Khi Em Mỉm Cười
Chương 168: Trở lại đỉnh núi – Phiên ngoại 13

Edit: Tiểu Vũ

10 ngày sau.

Đồng Dao thề, ZGDX đã tận hoàn toàn 10 ngày này để điều chỉnh trạng thái, nghỉ ngơi, dạo chơi khắp chốn, và còn nghiêm túc đấu tập cũng như xem lại các trận đấu của những bảng khác—–

Tại chung kết thế giới, từng điểm nhỏ lẻ tại mỗi bảng đều vô cùng quan trọng, các đội mạnh tại giải đấu trong nước của mình giấu bài thì giờ đều đã bắt đầu lấy ra dùng, vì vậy, chỉ trong 10 ngày ngắn ngủi, cuốn sổ nhỏ của Đồng Dao gần như đã bị viết kín chữ.



Chiều ngày 12 tháng 10 theo giờ Mỹ.

Sau khi đấu tập xong với đội G4 của khu vực châu Âu, mọi người đồng loạt nhất trí tối nay phải nghỉ ngơi thật tốt, không đấu tập nữa, để có được trạng thái tinh thần tốt nhất nghênh đón lượt về vòng bảng sẽ diễn ra vào ngày mai—- Vốn dĩ quyết định này không có vấn đề gì, nhưng một đám người đang suốt ngày bận tối mắt tối mũi đột nhiên lại được nghỉ ngơi, thì thường sẽ rảnh rỗi sinh nông nổi.

Vì thế, Đồng Dao cũng không nhớ rốt cuộc là ai, tóm lại không biết người nào không chịu được nhàn rỗi rồi bỗng nhiên đề nghị, ăn món Tây nhiều ngày như vậy ông đây cũng sắp thành người nước ngoài luôn rồi, chúng ta sang bên cạnh xin gói mì với ớt chưng Lão Can Ma ăn đi?

—– Đây là cái sai đầu tiên họ phạm phải trong tối nay.

Liên tục 10 ngày ăn bò bít tết khoai tây chiên với mỳ Ý, mọi người nghe vậy hai mắt lập tức sáng lên, nhanh chóng tập hợp, cả bọn kéo nhau qua phòng tập luyện của YQCB và CK, ai biết được hai đội lúc trước khi ra nước ngoài còn nói là sẽ xây dựng tình hữu nghị cách mạng này vừa biết được ý đồ của họ, thì lập tức cả cửa cũng không chịu mở, ba đội cách một cánh cửa gào rống với nhau—-

Đội trưởng Lương Sinh của YQCB: “Tương ớt bọn tôi chỉ mang đúng một chai do cô giúp việc trong trụ sở tự làm thôi! Các ông mà lấy thì chả khác gì đòi mạng bọn tôi cả! Siêu thị chắc chắn có bán Lão Can Ma đấy, bọn ông tự đi mua đê!”

Đường giữa Ngải Giai của YQCB: “Tôi cũng chỉ mang mì bò dưa chua Lão Đàn đi thôi!”

Đồng Dao: “Tôi yêu mì bò dưa chua Lão Đàn!”

Đường giữa Ngải Giai của YQCB: “Yêu cái beep ý! Không có! Không cho! Ông đây còn hận không thể bẻ đôi vắt mì, nước mì thì để dành hôm sau chấm bánh mì ăn sáng nữa đây này!”

Đồng Dao: “Vl, kinh vãi!”

Đường giữa Ngải Giai của YQCB: “Chú ý hình tượng đi bạn ơi!”

Mọi người của ZGDX lại chuyển sang bên CK, ai biết được cái lũ CK này phẩm hạnh còn thấp hơn nữa, không những không cho còn buông lời cay đắng—–

Hỗ trợ Lão Vương của CK cũng là một người mập mạp, chặn cửa vững như Thái Sơn: “Vậy rồi bọn tôi ăn gì? Đm bọn cậu không phải toàn người Trung à! Cả đám người Trung ra nước ngoài không biết mang theo Lão Can Ma?! Lừa ai đó!”

AD Hồ Điệp của CK là người Hàn Quốc, lúc này cũng chạy tới hóng, dùng tiếng phổ thông vùng Tân Cương nói: “Muốn cái gì? Tương ớt? Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha không có! Không cho!”

Lục Tư Thành vỗ vai Đồng Dao, chỉ chỉ vào sau cửa dùng khẩu hình miệng nói “Dương thần”, Đồng Dao quay lại trừng anh: “Vì lừa miếng ăn mà đến vợ cũng không cần nữa rồi đúng không?”

Lục Tư Thành bình tĩnh như thường: “Em cũng nói là lừa rồi, tay không bắt sói, anh ở đây, đừng sợ.”

Người nam tử Hán đỉnh thiên lập địa nói cái gì mà “có 10 đồng thì vung cho em 9 đồng rưỡi, 5 hào còn lại để mua màn thầu sợ em đói” cứ như vậy mà đổ gục trước một lọ Lão Can Ma, Đồng Dao ức chế đạp chân anh, sau đó quay đầu lại gõ cửa phòng đội CK: “Bảo Dương Thần ra đây đàm phán với tôi!”

Đội CK ở trong lập tức xôn xao, Lão Vương hét lớn một tiếng “Giữ chặt Dương Thần đừng để cậu ta thông đồng với địch phản quốc”, sau đó là tiếng cái ghế bị đá, Hồ Điệp ha ha ha ha ha ha cười lớn… từng tiếng từng tiếng truyền vào tai. Lát sau, giọng Lão Vương vang lên: “Dương thần của chúng tôi nói, từ chối đàm phán với cô—– Nghe đồn hôm kết thúc vòng bảng cô nói hy vọng chúng tôi thua thêm vài trận đứng nhì bảng như vậy thì bọn cô chắc luôn suất vào bán kết, cậu ta rất tức!”

Đồng Dao vừa nghe lập tức kinh ngạc: “Con mẹ nó, nội bộ chúng ta có kẻ phản bội!”

Khi ZGDX đang phẫn nộ trố mắt nhìn nhau, Tiểu Bàn cười hì hì gãi gãi đầu: “Hì hì hì là tôi nói với Vận May Đến đó, hỏi xem cậu ta có thể thua vài trận đứng nhì bảng bảo đảm cho chúng ta vào bán kết hay không.”

Mọi người: “…”

Đúng là đồng đội heo mà!

Mà lúc này hành lang cũng đầy các tuyển thủ của khu vực khác nghe tiếng chạy ra hóng chuyện, người khác không hiểu họ nói gì, ngơ mặt nhìn 3 đội LPL gà bay chó sủa—-

Nội chiến thì không giống nội chiến, nhưng ZGDX cũng thực sự là đang bị hai đội còn lại đóng cửa không tiếp, trong phòng tập của CK và YQCB thì lại là một tràng hi hi ha ha… không biết là đang có chuyện gì nữa.

Cuối cùng Lục Tư Thành cảm thấy mặt mũi này mà còn ném nữa là sẽ bị người ta giẫm nát bét dưới nền nhà luôn, cưỡng ép xua cả đám về lại phòng tập luyện của mình… Lúc này người trong hành lang mới hơi hơi thưa bớt đi, chỉ là tuyển thủ khu vực Hàn Quốc sau khi về thì lập tức cầm điện thoại tìm Giáo Hoàng và Hồ Điệp tám xem đã xảy ra chuyện gì… Tiểu Bàn vừa vào phòng tập là bắt đầu lăn lộn ăn vạ: “Không được, giờ trong đầu tôi chỉ toàn Lão Can Ma thôi, tối nay không ăn món Trung tôi sống không nổi!”

Đồng Dao: “Món Trung ở nước ngoài chưa chắc đã hợp khẩu vị của anh đâu, cũng có vài chỗ chuẩn vị nhưng chắc chắn không gần chỗ tập luyện hay khách sạn của chúng ta…”

Phòng tập luyện lập tức rơi vào sự tĩnh lặng đáng sợ, không chỉ Tiểu Bàn, quan trọng là không nhắc thì thôi vừa nhắc đến món Trung thì ai cũng muốn được ăn món gì đó vừa mỡ vừa cay… Khi mọi người đang bế tắc thì Lục Tư Thành nói: “Gần đây hình như có quán lẩu Tứ Xuyên, đi ăn lẩu?”

Tiểu Bàn lập tức từ trạng thái hấp hối sắp chết đứng bật dậy.

—– Đây là cái sai thứ hai họ phạm phải trong tối nay.

Nửa tiếng sau, toàn thể công nhân viên ZGDX bao gồm cả tuyển thủ vui vẻ hào hứng kéo nhau đến quán lẩu.

Mà lúc này trên các trang mạng xã hội nước ngoài đã tràn lan các tweet trên Twitter và status trên Facebook của game thủ các nước—-

[Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ba đội khu vực LPL vì một miếng ăn mà suýt nữa thì choảng nhau luôn!]

[Tận mắt chứng kiến]

[ZGDX có được trận thắng, nhưng lại mất đi lòng người, bị hai đội khác cùng khu vực đóng cửa không tiếp, lòng người hả hê!:DDDDDD]

[Giờ họ đi rồi, a, tôi cũng bắt đầu nhớ món ngon nước nhà rồi T_T mau mau đấu xong muốn về nhà ăn cơm mẹ nấu rồi]

[Nhớ kimchi và thịt nướng]

[Muốn ăn gà rán uống bia 555555555]

Cùng lúc đó, mọi người của ZGDX không hề hay biết mình đã cõng cái danh “ham ăn”, đến được quán lẩu, ngồi xuống, quán lẩu vô cùng thân thương cái gì cần có đều có đủ, mùi đáy nồi rất thân thuộc, mọi người cảm động đến nỗi lệ rơi đầy mặt… Nói theo lời của Tiểu Bàn thì đến cái đáy nồi cũng 666 (*), đến lẩu Dương Phòng cũng không so được với một miếng thịt của lẩu ở đây.

(*) 666 trong tiếng Trung đồng âm với từ lợi hại, ở đây có nghĩa là ngon, đỉnh

Bữa ăn này mọi người ăn rất vui vẻ.

Nhất là Tiểu Bàn.

Một mình xử gọn hai khay thịt, muốn cản cũng cản không được.

—– Mà lúc này họ đã phạm phải sai lầm trí mạng cuối cùng của tối nay.



8 giờ tối Tiểu Bàn đỡ bụng ợ một tiếng lên xe về khách sạn, lên xe thì bụng bắt đầu sôi, Đồng Dao cười nói: “Tiêu rồi tiêu rồi, 10 ngày nuôi thành dạ dày Mỹ nên giờ cậu không ăn nổi đồ vừa mỡ vừa cay nữa rồi.”

9 giờ 15 phút, xe về đến khách sạn, Tiểu Bàn giật lấy cái áo khoác có thẻ phòng của Lục Tư Thành ôm mông chạy như bay lên lầu… Lục Tư Thành cạn lời đi đến phòng của Đồng Dao, hai người dính nhau một hồi mới thôi.

9 rưỡi về lại phòng mình, Tiểu Bàn mở cửa cho anh, sau đó xoay người vào phòng vệ sinh bắt đầu ngũ cốc luân hồi lần thứ hai.

9 giờ 40 phút, Lục Tư Thành nghe thấy tiếng động không lớn trong phòng vệ sinh—— Ngoại trừ tiếng sau khi hết ngũ cốc luân hồi (*)thì lại còn kèm theo tiếng nôn mửa, anh nhíu mày đứng dậy, gõ cửa phòng vệ sinh: “Tiểu Bàn, cậu không sao chứ?”

(*) Cái này là nguyên văn của tác giả đó, giờ thì biết thêm 1 cụm từ dùng khi đi nặng rồi =))

Phòng vệ sinh an tĩnh vài giây.

Sau đó Tiểu Bàn thành thật nói: “Em có sao.”

10 giờ, Tiểu Thụy thay xong đồ ngủ bực mình chửi rủa ra mở cửa thì thấy đội trưởng của bọn họ đang đứng ngoài cửa, cậu ta hơi ngẩn ra, sau đó bị Lục Tư Thành xách đến phòng của họ, vào phòng thì thấy Tiểu Bàn mặt trắng bệch như tờ giấy nằm liệt trên giường… Tiểu Thụy ở lại chăm sóc cho Tiểu Bàn, Lục Tư Thành xoay người ra ngoài tìm tiệm thuốc.

10 rưỡi, Lục Tư Thành khó khăn lắm mới tìm được tiệm thuốc, sau đó anh còn chưa kịp đi vào thì Đồng Dao phía bên kia đã gọi điện thoại tới, không cần mua thuốc nữa, bởi vì lúc này cô, Tiểu Thụy và những đồng đội khác cùng với mấy người công nhân viên đang trên đường đưa Tiểu Bàn đến bệnh viện, bởi vì 15 phút trước, hỗ trợ của bọn họ ôm lấy bồn cầu oanh liệt hy sinh, nôn mửa một hồi thì ngất luôn.

Đến đây, có vẻ đã hơi lớn chuyện rồi.

Lúc Lục Tư Thành đến bệnh viện, nhìn đã thấy các đồng đội và Tiểu Thụy ngồi trên băng ghế bên ngoài phòng cấp cứu, anh nhấc tay lên nhìn đồng hồ, lúc này đã là 11 rưỡi tối theo giờ Mỹ, mà 12 giờ trưa mai họ có một trận đấu với khu vực Wildcard.

Lục Tư Thành nhíu mày, không nói gì, đi đến ngồi xuống cạnh Đồng Dao—–

Đồng Dao lập tức dựa vào anh, tràn đầy lo lắng nhìn anh một cái, Lục Tư Thành thuận tay cầm lấy cái tay đã hơi lạnh của cô, vỗ vỗ vai cô trấn an, sau đó cởi áo khoác choàng lên vai cô.

Từ đầu đến cuối hai người không hề nói một chữ nào.

Chỉ có tiếng sột soạt của quần áo.

Bên ngoài phòng cấp cứu yên lặng đến mức một cây kim rơi xuống cũng có thể nghe thấy.

Qua một lúc, Tiểu Bàn được đẩy ra khỏi phòng cấp cứu, viêm dạ dạy cấp tính, giờ lại còn sốt nhẹ—–

Đồng Dao dựa vào ngực Lục tư Thành có hơi mơ mơ màng màng buồn ngủ, nghe thấy tiếng động thì giật mình tỉnh dậy, đứng dậy vội vàng đi qua thăm Tiểu Bàn, anh bạn mập mạp vui vẻ khỏe mạnh ngày thường giờ đang truyền dịch, chỉ là sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, và cả cái đầu toàn mồ hôi lạnh do đau.

Đồng Dao tìm trong túi, lấy ra một bịch khăn giấy lau mồ hôi cho Tiểu Bàn, vừa quay đầu, Lục Tư Thành và Tiểu Thụy ở sau lưng đã bắt đầu bàn bạc chuyện báo lại với bên ban tổ chức giải đấu, xin trận đấu ngày mai với Wildcard được sử dụng tuyển thủ dự bị—–

Dự bị chỉ mang theo một mình Lục Nhạc, vì thế người thi đấu thay đương nhiên cũng là Lục Nhạc.

May mà Riot và ban tổ chức phản ứng rất nhanh, cử người đến xác thực tình hình, thấy Tiểu Bàn chỉ còn nửa cái mạng nằm đó thì lập tức đồng ý yêu cầu của ZGDX, vì thế tối hôm đó, bản thông báo đột xuất khiến người trong nước kinh ngạc cứ vậy mà truyền đi—-

[Vì tuyển thủ hỗ trợ pang của đội ZGDX bị viêm dạ dày cấp tính phải nhập viện, không thể tham dự trận đấu ngày hôm sau. ZGDX sử dụng tuyển thủ dự bị, trong trận đấu lượt về vòng bảng với khu vực Wildcard ngày mai, do ZGDX không có người dự bị trong tình huống khẩn cấp, dự bị duy nhất là tuyển thủ Luật lại là người chơi đường giữa không thể thay đổi, vì vậy danh sách thi đấu ngày mai như sau—-

TOP: Miêu

JUG: K

MID: Luật

SUP: smiling

ADC: chessman]

Tin này vừa ra, các trang mạng lớn đồng loạt bùng nổ.

Tiếng chuông 12 giờ đêm đã điểm.

Đồng Dao ngồi ngoài hành lang của bệnh viện, nhìn phiên dịch đang đi tới đi lui trước mặt, công nhân viên của ZGDX và của ban tổ chức, và cả Tiểu Bàn chỉ còn lại nửa cái mạng trong phòng bệnh cách một bước tường… Ngẩng đầu lên nhìn xung quanh, không tìm thấy Lục Tư Thành, không biết giờ lại trốn ở chỗ cầu thang nào hút thuốc xả stress rồi, Đồng Dao cũng hoàn toàn cạn lời—– Hay lắm hay lắm.

Chúc Dao sinh nhật vui vẻ.

Món quà này, đúng là quá SURPRISE mà.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương