Khi Cô Ngốc Là Ôsin
-
Chương 4
Từ Y Chi choáng ngộp đứng trước căn hộ ở chung cư cao cấp, hay nói chính xác hơn, đây lànơi cô phải làm việc. Sau khi Trần Trí đón cô, cả hai cùng thoã thuận hợp đồng và kí kết, sau đó, anh đưa cô đến đây, xem ra khoảng cách từ đây trở về nhà cô không quá xa, như vậy tiện lợi càng thêm tiện đi.
Trần Trí lấy chìa khóa mở cửa, sau đó rất lịch sự giúp cô kéo vali quần áo vào. Dù gì cô cũng là cứu tinh của anh, anh sẽ không ngại giúp cô vài việc.
Nhìn cô gái có dáng người nhỏ nhắn kia, Trần Trí rất hoài nghi có khi nào mình đã gặp sai người? Cô nhỏ như vậy, căn hộ lại lớn đến thế, liệu có thực sự kham nổi hay không đây? Xem ra anh nên theo dõi vài ngày, thấy cô nếu thực sự đảm đương không được sẽ nhanh chóng tìm người thế việc. Ít ra chức trợ lý hiện tại đã qua cơn nguy kịch, bây giờ có thời gian từ từ tìm người mới, không ổn là thay ngay và luôn.
“Cô xem đi, có gì không ổn thì trực tiếp tìm tôi” Trần Trí đưa tay mời Từ Y Chi vào, thấy côdòm ngó xung quanh đánh giá, anh cũng không ý kiến. Ít ra thái độ đó rất đúng. Xem như ải vào cửa đã qua. Chỉ là nhìn cô như vậy, anh rất có lòng tốt mà nhắc nhở.
“Hai ngày ở đây chưa được dọn dẹp, mặc dù hiện tại đã vào gần tối. Nhưng có thể nhờ côtranh thủ chút thời gian dọn dẹp phòng chính cho ông chủ, nó trên lần hai, quẹo trái, phòng đầu tiên. Còn những nơi khác sáng mai bắt đầu làm việc cũng được” Nói xong, Trần Trí lấy trong túi cái điện thoại đưa cho cô, biết cô không dùng điện thoại, nên anh thuận tiện mua, biết đâu sẽ dễ dàng phân phó.
“ Đây là điện thoại của cô, trong đó có số của tôi, có gì thì trực tiếp gọi cho tôi” Nói xong anh định quay người bước đi, đem mọi yêu cầu ông chủ giao để báo cáo. Hôm nay anh thực sự rất đuối. Nhưng chân vừa định bước, có bàn tay nhỏ túm lấy tay áo anh.
“Xin hỏi…tôi ở chỗ nào?” Từ Y Chi luống cuống tay chân, khi thấy mình vô ý mới vội vàng rút tay lại. Thực sự cũng không thể trách cô, phòng chủ cô đã biết, chỉ có điều, cô vẫn chưa biết chỗ ở của mình, nên cô có chút bối rối đến như vậy.
Trần Trí quay lại, có chút ngạc nhiên. Không phải vì hành động của Từ Y Chi, mà là anh ngạc nhiên khi thấy bàn tay nhỏ của cô. Bàn tay kia rất đẹp, da thì rất trắng, tới đây, Trần Trí bắt đầu để ý. Hôm gặp mặt, do cô cúi đầu thấp, anh không quá để ý, hôm nay nhìn thẳng cô, anh có chút sửng sờ.
Thân người cô được che kín bởi bộ đồ dài và rộng. Đầu tóc búi gọn hai bên tai, tóc mái cố ý che khuất đi đôi mắt, nhưng khi cô vô ý ngước nhìn, sẽ lộ ra đôi đồng tử to đen tròn trong suốt. Nhìn đến đây, Trần Trí vội quay mặt đi một chút che giấu sự bối rối. Định lại tinh thần, anh tiếp tục quan sát.
Da mặt cô cũng rất trắng, chỉ tiếc trên đó có vài khuyết điểm, làm mất đi sự hoàn hảo. Gương mặt nhỏ nhắn rất dễ thương, mũi nhỏ cao thon gọn, miệng nhỏ nhắn hồng nhuận. Nếu không có những khuyết điểm kia, Trần Trí dám chắc mình đã nhìn thấy búp bê người sống không sai chút nào.
“Khụ, tôi giúp cô đưa hành lí vào phòng” Trần Trí phát hiện, đầu Từ Y Chi càng ngày càng cúi thấp, anh mới hồi phục tinh thần, ho khẽ để phân tán sự ngượng ngịu. Thật là, sao anh không lịch sự đến vậy? Nhìn đến nỗi, làm con người ta sợ hãi.
Trần Trí giúp Từ Y Chi đem hành lí vào phòng, liền chào hỏi xong rời đi.
Từ Y Chi chưa vội đem quần áo và túi đồ dùng riêng của mình sắp xếp, liền nhanh chóng lên lầu hai bắt đầu dọn dẹp xuống. Cô sợ, nếu như lỡ mình làm chậm trễ, biết đâu sẽ bị đuổi? Cứ như vậy, cô không nhìn đến thời gian, mà hết sức chú tâm vào công việc.
Sau khi hoàn thành công việc, Từ Y Chi mệt mỏi ngồi phịch xuống nền nhà lớn thở hổn hểnh. Bất chợt “ọt..ọt..ọt” vang lên, cô ngượng ngùng lấy tay ôm bụng mình. A, thì ra cô đói bụng rồi. Nhìn đồng hồ gần 9g tối, cô mới nhớ đến. Lúc chiều khi làm cơm cho mẹ cô xong, Trần Trí lại đến đón, vì vậy cô chưa kịp ăn đã đến đây. Bây giờ lại làm việc cực lực, đói cũng là lẽ thường tình.
Lấy điện thoại ra, cô gọi ngay cho số điện thoại duy nhất trong danh bạ. Chủ yếu cô hỏi có nấu gì không, thì bên kia sửng sốt một chút rồi nói không cần, cô đói thì tự nấu ăn, ông chủ ít khi ăn ở nhà.
Nghe vậy, Từ Y Chi bắt tay vào nấu ăn. Cô mở tủ lạnh ra, thấy có rất nhiều nguyên liệu. Quá đói, nên cô không muốn phiền phức, chạy về phòng lấy gói mì của mình, làm ngay một tô mì đầy đủ sắc hương vị.
Đang chuẩn bị cầm đũa dùng, thì nghe tiếng mở cửa, cô hoảng sợ hết hồn chạy ra nhìn về bóng dáng sừng sững, hiên ngang bước vào. Nhớ lại lời Trần Trí nói lúc trên xe, hôm nay thứ 7, ông chủ sẽ về lúc 8g tối. Cô không cần quan tâm tới, chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ quét dọn là được. Chỉ khi nào ông chủ yêu cầu, cô hãy làm theo.
Cô lễ phép cúi đầu xem như chào hỏi, rồi lùi sang một bên. Văn Thiếu Kiệt chỉ nhìn thoáng qua cô, thấy cô cúi gầm đầu thì khẽ chau mày. Lại nhìn vẻ nhỏ nhắn của cô, đôi mày kia liền kéo chặt. Mắt của tên chết tiệt Trần Trí kia, như thế nào chọn người nhỏ đến vậy?
Ánh mắt rời khỏi Từ Y Chi, quét một vòng quanh nhà. Nhìn đến đây anh thoáng sửng sốt. Khắp nơi đều được lau chùi sạch sẽ, mọi vật đều gọn gàng ngăn nắp, không hề mất đi thói quen anh sử dụng. Điều này khiến anh vô cùng hài lòng. Thì ra, không nên nhìn bề ngoài mà xem thường khả năng con người. Xem như Trần Trí gặp may.
Văn Thiếu Kiệt lạnh lùng đi vào, dự định đi lên lầu về phòng tắm rửa nghỉ ngơi, bất chợt bước chân dừng lại, mũi khẽ ngửi được hương thơm của thức ăn, anh ngoảnh đầu nhìn tô mì nghi ngút khói trên bàn.
Bởi vì tính anh thích sạch sẽ, lại thêm phần kén ăn. Là tổng giám đốc, dĩ nhiên thức ăn điều cao cấp. Nhưng có câu, ăn nhiều sẽ ngán. Nên hiện tại, bao tử anh rất khó hấp thu những loại thức ăn xa hoa kia. Hôm nay nghỉ sớm, dự định đi ăn chút gì đó rồi về, nhưng chạy xe lướt qua những nhà hàng kia, ý định ăn tự dưng bị ném đi.
Chỉ là, cái mùi vị trong tô kia, thế mà khiến cho bao tử Văn Thiếu Kiệt khuấy động. Anh rất tự nhiên xoay người đi về phía bàn ăn, ngồi xuống đánh giá. Anh chưa từng đụng đến mì gói, hay nói chính xác, trong bếp của anh không chứa những thứ kém dinh dưỡng. Mà tô mì này từ đâu mà có? Thấy tô mì chưa từng động đũa qua, anh vừa ý, cầm đũa lên, quăng một câu “Làm tô khác đi”
Từ Y Chi ngước to đôi mắt nhìn Văn Thiếu Kiệt đang thoải mái ăn tô mì của chính mình, tuy có chút bất mãn, nhưng cô chẳng dám nói nửa lời. Người ta là ông chủ, cô có quyền gì giành ăn chứ?
Lại tiếp tục nhịn xuống cơn đói cồn cào, Từ Y Chi đi nhanh về phòng mình, lấy thêm một gói mì, rồi xuống bếp làm. Cô đói bụng lắm rồi, nên chẳng cần quan tâm nhiều, bắt tay vào làm thức ăn cho riêng mình. Tô mì vừa làm xong, Từ Y Chi nhanh chóng đem lại bàn, dự định ngồi xuống ăn cho thõa mãn cơn đói.
Chỉ là, vừa ngồi xuống cầm đũa, cô ngước lên, thấy ánh mắt như đói ngàn năm của ông chủ nhìn chằm chằm vào tô mì mình.Từ Y Chi nhìn lại tô mì anh, thấy nước cũng chẳng còn, đành ngậm ngùi đẩy tô của mình về phía anh. Đứng dậy đi về phòng, lấy một gói khác để làm. Lần này, cô cảm thấy có phải hay không ông chủ bị người khác bạc đãi? Đến ăn cũng không cho, nên đói đến vậy? Chút bất mãn khi nãy của cô vì thương người mà mất đi.
Tô thứ ba làm xong, Từ Y Chi đã đói sắp ngất. Cô bình tĩnh ngồi xuống ghế, tiếp tục cầm đũa, lần nữa ngước nhìn về phía ông chủ lớn. Thấy vẻ mặt anh thỏa mãn, không có ý định cướp mì cô lần nữa mới bắt đầu ăn. Ta nói, lúc bụng đói, ăn vào sẽ cảm thấy hạnh phúc, Từ Y Chi cũng vậy.
Văn Thiếu Kiệt chưa từng nhìn bất kỳ người phụ nữ nào quá mười phút. Lúc này lòng đầy nghi hoặc nhìn người trước mắt. Phụ nữ nào nhìn thấy anh mà chưa từng kinh ngạc? Chưa từng cuốn hút bởi vẻ ngoài đẹp mắt? Vậy mà, cô gái này chỉ lo cúi đầu chú tâm vào tô mì. Từ lúc anh vào nhà đến giờ, chưa từng nhìn thấy bất cứ biểu hiện gì kì lạ trên người cô.
Và vấn đề này, làm anh thoải mái cùng hài lòng. Nếu người giúp việc cả ngày nhìn anh chằm chằm, hoặc là cớ này cớ nọ quấn anh, anh không ngại sẽ ném người đó ra ngoài cửa sổ, từ tầng cao cho rơi xuống. Mà hiện tại, người này đạt điều kiện của anh, lại thêm một phần hữu dụng nữa, chính là giúp anh ‘trừng trị’ cái bụng kén chọn này.
Tuy chưa nhìn rõ diện mạo cô gái nhỏ, nhưng không hiểu vì sao, anh cảm thấy đối với người này, anh có cảm giác gì đó rất quái lạ, như kiểu…bị sương mù che phủ. Ước gì…Cô cho anh thấy mặt nhỉ? Văn Thiếu Kiệt vội lắc đầu, anh bị mất ngủ sao mà có suy nghĩ kì lạ như vậy? Có phải hay không vì cô gái nhỏ này cứ cúi mặt, làm anh có chút tò mò? Chắc là vậy rồi.
Văn Thiếu Kiệt thoải mái đứng dậy đi lên lầu. Cả hai người từ khi gặp nhau, anh chỉ duy nhất nói một câu, cô một chữ cũng chưa mở miệng. Thấy ông chủ đang định đi, Từ Y Chi bối rối đứng dậy, mới ngập ngừng nói. Vốn cô cũng chẳng muốn nói, nhưng nếu không nói, lỡ phạm sai lầm, thì muốn chữa cũng không được.
“Ông…ông chủ.” Từ Y Chi thấy Văn Thiếu Kiệt quăng ánh mắt sắc bén về phía mình thì lập tức cúi đầu. Vì sao nhìn cô với ánh mắt đáng sợ như vậy? Cô có nói gì sai sao? Nghĩ là nghĩ như vậy, cô vẫn phải tiếp tục mở miệng “Buổi sáng, xin hỏi…ông muốn ăn gì?”
Lời càng nói, Từ Y Chi càng thêm cúi thấp đầu, cứ như trên cổ cô có một con dao vô cùng sắc bén để lên. Cô vốn suy nghĩ rất cẩn thận mà? Đâu có nói gì sai, sao cảm thấy ông chủ kia đang tức giận?
Trời sinh cô có chút ngốc nghếch, nhưng lại cho cô giác quan nhạy bén với sự nguy hiểm. Cũng chính vì vậy, cô luôn biết thu mình để bảo vệ bản thân. Mà từ đầu đến cúi, cô chỉ vọn vẹn nói ra hai câu, sai là sai ở chỗ nào?
“Món nhẹ một chút” Miễn cưỡng Văn Thiếu Kiệt nói đại một câu. Bởi vì buổi sáng anh chẳng nuốt nổi thứ gì vào bụng, có chăng cao lắm chỉ là tách cà phê đen thôi. Lại tiếp tục có chút khó chịu nhìn cô gái nhỏ nhắn kia, anh thầm bất mãn, anh già lắm sao? Ông? Nghe nghịch tai làm sao. Dù gì từ trước đến nay, chỉ có người khen, chưa bao giờ bị chê bai hay nghị luận. Vậy mà hiện tại, có người nói rằng anh già. Thật chẳng biết điều chút nào.
“Gọi cậu, không cho phép gọi ông” Rất không vừa ý, Văn Thiếu Kiệt ném lại một câu rồi đi thẳng lên phòng. Hiện tại anh lại có thêm cảm giác, cô gái kia việc nhà hay trong bếp, tất cả điều tốt, chỉ là, có chút ngu ngốc, không biết cách ăn nói.
“…” Từ Y Chi ngây ngốc ngồi xuống tiếp tục cầm đũa lên ăn, trong đầu đang tiêu hóa hai câu nói kia. ‘Món nhẹ một chút’ Này cô biết mình nên nấu món gì rồi. Còn câu sau…. A, rốt cuộc cô đã hiểu, mình đã nói sai chỗ nào rồi. Vì Trần Trí kêu ông chủ, cô mới cố ý gọi như vậy, ai biết được người này để ý bề ngoài đến như vậy? Xem ra cô nên cẩn thận ăn nói mới được rồi.
Trần Trí lấy chìa khóa mở cửa, sau đó rất lịch sự giúp cô kéo vali quần áo vào. Dù gì cô cũng là cứu tinh của anh, anh sẽ không ngại giúp cô vài việc.
Nhìn cô gái có dáng người nhỏ nhắn kia, Trần Trí rất hoài nghi có khi nào mình đã gặp sai người? Cô nhỏ như vậy, căn hộ lại lớn đến thế, liệu có thực sự kham nổi hay không đây? Xem ra anh nên theo dõi vài ngày, thấy cô nếu thực sự đảm đương không được sẽ nhanh chóng tìm người thế việc. Ít ra chức trợ lý hiện tại đã qua cơn nguy kịch, bây giờ có thời gian từ từ tìm người mới, không ổn là thay ngay và luôn.
“Cô xem đi, có gì không ổn thì trực tiếp tìm tôi” Trần Trí đưa tay mời Từ Y Chi vào, thấy côdòm ngó xung quanh đánh giá, anh cũng không ý kiến. Ít ra thái độ đó rất đúng. Xem như ải vào cửa đã qua. Chỉ là nhìn cô như vậy, anh rất có lòng tốt mà nhắc nhở.
“Hai ngày ở đây chưa được dọn dẹp, mặc dù hiện tại đã vào gần tối. Nhưng có thể nhờ côtranh thủ chút thời gian dọn dẹp phòng chính cho ông chủ, nó trên lần hai, quẹo trái, phòng đầu tiên. Còn những nơi khác sáng mai bắt đầu làm việc cũng được” Nói xong, Trần Trí lấy trong túi cái điện thoại đưa cho cô, biết cô không dùng điện thoại, nên anh thuận tiện mua, biết đâu sẽ dễ dàng phân phó.
“ Đây là điện thoại của cô, trong đó có số của tôi, có gì thì trực tiếp gọi cho tôi” Nói xong anh định quay người bước đi, đem mọi yêu cầu ông chủ giao để báo cáo. Hôm nay anh thực sự rất đuối. Nhưng chân vừa định bước, có bàn tay nhỏ túm lấy tay áo anh.
“Xin hỏi…tôi ở chỗ nào?” Từ Y Chi luống cuống tay chân, khi thấy mình vô ý mới vội vàng rút tay lại. Thực sự cũng không thể trách cô, phòng chủ cô đã biết, chỉ có điều, cô vẫn chưa biết chỗ ở của mình, nên cô có chút bối rối đến như vậy.
Trần Trí quay lại, có chút ngạc nhiên. Không phải vì hành động của Từ Y Chi, mà là anh ngạc nhiên khi thấy bàn tay nhỏ của cô. Bàn tay kia rất đẹp, da thì rất trắng, tới đây, Trần Trí bắt đầu để ý. Hôm gặp mặt, do cô cúi đầu thấp, anh không quá để ý, hôm nay nhìn thẳng cô, anh có chút sửng sờ.
Thân người cô được che kín bởi bộ đồ dài và rộng. Đầu tóc búi gọn hai bên tai, tóc mái cố ý che khuất đi đôi mắt, nhưng khi cô vô ý ngước nhìn, sẽ lộ ra đôi đồng tử to đen tròn trong suốt. Nhìn đến đây, Trần Trí vội quay mặt đi một chút che giấu sự bối rối. Định lại tinh thần, anh tiếp tục quan sát.
Da mặt cô cũng rất trắng, chỉ tiếc trên đó có vài khuyết điểm, làm mất đi sự hoàn hảo. Gương mặt nhỏ nhắn rất dễ thương, mũi nhỏ cao thon gọn, miệng nhỏ nhắn hồng nhuận. Nếu không có những khuyết điểm kia, Trần Trí dám chắc mình đã nhìn thấy búp bê người sống không sai chút nào.
“Khụ, tôi giúp cô đưa hành lí vào phòng” Trần Trí phát hiện, đầu Từ Y Chi càng ngày càng cúi thấp, anh mới hồi phục tinh thần, ho khẽ để phân tán sự ngượng ngịu. Thật là, sao anh không lịch sự đến vậy? Nhìn đến nỗi, làm con người ta sợ hãi.
Trần Trí giúp Từ Y Chi đem hành lí vào phòng, liền chào hỏi xong rời đi.
Từ Y Chi chưa vội đem quần áo và túi đồ dùng riêng của mình sắp xếp, liền nhanh chóng lên lầu hai bắt đầu dọn dẹp xuống. Cô sợ, nếu như lỡ mình làm chậm trễ, biết đâu sẽ bị đuổi? Cứ như vậy, cô không nhìn đến thời gian, mà hết sức chú tâm vào công việc.
Sau khi hoàn thành công việc, Từ Y Chi mệt mỏi ngồi phịch xuống nền nhà lớn thở hổn hểnh. Bất chợt “ọt..ọt..ọt” vang lên, cô ngượng ngùng lấy tay ôm bụng mình. A, thì ra cô đói bụng rồi. Nhìn đồng hồ gần 9g tối, cô mới nhớ đến. Lúc chiều khi làm cơm cho mẹ cô xong, Trần Trí lại đến đón, vì vậy cô chưa kịp ăn đã đến đây. Bây giờ lại làm việc cực lực, đói cũng là lẽ thường tình.
Lấy điện thoại ra, cô gọi ngay cho số điện thoại duy nhất trong danh bạ. Chủ yếu cô hỏi có nấu gì không, thì bên kia sửng sốt một chút rồi nói không cần, cô đói thì tự nấu ăn, ông chủ ít khi ăn ở nhà.
Nghe vậy, Từ Y Chi bắt tay vào nấu ăn. Cô mở tủ lạnh ra, thấy có rất nhiều nguyên liệu. Quá đói, nên cô không muốn phiền phức, chạy về phòng lấy gói mì của mình, làm ngay một tô mì đầy đủ sắc hương vị.
Đang chuẩn bị cầm đũa dùng, thì nghe tiếng mở cửa, cô hoảng sợ hết hồn chạy ra nhìn về bóng dáng sừng sững, hiên ngang bước vào. Nhớ lại lời Trần Trí nói lúc trên xe, hôm nay thứ 7, ông chủ sẽ về lúc 8g tối. Cô không cần quan tâm tới, chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ quét dọn là được. Chỉ khi nào ông chủ yêu cầu, cô hãy làm theo.
Cô lễ phép cúi đầu xem như chào hỏi, rồi lùi sang một bên. Văn Thiếu Kiệt chỉ nhìn thoáng qua cô, thấy cô cúi gầm đầu thì khẽ chau mày. Lại nhìn vẻ nhỏ nhắn của cô, đôi mày kia liền kéo chặt. Mắt của tên chết tiệt Trần Trí kia, như thế nào chọn người nhỏ đến vậy?
Ánh mắt rời khỏi Từ Y Chi, quét một vòng quanh nhà. Nhìn đến đây anh thoáng sửng sốt. Khắp nơi đều được lau chùi sạch sẽ, mọi vật đều gọn gàng ngăn nắp, không hề mất đi thói quen anh sử dụng. Điều này khiến anh vô cùng hài lòng. Thì ra, không nên nhìn bề ngoài mà xem thường khả năng con người. Xem như Trần Trí gặp may.
Văn Thiếu Kiệt lạnh lùng đi vào, dự định đi lên lầu về phòng tắm rửa nghỉ ngơi, bất chợt bước chân dừng lại, mũi khẽ ngửi được hương thơm của thức ăn, anh ngoảnh đầu nhìn tô mì nghi ngút khói trên bàn.
Bởi vì tính anh thích sạch sẽ, lại thêm phần kén ăn. Là tổng giám đốc, dĩ nhiên thức ăn điều cao cấp. Nhưng có câu, ăn nhiều sẽ ngán. Nên hiện tại, bao tử anh rất khó hấp thu những loại thức ăn xa hoa kia. Hôm nay nghỉ sớm, dự định đi ăn chút gì đó rồi về, nhưng chạy xe lướt qua những nhà hàng kia, ý định ăn tự dưng bị ném đi.
Chỉ là, cái mùi vị trong tô kia, thế mà khiến cho bao tử Văn Thiếu Kiệt khuấy động. Anh rất tự nhiên xoay người đi về phía bàn ăn, ngồi xuống đánh giá. Anh chưa từng đụng đến mì gói, hay nói chính xác, trong bếp của anh không chứa những thứ kém dinh dưỡng. Mà tô mì này từ đâu mà có? Thấy tô mì chưa từng động đũa qua, anh vừa ý, cầm đũa lên, quăng một câu “Làm tô khác đi”
Từ Y Chi ngước to đôi mắt nhìn Văn Thiếu Kiệt đang thoải mái ăn tô mì của chính mình, tuy có chút bất mãn, nhưng cô chẳng dám nói nửa lời. Người ta là ông chủ, cô có quyền gì giành ăn chứ?
Lại tiếp tục nhịn xuống cơn đói cồn cào, Từ Y Chi đi nhanh về phòng mình, lấy thêm một gói mì, rồi xuống bếp làm. Cô đói bụng lắm rồi, nên chẳng cần quan tâm nhiều, bắt tay vào làm thức ăn cho riêng mình. Tô mì vừa làm xong, Từ Y Chi nhanh chóng đem lại bàn, dự định ngồi xuống ăn cho thõa mãn cơn đói.
Chỉ là, vừa ngồi xuống cầm đũa, cô ngước lên, thấy ánh mắt như đói ngàn năm của ông chủ nhìn chằm chằm vào tô mì mình.Từ Y Chi nhìn lại tô mì anh, thấy nước cũng chẳng còn, đành ngậm ngùi đẩy tô của mình về phía anh. Đứng dậy đi về phòng, lấy một gói khác để làm. Lần này, cô cảm thấy có phải hay không ông chủ bị người khác bạc đãi? Đến ăn cũng không cho, nên đói đến vậy? Chút bất mãn khi nãy của cô vì thương người mà mất đi.
Tô thứ ba làm xong, Từ Y Chi đã đói sắp ngất. Cô bình tĩnh ngồi xuống ghế, tiếp tục cầm đũa, lần nữa ngước nhìn về phía ông chủ lớn. Thấy vẻ mặt anh thỏa mãn, không có ý định cướp mì cô lần nữa mới bắt đầu ăn. Ta nói, lúc bụng đói, ăn vào sẽ cảm thấy hạnh phúc, Từ Y Chi cũng vậy.
Văn Thiếu Kiệt chưa từng nhìn bất kỳ người phụ nữ nào quá mười phút. Lúc này lòng đầy nghi hoặc nhìn người trước mắt. Phụ nữ nào nhìn thấy anh mà chưa từng kinh ngạc? Chưa từng cuốn hút bởi vẻ ngoài đẹp mắt? Vậy mà, cô gái này chỉ lo cúi đầu chú tâm vào tô mì. Từ lúc anh vào nhà đến giờ, chưa từng nhìn thấy bất cứ biểu hiện gì kì lạ trên người cô.
Và vấn đề này, làm anh thoải mái cùng hài lòng. Nếu người giúp việc cả ngày nhìn anh chằm chằm, hoặc là cớ này cớ nọ quấn anh, anh không ngại sẽ ném người đó ra ngoài cửa sổ, từ tầng cao cho rơi xuống. Mà hiện tại, người này đạt điều kiện của anh, lại thêm một phần hữu dụng nữa, chính là giúp anh ‘trừng trị’ cái bụng kén chọn này.
Tuy chưa nhìn rõ diện mạo cô gái nhỏ, nhưng không hiểu vì sao, anh cảm thấy đối với người này, anh có cảm giác gì đó rất quái lạ, như kiểu…bị sương mù che phủ. Ước gì…Cô cho anh thấy mặt nhỉ? Văn Thiếu Kiệt vội lắc đầu, anh bị mất ngủ sao mà có suy nghĩ kì lạ như vậy? Có phải hay không vì cô gái nhỏ này cứ cúi mặt, làm anh có chút tò mò? Chắc là vậy rồi.
Văn Thiếu Kiệt thoải mái đứng dậy đi lên lầu. Cả hai người từ khi gặp nhau, anh chỉ duy nhất nói một câu, cô một chữ cũng chưa mở miệng. Thấy ông chủ đang định đi, Từ Y Chi bối rối đứng dậy, mới ngập ngừng nói. Vốn cô cũng chẳng muốn nói, nhưng nếu không nói, lỡ phạm sai lầm, thì muốn chữa cũng không được.
“Ông…ông chủ.” Từ Y Chi thấy Văn Thiếu Kiệt quăng ánh mắt sắc bén về phía mình thì lập tức cúi đầu. Vì sao nhìn cô với ánh mắt đáng sợ như vậy? Cô có nói gì sai sao? Nghĩ là nghĩ như vậy, cô vẫn phải tiếp tục mở miệng “Buổi sáng, xin hỏi…ông muốn ăn gì?”
Lời càng nói, Từ Y Chi càng thêm cúi thấp đầu, cứ như trên cổ cô có một con dao vô cùng sắc bén để lên. Cô vốn suy nghĩ rất cẩn thận mà? Đâu có nói gì sai, sao cảm thấy ông chủ kia đang tức giận?
Trời sinh cô có chút ngốc nghếch, nhưng lại cho cô giác quan nhạy bén với sự nguy hiểm. Cũng chính vì vậy, cô luôn biết thu mình để bảo vệ bản thân. Mà từ đầu đến cúi, cô chỉ vọn vẹn nói ra hai câu, sai là sai ở chỗ nào?
“Món nhẹ một chút” Miễn cưỡng Văn Thiếu Kiệt nói đại một câu. Bởi vì buổi sáng anh chẳng nuốt nổi thứ gì vào bụng, có chăng cao lắm chỉ là tách cà phê đen thôi. Lại tiếp tục có chút khó chịu nhìn cô gái nhỏ nhắn kia, anh thầm bất mãn, anh già lắm sao? Ông? Nghe nghịch tai làm sao. Dù gì từ trước đến nay, chỉ có người khen, chưa bao giờ bị chê bai hay nghị luận. Vậy mà hiện tại, có người nói rằng anh già. Thật chẳng biết điều chút nào.
“Gọi cậu, không cho phép gọi ông” Rất không vừa ý, Văn Thiếu Kiệt ném lại một câu rồi đi thẳng lên phòng. Hiện tại anh lại có thêm cảm giác, cô gái kia việc nhà hay trong bếp, tất cả điều tốt, chỉ là, có chút ngu ngốc, không biết cách ăn nói.
“…” Từ Y Chi ngây ngốc ngồi xuống tiếp tục cầm đũa lên ăn, trong đầu đang tiêu hóa hai câu nói kia. ‘Món nhẹ một chút’ Này cô biết mình nên nấu món gì rồi. Còn câu sau…. A, rốt cuộc cô đã hiểu, mình đã nói sai chỗ nào rồi. Vì Trần Trí kêu ông chủ, cô mới cố ý gọi như vậy, ai biết được người này để ý bề ngoài đến như vậy? Xem ra cô nên cẩn thận ăn nói mới được rồi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook