*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Lạc Đinh và Craig được sắp xếp ở thiên điện bên sườn tây Thanh Nham Sơn, đây là chỗ của Lục Thừa Tập ở Hoa Thanh Phái.


Hoa Thanh Phái từ trước đến nay thu đồ đệ đều là chú trọng chất lượng không chú trọng số lượng, nhân số ở trên đỉnh núi rất thưa thớt, địa bàn khá lớn. Lục Thừa Tập thân là đệ tử đứng đầu đời này, cho nên có một viện nhỏ cho riêng mình.


Sau khi Lục Thừa Tập đwa Lạc Đinh tới nơi này liền trở về chính điện xử lý công việc sau đó, cũng không ở lại đây.


"Điện hạ......" Craig cúi đầu gọi một tiếng.


Người ở trước mặt không quay đầu lại, chỉ nói một câu: "Ta thích hắn, Craig."


Craig giật mình ngây ra giây lát, khóe miệng lộ ra nụ cườ vui mừng.


Tiểu chủ nhân trưởng thành rồi. Anh ta không hỏi nhiều nữa, lẳng lặng cùng tiểu chủ nhân của mình ở trong phòng của nhân loại dạo quanh cho hết thời gian, qua một lúc sau khi nhân loại từ chinh điện trở về lại thức thời ma chủ động rời đi, để không gian riêng cho hai người.


"Sự tình xử lý xong rồi?" Lạc Đinh thu lại ánh mắt đánh giá kiesm gỗ trên tường, quay đầu lại.


"Ừm, chưởng môn sư thúc hỏi một vài việc về em và trong sách." Lục Thừa Tập nói, tiến lên muốn ôm hắn, bị Lạc Đinh lấy tay chặn trước ngực.


Lạc Đinh: "Không phải là cậu đã quên cái gì rồi chứ?"


Trong mắt lướt qua kinh ngạc, Lục Thừa Tập nghĩ đến gì đó, đột nhiên bật cười: "Trừng phạt?" Cậu bắt lấy bàn ay trước ngực, vô thức nắm ở trong lòng bàn tay, ủ ấm, nói: "Cả người của tôi đều là của em rồi, em muốn trừng phạt như thế nào?"


Lạc Đinh thản nhiên liếc mắt nhì cậu một cái. Lục Thừa Tập trong hiện thực trái lại manh dạn hơn so với trong sách rất nhiều, nói ra lời này cũng không cần hắn ép.


Hai người thay đổi địa điểm nói chuyện, ở trong phòng nghỉ, lần này Lục Thừa Tập được như ý mà kéo người vào trong lòng, lúc này mới nói tới ngọn nguồn việc xuyên sách.


Xuyên sách đích thật là vì để Lục Thừa Tập dưỡng thương.


Ước chừng là hai năm trước, ở phía bắc Hoa Quốc một tòa núi lớn lớn nào đó đã phát sinh một trận động đất cỡ nhỏ. Bởi vì địa phương xa xôi, cấp độ động đất lại không lớn, tin tức gần như không có đưa tin.


Nhưng sau đó, người ở bên dưới ngọn núi lớn liền thường xuyên gặp phải việc lạ. Chỉ cần có người tới gần núi lớn, nhẹ thì lạc đường, bị thương, nặng thì một đi không trở lại, ban đêm còn thường xuyên nghe thấy tiếng kêu rên giống như quỷ khóc.


Lục Thừa Tập nhận được yêu cầu giúp đỡ của Hiệp Hội Tu Sỹ địa phương, nghe nói cảnh sát và tu sỹ sau đó đi vào tìm hiểu không có một ai đi ra, liền đi theo bọn họ tới điều tra.


Kết quả đi rôi mới phát hiện, thì ra động đất không cẩn thận đã chấn động mở ra một ngôi mộ dưới lòng đất, ánh trăng theo kẽ hở chiếu vào quan tài bị tổn hại, đánh thức phi cương* bên trong.


*Phi Cương: Một loại cương thi có thể bay


Cho dù Lục Thừa Tập thiên phú cao tới đâu cũng chỉ mới tu hành chưa tới mười năm, cơ bản không phải đối thủ của phi cương, chỉ có thể trở ra báo tin cho sư môn.


Trong những người đi vào núi lần đó chỉ có một mình cậu còn sống trở ra, nhưng mà cũng đã trúng thi độc*. Thi độc kia âm hiểm, đối với thân thể không có tổn hao gì, chuyên môn ăn mòn hồn phách.


*Thi độc: Chất độc sinh ra trên người xác chết


Liên quan đến hồn phách cho tới hiện giờ đều là việc lớn, chưởng môn bọn họ giúp Lục Thừa Tập rút thi độc ra, nhưng hồn phách bị tổn hại lại không có thuốc nào có thể chữa.


Lạc Đinh nghe đến đó thì nhíu mày, xoay người lại sờ sờ mặt nhân loại, bàn tay bị nắm lấy cọ cọ lòng bàn tay.


Lạc Đinh: "Cho nên vì giúp cậu dưỡng thương mới có quyển sách kia?"


Lục Thừa Tập sữa lại lời hắn: "Không hoàn toàn chính xác, bảo vật kia là một bộ, chia làm sách và bút. Dùng bút viết lên sách tên và ngày tháng năm sinh là có thể dẫn hồn phách của người đó vào trong sách." Mà muốn đạt được hiệu quả bồi dưỡng thì phải viết ra một cái câu chuyện đầy đủ.


Ngoại trừ Lục Thừa Tập, Lạc Đinh và ba người Phong Tiêu Tiêu cũng đi vào, nhưng chỉ có hồn phách của Lục Thừa Tập nhận được bồi dưỡng.


"Thương thế của cậu đã ổn rồi sao? Quyển sách kia của tôi đã bị hủy rồi." Lạc Đinh nói.


Lục Thừa Tập dĩ nhiên đã từ chỗ của chưởng môn biết được chuyện Lưu Sương để mất sách, nghe vậy nói: "Không sao có, chỉ có trang bìa của sách là lấy ra từ Dưỡng Thần Thư, ở giữa là giấy do trưởng bối sư môn tự mình làm."


Lạc Đinh gật gật đầu, lại hỏi tới chuyện đột nhiên rời khỏi.


Lục Thừa Tập nói đó là vì trưởng lão canh giữ ở bên ngoài thấy trang sách liên tiếp tổn hại, lo lắng xảy ra việc ngoài ý muốn, vì vậy quyết định dừng hẳn trước thời hạn, may mắn chính là cậu vừa lúc đã khôi phục được tàm tạm.


Lạc Đinh cũng nhẹ nhàng thở ra. Tuy nói không phải hắn cố ý phá hư nội dung cốt truyện, nhưng chuyện này ít nhiều có chút liên quan đến hắn, may mắn Lục Thừa Tập không có việc gì.


Vốn dĩ hắn còn dự định vì việc đám người Phong Tiêu Tiêu đem Lục Thừa Tập giấu đi mà tìm các cô tính sổ, hiện tại thì sao, coi như không có việc gì xảy ra là được rồi, dù sao nói tới vẫn là hắn đuối lý.


Lạc Đinh: "Nếu sự việc đã xử lý xong rồi, vậy theo ta trở về đi." Hắn đứng dậy.


Người kia không nhúc nhích, Lạc Đinh rũ ánh mắt xuống nhìn đối phương.


Lục Thừa Tập nâng tầm mắt lên nhìn thẳng hắn, nhẹ giọng nói: "Thật ra còn có một mục đích."


Lạc Đinh nghe không hiểu: "Cái gì?"


Lục Thừa Tập: "Quyển sách kia. Lưu Sương là thân truyền của chưởng môn Hoa Thanh Phái, Phong Tiêu Tiêu là cổ nữ tộc người Miêu ở Nam Lĩnh, Giang Chiếu Nguyệt là truyền nhân phái cắt giấy, Hàn Dịch Hề xuất thân từ quân đội Hoa Quốc."


Cậu cũng đứng dậy, tiến lên một bước, gần như là cùng trán của Lạc Đinh dán vào nhau: "Vừa rồi sư thúc đã lén nói cho tôi biết, sau khi tôi bị thương hôn mê, sư phụ xuất quan giao cho ông đồ vật, chính là bộ Dưỡng Thần Thư kia, mặt khác còn dặn dò một câu, nói ta năm nay sẽ động sao Hồng Loan*."


*Sao Hồng Loan: Theo bói toán thì là sao ảnh hưởng tới việc tình cảm


Lục Thừa Tập: "Biết cái gì gọi là động sao Hồng Loan không? Chính là nói năm nay tôi sẽ gặp được người đã định ở trong số mệnh."


Phần tình cảm từ trong sách kia không chút giảm bớt, cậu dừng ở trong ánh mắt Lạc Đinh, chờ mong một câu trả lời: "Em thì sao?"


Lạc Đinh im lặng thật lâu: "Cho nên ngoài việc cậu dưỡng thương còn thuận tiện xem mắt?"


Không phải câu trả lời trong kỳ vọng, trái tim có chút chua xót, Lục Thừa Tập nhắm mắt lại che dấu bối rối trong đáy mắt. Giây tiếp theo đột nhiên nghe giọng nói nắm giữ cảm xúc của cậu trong tay kia nói: "Chủ nhân thành cổ Hoa Hồng còn thiếu một người bầu bạn."


Cậu có hứng thú hay không.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương