Khi Hoàng Tử Yêu
-
Chương 8: Sự thật
Sau buổi lễ đính hôn, ai nấy đều rất vui mừng. Khi khách khứa và họ hàng của hai nhà về hết, thì Jen và Kan đang chọn ảnh để cho đăng lên báo. Phục vụ thì tranh thủ dọn dẹp. Trong căn phòng phía sau nhà. Alex nhìn Kai với ánh mắt ngạc nhiên (theo như lời Yun dặn thì Alex tốt nhất là coi như không biết gì?)
‘‘Sao anh lại ở đây?’’ Alex nhìn Kai, anh tỏ vẻ ngạc nhiên
‘‘Anh là vệ sĩ của BJ (Benjamin)’’
‘‘BJ…. Ý anh là Ryan sao?’’ Alex ấp úng hỏi lại Kai
‘‘Ừ’’ Kai gật đầu
‘‘Vậy còn cảnh sát?’’
‘‘Anh đã nộp đơn xin từ chức rồi’’
‘‘Migel? Cậu ra đây đi’’ Ryan đột nhiên chạy vào tìm Kai thì bắt gặp Alex đang ở đây
‘‘Sao cậu lại ở đây?’’ Ryan nhìn Alex mà có chút tò mò (hai chị em nhà này làm gì cũng khiến người ta nghi ngờ hết vậy)
‘‘Chị Yun sai tôi chuẩn bị phòng cho vệ sĩ của anh. Tôi đã xong việc rồi nên đi đây’’ Alex nhìn Ryan với ánh mắt khó chịu, anh quay sang Kai
‘‘Hẹn gặp lại anh sau’’ Alex bước đi. Ryan vẫn có chút nghi ngờ nhưng cũng mặc kệ
‘‘Mình muốn nhờ cậu việc này?’’ Ryan mỉm cười
‘‘Cậu nói đi’’ Migel nhìn Ryan
‘‘Tối nay cậu có thể lên trên nhà chỉ mình vài động tác võ được không?’’ Ryan nhìn Migel
‘‘Không phải Yun rất giỏi võ sao?’’ Migel nói nhỏ nhưng vô tình lọt vào tai Ryan
‘‘Yun? Ý cậu là vợ mình sao?’’ Ryan ngạc nhiên khi nghe đến tên đó
‘‘À không? Ý mình nói là Kun. Vệ sĩ theo sau vợ cậu đó. Mình được biết cậu ấy rất giỏi võ’’ Migel giả vờ cười đùa để tránh sự chú ý của Ryan
‘‘Nhưng mình thích cậu dạy. Tối nay nha. Chúng ta tập xong rồi ăn cơm chung luôn. Dù gì trong nhà cũng có 2 người. Ăn vậy chán lắm’’ Ryan mỉm cười rồi lấy điện thoại từ túi áo ra xem tin nhắn
‘‘Mẹ mình kiếm, mình đi trước đây’’
Tại phòng Yun, sau khi cô thay đồ thì đang ngồi nói chuyện với dì. Cô mặc một bộ đồ giản dị: một chiếc quần jeans đen ngắn và áo thun cổ tròn
‘‘Sao con không lấy Kai?’’ dì Ana nghiêm túc nhìn Yun, sáng nay dì ấy mới qua đây nên việc mới biết là không có gì lạ. Lúc trước, khi nghe tin tức, dì chỉ nghĩ là những chiêu trò dùng để quảng cáo nhưng không ngờ những gì báo chí nói đều là sự thật
‘‘Dì à. Con không thể’’ Yun buồn bã nhìn dì. Từ lúc Yun qua Paris học, dì là người chăm sóc cô như mẹ vậy, dì yêu thương, lo lắng
‘‘Đừng nói vì chuyện của chú con’’ dì Ana nhìn Yun, vẻ mặt không tốt chút nào
‘‘Con đã giải quyết xong chuyện đó rồi. Ông ấy muốn đến gặp dì để nói lời xin lỗi nhưng con không đồng ý’’ cô nhìn dì với ánh mắt buồn bã
‘‘Hôm nay con đính hôn mà, phải vui lên chứ’’ dì cô tránh né những lời Yun vừa nói, hai tay đặt lên vai cô như khích lệ cháu của mình phải vui lên
‘‘Ông ta hiện giờ đang ở Hàn. Nếu dì muốn gặp thì hãy tới đó’’ cô nhìn dì của mình, ánh mắt lạnh lùng
‘‘Ta cảm ơn con đã tha cho ông ấy. Nhưng Yun à, Kai không có lỗi. Cậu ấy đâu được chọn sinh ra trong nhà nào hay trong hoàn cảnh nào đâu? Nhưng con nên biết một điều: dù gia đình cậu ấy ra sao đi chăng nữa thì Kai vẫn là một người tốt, Kai vẫn là Kai không có gì thay đổi cả. ta nghĩ con nên suy nghĩ lại quyết định của mình đi’’ dì ấy nói lời an ủi cũng như mong muốn cháu gái mà mình yêu quý được hạnh phúc
‘‘Con không thể. Cứ mỗi lần con nhắm mắt lại, hình ảnh mẹ vì cứu con mà đánh nhau với họ, hình ảnh mẹ ngã ngục trước mắt con. Con không thể nào tha thứ cho chuyện đó được, con không tha thứ cho bản thân con cũng như không thể nào quên Kai chính là con của kẻ đã giết mẹ. Con biết ơn anh ấy nhưng với con, chúng như là những dác dao đâm vào tim’’ nước mắt Yun chảy ra, thấm vào lớp trang điểm chưa được tẩy, giọng cô ngập ngừng, đau đớn
‘‘Dì biết con yêu Kai như thế nào mà. Con yêu anh ấy nhưng con không thể vì chuyện đó mà làm trái với lương tâm của mình. Kai là chàng trai tốt, con tin, với tài năng cũng như sự tốt bụng ấy, sẽ có người con gái khác xứng với anh ấy. Con không thể vì con mà cướp đi người cha mà anh ấy mong muốn gặp suốt mười nấy năm,cũng như không thể vì con mà anh ấy phải từ bỏ ước mơ mà anh ấy hằng ao ước. Cho dù ông ta khiến mẹ con qua đời nhưng con không muốn Kai vì việc đó mà bị ba con làm khó’’ Yun nhìn dì của mình, dì ấy nghe xong nước mắt cũng chảy ra vì cô. Những lời nói của Yun khiến người lạnh lùng, đã đóng chặt trái tim như dì cô cũng phải mềm lòng
‘‘Con hứa với ba con những gì?’’
‘‘Con hứa với ba sẽ kết hôn với người mà ba con muốn cũng như cho anh ta cơ hội đi vào tim con’’
‘‘Đổi lại’’ dì cô nhìn đứa cháu mình mà tức giận
‘‘Ba con sẽ quên chuyện đó và tha cho ông ấy cũng như giữ bí mật mọi chuyện với Kai rằng chính ba anh ấy đã giết chết mẹ con’’
‘‘Em nói gì chứ?’’ Kan ở ngoài nghe hết mọi chuyện nên rất sốc, sắc mặt anh trắng bệch nhìn em gái của mình
‘‘Em nói gì? Ai giết mẹ cơ?’’ Kan nắm lấy vai của em mình, Yun nhìn anh mình mà đau khổ
‘‘Anh nghe lầm rồi? Mẹ chỉ do tai nạn nên mới qua đời thôi’’
‘‘Em nói thật cho anh biết đi. Chuyện này có liên quan đến ông ta thật sao?’’ Kan hét vào mặt em mình, đây là lần đầu tiên anh làm như vậy với người em gái mà anh yêu mến
‘‘Em xin lỗi’’ Yun cúi mặt xuống, ánh mắt cô đỏ hoe. Kan vì thế mà trở nên sụp đổ, tâm trạng cũng như sức lực như mất hết
‘‘Anh hai, anh không sao chứ?’’ Yun đỡ lấy Kan
‘‘Sao em lại lừa dối anh chứ?’’
‘‘Em không muốn anh dính đến những chuyện này nữa. Em đã giải quyết xong mọi việc rồi. Với lại, bây giờ ông ấy không còn gì cả: danh dự, tài sản. Em xin anh hãy quên mọi chuyện đi’’ Yun năn nỉ anh mình
‘‘Em nói anh quên là sao chứ? Còn chuyện với Kai, em định lừa dối cậu ấy sao?’’
‘‘Em không lừa dối. Sự thật là ông ấy đã hại mẹ em nhưng trong câu chuyện đó, em chỉ nói là thuộc hạ ông ấy làm thôi chứ không phải ông ấy đã sai người làm như vậy. Ông ấy đã hối hận, vì thế ông ấy mới đến đó ngăn cản nhưng đã không kịp. Ông ấy đã biết lỗi rồi và cũng đã xin lỗi em và ba em. Bây giờ ông ấy đang ở Hàn để gặp mẹ em để nói lời xin lỗi. Vì thế, em xin anh, hãy quên mọi chuyện đi. Hứa với em, quên tất cả và trở lại như trước đây. Yêu thương chị Jen và con gái của anh cũng như đứa con trai sắp chào đời’’ Yun an ủi anh mình
‘‘Yun nói đúng đó Kan. Gia đình cháu cần có cháu, đừng vì quá khứ mà cảm thấy đau hay hối hận. Dì lúc trước cũng như cháu bây giờ vậy. Bây giờ dì có gia đình: có Kan, Yun và cả những đứa con sắp chào đời của hai cháu. Chúng ta là gia đình, vì thế, hãy vui vẻ sống cùng nhau, cùng nhau chia sẽ và bỏ qua mọi sai lầm. Ta tin, ông ấy từ giờ sẽ sống tốt hơn. Và ta cũng tin, mẹ hai đứa ở trên trời sẽ rất tự hào và hãnh diện khi có những đứa con biết tha thứ và bao dung’’
‘‘Con biết rồi’’ Kan lạnh lùng nói
‘‘Được rồi, chúng ta xuống nhà thôi. Chắc bây giờ gia đình thông gia chuẩn bị về rồi’’ dì Ana nhìn hai người
‘‘Anh, chúng ta xuống dưới thôi’’ Yun kéo anh mình đi cũng như không quên lau nước mắt cho anh mình
Dưới sân, mọi người đang chào tạm biệt
‘‘Con trai, nhớ chăm sóc vợ con đó. Con bé cũng mệt mấy bữa nay rồi’’ bà Winston nhìn Ryan
‘‘Con biết rồi’’
‘‘Con dâu, ba về đây’’ ông Winston mỉm cười nhìn Yun, ánh mắt nhân hậu, hiền từ
‘‘Bác về cẩn thận’’
‘‘Còn bác sao? nên gọi là ba mẹ chứ’’ ông Winston chọc cô
‘‘Chắc do em ấy chưa quen đó mà. Khi nào kết hôn, gọi vẫn chưa muộn mà’’ Jen mỉm cười nhìn họ, cô rất hiểu rõ. Lúc trước, khi gặp gia đình Kan, cô cũng ngại vậy còn gì?
‘‘Chuyện đám cưới phải nhờ con rồi, nhưng con đang mang thai, sẽ không sao chứ?’’ ông thông gia lo lắng cho Jen
‘‘Dạ, không sao đâu. Có anh Kan giúp con mà. Với lại đứa bé này sẽ rất vui nếu được tự tay chuẩn bị hôn lễ cho cô của nó đó’’ Jen mỉm cười, xoa bụng
‘‘Vậy ta cảm ơn cháu nha. Nếu có gì khó khăn thì ta sẽ giúp cháu’’ bà Winston mỉm cười
‘‘Dạ, không sao đâu ạ. Chỉ là chụp hình cưới với lại trang trí lễ đường thôi. Nhưng thiệp cười, con nghĩ nên để hai vợ chồng tương lai làm thì sẽ tốt hơn đó’’ Jen nhìn Yun và Ryan
‘‘Tất nhiên rồi. Dù gì đây là đám cưới của em và cô ấy. Em sẽ giúp chị một tay’’ Ryan lên tiếng
‘‘Như vậy mới là chồng tôt chứ’’ ông Stanford mỉm cười
‘‘Trễ rồi. chúng tôi về trước đây’’ ông Winston nhìn đồng hồ đeo tay
‘‘Tạm biệt mọi người’’
Sau khi gia đình Winston đi, mọi người nhìn nhau rồi bước vào nhà. Jen cảm thấy chồng mình không được vui lắm nên hỏi
‘‘Anh mệt à hay không khỏe?’’
‘‘Anh không sao đâu? Chắc dạo này công việc nhiều quá’’ Kan mỉm cười để khiến Jen bớt lo lắng
‘‘Chồng em nên nghĩ ngơi nhiều mới phải. Mai con gái chúng ta sẽ bắt đầu kì nhập học đó. Em hi vọng chồng em sẽ vui vẻ, cười thật tươi, được không?’’ Jen nhìn Kan, ánh mắt cô hiền lành, trong trẻo
‘‘Vợ anh là nhất’’ Kan ôm lấy vợ mình, nhìn Jen, anh cảm giác như tất cả mọi thứ được giải tỏa
‘‘Chồng em lại như con nít nữa rồi’’
Ba cô bước vào phòng
‘‘Con và con rể sẽ ở đây. Ta hi vọng Ryan sẽ chăm sóc tốt cho con ta. Ngày mai, ba có việc phải quay lại New York cùng với Kan và Jen vài ngày mai. Nên tối nay, ba sẽ ngủ ở phòng với Alex’’
‘‘Không phải ngày mai cháu của con nhập học sao?’’ Yun đột nhiên nhớ
‘‘Cô vẫn còn nhớ sao?’’ đứa bé gái chạy lại
‘‘Tất nhiên rồi nhưng mai cô có việc rồi. Cô chúc cục cưng của ta nhập học vui và kết thêm nhiều bạn nha’’
‘‘Dạ nhưng cô Yun tặng con một món quà đi?’’
‘‘Con muốn gì?’’
‘‘Cuốn sách có chữ ký của ông chủ Facebook:Mark Zuckerberg’’
‘‘OK. Con có thể lên phòng sách tầng hai lấy’’
‘‘Cô là nhất’’
Sau khi ba cô cùng Alex lên phòng nghĩ ngơi. Jen và Kan cũng cùng con gái mình đi ngủ, cô và Ryan đang ngồi tại bàn làm việc phòng cô. Phòng cô nằm ở lầu hai nên rất rộng. Ngoại trừ phòng sách ra thì phòng ngủ, hay phòng thay đồ đều thoáng đãng với các tủ đồ chứa quần áo, giày và túi sách
‘‘Anh dọn đồ vào rồi chứ?’’
‘‘Ừ. Nảy Migel giúp anh rất nhiều’’
‘‘Vậy tốt rồi’’
‘‘Em có nên giới thiệu cho anh một chút không?’’
‘‘À. Anh có thể ở chung phòng này với tôi. Sử dụng tất cả mọi thứ. Ngủ chung giường cũng được vì dù gì chúng ta cũng sắp là vợ chồng. Nhưng tôi nhắc anh, sinh con tôi không có ý định. Anh muốn tập gym thì phòng dưới có máy chạy bộ và một số thiết bị. Anh có thể sử dụng hồ bơi thoải mãi nhưng đừng lên sân thượng. Trên đó là phòng của Alex, em ấy không thích ai đụng vào đồ tùy ý nên anh tuyệt đối đừng lên đó’’ Yun vừa nói vừa gõ bàn phím
‘‘Anh biết rồi’’ Ryan nhìn cô nhưng cô không hề để ý, chỉ tập trung vào làm việc
‘‘Nhìn sắc mặt em không được tốt’’
‘‘Anh không cần lo’’ cô bước ra khỏi phòng chỉ để Ryan lại một mình
‘‘Tôi sẽ khiến em yêu tôi’’ Ryan nhìn cô, ánh mắt có chút thách thức. Anh không tin rằng có một ngày anh phải khiến một trái tim ai đó rung động vì anh.
Kai đang đi tìm cô, khi đến cầu thang thì anh bắt gặp cô đang đi xuống
‘‘Yun’’ Kai nhìn cô với ánh mắt lo lắng
‘‘Anh tìm Ryan sao? Anh ta đang ở trong phòng’’ cô lạnh nhạt với anh khiến anh có chút buồn nhưng anh lại mỉm cười nhìn cô
‘‘Anh pha sữa rồi. Em uống đi’’ Kai đưa ly sữa cho cô
‘‘Anh vẫn còn nhớ sao?’’ cô nhìn Kai, ánh mắt thờ thẫn
‘‘Sao anh có thể quên. Đừng làm việc khuya quá’’
Cô nhận lấy ly sữa từ tay anh, Kai mỉm cười nhìn cô rồi quay sang
‘‘Cậu xuống rồi sao?’’ Kai nhìn Ryan
‘‘Chúng ta tập thôi’’ Ryan chạy lại khoác vai Kai, cô xoay người lại bước lên phòng. Ryan nhìn cô bước đi rồi cũng cùng với Kai đi xuống
‘‘Em ấy trông có vẻ mệt’’
‘‘Cậu nên chăm sóc Yun, em ấy làm việc rất khuya nên phải có đầy đủ chất dinh dưỡng. Tốt nhất là cứ giờ này, cậu pha cho em ấy một ly sữa nóng, em ấy không thích tự mình pha sữa’’ Kai vô ý nói khiến Ryan có chút ngạc nhiên
‘‘Sao cậu biết?’’
‘‘Lúc nảy mình nghe mấy vệ sĩ của em ấy nói ở dưới nhà nên cũng biết một ít’’ Kai vội nói để Ryan đừng để ý
‘‘Mình biết rồi’’ Ryan nói đùa. Cả hai bắt đầu tập chạy bộ dưới sân. Ở trên sân thượng, có hình bóng hai người đang nhìn xuống
‘‘Có vẻ họ rất thân nhau’’ Alex nhìn xuống, cô cũng đang đứng ở kế bên, trên tay đang cầm ly sữa
‘‘Em cho người bảo vệ Kai, chị sợ ba sẽ làm khó anh ấy’’
‘‘Bác biết rồi sao?’’
‘‘Chưa. Chị hi vọng sẽ giấu được’’
‘‘Chị cứ để thế này sao? Đến khi Ryan biết mối quan hệ của chị với Kai thì sao?’’ Alex nói có vẻ lo lắng
‘‘Chị không muốn suy nghĩ nhiều nữa. Tạm thời chị sẽ ở đây để tìm nhà thiết kế. Em trở về tập đoàn giúp chị giải quyết một số công việc đi. Chị đã gửi tài liệu qua mail cho em rồi đó. Cuối tuần sẽ có cuộc họp cổ đông nên em giúp chị chuẩn bị, được chứ?’’ Yun nhìn Alex
‘‘Được rồi. Chị cũng đi nghĩ sớm đi’’ Alex nhìn Yun lo lắng, sắc mặt cô không tốt cho lắm
‘‘Ừ. Mà ba ngủ rồi chứ?’’
‘‘Em đã pha cho bác ly sữa, uốn song bác ngủ rất ngon’’
‘‘Vậy tốt rồi. Chị xuống dưới nhà đây?’’ Yun mỉm cười, rồi rời khỏi. Alex nhìn Yun mà trong lòng có chút lo lắng. Anh không biết làm sao mới giúp được cho chị mình.
‘‘Sao anh lại ở đây?’’ Alex nhìn Kai, anh tỏ vẻ ngạc nhiên
‘‘Anh là vệ sĩ của BJ (Benjamin)’’
‘‘BJ…. Ý anh là Ryan sao?’’ Alex ấp úng hỏi lại Kai
‘‘Ừ’’ Kai gật đầu
‘‘Vậy còn cảnh sát?’’
‘‘Anh đã nộp đơn xin từ chức rồi’’
‘‘Migel? Cậu ra đây đi’’ Ryan đột nhiên chạy vào tìm Kai thì bắt gặp Alex đang ở đây
‘‘Sao cậu lại ở đây?’’ Ryan nhìn Alex mà có chút tò mò (hai chị em nhà này làm gì cũng khiến người ta nghi ngờ hết vậy)
‘‘Chị Yun sai tôi chuẩn bị phòng cho vệ sĩ của anh. Tôi đã xong việc rồi nên đi đây’’ Alex nhìn Ryan với ánh mắt khó chịu, anh quay sang Kai
‘‘Hẹn gặp lại anh sau’’ Alex bước đi. Ryan vẫn có chút nghi ngờ nhưng cũng mặc kệ
‘‘Mình muốn nhờ cậu việc này?’’ Ryan mỉm cười
‘‘Cậu nói đi’’ Migel nhìn Ryan
‘‘Tối nay cậu có thể lên trên nhà chỉ mình vài động tác võ được không?’’ Ryan nhìn Migel
‘‘Không phải Yun rất giỏi võ sao?’’ Migel nói nhỏ nhưng vô tình lọt vào tai Ryan
‘‘Yun? Ý cậu là vợ mình sao?’’ Ryan ngạc nhiên khi nghe đến tên đó
‘‘À không? Ý mình nói là Kun. Vệ sĩ theo sau vợ cậu đó. Mình được biết cậu ấy rất giỏi võ’’ Migel giả vờ cười đùa để tránh sự chú ý của Ryan
‘‘Nhưng mình thích cậu dạy. Tối nay nha. Chúng ta tập xong rồi ăn cơm chung luôn. Dù gì trong nhà cũng có 2 người. Ăn vậy chán lắm’’ Ryan mỉm cười rồi lấy điện thoại từ túi áo ra xem tin nhắn
‘‘Mẹ mình kiếm, mình đi trước đây’’
Tại phòng Yun, sau khi cô thay đồ thì đang ngồi nói chuyện với dì. Cô mặc một bộ đồ giản dị: một chiếc quần jeans đen ngắn và áo thun cổ tròn
‘‘Sao con không lấy Kai?’’ dì Ana nghiêm túc nhìn Yun, sáng nay dì ấy mới qua đây nên việc mới biết là không có gì lạ. Lúc trước, khi nghe tin tức, dì chỉ nghĩ là những chiêu trò dùng để quảng cáo nhưng không ngờ những gì báo chí nói đều là sự thật
‘‘Dì à. Con không thể’’ Yun buồn bã nhìn dì. Từ lúc Yun qua Paris học, dì là người chăm sóc cô như mẹ vậy, dì yêu thương, lo lắng
‘‘Đừng nói vì chuyện của chú con’’ dì Ana nhìn Yun, vẻ mặt không tốt chút nào
‘‘Con đã giải quyết xong chuyện đó rồi. Ông ấy muốn đến gặp dì để nói lời xin lỗi nhưng con không đồng ý’’ cô nhìn dì với ánh mắt buồn bã
‘‘Hôm nay con đính hôn mà, phải vui lên chứ’’ dì cô tránh né những lời Yun vừa nói, hai tay đặt lên vai cô như khích lệ cháu của mình phải vui lên
‘‘Ông ta hiện giờ đang ở Hàn. Nếu dì muốn gặp thì hãy tới đó’’ cô nhìn dì của mình, ánh mắt lạnh lùng
‘‘Ta cảm ơn con đã tha cho ông ấy. Nhưng Yun à, Kai không có lỗi. Cậu ấy đâu được chọn sinh ra trong nhà nào hay trong hoàn cảnh nào đâu? Nhưng con nên biết một điều: dù gia đình cậu ấy ra sao đi chăng nữa thì Kai vẫn là một người tốt, Kai vẫn là Kai không có gì thay đổi cả. ta nghĩ con nên suy nghĩ lại quyết định của mình đi’’ dì ấy nói lời an ủi cũng như mong muốn cháu gái mà mình yêu quý được hạnh phúc
‘‘Con không thể. Cứ mỗi lần con nhắm mắt lại, hình ảnh mẹ vì cứu con mà đánh nhau với họ, hình ảnh mẹ ngã ngục trước mắt con. Con không thể nào tha thứ cho chuyện đó được, con không tha thứ cho bản thân con cũng như không thể nào quên Kai chính là con của kẻ đã giết mẹ. Con biết ơn anh ấy nhưng với con, chúng như là những dác dao đâm vào tim’’ nước mắt Yun chảy ra, thấm vào lớp trang điểm chưa được tẩy, giọng cô ngập ngừng, đau đớn
‘‘Dì biết con yêu Kai như thế nào mà. Con yêu anh ấy nhưng con không thể vì chuyện đó mà làm trái với lương tâm của mình. Kai là chàng trai tốt, con tin, với tài năng cũng như sự tốt bụng ấy, sẽ có người con gái khác xứng với anh ấy. Con không thể vì con mà cướp đi người cha mà anh ấy mong muốn gặp suốt mười nấy năm,cũng như không thể vì con mà anh ấy phải từ bỏ ước mơ mà anh ấy hằng ao ước. Cho dù ông ta khiến mẹ con qua đời nhưng con không muốn Kai vì việc đó mà bị ba con làm khó’’ Yun nhìn dì của mình, dì ấy nghe xong nước mắt cũng chảy ra vì cô. Những lời nói của Yun khiến người lạnh lùng, đã đóng chặt trái tim như dì cô cũng phải mềm lòng
‘‘Con hứa với ba con những gì?’’
‘‘Con hứa với ba sẽ kết hôn với người mà ba con muốn cũng như cho anh ta cơ hội đi vào tim con’’
‘‘Đổi lại’’ dì cô nhìn đứa cháu mình mà tức giận
‘‘Ba con sẽ quên chuyện đó và tha cho ông ấy cũng như giữ bí mật mọi chuyện với Kai rằng chính ba anh ấy đã giết chết mẹ con’’
‘‘Em nói gì chứ?’’ Kan ở ngoài nghe hết mọi chuyện nên rất sốc, sắc mặt anh trắng bệch nhìn em gái của mình
‘‘Em nói gì? Ai giết mẹ cơ?’’ Kan nắm lấy vai của em mình, Yun nhìn anh mình mà đau khổ
‘‘Anh nghe lầm rồi? Mẹ chỉ do tai nạn nên mới qua đời thôi’’
‘‘Em nói thật cho anh biết đi. Chuyện này có liên quan đến ông ta thật sao?’’ Kan hét vào mặt em mình, đây là lần đầu tiên anh làm như vậy với người em gái mà anh yêu mến
‘‘Em xin lỗi’’ Yun cúi mặt xuống, ánh mắt cô đỏ hoe. Kan vì thế mà trở nên sụp đổ, tâm trạng cũng như sức lực như mất hết
‘‘Anh hai, anh không sao chứ?’’ Yun đỡ lấy Kan
‘‘Sao em lại lừa dối anh chứ?’’
‘‘Em không muốn anh dính đến những chuyện này nữa. Em đã giải quyết xong mọi việc rồi. Với lại, bây giờ ông ấy không còn gì cả: danh dự, tài sản. Em xin anh hãy quên mọi chuyện đi’’ Yun năn nỉ anh mình
‘‘Em nói anh quên là sao chứ? Còn chuyện với Kai, em định lừa dối cậu ấy sao?’’
‘‘Em không lừa dối. Sự thật là ông ấy đã hại mẹ em nhưng trong câu chuyện đó, em chỉ nói là thuộc hạ ông ấy làm thôi chứ không phải ông ấy đã sai người làm như vậy. Ông ấy đã hối hận, vì thế ông ấy mới đến đó ngăn cản nhưng đã không kịp. Ông ấy đã biết lỗi rồi và cũng đã xin lỗi em và ba em. Bây giờ ông ấy đang ở Hàn để gặp mẹ em để nói lời xin lỗi. Vì thế, em xin anh, hãy quên mọi chuyện đi. Hứa với em, quên tất cả và trở lại như trước đây. Yêu thương chị Jen và con gái của anh cũng như đứa con trai sắp chào đời’’ Yun an ủi anh mình
‘‘Yun nói đúng đó Kan. Gia đình cháu cần có cháu, đừng vì quá khứ mà cảm thấy đau hay hối hận. Dì lúc trước cũng như cháu bây giờ vậy. Bây giờ dì có gia đình: có Kan, Yun và cả những đứa con sắp chào đời của hai cháu. Chúng ta là gia đình, vì thế, hãy vui vẻ sống cùng nhau, cùng nhau chia sẽ và bỏ qua mọi sai lầm. Ta tin, ông ấy từ giờ sẽ sống tốt hơn. Và ta cũng tin, mẹ hai đứa ở trên trời sẽ rất tự hào và hãnh diện khi có những đứa con biết tha thứ và bao dung’’
‘‘Con biết rồi’’ Kan lạnh lùng nói
‘‘Được rồi, chúng ta xuống nhà thôi. Chắc bây giờ gia đình thông gia chuẩn bị về rồi’’ dì Ana nhìn hai người
‘‘Anh, chúng ta xuống dưới thôi’’ Yun kéo anh mình đi cũng như không quên lau nước mắt cho anh mình
Dưới sân, mọi người đang chào tạm biệt
‘‘Con trai, nhớ chăm sóc vợ con đó. Con bé cũng mệt mấy bữa nay rồi’’ bà Winston nhìn Ryan
‘‘Con biết rồi’’
‘‘Con dâu, ba về đây’’ ông Winston mỉm cười nhìn Yun, ánh mắt nhân hậu, hiền từ
‘‘Bác về cẩn thận’’
‘‘Còn bác sao? nên gọi là ba mẹ chứ’’ ông Winston chọc cô
‘‘Chắc do em ấy chưa quen đó mà. Khi nào kết hôn, gọi vẫn chưa muộn mà’’ Jen mỉm cười nhìn họ, cô rất hiểu rõ. Lúc trước, khi gặp gia đình Kan, cô cũng ngại vậy còn gì?
‘‘Chuyện đám cưới phải nhờ con rồi, nhưng con đang mang thai, sẽ không sao chứ?’’ ông thông gia lo lắng cho Jen
‘‘Dạ, không sao đâu. Có anh Kan giúp con mà. Với lại đứa bé này sẽ rất vui nếu được tự tay chuẩn bị hôn lễ cho cô của nó đó’’ Jen mỉm cười, xoa bụng
‘‘Vậy ta cảm ơn cháu nha. Nếu có gì khó khăn thì ta sẽ giúp cháu’’ bà Winston mỉm cười
‘‘Dạ, không sao đâu ạ. Chỉ là chụp hình cưới với lại trang trí lễ đường thôi. Nhưng thiệp cười, con nghĩ nên để hai vợ chồng tương lai làm thì sẽ tốt hơn đó’’ Jen nhìn Yun và Ryan
‘‘Tất nhiên rồi. Dù gì đây là đám cưới của em và cô ấy. Em sẽ giúp chị một tay’’ Ryan lên tiếng
‘‘Như vậy mới là chồng tôt chứ’’ ông Stanford mỉm cười
‘‘Trễ rồi. chúng tôi về trước đây’’ ông Winston nhìn đồng hồ đeo tay
‘‘Tạm biệt mọi người’’
Sau khi gia đình Winston đi, mọi người nhìn nhau rồi bước vào nhà. Jen cảm thấy chồng mình không được vui lắm nên hỏi
‘‘Anh mệt à hay không khỏe?’’
‘‘Anh không sao đâu? Chắc dạo này công việc nhiều quá’’ Kan mỉm cười để khiến Jen bớt lo lắng
‘‘Chồng em nên nghĩ ngơi nhiều mới phải. Mai con gái chúng ta sẽ bắt đầu kì nhập học đó. Em hi vọng chồng em sẽ vui vẻ, cười thật tươi, được không?’’ Jen nhìn Kan, ánh mắt cô hiền lành, trong trẻo
‘‘Vợ anh là nhất’’ Kan ôm lấy vợ mình, nhìn Jen, anh cảm giác như tất cả mọi thứ được giải tỏa
‘‘Chồng em lại như con nít nữa rồi’’
Ba cô bước vào phòng
‘‘Con và con rể sẽ ở đây. Ta hi vọng Ryan sẽ chăm sóc tốt cho con ta. Ngày mai, ba có việc phải quay lại New York cùng với Kan và Jen vài ngày mai. Nên tối nay, ba sẽ ngủ ở phòng với Alex’’
‘‘Không phải ngày mai cháu của con nhập học sao?’’ Yun đột nhiên nhớ
‘‘Cô vẫn còn nhớ sao?’’ đứa bé gái chạy lại
‘‘Tất nhiên rồi nhưng mai cô có việc rồi. Cô chúc cục cưng của ta nhập học vui và kết thêm nhiều bạn nha’’
‘‘Dạ nhưng cô Yun tặng con một món quà đi?’’
‘‘Con muốn gì?’’
‘‘Cuốn sách có chữ ký của ông chủ Facebook:Mark Zuckerberg’’
‘‘OK. Con có thể lên phòng sách tầng hai lấy’’
‘‘Cô là nhất’’
Sau khi ba cô cùng Alex lên phòng nghĩ ngơi. Jen và Kan cũng cùng con gái mình đi ngủ, cô và Ryan đang ngồi tại bàn làm việc phòng cô. Phòng cô nằm ở lầu hai nên rất rộng. Ngoại trừ phòng sách ra thì phòng ngủ, hay phòng thay đồ đều thoáng đãng với các tủ đồ chứa quần áo, giày và túi sách
‘‘Anh dọn đồ vào rồi chứ?’’
‘‘Ừ. Nảy Migel giúp anh rất nhiều’’
‘‘Vậy tốt rồi’’
‘‘Em có nên giới thiệu cho anh một chút không?’’
‘‘À. Anh có thể ở chung phòng này với tôi. Sử dụng tất cả mọi thứ. Ngủ chung giường cũng được vì dù gì chúng ta cũng sắp là vợ chồng. Nhưng tôi nhắc anh, sinh con tôi không có ý định. Anh muốn tập gym thì phòng dưới có máy chạy bộ và một số thiết bị. Anh có thể sử dụng hồ bơi thoải mãi nhưng đừng lên sân thượng. Trên đó là phòng của Alex, em ấy không thích ai đụng vào đồ tùy ý nên anh tuyệt đối đừng lên đó’’ Yun vừa nói vừa gõ bàn phím
‘‘Anh biết rồi’’ Ryan nhìn cô nhưng cô không hề để ý, chỉ tập trung vào làm việc
‘‘Nhìn sắc mặt em không được tốt’’
‘‘Anh không cần lo’’ cô bước ra khỏi phòng chỉ để Ryan lại một mình
‘‘Tôi sẽ khiến em yêu tôi’’ Ryan nhìn cô, ánh mắt có chút thách thức. Anh không tin rằng có một ngày anh phải khiến một trái tim ai đó rung động vì anh.
Kai đang đi tìm cô, khi đến cầu thang thì anh bắt gặp cô đang đi xuống
‘‘Yun’’ Kai nhìn cô với ánh mắt lo lắng
‘‘Anh tìm Ryan sao? Anh ta đang ở trong phòng’’ cô lạnh nhạt với anh khiến anh có chút buồn nhưng anh lại mỉm cười nhìn cô
‘‘Anh pha sữa rồi. Em uống đi’’ Kai đưa ly sữa cho cô
‘‘Anh vẫn còn nhớ sao?’’ cô nhìn Kai, ánh mắt thờ thẫn
‘‘Sao anh có thể quên. Đừng làm việc khuya quá’’
Cô nhận lấy ly sữa từ tay anh, Kai mỉm cười nhìn cô rồi quay sang
‘‘Cậu xuống rồi sao?’’ Kai nhìn Ryan
‘‘Chúng ta tập thôi’’ Ryan chạy lại khoác vai Kai, cô xoay người lại bước lên phòng. Ryan nhìn cô bước đi rồi cũng cùng với Kai đi xuống
‘‘Em ấy trông có vẻ mệt’’
‘‘Cậu nên chăm sóc Yun, em ấy làm việc rất khuya nên phải có đầy đủ chất dinh dưỡng. Tốt nhất là cứ giờ này, cậu pha cho em ấy một ly sữa nóng, em ấy không thích tự mình pha sữa’’ Kai vô ý nói khiến Ryan có chút ngạc nhiên
‘‘Sao cậu biết?’’
‘‘Lúc nảy mình nghe mấy vệ sĩ của em ấy nói ở dưới nhà nên cũng biết một ít’’ Kai vội nói để Ryan đừng để ý
‘‘Mình biết rồi’’ Ryan nói đùa. Cả hai bắt đầu tập chạy bộ dưới sân. Ở trên sân thượng, có hình bóng hai người đang nhìn xuống
‘‘Có vẻ họ rất thân nhau’’ Alex nhìn xuống, cô cũng đang đứng ở kế bên, trên tay đang cầm ly sữa
‘‘Em cho người bảo vệ Kai, chị sợ ba sẽ làm khó anh ấy’’
‘‘Bác biết rồi sao?’’
‘‘Chưa. Chị hi vọng sẽ giấu được’’
‘‘Chị cứ để thế này sao? Đến khi Ryan biết mối quan hệ của chị với Kai thì sao?’’ Alex nói có vẻ lo lắng
‘‘Chị không muốn suy nghĩ nhiều nữa. Tạm thời chị sẽ ở đây để tìm nhà thiết kế. Em trở về tập đoàn giúp chị giải quyết một số công việc đi. Chị đã gửi tài liệu qua mail cho em rồi đó. Cuối tuần sẽ có cuộc họp cổ đông nên em giúp chị chuẩn bị, được chứ?’’ Yun nhìn Alex
‘‘Được rồi. Chị cũng đi nghĩ sớm đi’’ Alex nhìn Yun lo lắng, sắc mặt cô không tốt cho lắm
‘‘Ừ. Mà ba ngủ rồi chứ?’’
‘‘Em đã pha cho bác ly sữa, uốn song bác ngủ rất ngon’’
‘‘Vậy tốt rồi. Chị xuống dưới nhà đây?’’ Yun mỉm cười, rồi rời khỏi. Alex nhìn Yun mà trong lòng có chút lo lắng. Anh không biết làm sao mới giúp được cho chị mình.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook