi quên Côn ở bên hồ Đại Minh rồi sao?!"
Lục hoàng tử:??? Cái quỷ gì?!
Hắn để con dao xuống, nắm đuôi con cá nhỏ giơ lên trước mặt mình, ngạc nhiên phát hiện nếu chỉ nhìn bề ngoài nó chính là con Côn lần trước.
"Không thể nào, sao ngươi teo lại vậy?"
Côn mặc dù chưa tỉnh hồn, nhưng nghe thấy câu hỏi này vẫn không kiềm được đắc ý ngẩng đầu lên: "Bởi vì ta lại lên cấp nữa rồi! Hiện tại ta đã đạt được hình thái cao nhất của Côn! Ngươi đoán xem nó gọi là gì?"
"Ta đoán không được, ngươi trực tiếp nói cho ta đi!"
Con cá nhỏ hớn hở bay lên, lượn lờ giữa không trung vui vẻ nói: "Ta cho ngươi biết, sau khi thành Đại Côn ta lại thuận lợi tiến hóa thành Càn Khôn! Hiện tại ta gọi là Càn Khôn!"
Lục hoàng tử:...
Con m* nó chứ ngươi đang vũ nhục IQ của ta đó à, đây là một hệ liệt sao?!!
Nhìn nét mặt của Lục hoàng tử, Côn biết hắn xem thường mình, bèn vội nói: "Ngươi đừng trông mặt mà bắt hình dong, tuy rằng hình thể của ta không lớn, nhưng ta có rất nhiều kỹ năng đấy!"

"Kỹ năng gì?"
Côn cười "Hề hề", cuối cùng cũng tới sân nhà của nó rồi!
"Trước mắt ta nắm giữ tổng cộng bốn kỹ năng, chờ một lát, ta chuẩn bị làm mẫu từng cái cho ngươi!"
Lục hoàng tử gật đầu, có chút mong đợi kỹ năng của Côn.
Chỉ thấy con Côn lơ lửng trên không đó hít một hơi, trong ánh mắt ngơ ngác của Lục hoàng tử nó kéo dài cơ thể mình, giống như một sợi chỉ.
Lục hoàng tử:??
Giọng nói phát ra từ trong miệng con Côn dài ngoằng: "Đây là kỹ năng thứ nhất của, lang lãng Càn Khôn!"
Lục hoàng tử: "Oắt? Cái quỷ gì thế?"
Sợ Lục hoàng tử không hiểu, Côn đặc biệt giải thích: "Chính là lang lãng Càn Khôn —— Càn Khôn dài thiệt là dài đó."
Lục hoàng tử:...!Ta ngơ ngác.
Sau đó nó biến về nguyên hình, ở trước mặt Lục hoàng ngửa đầu vặn cổ.
"Đây là kỹ năng thứ hai của ta, nữu chuyển (vặn) Càn Khôn!"
Lục hoàng tử:...
Nó vặn trở lại, rồi nói tiếp với hắn: "Kế tiếp ta sẽ thi triển kỹ năng thứ ba của ta, tuyệt đối đừng chớp mắt đó!"
Lục hoàng tử cho rằng nó sẽ thi triển tuyệt kỹ, nhưng trong sự hoảng hốt của hắn, Côn đột nhiên nhảy vào nồi, nước trong nồi lập tức đổ đầy, lửa phía dưới bừng lên.
Côn dùng vây cá ngoéo cái nắp bên cạnh, đậy nồi lại, một giọng nói ong ong từ trong nồi truyền ra: "Đây là kỹ năng thứ ba của, chỉnh đốn Càn Khôn!"
Lục hoàng tử:???
"Ngươi đang làm cái trò gì vậy?"
"Ngươi nhìn không ra à? Đây là hầm nguyên con Càn Khôn đó, tức là chỉnh đốn Càn Khôn (nguyên bữa Càn Khôn)!"
Lục hoàng tử:...!Giựn.
Kế đó Côn dùng cái đuôi của mình gạt nắp nồi ra, bắn người lên, lại hùng hổ thi triển kỹ năng thứ tư.
Nó trực tiếp teo nhỏ lại, sau đó "Vèo" một cái chui vào tay áo của Lục hoàng tử, rồi lặng lẽ thò đầu ra ở chỗ cổ tay.
"Đây là kỹ năng thứ tư của ta, tụ lý Càn Khôn, oách không?!"
Lục hoàng tử:...
Hắn cúi đầu lộ ra vẻ rối rắm, nhìn Côn giống như nhìn một thằng nhỏ bị thiểu năng trí tuệ.
....

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương