Đêm trước khi buổi diễn bắt đầu, Ôn Niệm Niệm lại nhận được vé hàng ghế trước, shipper đưa thẳng đến dưới lầu phòng của cô, gọi điện thoại gọi cô xuống lấy.

Ôn Niệm Niệm bối rối, trước đây một vé khó cầu, trên web cũng giành điên luôn, bây giờ sao lại thành bán đại hạ giá rồi.

Thậm chí cô sắp trở thành một người giàu có phát tài rồi.

...

Sân vận động nằm ở vị trí trung tâm thị trấn đại học, xem đây là bức xạ tới sáu trường đại học, hai tiếng trước khi buổi diễn bắt đầu, đã có không ít bạn học chờ trước cửa sân vận động.

Xung quanh cũng đúng lúc xuất hiện rất nhiều quầy hàng bán sticker và các que phát sáng.

Là fan bạn gái cuồng nhiệt, Ngu Tiểu Ngọc đứng trước một quầy nhỏ, gắn hết các thể loại phụ kiện lên người, trên đầu đeo kẹp tóc huỳnh quang màu xanh biếc, trên mặt còn dán sticker tên của cậu ta.

Hai từ Văn Yến, dùng chữ phong cách Gothic in ra, thể chữ màu đen, phía dưới điểm thêm một trái tim hồng nho nhỏ, rất đáng yêu.

Ôn Niệm Niệm giúp Ngu Tiểu Ngọc chấm nước vào má trái, dán sticker lên.

“Cậu cũng dán một cái đi.” Ngu Tiểu Ngọc cầm một miếng lên đưa cho Ôn Niệm Niệm.

“Không cần đâu.”

“Nè, dán một cái vào, xem concert thì phải có dáng vẻ của xem concert chứ sao.” Ngu Tiểu Ngọc cũng phối hợp xé lớp nilon, thấm chút nước ở phía sau, dán mạnh lên mặt Ôn Niệm Niệm.

Ôn Niệm Niệm có chút bất đắc dĩ, là một tiến sĩ ngành STEM (*), cô vốn cả đời cũng không có cơ hội làm ra loại hành động cuồng nhiệt của một cô gái theo đuổi ngôi sao thế này.

(*) Nguyên văn 理工科: có nghĩa là STEM - Khoa học, Công nghệ, Kỹ thuật và Toán học là thuật ngữ dùng để chỉ các ngành học về Science, Technology, Engineering và Mathematics.

Tuy vậy, đúng như lời Ngu Tiểu Ngọc nói, xem concert thì phải có dáng vẻ của xem concert, ở trên mặt cô cũng dán sticker, trên đầu đeo kẹp tóc, cầm que phát sáng, cùng nhóm Vạn Lăng, Trương Yên Nhiên xếp hàng vào sân vận động.

Kiều Gia Giai và nhóm bạn thân của cô ta xếp hàng sau lưng Ôn Niệm Niệm, đợi xem cô bị bêu xấu.

Cái loại vé giả rõ rành rành như thế cũng muốn trà trộn vào sân vận động, khinh thường nhân viên không thông minh sao.

Nhóm bạn thân của cô ta “phổ cập khoa học” cho mấy cô bé bên cạnh: “Chị Gia Giai nói, số lượng vé được kiểm soát rất nghiêm khắc, hoàn toàn không thể nào kịp thời tăng cường vé, hơn nữa còn là hàng đầu, tuyệt đối là vé giả.”

“Các cô còn dám tới, muốn đục nước béo cò sao.”

“Muốn gặp idol đến điên rồi, trước đó Ngu Tiểu Ngọc kia vì muốn có vé, suýt nữa đã quỳ xuống gọi Gia Giai là ba rồi đấy.”

Tiếng cười thật to của các cô gái kia truyền tới, Ôn Niệm Niệm quay đầu lại nhìn cô ta.

Kiều Gia Giai hất cằm với cô, mặt khiêu khích.

Bởi vì kiểm tra an ninh dày đặc, ở quảng trường đứng thành một hàng dài, con đường vào bên trong xa tít tắp.

Thảo nào phải đến sớm hai tiếng, xếp hàng kiểm an thế này chắc tới tận hai tiếng rồi.

Ôn Niệm Niệm chán ngán, lấy điện thoại di động ra chuẩn bị chơi một vòng Sudoku, lúc này, có nhân viên mặc đồng phục đi tới bên cạnh các cô: “Xin hỏi là bạn Ôn Niệm Niệm phải không.”

Ôn Niệm Niệm tháo tai nghe: “Ờm, là tôi.”

“Cô là bạn của tiểu Giang tổng, không cần xếp hàng, đi lối khách quý này, cô đi theo tôi.”

Ôn Niệm Niệm ngẩn người, phản ứng mấy giây, mới nhận ra anh ta nói tiểu Giang tổng, là Giang Dữ...

Lợi hại ghê.

Cô nhìn sang các bạn mình ở bên cạnh: “Vé ghế liền nhau có thể cùng đi không?”

“Dĩ nhiên, cô và các bạn của ngài đều không cần xếp hàng, mời đi theo tôi.”

Ngu Tiểu Ngọc vô cùng vui vẻ, cùng với Ôn Niệm Niệm, dưới ánh mắt hâm mộ của cả đám fan, đi lối khách quý vào sân vận động.

“Các cậu ấy... sao không cần xếp hàng mà có thể vào?” Cô gái bên cạnh Kiều Gia Giai không hiểu hỏi: “Không phải là vé giả sao?”

“Chẳng lẽ đục nước béo cò bị phát hiện rồi.”

“Nhất định là vậy! Muốn đuổi bọn họ đi!”

Kiều Gia Giai cắn răng, không cam lòng nhìn chằm chằm Ôn Niệm Niệm.

Mặc dù mạnh miệng nhưng trong lòng các cô biết rõ, thái độ của nhân viên mặc đồng phục đó lễ phép cung kính với Ôn Niệm Niệm, không thể nào là muốn đuổi họ đi cả.

...

Sân vận động lớn như thế lục tục có người ngồi, Ôn Niệm Niệm cùng các bạn đi tới mặt trước của vận động, đúng như dự đoán, hàng trước thật sự tăng thêm số ghế, vị trí rõ ràng tách biệt với hàng sau, cách sân khấu vô cùng gần.

Quý Trì đã sớm có mặt, ngồi ở vị trí đầu dãy, mặc quần áo phong cách hip-hop, trên đầu còn đeo một cái kẹp lấp lánh, vừa đáng yêu vừa quậy quậy.

Thấy Ôn Niệm Niệm, cậu ta vẫy tay với cô: “Bên này!”

“Cậu tới sớm thật đấy.” Ôn Niệm Niệm đi tới, ngồi bên cạnh cậu.

Ngu Tiểu Ngọc tò mò hỏi: “Bạn đại tài tử, bạn cũng được đi lối khách quý sao?”

“Đúng đó, trực tiếp quét mặt.” Quý Trì lấy điện thoại di động ra, mở một tấm hình chân dung nghiêm túc đoan trang của bạn Giang Dữ, cười nói: “Cứ lôi hình của tiểu Giang tổng ra, chỗ nào cũng đi được tất.”

Ôn Niệm Niệm:...

Nếu Giang Dữ biết cậu đi khoe khoang nhan sắc của anh như vậy, không chừng sẽ treo ngược cậu lên làm bao cát luyện tay đấy.

*

Bởi vì suy xét gần đây đều là các trường đại học, buổi tối các sinh viên sẽ bị cấm cửa, vì vậy ban tổ chức cố ý đôn buổi diễn lên trước hai tiếng.

Sáu giờ tối, buổi diễn chính thức bắt đầu.

Cả sân vận động không còn chỗ ngồi, kèm theo đó là tiết tấu mở màn sôi động vang lên, các cô kích động gào thét tên Văn Yến, quơ que phát sáng màu xanh biếc, cả sân vận động biến thành một biển màu lục.

“Văn Yến!”

“Văn Yến!”

“Văn Yến!”

Tiếng reo chỉnh tề vang dội cả sân vận động.

Lần đầu tiên Ôn Niệm Niệm nhìn thấy cục diện vạn người cùng hò hét thế này, đặt mình vào đó thật sự là... quá rung động.

Kèm theo những tiếng reo hò của người ái mộ, một cái trụ hình lập phương dưới sân khấu bắt đầu nâng lên, Văn Yến đứng ở trong cái trụ đó, chậm rãi vào sân khấu.

“Đến rồi!”

“Ca ca em yêu anh!!”

“A a a a a lần đầu tiên thấy ca ca ở khoảng cách gần như vậy, dáng vẻ ca ca còn đẹp trai hơn trong poster nữa!”

Văn Yến mặc một bộ quần áo rộng thùng thình không theo quy tắc nào cả, nhẹ nhõm lên sân khấu, hát và nhảy theo phong cách hiphop sôi động.

Ôn Niệm Niệm ngừng thở, nhìn không chớp mắt vào cậu thiếu niên đang tự do tùy ý trên sân khấu kia.

Bộ dáng của cậu không có quá nhiều thay đổi, vẫn anh tuấn.

Sống mũi và lông mi được trang điểm theo kiểu đánh bóng cùng dưới ánh đèn sân khấu, có vẻ càng tạo nên nét lập thể, da cũng là màu da tự nhiên, không quá tô son điểm phấn.

Văn Yến đẹp trai, không phải đẹp trai ở ngũ quan, mà là đẹp trai vì đôi mắt sắc bén như dao kia của cậu chứa sức mạnh khiến người ta sợ hãi.

Người thích cậu, rất nhiều rất nhiều, nhưng người thật sự dám đến gần cậu ấy, nói chuyện với cậu ấy, ít lại càng ít.

Một chàng trai như vậy, trời sinh thích hợp làm thần tượng.

...

Vũ đạo của cậu tương đối tốn sức, tựa như khi xưa cậu dùng nắm đấm đánh nhau vậy, mỗi một tấc bắp thịt đều chứa sức mạnh.

Vũ đạo mở màn, đẩy bầu không khí của cả sân vận động lên cao.

Ngu Tiểu Ngọc dùng tiếng thét chói tai phá không biểu đạt sự yêu thích cuồng nhiệt với Văn Yến.

Ôn Niệm Niệm lấy tay bịt tai, liên tục đẩy cô ấy, để cô ấy nhỏ giọng một chút, ngày mai nhất định cổ họng sẽ bị khàn.

Ngu Tiểu Ngọc không quan tâm, còn cầm tay Ôn Niệm Niệm lên, để cô và các cô ấy cùng nhau vẫy que phát sáng.

Văn Yến đi tới trước sân khấu, ánh mắt nhiều lần chạm vào Ôn Niệm Niệm.

Ánh mắt hai người trao đổi, Ôn Niệm Niệm như có thể cảm thấy được, giữa bọn họ... dường như không xa lạ gì.

Quý Trì ghé sát vào Ôn Niệm Niệm, hỏi: “Anh trai minh tinh này, tớ luôn cảm thấy quen mắt, rất quen thuộc đấy.”

Ôn Niệm Niệm tính nói, đâu chỉ quen mắt, năm đó tên xấu tính nhà cậu còn từng làm em trai của cậu ấy đấy.

Chợt nghĩ lại, đây là chuyện xảy ra ở một không gian khác.

Hai không gian quả nhiên ảnh hưởng lẫn nhau, theo lý thuyết Quý Trì ở không gian này nếu không có cô làm trung gian thì không thể nào biết đến Văn Yến.

“Cậu ấy là bạn học cùng trường của chúng ta.”

“Vì thế, trước đây tớ chắc chắn đã gặp cậu ấy ở trường học! Tớ á không có gì đặc biệt, chỉ có trí nhớ tốt, anh trai này đẹp trai kinh khủng, nói không chừng tớ còn từng tán gẫu với cậu ấy đấy, trời ạ!”

“Cậu cũng có thể dính dáng tới đấy.”

Quý Trì siêu hưng phấn, không biết làm gì khi không có ai chia sẻ, chỉ có thể lấy điện thoại di động ra, gọi video cho Giang Dữ ――

“Hello! Hello! Chúng tôi ở hàng đầu tiên nè! Tầm nhìn cực kỳ tốt! Cực kỳ rõ ràng! Anh bạn minh tinh cũng siêu đẹp trai!”

Giang Dữ mặc áo sơ mi trắng ngay ngắn, áo khoác tây trang treo ở sau ghế, ngồi trong văn phòng tài vụ xem báo cáo, môi trường chung quanh rất yên tĩnh, Quý Trì vừa kết nối được video điện thoại, cả phòng làm việc đều nghe.

Nữ nhân viên xung quanh dùng ánh mắt quỷ dị nhìn về phía Giang Dữ, không ngờ vị tiểu Giang tổng lạnh lùng này còn có người bạn sôi nổi hoạt bát như vậy.

Giang Dữ bình tĩnh lấy tai nghe ra, đeo nút tai vào, nói: “Biết rồi.”

“Cậu xem, vị trí cực kỳ gần, cứ như đưa tay là có thể sờ được cậu ta vậy đó.”

Giang Dữ ghét bỏ nói: “Nhớ kỹ thuộc tính thẳng nam của cậu.”

Không có việc gì thì đừng mò bậy.

Miệng Quý Trì cười toe toét, mở camera sau, hướng về phía sân khấu quay cho Giang Dữ xem: “Ngôi sao lớn này đẹp trai kinh luôn! Lần đầu tiên tớ mới nhìn thấy một nhan sắc xứng đáng cho tớ liều mạng như thế, Dữ ca, tớ cảm thấy cậu cũng có tố chất làm minh tinh đấy nhá!”

Anh, làm minh tinh?

Đoán chắc sẽ khiến ba mẹ tức hộc máu cho xem.

Giang Dữ nhìn báo cáo, ánh mắt nhẹ nhàng liếc Văn Yến một cái.

Thiếu niên hăng hái trên sân khấu đó, nhìn thế nào... cũng có chút gì đó làm người ta khó chịu.

Anh lại hỏi: “Một mình cậu?”

Dĩ nhiên Quý Trì không thể nào đi một mình, cậu ta lập tức chĩa ống kính vào Ôn Niệm Niệm bên cạnh ――

“Này, nói hai câu với đại kim chủ của chúng ta đi.”

Trong tấm hình, cô gái mờ mịt quay đầu, con ngươi đen nhánh bị ánh đèn huỳnh quang làm ánh lên sáng long lanh, dáng vẻ thật đáng yêu.

“Quay tớ làm gì.” Cô hỏi.

“Không phải là tớ muốn quay cậu, có người muốn gặp cậu nè.”

“Cậu đang video call với Giang Dữ à.”

“Đúng rồi đó.”

Ôn Niệm Niệm vẫy vẫy que phát sáng với Giang Dữ, khóe mắt cong cong như vầng trăng khuyết ――

“Hello! Chào buổi tối nha!”

Nhìn cô gái nói cười trong màn hình, Giang Dữ theo bản năng lấy tay che lấy trái tim.

Cảm giác bị chạm điện.

“Diễn xuất đẹp mắt không?” Anh hỏi cô.

“Cũng được.” Ôn Niệm Niệm nhận lấy điện thoại của Quý Trì, hàn huyên cùng Giang Dữ: “Cảm ơn vé của cậu, các bạn tôi đều rất vui.”

“Không có gì.”

“Cậu đang làm gì vậy?”

Giang Dữ cầm điện thoại di động lên, quay phòng làm việc ngăn nắp: “Đang tăng ca.”

“Woa, bạn Giang bá đạo tổng tài.”

Khóe môi anh nhếch lên, chú ý thấy có nhân viên cấp dưới bên cạnh đang nhìn mình, anh lập tức thu lại nụ cười.

“Phải cúp rồi, cậu từ từ xem đi, sau này...”

Sau này nếu cô muốn xem buổi diễn của ai thì có thể nói với anh.

Lời này... Giang Dữ nghẹn hồi lâu cũng không nói ra được, cảm thấy có chút thẹn thùng.

“Sau này gì cơ?”

“Không có gì.”

Sau này hãy nói đi.

Giang Dữ chợt thấy trên khuôn mặt của cô có dán sticker, khẽ cau mày: “Trên má trái của cậu...”

“À, cái này à, là sticker đó.” Ôn Niệm Niệm sờ sờ gò má, dùng lời của Ngu Tiểu Ngọc nói: “Xem concert thì phải có dáng vẻ của xem concert chứ sao.”

Giang Dữ thấy cái tên đó, cảm giác không thoải mái trong lòng càng mãnh liệt.

“Xé nó đi.”

“Hả?”

“Xé đi.”

Sắc mặt anh khó coi, giọng điệu cũng nghiêm túc ――

“Tôi không muốn nhìn thấy cái tên này xuất hiện trên mặt của cậu.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương