Khi Giỏi Giang Đụng Độ Ngổ Ngáo
-
Chương 14: Phần 05: Góc nhìn Tần Sở 03 (02)
Edit: yyds
Beta: Amin
–
3
Tháng tiếp theo, tôi và Cố Duy hầu như dành hết thời gian rảnh bên nhau ngoài giờ học.
Khả năng học tập của Cố Duy khiến tôi kinh ngạc.
Bắt đầu từ bảng phiên âm, chỉ sau ba ngày, anh thậm chí đã học được cách cấu tạo từ vựng thông qua việc suy luận và vận dụng kiến thức.
Anh cũng tiếp thu ngữ pháp và thì rất nhanh, việc còn lại chỉ cần tích lũy vốn từ vựng và kiến thức theo thời gian.
Tôi chống cằm nhìn anh chăm chú bên khung cửa sổ, ánh sáng lấp lánh xuyên qua kẽ lá rơi trên khuôn mặt thanh tú của anh, như rót vào trái tim tôi.
Cố Duy như vậy… sao có thể là học sinh kém được chứ?
Thật kỳ lạ.
Có thứ gì đó rơi trên mắt cá chân khiến tôi giật mình.
Tôi cúi đầu nhìn xuống, nhận ra đó là một tay áo sơ mi rủ xuống.
Lúc nãy…
Khi chúng tôi đến thư viện, tôi tìm chỗ ngồi và chuẩn bị ngồi xuống, Cố Duy đã cởi chiếc áo sơ mi trên người, gấp lại gọn gàng và trải lên ghế.
“Lót để ngồi, ghế lạnh.”
Hôm nay là ngày thứ hai trong kỳ kinh nguyệt của tôi, có lẽ do tôi thay băng vệ sinh thường xuyên nên anh đã nhìn thấy.
Mặt tôi bỗng đỏ bừng… thật xấu hổ.
Bảo sao tối qua anh đột nhiên nhất quyết chạy 5km để đi ăn món gà hầm thuốc bắc, còn đặc biệt chọn món bổ máu ấm nóng.
Hóa ra… là vì tôi.
Cố Duy dường như nhận ra ánh mắt tôi dừng trên người anh từ lâu, anh ngẩng đầu lên, nhìn thấy vẻ mặt ngẩn ngơ của tôi.
Anh khựng lại, sau đó cong môi cười.
Anh vui vẻ, đôi mắt đào hoa xinh đẹp cong cong, khóe miệng nhếch lên một đường cong mơ hồ.
Có lẽ người khác không nhìn ra, nhưng tôi đã ở cạnh anh lâu như vậy nên tôi biết, đây là biểu hiện khi Cố Duy vui vẻ.
Giá như thời gian có thể mãi mãi như vậy thì tốt quá.
4
Ngày hôm đó, khi Châu Tề đến tìm tôi, tôi như bừng tỉnh khỏi giấc mơ.
Giọng cậu ấy vẫn dịu dàng như ngày nào.
Nhưng với tôi, nó lại như tiếng chuông báo động chói tai.
“Sở Sở, hôm nay là ngày cuối cùng rồi.”
Đúng vậy, hôm nay là ngày cuối cùng của kỳ hạn ba tháng.
Sao thời gian lại trôi nhanh đến vậy?
Có lẽ những giấc mơ đẹp đẽ luôn khiến người ta chìm đắm, quên đi bước đi của thời gian.
Nhưng ngày mai là ngày Cố Duy đại diện cho khoa Máy tính tham gia trận chung kết bóng rổ của trường, tại sao nó lại kết thúc vào đúng hôm nay?
Tôi ở bên cạnh anh, cùng anh thổi vang tiếng kèn chiến thắng, cùng vỗ tay chúc mừng với anh, cùng anh reo hò vui mừng.
Nhưng lại phải nhận xét xử vào đêm trước ngày chiến thắng.
Tôi… không cam tâm.
Châu Tề cũng học ở Đại học T, chuyên ngành Vật lý, là bạn thân nhất của tôi từ nhỏ, là người có thể chia sẻ mọi tâm sự.
Trước đó cũng chính là cậu ấy, trong lúc cả trường đồn đại về Cố Duy vì không thích con gái đến độ người ta ghen tức đi đồn anh là “giới tính nam, thích đàn ông”, đã mỉm cười dịu dàng và quả quyết nói với tôi:
“Sở Sở, cậu ấy không phải.”
“Sở Sở, bọn tớ có thể nhận ra hơi thở đồng loại của mình.”
Đôi mắt màu trà của Châu Tề vô cùng nghiêm túc, mang theo một sức hút đầy thuyết phục.
“Cố Duy không phải.”
Vào ngày thứ hai sau khi tôi trở thành bạn gái giả của Cố Duy, cũng chính cậu ấy đã chia sẻ niềm vui sướng tột độ như dung nham sôi sục mà không ai có thể nói ra cùng tôi.
Hôm đó, tôi đã lập ra một kế hoạch, trong kế hoạch đó, hôm nay là ngày tôi nên đề nghị chia tay.
Sau đó, Châu Tề sẽ phối hợp với tôi, trở thành “bạn trai tin đồn” mới của tôi để thử lòng Cố Duy.
Dù sao đối với tôi lúc bấy giờ, Cố Duy thật sự là một pháo đài quá khó để chinh phục.
Kế hoạch đó của tôi đã vắt kiệt mưu kế cả đời tôi.
Nhưng ba tháng qua, tôi đã gặp một Cố Duy vô cùng sinh động.
Lạnh lùng, giận dữ, độc miệng, vui vẻ, nuông chiều.
Cố Duy bảo vệ tôi trong nhà ma, ân cần chăm sóc tôi lúc đến kỳ kinh nguyệt.
Tôi vẫn không thể hiểu được tâm ý của anh, nhưng liệu tôi có thể dứt khoát thực hiện cái gọi là “kế hoạch” ngày đó không?
Tôi hơi hoảng.
Tôi gượng cười với Châu Tề:
“Cậu đợi tớ suy nghĩ một chút.”
5
Ký túc xá vắng tanh, tiếng ve sầu ngoài cửa sổ chưa bao giờ khiến lòng người hoang mang như lúc này.
Đứng trước cửa sổ, tôi nhớ lại nửa năm trước, ngày đầu tiên tôi gặp Cố Duy.
Đại học T thường tổ chức ngày hội mở cửa, trước đây chủ yếu là để phụ huynh dẫn con đến tham quan.
Nhưng hôm đó, không cẩn thận để một số kẻ vô lại lọt vào.
Tôi đang chuẩn bị đi đến phía sau núi để vẽ tranh thì ở ngã tư đường lại đụng phải mấy gã đàn ông không biết từ đâu tiến đến.
Ánh mắt của họ khi nhìn tôi như ruồi thấy thịt, vây quanh tôi và chìa tay bẩn thỉu ra.
Ngay lúc bàn tay nhầy nhụa của tên đó lướt qua cằm tôi, tôi suýt nôn mửa.
Cố Duy xuất hiện vào lúc này, anh đá văng mấy tên đàn ông đó xuống đất.
Đôi mắt đen láy như mực của anh đầy vẻ lạnh lùng, giữa hai hàng lông mày toát lên vẻ hung tợn.
“Tay nào của gã sờ vào cậu?”
Tôi ngẩn người nhìn chàng trai trước mặt, vẻ mặt anh lạnh lùng, nhưng những sợi tóc mai trước trán lại lấp lánh dưới ánh hoàng hôn, rực rỡ và nóng bỏng.
Thấy tôi không trả lời, anh trực tiếp bẻ tay phải của tên đó, tôi nghe thấy tiếng xương khớp rắc rắc rất rõ ràng.
Chàng trai giẫm chân lên tay trái của tên đó, vẻ mặt kiêu ngạo pha chút tàn nhẫn:
“Có lẽ… không có bàn tay nào là vô tội.”
Cũng chính chàng trai đó, khi nhìn thấy đám đông du khách và sinh viên đang đi về phía chúng tôi từ xa đã nhẹ nhàng ném chiếc áo khoác đồng phục còn vương mùi thuốc lá lên mặt tôi, trong nháy mắt đã ngăn cách tất cả những ánh mắt tò mò hoặc dò xét chưa kịp chiếu đến.
Sau đó, Cố Duy và tên đó bị nhà trường đưa đi vì đánh nhau, cuối cùng vì những tên đó thừa nhận đã quấy rối nữ sinh nên Cố Duy không bị kỷ luật.
Cố Duy cũng vì vậy mà trở nên nổi tiếng, nhưng không ai biết nữ sinh đó tên gì.
Sau đó, vô số lần tôi dùng ánh mắt tìm kiếm người đó trong khuôn viên trường.
Dần dần biết được sở thích, bạn bè, thành tích, tính cách của anh.
Và … những tin đồn đó.
Anh không thích con gái, anh bị mù mặt.
Sau đó, Cố Duy lại nổi tiếng trên diễn đàn vì đánh nhau.
Tôi vội vã chạy đến cổng trường lại nhìn thấy những khuôn mặt quen thuộc trong đám người hung hãn bên kia đường.
Lần này, vẫn là vì tôi.
Tất nhiên, Cố Duy không phải là một chọi tám như trên diễn đàn nói, Trần Mộ và Hạ Giang đều giúp đỡ.
Nhưng động tác của thiếu niên dứt khoát, gọn gàng, tàn nhẫn và chính xác.
Tôi sờ vào trái tim đang đập loạn xạ trong lồ ng ngực.
Tần Sở, hóa ra… mày thích anh ấy.
Thích chàng trai dưới ánh hoàng hôn đó.
Beta: Amin
–
3
Tháng tiếp theo, tôi và Cố Duy hầu như dành hết thời gian rảnh bên nhau ngoài giờ học.
Khả năng học tập của Cố Duy khiến tôi kinh ngạc.
Bắt đầu từ bảng phiên âm, chỉ sau ba ngày, anh thậm chí đã học được cách cấu tạo từ vựng thông qua việc suy luận và vận dụng kiến thức.
Anh cũng tiếp thu ngữ pháp và thì rất nhanh, việc còn lại chỉ cần tích lũy vốn từ vựng và kiến thức theo thời gian.
Tôi chống cằm nhìn anh chăm chú bên khung cửa sổ, ánh sáng lấp lánh xuyên qua kẽ lá rơi trên khuôn mặt thanh tú của anh, như rót vào trái tim tôi.
Cố Duy như vậy… sao có thể là học sinh kém được chứ?
Thật kỳ lạ.
Có thứ gì đó rơi trên mắt cá chân khiến tôi giật mình.
Tôi cúi đầu nhìn xuống, nhận ra đó là một tay áo sơ mi rủ xuống.
Lúc nãy…
Khi chúng tôi đến thư viện, tôi tìm chỗ ngồi và chuẩn bị ngồi xuống, Cố Duy đã cởi chiếc áo sơ mi trên người, gấp lại gọn gàng và trải lên ghế.
“Lót để ngồi, ghế lạnh.”
Hôm nay là ngày thứ hai trong kỳ kinh nguyệt của tôi, có lẽ do tôi thay băng vệ sinh thường xuyên nên anh đã nhìn thấy.
Mặt tôi bỗng đỏ bừng… thật xấu hổ.
Bảo sao tối qua anh đột nhiên nhất quyết chạy 5km để đi ăn món gà hầm thuốc bắc, còn đặc biệt chọn món bổ máu ấm nóng.
Hóa ra… là vì tôi.
Cố Duy dường như nhận ra ánh mắt tôi dừng trên người anh từ lâu, anh ngẩng đầu lên, nhìn thấy vẻ mặt ngẩn ngơ của tôi.
Anh khựng lại, sau đó cong môi cười.
Anh vui vẻ, đôi mắt đào hoa xinh đẹp cong cong, khóe miệng nhếch lên một đường cong mơ hồ.
Có lẽ người khác không nhìn ra, nhưng tôi đã ở cạnh anh lâu như vậy nên tôi biết, đây là biểu hiện khi Cố Duy vui vẻ.
Giá như thời gian có thể mãi mãi như vậy thì tốt quá.
4
Ngày hôm đó, khi Châu Tề đến tìm tôi, tôi như bừng tỉnh khỏi giấc mơ.
Giọng cậu ấy vẫn dịu dàng như ngày nào.
Nhưng với tôi, nó lại như tiếng chuông báo động chói tai.
“Sở Sở, hôm nay là ngày cuối cùng rồi.”
Đúng vậy, hôm nay là ngày cuối cùng của kỳ hạn ba tháng.
Sao thời gian lại trôi nhanh đến vậy?
Có lẽ những giấc mơ đẹp đẽ luôn khiến người ta chìm đắm, quên đi bước đi của thời gian.
Nhưng ngày mai là ngày Cố Duy đại diện cho khoa Máy tính tham gia trận chung kết bóng rổ của trường, tại sao nó lại kết thúc vào đúng hôm nay?
Tôi ở bên cạnh anh, cùng anh thổi vang tiếng kèn chiến thắng, cùng vỗ tay chúc mừng với anh, cùng anh reo hò vui mừng.
Nhưng lại phải nhận xét xử vào đêm trước ngày chiến thắng.
Tôi… không cam tâm.
Châu Tề cũng học ở Đại học T, chuyên ngành Vật lý, là bạn thân nhất của tôi từ nhỏ, là người có thể chia sẻ mọi tâm sự.
Trước đó cũng chính là cậu ấy, trong lúc cả trường đồn đại về Cố Duy vì không thích con gái đến độ người ta ghen tức đi đồn anh là “giới tính nam, thích đàn ông”, đã mỉm cười dịu dàng và quả quyết nói với tôi:
“Sở Sở, cậu ấy không phải.”
“Sở Sở, bọn tớ có thể nhận ra hơi thở đồng loại của mình.”
Đôi mắt màu trà của Châu Tề vô cùng nghiêm túc, mang theo một sức hút đầy thuyết phục.
“Cố Duy không phải.”
Vào ngày thứ hai sau khi tôi trở thành bạn gái giả của Cố Duy, cũng chính cậu ấy đã chia sẻ niềm vui sướng tột độ như dung nham sôi sục mà không ai có thể nói ra cùng tôi.
Hôm đó, tôi đã lập ra một kế hoạch, trong kế hoạch đó, hôm nay là ngày tôi nên đề nghị chia tay.
Sau đó, Châu Tề sẽ phối hợp với tôi, trở thành “bạn trai tin đồn” mới của tôi để thử lòng Cố Duy.
Dù sao đối với tôi lúc bấy giờ, Cố Duy thật sự là một pháo đài quá khó để chinh phục.
Kế hoạch đó của tôi đã vắt kiệt mưu kế cả đời tôi.
Nhưng ba tháng qua, tôi đã gặp một Cố Duy vô cùng sinh động.
Lạnh lùng, giận dữ, độc miệng, vui vẻ, nuông chiều.
Cố Duy bảo vệ tôi trong nhà ma, ân cần chăm sóc tôi lúc đến kỳ kinh nguyệt.
Tôi vẫn không thể hiểu được tâm ý của anh, nhưng liệu tôi có thể dứt khoát thực hiện cái gọi là “kế hoạch” ngày đó không?
Tôi hơi hoảng.
Tôi gượng cười với Châu Tề:
“Cậu đợi tớ suy nghĩ một chút.”
5
Ký túc xá vắng tanh, tiếng ve sầu ngoài cửa sổ chưa bao giờ khiến lòng người hoang mang như lúc này.
Đứng trước cửa sổ, tôi nhớ lại nửa năm trước, ngày đầu tiên tôi gặp Cố Duy.
Đại học T thường tổ chức ngày hội mở cửa, trước đây chủ yếu là để phụ huynh dẫn con đến tham quan.
Nhưng hôm đó, không cẩn thận để một số kẻ vô lại lọt vào.
Tôi đang chuẩn bị đi đến phía sau núi để vẽ tranh thì ở ngã tư đường lại đụng phải mấy gã đàn ông không biết từ đâu tiến đến.
Ánh mắt của họ khi nhìn tôi như ruồi thấy thịt, vây quanh tôi và chìa tay bẩn thỉu ra.
Ngay lúc bàn tay nhầy nhụa của tên đó lướt qua cằm tôi, tôi suýt nôn mửa.
Cố Duy xuất hiện vào lúc này, anh đá văng mấy tên đàn ông đó xuống đất.
Đôi mắt đen láy như mực của anh đầy vẻ lạnh lùng, giữa hai hàng lông mày toát lên vẻ hung tợn.
“Tay nào của gã sờ vào cậu?”
Tôi ngẩn người nhìn chàng trai trước mặt, vẻ mặt anh lạnh lùng, nhưng những sợi tóc mai trước trán lại lấp lánh dưới ánh hoàng hôn, rực rỡ và nóng bỏng.
Thấy tôi không trả lời, anh trực tiếp bẻ tay phải của tên đó, tôi nghe thấy tiếng xương khớp rắc rắc rất rõ ràng.
Chàng trai giẫm chân lên tay trái của tên đó, vẻ mặt kiêu ngạo pha chút tàn nhẫn:
“Có lẽ… không có bàn tay nào là vô tội.”
Cũng chính chàng trai đó, khi nhìn thấy đám đông du khách và sinh viên đang đi về phía chúng tôi từ xa đã nhẹ nhàng ném chiếc áo khoác đồng phục còn vương mùi thuốc lá lên mặt tôi, trong nháy mắt đã ngăn cách tất cả những ánh mắt tò mò hoặc dò xét chưa kịp chiếu đến.
Sau đó, Cố Duy và tên đó bị nhà trường đưa đi vì đánh nhau, cuối cùng vì những tên đó thừa nhận đã quấy rối nữ sinh nên Cố Duy không bị kỷ luật.
Cố Duy cũng vì vậy mà trở nên nổi tiếng, nhưng không ai biết nữ sinh đó tên gì.
Sau đó, vô số lần tôi dùng ánh mắt tìm kiếm người đó trong khuôn viên trường.
Dần dần biết được sở thích, bạn bè, thành tích, tính cách của anh.
Và … những tin đồn đó.
Anh không thích con gái, anh bị mù mặt.
Sau đó, Cố Duy lại nổi tiếng trên diễn đàn vì đánh nhau.
Tôi vội vã chạy đến cổng trường lại nhìn thấy những khuôn mặt quen thuộc trong đám người hung hãn bên kia đường.
Lần này, vẫn là vì tôi.
Tất nhiên, Cố Duy không phải là một chọi tám như trên diễn đàn nói, Trần Mộ và Hạ Giang đều giúp đỡ.
Nhưng động tác của thiếu niên dứt khoát, gọn gàng, tàn nhẫn và chính xác.
Tôi sờ vào trái tim đang đập loạn xạ trong lồ ng ngực.
Tần Sở, hóa ra… mày thích anh ấy.
Thích chàng trai dưới ánh hoàng hôn đó.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook