Khi Chàng 17 Nàng 19
-
Chương 12
BNhi đã mặc chiếc váy và mang đôi giày Thái Anh tặng, trong nó đep kô khác gì nàng lọ lem bước ra từ câu chuyện cổ tích...
Đến trước cổng nhà Thái Anh, thật ngỡ ngàng khi có hàng chục chiếc oto đậu cả một hàng dài...
Nó bước đến cổng, mọi người đến rất đông... Đứng 2 bên cửa là 2 người hầu đứng chào khách...
Nó bước qua cánh cổng và đi vào bên trong khu biệt thự rộng lớn nguy nga.
BNhi càng ngỡ ngàng hơn với cách bày trí những bàn tiệc, hồ bơi của nhà Thái Anh trãi dài từ ngoài cổng vào đến ngôi biệt thự... Trang trí bể bơi là những ngọn đèn hoa đăng lấp lánh đủ sắc... Nó như lạc vào một xứ sở thần tiên nào đó... Chợt một bàn tay đập vào vai BNhi khiến nó giật mình...
- Chị đến rồi hả? - Anh Thy trong bộ váy sọc caro xinh xắn..
- Em đó hả Anh Thy? - BNhi to mắt
- Em chứ ai? - Anh Thy trố mắt - Hôm nay chị đẹp quá, váy anh Thái Anh tặng hả?
- Ừ! - BNhi bối rối - Em.. kô đi chung với Minh Duy à?
- À, có... D..- Anh Thy định quay sang thì thằng nhóc đâu mất - Ủa đâu rồi trời?... Thôi...kệ thằng đó đi, cái tính lóc chóc lóc chóc à.. - Rồi Anh Thy cùng BNhi đi vào bên trong.
BNhi cứ ngước nhìn khắp nơi trong căn biệt thự...
- Thái Anh đâu rồi? Sao chị kô thấy? - BNhi
- À chắc bận tiếp khách đó mà... Buổi tiệc này chả hiểu sao bố mẹ anh ấy ngoài mời bạn của anh ấy mà còn mời các đối tác làm ăn của anh ấy nữa... Thiệt lạ ghê...
- Ừ, chị nghĩ chắc kô có gì đâu...
- Chị uống nước trái cây chứ? - Anh Thy quay sang đưa BNhi một ly nước trái cây
- Cảm ơn em! - BNhi cầm lấy
Chợt từ trong đám đông Thái Anh bước ra, trong Thái Anh đẹp như một chàng hoàng tử... Mỉm cười và bước đến chỗ BNhi...
- Thôi em đi tìm thằng Duy " khùng " đây! - Anh Thy nháy mắt với Nhi rồi đi mất, con bé định gọi...
- Cậu mới đến à? - Thái Anh
- À...ừ - BNhi bối rối.
Thái Anh chợt cặp vai BNhi và đi đến bàn tiệc đặc biệt ( dành cho những người đặc biệt thân với Thái Anh),
- Cậu ngồi ở đây nhé! Buổi tiệc sắp bắt đầu rồi đấy! - Thái Anh nói rồi lại đi mất
- Gì chứ... mới đến lại đi nữa!
BNhi xịu mặt, rồi chợt xoay xung quanh ngấm nghía, cùng bàn tiệc là một cô gái rất xinh đẹp và ăn mặc rất sang trọng...chừng 18 hay 20 tuổi thôi...BNhi lại nghĩ là chị hay em họ của Thái Anh.
- Chào chị! - Anh Thy chạy đến và ngồi xuống, rồi chợt quay sang - Cái thằng này, mới gọi đến lại đi nữa...
Anh Thy đứng dậy đi đến chỗ gần đó và " lôi đầu " thằng nhóc Duy đến... BNhi ngỡ ngàng làm sao...
Nhóc nhóc trong " kute" chết đi đc ấy chứ... Với cái đầu mái xéo, cái áo sơ mi trắng cùng cà vạt, ngoài ra còn có một cái kính xinh xinh trên gương mặt thằng nhóc, thiệt là " kute "
- Ngồi xuống! - Anh Thy kéo tay lại - Sao cứ hay đi lung tung vậy... nhỡ bố anh Thái Anh lại nhầm tưởng...
- Nhầm cái gì hả? Mình có thiệp mời danh dự mà! - Minh Duy kéo tay Anh Thy ra - Cậu là cái gì mà cứ thích ra lệnh cho mình vậy chứ? - Minh Duy chợt liếc xéo qua BNhi rồi lại rồi xuống ghế
- Vậy mới đc chứ! - Anh Thy mỉm cười rồi ngồi xuống...
Anh Thy và BNhi ngồi gần, MDuy ngồi gần Anh Thy... Cô nàng chợt để ý cô gái ngồi cùng bàn...
- Đó là ai? - Nó nói với BNhi nhưng mắt thì hướng về cô nàng... Trong cô gái rất xinh đẹp, nhưng lại có nét gì đó buồn bã.
- Chị cũng k biết! Mà kô phải cô ấy là chị hay em họ của Thái Anh à?
Anh Thy lắc đầu...
BNhi lại nhìn sang bàn tiệc đối diện xa xa, bàn tiệt dành cho người lớn...đó là bố mẹ Thái Anh, họ đang tiếp khách...
Chợt đèn của toàn biệt thự tắt đi, khiến mọi người bất ngờ, xung quanh chỉ có ánh nến lung linh...Chợt ánh đèn từ phía trước hiện lên...buổi tiệc bắt đầu.
- Xin cảm ơn mọi người đã đến với buổi tiệc sinh nhật lần thứ 18 của Đại thiếu gia của nhà họ Đặng - Đặng Thái Anh - Tiếng của MC vọng ra, mọi người vỗ tay nồng nhiệt...
BNhi cũng vỗ tay theo
- Sau đây mời ông bà Đặng lên phát biểu...
Thái Anh đến chỗ bàn tiệc của ông bà Đặng, và chào những vị khách cùng bàn... Rồi chợt ông bố nói gì đó bên tai Thái Anh khiến Thái Anh có vẻ kô đc tự nhiên, nhưng rồi anh chợt nhìn BNhi rồi lai quay sang đi lên phía trước...cùng bố mẹ.
- Chúng tôi rất cảm ơn mọi người đã đến tham gia buổi tiệc sinh nhật của con trai chúng tôi! - mẹ Thái Anh
Và ông bố đứng lên nói:
- Chúng tôi có một bất ngờ cho mọi người, buổi tiệc hôm nay kô chỉ là kỷ niệm ngày sinh của con trai chúng tôi mà còn là lễ...Đính hôn.
Mọi người to mắt nhìn về ông Đặng. BNhi, Anh Thy và MDuy cũng thế...
- Chẳng lẽ... - BNhi và Anh Thy nhìn nhau, rồi chợt BNhi quay sang chỗ khác vì ngượng.
Thái Anh cũng rất bất ngờ:
- Bố! nói gì thế...
- Bố đã nói sẽ cho con bất ngờ mà - Ông bố -
- Mời tiểu thư của tập đoàn JP - Jenny Phạm - vị hôn thê của thiếu gia.. - MC
BNhi cùng 2 cậu nhóc lại bắt ngờ, BNhi chẳng hiểu sao trái tim nó có cảm giác gì đó khó chịu...
Phía dưới, cô gái lúc nãy đc một người hầu cầm tay lên phía trước...Cô ta chẳng có vẻ gì là vui, gương mặt lạnh lùng...như băng.
- Tôi kô có gì để nói - Jenny cầm micro nói rồi bỏ xuống.
- À, chắc có lẽ tiểu thư hôm nay phải bay chuyến bay từ Mỹ sang Việt Nam quá gấp nên có vẻ kô đc khỏe... - MC
- À Thái Anh, kô phải con nói có chuyện muốn tuyên bố sao? - Ông bố nhìn Thái Anh đầy ẩn ý.
Thái Anh cầm micro, 1 hồi sau:
- À! bố nó, tôi có chuyện muốn nói... - Mẹ Thái Anh nói khẽ bên tai ông bố
- Chuyện gì lát nói! - Ông bố bực bội
- Kô đc! 1 tí lại quên, cứ để Thái Anh ở lại đi, chúng ta đứng đây mắc công lại làm nó run mà k nói đc gì bây giờ. - Ông bố đành đồng ý đi ra ngoài.
- Tôi... - Thái Anh im bặt, nhìn về hướng ông bà Đặng đi. Mọi người vẫn im lặng lắng nghe - Tôi... muốn nói với một cô gái ngồi bên kia rằng( nhìn BNhi)..." BNhi à! Em có biết...anh thật sự..thật sự rất yêu em, anh muốn nói...em hãy làm bạn gái anh! Em đồng ý kô? " Và tôi cũng muốn nói rằng, tôi kô chấp nhận cuộc hôn nhân đầy gượng ép của bố tôi...
Mọi người ngạc nhiên với câu nói của Thái Anh nói ra...Jenny cũng vậy, cô ta nhìn chầm chầm Thái Anh...
Các cô nàng học cùng trường Thái Anh đc 1 phen hoảng loạng khi Thái Anh tỏ tình với BNhi trước bao nhiu người:
- Gì cơ? Anh ấy thích BNhi à? - 1 cô gái
- Trời đất, chuyện gì thế?
- Mình thấy con bé BNhi đó chẳng hợp với cậu ta gì cả, nhìn tiểu thư của tập đoàn JP trong xinh hơn nhiều
Anh Thy mỉm cười và vỗ tay tán thưởng, còn Minh Duy vẫn kô nói gì, thằng nhóc quay mặt sang chỗ khác:
- Có gì mà vui chứ... - Duy nhếch môi
Chợt một người hầu đi lại phía BNhi và ra hiệu mời BNhi lên phía trước:
- Tôi á? - BNhi to mắt... Rồi nó bước lên... phía dưới là hàng trăm vị khách mời của bữa tiệc, dưới ánh đèn lấp lánh, nó chợt nỗi bật hơn bất cứ cô gái nào...
- Em...có đồng ý làm bạn gái anh kô? - Thái Anh nhìn nó
BNhi kô biết nói gì, nó hồi hợp đến kô nói đc, chẳng hiểu sao nó lại quay sang nhìn Duy, thằng nhóc đang nhìn nó nhưng vội quay sang chỗ khác...Rồi BNhi nhìn Thái Anh mỉm cười( hạnh phúc) và...gật đầu...
Thái Anh vội ôm lấy nó... Tất cả mọi người cùng vỗ tay theo...
- Thât cảm động, bất chấp bị bắt ép lấy cô gái khác, cậu ta vẫn can đảm bày tỏ tình cảm với người con gái mình yêu - Jenny bên dưới nhìn lên. Rồi vội đứng dậy đi về hướng WC.
- Cô ta sao thế nhĩ? - Anh Thy nhìn Jenny - ( kô lẽ thấy " chướng mắt " nên đi chỗ khác?)
------------
Buổi tiệt kết thúc, mọi người cùng ra về... Riêng BNhi đc Thái Anh đưa về, suốt buổi đó BNhi chỉ im lặng, kô nói gì với Thái Anh...chắc có lẽ nó thấy quá bất ngờ.
Thái Anh bước vào nhà, trước mặt Thái Anh, ông Đặng đứng đó nhìn nó với ánh mắt cực kỳ tức giận. Và rồi chợt tát vào mặt Thái Anh một cái tát.
- Mày có phải là con tao kô vậy? - Ông bố
- Bố nó, có gì thì từ từ - mẹ Thái Anh
- Từ từ cái gì hả? Nó dám làm bẽ mặt tôi trước bao nhiêu khách mời...
Gần đó, ông bà Phạm và cô tiểu thư Jenny ngồi đó.
- Thôi bỏ qua đi anh à! - ông Phạm - Tôi biết cảm giác của thằng nhóc thế nào khi bị ép hôn mà trong khi nó đã yêu một cô gái khác.
- Đúng vậy đó - Bà Phạm
- Kô phải 2 người cũng đồng ý với cuộc hôn nhân này sao? - bà Đặng bất ngờ trước những lời nói từ ông bà Phạm
- Đó...chỉ là của cha chúng tôi...tức ông nội của Jenny - Ông Phạm nhìn Jenny, cô ta vẫn im bặt - Thật sự chúng tôi kô tán thành cho lắm nhưng vì đó là ý của cha chúng tôi.Vì cha tôi và cha của anh là bạn thân với nhau, nên từ khi trẻ đã hứa rằng sẽ làm thông gia với nhau...
- Chẳng lẽ ông bà cũng.... - Bà Đặng
- Đúng vậy... - bà Phạm
Nghe 2 ông bà Phạm nói giúp cho Thái Anh vậy, ông Đặng kô thể làm gì đc, chỉ còn cách bỏ đi về phòng với lòng tức giận khó nguôi ngoai.
-----------------
Minh Duy về nhà, nhưng chẳng dừng lại đó...nó bước vào nhà:
- Mày đi đâu đến tận giờ này mới về hả? - Mẹ Minh Duy ngồi đó với cái roi chờ sẵn
- Mẹ... - MDuy - Con đi sinh nhật...
- Đi sao kô biết về sớm hả?
- Mẹ... đừng có hở ra lại cáu với con như thế chứ - thằng nhóc cãi lại
- Cá thằng ranh con này! - Bà mẹ vừa mắn vừa cầm cây đánh Duy. Thằng nhóc chạy lòng dòng nhà và cố tránh những trận đòn.
Nhưng rốt cuộc thằng nhóc bị trúng vài rôi của mẹ hắn:
- Mẹ! Sao lại đánh con cơ chứ... - Duy nhìn mẹ đâm đâm
Rồi bà mẹ chợt bỏ cây roi xuống, tiến đến gần nó với nét mặt giận dữ, thằng nhóc sợ hãi lùi lại.
Nhưng rồi bà mẹ chợt ôm lấy Minh Duy, làm thằng nhóc bất ngờ
- Mẹ...- Minh Duy
- Mẹ nhớ con nhiều lắm, lâu rồi kô thấy con - bà mẹ mỉm cười
- Nhớ con mà lại cầm roi đánh con à...?
- Mẹ đùa thôi mà - bà mẹ
Minh Duy ôm chầm lấy mẹ mỉm cười hạnh phúc, đã lâu thằng nhóc đã kô đc ôm mẹ như vậy...
---
Vào một buổi chiều tan học, Bảo Nhi đang đi ra cổng thì từ xa Anh Thy gọi nó:
- Chị Nhi ơi! - Nó vừa nói vừa dắt xe thật nhanh chạy đến chỗ Nhi đứng.
- Gì vậy? - BNhi to mắt
- Chị, giúp em đưa thằng Duy cái này! - Anh Thy chìa tay ra đưa cho BNhi một cuốn sổ( nhật ký)
- Ủa, đó là gì thế? - BNhi
- à, em định nhờ Duy viết trong đó, để làm kỷ niệm đó mà, cả lớp viết hết rồi,còn có mình nó thôi
- Nhưng chị biết Duy đâu mà tìm..
- À, xe nó bị bể bánh, đang sửa ở tiệm gần trường đó, giờ ở nhà em có chuyện gấp nên em kô thể gặp nó đc, đường em về ngược chiều tiệm vá xe đó mà. Vậy nha, thanks chị nhiều - Nói rồi Anh Thy phóng lên xe chạy mất.
- Ơ, nhưng Thái Anh đang đợi mình...- Nhi lưỡng lự một lát rồi quyết định tìm Minh Duy
Ra đến tiệm, chiếc xe của Duy đang đc vá, nhưng người thì chẳng thấy bóng dáng đâu cả, nó vội đến hỏi chủ tiệm:
- Chú ơi, thằng nhóc....à chủ của chiếc xe đạp này đâu rồi ạ?
- Con bảo cái thằng nhóc lớp 10 do01 hả? Nó qua bên đường mua gì đó rồi
Nhi vội quay ra nhìn bên đường, đúng thật Duy vừa bước ra khỏi tiệm, nó chạy thiệt nhanh đến chỗ Minh Duy.
Trùng hợp thay Thái Anh vừa bước ra khỏi trường, thấy BNhi Thái Anh định đi đến thì thấy con bé đang loay hoay chạy theo ai đó, Thái Anh nhìn sang bên đừong thì thấy Minh Duy đang qua đường.
Con bé đi đến nữa đường thì kô thấy Minh Duy đâu, vì là đường lộ nhỏ nên kô có quá nhiều xe chạy qua cho lắm, loay hoay kô biết Minh Duy đã đi đâu, thì từ xa một chiếc xe cứu thương đang chạy đến, kô để ý vì mãi tìm Minh Duy.
Thái Anh hoảng hốt chạy đến định kéo BNhi vào lề thì từ đâu Minh Duy nhào đến đẩy BNhi thật nhanh vào lề, vì thế MDuy cùng BNhi té lăng ra đất.
Con bé nằm bất động, còn tay Minh Duy bị trày vì ma sát của mặt đường. Thái Anh khựng lại, và tiếp tục nhìn 2 người đó.
- Nè, kô sao chứ? - Minh Duy đưa tay lên má của BNhi, nó vẫn im ru - Nè! - Minh Duy vã nhẹ lên má của nó.
Nó chợt hí hí mắt, rồi cuối cùng là to mắt nhìn Duy chầm chầm:
- Mình kô sao ư?
- Còn hỏi à? - Minh Duy đứng dạy phũi đồ - Xém chết chứ gì? Bị khùng hay sao mà ra giữa lộ đứng vậy?
- Cái gì? Sao dám gọi tôi như vậy
- Đc người ta cứu mà còn quát lại dc à? - Minh Duy liết mắt nhìn nó
- Hm...Xin lỗi! - BNhi hạ giọng, nó đứng dậy phũi phũi - Ui - BNhi cảm thấy đau đau ở cánh tay, nó chị bị trày nhẹ
- Cô ko sao chứ? - Minh Duy đâm đâm nhìn nó
- À ko sao! - Nó mỉm cười, chợt nó thấy cánh tay Minh Duy bị trày đến nỗi chảy máu. Nó chạy đến cầm tay Duy xem vết thương - Cậu bị thương rồi...
Thái Anh từ xa nhìn BNhi, thì lòng chợt nỗi lên một cảm xúc kỳ lạ:
- Gì vậy chứ? - Thái Anh
- Ko sao - MDuy trả lời lạnh lùng, rồi giật tay lại
- Thật có lỗi quá! - BNhi cuối đầu xin lỗi nó
- Thôi, em ko dám - Minh Duy
- À, Anh Thy nhờ mình đưa cho cậu cái này nè! - BNhi chìa cuốn sổ ra
- Ơ, vậy ra chị vì đưa tôi cái này mà xém bị xe tông đó à? - Minh Duy cầm lấy cuốn sổ và nhìn nó cười với giọng cười khó hiểu - Thật là đồ ngốc.
- Ơ ( Mình ngốc á? Chỉ là mình ko nghe thấy tiếng còi xe...) - Nó to mắt nhìn Duy
Minh Duy ko nói gì mà đi mất.
Thái Anh chợt xoay người sang chỗ khác, giả vờ đang tìm BNhi.
BNhi khó hiểu với thằng nhóc này, nhưng rồi nó sực nhớ Thái Anh đang tìm nó, định xoay người tìm Thái Anh thì đã thấy Thái Anh đứng đó, nó chạy thật nhanh lại:
- Em xin lỗi, lại để anh đợi - Nó nhìn Thái Anh
- Ừ! ko sao, ơ mà tay của em... - Thái Anh cầm tay nó
- À ko sao, em sơ ý thôi.
- ( Cô ấy bất chấp mạng sống để chạy theo thằng nhóc ư?) - Thái Anh, rồi Thái Anh nhìn nó mỉm cười và cặp vai nó đi - Chúng ta về thôi.
------
Minh Duy chạy xe về nhà với cái tay rát buốt khủng khiếp, thằng nhóc ko hề mua băng cá nhân băng vết thương, vì thằng nhóc nghĩ để như thế một lát sẽ ổn.
Vế đến nhà, một cảnh tượng khiến thằng nhóc ngạc nhiên... Trước mắt nó, 2 chiếc xe oto đen đang đậu trước cửa nhà nó.
Duy đậu xe gần nhà rồi bước vào, bên trong là bà ngoại nó đang còn trên bộ giáng, ở bàn khách là mẹ nó, đối diện là một người đàn ông chừng 40 tuổi, xung quanh là những người mặc vet đen đứng.
Minh Duy to mắt đi vào và nhìn mẹ:
- ( Chẳng lẽ mẹ thiếu tiền bọn " xã hội đen" sao? Hay là lại đắc tội gì bọn chúng? - Minh Duy suy nghĩ
- Duy, con về rồi à! - Bà mẹ nhìn nó
- Mấy người này là... - Minh Duy to mắt
- Mẹ...Ko biết nói sao cho con hiểu nữa... - Người mẹ im bặt - Ông ấy...là bố con... - Bà mẹ nhìn người đàn ông ngồi đối diện
- Gì cơơ? Bố?? - Nó bất ngờ - Mẹ...nói gì vậy, chẳng phải mẹ bảo bố đã bỏ mặt 2 mẹ con mình rồi sao?
- Bố xin lỗi con, suốt mười mấy năm qua...để con cùng mẹ con phải chịu khổ - Ông bố đứng dậy, ôm chầm lấy Minh Duy.
Thằng nhóc im lặng 1 chút:
- ( Hơi ấm này... Đã lâu rồi...Mình vẫn nhớ mãi, lúc mình 3 tuổi, bố đã ôm mình vào lòng như thế!) -
- Tay con... sao thế? - Ông bố nhận thấy vết thương trên tay thằng nhóc
Minh Duy chợt quay phắt đii, nó trách tại sao ông ta có thể bỏ mẹ con nó để đi lấy người đàn bà khác, rồi cớ sao bây giờ lại quay về đây?
- Không... - Thằng nhóc la lên rồi chạy nhanh ra khỏi nhà, leo lên xe và đạp đi...
-------
Đến trước cổng nhà Thái Anh, thật ngỡ ngàng khi có hàng chục chiếc oto đậu cả một hàng dài...
Nó bước đến cổng, mọi người đến rất đông... Đứng 2 bên cửa là 2 người hầu đứng chào khách...
Nó bước qua cánh cổng và đi vào bên trong khu biệt thự rộng lớn nguy nga.
BNhi càng ngỡ ngàng hơn với cách bày trí những bàn tiệc, hồ bơi của nhà Thái Anh trãi dài từ ngoài cổng vào đến ngôi biệt thự... Trang trí bể bơi là những ngọn đèn hoa đăng lấp lánh đủ sắc... Nó như lạc vào một xứ sở thần tiên nào đó... Chợt một bàn tay đập vào vai BNhi khiến nó giật mình...
- Chị đến rồi hả? - Anh Thy trong bộ váy sọc caro xinh xắn..
- Em đó hả Anh Thy? - BNhi to mắt
- Em chứ ai? - Anh Thy trố mắt - Hôm nay chị đẹp quá, váy anh Thái Anh tặng hả?
- Ừ! - BNhi bối rối - Em.. kô đi chung với Minh Duy à?
- À, có... D..- Anh Thy định quay sang thì thằng nhóc đâu mất - Ủa đâu rồi trời?... Thôi...kệ thằng đó đi, cái tính lóc chóc lóc chóc à.. - Rồi Anh Thy cùng BNhi đi vào bên trong.
BNhi cứ ngước nhìn khắp nơi trong căn biệt thự...
- Thái Anh đâu rồi? Sao chị kô thấy? - BNhi
- À chắc bận tiếp khách đó mà... Buổi tiệc này chả hiểu sao bố mẹ anh ấy ngoài mời bạn của anh ấy mà còn mời các đối tác làm ăn của anh ấy nữa... Thiệt lạ ghê...
- Ừ, chị nghĩ chắc kô có gì đâu...
- Chị uống nước trái cây chứ? - Anh Thy quay sang đưa BNhi một ly nước trái cây
- Cảm ơn em! - BNhi cầm lấy
Chợt từ trong đám đông Thái Anh bước ra, trong Thái Anh đẹp như một chàng hoàng tử... Mỉm cười và bước đến chỗ BNhi...
- Thôi em đi tìm thằng Duy " khùng " đây! - Anh Thy nháy mắt với Nhi rồi đi mất, con bé định gọi...
- Cậu mới đến à? - Thái Anh
- À...ừ - BNhi bối rối.
Thái Anh chợt cặp vai BNhi và đi đến bàn tiệc đặc biệt ( dành cho những người đặc biệt thân với Thái Anh),
- Cậu ngồi ở đây nhé! Buổi tiệc sắp bắt đầu rồi đấy! - Thái Anh nói rồi lại đi mất
- Gì chứ... mới đến lại đi nữa!
BNhi xịu mặt, rồi chợt xoay xung quanh ngấm nghía, cùng bàn tiệc là một cô gái rất xinh đẹp và ăn mặc rất sang trọng...chừng 18 hay 20 tuổi thôi...BNhi lại nghĩ là chị hay em họ của Thái Anh.
- Chào chị! - Anh Thy chạy đến và ngồi xuống, rồi chợt quay sang - Cái thằng này, mới gọi đến lại đi nữa...
Anh Thy đứng dậy đi đến chỗ gần đó và " lôi đầu " thằng nhóc Duy đến... BNhi ngỡ ngàng làm sao...
Nhóc nhóc trong " kute" chết đi đc ấy chứ... Với cái đầu mái xéo, cái áo sơ mi trắng cùng cà vạt, ngoài ra còn có một cái kính xinh xinh trên gương mặt thằng nhóc, thiệt là " kute "
- Ngồi xuống! - Anh Thy kéo tay lại - Sao cứ hay đi lung tung vậy... nhỡ bố anh Thái Anh lại nhầm tưởng...
- Nhầm cái gì hả? Mình có thiệp mời danh dự mà! - Minh Duy kéo tay Anh Thy ra - Cậu là cái gì mà cứ thích ra lệnh cho mình vậy chứ? - Minh Duy chợt liếc xéo qua BNhi rồi lại rồi xuống ghế
- Vậy mới đc chứ! - Anh Thy mỉm cười rồi ngồi xuống...
Anh Thy và BNhi ngồi gần, MDuy ngồi gần Anh Thy... Cô nàng chợt để ý cô gái ngồi cùng bàn...
- Đó là ai? - Nó nói với BNhi nhưng mắt thì hướng về cô nàng... Trong cô gái rất xinh đẹp, nhưng lại có nét gì đó buồn bã.
- Chị cũng k biết! Mà kô phải cô ấy là chị hay em họ của Thái Anh à?
Anh Thy lắc đầu...
BNhi lại nhìn sang bàn tiệc đối diện xa xa, bàn tiệt dành cho người lớn...đó là bố mẹ Thái Anh, họ đang tiếp khách...
Chợt đèn của toàn biệt thự tắt đi, khiến mọi người bất ngờ, xung quanh chỉ có ánh nến lung linh...Chợt ánh đèn từ phía trước hiện lên...buổi tiệc bắt đầu.
- Xin cảm ơn mọi người đã đến với buổi tiệc sinh nhật lần thứ 18 của Đại thiếu gia của nhà họ Đặng - Đặng Thái Anh - Tiếng của MC vọng ra, mọi người vỗ tay nồng nhiệt...
BNhi cũng vỗ tay theo
- Sau đây mời ông bà Đặng lên phát biểu...
Thái Anh đến chỗ bàn tiệc của ông bà Đặng, và chào những vị khách cùng bàn... Rồi chợt ông bố nói gì đó bên tai Thái Anh khiến Thái Anh có vẻ kô đc tự nhiên, nhưng rồi anh chợt nhìn BNhi rồi lai quay sang đi lên phía trước...cùng bố mẹ.
- Chúng tôi rất cảm ơn mọi người đã đến tham gia buổi tiệc sinh nhật của con trai chúng tôi! - mẹ Thái Anh
Và ông bố đứng lên nói:
- Chúng tôi có một bất ngờ cho mọi người, buổi tiệc hôm nay kô chỉ là kỷ niệm ngày sinh của con trai chúng tôi mà còn là lễ...Đính hôn.
Mọi người to mắt nhìn về ông Đặng. BNhi, Anh Thy và MDuy cũng thế...
- Chẳng lẽ... - BNhi và Anh Thy nhìn nhau, rồi chợt BNhi quay sang chỗ khác vì ngượng.
Thái Anh cũng rất bất ngờ:
- Bố! nói gì thế...
- Bố đã nói sẽ cho con bất ngờ mà - Ông bố -
- Mời tiểu thư của tập đoàn JP - Jenny Phạm - vị hôn thê của thiếu gia.. - MC
BNhi cùng 2 cậu nhóc lại bắt ngờ, BNhi chẳng hiểu sao trái tim nó có cảm giác gì đó khó chịu...
Phía dưới, cô gái lúc nãy đc một người hầu cầm tay lên phía trước...Cô ta chẳng có vẻ gì là vui, gương mặt lạnh lùng...như băng.
- Tôi kô có gì để nói - Jenny cầm micro nói rồi bỏ xuống.
- À, chắc có lẽ tiểu thư hôm nay phải bay chuyến bay từ Mỹ sang Việt Nam quá gấp nên có vẻ kô đc khỏe... - MC
- À Thái Anh, kô phải con nói có chuyện muốn tuyên bố sao? - Ông bố nhìn Thái Anh đầy ẩn ý.
Thái Anh cầm micro, 1 hồi sau:
- À! bố nó, tôi có chuyện muốn nói... - Mẹ Thái Anh nói khẽ bên tai ông bố
- Chuyện gì lát nói! - Ông bố bực bội
- Kô đc! 1 tí lại quên, cứ để Thái Anh ở lại đi, chúng ta đứng đây mắc công lại làm nó run mà k nói đc gì bây giờ. - Ông bố đành đồng ý đi ra ngoài.
- Tôi... - Thái Anh im bặt, nhìn về hướng ông bà Đặng đi. Mọi người vẫn im lặng lắng nghe - Tôi... muốn nói với một cô gái ngồi bên kia rằng( nhìn BNhi)..." BNhi à! Em có biết...anh thật sự..thật sự rất yêu em, anh muốn nói...em hãy làm bạn gái anh! Em đồng ý kô? " Và tôi cũng muốn nói rằng, tôi kô chấp nhận cuộc hôn nhân đầy gượng ép của bố tôi...
Mọi người ngạc nhiên với câu nói của Thái Anh nói ra...Jenny cũng vậy, cô ta nhìn chầm chầm Thái Anh...
Các cô nàng học cùng trường Thái Anh đc 1 phen hoảng loạng khi Thái Anh tỏ tình với BNhi trước bao nhiu người:
- Gì cơ? Anh ấy thích BNhi à? - 1 cô gái
- Trời đất, chuyện gì thế?
- Mình thấy con bé BNhi đó chẳng hợp với cậu ta gì cả, nhìn tiểu thư của tập đoàn JP trong xinh hơn nhiều
Anh Thy mỉm cười và vỗ tay tán thưởng, còn Minh Duy vẫn kô nói gì, thằng nhóc quay mặt sang chỗ khác:
- Có gì mà vui chứ... - Duy nhếch môi
Chợt một người hầu đi lại phía BNhi và ra hiệu mời BNhi lên phía trước:
- Tôi á? - BNhi to mắt... Rồi nó bước lên... phía dưới là hàng trăm vị khách mời của bữa tiệc, dưới ánh đèn lấp lánh, nó chợt nỗi bật hơn bất cứ cô gái nào...
- Em...có đồng ý làm bạn gái anh kô? - Thái Anh nhìn nó
BNhi kô biết nói gì, nó hồi hợp đến kô nói đc, chẳng hiểu sao nó lại quay sang nhìn Duy, thằng nhóc đang nhìn nó nhưng vội quay sang chỗ khác...Rồi BNhi nhìn Thái Anh mỉm cười( hạnh phúc) và...gật đầu...
Thái Anh vội ôm lấy nó... Tất cả mọi người cùng vỗ tay theo...
- Thât cảm động, bất chấp bị bắt ép lấy cô gái khác, cậu ta vẫn can đảm bày tỏ tình cảm với người con gái mình yêu - Jenny bên dưới nhìn lên. Rồi vội đứng dậy đi về hướng WC.
- Cô ta sao thế nhĩ? - Anh Thy nhìn Jenny - ( kô lẽ thấy " chướng mắt " nên đi chỗ khác?)
------------
Buổi tiệt kết thúc, mọi người cùng ra về... Riêng BNhi đc Thái Anh đưa về, suốt buổi đó BNhi chỉ im lặng, kô nói gì với Thái Anh...chắc có lẽ nó thấy quá bất ngờ.
Thái Anh bước vào nhà, trước mặt Thái Anh, ông Đặng đứng đó nhìn nó với ánh mắt cực kỳ tức giận. Và rồi chợt tát vào mặt Thái Anh một cái tát.
- Mày có phải là con tao kô vậy? - Ông bố
- Bố nó, có gì thì từ từ - mẹ Thái Anh
- Từ từ cái gì hả? Nó dám làm bẽ mặt tôi trước bao nhiêu khách mời...
Gần đó, ông bà Phạm và cô tiểu thư Jenny ngồi đó.
- Thôi bỏ qua đi anh à! - ông Phạm - Tôi biết cảm giác của thằng nhóc thế nào khi bị ép hôn mà trong khi nó đã yêu một cô gái khác.
- Đúng vậy đó - Bà Phạm
- Kô phải 2 người cũng đồng ý với cuộc hôn nhân này sao? - bà Đặng bất ngờ trước những lời nói từ ông bà Phạm
- Đó...chỉ là của cha chúng tôi...tức ông nội của Jenny - Ông Phạm nhìn Jenny, cô ta vẫn im bặt - Thật sự chúng tôi kô tán thành cho lắm nhưng vì đó là ý của cha chúng tôi.Vì cha tôi và cha của anh là bạn thân với nhau, nên từ khi trẻ đã hứa rằng sẽ làm thông gia với nhau...
- Chẳng lẽ ông bà cũng.... - Bà Đặng
- Đúng vậy... - bà Phạm
Nghe 2 ông bà Phạm nói giúp cho Thái Anh vậy, ông Đặng kô thể làm gì đc, chỉ còn cách bỏ đi về phòng với lòng tức giận khó nguôi ngoai.
-----------------
Minh Duy về nhà, nhưng chẳng dừng lại đó...nó bước vào nhà:
- Mày đi đâu đến tận giờ này mới về hả? - Mẹ Minh Duy ngồi đó với cái roi chờ sẵn
- Mẹ... - MDuy - Con đi sinh nhật...
- Đi sao kô biết về sớm hả?
- Mẹ... đừng có hở ra lại cáu với con như thế chứ - thằng nhóc cãi lại
- Cá thằng ranh con này! - Bà mẹ vừa mắn vừa cầm cây đánh Duy. Thằng nhóc chạy lòng dòng nhà và cố tránh những trận đòn.
Nhưng rốt cuộc thằng nhóc bị trúng vài rôi của mẹ hắn:
- Mẹ! Sao lại đánh con cơ chứ... - Duy nhìn mẹ đâm đâm
Rồi bà mẹ chợt bỏ cây roi xuống, tiến đến gần nó với nét mặt giận dữ, thằng nhóc sợ hãi lùi lại.
Nhưng rồi bà mẹ chợt ôm lấy Minh Duy, làm thằng nhóc bất ngờ
- Mẹ...- Minh Duy
- Mẹ nhớ con nhiều lắm, lâu rồi kô thấy con - bà mẹ mỉm cười
- Nhớ con mà lại cầm roi đánh con à...?
- Mẹ đùa thôi mà - bà mẹ
Minh Duy ôm chầm lấy mẹ mỉm cười hạnh phúc, đã lâu thằng nhóc đã kô đc ôm mẹ như vậy...
---
Vào một buổi chiều tan học, Bảo Nhi đang đi ra cổng thì từ xa Anh Thy gọi nó:
- Chị Nhi ơi! - Nó vừa nói vừa dắt xe thật nhanh chạy đến chỗ Nhi đứng.
- Gì vậy? - BNhi to mắt
- Chị, giúp em đưa thằng Duy cái này! - Anh Thy chìa tay ra đưa cho BNhi một cuốn sổ( nhật ký)
- Ủa, đó là gì thế? - BNhi
- à, em định nhờ Duy viết trong đó, để làm kỷ niệm đó mà, cả lớp viết hết rồi,còn có mình nó thôi
- Nhưng chị biết Duy đâu mà tìm..
- À, xe nó bị bể bánh, đang sửa ở tiệm gần trường đó, giờ ở nhà em có chuyện gấp nên em kô thể gặp nó đc, đường em về ngược chiều tiệm vá xe đó mà. Vậy nha, thanks chị nhiều - Nói rồi Anh Thy phóng lên xe chạy mất.
- Ơ, nhưng Thái Anh đang đợi mình...- Nhi lưỡng lự một lát rồi quyết định tìm Minh Duy
Ra đến tiệm, chiếc xe của Duy đang đc vá, nhưng người thì chẳng thấy bóng dáng đâu cả, nó vội đến hỏi chủ tiệm:
- Chú ơi, thằng nhóc....à chủ của chiếc xe đạp này đâu rồi ạ?
- Con bảo cái thằng nhóc lớp 10 do01 hả? Nó qua bên đường mua gì đó rồi
Nhi vội quay ra nhìn bên đường, đúng thật Duy vừa bước ra khỏi tiệm, nó chạy thiệt nhanh đến chỗ Minh Duy.
Trùng hợp thay Thái Anh vừa bước ra khỏi trường, thấy BNhi Thái Anh định đi đến thì thấy con bé đang loay hoay chạy theo ai đó, Thái Anh nhìn sang bên đừong thì thấy Minh Duy đang qua đường.
Con bé đi đến nữa đường thì kô thấy Minh Duy đâu, vì là đường lộ nhỏ nên kô có quá nhiều xe chạy qua cho lắm, loay hoay kô biết Minh Duy đã đi đâu, thì từ xa một chiếc xe cứu thương đang chạy đến, kô để ý vì mãi tìm Minh Duy.
Thái Anh hoảng hốt chạy đến định kéo BNhi vào lề thì từ đâu Minh Duy nhào đến đẩy BNhi thật nhanh vào lề, vì thế MDuy cùng BNhi té lăng ra đất.
Con bé nằm bất động, còn tay Minh Duy bị trày vì ma sát của mặt đường. Thái Anh khựng lại, và tiếp tục nhìn 2 người đó.
- Nè, kô sao chứ? - Minh Duy đưa tay lên má của BNhi, nó vẫn im ru - Nè! - Minh Duy vã nhẹ lên má của nó.
Nó chợt hí hí mắt, rồi cuối cùng là to mắt nhìn Duy chầm chầm:
- Mình kô sao ư?
- Còn hỏi à? - Minh Duy đứng dạy phũi đồ - Xém chết chứ gì? Bị khùng hay sao mà ra giữa lộ đứng vậy?
- Cái gì? Sao dám gọi tôi như vậy
- Đc người ta cứu mà còn quát lại dc à? - Minh Duy liết mắt nhìn nó
- Hm...Xin lỗi! - BNhi hạ giọng, nó đứng dậy phũi phũi - Ui - BNhi cảm thấy đau đau ở cánh tay, nó chị bị trày nhẹ
- Cô ko sao chứ? - Minh Duy đâm đâm nhìn nó
- À ko sao! - Nó mỉm cười, chợt nó thấy cánh tay Minh Duy bị trày đến nỗi chảy máu. Nó chạy đến cầm tay Duy xem vết thương - Cậu bị thương rồi...
Thái Anh từ xa nhìn BNhi, thì lòng chợt nỗi lên một cảm xúc kỳ lạ:
- Gì vậy chứ? - Thái Anh
- Ko sao - MDuy trả lời lạnh lùng, rồi giật tay lại
- Thật có lỗi quá! - BNhi cuối đầu xin lỗi nó
- Thôi, em ko dám - Minh Duy
- À, Anh Thy nhờ mình đưa cho cậu cái này nè! - BNhi chìa cuốn sổ ra
- Ơ, vậy ra chị vì đưa tôi cái này mà xém bị xe tông đó à? - Minh Duy cầm lấy cuốn sổ và nhìn nó cười với giọng cười khó hiểu - Thật là đồ ngốc.
- Ơ ( Mình ngốc á? Chỉ là mình ko nghe thấy tiếng còi xe...) - Nó to mắt nhìn Duy
Minh Duy ko nói gì mà đi mất.
Thái Anh chợt xoay người sang chỗ khác, giả vờ đang tìm BNhi.
BNhi khó hiểu với thằng nhóc này, nhưng rồi nó sực nhớ Thái Anh đang tìm nó, định xoay người tìm Thái Anh thì đã thấy Thái Anh đứng đó, nó chạy thật nhanh lại:
- Em xin lỗi, lại để anh đợi - Nó nhìn Thái Anh
- Ừ! ko sao, ơ mà tay của em... - Thái Anh cầm tay nó
- À ko sao, em sơ ý thôi.
- ( Cô ấy bất chấp mạng sống để chạy theo thằng nhóc ư?) - Thái Anh, rồi Thái Anh nhìn nó mỉm cười và cặp vai nó đi - Chúng ta về thôi.
------
Minh Duy chạy xe về nhà với cái tay rát buốt khủng khiếp, thằng nhóc ko hề mua băng cá nhân băng vết thương, vì thằng nhóc nghĩ để như thế một lát sẽ ổn.
Vế đến nhà, một cảnh tượng khiến thằng nhóc ngạc nhiên... Trước mắt nó, 2 chiếc xe oto đen đang đậu trước cửa nhà nó.
Duy đậu xe gần nhà rồi bước vào, bên trong là bà ngoại nó đang còn trên bộ giáng, ở bàn khách là mẹ nó, đối diện là một người đàn ông chừng 40 tuổi, xung quanh là những người mặc vet đen đứng.
Minh Duy to mắt đi vào và nhìn mẹ:
- ( Chẳng lẽ mẹ thiếu tiền bọn " xã hội đen" sao? Hay là lại đắc tội gì bọn chúng? - Minh Duy suy nghĩ
- Duy, con về rồi à! - Bà mẹ nhìn nó
- Mấy người này là... - Minh Duy to mắt
- Mẹ...Ko biết nói sao cho con hiểu nữa... - Người mẹ im bặt - Ông ấy...là bố con... - Bà mẹ nhìn người đàn ông ngồi đối diện
- Gì cơơ? Bố?? - Nó bất ngờ - Mẹ...nói gì vậy, chẳng phải mẹ bảo bố đã bỏ mặt 2 mẹ con mình rồi sao?
- Bố xin lỗi con, suốt mười mấy năm qua...để con cùng mẹ con phải chịu khổ - Ông bố đứng dậy, ôm chầm lấy Minh Duy.
Thằng nhóc im lặng 1 chút:
- ( Hơi ấm này... Đã lâu rồi...Mình vẫn nhớ mãi, lúc mình 3 tuổi, bố đã ôm mình vào lòng như thế!) -
- Tay con... sao thế? - Ông bố nhận thấy vết thương trên tay thằng nhóc
Minh Duy chợt quay phắt đii, nó trách tại sao ông ta có thể bỏ mẹ con nó để đi lấy người đàn bà khác, rồi cớ sao bây giờ lại quay về đây?
- Không... - Thằng nhóc la lên rồi chạy nhanh ra khỏi nhà, leo lên xe và đạp đi...
-------
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook