Khi Đầu Bếp Xuyên Vào "Xạ Điêu"
-
Chương 17
Diệp Hướng Vãn tìm một ít cành khô trong rừng, gom lại với nhau, đốt lửa lên. Lúc nàng còn làm việc thì Hoàng Dược Sư rời khỏi đó một hồi, trong chốc lát lại quay về, trong tay cầm theo một con gà rừng lớn mập giao cho nàng.
Hoàng Dược Sư sớm biết nàng không có binh khí trên người, cố ý đưa gà sống xem phản ứng của nàng.
Nào ngờ Diệp Hướng Vãn cũng không gặp chút khó khăn nào, nhìn trên tay mình không có công cụ nào tiện để giết, trực tiếp lại đưa gà sống về: "Giết nó giùm."
Hoàng Dược Sư cũng không ra tay, chỉ hái một phiến lá từ cái cây bên người xuống, duỗi ngón bắn đi. Không ngờ phiến lá đó lại sắc bén như đao, xẹt qua cổ gà, thì ở trên cổ gà xuất hiện một vết thương sâu thấy xương.
Con gà vùng vẫy mạnh mẽ, càng không ngừng đá đạp lung tung. Diệp Hướng Vãn bất ngờ không kịp phòng ngự, luống cuống lấy chân dẫm lên gà, một tay giữ thân gà, tay kia thì nắm chặt mào gà dùng lực lôi đầu nó ra sau lưng, máu gà càng không ngừng ồ ồ chảy ra từ trong miệng vết thương.
Vốn là Hoàng Dược Sư cố ý gây nên, thấy mặc dù Diệp Hướng Vãn có chút rối loạn, nhưng cũng không sợ hãi, động tác cũng rất thành thạo. Tuy rằng ban đầu gà giãy giụa vài cái làm máu bắn tung toé vài giọt lên áo của nàng, nhưng nàng cũng không để ý. Hoàng Dược Sư thờ ơ nhìn hết thảy, trong lòng ngày càng cảm thấy Diệp Hướng Vãn khác nữ tử bình thường.
Diệp Hướng Vãn cho máu gà chảy hết, thấy nỏ không động đậy gì nữa, lúc này mới ném qua một bên, ngẩng đầu nói với Hoàng Dược Sư: "Hoàng đảo chủ, ngài có phi tiêu hay chuỷ thủ hay cái gì đó không? Ta muốn mổ bụng nó."
Lông mày Hoàng Dược Sư giật giật. Dùng đồ đạc của ông để mổ bụng gà?
Vẻ mắt của Diệp Hướng Vãn như điều đó là đương nhiên, một lát sau, Hoàng Dược Sư lấy ra một phi tiêu nhỏ, vô cùng sắc bén, lưỡi dao rét lạnh.
Diệp Hướng Vãn cũng không nghĩ nhiều, tiện tay cầm lên rồi đưa theo con gà chết đến gần con sông nhỏ. Mổ bụng, rửa sạch nội tạng, rồi cũng không nhổ lông gà, nàng lại lấy bùn đắp trên bên ngoài con gà, trát lên kín kẽ, lúc này nàng mới xoay người trở lại bên cạnh đống lửa, nướng gà.
Chỉ một lúc sau, bên trong bùn đã lộ ra mùi hương thơm ngon, như làm cho dạ dày người ta rộng rạ (P/s: Ý nói dạ dày rộng ra => Đói hơn).
Diệp Hướng Vãn cười nói: "Hiện tại không có đầy đủ gia vị cùng đồ dùng nhà bếp, chỉ có thể tạm thời làm như vậy. Chờ lúc nào rảnh rỗi, Hướng Vãn dùng cách làm khác làm gà ăn mày cho Đảo chủ ăn, so với cách ngày hương vị còn say nồng, thịt còn giòn mềm hơn." Cách làm gà ăn mày này truyền đến thời hiện đại đã khác do so với cổ đại, hương vị cũng khác nhau cực kỳ. Chỉ tiếc lúc này không nồi không bếp, nàng phải làm gà ăn mày bằng cách của thời xưa.
Bỗng nhiên Hoàng Dược Sư hỏi: "Làm sao ngươi biết được lai lịch của ta và Dung nhi ở nơi nào?"
Suy nghĩ của Diệp Hướng Vãn còn đặt trên còn gà, không thể quay mặt lại đây, thuận miệng đáp: "Xem qua ở trong sách." Trả lời xong mới phát hiện ra không ổn, không khỏi giật mình nhìn về phía Hoàng Dược Sư.
Vỗn là Hoàng Dược Sư thấy Diệp hướng trễ một lòng làm gà ăn mày, bắt đầu có chút thả lỏng cảnh giác với ông, vì thế mới bất ngờ hỏi một câu này, nghĩ nói không chừng có thể moi ra lời nói thất của nàng.
Lúc trước khi Diệp Hướng Vãn trả lời qua loa đại khái với ông thì con ngươi nhìn ngang ngó dọc lôn xộn, làm sao ông có thể không biết nàng đang lấy cờ?
Nào biết lần này ông vừa hỏi, không ngờ có được một đáp án như vậy. Hoàng Dược Sư không biết “sách” trong lời nói của Diệp Hướng Vãn là sách gì, bản thân của ông kinh tài tuyệt diễm*, trong lòng cái gì cũng học, bói toán tử vi, cơ hồ không gì không biết. Bởi vậy dùng ý nghĩ của ông về từ “sách” này, trong lòng không khỏi khẽ động: "Chẳng lẽ tiểu cô nương còn nhỏ tuổi nào, không ngờ có thể biết bói toán âm dương?"
Diệp Hướng Vãn không biết Hoàng Dược Sư suy nghĩ như vậy, nàng ngẩng đầu trừng mắt nhìn Hoàng Dược Sư trong chốc lát, thấy tuy rằng trên mặt của ông ta loé lần thần sắc kinh ngạc, nhưng cũng không hỏi kỹ lại, không khỏi khẽ thở nhẹ ra, âm thầm nhắc nhở chính mình không được buông cảnh giác để tránh lộ ra nhiều dấu vết.
Sau Hoàng Dược Sư nhận định Diệp Hướng Vãn học qua thuật bói toán, lại tường tận suy nghĩ những chuyện nàng làm kể từ khi mình gặp nàng đến nay, càng nghĩ càng cảm thấy hành vì của nàng dùng thuật bói toán để giang thích tương đối hợp lý, lại nghĩ: "Khó trách lục quái thu nàng làm đệ tử cũng không truyền công phu cho nàng, có lẽ nàng có bói thuật trong người, chuyện gì cũng không cần ra tay cũng có thể gặp dữ hóa lành, còn học võ công làm chi?"
Lúc này dĩ nhiên gà ăn mày đã chín, Diệp Hướng Vãn lấy nó xuống từ trên lửa, thi triển khinh công nhún người lướt qua trên còn sông, khi trở về thì trên tay cầm thêm hai lá sen. lá sen xanh biếc dựng đứng trên cây, lại mang theo những giọt nước, trông rất đẹp mắt.
Diệp Hướng Vãn trả lá sen trên mặt đất, thừa dịp gà ăn mày liền bóc những mảnh bùn bên ngoài gà ra, lông gà lúc trước còn chưa nhổ cũng theo từng mảnh bùn mà tách rời, lộ ra thịt gà trắng nõn mềm mại, trong nhất thời mùi hương xông vào mũi, làm cho người chảy nước miếng.
Hoàng Dược Sư không khỏi lên tiếng khen ngợi "Tốt, Diệp Hướng Vãn mỉm cười, chia gà làm hai nửa, một nửa rõ ràng lớn hơn nhiều. Nàng đặt nửa lớn hơn kia trên lá sen, cung kính đưa cho Hoàng Dược Sư nói: "Mời Hoàng đảo chủ."
Hoàng Dược Sư thấy nàng còn nhỏ tuổi nhưng gặp nguy không loạn, nhanh trí đôi ứng. Bây giờ ở chung cùng mình thì cung kính hữu lễ, không hề có vẻ khiếp đảm hay nịnh họt, xử sự thản nhiên, hào phòng tự nhiên, không khỏi lấy làm kỳ lạ, lấy tay nhận lấy.
Diệp Hướng Vãn đặt nửa nhỏ hơn lên một lá sen khác, bản thân ngồi một bên bắt đầu ăn. Đêm nay nàng còn chưa kịp ăn thứ gì, cực kỳ đói bụng, không bao lâu ăn gần hết một nửa vào trong bụng.
Hoàng Dược Sư vừa ăn vừa hỏi: "Nhìn khinh công vừa rồi của ngươi rất quen mắt, trừ bỏ lực quái ra, ngươi còn có sư phụ khác?"
Diệp Hướng Vãn lắc đầu nói: "Khinh công của ta không phải học từ sư phụ, là học từ nghĩa phụ." Nàng nghĩ Hoàng đảo chủ cùng Hồng Thất Công đều là người trong thơ ngũ tuyệt, quan hệ không tệ, nếu mình nói tên nghĩa phụ ra hẳn là không sau, lại nói tiếp, "Kỳ thật Hoàng đảo chủ đã gặp qua nghĩa phụ ta rồi, đó là Thất Công gia gia."
Hoàng Dược Sư vỗ đùi nói: "Ta thấy khinh công của ngươi tựa hồ giống đúc của lão ta, quả nhiên là học từ hắn. Không ngờ được hắn ta lại thu ngươi làm nghĩa nữ?"
Diệp Hướng Vãn mỉm cười gật đầu. Tình cảnh lúc nàng mới quen Hồng Thất Công thật khó quên, tuy trước mặt Hoàng Dược Sư được xưng "Đông Tà", nhưng thời gian ở chung cùng ông ta, nàng chỉ cảm thấy hợp với tình tình của ông, hơn nữa Hồng Hoàng vốn là bạn cũ, nàng liền kể chuyện lúc trước nàng gặp Thất Công như thế nào, hắn trộm cá thiếu nợ như thế nào, rồi ở lại chỉ điểm khinh công rồi cuối cùng thu mình làm nghĩa nữ như thế nào đều kể hết. Nói đến chỗ vui vẻ thì Diệp Hướng Vãn cười khanh khách, mặt mày hớn hở, lộ ra dung nhan như hoa của nàng, càng thêm sinh động.
Hoàng Dược Sư thở dài nói: "Hắn thật biết ra tay trước chiếm lợi thế, không ngờ ra tay giành trước thu ngươi làm nghĩa nữ."
Tâm tình của Diệp Hướng Vãn còn đắm chìm ở bên trong tình cảnh lúc ấy, nghe được lời này của Hoàng Dược Sư, không khỏi sửng sốt.
Hoàng Dược Sư cũng không giải thích, chỉ hỏi tiếp: "Sau đó ngươi lại bái lục quái làm vi sư như thế nào?"
Diệp Hướng Vãn liền kể qua quá trình quen biết ở Nghi Hưng với lục quái. Nhắc tới bọn họ, nhắc tới bọn họ liền tránh không được nhắc tới làm thế nào phát hiện lúc cảnh người áo trắng điều khiển xà, rồi hắn ta ép buộc bản thân thế nào, rồi lục quái âm thầm theo dõi thì kết quả phát hiện mình phản kháng người áo trắng rồi chạy trốn. Nàng nói tới đây rồi hỏi: "Hoàng đảo chủ, rốt cuộc người áo trắng kia là ai? Ta đi theo hắn hơn nửa tháng, hỏi qua rất nhiều lần, nhưng mà hắn lại không chịu nói ra tên của hắn."
Hoàng Dược Sư mỉm cười.
Diệp hướng trễ lại nói: "Xem qua công phu của hắn cũng rất tốt, công phu điều khiên rắn kia cũng rất xảo diệu, có lẽ cũng có nổi danh trong võ lâm.. Bởi vì cái gọi là ‘hai đấm khó mà địch được bốn tay’, hắn có một đoàn rắn xông lên như vậy, ta thấy cho dù là thơ ngũ tuyệt hẳn là cũng khó tới địch nổi."
Hoàng Dược Sư hiểu được câu nói sau cùng của Diệp Hướng Vazn, biết rõ tiểu cô nương này lại có ý định khích tướng, nhưng vẫn không nhịn được hừ một tiếng: "Điều khiển rắn thì có bản lĩnh khó lường gì chứ?"
Diệp Hướng Vãn làm ra vẻ tỉnh ngộ trong phút chốc: "A, vâng. Bản thân ta nhất thời đã quên Hoàng đảo chủ là người kinh tài tuyệt diễm, bản lĩnh siêu quần. Chỉ có vài con rắn thì sao có thể thua được? Lúc trước nghe thấy hắn ta và Hoàng đảo chủ nói qua, hình như trước kia hắn đã từng thua ngài."
Hoàng Dược Sư kiêu căng ngẩng đầu lên, cũng không trả lời.
"Hoàng đảo chủ, rốt cuộc tên của hắn là gì?" Diệp Hướng Vãn lại hỏi.
Hoàng Dược Sư như cũ không đáp, một lát sau lại hừ lạnh một tiếng: "Hắn không tệ đối với ngươi."
"A?" Diệp Hướng Vãn kinh ngạc nói.
"Sau vài lần thua ta, rõ ràng nhìn thấy ta thì liền đi đường vòng. Nhưng lúc này vừa mới rời đi xong hắn vẫn đi theo ở phía sau như cũ, đây đều không phải là do công lao của ngươi sao?" Hoàng Dược Sư nói.
"A?" Diệp Hướng Vãn quá sợ hãi, "Hắn, hắn hắn hắn còn ở gần đây?"
"Không nói tới có gần đây hay không, nếu Hoàng Dược Sư ta không cho phép, ai có thể có thể ở gần ta? Nhưng mà, hắn lại luôn không chịu rời đi, cũng không thể nào muốn ta đánh một trận đi?" Khoé miệng Hoàng Dược Sư hơi lộ ra tươi cười. Tuy rằng tiểu cô nương này rất tinh quái, tâm nhãn lại rất nhiều, nhưng mà người áo trắng này giống như điểm yếu của nàng, chỉ cần vừa nhắc tới hắn, nàng sẽ lập tức thất sắc (lo lắng, thay đổi sắc mặt).
Diệp Hướng Vãn không nói, trong lòng lại suy nghĩ một lần nữa kế hoạch từ nay về sau.
Mặc kệ nàng có ẩn cư hay không, tóm lại, nàng tuyệt đối không thể rơi vào tay người áo trắng. Bằng không khoogn biết yêu nghiệt kia tra tấn nàng như thế nào, nói không chừng cũng có khi nghiền xương thành tro cũng nên.
Nghĩ đến đây sau lưng Diệp Hướng Vãn liên toát ra mồ hôi lãnh.
Hai người nói cười ha ha, rất nhanh liền ăn hết toàn bộ con gà. Diệp Hướng Vãn đứng dậy ném lá sen bọc lấy xương gà đi, lại đến gần hồ sen rửa mẳ, lúc này mới quay trở lại, lại nhìn thấy trong tay Hoàng Dược Sư cầm một ngọc biết trong suốt óng ảnh thưởng thức.
"Ngươi học thuật bói toán như thế nào?" Trầm mặc một hồi, Hoàng Dược Sư nói.
Lúc này Diệp Hướng Vãn đã dựa vào thân cây sắp ngủ, mơ mơ màng màng nói: "Vâng?"
Hoàng Dược Sư nói: "Trước đó ngươi có thể nhận ra thân phận của ta, có năng lực biết trước nữ nhi ta ở đâu, không phải là bằng thuật bói toán dạy tên sách sao? Sư phụ dạy ngươi chuyện này là người nào? Có thể giúp ta tính toán nữ nhi ta ở nơi nào không?"
Diệp Hướng Vãn lập tức tỉnh táo lại.
Làm sao Hoàng Dược Sư coi nàng là bà đồng rồi?
Nàng nổi da gà lên.
Hoàng Dược Sư thấy nàng không đáp, lại nói: "Ta biết tùy tiện bói người khác sẽ làm giảm tuổi thọ của ngươi, ngươi yên tâm, ta sẽ bồi thường thứ khác cho ngươi. Lúc này, ta chỉ muốn rốt cuộc nữ nhi đi nơi nào thôi."
Vốn là Diệp Hướng Vãn muốn mở miệng phủ nhận mình không phải như cái ngươi như mê tín phong kiến đó, nhưng cái câu “sẽ bồi thường thứ khác cho ngươi” của Hoàng Dược Sư khiến cho nàng ngậm miệng lại.
Mặc dù Hoàng Dược Sư ở bên người nàng, nhưng không biết sẽ rời đi lúc nào, bởi vậy nàng vẫn chưa có nơi an toàn hoàn toàn. Ngươi áo trắng kia luôn rình ở bên cạnh, không biết còn muốn dây dưa bao lâu, nếu nàng có thể học được thuật khống chế rắn của Hoàng Dược Sưu, có phải có thể an toàn thoát thân hay không?
Tuy rằng nàng không hiểu thuật bói toán, nhưng nếu có thể nghĩ ra nguyên tá lúc này Hoàng Dung ở nơi nào hẳn là cho dù vượt qua kiểm tra rồi. Nghĩ đến điều quan trọng Hoàng Dược Sư quan tâm cũng không phải là nàng có biết vu thuật hay không, mà là tình cảnh của Hoàng Dung, không phải sao?
Hoàng Dược Sư sớm biết nàng không có binh khí trên người, cố ý đưa gà sống xem phản ứng của nàng.
Nào ngờ Diệp Hướng Vãn cũng không gặp chút khó khăn nào, nhìn trên tay mình không có công cụ nào tiện để giết, trực tiếp lại đưa gà sống về: "Giết nó giùm."
Hoàng Dược Sư cũng không ra tay, chỉ hái một phiến lá từ cái cây bên người xuống, duỗi ngón bắn đi. Không ngờ phiến lá đó lại sắc bén như đao, xẹt qua cổ gà, thì ở trên cổ gà xuất hiện một vết thương sâu thấy xương.
Con gà vùng vẫy mạnh mẽ, càng không ngừng đá đạp lung tung. Diệp Hướng Vãn bất ngờ không kịp phòng ngự, luống cuống lấy chân dẫm lên gà, một tay giữ thân gà, tay kia thì nắm chặt mào gà dùng lực lôi đầu nó ra sau lưng, máu gà càng không ngừng ồ ồ chảy ra từ trong miệng vết thương.
Vốn là Hoàng Dược Sư cố ý gây nên, thấy mặc dù Diệp Hướng Vãn có chút rối loạn, nhưng cũng không sợ hãi, động tác cũng rất thành thạo. Tuy rằng ban đầu gà giãy giụa vài cái làm máu bắn tung toé vài giọt lên áo của nàng, nhưng nàng cũng không để ý. Hoàng Dược Sư thờ ơ nhìn hết thảy, trong lòng ngày càng cảm thấy Diệp Hướng Vãn khác nữ tử bình thường.
Diệp Hướng Vãn cho máu gà chảy hết, thấy nỏ không động đậy gì nữa, lúc này mới ném qua một bên, ngẩng đầu nói với Hoàng Dược Sư: "Hoàng đảo chủ, ngài có phi tiêu hay chuỷ thủ hay cái gì đó không? Ta muốn mổ bụng nó."
Lông mày Hoàng Dược Sư giật giật. Dùng đồ đạc của ông để mổ bụng gà?
Vẻ mắt của Diệp Hướng Vãn như điều đó là đương nhiên, một lát sau, Hoàng Dược Sư lấy ra một phi tiêu nhỏ, vô cùng sắc bén, lưỡi dao rét lạnh.
Diệp Hướng Vãn cũng không nghĩ nhiều, tiện tay cầm lên rồi đưa theo con gà chết đến gần con sông nhỏ. Mổ bụng, rửa sạch nội tạng, rồi cũng không nhổ lông gà, nàng lại lấy bùn đắp trên bên ngoài con gà, trát lên kín kẽ, lúc này nàng mới xoay người trở lại bên cạnh đống lửa, nướng gà.
Chỉ một lúc sau, bên trong bùn đã lộ ra mùi hương thơm ngon, như làm cho dạ dày người ta rộng rạ (P/s: Ý nói dạ dày rộng ra => Đói hơn).
Diệp Hướng Vãn cười nói: "Hiện tại không có đầy đủ gia vị cùng đồ dùng nhà bếp, chỉ có thể tạm thời làm như vậy. Chờ lúc nào rảnh rỗi, Hướng Vãn dùng cách làm khác làm gà ăn mày cho Đảo chủ ăn, so với cách ngày hương vị còn say nồng, thịt còn giòn mềm hơn." Cách làm gà ăn mày này truyền đến thời hiện đại đã khác do so với cổ đại, hương vị cũng khác nhau cực kỳ. Chỉ tiếc lúc này không nồi không bếp, nàng phải làm gà ăn mày bằng cách của thời xưa.
Bỗng nhiên Hoàng Dược Sư hỏi: "Làm sao ngươi biết được lai lịch của ta và Dung nhi ở nơi nào?"
Suy nghĩ của Diệp Hướng Vãn còn đặt trên còn gà, không thể quay mặt lại đây, thuận miệng đáp: "Xem qua ở trong sách." Trả lời xong mới phát hiện ra không ổn, không khỏi giật mình nhìn về phía Hoàng Dược Sư.
Vỗn là Hoàng Dược Sư thấy Diệp hướng trễ một lòng làm gà ăn mày, bắt đầu có chút thả lỏng cảnh giác với ông, vì thế mới bất ngờ hỏi một câu này, nghĩ nói không chừng có thể moi ra lời nói thất của nàng.
Lúc trước khi Diệp Hướng Vãn trả lời qua loa đại khái với ông thì con ngươi nhìn ngang ngó dọc lôn xộn, làm sao ông có thể không biết nàng đang lấy cờ?
Nào biết lần này ông vừa hỏi, không ngờ có được một đáp án như vậy. Hoàng Dược Sư không biết “sách” trong lời nói của Diệp Hướng Vãn là sách gì, bản thân của ông kinh tài tuyệt diễm*, trong lòng cái gì cũng học, bói toán tử vi, cơ hồ không gì không biết. Bởi vậy dùng ý nghĩ của ông về từ “sách” này, trong lòng không khỏi khẽ động: "Chẳng lẽ tiểu cô nương còn nhỏ tuổi nào, không ngờ có thể biết bói toán âm dương?"
Diệp Hướng Vãn không biết Hoàng Dược Sư suy nghĩ như vậy, nàng ngẩng đầu trừng mắt nhìn Hoàng Dược Sư trong chốc lát, thấy tuy rằng trên mặt của ông ta loé lần thần sắc kinh ngạc, nhưng cũng không hỏi kỹ lại, không khỏi khẽ thở nhẹ ra, âm thầm nhắc nhở chính mình không được buông cảnh giác để tránh lộ ra nhiều dấu vết.
Sau Hoàng Dược Sư nhận định Diệp Hướng Vãn học qua thuật bói toán, lại tường tận suy nghĩ những chuyện nàng làm kể từ khi mình gặp nàng đến nay, càng nghĩ càng cảm thấy hành vì của nàng dùng thuật bói toán để giang thích tương đối hợp lý, lại nghĩ: "Khó trách lục quái thu nàng làm đệ tử cũng không truyền công phu cho nàng, có lẽ nàng có bói thuật trong người, chuyện gì cũng không cần ra tay cũng có thể gặp dữ hóa lành, còn học võ công làm chi?"
Lúc này dĩ nhiên gà ăn mày đã chín, Diệp Hướng Vãn lấy nó xuống từ trên lửa, thi triển khinh công nhún người lướt qua trên còn sông, khi trở về thì trên tay cầm thêm hai lá sen. lá sen xanh biếc dựng đứng trên cây, lại mang theo những giọt nước, trông rất đẹp mắt.
Diệp Hướng Vãn trả lá sen trên mặt đất, thừa dịp gà ăn mày liền bóc những mảnh bùn bên ngoài gà ra, lông gà lúc trước còn chưa nhổ cũng theo từng mảnh bùn mà tách rời, lộ ra thịt gà trắng nõn mềm mại, trong nhất thời mùi hương xông vào mũi, làm cho người chảy nước miếng.
Hoàng Dược Sư không khỏi lên tiếng khen ngợi "Tốt, Diệp Hướng Vãn mỉm cười, chia gà làm hai nửa, một nửa rõ ràng lớn hơn nhiều. Nàng đặt nửa lớn hơn kia trên lá sen, cung kính đưa cho Hoàng Dược Sư nói: "Mời Hoàng đảo chủ."
Hoàng Dược Sư thấy nàng còn nhỏ tuổi nhưng gặp nguy không loạn, nhanh trí đôi ứng. Bây giờ ở chung cùng mình thì cung kính hữu lễ, không hề có vẻ khiếp đảm hay nịnh họt, xử sự thản nhiên, hào phòng tự nhiên, không khỏi lấy làm kỳ lạ, lấy tay nhận lấy.
Diệp Hướng Vãn đặt nửa nhỏ hơn lên một lá sen khác, bản thân ngồi một bên bắt đầu ăn. Đêm nay nàng còn chưa kịp ăn thứ gì, cực kỳ đói bụng, không bao lâu ăn gần hết một nửa vào trong bụng.
Hoàng Dược Sư vừa ăn vừa hỏi: "Nhìn khinh công vừa rồi của ngươi rất quen mắt, trừ bỏ lực quái ra, ngươi còn có sư phụ khác?"
Diệp Hướng Vãn lắc đầu nói: "Khinh công của ta không phải học từ sư phụ, là học từ nghĩa phụ." Nàng nghĩ Hoàng đảo chủ cùng Hồng Thất Công đều là người trong thơ ngũ tuyệt, quan hệ không tệ, nếu mình nói tên nghĩa phụ ra hẳn là không sau, lại nói tiếp, "Kỳ thật Hoàng đảo chủ đã gặp qua nghĩa phụ ta rồi, đó là Thất Công gia gia."
Hoàng Dược Sư vỗ đùi nói: "Ta thấy khinh công của ngươi tựa hồ giống đúc của lão ta, quả nhiên là học từ hắn. Không ngờ được hắn ta lại thu ngươi làm nghĩa nữ?"
Diệp Hướng Vãn mỉm cười gật đầu. Tình cảnh lúc nàng mới quen Hồng Thất Công thật khó quên, tuy trước mặt Hoàng Dược Sư được xưng "Đông Tà", nhưng thời gian ở chung cùng ông ta, nàng chỉ cảm thấy hợp với tình tình của ông, hơn nữa Hồng Hoàng vốn là bạn cũ, nàng liền kể chuyện lúc trước nàng gặp Thất Công như thế nào, hắn trộm cá thiếu nợ như thế nào, rồi ở lại chỉ điểm khinh công rồi cuối cùng thu mình làm nghĩa nữ như thế nào đều kể hết. Nói đến chỗ vui vẻ thì Diệp Hướng Vãn cười khanh khách, mặt mày hớn hở, lộ ra dung nhan như hoa của nàng, càng thêm sinh động.
Hoàng Dược Sư thở dài nói: "Hắn thật biết ra tay trước chiếm lợi thế, không ngờ ra tay giành trước thu ngươi làm nghĩa nữ."
Tâm tình của Diệp Hướng Vãn còn đắm chìm ở bên trong tình cảnh lúc ấy, nghe được lời này của Hoàng Dược Sư, không khỏi sửng sốt.
Hoàng Dược Sư cũng không giải thích, chỉ hỏi tiếp: "Sau đó ngươi lại bái lục quái làm vi sư như thế nào?"
Diệp Hướng Vãn liền kể qua quá trình quen biết ở Nghi Hưng với lục quái. Nhắc tới bọn họ, nhắc tới bọn họ liền tránh không được nhắc tới làm thế nào phát hiện lúc cảnh người áo trắng điều khiển xà, rồi hắn ta ép buộc bản thân thế nào, rồi lục quái âm thầm theo dõi thì kết quả phát hiện mình phản kháng người áo trắng rồi chạy trốn. Nàng nói tới đây rồi hỏi: "Hoàng đảo chủ, rốt cuộc người áo trắng kia là ai? Ta đi theo hắn hơn nửa tháng, hỏi qua rất nhiều lần, nhưng mà hắn lại không chịu nói ra tên của hắn."
Hoàng Dược Sư mỉm cười.
Diệp hướng trễ lại nói: "Xem qua công phu của hắn cũng rất tốt, công phu điều khiên rắn kia cũng rất xảo diệu, có lẽ cũng có nổi danh trong võ lâm.. Bởi vì cái gọi là ‘hai đấm khó mà địch được bốn tay’, hắn có một đoàn rắn xông lên như vậy, ta thấy cho dù là thơ ngũ tuyệt hẳn là cũng khó tới địch nổi."
Hoàng Dược Sư hiểu được câu nói sau cùng của Diệp Hướng Vazn, biết rõ tiểu cô nương này lại có ý định khích tướng, nhưng vẫn không nhịn được hừ một tiếng: "Điều khiển rắn thì có bản lĩnh khó lường gì chứ?"
Diệp Hướng Vãn làm ra vẻ tỉnh ngộ trong phút chốc: "A, vâng. Bản thân ta nhất thời đã quên Hoàng đảo chủ là người kinh tài tuyệt diễm, bản lĩnh siêu quần. Chỉ có vài con rắn thì sao có thể thua được? Lúc trước nghe thấy hắn ta và Hoàng đảo chủ nói qua, hình như trước kia hắn đã từng thua ngài."
Hoàng Dược Sư kiêu căng ngẩng đầu lên, cũng không trả lời.
"Hoàng đảo chủ, rốt cuộc tên của hắn là gì?" Diệp Hướng Vãn lại hỏi.
Hoàng Dược Sư như cũ không đáp, một lát sau lại hừ lạnh một tiếng: "Hắn không tệ đối với ngươi."
"A?" Diệp Hướng Vãn kinh ngạc nói.
"Sau vài lần thua ta, rõ ràng nhìn thấy ta thì liền đi đường vòng. Nhưng lúc này vừa mới rời đi xong hắn vẫn đi theo ở phía sau như cũ, đây đều không phải là do công lao của ngươi sao?" Hoàng Dược Sư nói.
"A?" Diệp Hướng Vãn quá sợ hãi, "Hắn, hắn hắn hắn còn ở gần đây?"
"Không nói tới có gần đây hay không, nếu Hoàng Dược Sư ta không cho phép, ai có thể có thể ở gần ta? Nhưng mà, hắn lại luôn không chịu rời đi, cũng không thể nào muốn ta đánh một trận đi?" Khoé miệng Hoàng Dược Sư hơi lộ ra tươi cười. Tuy rằng tiểu cô nương này rất tinh quái, tâm nhãn lại rất nhiều, nhưng mà người áo trắng này giống như điểm yếu của nàng, chỉ cần vừa nhắc tới hắn, nàng sẽ lập tức thất sắc (lo lắng, thay đổi sắc mặt).
Diệp Hướng Vãn không nói, trong lòng lại suy nghĩ một lần nữa kế hoạch từ nay về sau.
Mặc kệ nàng có ẩn cư hay không, tóm lại, nàng tuyệt đối không thể rơi vào tay người áo trắng. Bằng không khoogn biết yêu nghiệt kia tra tấn nàng như thế nào, nói không chừng cũng có khi nghiền xương thành tro cũng nên.
Nghĩ đến đây sau lưng Diệp Hướng Vãn liên toát ra mồ hôi lãnh.
Hai người nói cười ha ha, rất nhanh liền ăn hết toàn bộ con gà. Diệp Hướng Vãn đứng dậy ném lá sen bọc lấy xương gà đi, lại đến gần hồ sen rửa mẳ, lúc này mới quay trở lại, lại nhìn thấy trong tay Hoàng Dược Sư cầm một ngọc biết trong suốt óng ảnh thưởng thức.
"Ngươi học thuật bói toán như thế nào?" Trầm mặc một hồi, Hoàng Dược Sư nói.
Lúc này Diệp Hướng Vãn đã dựa vào thân cây sắp ngủ, mơ mơ màng màng nói: "Vâng?"
Hoàng Dược Sư nói: "Trước đó ngươi có thể nhận ra thân phận của ta, có năng lực biết trước nữ nhi ta ở đâu, không phải là bằng thuật bói toán dạy tên sách sao? Sư phụ dạy ngươi chuyện này là người nào? Có thể giúp ta tính toán nữ nhi ta ở nơi nào không?"
Diệp Hướng Vãn lập tức tỉnh táo lại.
Làm sao Hoàng Dược Sư coi nàng là bà đồng rồi?
Nàng nổi da gà lên.
Hoàng Dược Sư thấy nàng không đáp, lại nói: "Ta biết tùy tiện bói người khác sẽ làm giảm tuổi thọ của ngươi, ngươi yên tâm, ta sẽ bồi thường thứ khác cho ngươi. Lúc này, ta chỉ muốn rốt cuộc nữ nhi đi nơi nào thôi."
Vốn là Diệp Hướng Vãn muốn mở miệng phủ nhận mình không phải như cái ngươi như mê tín phong kiến đó, nhưng cái câu “sẽ bồi thường thứ khác cho ngươi” của Hoàng Dược Sư khiến cho nàng ngậm miệng lại.
Mặc dù Hoàng Dược Sư ở bên người nàng, nhưng không biết sẽ rời đi lúc nào, bởi vậy nàng vẫn chưa có nơi an toàn hoàn toàn. Ngươi áo trắng kia luôn rình ở bên cạnh, không biết còn muốn dây dưa bao lâu, nếu nàng có thể học được thuật khống chế rắn của Hoàng Dược Sưu, có phải có thể an toàn thoát thân hay không?
Tuy rằng nàng không hiểu thuật bói toán, nhưng nếu có thể nghĩ ra nguyên tá lúc này Hoàng Dung ở nơi nào hẳn là cho dù vượt qua kiểm tra rồi. Nghĩ đến điều quan trọng Hoàng Dược Sư quan tâm cũng không phải là nàng có biết vu thuật hay không, mà là tình cảnh của Hoàng Dung, không phải sao?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook