Khi Cô Ngốc Là Ôsin
-
Chương 33
Cốc... Cốc...
“Vào Đi” Văn Thiếu Kiệt đang duyệt hồ sơ liền dừng lại hành động, tay trái vuốt nhẹ mi tâm. Chẳng hiểu vì sao sáng đến giờ anh không tập trung vào việc được, mắt cứ giật liên hồi làm anh một trận bực bội. Cảm giác như không nắm bắt được gì thế này khiến anh vô cùng bất an.
“Sao vậy? Có cần để Hoàng Dương kiểm tra không? “ Trương Quân Nhân tự nhiên ngồi xuống ghế đối diện Văn Thiếu Kiệt với tư thế bắt chéo chân. Buổi sáng anh rất lười chạy tới chạy lui, nhưng vì có vấn đề nghiêm trọng, nên anh buộc tấm thân nhỏ bé của mình vận động.
“Có chuyện gì? “ Rất hiểu tính tình của bạn, cộng thêm trong lòng bực bội, Văn Thiếu Kiệt chẳng nể mặt đi vào vấn đề cần thiết. Cảm giác bất an là thế nào đây? Ai có thể giải đáp cho anh không? Anh chẳng thể làm được gì khi mà đầu óc không tập trung toàn diện.
“Có hai tin, một xấu một tốt, cậu muốn nghe tin nào? “ Trương Quân Nhân dựa lưng vào ghế, hai khủy tay chống vào tay ghế, mười ngón tay đan vào nhau, vẻ mặt ngưng động nhìn Văn Thiếu Kiệt. Buổi sáng chỉ vì mấy chuyện này anh phải chạy đôn chạy đáo, hao tốn kalo biết bao, ít ra cũng cho anh thể hiện một chút chứ.
“Nói đi “ Văn Thiếu Kiệt ném luôn cây viết trong tay xuống bàn, lưng ngã dựa vào ghế, tay phải nới lỏng chiếc cúc áo và cà vạt ở cổ. Hành động kia nói lên anh đang mất kiên nhẫn, biết điều thì nhanh nói rõ, nếu không...
“Từ Khải chính thức bị khởi tố vì con nợ ngập đầu” Không dám đùa giỡn khi tâm trạng người khác không tốt, Trương Quân Nhân mở miệng đi ngay vào vấn đề. Tác phong làm việc của anh phải nói nhanh chóng và đủ ngoan độc. Nhưng lợi hại đến đâu cũng có lúc sơ xuất, và sau đây là điển hình cụ thể...
“Vấn đề xấu ở đây là, Từ Hiểu Thương đã bỏ trốn” Dù không muốn nói ra, nhưng Trương Quân Nhân cũng đành nhìn nhận sự thật. Do người của anh quá lơ là mới để Từ Hiểu Thương trốn thoát khỏi tầm nhìn, càng nghĩ anh càng tức giận.
“Cho người tranh thủ tìm kiếm, sau đó ném mẹ cô ta và cô ta ra nước ngoài, vĩnh viễn không được trở về “ Trầm ngâm một hồi, Văn Thiếu Kiệt cũng mở lời. Tuy anh rất muốn diệt trừ hậu quả về sau, nhưng dù gì Từ Hiểu Thương vẫn mang dòng máu họ Từ, vì Y Chi anh sẽ tạm xử nhẹ.
“À, vấn đề cậu muốn điều tra đã tìm hiểu rõ nguyên nhân “ Nói đến đây, Trương Quân Nhân cảm thấy mình vô cùng sai lầm khi đánh giá thấp sự độc ác của Từ Hiểu Thương. Vốn nghĩ cô ta cũng như những cô gái khác, ham mê sự giàu có nhất thời mà đánh mất đi bản tính lương thiện, nhưng anh đã sai.
Nhìn vẻ mặt chỉ muốn lắng nghe của Văn Thiếu Kiệt, Trương Quân Nhân rất muốn ngước mặt lên trời rống thật to. Khốn kiếp, mặc dù khụ...khụ... Anh cũng chỉ ngồi sai người khác đi làm, nhưng ít ra cũng nên quan tâm hỏi xem anh có vất vả hay không, hoặc là một vài lời an ủi như "cậu vất vả rồi" vân vân và mây mây, đằng này... Thôi, xem như anh đang tích đức cho con gái anh sau này đi.
“Năm năm trước, sau khi Từ Trọng Tín mất ba tháng, cha con Từ Khải làm đủ mọi sỉ nhục và răn đe cố tình để mẹ con Từ Y Chi tự động rời đi “ Nói chỉ bấy nhiêu mà Trương Quân Nhân cảm thấy bỏ tù Từ Khải thì còn quá nhẹ nhàng so với những gì ông ta gây ra cho người khác.
“Theo thông tin thu thập từ những người làm lâu năm nhà họ Từ thì Từ Hiểu Thương vốn ganh ghét Từ Y Chi. Một hôm, nhân lúc mẹ Từ ra ngoài, chẳng biết cô ta học theo kẻ nào lại dùng axít muốn hủy đi gương mặt cô em cùng họ với mình” Dừng lại, vì Trương Quân Nhân cảm nhận được sự nguy hiểm trong ánh mắt của Văn Thiếu Kiệt.
Nhưng anh không hề có ý thương xót Từ Hiểu Thương chút nào. Nếu tính thời điểm đó, cô ta cũng chỉ mới có mười tám tuổi, Từ Y Chi mười ba, sao lại có thể đối xử với em cùng họ tàn nhẫn đến như vậy chứ? Thật đáng hận.
“Rất may Từ Y Chi tránh thoát an toàn cho gương mặt, nhưng lại nguy hiểm cho vùng eo phía sau lưng” Lúc này Trương Quân Nhân cũng cảm thấy may mắn thay cho Từ Y Chi, nếu quả thật gương mặt bị hủy, chẳng biết có thể tiếp tục sống nữa hay không.
“Tuy là vùng eo, nhưng tính bào mòn ăn dần của axít rất đáng sợ. Lúc đó mẹ Từ kịp lúc xuất hiện. Bà cùng người con trai lập tức muốn cứu chữa và đưa Từ Y Chi nhập viện lại bị Từ Hiểu Thương cho người ngăn cản tách ra. “ Câu chuyện tuy cách đây năm năm, nhưng khi nghe người khác kể lại, Trương Quân Nhân vẫn không kiềm được sự tức giận.
Trong vài giây ngắn ngủi, Trương Quân Nhân đã lấy lại tinh thần, nhìn vẻ điềm tĩnh của Văn Thiếu Kiệt, anh không thấy được bất kì dấu hiệu gì, nhưng anh biết, cơn sóng ngầm bao giờ cũng nguy hiểm hơn tất cả.
“Lúc này, Từ Khải xuất hiện. Trên tay ông là tờ giấy chuyển nhượng quyền thừa kế tất cả tài sản của của vợ chồng Từ Trọng Tín đứng tên. Nói rằng nếu bà kí tên sẽ để chữa trị cho Từ Y Chi, còn không... “ Ăn cướp trắng trợn. Trương Quân Nhân không nói ra lời, nhưng trong lòng đã đem cha con Từ Khải so sánh không bằng loài dã thú. Khốn kiếp!
“Vì thương con gái, bác Từ không suy nghĩ gì cầm viết kí vào, sau đó bà nhanh chóng đưa con đi cấp cứu, cũng từ đó, ba mẹ con họ chính thức bị tống ra khỏi nhà với đôi bàn tay trắng “ Kết thúc câu chuyện Trương Quân Nhân cảm thấy cuộc đời thật tốt khi vẫn còn hai chữ Nhân Quả, Từ Khải thì quãng đường còn lại ăn cơm tù, Từ Hiểu Thương... Phải xem cô ta có thật sự hối lỗi không.
Văn Thiếu Kiệt gõ nhẹ từng ngón tay xuống mặt bàn. Axit sao? Nhìn vết thương trên người Từ Y Chi có thể biết nguyên nhân không cứu chữa kịp thời nên dẫn đến nặng như vậy. Và đó là lý do mỗi đêm cô hay gặp ác mộng? Dù rất muốn xóa đi kí ức không tốt đẹp kia, nhưng anh làm sao có thể chứ? Chỉ biết mỗi đêm ôm cô vào lòng giúp cô có cảm giác an toàn mà thôi.
“Chỉ bao nhiêu tuổi mà đã độc ác vậy rồi... “ Nói đến đây Văn Thiếu Kiệt dừng lại,hai tay chống bàn đứng bật dậy. Không ổn, Từ Hiểu Thương đã từng thấy qua mẹ Từ trong nhà anh. Vậy... Chắc hẳn cũng biết Chi Chi đang ở cùng anh? Có khi nào cô ta muốn gây bất lợi cho cô ngốc?
“A... “ Bất chợt cơn đau dữ dội từ ngực trái dâng lên làm lòng Văn Thiếu Kiệt vô cùng bất an. Anh cảm thấy có gì đó rất đau đớn từ trong tim, như bị người cầm dao đâm mạnh vào. Bỏ hết tất cả anh vội vã rời đi, trên tay điện thoại không ngừng ấn nút gọi.
“Kiệt, cậu làm sao vậy? “ Ngơ ngác không hiểu tình huống gì đang xảy ra, Trương Quân Nhân thấy bạn đau như vậy nhanh chóng đứng dậy đỡ, lại bị Văn Thiếu Kiệt gạt ngang bỏ mặt anh rồi bước đi. Anh không trách mà còn nhanh chân bước theo. Chắc chắn đã xảy ra chuyện, còn là chuyện nghiêm trọng mới khiến cho một người luôn bình tĩnh trong mọi tình huống lại trở nên mất bình tĩnh như hiện tại.
“Chết tiệt... “ Ngồi vào tay lái Văn Thiếu Kiệt ném điện thoại qua một bên rồi khởi động xe chạy. Cũng may Trương Quân Nhân đã nhanh nhẹn chui tọt vào trong, nếu không anh cũng đã bị bỏ rơi màn hai cảnh một rồi =.=
Đến chung cư, Văn Thiếu Kiệt và Trương Quân Nhân vừa xuống xe thì liền thấy dì Lý đi tới.
“Chi Chi đâu? “ Văn Thiếu Kiệt gần như rống lên. Anh đang mất dần sự bình tĩnh vốn có. Lúc này thấy dì Lý ở đây, anh càng thêm khẳng định có chuyện chẳng lành xảy ra.
Thấy vẻ mặt ngơ ngác của dì Lý, Văn Thiếu Kiệt nhanh chân chạy lên căn hộ tầng trên của mình. Trương Quân Nhân cũng cấp tốc chạy theo phía sau. Dì Lý lấy lại tinh thần cũng sợ hãi chạy theo sau. Lần này bà gây họa gì rồi?
“Chi Chi... Chi Chi” Văn Thiếu Kiệt cứ như một dã thú gầm rống chạy từng ngõ ngách tìm hình bóng của cô ngốc nào đó. Không gian càng im lặng càng tăng sự điên cuồng của anh. Và rồi, một khung cảnh loang lỗ màu đỏ chói mắt ở trước mặt anh.
“Chi Chi... Chi Chi” Tim đau đớn, hơi thở dường như ngưng đọng. Văn Thiếu Kiệt như kẻ vô hồn thì thào gọi tên Từ Y Chi. Mất năm giây anh mới cử động thân mình bước đến gần ngồi xuống. Bàn tay run rẩy anh chậm chạp đưa lên mũi xem xét hơi thở của cô.
“Còn, vẫn còn thở” Cảm nhận hơi thở yếu ớt trên ngón tay, Văn Thiếu Kiệt như trút được sự sợ hãi, anh ngã ngồi trệt xuống nền. Sau vài giây tích tắc anh lấy lại tinh thần nhanh nhẹn nhẹ nhàng ôm lấy Từ Y Chi quay sang Trương Quân Nhân thét lớn “ Mau Đi mở cửa xe “
“Vào Đi” Văn Thiếu Kiệt đang duyệt hồ sơ liền dừng lại hành động, tay trái vuốt nhẹ mi tâm. Chẳng hiểu vì sao sáng đến giờ anh không tập trung vào việc được, mắt cứ giật liên hồi làm anh một trận bực bội. Cảm giác như không nắm bắt được gì thế này khiến anh vô cùng bất an.
“Sao vậy? Có cần để Hoàng Dương kiểm tra không? “ Trương Quân Nhân tự nhiên ngồi xuống ghế đối diện Văn Thiếu Kiệt với tư thế bắt chéo chân. Buổi sáng anh rất lười chạy tới chạy lui, nhưng vì có vấn đề nghiêm trọng, nên anh buộc tấm thân nhỏ bé của mình vận động.
“Có chuyện gì? “ Rất hiểu tính tình của bạn, cộng thêm trong lòng bực bội, Văn Thiếu Kiệt chẳng nể mặt đi vào vấn đề cần thiết. Cảm giác bất an là thế nào đây? Ai có thể giải đáp cho anh không? Anh chẳng thể làm được gì khi mà đầu óc không tập trung toàn diện.
“Có hai tin, một xấu một tốt, cậu muốn nghe tin nào? “ Trương Quân Nhân dựa lưng vào ghế, hai khủy tay chống vào tay ghế, mười ngón tay đan vào nhau, vẻ mặt ngưng động nhìn Văn Thiếu Kiệt. Buổi sáng chỉ vì mấy chuyện này anh phải chạy đôn chạy đáo, hao tốn kalo biết bao, ít ra cũng cho anh thể hiện một chút chứ.
“Nói đi “ Văn Thiếu Kiệt ném luôn cây viết trong tay xuống bàn, lưng ngã dựa vào ghế, tay phải nới lỏng chiếc cúc áo và cà vạt ở cổ. Hành động kia nói lên anh đang mất kiên nhẫn, biết điều thì nhanh nói rõ, nếu không...
“Từ Khải chính thức bị khởi tố vì con nợ ngập đầu” Không dám đùa giỡn khi tâm trạng người khác không tốt, Trương Quân Nhân mở miệng đi ngay vào vấn đề. Tác phong làm việc của anh phải nói nhanh chóng và đủ ngoan độc. Nhưng lợi hại đến đâu cũng có lúc sơ xuất, và sau đây là điển hình cụ thể...
“Vấn đề xấu ở đây là, Từ Hiểu Thương đã bỏ trốn” Dù không muốn nói ra, nhưng Trương Quân Nhân cũng đành nhìn nhận sự thật. Do người của anh quá lơ là mới để Từ Hiểu Thương trốn thoát khỏi tầm nhìn, càng nghĩ anh càng tức giận.
“Cho người tranh thủ tìm kiếm, sau đó ném mẹ cô ta và cô ta ra nước ngoài, vĩnh viễn không được trở về “ Trầm ngâm một hồi, Văn Thiếu Kiệt cũng mở lời. Tuy anh rất muốn diệt trừ hậu quả về sau, nhưng dù gì Từ Hiểu Thương vẫn mang dòng máu họ Từ, vì Y Chi anh sẽ tạm xử nhẹ.
“À, vấn đề cậu muốn điều tra đã tìm hiểu rõ nguyên nhân “ Nói đến đây, Trương Quân Nhân cảm thấy mình vô cùng sai lầm khi đánh giá thấp sự độc ác của Từ Hiểu Thương. Vốn nghĩ cô ta cũng như những cô gái khác, ham mê sự giàu có nhất thời mà đánh mất đi bản tính lương thiện, nhưng anh đã sai.
Nhìn vẻ mặt chỉ muốn lắng nghe của Văn Thiếu Kiệt, Trương Quân Nhân rất muốn ngước mặt lên trời rống thật to. Khốn kiếp, mặc dù khụ...khụ... Anh cũng chỉ ngồi sai người khác đi làm, nhưng ít ra cũng nên quan tâm hỏi xem anh có vất vả hay không, hoặc là một vài lời an ủi như "cậu vất vả rồi" vân vân và mây mây, đằng này... Thôi, xem như anh đang tích đức cho con gái anh sau này đi.
“Năm năm trước, sau khi Từ Trọng Tín mất ba tháng, cha con Từ Khải làm đủ mọi sỉ nhục và răn đe cố tình để mẹ con Từ Y Chi tự động rời đi “ Nói chỉ bấy nhiêu mà Trương Quân Nhân cảm thấy bỏ tù Từ Khải thì còn quá nhẹ nhàng so với những gì ông ta gây ra cho người khác.
“Theo thông tin thu thập từ những người làm lâu năm nhà họ Từ thì Từ Hiểu Thương vốn ganh ghét Từ Y Chi. Một hôm, nhân lúc mẹ Từ ra ngoài, chẳng biết cô ta học theo kẻ nào lại dùng axít muốn hủy đi gương mặt cô em cùng họ với mình” Dừng lại, vì Trương Quân Nhân cảm nhận được sự nguy hiểm trong ánh mắt của Văn Thiếu Kiệt.
Nhưng anh không hề có ý thương xót Từ Hiểu Thương chút nào. Nếu tính thời điểm đó, cô ta cũng chỉ mới có mười tám tuổi, Từ Y Chi mười ba, sao lại có thể đối xử với em cùng họ tàn nhẫn đến như vậy chứ? Thật đáng hận.
“Rất may Từ Y Chi tránh thoát an toàn cho gương mặt, nhưng lại nguy hiểm cho vùng eo phía sau lưng” Lúc này Trương Quân Nhân cũng cảm thấy may mắn thay cho Từ Y Chi, nếu quả thật gương mặt bị hủy, chẳng biết có thể tiếp tục sống nữa hay không.
“Tuy là vùng eo, nhưng tính bào mòn ăn dần của axít rất đáng sợ. Lúc đó mẹ Từ kịp lúc xuất hiện. Bà cùng người con trai lập tức muốn cứu chữa và đưa Từ Y Chi nhập viện lại bị Từ Hiểu Thương cho người ngăn cản tách ra. “ Câu chuyện tuy cách đây năm năm, nhưng khi nghe người khác kể lại, Trương Quân Nhân vẫn không kiềm được sự tức giận.
Trong vài giây ngắn ngủi, Trương Quân Nhân đã lấy lại tinh thần, nhìn vẻ điềm tĩnh của Văn Thiếu Kiệt, anh không thấy được bất kì dấu hiệu gì, nhưng anh biết, cơn sóng ngầm bao giờ cũng nguy hiểm hơn tất cả.
“Lúc này, Từ Khải xuất hiện. Trên tay ông là tờ giấy chuyển nhượng quyền thừa kế tất cả tài sản của của vợ chồng Từ Trọng Tín đứng tên. Nói rằng nếu bà kí tên sẽ để chữa trị cho Từ Y Chi, còn không... “ Ăn cướp trắng trợn. Trương Quân Nhân không nói ra lời, nhưng trong lòng đã đem cha con Từ Khải so sánh không bằng loài dã thú. Khốn kiếp!
“Vì thương con gái, bác Từ không suy nghĩ gì cầm viết kí vào, sau đó bà nhanh chóng đưa con đi cấp cứu, cũng từ đó, ba mẹ con họ chính thức bị tống ra khỏi nhà với đôi bàn tay trắng “ Kết thúc câu chuyện Trương Quân Nhân cảm thấy cuộc đời thật tốt khi vẫn còn hai chữ Nhân Quả, Từ Khải thì quãng đường còn lại ăn cơm tù, Từ Hiểu Thương... Phải xem cô ta có thật sự hối lỗi không.
Văn Thiếu Kiệt gõ nhẹ từng ngón tay xuống mặt bàn. Axit sao? Nhìn vết thương trên người Từ Y Chi có thể biết nguyên nhân không cứu chữa kịp thời nên dẫn đến nặng như vậy. Và đó là lý do mỗi đêm cô hay gặp ác mộng? Dù rất muốn xóa đi kí ức không tốt đẹp kia, nhưng anh làm sao có thể chứ? Chỉ biết mỗi đêm ôm cô vào lòng giúp cô có cảm giác an toàn mà thôi.
“Chỉ bao nhiêu tuổi mà đã độc ác vậy rồi... “ Nói đến đây Văn Thiếu Kiệt dừng lại,hai tay chống bàn đứng bật dậy. Không ổn, Từ Hiểu Thương đã từng thấy qua mẹ Từ trong nhà anh. Vậy... Chắc hẳn cũng biết Chi Chi đang ở cùng anh? Có khi nào cô ta muốn gây bất lợi cho cô ngốc?
“A... “ Bất chợt cơn đau dữ dội từ ngực trái dâng lên làm lòng Văn Thiếu Kiệt vô cùng bất an. Anh cảm thấy có gì đó rất đau đớn từ trong tim, như bị người cầm dao đâm mạnh vào. Bỏ hết tất cả anh vội vã rời đi, trên tay điện thoại không ngừng ấn nút gọi.
“Kiệt, cậu làm sao vậy? “ Ngơ ngác không hiểu tình huống gì đang xảy ra, Trương Quân Nhân thấy bạn đau như vậy nhanh chóng đứng dậy đỡ, lại bị Văn Thiếu Kiệt gạt ngang bỏ mặt anh rồi bước đi. Anh không trách mà còn nhanh chân bước theo. Chắc chắn đã xảy ra chuyện, còn là chuyện nghiêm trọng mới khiến cho một người luôn bình tĩnh trong mọi tình huống lại trở nên mất bình tĩnh như hiện tại.
“Chết tiệt... “ Ngồi vào tay lái Văn Thiếu Kiệt ném điện thoại qua một bên rồi khởi động xe chạy. Cũng may Trương Quân Nhân đã nhanh nhẹn chui tọt vào trong, nếu không anh cũng đã bị bỏ rơi màn hai cảnh một rồi =.=
Đến chung cư, Văn Thiếu Kiệt và Trương Quân Nhân vừa xuống xe thì liền thấy dì Lý đi tới.
“Chi Chi đâu? “ Văn Thiếu Kiệt gần như rống lên. Anh đang mất dần sự bình tĩnh vốn có. Lúc này thấy dì Lý ở đây, anh càng thêm khẳng định có chuyện chẳng lành xảy ra.
Thấy vẻ mặt ngơ ngác của dì Lý, Văn Thiếu Kiệt nhanh chân chạy lên căn hộ tầng trên của mình. Trương Quân Nhân cũng cấp tốc chạy theo phía sau. Dì Lý lấy lại tinh thần cũng sợ hãi chạy theo sau. Lần này bà gây họa gì rồi?
“Chi Chi... Chi Chi” Văn Thiếu Kiệt cứ như một dã thú gầm rống chạy từng ngõ ngách tìm hình bóng của cô ngốc nào đó. Không gian càng im lặng càng tăng sự điên cuồng của anh. Và rồi, một khung cảnh loang lỗ màu đỏ chói mắt ở trước mặt anh.
“Chi Chi... Chi Chi” Tim đau đớn, hơi thở dường như ngưng đọng. Văn Thiếu Kiệt như kẻ vô hồn thì thào gọi tên Từ Y Chi. Mất năm giây anh mới cử động thân mình bước đến gần ngồi xuống. Bàn tay run rẩy anh chậm chạp đưa lên mũi xem xét hơi thở của cô.
“Còn, vẫn còn thở” Cảm nhận hơi thở yếu ớt trên ngón tay, Văn Thiếu Kiệt như trút được sự sợ hãi, anh ngã ngồi trệt xuống nền. Sau vài giây tích tắc anh lấy lại tinh thần nhanh nhẹn nhẹ nhàng ôm lấy Từ Y Chi quay sang Trương Quân Nhân thét lớn “ Mau Đi mở cửa xe “
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook