Đương Nam Nhị Thính Đáo Bình Luận Khu Thời
(Khi nam nhị nghe được bình luận)

| 013 |

Ác long chống hai cái vuốt đứng cạnh bàn, cơ thể khổng lồ cố gắng khom xuống, cặp mắt to như nắm đấm cẩn thận nhìn Lục hoàng tử đang cầm bút than xóa xóa sửa sửa trên một tờ giấy.

Lục hoàng tử khi thì trầm tư, khi thì dựng thẳng bút lên híp mắt nhìn ác long có thân hình to lớn.

Ngòi bút trượt vù vù, qua tầm nửa canh giờ, Lục hoàng tử cuối cùng cũng đứng thẳng dậy thở phào một hơi.

Hắn hài lòng nhìn thành quả của mình, kế đó đưa tờ giấy cho ác long đang rất chi là tò mò.

Ác long kiêu ngạo cầm lấy tờ giấy, con ngươi đảo qua từng hàng từng hàng một, càng đọc càng nghiêm túc, vừa đọc vừa gật đầu.

"Không tồi không tồi, được đấy." Ác long khen ngợi nói.

Lục hoàng tử: ...

Hắn buồn bã đáp: "Ta biết ta viết không tồi, nhưng xin mi đó làm bộ làm tịch cũng phải làm cho giống một chút chứ..."

Ác long chớp mắt: "Không giống à?"

Lục hoàng tử ho một cái: "Cái mặt nghiêm trang thì giống rồi đấy, nhưng mi phải cầm đúng lại đã, mi không phát hiện mình đang cầm ngược tờ giấy à?"

Ác long: ...

Nó ho sù sụ, vội vàng xoay tờ giấy lại, nếu không nhìn kỹ sẽ không phát hiện hai má của nó đang đỏ lên.

Tiếp đó nó lại cao ngạo ngẩng đầu: "Đừng cho là ta không biết chữ, ta chỉ là đang thử ngươi mà thôi."

Nói xong nó còn lặng lẽ liếc Lục hoàng tử một cái, nhỏ giọng nói: "Ta sao có thể không biết chữ chứ? Ta là một con rồng có mặt mũi lắm đấy..."

Lục hoàng tử: ...

Hắn không muốn nói chuyện với thằng ngốc này.

Cuối cùng ác long giả bộ mình đang cẩn thận đọc lại nội dung, còn chỉ trỏ trên đó một cách ra hình ra dáng, khen chữ của hắn viết rất đẹp.

Nếu những con chữ này không phải là dấu câu cách đây không lâu hắn vừa học được, hắn đúng là sẽ tin.


Lục hoàng tử nghiêm túc nhìn con rồng ngốc này, hắn cảm thấy nó không bị hắn lừa thì thật là thiên lý khó dung.

Cuối cùng Lục hoàng tử nói với ác long đây là một hợp đồng, cần ác long ấn vuốt.

Ác long rưng rưng nước mắt dùng vuốt cắt vào một cái vuốt khác của mình, xong ấn cái vuốt tươm máu rồng đó lên hợp đồng.

Lục hoàng tử không để ý tới con rồng đang nằm ăn vạ dưới đất gào grú grú la đau, trong ánh mắt kinh ngạc và bi thương của ác long hắn móc một cái khay mực ra lăn ngón tay rồi ấn lên.

Từ đây, quan hệ của hai người ký kết.

Ác long trở thành thuộc hạ của Lục hoàng tử, về sau chuyên phụ trách giúp Lục hoàng tử lừa đảo khụ khụ, kinh doanh.

Đối với con rồng non nớt vừa ra nồi này, Lục hoàng tử trước hết dạy cho ác long về nghiệp vụ về sau sẽ làm.

"Mi thân là ác long, nhất định phải hiểu rõ thân phận của mình..." Thầy giáo Lục hoàng tử đỡ kính râm, không biết lấy đâu ra một cây gậy chỉ vào "bảng đen" trên tường rồi nói.

Học sinh ngoan ác long vội vã gật đầu, dùng vuốt của mình ghi bài dưới đất.

"Mi thử nghĩ xem, ác long dù sao cũng là một con vật thần thoại, người thường có ai từng nhìn thấy đâu? Mi có biết trong đó có bao nhiêu cơ hội kinh doanh không? Nêu một ví dụ, mi có thể ký hợp đồng với vương thất. Ví dụ như nước của họ có một cô công chúa không ai thèm cưới, họ sẽ liên hệ mi. Mi giả dạng thành ác long, à không, bản thân mi chính là ác long, chỉ cần mi bắt công chúa đi, vậy giá trị của cô công chúa đó có phải lập tức tăng vọt lên không?"

Ác long như ngộ ra điều gì mà gật đầu.

Lục hoàng tử nói tiếp: "Mi thử nghĩ xem, cô công chúa này vốn dĩ chỉ là một công chúa bình thường, bị mi bắt đi rồi tương đương với mạ một lớp vàng lên người. Cho dù không cứu được, ngày nào đó lú mặt ra rồi cũng sẽ bị mọi người tranh giành thôi."

Ác long vỗ vuốt xuống đất: "Đúng thế! Điểm quan trọng như vậy sao ta không nghĩ ra chứ?!"

Lục hoàng tử cười hề hề: "Cái này chưa tính gì đâu, mi còn có thể mở rộng thêm combo."

Ác long chớp mắt, dí cái đầu lại gần: "Combo gì?"

Lục hoàng tử hắng giọng một cái: "Mi thử nghĩ xem, ác long trên đời vốn đã ít, có thể làm ăn với họ cũng chỉ có mình mi thôi đúng không?"

Ác long gật đầu, vỗ vuốt tỏ vẻ thầy nói rất đúng.

"Mi phải thừa dịp các ác long khác còn chưa bắt nhịp được, chớp lấy thời cơ, chiếm giữ thị trường. Nếu không chờ về sau mi kiếm được tiền rồi, các ác long khác hùa nhau gạt mi ra thì làm sao? Cho nên mi phải chế tạo một combo VIP độc nhất vô nhị của riêng mình! Lấy ví dụ..." Lục hoàng tử gõ cây gậy gỗ lên "bảng đen".

"Đầu tiên, VIP bạc, lén lút bắt cóc công chúa giữa đêm hôm khuya khoắt rồi công bố tin tức..."

Ác long: !


"VIP vàng, bắt cóc công chúa giữa ban ngày ban mặt rồi công bố tin tức..."

Ác long: !!

"VIP bạch kim, bắt cóc công chúa giữa ban ngày ban mặt trước ánh mắt của bao người rồi công bố tin tức..."

Ác long: !!!

"VIP kim cương, bắt cóc công chúa giữa một hội nghị đông người, đồng thời vỗ cánh chứng minh sự tồn tại của mình..."

Ác long: !!!!

"VIP tinh tú, mi có thể tặng kèm đặc hiệu, ví dụ như sấm sét này cuồng phong này, cho công chúa đủ mặt mũi, nhất định phải ngầu thật ngầu, phù hợp với thẩm mỹ của người đương thời, sau đó bắt cóc công chúa rồi công bố tin tức..."

Ác long: !!!!! Nó cảm thấy mình đã nghẹt thở.

Lưu hoàng tử tỏ vẻ đây chỉ là sân khấu nhỏ thôi, kế đó hạ giọng: "Về phần VIP chí tôn, hì hì, cái này dễ nhất, chúng ta có thể cung cấp một combo đặt làm theo yêu cầu, đặc hiệu sân khấu thời gian do bên Giáp quyết định, cái này đủ tôn quý chưa?"

Ác long càng nghe, mắt mở càng to dần dần thành trợn mắt há hốc mồm thậm chí suýt nữa chóng mặt, nó không thể ngờ được chỉ là bắt cóc một công chúa thôi lại có nhiều chiêu để chơi như vậy?!

Lục hoàng tử vỗ vai ác long, tỏ vẻ nó còn non lắm. Chờ về sau ngồi vào vị trí của hắn rồi, nó sẽ phát hiện đây chỉ là sân khấu nhỏ thôi.

Ác long nghe xong, cảm giác long sinh quan của mình đã nát nhừ. Thật không thể ngờ Tổ chức Áo, à không, Phòng làm việc của nó còn có nhiều điều cần chú ý như vậy?!

Ác long choáng váng cảm thấy mình đang nhìn thấy đại đạo quang minh đi thông tới đỉnh long sinh, ổ bánh mì Lục hoàng tử vẽ cho nó thật sự là quá lớn, tấm thân rồng của nó sắp phi thăng rồi!

Cho dù hiện tại vẫn còn một nghèo hai trắng, ác long lại nghĩ mình đã có được một sức mạnh khôn cùng.

Dưới sự đốc thúc của Lục hoàng tử, ác long vội vã đi thu dọn hành lý.

Mà ở đầu bên kia, Lục hoàng tử đang viết một quyển sách.

Về sau hắn còn định tiến quân ngành báo chí, giờ đang biên soạn một quyển kỳ văn dị sự, chờ đến khi nhà sách khai trương rồi, quyển sách này sẽ là tác phẩm tiêu biểu của hắn.

Nội dung hôm nay... Lục hoàng tử suy nghĩ một lát rồi giơ bút lên viết ——


Chấn động! Ác long vô tri bị lừa vào tổ chức bán hàng đa cấp, nguyên nhân là vì đâu? Muốn biết hậu sự, hãy tìm đọc 《 Tiểu Lục dị văn lục 》.



Vì không quấy rầy đến thổ dân, Lục hoàng tử bảo ác long trước trốn đi, mà mình thì lái trực thăng chở quốc vương về.

Quả nhiên, cư dân ở đây đều rất hưng phấn, họ kích động ôm quốc vương miệng sùi bọt mép bị mắng đến hoài nghi nhân sinh nằm trên trực thăng vào thành.

Biết Lục hoàng tử muốn mượn lương thực, các thổ dân nhất trí đồng ý.

Và thế là, lương thực chất đầy trên những chiếc thuyền theo Lục hoàng tử tới đây. Mưu sĩ cùng thuộc hạ của Lục hoàng tử hưng phấn không thôi, thật không ngờ chủ tử của họ tài như vậy, hoàn toàn không cần họ nhọc lòng.

Các thổ dân biết là Lục hoàng tử cứu quốc vương, một số người lén lút muốn cho hai người đám hỏi.

Không chờ Lục hoàng tử cự tuyệt, quốc vương nghe được tin này ngay trong đêm đã treo ba thước bạch lăng trong phòng mình, dùng nó tỏ rõ quyết tâm hắn không muốn có bất cứ quan hệ gì với Lục hoàng tử.

Mọi người: ...

Cho nên, Lục hoàng tử ngươi rốt cuộc đã làm gì?!

Nơi này còn có một số bí mật chờ Lục hoàng tử khám phá, hắn bảo thuộc hạ lái thuyền về giúp mình chiêu binh mãi mã trước, mà mình thì cùng ác long ở lại đảo tìm tòi bí mật.

Lục hoàng tử rất tò mò những vật phẩm hiện đại này là từ đâu ra, vì thế dưới sự hướng dẫn của Đại tế ti, hai người họ ở trong phòng tối lục lọi nửa ngày.

Không lục thì thôi, lục một cái đồ đạc tìm được quả thật có thể khiến họ hoài nghi nhân sinh.

Ví dụ như chiếc bít tất từng được sử dụng, thủng một lỗ kia, đến tận bây giờ nó vẫn còn lưu giữ cái mùi hương đặc trưng khiến người tắt thở...

Đại tế ti sơ ý, chỉ thấy chất vải của nó khác với da thú của mình, bèn đưa lên mũi ngửi——

Trong sự khiếp sợ của Lục hoàng tử, hai mắt của Đại tế ti trợn trắng, hai chân co giật, miệng sùi bọt mép trực tiếp ngã xuống đất xỉu ngang, còn không ngừng giật kinh phong.

Lục hoàng tử: ...

Hắn im lặng tránh xa chiếc bít tất đó, thuận tiện dùng tay áo che lỗ mũi mình lại.

Hắn tiếp tục lục lọi, ngoại trừ đồ dùng hàng ngày ra, hắn còn phát hiện một cuốn sổ.

Ánh mắt của Lục hoàng tử sáng lên, nói không chừng trong cuốn sổ này có ghi chép mọi bí mật về nơi đây!

Thế là Lục hoàng tử mở nó ra, lật tới trang thứ nhất.

Ngày này tháng nọ năm kia, trời trong.

Hôm nay tôi mua cho nữ thần món chao tôi thích nhất sau đó tỏ tình với cô ấy, nữ thần lườm tôi một cái rồi bảo tôi cút.


Tôi cảm thấy mình đã chân thành lắm rồi, nhưng kết quả tại sao lại như vậy? Ông Trời ơi, tôi chỉ muốn khóc thật to! Áp lực của tôi lớn lắm đó! Tôi khổ quá mà!

Khóe miệng Lục hoàng tử giật nhẹ, thằng ngốc này từ đâu chui ra vậy?

Ngày này tháng nọ năm kia, trời nhiều mây.

Hôm nay tôi dẫn bạn gái đi ăn cơm, ông chủ cản tôi lại. Tôi trở tay đâm mù mắt bạn gái, ông chủ la lên là người trong nghề! Cuối cùng tôi phẩy tay vội vàng bỏ đi...

Lục hoàng tử: ...

Í... Hắn lập tức che mắt, đau lắm đó!

Lục hoàng tử bỏ qua những nội dung không nên xem này, lật nửa ngày cuối cùng cũng lật tới một trang nhật ký có ý nghĩa.

Ngày này tháng nọ năm kia, gió to.

Tối nay trên đường về nhà, trên trời đột nhiên xuất hiện một cái đĩa bay. Tôi cầm di động chụp lại định up lên vòng bạn bè, cái đĩa bay đó đã hút tôi đi luôn.

Lục hoàng tử: ...

Khóe miệng hắn giật không nổi nữa rồi.

"Lừa ai đó hả? Vừa đọc đã biết là giả rồi!"

"Không, nó là thật đó."

"Ngươi nói là thật thì là thật hả, bằng chứng đâu?" Lục hoàng tử hỏi ngược lại.

Người nói suy nghĩ một lát: "Ta là đương sự, ta có thể chứng minh."

Lục hoàng tử bật cười: "Ngươi là ai hả ngươi chứng minh..." Hắn còn chưa nói dứt câu, đột nhiên đã nhận ra không đúng.

Chờ chút! Đại tế ti không phải đã xỉu ngang rồi à? Nếu vậy giờ đang nói chuyện chính là ai?!!

Lục hoàng tử kinh ngạc đồng thời run rẩy quay đầu lại, chỉ thấy đứng bên cạnh mình là một sinh vật dị dạng da xanh lè đầu to, mắt to như bóng bi-a.

Đối phương nhìn hắn thân thiện mỉm cười, còn vẫy tay.

"Ta có thể chứng minh! Ta chính là người lái đĩa bay đó!"

Lục hoàng tử: ...

Hắn cảm thấy choáng váng, không khỏi ngẩng lên nhìn trời xanh, oắt đờ heo!!

...

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương