Cô gái mặc váy cưới trắng tinh khôi, dung mạo xinh đẹp, nhưng biểu cảm lạnh lẽo ngồi bệt dưới đất.

Không biết ngồi đó qua bao lâu, cô gái bỗng nhiên bật cười.
Nụ cười có phần điên loạn, không rõ là đang vui hay đang giận, khó có thể phân biệt được cảm xúc trong ấy.
Bàn tay che mặt lại, mái tóc đen dài rũ xuống che khuất đi.

Nếu có người ở đây chắc chắn sẽ nói cô là một kẻ điên, nhưng chắc cũng sẽ có người nói cô đáng thương, bởi vì ngay đêm tân hôn nhưng bị chồng bỏ mặc.
Cười chán rồi, cô gái ngẩng đầu lên nhìn trần nhà, ánh mắt hiện lên chút thú vị.
Người hiện tại đã không còn là Minh Nhạc Y nữa mà là Ngự Thiên Đế - Hoàng Đế Lăng Huyên Quốc - Tử Sở Tuyên!
Tử Sở Tuyên chống người đứng đậy, cơ thể hơi tê mỏi, lúc đứng dậy có chút không vững.

Loạng choạng đi tới trước gương.

Trong phòng vẫn để đèn, ánh sáng chiếu xuống, soi rõ khuôn mặt phản chiếu trong gương.
Tử Sở Tuyên sờ khuôn mặt không khác bản thân là bao, mày không khỏi nhíu lại.

Được một lúc thì cũng lắm rõ được tình hình.

Đây có thể nói chính là mượn xác hoàn hồn trong truyền thuyết.
Thân xác này có tên là Minh Nhạc Y, là con gái nuôi của một gia đình giàu có, được nhận nuôi lúc năm tuổi, năm nay mới chỉ hai mươi tuổi.
Gia đình nhận nuôi Minh Nhạc Y là Túc gia, bọn họ còn có một người con gái lớn hơn Minh Nhạc Y bốn tuổi, tên Túc Uyển Uyển.
Trên mặt Minh Nhạc Y có một vết sẹo khá dữ tợn do tai nạn lúc nhỏ khi mới được nhận nuôi không lâu để lại nhưng thực ra là do Túc Uyển Uyển hại.

Bởi vì dung mạo xấu xí nên thường bị mọi người trêu đùa khiến tính cách của Minh Nhạc Y trở lên vô cùng tự ti và nhút nhát.
Lí do vì sao hôm nay gả mà không có hôn lễ thì cũng rất đơn giản.
Công ti Túc gia sắp phá sản cần một khoản tiền lớn, vừa lúc Tịch gia - đại gia tộc đứng đầu ở Đế Đô cần gấp một người cho vị trí chủ mẫu.

Nếu là bình thường thì chắc chắn sẽ có không ít người tranh nhau vị trí này đến sứt đầu mẻ trán, chỉ là vị Tịch gia chủ này có mệnh khắc thê, tám người gả qua đó không ai sống sót qua đêm tân hôn, cho nên mặc kệ Tịch gia bỏ ra sính lễ cao bao nhiêu cũng không có nhà nào tình nguyện gả con gái qua.

Còn Túc gia kia vì một khoản tiền trước mặt, nên quyết định gả đưa con gái nuôi này qua.
"Nói dễ nghe thì chính là gả.

Thực chất không phải là bán cho Tịch gia sao!"
Nói đến Tịch gia này, cái gọi là mệnh khắc thê xem ra là tới trực tiếp lấy mạng người khác, tạo hiện trường giả rồi thông báo với bên ngoài là tự sát.

Ngại với quyền thế của Tịch gia, dù có tám người gả qua đây đều chết thì cũng không ai dám truy cứu.
Nhưng mà xem ra lần này mệnh khắc thê của Tịch Mặc Thương không thể phát huy tác dụng rồi.

Thật đáng tiếc!
Tử Sở Tuyên sờ lên ngực trái, nơi vừa bị bắn một phát, rồi lại lần nữa sờ lên mặt mình.

Nhìn bản thân trong gương, lấy tay che đi nửa khuôn mặt.
"Thật giống, không khác gì một khuân đúc ra!"

Tử Sở Tuyên có một bí mật, đó là cô chính là một Hoàng Đế nữ giả nam trang.

Nhiều năm rồi đây là lần đầu tiên sau nhiều năm nhìn bản thân mặc nữ trang trong gương, cảm giác thật mới lạ.
Chỉ là khuôn mặt Minh Nhạc Y sau khi được khôi phục lại không khác gì khuôn mặt cô.

Trên đời này thật sự có những người giống nhau như đúc sao?
Bất quá như vậy cũng tốt, thay vi nhìn khuôn mặt người khác, cô vẫn thích nhìn khuôn mặt này của mình hơn.
"Hồng Liên!"
Tử Sở Tuyên khẽ gọi, trước mặt cô bỗng lóe lên ánh sáng màu đỏ yếu ớt, một thanh kiếm nhỏ chiều dài chỉ bằng một con dao gọt hoa quả, chuôi có khảm một viên rubi, trên lưỡi kiếm có khắc ba chữ Tử Sở Tuyên.
Tử Sở Tuyên cầm lấy thanh kiếm đặt lên tay, ngón tay vuốt ve nói.
"Ngươi vẫn ổn chứ?"
Hồng Liên lần nữa lóe sáng, toàn thân kiếm tỏa ánh sáng vẫn rất yếu ớt như có thể tắt bất cứ lúc.

Trong đầu Tử Sở Tuyên vang lên giọng nói của trẻ con.
"Không biết nữa nhưng có lẽ ta cần phải ngủ một thời gian.

Bảo vệ linh hồn ngươi khiến ta tiêu tốn chút sức lực.

A Sở, ngươi đã không còn là Hoàng Đế nữa, ở thế giới này nhớ đừng giết người bừa bãi.


Đúng rồi, ta cảm nhận được tộc nhân của ngươi ở thế giới này, nếu được ngươi có thể tìm họ, còn vị trí thì ta không rõ!"
"Đã biết! Ngủ đi, ta có thể tự bảo vệ mình!"
"Nếu có nguy hiểm, ngươi vẫn có thể triệu hồi ta.

Yên tâm đi, lúc ta chưa tỉnh cho dù ngươi có gọi ta thì lúc đó ta không khác gì một món vũ khí bình thường! Nhớ là phải chăm sóc thật tốt bản thân, đừng liều mạng quá!"
Nói xong câu cuối cùng, Tử Sở Tuyên cảm giác được Hồng Liên như bị rút đi sinh mệnh.

Nghĩ tới Hồng Liên vì bảo vệ linh hồn của cô mà phải ngủ một thời gian, trong lòng liền hận không thể lập tức lôi tên Uất Trì Mặc ra xử tử.
Biết ngay là lại gần hắn không có chuyện gì tốt!
Mượn xác hoàn hồn trừ phi là chết đi mới có thể mượn thân xác của một người mới chết để sống lại.

Cô còn chưa có chết mà đã phải sống trong cơ thể của người khác, chắc chắn là do Uất Trì Mặc dở trò.
Nếu như có thể gặp lại, nhất định sẽ đem hắn phanh thây, ném xác cho chó ăn!.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương