Khi Em Mỉm Cười
Chương 137

Edit: Tiểu Vũ

[Chessman thi đấu mang theo tình cảm cá nhân quá nghiêm trọng, sau trận từ chối trả lời phỏng vấn MVP] —– Tin này vừa ra, bên báo đài tạp chí lập tức náo loạn, lần đầu tiên mang theo thẻ phóng viên đến thẳng cổng trụ sở ZGDX chờ sẵn, chẳng bao lâu sau, đã đợi được các thành viên đấu xong trở về trụ sở.

Xe chuyên đưa đón các thành viên dừng lại trước cổng trụ sở, người đầu tiên xuống xe là Tiểu Bàn vẫn hồn nhiêu chưa biết chuyện gì đang xảy ra, quay đầu lại hỏi Lão Miêu đằng sau xem tối nay ăn gì —– Kết quả vừa quay lại, liền bị một đám phóng viên vây xung quanh nhao nhao phỏng vấn làm cậu ta hoảng đến mức suýt tí nữa đã lùi về lại trên xe, ôi vl cái quái gì đây!

“Vl! Xảy ra chuyện gì thế này—- Con mẹ nó, mấy người sao lại vào đây? Ngồi chờ trước cổng trụ sở nhà người ta là cái quái gì… Tôi gọi bảo vệ rồi đấy!”

Tiểu Bàn đứng ở phía trước bắn liên mồm, lúc này cậu ta cảm giác được đằng sau có người vỗ nhẹ vai mình, giọng đàn ông bình tĩnh vang lên: “Bọn họ tới tìm anh.”

Tiểu Bàn ngẩn người quay đầu lại, đập vào mắt là đôi mắt màu nâu đậm của đội trưởng nhà cậu ta: Đối với đám phóng viên vừa thấy anh đã cuồng nhiệt như thấy minh tinh hạng A gì đó, vẻ mặt Lục Tư Thành trầm tĩnh, như đang nhìn một đám người chết.

Lục Tư Thành đẩy Tiểu Bàn ra, đi xuống xe, lúc này phóng viên đứng ngay hàng đầu mắt sáng lên, bước một bước dài về phía trước, vừa hỏi đã vào thẳng trọng tâm vấn đề: [Thành ca, nghe nói hôm nay anh giành được MVP của cả hai ván, nhưng lại từ chối trả lời phỏng vấn sau trận đấu, đây là chuyện chưa từng có trong giải chuyên nghiệp, có người nói hôm nay anh thi đấu mang theo quá nhiều cảm xúc riêng, là thật sao?]

“Câu hỏi này có ý nghĩa gì à?” Lục Tư Thành nhàn nhạt hỏi.

Các phóng viên: […]

Phóng viên nào đó vẫn không từ bỏ: [Mọi người đều biết hôm nay smiling không tham gia thi đấu, thậm chí còn không cùng đội đến nơi thi đấu—— Điều này chứng minh quyết định không để smiling thi đấu hôm nay mà câu lạc bộ đã thông báo lúc trước là sự thật, nhưng bên CLB lại không hề đưa ra bất cứ lời giải thích chính thức nào về chuyện này… ]

Vừa dứt lời.

Đã nghe thấy tiếng cười nhạo của ngời đàn ông.

“Cậu thấy có đội nào thay người đổi hội hình mà còn phải báo trước lên Weibo không?”

Giọng điệu của Lục Tư Thành rất châm biếm, ngụ ý đơn giản là thông báo hay không cũng chả liên quan quái gì đến mấy người, mấy người bớt rảnh rỗi kiếm chuyện đi—– Thái độ của anh quá mức rõ ràng, vì thế hiện tại có là kẻ ngu cũng biết anh có mang theo tình cảm cá nhân vào chuyện này…

Thứ phóng viên muốn, chính là tình cảm cá nhân của anh.

Mắt thấy có hy vọng, tất cả mọi người đều sáng mắt lên, không hề để ý tới việc mình bị châm biếm mà giơ micro lên hỏi: [Xin hỏi, CLB lâm thời đổi người có phải là hình phạt cho hành vi nói năng lỗ mãng của smiling hồi đầu tuần không? Đây là chủ ý của CLB hay của anh? Nếu như là ý của anh thì có phải bởi vì smiling đã chỉ ra sự thiếu sót trong việc lãnh đạo đội khiến anh cảm thấy hành động của cô ấy đã đi quá giới hạn?]

Chỉ cần không bị mù, thì đều có thể nhìn thấy lúc nghe thấy bốn chữ “nói năng lỗ mãng” ánh mắt của Lục Tư Thành đã thay đổi, bộ dạng như có thể ăn thịt người đến nơi vậy—- Đám người Tiểu Bàn đứng phía sau đều nhao nhao muốn lật tường chạy vào phòng bếp trụ sở cướp nắp nồi đội lên đầu—– Không chịu nổi sự ngu si của đám phóng viên kia đến trình độ nào nữa.

Khóe miệng Lục Tư Thành khẽ nhếch, một bụng đầy những câu nói cay nghiệt đã trào lên đến miệng—- Chính vào lúc này anh bất ngờ nhìn thấy bên cạnh cửa sổ của trụ sở, có một dáng người nhỏ bé đang đứng, tay còn ôm một thứ con vật lắm lông: Đồng Dao ôm Hŕnh Lá mở cửa sổ, liếc mắt nhěn ra ngoài.

Có lẽ là nghe thấy tiếng ồn ngoài này, vì thế đến gần xem đang xảy ra chuyện gì—– Lúc này, đôi mắt cô mở to còn vẻ mặt thì tỏ ra rất tò mò hiếu kì, bộ dáng giống hệt con mèo cô đang ôm trong lòng…

Lục Tư Thành: “…”

Vẻ châm biếm giễu cợt trên mặt được thu lại.

Những câu cay nghiệt cũng tạm thời quên mất.

Lửa giận dưới đáy lòng Lục Tư Thành lập tức đình trệ, ánh mắt tối lại, khi lần nữa mở miệng, giọng điệu của anh đã chuyển sang khách sáo cộng thêm chút chịu đựng: “Không phải, trận với Hồng Tiễn hôm nay đổi cho tuyển thủ Lục Nhạc lên đấu là để chuẩn bị cho chung kết thế giới, về phần tuyển thủ Smiling, cho đến bây giờ mỗi một chuyện cô ấy làm với tư cách tuyển thủ chuyên nghiệp—— ngoại trừ lần ẩu đả trước đó—- thì đều làm rất tốt, dù là câu lạc bộ hay bản thân tôi, đều không có lý do gì để phạt cô ấy.”

Dường như không ngờ Lục Tư Thành sẽ bình tĩnh trả lời như vậy, các phóng viên có chút yên tĩnh lại, không biết nên làm gì tiếp theo.

Lục Tư Thành cười lạnh trong lòng.

“—— Đúng vậy đúng vậy, mấy người đừng có viết xuyên tạc đấy nhé.”

“—— Hỏi xong chưa hỏi xong chưa, mấy người mà còn thế nữa là tôi gọi bảo vệ thật đấy, làm gì có ai giống mấy người cơ chứ, chạy tới tụ tập ngay trước cổng trụ sở người khác, muốn phỏng vấn không biết liên hệ với câu lạc bộ để lên lịch chính thức à?”

Thấy phóng viên tạm thời không tịt ngòi, Tiểu Thụy và Tiểu Bàn tranh thủ thời cơ tiến lên, đẩy những phóng viên đang chắn trước cổng ra, tạo thành một lối đi, Lão Miêu ở phía sau đẩy Lục Tư Thành ý bảo anh đi nhanh lęn.

Lục Tư Thành lúc này cũng chẳng còn tâm trạng mà để ý đến đám phóng viên này, lặng lẽ nhìn cửa sổ trụ sở đã bị đóng lại kia, không thấy người ôm mèo dựa vào cửa sổ đâu nữa…

Anh rũ mắt, che giấu tâm tình trong mắt, đi vào trong sân.

Phóng viên sau lưng anh đang múa bút thành văn.

Đang viết vui vẻ, thì thấy người đàn ông vốn đã bước một chân vào trụ sở đột nhiên dừng bước.

Xoay người lại, đi đến cổng lớn trước sân, một tay bám vào cửa sắt, hơi cúi người xuống, dùng âm lượng không tính là lớn nói với khá nhiều phóng viên đang đứng bên ngoài: “Các bạn muốn viết tin tức, tôi không có ý kiến—– nhưng viết nội dung như thế nào, lấy tiêu đề ra sao, thì nên chú ý một chút—– Nhất là một số trang thể thao điện tử nào đó, tôi không nêu tên, lần này nếu để tôi nhìn thấy các vị vì muốn hút lượt xem là viết bậy dù chỉ một cái dấu câu, chờ xem tôi có làm các vị táng gia bại sản hay không.”

Các phóng viên: […]

Khi các phóng viên còn đang đơ người, anh đã đứng thẳng người dậy, nhàn nhạt ném lại một câu “Tôi nói xong rồi”, lúc này mới thật sự rời đi.

Phóng viên ngơ ngác nhìn nhau.

Không tài nào hiểu nổi người mới mấy giây trước còn tạm xem là khách sáo lịch sự vậy mà giờ nói trở mặt liền trở mặt, bất thình lình chuyển sang cos Diêm Vương luôn được—-

Tâm tình của anh ta.

Hình như thật sự không tốt lắm.



Lục Tư Thành về đến trụ sở, vừa mở cửa đã nhìn thấy người của anh đang ôm mèo, chân đi dép lê, mặc quần áo ở nhà đang ngoan ngoãn đứng ở cửa đợi mình, ngửa mặt lên, bọng mắt do chất lượng giấc ngủ không tốt mà mang theo quầng thâm nhàn nhạt.

Vô thức cau mày lại, cảm giác đau lòng xen lẫn tức giận của sáng sớm hôm qua khi anh về trụ sở nhìn thấy cô ôm mèo nằm co ro trong chăn lại một lần nữa trỗi dậy, anh không biết nên nói gì vào lúc này, chỉ đành nâng tay xoa xoa đầu cô, rồi lại xoa đầu con mèo cô đang ôm trong lòng, cúi người cởi giày làm như không có chuyện gì xảy ra.

“Em xem trận đấu rồi.” Giọng cô gái nhỏ vang lên ngay bên cạnh, “Hôm nay anh chơi ác thế, Giáo Hoàng nhập à?”

“… Ừm.”

Lục Tư Thành nâng mí mắt liếc nhìn cô một cái, sau đó đi dép, về phòng.

Đồng Dao ôm mèo đuổi theo phía sau anh: “Sao không có phần phỏng vấn MVP sau trận đấu vậy? Em còn đang muốn xem anh sẽ nói gì… Sao lại từ chối chứ! Anh khó chịu ở đâu hả? Đau bụng? Cảm? Hay là đau đầu? Em thấy trên mạng có người đồn anh cố ý không phỏng vấn, là thật hả? Vì—– “

Người đàn ông đi đằng trước đột nhiên dừng lại.

Đồng Dao không phanh kịp đập đầu vào lưng anh.

Cô “a” một tiếng lùi về sau ba bước, ngẩng đầu đối diện với ánh mắt của người đàn ông, anh im lặng một chút: “Trên mạng nói thế nào?”

Bị đôi mắt nâu sậm đó nhìn chằm chằm, không hiểu tại sao Đồng Dao lại trở nên có chút căng thẳng, lớn tiếng cười: “… Nói là do lần trước em phỏng vấn MVP nói năng lỗ mãng rồi bị CLB cấm thi đấu, anh bất mãn với quyết định của CLB nên thi đấu mang theo cảm xúc cá nhân, đồng thời từ chối trả lời phỏng vấn sau trận đấu, tỏ rõ sự kháng nghị, haizz đương nhiên em biết không phải vậy rồi, sao anh có thể–“

“Anh bất mãn thật đấy.”

“…”

Nụ cười của Đồng Dao cứng lại.

“Nhưng không phải là với CLB.”

“…”

Đồng Dao còn đang định hỏi gì đó, nhưng vào đúng lúc này điện thoại Lục Tư Thành reo lên, anh rủ mắt nhìn tên người gọi đến, im lặng một chút, ném lại câu “anh mệt rồi, đi nghỉ chút đây, bữa tối không cần gọi anh”, rồi xoay người đi lên tầng một mình… Đồng Dao thấy anh vừa bước lên tầng vừa vội vàng nghe cuộc điện thoại đó, “a lô” một tiếng, sau đó trầm giọng nói “đợi một chút”…

Anh vừa nói chuyện điện thoại vừa đi lên lầu, không quay đầu lại.

Để lại một mình Đồng Dao đứng cạnh cầu thang ngước đầu nhìn theo, cho đến khi cửa phòng anh bị “rầm” một tiếng đóng lại, cô siết chặt cánh tay, con mèo trong lòng cô không chịu nổi lực siết này “meo” lên một tiếng nhảy ra khỏi lòng cô y như một con cá chạch.

Tầng 1 trụ sở có chút yên tĩnh.

Tiểu Bàn đi đến sau lưng Đồng Dao, chọc chọc eo cô, nhỏ giọng hỏi: “Chuyện gì vậy?”

Đồng Dao như mới hoàn hồn, ánh mắt rời khỏi cánh cửa đóng chặt kia, cô cười một tiếng, vén tóc ra sau tai, cười cười, cố gắng tỏ ra bình thản, nói: “Em cũng không biết nữa.”

——Từ tối hôm Lục Tư Thành đóng sầm cửa đi ra ngoài, cho đến tận hôm nay.

Anh vẫn cứ như vậy.

Ít nói, trầm mặc, hỏi gì hoặc nói gì với anh, anh đều tỏ ra không hứng thú, không có tinh thần… Cũng ít nói chuyện với Đồng Dao, có lúc thì phớt lờ cô, có lúc lại ôm cô không nói tiếng nào, giống như mất hồn vậy; nhưng khi chơi game thì lại như biến thành một người khác—– Lối chơi táo bạo hệt như trong trận đấu hôm nay, thật ra hai ngày nay anh đấu rank cũng y như vậy, người khác có thể không chú ý, nhưng Đồng Dao thì lại rất để tâm: Anh không chịu nói gì, chỉ dùng game làm nơi duy nhất để giải tỏa, phát tiết.

Những ngày này, ba chữ “Anh không sao” được anh nói quá nhiều, nhưng mấy chữ đó chẳng có chút tác dụng nào cả—– Cuối cùng ngay cả bản thân Đồng Dao cũng sinh ra nghi ngờ có phải Lục Tư Thành vì chuyện của cô mà cảm thấy phiền não hay không…

Anh im lặng.

Anh từ chối hợp tác.

Đồng Dao thật sự không có biện pháp nŕo với anh cả.

Bất lực vô cùng.



Buổi tối, Đồng Dao nằm sấp trên giường, nói hết sạch từ đầu đến cuối những chuyện xảy ra gần đây cho Kim Dương nghe —— Bắt đầu từ chuyện thua YQCB, bị người ta phỏng đoán có người trong đội tiết lộ bí mật đấu tập rồi chuyện mối quan hệ giữa các thành viên trong đội, đến chuyện lối chơi của đội đang đến giai đoạn nút cổ chai, cả chuyện Lục Tư Thành xin lỗi, Đồng Dao bị chỉ trích, phản ứng của Đồng Dao lúc phỏng vấn MVP, cho đến gần đây nhất là chuyện chuyển phát nhanh, từ lớn đến nhỏ, từng cái từng cái kể ra hết.

Dạo gần đây có quá nhiều chuyện xảy ra.

Đồng Dao nói xong cũng cảm thật mết hết hơi.

Cộng thêm thái độ khó hiểu của Lục Tư Thành nữa.

… Mẹ nó, cả tinh thần và thể xác đều mệt vô cùng.

[zgdx, smiling: Hôm nay anh ấy còn nói bản thân anh ấy thật sự có bất mãn, nhưng không phải với CLB… Mẹ nó chẳng lẽ là bất mãn với tớ? Rõ ràng lúc live stream đã nói là sẽ không ghi thù chuyện tớ chỉ trích anh ấy mà a a a a a a?!!]

[zgdx, smiling: Hay là tớ ngựa quen đường cũ gây chuyện, khiến anh ấy cảm thấy phiền?]

[zgdx, smiling: Cũng phải, trước đây anh ấy có phải gặp nhiều chuyện xấu như này bao giờ đâu, ngày trước chỉ chuyên tâm chơi game thi đấu mà thôi.]

[zgdx, smiling: A a a, quả nhiên là anh ấy bất mãn với tớ rồi QAQ!]

Đồng Dao liên tiếp gửi tin nhắn mặc cho việc chưa nhận được câu trả lời, không lâu sau đối phương cũng đã rep lại—-

[Tiểu tiên nữ Mao Mao: … … … … … Cậu đoán linh tinh cái gì vậy? Lại lên cơn à, hồi đó cậu suy diễn Giản Dương ôm gái ở KTV là vì muốn chia tay với cậu, rồi tự mình dọa mình cuối cùng đòi chia tay, giờ lại tái phát phải không?]

[Tiểu tiên nữ Mao Mao: Nhưng mà thôi, tớ sẽ không nói khi đó cậu đoán buồn cười đến mức nào đâu, dù sao Giản Dương cũng có lỗi, nhưng Thành ca thì sao, chưa làm gì đã bị cậu định tội rồi.]

Đồng Dao: “…”

[zgdx, smiling: Tớ chỉ đoán bừa thôi mà.]

[zgdx, smiling: Vốn dĩ là một thanh niên lớn tuổi nghiện luyện game, có cảm giác như bị tớ lôi xuống khỏi thần đàn rồi bị nhuốm chàm bởi khói lửa nhân gian vậy—– Ít nhất thì về điểm này fan cuồng của anh ấy không nói sai.]

[Tiểu tiên nữ Mao Mao: Lại còn khói lửa nhân gian, đờ mờ chứ, ngưỡng mộ kiểu thổi phồng lẫn nhau của mấy đôi vợ chồng son bọn cậu quá đi… Tớ nghĩ sự bất mãn đó của anh ta là bất mãn với chính mình thì có, thế nên lúc này mới buồn phiền,  mới trốn tránh cậu—– Đàn ông kiên cường hơn so với trong tưởng tượng của cậu nhiều, nhưng cái lòng tự tôn thần bí của bọn họ ấy mà, lại yếu ớt hơn cậu tưởng tượng nhiều: Ở nơi cậu không nhìn thấy, có thể anh ta còn đang bận đập đầu vào tường, vì vết thương nho nhỏ trên tay cậu mà tự trách chính mình đấy.]

Đồng Dao: “…”

[zgdx, smiling: Vết thương rất nặng đó, tớ còn phải đi tiêm ngừa uốn ván nữa cơ, tối ngủ đi ngủ toàn mơ thấy toàn ác mộng thôi, phiền cậu có tình thương chút đi, cảm ơn.]

[zgdx, smiling: Chia tay thì không thể, đánh anh ấy một trận thì không đánh lại, chỉ có thể dựa vào suy nghĩ lung tung mà sống qua ngày thôi.]

[Tiểu tiên nữ Mao Mao: … … … … Ok i’m fine.]

[zgdx, smiling: Ai bảo anh ấy không để ý đến tớ, tay tớ đã đau rồi, anh ấy còn chẳng thèm thương tớ, lúc nào cũng trưng cái vẻ mặt lạnh như người chết đó ra, đm chứ, không biết là tớ đau lắm à!!!!]

[Tiểu tiên nữ Mao Mao: … … … … ]

Đồng Dao càng nói càng thấy tức không chịu được.

Ném điện thoại, vung quả đấm về hướng phòng sát vách—– rồi lại cầm điện thoại lên lướt xem, thấy một đống tin nhắn gửi cho Lục Tư Thành hôm đó, mà Lục Tư Thành thì đến một cái dấu câu cũng không gửi trả lời, chỉ là hôm sau lúc trở về, lặng lẽ leo lên giường của cô, thật sự ôm cô ngủ.

——- Thế cho nên anh đã đọc được tin nhắn của cô rồi, chỉ là không trả lời thôi.

… Mẹ nó, giống thẳng khốn nạn thế không biết.

Đồng Dao nhíu mày, trong lòng lại khó chịu—– Mấy ngày gần đây cô cứ luôn trong trạng thái mâu thuẫn một giây trước nghĩ thông một giây sau lại nghĩ không thông được—– Cô lầm bầm “Mình cần một con mèo” rồi đứng dậy, rướn cổ nhìn phòng ngủ trống không, đột nhiên cảm thấy ôm mèo cũng không ổn.

Chán chường nằm vật xuống giường, Đồng Dao cầm điện thoại, bấm ấn loạn không mục đích, vô tình tìm đến file ghi âm đã ở trong máy từ rất lâu—– File ghi âm duy nhất trong điện thoại cô, do dự một chút, cô ấn mở, âm thanh sột soạt phát ra…

Giọng Tiểu Bàn vang lên—–

[Vậy rốt cuộc anh thích điểm nào của cô ấy, đừng nói như kiểu đang trên lễ đường làm lễ cưới—- Nói thật thì Đồng Dao cũng không xinh đẹp lắm—- À đấy là so với một soái ca có một hàng dài rất dài các tiểu mỹ nữ tiểu tỷ tỷ theo đuổi như anh.]

Không có tiếng trả lời ngay sau đó, vẫn là tiếng sột soạt cực kỳ yên tĩnh, rõ ràng đã biết tiếp theo sẽ nghe thấy điều gì, nhưng con tim của cô vẫn thắt lại, mấy giây sau, cô nghe thấy giọng nói ấm áp nhàn nhạt mang theo ý cười của anh vang lên—–

[Cô ấy chơi game rất đỉnh.]

[Khóc lên cũng rất đáng yêu.]

[Tình không biết bắt đầu từ đâu, chỉ trong khoảnh khắc mà đã thật sâu.]

Đồng Dao: “…”

Cô ấn tắt file ghi âm, bỏ điện thoại xuống, lết cơ thể mệt mỏi vào phòng tắm tắm rửa, lúc bao ngón tay thì có hơi thất thần, khi tắm nước ngấm qua lớp vải thưa làm ướt vết thương, sữa tắm khiến ngón tay hơi nhói đau, nghĩ tới chuyện lúc chiều mới nhịn đau thay vải băng mà giờ lại phải tháo ra thay mới, còn thêm lại phải chịu đựng lễ sát trùng bằng cồn một lần nữa, Đồng Dao có chút sụp đổ.

—— Đây giống như một giọt nước làm tràn ly vậy.

Bỗng nhiên.

Những uất ức, sợ hãi, tức giận và bất mãn mà cô cố gắng che giấu suốt mấy ngày qua, đột nhiên như không thể không chế được nữa, lập tức mãnh liệt trào ra—-  Những cảm xúc tiêu cực rối loạn hoàn toàn chiếm cứ não bộ, cảm xúc tiêu cực này đan xen với dòng chữ “chỉ trong khoảnh khắc mà đã thật sâu” đầy dịu dàng mà Lục Tư Thành đã nói, khiến đầu óc cô như muốn nổ tung.

Đứng dưới vòi hoa sen, Đồng Dao đã không thể phân biệt nổi thứ đang chảy dọc xuống theo gương mặt mình là nước ấm hay là nước mắt nữa, cô chỉ biết ban đầu cô đứng đó, mượn tiếng nước chảy át đi tiếng khóc thút thít run rẩy của mình, sau đó bắt đầu không kiềm chế được càng khóc càng lớn, cuối cùng khóc đến mức tay chân mềm nhũn, trực tiếp ngồi bệt lên nắp bồn cầu tiếp tục khóc——

Khóc đến nỗi đại não không đủ dưỡng khí.

Khóc đến nối sức cùng lực kiệt.

Nếu như không phải vết thương gặp nước quá đau, Đồng Dao không biết bản thân mình sẽ còn khóc tới bao giờ… Đến bản thân cô cũng không thể nhớ nổi lần gần đây nhất cô khóc nhiều như vậy là lúc nào nữa.

Cuối cùng vừa nghẹn vừa nấc bò ra khỏi phòng tắm.

Đi đến bên giường còn chưa đứng vững thì điện thoại đã reo lên, Đồng Dao thấy người gọi đến là Kim Dương, nhận điện thoại dùng giọng khàn khan “a lô” một tiếng, đối phương sửng sốt một chút rồi lầm bầm “Trốn trong nhà vệ sinh khóc rồi hả”, không đợi Đồng Dao trả lời đã nói, cậu lên mạng đọc tin mới đi.

Đồng Dao híp đôi mắt sưng vù do khóc nhiều, nghĩ thầm đọc cái lông ấy.

Nhưng cuối cùng vẫn không nhịn được mở Tieba ra.

Đập vào mắt cô chính là tiêu đề bài báo do trang báo thể thao điện tử ZMM đưa tin: [chessman: Là một tuyển thủ chuyên nghiệp, smiling vẫn luôn đủ tư cách.]

Đồng Dao: “…”

Kinh ngạc đến mức lại nấc thêm một cái nữa, Đồng Dao nghĩ thầm trời sập rồi à, ZMM mà lại viết bài có ý tốt thế này cơ á, sắp có bão hả?

Đầu ngón tay kéo xuống dưới, lại nhìn thấy một tiêu đề khác——

[Tất cả anti nợ ZGDX một lời xin lỗi: Bên BTC giải đấu tích cực phối hợp với CLB truy tìm người đã tuồn tin tức đội hình đấu tập của ZGDX ra ngoài, là nhân viên làm công tác ghi âm sau hậu trường, hiện tại đã bị đuổi việc.]

Một tràng bình luận bên dưới: ZGDX, xin lỗi nhé.

Đồng Dao: “…”

Giờ thì Đồng Dao thật sự kinh ngạc đến cùng cực luôn rồi—–

Cô cứ tưởng là chuyện này đã đi quá xa rồi, chẳng thể làm rõ được nữa, vậy mà vẫn còn người tích cực tiếp tục truy tìm điều tra…

Ai được nhỉ?

Ai vậy?

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương