Khi Công Tử Gặp Thiếu Gia
-
Chương 1
Nhà Trì Diễn Hạo hình như rất giàu có.
Có rất nhiều nguyên nhân để một gia đình giàu có, nhà Trì Diễn Hạo là bởi vì cha của hắn rất cố gắng. Năm đó cha hắn cùng mấy huynh đệ hợp lực dựng lên một cái nhà máy, lúc vừa bắt đầu mọi người vay mượn khắp nơi cũng đầu tư được gần hai mươi mấy vạn. Như vậy cũng không thể gọi là một cái nhà máy, kêu cái xưởng thật ra cũng thế thôi, bởi vì thật sự quá nhỏ. May mắn tam thúc am hiểu thị trường, nhị thúc giải quyết mọi chuyện, đại bá và cha chạy khắp nơi, cuối cùng một chỗ bé như lòng bàn tay cũng được tứ huynh đệ nâng niu tới quy mô hiện tại.
Cha rất khổ, mẹ lúc còn trẻ cũng khổ cùng cha, đại khái là đã từng trải nhiều lắm, nhị vị phụ huynh trong nhà tuy trình độ văn hóa không cao, nhưng đối với nhân sinh đạo lý lại rất tiến bộ.
.Nhà Trì Diễn Hạo hình như rất giàu có.
Trì Diễn Hạo lại trông đời người xa xỉ mòn con mắt, mỗi khi hắn nhìn thấy giày thể thao mới trên tạp chí, ham muốn lại không ngừng phình to, khiến cho hắn hận không thể ngay lập tức đi cưa cẩm một bà đầm giàu có.
Lúc Trì Diễn Hạo lên tiểu học, có một lần bởi vì quên làm bài tập, sáng ngày hôm sau không dám đến trường, ngang nhiên ở nhà tuyên bố hắn không muốn đi học nữa. Cha hắn lôi hắn đánh một trận, đánh xong quẳng hắn lẫn cặp sách vào thùng xe, còn tức giận mắng: “Cha mày có tiền không có nghĩa là mày có tiền! Nếu mày không có bản lĩnh, nhà máy tao vất vả dựng lên không thể bại trong tay mày!”
Nhờ phúc của cha hắn, cho nên thành tích của Trì Diễn Hạo từ trước đến nay cũng không thể tính là kém. Lúc học tiểu học đầu óc được sử dụng tốt nhất, thi đỗ sơ trung còn được tuyển vào lớp thực nghiệm.
Có điều sau đó tố chất học tập của Trì Diễn Hạo đại khái là đã dùng hết, thi trung học thành tích vẫn còn tàm tạm, nhưng chỉ có thể lọt vào lớp chính quy bình thường, sau đó cha dùng tiền mua chỗ cho hắn vào trường trung học tốt nhất toàn thành phố, nhưng trường tốt cùng thầy giỏi, xét cho cùng cũng không thể bằng ý chí, ở trung học Trì Diễn Hạo vẫn tiếp tục ăn chơi. Đến khi thi đại học, đương nhiên không thể đậu vào một trường tử tế, chỉ vớt được vào một trường dân lập.
Vẫn là một trường dân lập thật tốt, có nhiều người ở những nơi khác cũng thi đỗ vào trường này. Trì Diễn Hạo đậu vào ngành cũng không tồi, hắn vẫn luôn có thể bỉ thượng bất túc bỉ hạ hữu dư (nhìn lên không thấy mình bằng ai, nhìn xuống không thấy ai bằng mình, siêu.cấp.chém.gió =)) ), cũng là duyên số.
Nhưng dù sao đi nữa vẫn là trường dân lập.
.Năm ấy sau khi thi cao đẳng, thành tích của Trì Diễn Hạo trong lớp xếp thứ hai mươi ba từ dưới đếm lên. Năm ấy sau khi thi cao đẳng, người cha chỉ tốt nghiệp trung học cơ sở nhưng vô cùng hi vọng con mình đậu đại học suýt chút nữa đã đánh Trì Diễn Hạo khiến cho hắn mập ra. Năm ấy sau khi thi cao đẳng, Trì Diễn Hạo lòng tràn đầy khát khao mong chờ hành trình tới đại học, ở đại học hắn có thể tìm bạn gái xinh đẹp dịu dàng lại còn giàu có, từ nay về sau sẽ hướng về biển rộng, xuân về nở hoa.
Sau đó trong lúc một mình Trì Diễn Hạo nóng lòng đếm từng ngày, kì nghỉ hè dài dẳng khô khan rốt cuộc cũng qua đi, đại học cuối cùng cũng đã khai giảng.
Trì Diễn Hạo chọn trường này có nhiều lý do, ví dụ như đãi ngộ tốt, ví dụ như ngành học không tồi, ví dụ như tỷ lệ tốt nghiệp xong có việc làm rất cao, vân vân…
Nguyên nhân lớn nhất, cũng là nguyên nhân duy nhất hắn không tự biện minh cho mình, đó là trong trường tỷ lệ nam nữ là ba so với một, một nam và hai nữ còn có thể kiếm chút tiện nghi.
Trì Diễn Hạo không hề che đậy sự yêu mến của mình với nữ sinh. Từ nhỏ đến lớn hắn thích đủ loại nữ sinh, chân dài có, nhỏ nhắn có, đầy đặn có, bằng phẳng có, tóc dài có, tóc ngắn cũng có. Cơ bản mà nói, Trì Diễn Hạo nhạt không chê, ngọt không ghét, chỉ cần là nữ sinh hắn đều thích, đương nhiên nếu xinh đẹp thì hắn càng thích.
Trường có tỷ lệ nam nữ ba so với bảy, thi vào được chẳng khác nào ong mật sa bụi hoa, chim chóc vào rừng rậm, gấu chó tìm thấy dòng suối mát.
Hơn nữa còn là một dòng suối mát đầy cá thơm ngon.
.Hiện tại Trì Diễn Hạo đang ngồi tại chỗ bắt chéo chân lột cam, hôm nay khai giảng, trong trường người đông nghìn nghịt, buổi sáng cha mẹ và nhị thẩm đưa hắn tới trường học, cơm chưa kịp ăn đã vội vã trở về, dường như việc kinh doanh trong nhà rất bận rộn, buổi tối các thúc thúc còn phải bồi người khác dùng cơm.
Sau khi Trì Diễn Hạo điền xong nguyện vọng cha hắn đã nổi trận lôi đình, bây giờ không còn là thỏa hiệp nữa, Trì Diễn Hạo nghĩ: kiên trì nhất định thắng lợi.
Ví dụ như quả cam hắn đang cầm trong tay này, hắn lười dùng dao, nên đã ngồi lột nửa giờ, còn không phải rất tốt đó sao. Kiên trì giúp cho hắn có thể lột xong cam, giúp cho hắn theo đuổi được bạn gái khó tính, còn có thể xoa dịu lửa giận trong lòng vị phụ thân đáng kính.
Vì thế, kiên trì nhất định thắng lợi.
.Trong ký túc xá có sáu cái giường, buổi sáng lúc Trì Diễn Hạo tới đã thấy hai người ở đó, hai người này hình như cùng học trung học, lúc hai bên gặp nhau bỗng dưng nảy sinh một loại tình cảm thân thiết đặc biệt không thể nói nên lời, lát sau lại có thêm một người tới nữa, tiếp đó cả ba người trò chuyện vui vẻ cùng nhau đi siêu thị.
Trì Diễn Hạo lười đi siêu thị, hắn có thể đoán được ngày đầu khai giảng hàng người xếp trước cửa siêu thị so với hàng trong quân ngũ còn dài hơn, mọi người nhìn hắn lột quả cam nửa giờ vẫn chưa thấy ba người kia trở lại, sống chết thế nào chưa biết, đủ thấy giang hồ ngoài kia có bao nhiêu hung hiểm.
Trì Diễn Hạo lột xong cam, đứng dậy vứt vỏ, cửa phòng bỗng nhiên bật ra, một đống người ùn ùn tràn vào.
Nhìn kỹ một chút thì không phải là ba người vừa nãy ra ngoài, hình như là bạn học mới. Trì Diễn Hạo mồm cắn quả cam, nước văng lên tay, hắn rút một tờ khăn giấy trong hộp trên bàn lau, lại không nhịn được ngẩng đầu liếc trộm người nhà của vị bạn học mới này, nhưng lại nhìn thấy một lão gia gia đầu tóc bạc phơ đang tươi cười hòa ái với hắn.
Trì Diễn Hạo theo bản năng cũng há miệng cười với ông lão.
Lão gia gia hỏi: “Bạn nhỏ, cậu đến trường lúc nào?”
Trì Diễn Hạo nhìn thấy lúc lão gia gia vừa mở miệng, ánh mắt bảy người đứng đối diệp lập tức đồng loạt “chíu chíu” nhìn về phía hắn.
Tuy Trì Diễn Hạo cảm thấy như đang xem một cảnh phim hay, nhưng hắn vẫn nhận ra áp lực vô hình, hắn sờ sờ quả cam mới cắn một miếng trong tay, rất muốn cầm lên cắn thêm cái nữa.
“Tới từ sớm.” Hắn thành thật đáp.
Lão gia gia gật gù, vẫn cười: “Người nhà đưa tới?”
Trì Diễn Hạo gật đầu.
Có một người mặc đồ đen kéo ghế dựa đến gần, đỡ lão gia gia ngồi xuống, Trì Diễn Hạo lợi dụng lúc này cắn một miếng cam, còn chưa kịp nuốt xuống, lão gia gia lại hỏi: “Bạn nhỏ, cậu là người ở nơi nào a?”
Trì Diễn Hạo ngoan ngoãn trả lời, hắn không biết tại sao mình bỗng nhiên trở nên thành thật thế.
Sau đó lão gia gia giảng giải về quê hương của Trì Diễn Hạo, nói đó là một nơi rất tốt, mặc dù không phải là Trì Diễn Hạo khoe khoang, mặc dù hắn bình thường cũng hoàn toàn không phải là một ngườiyêu quê hương cuồng nhiệt, nhưng vẫn không khỏi cảm thấy có chút tự hào. Sau đó lão gia gia lại kể về quê nhà của mình, Trì Diễn Hạo nghĩ phải khen ngược lại mới phải phép, tiếc rằng học không giỏi địa lý, nói quanh co nửa ngày chỉ có thể lặng lẽ ăn cam.
Lão gia gia nói: “Cháu ngoại ta cùng ký túc xá với cậu, chắc là cũng cùng một ngành.”
Trì Diễn Hạo nhìn kỹ, mới thấy đứng phía sau ông lão còn có một nam hài tử cao gầy, khuôn mặt hắn mang một nụ cười tương tự như ông lão, bất quá vẻ mặt thoạt nhìn ngây thơ hơn rất nhiều, tựa như một chút tạp chất lẫn nguy hiểm đều không có.
Trì Diễn Hạo trả lời: “Là cùng một ngành, hai ký túc xá bên này đều cũng một ngành, cùng một ban.”
Lão gia gia gật đầu: “Rất tốt.”
Ông lão quay đầu vẫy tay phía sau: “Phái Nhiên, tới đằng trước.”
Nam hài tử đó bước lên phía trước, đứng cạnh lão gia gia, khom lưng nhẹ giọng kêu: “Ông ngoại.”
Lão gia gia nắm tay nam hài tử, vỗ vỗ: “Bạn học không tồi, hảo hảo ở chung a.”
Nam hài tử ngẩng đầu chăm chú nhìn Trì Diễn Hạo, vẫn cười tủm tỉm, Trì Diễn Hạo vội vã nuốt cam xuống, nói: “Tớ là Trì Diễn Hạo.”
Nam hài tử gật gật đầu với hắn: “Tớ là Phái Nhiên.”
Bộ dáng hắn nói chuyện lộ ra cảm giác khó nói, khiến cho Trì Diễn Hạo chợt nghĩ tới mỹ nữ sườn xám Thượng Hải xưa thường thấy trên tấm lịch.
Lông mi dài, mắt cong cong, làn da trắng ngần.
Mỹ nữ trên lịch thường mang găng tay bằng lụa cao cấp, tóc uốn cong cong, đại đa số các nàng đều ngồi, tay nhẹ nhàng chạm vào mặt.
Mặc dù vào lúc đó một từ mới như “phụ nữ” vô cùng phổ biến, nhưng do vô ý hoặc là cố ý, phụ nữ dưới ngòi bút nam họa sĩ thường mang theo một chút dịu ngoan.
Trì Diễn Hạo ngỡ như mình nhìn thấy được một con mèo Ba Tư, trong đời hắn thường xuyên nhìn thấy được con người như con vật, ví như cha hắn là gấu chó, nhị thúc giống sói hoang, hai đứa em trai như hồ ly, tiểu muội lại giống chó lông xù.
Phái Nhiên này lại giống như một con mèo Ba Tư vô cùng cao cấp.
Theo lý mà nói môn ngữ văn của Trì Diễn Hạo hẳn là rất tốt, tiếc rằng hắn chỉ biết đem người vật hóa, không biết đem vật nhân cách thành người, cho nên điểm văn luôn không cao.
Trì Diễn Hạo nhìn đám người kỳ lạ này, nhìn đến có chút ngơ ngác, không khỏi lại cắn thêm một miếng cam.
Gia đình Trì Diễn Hạo điều kiện rất tốt, hắn cũng gặp qua không ít đại nhân vật, nhưng người cho hắn loại cảm giác này vẫn là lần đầu tiên.
Nếu xem mặt mà bắt hình dong, Trì Diễn Hạo cảm thấy chính mình vẫn là xem rất chuẩn. Hắn nhìn y phục của một người có thể đoán ra gia thế, đó thường là kỹ năng đặc thù của đại bộ phận phụ nữ.
Hắn mơ hồ cảm thấy lão gia gia này không bình thường, những người kia cũng không đơn giản, nhưng hắn không biết được cái không đơn giản đó rốt cuộc là có bao nhiêu không đơn giản.
Phái Nhiên ánh mắt mang theo ý cười nhìn Trì Diễn Hạo một lúc lâu, lại cúi đầu nói với lão gia gia: “Ông ngoại, yên tâm trở về đi.”
Lão gia gia gật đầu: “Chờ bọn họ giúp con sửa sang đồ đạc xong ta sẽ về.”
Vừa mới dứt lời, những người xung quanh lập tức vội vã làm việc, dựng khung giường thì dựng khung giường, lau bàn thì lau bàn, ký túc xá mới vừa im lặng một chút nhất thời lại náo nhiệt.
Cũng may Trì Diễn Hạo không sợ ồn ào, hắn còn rất thích cảm giác có một đống người ầm ĩ xung quanh. Hắn ăn cam xong, rửa tay, lại nhìn về phía lão gia gia đang ngồi bất động, lão gia gia cư nhiên vẫn đang nhìn hắn, Trì Diễn Hạo bị nhìn chăm chú không khỏi căng thẳng, còn chưa kịp phản ứng bất giác đã nhếch môi ngây ngô cười.
Hắn lôi dưới bàn ra hộp cam cha mẹ mang tới, nói với lão gia gia: “Ông muốn ăn trái cây không?”
Lão gia gia dường như bị câu hỏi đùa của Trì Diễn Hạo làm cho bật cười, nét mặt thoạt nhìn vui vẻ rất nhiều, ông lão khoát tay, từ chối, Trì Diễn Hạo ôm một đống cam đặt trên bàn của những bạn học khác.
Đến lúc mang tới bàn Phái Nhiên, Phái Nhiên nhẹ nhàng nói tiếng cảm ơn. Trì Diễn Hạo có chút xấu hổ, muốn cho hắn thêm một quả nữa, lại nghĩ nếu cho thêm Phái Nhiên một quả, những người khác chắc cũng phải thêm, lại phải đi về lấy thêm cam, có chút phiền phức.
Phái Nhiên đang dọn bàn cười nói với hắn: “Một quả đủ rồi.”
Trì Diễn Hạo gật gật đầu, cũng không cần phải khách khí, mọi người chưa biết nhau, nếu không muốn chính là không muốn thôi.
Đến lúc hắn trở về đem số cam thừa còn lại cất kỹ, lại bị lão gia gia gọi sang nói chuyện. Trong lúc bọn họ nói chuyện ba người vừa nãy đi siêu thị đã trở về, ba người này rõ ràng lanh lợi hơn Trì Diễn Hạo nhiều lắm, thấy lão gia gia trước tiên đã vồn vã chào hỏi, cũng thập phần nhiệt tình làm quen với Phái Nhiên.
Nga, Trì Diễn Hạo trong lòng nghĩ, hắn cảm thấy chính mình cũng giải quyết mọi chuyện rất tốt, xem ra vẫn chưa đủ trình độ rồi.
Lão gia gia đối với ba người cũng thập phần hòa khí, nhưng vẫn chuyện trò cùng Trì Diễn Hạo, chờ cho mấy người bên cạnh làm xong, nam nhân lúc trước đỡ lão gia gia ngồi xuống lại nâng ông đứng dậy.
Trước khi đi lão gia gia còn nói chuyện rất lâu với Phái Nhiên, trong lúc đó Trì Diễn Hạo ngồi xuống chỗ của mình, muốn hỏi ba người kia đi siêu thị có hay không chen chúc, lát nữa hắn cũng muốn đi mua vài thứ.
Nói chuyện cùng cháu ngoại xong, lão gia gia lại kêu to tên Trì Diễn Hạo.
Trì Diễn Hạo theo phản xạ bật dậy, lão gia gia cười nói: “Phái Nhiên lần đầu tiên sống ở bên ngoài, cảm phiền bạn học Trì sau này chiếu cố hắn.”
Trì Diễn Hạo đương nhiên đầy nhiệt tình nói “Hảo”, khi học cấp 2 hắn đã bắt đầu tự lập, cũng không phải là khoác lác.
Nhưng chiếu cố hay không chiếu cố lại là chuyện khác, Trì Diễn Hạo cảm thấy Phái Nhiên này không đến mức quá ngốc, không cần phải có người chiếu cố.
Ngay sau đó đám người oanh oanh liệt liệt đến lại oanh oanh liệt liệt rời đi, bỏ lại một quả trứng bảo bối, tên gọi Phái Nhiên, thoạt nhìn giống một con mèo Ba Tư.
Phái Nhiên quay đầu cười với mọi người trong ký túc xá.
Trì Diễn Hạo ngừng cười, trong lòng bỗng dưng bật ra một câu, cái gì “Nhất tiếu bách mị sinh” [1]
Điểm ngữ văn của hắn vốn không cao lắm, ca từ thơ phú đều gánh không xong.
Nhưng mà thật sự chính là cảm giác này, cái gì “nhất tiếu bách mị sinh”.
Là cái gì ấy nhỉ ???
.
[1]: “Nhất tiếu bách mị sinh” là một câu trong Trường Hận Ca của Bạch Cư Dị, viết về bi tình suy lụy của Đường Minh Hoàng với người đẹp Dương Quý Phi (Hồi mâu nhất tiếu bách mị sinh Một nụ cười khêu gợi trăm mê luyến)
長恨歌
漢皇重色思傾國
御宇多年求不得
楊家有女初長成
養在深閨人未識
天生麗質難自棄
一朝選在君王側
回眸一笑百媚生
….
(còn tiếp)
Trường Hận Ca
Hán hoàng trọng sắc tư khuynh quốc,
Ngữ vũ đa niên cầu bất đắc.
Dương gia hữu nữ sơ trưởng thành,
Dưỡng tại thâm khuê nhân vị thức.
Thiên sinh lệ chất nan tự khí:
Nhất triêu tuyển tại quân vương trắc.
Hồi mâu nhất tiếu, bách mị sinh,
Lục cung phấn đại vô nhan sắc.
….
(còn tiếp)
Tác phẩm này đã có nhiều người dịch ra quốc văn, có bản bằng Pháp văn của Georges Soulié de Morant. Dưới đây là bản dịch của Yã Hạc và Trịnh Nguyên:
Vua Hán ước mơ người quốc sắc,
Bao năm tìm kiếm luống công toi.
Họ Dương có gái hoa đương nở,
Khóa kín buồng xuân, hận lẻ loi.
Sắc đẹp trời sinh khôn bỏ phí,
Ngai vàng một sớm được ngồi chung.
Một cười khêu gợi trăm mê luyến,
Xóa mất hồng nhan ở sáu cung.
….
(còn tiếp)
Có rất nhiều nguyên nhân để một gia đình giàu có, nhà Trì Diễn Hạo là bởi vì cha của hắn rất cố gắng. Năm đó cha hắn cùng mấy huynh đệ hợp lực dựng lên một cái nhà máy, lúc vừa bắt đầu mọi người vay mượn khắp nơi cũng đầu tư được gần hai mươi mấy vạn. Như vậy cũng không thể gọi là một cái nhà máy, kêu cái xưởng thật ra cũng thế thôi, bởi vì thật sự quá nhỏ. May mắn tam thúc am hiểu thị trường, nhị thúc giải quyết mọi chuyện, đại bá và cha chạy khắp nơi, cuối cùng một chỗ bé như lòng bàn tay cũng được tứ huynh đệ nâng niu tới quy mô hiện tại.
Cha rất khổ, mẹ lúc còn trẻ cũng khổ cùng cha, đại khái là đã từng trải nhiều lắm, nhị vị phụ huynh trong nhà tuy trình độ văn hóa không cao, nhưng đối với nhân sinh đạo lý lại rất tiến bộ.
.Nhà Trì Diễn Hạo hình như rất giàu có.
Trì Diễn Hạo lại trông đời người xa xỉ mòn con mắt, mỗi khi hắn nhìn thấy giày thể thao mới trên tạp chí, ham muốn lại không ngừng phình to, khiến cho hắn hận không thể ngay lập tức đi cưa cẩm một bà đầm giàu có.
Lúc Trì Diễn Hạo lên tiểu học, có một lần bởi vì quên làm bài tập, sáng ngày hôm sau không dám đến trường, ngang nhiên ở nhà tuyên bố hắn không muốn đi học nữa. Cha hắn lôi hắn đánh một trận, đánh xong quẳng hắn lẫn cặp sách vào thùng xe, còn tức giận mắng: “Cha mày có tiền không có nghĩa là mày có tiền! Nếu mày không có bản lĩnh, nhà máy tao vất vả dựng lên không thể bại trong tay mày!”
Nhờ phúc của cha hắn, cho nên thành tích của Trì Diễn Hạo từ trước đến nay cũng không thể tính là kém. Lúc học tiểu học đầu óc được sử dụng tốt nhất, thi đỗ sơ trung còn được tuyển vào lớp thực nghiệm.
Có điều sau đó tố chất học tập của Trì Diễn Hạo đại khái là đã dùng hết, thi trung học thành tích vẫn còn tàm tạm, nhưng chỉ có thể lọt vào lớp chính quy bình thường, sau đó cha dùng tiền mua chỗ cho hắn vào trường trung học tốt nhất toàn thành phố, nhưng trường tốt cùng thầy giỏi, xét cho cùng cũng không thể bằng ý chí, ở trung học Trì Diễn Hạo vẫn tiếp tục ăn chơi. Đến khi thi đại học, đương nhiên không thể đậu vào một trường tử tế, chỉ vớt được vào một trường dân lập.
Vẫn là một trường dân lập thật tốt, có nhiều người ở những nơi khác cũng thi đỗ vào trường này. Trì Diễn Hạo đậu vào ngành cũng không tồi, hắn vẫn luôn có thể bỉ thượng bất túc bỉ hạ hữu dư (nhìn lên không thấy mình bằng ai, nhìn xuống không thấy ai bằng mình, siêu.cấp.chém.gió =)) ), cũng là duyên số.
Nhưng dù sao đi nữa vẫn là trường dân lập.
.Năm ấy sau khi thi cao đẳng, thành tích của Trì Diễn Hạo trong lớp xếp thứ hai mươi ba từ dưới đếm lên. Năm ấy sau khi thi cao đẳng, người cha chỉ tốt nghiệp trung học cơ sở nhưng vô cùng hi vọng con mình đậu đại học suýt chút nữa đã đánh Trì Diễn Hạo khiến cho hắn mập ra. Năm ấy sau khi thi cao đẳng, Trì Diễn Hạo lòng tràn đầy khát khao mong chờ hành trình tới đại học, ở đại học hắn có thể tìm bạn gái xinh đẹp dịu dàng lại còn giàu có, từ nay về sau sẽ hướng về biển rộng, xuân về nở hoa.
Sau đó trong lúc một mình Trì Diễn Hạo nóng lòng đếm từng ngày, kì nghỉ hè dài dẳng khô khan rốt cuộc cũng qua đi, đại học cuối cùng cũng đã khai giảng.
Trì Diễn Hạo chọn trường này có nhiều lý do, ví dụ như đãi ngộ tốt, ví dụ như ngành học không tồi, ví dụ như tỷ lệ tốt nghiệp xong có việc làm rất cao, vân vân…
Nguyên nhân lớn nhất, cũng là nguyên nhân duy nhất hắn không tự biện minh cho mình, đó là trong trường tỷ lệ nam nữ là ba so với một, một nam và hai nữ còn có thể kiếm chút tiện nghi.
Trì Diễn Hạo không hề che đậy sự yêu mến của mình với nữ sinh. Từ nhỏ đến lớn hắn thích đủ loại nữ sinh, chân dài có, nhỏ nhắn có, đầy đặn có, bằng phẳng có, tóc dài có, tóc ngắn cũng có. Cơ bản mà nói, Trì Diễn Hạo nhạt không chê, ngọt không ghét, chỉ cần là nữ sinh hắn đều thích, đương nhiên nếu xinh đẹp thì hắn càng thích.
Trường có tỷ lệ nam nữ ba so với bảy, thi vào được chẳng khác nào ong mật sa bụi hoa, chim chóc vào rừng rậm, gấu chó tìm thấy dòng suối mát.
Hơn nữa còn là một dòng suối mát đầy cá thơm ngon.
.Hiện tại Trì Diễn Hạo đang ngồi tại chỗ bắt chéo chân lột cam, hôm nay khai giảng, trong trường người đông nghìn nghịt, buổi sáng cha mẹ và nhị thẩm đưa hắn tới trường học, cơm chưa kịp ăn đã vội vã trở về, dường như việc kinh doanh trong nhà rất bận rộn, buổi tối các thúc thúc còn phải bồi người khác dùng cơm.
Sau khi Trì Diễn Hạo điền xong nguyện vọng cha hắn đã nổi trận lôi đình, bây giờ không còn là thỏa hiệp nữa, Trì Diễn Hạo nghĩ: kiên trì nhất định thắng lợi.
Ví dụ như quả cam hắn đang cầm trong tay này, hắn lười dùng dao, nên đã ngồi lột nửa giờ, còn không phải rất tốt đó sao. Kiên trì giúp cho hắn có thể lột xong cam, giúp cho hắn theo đuổi được bạn gái khó tính, còn có thể xoa dịu lửa giận trong lòng vị phụ thân đáng kính.
Vì thế, kiên trì nhất định thắng lợi.
.Trong ký túc xá có sáu cái giường, buổi sáng lúc Trì Diễn Hạo tới đã thấy hai người ở đó, hai người này hình như cùng học trung học, lúc hai bên gặp nhau bỗng dưng nảy sinh một loại tình cảm thân thiết đặc biệt không thể nói nên lời, lát sau lại có thêm một người tới nữa, tiếp đó cả ba người trò chuyện vui vẻ cùng nhau đi siêu thị.
Trì Diễn Hạo lười đi siêu thị, hắn có thể đoán được ngày đầu khai giảng hàng người xếp trước cửa siêu thị so với hàng trong quân ngũ còn dài hơn, mọi người nhìn hắn lột quả cam nửa giờ vẫn chưa thấy ba người kia trở lại, sống chết thế nào chưa biết, đủ thấy giang hồ ngoài kia có bao nhiêu hung hiểm.
Trì Diễn Hạo lột xong cam, đứng dậy vứt vỏ, cửa phòng bỗng nhiên bật ra, một đống người ùn ùn tràn vào.
Nhìn kỹ một chút thì không phải là ba người vừa nãy ra ngoài, hình như là bạn học mới. Trì Diễn Hạo mồm cắn quả cam, nước văng lên tay, hắn rút một tờ khăn giấy trong hộp trên bàn lau, lại không nhịn được ngẩng đầu liếc trộm người nhà của vị bạn học mới này, nhưng lại nhìn thấy một lão gia gia đầu tóc bạc phơ đang tươi cười hòa ái với hắn.
Trì Diễn Hạo theo bản năng cũng há miệng cười với ông lão.
Lão gia gia hỏi: “Bạn nhỏ, cậu đến trường lúc nào?”
Trì Diễn Hạo nhìn thấy lúc lão gia gia vừa mở miệng, ánh mắt bảy người đứng đối diệp lập tức đồng loạt “chíu chíu” nhìn về phía hắn.
Tuy Trì Diễn Hạo cảm thấy như đang xem một cảnh phim hay, nhưng hắn vẫn nhận ra áp lực vô hình, hắn sờ sờ quả cam mới cắn một miếng trong tay, rất muốn cầm lên cắn thêm cái nữa.
“Tới từ sớm.” Hắn thành thật đáp.
Lão gia gia gật gù, vẫn cười: “Người nhà đưa tới?”
Trì Diễn Hạo gật đầu.
Có một người mặc đồ đen kéo ghế dựa đến gần, đỡ lão gia gia ngồi xuống, Trì Diễn Hạo lợi dụng lúc này cắn một miếng cam, còn chưa kịp nuốt xuống, lão gia gia lại hỏi: “Bạn nhỏ, cậu là người ở nơi nào a?”
Trì Diễn Hạo ngoan ngoãn trả lời, hắn không biết tại sao mình bỗng nhiên trở nên thành thật thế.
Sau đó lão gia gia giảng giải về quê hương của Trì Diễn Hạo, nói đó là một nơi rất tốt, mặc dù không phải là Trì Diễn Hạo khoe khoang, mặc dù hắn bình thường cũng hoàn toàn không phải là một ngườiyêu quê hương cuồng nhiệt, nhưng vẫn không khỏi cảm thấy có chút tự hào. Sau đó lão gia gia lại kể về quê nhà của mình, Trì Diễn Hạo nghĩ phải khen ngược lại mới phải phép, tiếc rằng học không giỏi địa lý, nói quanh co nửa ngày chỉ có thể lặng lẽ ăn cam.
Lão gia gia nói: “Cháu ngoại ta cùng ký túc xá với cậu, chắc là cũng cùng một ngành.”
Trì Diễn Hạo nhìn kỹ, mới thấy đứng phía sau ông lão còn có một nam hài tử cao gầy, khuôn mặt hắn mang một nụ cười tương tự như ông lão, bất quá vẻ mặt thoạt nhìn ngây thơ hơn rất nhiều, tựa như một chút tạp chất lẫn nguy hiểm đều không có.
Trì Diễn Hạo trả lời: “Là cùng một ngành, hai ký túc xá bên này đều cũng một ngành, cùng một ban.”
Lão gia gia gật đầu: “Rất tốt.”
Ông lão quay đầu vẫy tay phía sau: “Phái Nhiên, tới đằng trước.”
Nam hài tử đó bước lên phía trước, đứng cạnh lão gia gia, khom lưng nhẹ giọng kêu: “Ông ngoại.”
Lão gia gia nắm tay nam hài tử, vỗ vỗ: “Bạn học không tồi, hảo hảo ở chung a.”
Nam hài tử ngẩng đầu chăm chú nhìn Trì Diễn Hạo, vẫn cười tủm tỉm, Trì Diễn Hạo vội vã nuốt cam xuống, nói: “Tớ là Trì Diễn Hạo.”
Nam hài tử gật gật đầu với hắn: “Tớ là Phái Nhiên.”
Bộ dáng hắn nói chuyện lộ ra cảm giác khó nói, khiến cho Trì Diễn Hạo chợt nghĩ tới mỹ nữ sườn xám Thượng Hải xưa thường thấy trên tấm lịch.
Lông mi dài, mắt cong cong, làn da trắng ngần.
Mỹ nữ trên lịch thường mang găng tay bằng lụa cao cấp, tóc uốn cong cong, đại đa số các nàng đều ngồi, tay nhẹ nhàng chạm vào mặt.
Mặc dù vào lúc đó một từ mới như “phụ nữ” vô cùng phổ biến, nhưng do vô ý hoặc là cố ý, phụ nữ dưới ngòi bút nam họa sĩ thường mang theo một chút dịu ngoan.
Trì Diễn Hạo ngỡ như mình nhìn thấy được một con mèo Ba Tư, trong đời hắn thường xuyên nhìn thấy được con người như con vật, ví như cha hắn là gấu chó, nhị thúc giống sói hoang, hai đứa em trai như hồ ly, tiểu muội lại giống chó lông xù.
Phái Nhiên này lại giống như một con mèo Ba Tư vô cùng cao cấp.
Theo lý mà nói môn ngữ văn của Trì Diễn Hạo hẳn là rất tốt, tiếc rằng hắn chỉ biết đem người vật hóa, không biết đem vật nhân cách thành người, cho nên điểm văn luôn không cao.
Trì Diễn Hạo nhìn đám người kỳ lạ này, nhìn đến có chút ngơ ngác, không khỏi lại cắn thêm một miếng cam.
Gia đình Trì Diễn Hạo điều kiện rất tốt, hắn cũng gặp qua không ít đại nhân vật, nhưng người cho hắn loại cảm giác này vẫn là lần đầu tiên.
Nếu xem mặt mà bắt hình dong, Trì Diễn Hạo cảm thấy chính mình vẫn là xem rất chuẩn. Hắn nhìn y phục của một người có thể đoán ra gia thế, đó thường là kỹ năng đặc thù của đại bộ phận phụ nữ.
Hắn mơ hồ cảm thấy lão gia gia này không bình thường, những người kia cũng không đơn giản, nhưng hắn không biết được cái không đơn giản đó rốt cuộc là có bao nhiêu không đơn giản.
Phái Nhiên ánh mắt mang theo ý cười nhìn Trì Diễn Hạo một lúc lâu, lại cúi đầu nói với lão gia gia: “Ông ngoại, yên tâm trở về đi.”
Lão gia gia gật đầu: “Chờ bọn họ giúp con sửa sang đồ đạc xong ta sẽ về.”
Vừa mới dứt lời, những người xung quanh lập tức vội vã làm việc, dựng khung giường thì dựng khung giường, lau bàn thì lau bàn, ký túc xá mới vừa im lặng một chút nhất thời lại náo nhiệt.
Cũng may Trì Diễn Hạo không sợ ồn ào, hắn còn rất thích cảm giác có một đống người ầm ĩ xung quanh. Hắn ăn cam xong, rửa tay, lại nhìn về phía lão gia gia đang ngồi bất động, lão gia gia cư nhiên vẫn đang nhìn hắn, Trì Diễn Hạo bị nhìn chăm chú không khỏi căng thẳng, còn chưa kịp phản ứng bất giác đã nhếch môi ngây ngô cười.
Hắn lôi dưới bàn ra hộp cam cha mẹ mang tới, nói với lão gia gia: “Ông muốn ăn trái cây không?”
Lão gia gia dường như bị câu hỏi đùa của Trì Diễn Hạo làm cho bật cười, nét mặt thoạt nhìn vui vẻ rất nhiều, ông lão khoát tay, từ chối, Trì Diễn Hạo ôm một đống cam đặt trên bàn của những bạn học khác.
Đến lúc mang tới bàn Phái Nhiên, Phái Nhiên nhẹ nhàng nói tiếng cảm ơn. Trì Diễn Hạo có chút xấu hổ, muốn cho hắn thêm một quả nữa, lại nghĩ nếu cho thêm Phái Nhiên một quả, những người khác chắc cũng phải thêm, lại phải đi về lấy thêm cam, có chút phiền phức.
Phái Nhiên đang dọn bàn cười nói với hắn: “Một quả đủ rồi.”
Trì Diễn Hạo gật gật đầu, cũng không cần phải khách khí, mọi người chưa biết nhau, nếu không muốn chính là không muốn thôi.
Đến lúc hắn trở về đem số cam thừa còn lại cất kỹ, lại bị lão gia gia gọi sang nói chuyện. Trong lúc bọn họ nói chuyện ba người vừa nãy đi siêu thị đã trở về, ba người này rõ ràng lanh lợi hơn Trì Diễn Hạo nhiều lắm, thấy lão gia gia trước tiên đã vồn vã chào hỏi, cũng thập phần nhiệt tình làm quen với Phái Nhiên.
Nga, Trì Diễn Hạo trong lòng nghĩ, hắn cảm thấy chính mình cũng giải quyết mọi chuyện rất tốt, xem ra vẫn chưa đủ trình độ rồi.
Lão gia gia đối với ba người cũng thập phần hòa khí, nhưng vẫn chuyện trò cùng Trì Diễn Hạo, chờ cho mấy người bên cạnh làm xong, nam nhân lúc trước đỡ lão gia gia ngồi xuống lại nâng ông đứng dậy.
Trước khi đi lão gia gia còn nói chuyện rất lâu với Phái Nhiên, trong lúc đó Trì Diễn Hạo ngồi xuống chỗ của mình, muốn hỏi ba người kia đi siêu thị có hay không chen chúc, lát nữa hắn cũng muốn đi mua vài thứ.
Nói chuyện cùng cháu ngoại xong, lão gia gia lại kêu to tên Trì Diễn Hạo.
Trì Diễn Hạo theo phản xạ bật dậy, lão gia gia cười nói: “Phái Nhiên lần đầu tiên sống ở bên ngoài, cảm phiền bạn học Trì sau này chiếu cố hắn.”
Trì Diễn Hạo đương nhiên đầy nhiệt tình nói “Hảo”, khi học cấp 2 hắn đã bắt đầu tự lập, cũng không phải là khoác lác.
Nhưng chiếu cố hay không chiếu cố lại là chuyện khác, Trì Diễn Hạo cảm thấy Phái Nhiên này không đến mức quá ngốc, không cần phải có người chiếu cố.
Ngay sau đó đám người oanh oanh liệt liệt đến lại oanh oanh liệt liệt rời đi, bỏ lại một quả trứng bảo bối, tên gọi Phái Nhiên, thoạt nhìn giống một con mèo Ba Tư.
Phái Nhiên quay đầu cười với mọi người trong ký túc xá.
Trì Diễn Hạo ngừng cười, trong lòng bỗng dưng bật ra một câu, cái gì “Nhất tiếu bách mị sinh” [1]
Điểm ngữ văn của hắn vốn không cao lắm, ca từ thơ phú đều gánh không xong.
Nhưng mà thật sự chính là cảm giác này, cái gì “nhất tiếu bách mị sinh”.
Là cái gì ấy nhỉ ???
.
[1]: “Nhất tiếu bách mị sinh” là một câu trong Trường Hận Ca của Bạch Cư Dị, viết về bi tình suy lụy của Đường Minh Hoàng với người đẹp Dương Quý Phi (Hồi mâu nhất tiếu bách mị sinh Một nụ cười khêu gợi trăm mê luyến)
長恨歌
漢皇重色思傾國
御宇多年求不得
楊家有女初長成
養在深閨人未識
天生麗質難自棄
一朝選在君王側
回眸一笑百媚生
….
(còn tiếp)
Trường Hận Ca
Hán hoàng trọng sắc tư khuynh quốc,
Ngữ vũ đa niên cầu bất đắc.
Dương gia hữu nữ sơ trưởng thành,
Dưỡng tại thâm khuê nhân vị thức.
Thiên sinh lệ chất nan tự khí:
Nhất triêu tuyển tại quân vương trắc.
Hồi mâu nhất tiếu, bách mị sinh,
Lục cung phấn đại vô nhan sắc.
….
(còn tiếp)
Tác phẩm này đã có nhiều người dịch ra quốc văn, có bản bằng Pháp văn của Georges Soulié de Morant. Dưới đây là bản dịch của Yã Hạc và Trịnh Nguyên:
Vua Hán ước mơ người quốc sắc,
Bao năm tìm kiếm luống công toi.
Họ Dương có gái hoa đương nở,
Khóa kín buồng xuân, hận lẻ loi.
Sắc đẹp trời sinh khôn bỏ phí,
Ngai vàng một sớm được ngồi chung.
Một cười khêu gợi trăm mê luyến,
Xóa mất hồng nhan ở sáu cung.
….
(còn tiếp)
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook