*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

(Từ chương này mình làm trong thời gian giản cách xã hội, làm việc tại nhà nên chất lượng hình không được đẹp, vì vậy mình đăng chữ luôn nhé!)


Không đợi cậu hỏi mẹ Lục hàm nghĩa những lời này, dì Lưu đã lên tiếng hỏi trước: "Tiểu Lục, bạn của con sao lại không vào?"


Lục Thừa Tập vô thức nhìn về phía giường bệnh, trên giường bệnh, mẹ Lục đang vẻ mặt tự nhiên nhìn cậu.Cậu rũ tầm mắt xuống, tránh đi ánh mắt, nói: "Cậu ấy có người bệnh khác cần thăm."


"Mẹ," Gọi một tiếng để lái qua đề tài này, Lục Thừa Tập đóng cửa lại, đi vào trong phòng, đặt sản phẩm dinh dưỡng mang đến ở đầu giường, "Gần đây sức khỏe thế nào?"


Mẹ Lục ôn hòa nói: "Rất tốt, vẫn là giống như trước giờ."


Vẫn là giống như trước giờ thì xem như là tin tức tốt rồi.


Bệnh của Mẹ Lục là suy thận kiệt mãn tính, lúc kiểm tra ra, bệnh tình đã vào giai đoạn giữa, ngoại trừ định kỳ lọc máu, tốt nhất vẫn là ở bệnh viện tĩnh dưỡng.


Lục Thừa Tập thử thử nhiệt độ trên tay của mẹ Lục, vẫn xem như ấm áp, sau khi giúp bà chỉnh chỉnh mép chăn thì ngồi xuống ghế hộ lý ở bên giường.


Dì Lưu trong lòng biết hai mẹ con đã thời gian dài như vậy không gặp nhau, chắc chắn có lời muốn nói, rót cho hai người một chén nước ấm liền nhỏ giọng rời khỏi phòng.


TV trên bức tường đối diện đang phát tiết mục nghệ thuật tổng hợp 《Cách Sinh Tồn》 có Lục Thừa Tập ghi hình, mẹ Lục dùng điều khiển từ xa tạm dừng, ánh mắt nhìn về phía người bên cạnh lại bắt đầu gọt hoa quả cho bà.


Một khoảng thời gian không gặp, con trai của bà dường như càng thêm rắn rỏi thêm một chút, hơi thở ngây ngô trên người đã nhạt đi, càng giống một người đàn ông hơn rồi.


Đáy mắt mẹ Lục hiện lên ấm áp.


Đứa nhỏ này của bà ít nói, cách thức bày tỏ sự gần gũi chính là làm cho bà một vài việc trong khả năng cho phép. Hôm nay vừa lúc di Lưu đã dọn dẹp xong trong phòng, bằng không đứa nhỏ này vẫn không có ngồi xuống nhanh như vậy.


"Sao không đem mang cậu ấy vào?" Mẹ Lục hỏi.


Động tác trên tay Lục Thừa Tập dừng một chút.


Không cho thời gian để cậu tìm cớ, câu hỏi thứ hai đã vang lên ngay sau đó: "Là cậu ấy sao?"


"Mẹ, " Lục Thừa Tập dứt khoát dừng động tác lại, ngẩng đầu, "Mẹ biết rồi?"


Mẹ Lục: "Từ nhỏ đến lớn, hễ là chuyện con đã từng nói, có cái gì có thể giấu được mẹ?" Khóe miệng nhếch lên để lộ ra vài phần kiêu ngạo của người làm mẹ.


Lục Thừa Tập là một người tính tình lạnh lùng, không nói nhiều, sau khi lớn đến độ tuổi nhất định gần như sẽ không nói ra tâm sự của mình với người trong nhà nữa.


Nhưng mà chỉ cần cậu mở miệng, cho dù lộ ra nhiều hay ít, trong đó có bao nhiêu lời là thật, bao nhiêu lời là giả, mẹ Lục chắc chắn có thể chuẩn xác nắm bắt ra suy nghĩ thật sự trong lòng cậu từ trong đó.


Hiện giờ nhớ tới tâm tình bản thân năm đó, mẹ Lục vẫn cảm thấy có chút buồn cười, còn không phải là vì con trai của mình có chuyện gì đều nghẹn ở trong lòng, bà mới luyện ra cho mình khả năng quan sát sắc bén như vậy sao.


Con trai của bà, bà hiểu rõ, lúc đó Lục Thừa Tập ở trước mặt bà bịa ra câu chuyện sứt sẹo kia thì bà đã nhận ra rồi.


Nhân loại và hoa hồng a.


Khóe mắt có một chút nếp nhăn trong mắt hơi hơi ướt át, mẹ Lục tùy tiện lau hốc mắt.


Lục Thừa Tập: "Mẹ......"


"Mẹ không sao." Bà lắc đầu, tay đặt lên trên lưng bàn tay Lục Thừa Tập, dùng sức tới cánh tay hơi hơi run rẩy.


Con trai của bà trưởng thành rồi, cũng đã có người mình thích.


Nhân loại trong thôn xóm dưới chân núi và hoa hồng ở trong vực sâu.


Con so sánh cậu ấy với hoa hồng không mang theo khói lửa phàm trần, rất thích cậu ta đi.


Sức lực trên tay thả lỏng một chút, lại vẫn như trước đặt trên lưng bàn tay của Lục Thừa Tập. Sợ bản thân thất thố, mẹ Lục chủ động mở miệng: "Tiết mục nghệ thuật tổng hợp trước đó của con mẹ cũng xem rồi, chính là ghi hình cùng cậu ta nhỉ? Là anh bạn đẹp trai, tên cũng dễ nghe......"


Lâm Lạc Đinh, chính là người này.


Trong một đống người như vậy, hành vi của Lục Thừa Tập ở trong mắt của bà quả thực không thể rõ ràng hơn nữa.


Có thể nhìn ra cái người được con trai của bà thích kia từng được giáo dục tốt, lời nói và việc làm rất đúng mực, nhất cử nhất động đều lộ ra quý phái trời sinh.


Mẹ Lục bắt đầu tỉ mỉ kể ra những chi tiết nhỏ nhặt trong tiết mục nghệ thuật tổng hợp mà bà quan sát được, cũng không quan tâm kinh ngạc trong sắc mặt Lục Thừa Tập.


Lục Thừa Tập chỉ cho rằng mẹ Lục đoán được hắn có người mình thích, không ngờ tới ngay cả người đó là ai mẹ Lục cũng đã biết rồi?


Sự việc vượt ra khỏi khống chế làm cho suy nghĩ của cậu có chút loạn, nhưng rất nhanh lại bình tĩnh lại trong giọng nói dịu dàng, chậm rãi của mẹ Lục.


Kiên nhẫn chờ mẹ Lục nói xong, cậu nói: "Không ngờ tới mẹ đã biết rồi."


"Đương nhiên," Nói xong lấy di động qua, mở weibo ra, đưa cho Lục Thừa Tập xem, "Đây là chỗ ủng hộ các con, mẹ cũng tìm được rồi."


Lục Thừa Tập quét mắt liền thấy, ba chữ "Lục Chi Lâm" rõ ràng ở trong mắt.


Cậu bật cười, trong lòng lại cảm thấy ấm áp, giải thích một câu, nói: "Đây là nhóm của fan s tạo ra để chơi đùa."


Mẹ Lục không muốn tiếp lời này của cậu, lắc đầu nhấn like cho weibo.


Lục Thừa Tập thấy thế, chậm rãi thu lại nụ cười bên khóe miệng, nhỏ giọng nói: "Con cho rằng...... mẹ sẽ không tiếp nhận nhanh như vậy."


Cậu biết mẹ của mình là một người cấp tiến, độ lượng, nhưng mà phần độ lượng kia không bao gồm phải đón nhận con trai của mình là người đồng tính luyến ái.


Có người trời sinh đối với đồng tính luyến ái tiếp nhận rất tốt, có người vừa nghe liền cảm thấy ghê tởm, còn có nhân chỉ có thể chấp nhận người khác như vậy, một khi đề cập đến người thân của mình lại không được.


Lục Thừa Tập không dám nghĩ bản thân sẽ may mắn có được người mẹ là một trong số ít những người tiếp nhận tốt kia, cho nên chuyện này vẫn luôn không nói rõ.


"Con nói đúng," Mẹ Lục nói như vậy, bình tĩnh bày tỏ ra suy nghĩ của chính mình, "Nếu là trước khi sinh bệnh mẹ hẳn là sẽ không dễ dàng tiếp nhận."


Lý do cũng không phải bởi vì cảm thấy ghê tởm, mà là con đường này quá khó khăn.


Nhưng mà phần khó khăn này đứng trước sinh mệnh lại có vẻ cực kỳ nhỏ bé.


Bà không hy vọng con trai của mình cuối cùng cả đời cũng không thể có được tình yêu mong muốn."


Ở trước mặt sinh mệnh, ánh mắt thế tục không đáng để nhắc tới," Mẹ Lục đặt di động xuống, nghiêm túc nói, "Có điều dù vậy mẹ vẫn muốn nói với con, con đường này rất khó."


Mẹ sợ con đường này của con đi quá mệt mỏi rồi, muốn từ bỏ, lại bị ác ý của thế tục bức ép không thể quay đầu lại.


Nghĩ tới cái người đi tới cửa cũng không muốn vào kia, bà thở dài.


"Mẹ, mẹ không cần lo lắng cho con," Lục Thừa Tập cầm ngược lại tay bà, dịu giọng nói, "Con đã bắt được em ấy rồi."


Mẹ Lục nửa tin nửa ngờ.


Lục Thừa Tập: "Chỉ là dường như em ấy vẫn còn chưa hiểu lắm."


.........


Lâm Lạc Đinh vô tình nghe trộm được trao đổi của Lục Thừa Tập và mẹ của cậu, suy nghĩ đến thính lực hơn người của mình, bởi vậy đặc biệt đi xa một chút.


Phòng bệnh của mẹ Lục thuộc loại mấy gian ở đầu hành lang, hắn liền đi tới cuối hành lang.


Phía cuối có một cái cửa sổ, bởi vì thời tiết mà cửa sổ cũng không mở rộng. Bệ cửa sổ chỉ cao đến ngực Lâm Lạc Đinh, hắn đứng ở đó vừa lúc có thể xuyên qua kính thủy tinh nhìn thấy hình ảnh dưới lầu.


Hắn lẳng lặng nhìn người đi đường thỉnh thoảng ra vào dưới lầu.


Người ở trong phòng bệnh bên trái dường như đang ngủ, hô hấp bình ổn có quy luật, nhưng hình như đường hô hấp có một chút vấn đề, âm vang "ồ" "ồ" theo đó vang lên.


Người ở trong phòng bệnh bên phải đang xem TV, kênh tin tức, người nữ dẫn chương trình đang đưa tin tai nạn giao thông liên hoàn trên cầu vượt sông:


"...... Chiếc xe của một nhà ba người Lục Mỗ đang lái sau khi bị va chạm nhiều lần đã rơi xuống sông, tạm thời đội cứu hộ đang triển khai tìm kiếm cứu nạn khẩn cấp......"


Lâm Lạc Đinh chớp chớp mắt.Tai nạn giao thông liên hoàn, rơi xuống sông, Lục Mỗ, một nhà ba người.


Hắn không biết trên thế giới này có bao nhiêu trùng hợp, ít nhất, những chữ mấu chốt này cùng với nguyên nhân nhà họ Lục mất đi người thừa kế đời thứ hai, đời thứ ba trong sách là hoàn toàn trùng khớp.


Nhà họ Lục hiện giờ vẫn là do lão chủ tịch Lục nắm quyền, vào đêm trước khi lão chủ tịch Lục chuẩn bị xong việc giao lại quyền hành vào tay thế hệ tiếp theo, nhà họ Lục đồng loạt mất đi người thừa kế hai đời tiếp theo.


Tết năm nay còn chưa qua, thì ra sự việc sớm như vậy đã chôn xuống phục bút*?


*Phục bút: Tình tiết được đưa ra ở hiện tại nhìn như không có liên quan gì lại là mấu chốt về sau.


Tập trung muốn nghe nhiều hơn tin tức về tai nạn giao thông, người trong phòng bệnh lại đã đổi kênh.


Lâm Lạc Đinh tiếc nuối một chút, có điêu cũng không làm ra việc gì khác. Trực giác nói cho hắn biết, tin tức hắn nghe thấy vừa rồi chính là cái viết ra trong sách.


Điều hắn suy tư chính là, thời gian của tai nạn giao thông trong sách và thời gian phát sinh tai nạn giao thông thực tế hiện giờ có ăn khớp hay không?


Ở trong sách, Lục Thừa Tập là vào dịp tết âm lịch được nhà họ Lục gia tìm được, lần này thời gian có thể có gì khác biệt hay không?


Hắn lẳng lặng suy nghĩ đến xuất thần, trái lại không cảm thấy thời gian chờ đợi khó khăn nữa, mãi đến khi nghe thấy một giọng nữ phía sau hỏi: "Anh bạn nhỏ sao lại đứng ở bên ngoài?"


Anh bạn nhỏ? Gọi mình? Ở đây hình như cũng không tồn tại hơi thở của người thứ 3......


Lâm Lạc Đinh quay đầu lại, liền nhìn thấy một người phụ nữ mặc đồ bệnh nhân mỉm cười nhìn hắn.


Người phụ nữ ước chừng bốn mươi mấy, dáng người gầy yếu, sắc mặt nhợt nhạt, nhưng từ ánh mắt sáng ngời và ngũ quan thanh tú có thể nhìn ra khi còn trẻ rất xinh đẹp.


"Sao lại đứng ở bên ngoài? Bên ngoài lạnh." Giống như cho rằng hắn không nghe rõ, người phụ nữ lại hỏi lại một lần.


Khó hiểu mà cảm thấy người này nhìn có chút quen mắt, Lâm Lạc Đinh: "Chờ người."


Dứt lời, dừng lại một chút, lại nói: "Tôi không lạnh."


"Phải đợi bao lâu? Có muốn vào phòng chờ hay không? Trong phòng có điều hòa không khí, uống miếng nước cũng tốt......"


Lâm Lạc Đinh: "Cảm ơn, không cần ."


Người phụ nữ thật sự giống như chỉ là đi ngang qua, thuận miệng trò chuyện, sau khi Lâm Lạc Đinh từ chối liền không mở miệng nữa, sau khi nói thêm một câu bảo hắn đừng để bị cảm lạnh cũng chậm rãi xoay người chuẩn bị rời đi.


Lâm Lạc Đinh nhìn bóng lưng của người phụ nữ, thấy đối phương vấp chân, sấp ngã, không biết sao liền vươn tay đỡ lấy.


Hành vi này một chút cũng không giống ma cà rồng, sau khi làm xong, bản thân hắn cũng có chút ngẩn ra.


Người phụ nữ quay đầu lại cười nói cảm ơn với hắn: "Cám ơn."


Lâm Lạc Đinh: "...... Chỉ là tiện tay."


Kỳ quái, quá kỳ quái rồi.


Lần này trái lại không có gì bất ngờ, người phụ nữ hoàn toàn đi khuất khỏi tầm mắt của hắn.Đi qua chỗ rẽ, lại đi về phía trước một khoảng, sau đó đẩy cửa của một phòng bệnh nào đó ra.


Lục Thừa Tập bị ép buộc không cho ra khỏi cửa đứng dậy đi về phía bà, bất đắc dĩ nói: "Mẹ, nếu mẹ muốn gặp em ấy, con có thể dẫn em ấy tới đây, bên ngoài lạnh như vậy mẹ còn đi ra......"


Mẹ Lục nheo mắt nhìn cậu: "Nếu cậu ấy nghe lời con, có thể đi tới cửa còn không vào?"


Lục Thừa Tập: "......"


Mẹ Lục: "Nhìn một chút bộ dạng này của con kìa, người còn chưa theo đuổi được tới tay, địa vị trong gia đình trái lại đã xác định rồi......"


Lục Thừa Tập: "......"


Mẹ Lục cũng chỉ là tâm tình tốt, thích càm ràm một chút, nói đủ rồi thì không nói nữa.


"Giống như con vậy, là một người tính tình lạnh nhạt," bà vỗ tay Lục Thừa Tập, nói, nhớ tới hai bàn tay đỡ lấy mình kia so với bà còn lạnh hơn, lại cười, "Là một đứa nhỏ tốt."


Tính tình lạnh nhạt, nhưng tâm địa thiện lương. Yêu cầu của bà không nhiều lắm, có thể tiện tay giúp người cần trợ giúp trước mặt một chút là đủ rồi.


"Đi đi, dẫn cậu ấy ra ngoài chơi một chút, có thời gian rảnh lại đến thăm mẹ."


......


Sau khi nhìn theo người phụ nữ kỳ kỳ quái quái kia rời khỏi, Lâm Lạc Đinh rất nhanh liền nhận được tin nhắn của Lục Thừa Tập, Lục Thừa Tập nói cậu đã thăm xong, chuẩn bị rời đi rồi, chờ hắn ở chỗ thang máy.


Lâm Lạc Đinh liền bỏ qua những người râu ria, không nhanh không chậm cất bước xuyên qua hai cái hành lang liền nhau, đi tìm thang máy.


Nhìn thấy chàng trai chờ ở cửa thang máy, gương mặt quen thuộc bị khẩu trang che khuất phía sau ánh vào mi mắt, hắn bỗng chốc giật mình ngộ ra.


Người phụ nữ kỳ quái kia đường nét mặt mũi dường như có chút giống Lục Thừa Tập?


Hoặc nên nói ngược lại là, Lục Thừa Tập giống bà?


Bà ấy là mẹ của Lục Thừa Tập?


Nhưng mà đối phương đặc biệt rời khỏi phòng bệnh, vòng đến cuối hành lang tìm hắn làm gì?Trong lòng hiện lên nghi hoặc, Lâm Lạc Đinh chậm rãi đi đến trước mặt chàng trai.


Lúc này thang máy vừa lúc đi đến tầng này, cửa thang máy mở rộng ra hai bên. Lục Thừa Tập nắm tay hắn đi vào, thuận tiện bọ tay hắn vào trong túi áo của mình, bao lấy ủ ấm.


"Gặp được mẹ tôi rồi?" Lúc thang máy chậm rãi đi xuống, Lục Thừa Tập mở miệng.


Lâm Lạc Đinh ngẩn ra vài giây, trả lời: "Ừm."


Nếu Lục Thừa Tập không chủ động nhắc tới, cơ bản hắn không dự định nói chuyện này."Mẹ không có suy nghĩ gì khác, chỉ là muốn gặp ngài (em) một chút," Lục Thừa Tập nói, lòng bàn tay và mười đầu ngón tay đan vào với nhau, nghiêng đầu nói, "Mẹ nói ngài (em) đã giúp bà ấy, khen ngài (em) lương thiện."


Lương thiện?


Lâm Lạc Đinh không biết nên nói thế nào bới nhân loại của mình, hắn chưa từng là người lương thiện, chỉ là cảm thấy đối phương nhìn quen mắt mới vươn tay ra......


Đang nghĩ như vậy, chàng trai bên cạnh cúi đầu, cách lớp khẩu trang cùng hắn dán chạt môi, hỏi: "Lạc Đinh, ngài (em) giúp mẹ tôi là bởi vì phát hiện bộ dạng của bà giống tôi?"


Lâm Lạc Đinh: "......"


Hắn không nói gì, chàng trai liền nhỏ giọng cười khẽ, qua một lúc thì đứng thẳng người, nói: "Tôi rất vinh hạnh." Cậu sao lại không hiểu Lâm Lạc Đinh.


Lâm Lạc Đinh: Biết là tốt rồi~


Thời điểm rời khỏi bệnh viện, thời gian vẫn còn sớm, ước chừng hơn hai giờ chiều. Sắc trời bên ngoài u ám, tầng mây thật dày đè ở trên đỉnh đầu, như là từng khóm, từng khóm kẹo bông màu xám.


Trời lạnh, người đi trên đường cũng không gặp mấy, phần lớn là học sinh đã nghỉ phép, tốp năm tốp ba kết bạn đi ở bên bên ngã tư đường.


Mấy cửa hàng hai bên phố cũng vội vàng đổi mới trang trí ngày tết, thay đồ trang trí màu đỏ, treo lên đèn lồng màu

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương