Bầu không khí trong căn phòng bỗng chốc trở nên rất nặng nề, dường như tất cả mọi người đều nín thở.

"Ngô à, cậu uống nhiều rồi đấy!" Có người đứng lên ra hiệu bằng ánh mắt anh Ngô.

Anh Ngô cũng ý thức được mình đã nói những lời không phải, vội vàng đặt chai rượu xuống, tìm một cái cớ, nói: "Khụ... Tôi vào phòng vệ sinh!"

Sau đó khi anh ta trở lại thì mọi người trên bàn không ai chủ động nhắc tới chuyện lúc trước nữa, tất cả đều ăn ý chỉ nhắc chuyện hiện tại, cười đùa vui vẻ làm nóng lại bầu không khí.

Tần Tư Niên đã uống ba ly rượu vang, lúc về Tang Hiểu Du lái xe.

Dọc đường, bầu không khí trong xe im phăng phắc, chỉ có tiếng nhạc bật ra từ đài radio. Không biết có phải vì men rượu bắt đầu bốc lên không nên anh cũng nói ít đi, góc nghiêng trông cực kỳ lặng lẽ.

Sau khi cửa nhà được mở ra, hai người cúi đầu tự thay giày.

Tang Hiểu Du tiện tay bỏ chìa khóa vào chiếc giỏ trúc bên cạnh giá để giày, rồi cũng làm như bâng quơ hỏi một câu: "Anh và cô Tống... trước kia là người yêu à?"

"Ừm." Yết hầu của Tần Tư Niên bất ngờ động đậy.

Anh không phủ nhận...

Lòng Tang Hiểu Du như bị một lưỡi dao cứa qua vậy.

Khi ngước mắt nhìn lên, cô nhìn thấy đôi mắt hoa đào của anh đang nhìn thẳng vào mình, anh hỏi: "Nhẫn của em đâu?"

"Đang đeo trên tay này!" Cô ra hiệu cho anh nhìn xuống bàn tay phải của mình, thiếu nước lườm nguýt cười anh như bị mù.

Tần Tư Niên bắt lấy bàn tay đang lơ lửng giữa không trung của cô, ngón cái và ngón trỏ cọ lên chiếc nhẫn bạc tròn trên tay cô, nói chậm rãi bằng chất giọng trần thuật: "Cá vàng, người vợ của anh hiện tại là em!"


"..." Tang Hiểu Du liếm khóe môi.

Đây có được coi là một liều thuốc an thần không?

Cô nhắm mắt lại, bên tai vang lên chất giọng hiền từ và một câu nói đầy ý tứ sâu xa của bà ngoại: Quá khứ không quan trọng, quan trọng là hiện tại...

Chỉ là khi nhìn theo đôi chân anh lười biếng đi vào phòng ngủ, cô bất giác siết chặt ngón tay, cuối cùng vẫn thốt ra thành lời: "Cầm thú, anh không sợ lời thề ứng nghiệm sao?"

Bước chân của Tần Tư Niên khựng lại, vài giây sau anh trở lại bình thường.

Một tiếng cười khẽ rất ngắn vang lên, anh không trả lời đúng vào câu hỏi của cô mà chỉ nói: "Không còn sớm nữa, tắm rửa rồi đi ngủ!"

Tang Hiểu Du tắm xong sau anh, người còn chưa kịp dính vào chăn đã bị anh kéo tuột qua, ngã thẳng vào vòng tay anh.

Sau khi gian manh nói một câu "Nỗ lực tạo người", anh bèn nâng mặt cô lên, đặt xuống một nụ hôn long trời lở đất.

Tang Hiểu Du bị anh lật người bao kín, hô hấp khó khăn.

Tựa như nụ hôn của anh không rơi xuống đôi môi cô mà chạm thẳng vào trái tim cô vậy.

Từ lúc có cái cớ tạo người, tần suất làm chuyện này của anh càng ngày càng ngang nhiên rồi!

...

Gần tới giờ tan làm, Tang Hiểu Du vẫn đang bận rộn sửa cho xong chỗ bản thảo trong tay. Hách Yến ở bên cạnh đã bắt đầu thu dọn đồ đạc, ghé sát tới: "Tối nay mình đưa Đường Đường tới Tị Phong Đường ăn cua xào, cậu có muốn đi cùng không?"


"Thôi!" Cô lắc đầu.

"Hm?" Hách Yến nhìn cô.

Gương mặt Tang Hiểu Du ánh lên một chút ngượng ngùng, cô nói với vẻ không tự nhiên lắm: "Hai mẹ con cậu đi đi, tối nay mình và Cầm thú đi xem phim!"

Mười phút trước, Tần Tư Niên vẫn còn gửi tin nhắn cho cô, bảo cô sau khi tan làm khẩn trương ra ngoài. Bởi vì trước đó bận rộn suốt nên không có thời gian đi xem, bộ phim điện ảnh trong series của hãng DC ra mắt lần này sắp hết đợt chiếu rồi, nên không còn nhiều ca xem nữa, hôm nay là ngày cuối cùng.

Hách Yến nói với giọng như đã hiểu ra: "À à, hóa ra người đẹp có hẹn!"

"Cậu bớt đi!" Tang Hiểu Du xấu hổ vì bị trêu chọc, nheo mắt lại nói: "Mình còn đang muốn nói cậu đây. Chuyện gì đang xảy ra, còn không thành thật khai báo! Đường Đường đã kể hết với mình rồi đấy, nói gần đây có một chú bán bảo hiểm nào đó muốn tán tỉnh cậu!"

"Lời của con nít mà cậu cũng tin à!" Hách Yến lắc đầu, gượng gạo giải thích: "Chẳng qua chỉ là một đối tượng xem mặt mà người nhà giới thiệu thôi. Mình thật sự không từ chối được, nên có dẫn Đường Đường đi gặp mặt. Đối phương có ý muốn phát triển tiếp!"

Tang Hiểu Du sững người, không ngờ Hách Yến lại đi xem mặt, nhưng nghĩ lại hình như chuyện này cũng không quá kỳ lạ.

Chỉ có điều cô chợt nhớ lại lúc trước ở khu thiên tai, khi cô định giới thiệu Hách Yến cho cậu thanh niên tình nguyện, Tần Tư Niên đã nói một câu "Không sợ anh hai anh ăn thịt em à".

Cô nhíu mày, ngập ngừng hỏi: "Vậy ý cậu thì sao..."

"Mình ư?" Hách Yến cúi xuống rồi lập tức cười khổ: "Cá nhỏ, cậu cũng biết đấy, mình không còn trẻ nữa, lại là mẹ đơn thân, đã không còn quyền lựa chọn! Mình cảm thấy bản thân nên suy nghĩ nghiêm túc một chút. Mình định sẽ làm bạn trước, nếu các mặt đều thích hợp thì cũng chưa chắc đã là một sự lựa chọn tồi tệ!"

Tang Hiểu Du há hốc miệng, muốn nói gì đó nhưng lại không biết nên nói gì, chỉ có thể gật đầu.


Chẳng mấy chốc đã hết giờ làm. Sau khi thu dọn đồ đạc, cả hai cùng đi ra khỏi tòa nhà văn phòng. Chiếc ô tô màu đen đã đỗ bên đường từ lâu. Trong tay Tần Tư Niên kẹp một điếu thuốc, anh đang uể oải dựa vào thân xe.

Sau khi đi qua, Tang Hiểu Du bất giác hỏi: "Yến Tử, hay là để hai bọn mình đưa cậu một đoạn?"

"Thôi khỏi!" Hách Yến vừa nhận điện thoại xong lắc đầu, giơ di động lên nói: "Hình như cũng sắp có người tới đón mình rồi, chính là người xem mặt mà ban nãy mình nhắc tới. Anh ấy nói tối nay không có việc gì, muốn dẫn mình và Đường Đường cùng đi ăn! Anh ấy sắp tới rồi, mình ở đây đợi một lát!"

Tuy rằng trước đó còn nói sẽ nghiêm túc suy nghĩ nhưng gương mặt Hách Yến lại thoáng qua chút cưỡng ép.

Tang Hiểu Du gật đầu, đang định nói "Vậy thì được" bỗng nghe thấy Tần Tư Niên buông một câu: "Hình như là anh hai anh!"

Cơ thể Hách Yến đờ ra.

Khi Tang Hiểu Du quay đầu nhìn lại, quả nhiên phát hiện một chiếc ô tô thương vụ màu đen đỗ phía sau xe của cô. Tài xế mở cửa xe phía sau ra. Tần Hoài Niên trong bộ vest chỉnh tề bước xuống xe, bước những bước chân dài thẳng tắp về phía họ, gọng kính tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo dưới ánh hoàng hôn.

"Lên xe!"

Tần Hoài Niên thẳng thừng nắm lấy cổ tay Hách Yến.

Hách Yến chau mày, cố gắng hất ra: "Tôi có người đón!"

Tần Hoài Niên không buông tay, dường như đang giữ bằng một lực rất mạnh. Phía sau chiếc kính, đôi mắt hẹp dài cũng đầy nguy hiểm: "Tôi không muốn nói tới lần thứ ba, lên xe! Lẽ nào em muốn tôi vác em lên xe?"

Tang Hiểu Du nghe mà vạch đen rơi đầy đầu. Anh em nhà này có thói quen thích vác người khác thì phải...

"Tần Hoài Niên, anh đừng có quá đáng!" Hách Yến đỏ gay mặt.

"Quá đáng?" Tần Hoài Niên nheo mắt lặp lại, sau đó cười khẩy thành tiếng: "Bây giờ lên xe cũng không muốn. Hơn ba năm nay, chẳng phải đêm nào em cũng lên giường của tôi sao?"

Tang Hiểu Du sửng sốt trợn tròn mắt, còn mặt mũi Hách Yến thì tái nhợt: "Anh..."


"Tôi nói rồi, tôi không muốn nói tới lần thứ ba!" Khắp người Tần Hoài Niên toát ra một sự u ám, hoàn toàn không có vẻ ôn hòa lịch thiệp của người làm ăn như mọi khi. Sau khi dứt lời, anh ấy cúi xuống vác Hách Yến lên vai, ngang ngược đưa cô ngồi vào ghế sau, dặn dò tài xế lái xe.

"Á!" Tang Hiểu Du bịt chặt miệng, kêu khẽ thành tiếng.

Nhìn chiếc xe ấy lao vút đi, bên tai chợt có mấy làn khói thuốc của Tần Tư Niên phả tới: "Bà Tần, em thích kiểu ấy à?"

"Không thích!" Tang Hiểu Du bỗng chốc lắc đầu như trống bỏi.

Ngay sau đó, cô mở cửa rồi chui tọt vào trong xe.

Đùa gì chứ! Nếu để cả tên biến thái Tần Tư Niên này vác cô như thế, tuyệt đối còn kinh hoàng hơn cả Tần Hoài Niên, tới lúc đó sẽ trở thành câu chuyện rảnh rang cho mọi người buôn dưa lê trong phòng trà nước rồi!

Họ ăn một bữa đồ Quảng tại một nhà hàng trong trung tâm thương mại. Khi hai người đi bằng cầu thang cuốn lên rạp chiếu phim thì cũng vừa kịp giờ chiếu. Họ mua bỏng và nước, loa đang thông báo mọi người tới xếp hàng soát vé. Giờ này có không ít các cặp đôi tới xem phim.

Từ khi mối quan hệ rơi vào trạng thái lạnh nhạt trong ba năm rưỡi qua, đã lâu lắm rồi họ không hẹn hò như những cặp vợ chồng bình thường, càng không đi xem phim. Lúc đi vào trong, Tang Hiểu Du âm thầm nắm lấy tay anh.

Khi đầu ngón tay chạm vào lòng bàn tay anh, cô bèn được anh nắm chặt lại, sau đó đưa lên môi hôn khẽ, thậm chí còn liếm nhẹ một cái.

Tang Hiểu Du bỗng đỏ bừng mặt, âm thầm lau vệt nước miếng của anh trên tay đi.

Họ vào trong, tìm chỗ ngồi theo số phiếu. Họ ngồi chính giữa phòng, ở một vị trí xem rất đẹp.

Sau khi phần quảng cáo ban đầu kết thúc, đèn trong phòng chiếu cũng được tắt đi, chuẩn bị chính thức chiếu phim.

Đúng vào lúc ấy, di động của Tần Tư Niên bất ngờ rung lên. Đợi anh nghe máy xong, Tang Hiểu Du thấy anh chau mày rất chặt. Nghĩ rằng bệnh viện có việc gấp tìm anh, cô quan tâm hỏi: "Sao thế?"

Tần Tư Niên hơi mím môi lại, im lặng giây lát, ngập ngừng nói: "Giai Nhân đang say ở quán bar!"

Hết chương 86

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương