Khi Ánh Nắng Nhạt Màu
-
Chương 45
Editor: Chi Chi
***
Từ Qua trầm mặc một lát, cô lấy ra một tấm hình, “Anh nhận ra người này chứ?”
Trần Long cầm lấy tấm hình trong tay Từ Qua, sắc mặt đột nhiên thay đổi, anh ta chợt ngẩng đầu, miệng há to, cả người ngây ngốc. Từ Qua thở dài trong lòng, đưa một tấm hình khác cho anh ta, “Vậy anh có biết đứa bé này không?”
Trần Long vốn đang ngồi trên sa lon, nhìn thấy tấm ảnh trong tay Từ Qua thì trượt khỏi ghế sô pha, đặt mông ngồi trên sàn nhà. Đứa bé bị hại đã ba ngày, thi thể cũng đã sưng phù lên nhưng Trần Long chỉ nhìn qua đã nhận ra đó là con gái mình.
“A?”
Tay Trần Long nắm chặt tấm ảnh, nhìn thẳng vào mắt Từ Qua.
“Hai người ấy đã bị giết hại, đứa bé… chiều hôm nay chúng tôi phát hiện thi thể của đứa bé ở bãi rác phía đông thành phố. Chúng tôi nghi ngờ đây là con gái của anh. Hiện giờ chúng tôi cần DNA của anh để xét nghiệm, xác định thân phận của người chết.”
Trần Long run rẩy, đôi mắt đỏ ngầu, khoảng một phút sau mới mở miệng, “Mấy người không lừa tôi chứ? Chuyện này…chuyện này… chuyện này... Có phải mấy người chụp hình này lừa tôi không? Là Sử Yến thuê mấy người đến lừa tôi? Chắc chắc mấy người là đồng bọn của Sử Yến.”
Cảm xúc của Trần Long hỗn loạn, anh ta đứng lên định túm Từ Qua. Lục Thịnh đang quan sát căn phòng nghe thấy tiếng động thì bước đến ngăn trước mặt cô, nói với Trần Long, “Sử Yến đã bị giết hại.”
“Các người chụp ảnh ở đâu? Con tôi ở đâu? Tôi đi gặp cô ấy, bây giờ tôi sẽ đi gặp cô ấy!” Trần Long nóng nảy, anh ta đi đi lại lại, nắm đấm nắm rất chặt.
Từ Qua quay đầu trao đổi ánh mắt với Lục Thịnh, Lục Thịnh nói, “Bây giờ tôi dẫn anh đi gặp cô ấy.”
Trần Long giơ tay che mặt, bức hình đâm vào mắt anh ta. Trần Long cầm ảnh chụp lên nhìn một lát rồi ném mạnh xuống đất, anh ta bụm mặt hít sâu một hơi, giọng nói nghẹn ngào, “Chắc chắn các người đã nhầm, chắc chắn đã nhầm.”
Cửa phòng ngủ mở ra, người phụ nữ mặc đồ ngủ nhìn thấy Từ Qua và Lục Thịnh thì sững sờ, hỏi Trần Long, “Trần Long, có chuyện gì thế? Hai vị này là?”
Trần Long nổi giận gầm lên một tiếng, “Cút.”
Từ Qua hơi nhíu mày, nói với người phụ nữ, “Chúng tôi là cảnh sát.”
Người phụ nữ ngây ngốc, không biết đã xảy ra chuyện gì.
Từ Qua nói, “Anh có tiện đi với chúng tôi một chuyến không?”
Trần Long hít mũi, nhìn Từ Qua, khó khăn nói, “Thật sự là Hoan Hoan?”
Con gái của Trần Long tên là Trần Hoan.
Từ Qua mím chặt môi, sắc mặt trầm xuống, đây là một sự thật tàn khốc, con gái của anh ta đã bị hại. Vừa nãy anh ta còn lải nhải chuyện về con gái mình, Trần Long không phải hung thủ, anh ta rất yêu thương con gái.
“Chúng tôi cần DNA của anh.” Trần Long đi thẳng ra cửa, Từ Qua mở miệng lần nữa, “Anh Trần, anh không cần mặc quần áo à?”
Vừa vào hè, thời tiết không còn lạnh lẽo, nhưng nhiệt độ ban đêm vẫn xuống rất thấp.
Lúc này Trần Long mới bừng tỉnh, cầm quần áo để trên ghế sô pha mặc vào, vội vàng đi theo Từ Qua và Lục Thịnh ra ngoài. Anh ta phối hợp như vậy, Từ Qua ngược lại bớt được nhiều việc.
Lục Thịnh lái xe đi thẳng đến đơn vị, trên đường đi anh không nói câu nào, Trần Long ngồi đằng sau cũng không mở miệng. Từ Qua nhìn con đường phía trước, não bộ tỉnh táo lạ thường, tất cả mọi tạp niệm đều bị cô quẳng ra sau ót.
0 giờ 30 phút, Từ Qua dẫn Trần Long đến Trung tâm Pháp y nhìn thi thể. Trần Long chết lặng, mắt điếc tai ngơ với thế giới bên ngoài, Từ Qua liếc anh ta một cái. Thời gian này hẳn là thời gian nghỉ ngơi, nhưng tất cả mọi người trong Trung tâm Pháp Y vẫn đang tăng ca. Đây là một vụ án lớn, hung thủ tàn bạo, phương thức gây án khiến lòng người căm phẫn, bọn họ nóng lòng muốn bắt được hung thủ.
Từ Qua đi vào trong tìm pháp y Trần, nói chuyện xong mới dẫn Trần Long đi nhận diện thi thể.
Thi thể đã được giải phẫu, dù pháp y cố gắng khâu lại cẩn thận thì thi thể vẫn rất khó nhìn, Từ Qua nhìn thoáng qua rồi quay mặt sang hướng khác. Cô không sợ thi thể, không sợ máu, nhưng đối mặt với thi thể của đứa trẻ, cô không chịu nổi.
Trần Long nhanh chóng bước đến, anh ta đứng nhìn thi thể trước mắt rất lâu, không khí đột nhiên im lặng, im đến mức khiến người ta ngạt thở. Từ Qua cảm thấy khó chịu, cô muốn đi ra ngoài hít thở không khí. Trần Long chợt gào khóc, tiếng khóc thê lương vang vọng giữa không gian yên tĩnh. Pháp y Trần nghiêng đầu nhìn Từ Qua, mày hơi nhíu lại.
Điện thoại đổ chuông, Từ Qua lấy điện thoại ra nhìn thấy người gọi là Lưu Dương, cô đi ra ngoài bắt máy, “Tôi là Từ Qua.”
“Cha mẹ Sử Yến đã đến đây, bọn họ muốn nhìn mặt thi thể.”
“Để bọn họ nhìn đi.” Từ Qua cắn môi, thời tiết Thành phố C khô hanh, chỉ cắn một cái đã bong ra một lớp da khô, Từ Qua nói tiếp, “Thuyết phục bọn họ làm xét nghiệm DNA.”
“Được.”
Cúp điện thoại, Từ Qua đứng ở hành lang hút một điếu thuốc, cô dựa người vào tường rít thuốc. Lưu Dương đã đến, cha mẹ Sử Yến trông đã lớn tuổi, mái tóc hoa râm, người khẽ run run.
Từ Qua dập thuốc ném vào thùng rác, chào hỏi bọn họ, bọn họ có phần hoảng hốt. Mẹ của Sử Yến cau mày, sốt ruột muốn đi vào bên trong, “Con gái của của tôi đâu? Các người có nhầm lẫn không? Mấy hôm trước Yến Tử còn gọi điện cho chúng tôi mà.”
“Lần cuối cùng cô ấy gọi cho hai người là lúc nào?”
“Mấy ngày trước.” Mẹ Sử Yến không nhớ rõ, vội vàng mở điện thoại lên, “Để tôi xem nhật ký cuộc gọi. À đúng rồi, đầu tuần này.”
Bây giờ là thứ bảy, đã sáu ngày.
“Hai người đi xem cô ấy đi, chưa thể xác định nạn nhân có phải là cô ấy không.”
Lưu Dương dẫn người đi xem thi thể, Từ Qua đi theo ở đằng sau. Vừa mới vào cửa, mẹ Sử Yến đã nhào về phía Trần Long, “Sao cậu lại ở đây? Có phải cậu đã giết Yến Tử của chúng tôi?”
Từ Qua vội vàng kéo mẹ Sử Yến ra, bà khóc lớn, chỉ vào Trần Long, “Nếu Yến Tử của chúng tôi bị hại thì kẻ cầm đầu chính là nó, chính là nó! Nó hận không thể giết chết Yến Tử của chúng tôi!”
Ánh mắt Trần Long đờ đẫn, anh ta vẫn đang nhìn con của mình, mắt điếc tai ngơ với thế giới bên ngoài.
“Trước tiên, dì hãy nhìn xem đây có phải là Sử Yến hay không.” Cánh tay Từ Qua tê rần, cô cúi đầu nhìn thoáng qua, hình như cô bị cào chảy máu. Vụ án giết người độc ác, người nhà của nạn nhan kích động là điều không thể tránh khỏi, nhưng cứ náo loạn thế này cũng không phải biện pháp. Từ Qua lên giọng, nhắc nhở bà, “Dì à, chúng cháu sẽ không bỏ qua cho bất kỳ người xấu nào, cũng không nói xấu bất kỳ người vô tội nào.”
“Cậu ta chính là người xấu!” Mẹ Sử Yến cuồng loạn.
Cục diện có phần mất khống chế, Từ Qua nói, “Lưu Dương, anh dẫn Trần Long đi lấy lời khai trước đi. Tôi sẽ đến đó ngay.”
“Được.”
Trần Long vẫn còn chút lý trí, Lưu Dương dẫn anh ta đi trước. Lúc mẹ Sử Yến nhìn thấy xác con mình, khóc long trời lở đất, mãi đến hai rưỡi sáng, Từ Qua dẫn bọn họ đến phòng thẩm vấn.
“Sử Yến sống một mình?”
“Sao chồng cũ của con tôi lại ở đây? Nhất định là thằng khốn ấy giết con gái của tôi.”
“Hai người xác định đấy là Sử Yến?”
“Đấy chính là Yến Tử nhà tôi!” Mẹ Sử Yến kích động vỗ bàn, “Đấy là Yến Tử nhà tôi! Trần Long đã giết con tôi! Đồng chí cảnh sát, tôi muốn tố cáo Trần Long! Trần Long có bồ nhí nên đã giết vợ mình!”
“Bọn họ đã ly hôn.” Từ Qua nói, “Thời gian ly hôn không ngắn, nếu muốn hại đã không chờ đến bây giờ?”
Mẹ Sử Yến im lặng, bà trợn mắt, nhất thời không nghĩ ra câu gì phản bác.
“Lần cuối cùng nói chuyện với Sử Yến, hai người đã nói gì? Cô ấy có biểu hiện gì bất thường không?”
“Chúng tôi chỉ nói chuyện về cháu tôi.” Mẹ Sử Yến nói rồi khóc rống lên, “Đồng chí cảnh sát, Trần Long thật sự là tội phạm giết người. Các người không thể bao che cho hắn.”
Từ Qua nhíu mày, quả thực không có cách nào khơi thông bọn họ.
“Bà nghĩ là Trần Long giết người? Chứng cứ đâu?”
Mẹ Sử Yến nói không ra lời, miệng há to, đôi mắt đỏ bừng, “Chứng cứ thì cảnh sát các người phải đi tìm. Trần Long thật sự là tội phạm giết người, các người phải đi tìm chứng cứ! Tìm nó, lục soát nhà nó!”
Ba giờ rưỡi, Từ Qua rời khởi phòng thẩm vấn, đầu óc mơ màng.
Cô đến phòng trà nước rót một ly nước, ngửa đầu uống một hơi cạn sạch. Sau lưng vang lên tiếng bước chân, cô quay đầu nhìn thấy Lục Thịnh. Lục Thịnh bước đến trước mặt cô, Từ Qua lập tức căng thẳng, lùi về sau nửa bước.
“Đội trưởng Lục?”
Gương măt Lục Thịnh không có biểu cảm gì, anh bắt lấy cổ tay cô kéo cô đến bên cạnh mình, giọng nói trầm trầm, “Sao lại không cẩn thận như vậy?”
Từ Qua: “Hả?”
Lục Thịnh lấy từ trong túi ra một cái gói nhỏ, anh xé bao bì, đặt thứ gì đó lên cánh tay Từ Qua, Từ Qua cảm thấy xót, suýt chút nữa đã nhảy dựng lên, trong không khí thoang thoảng mùi cồn.
Cô trợn to mắt, không giãy giụa khỏi tay Lục Thịnh, “Anh anh—— “
“Anh cái gì mà anh?” Đôi mắt Lục Thịnh nhìn cô chằm chằm, động tác trên tay nhẹ thêm một phần, anh dùng cồn sát trùng lau vết thương trên tay Từ Qua, “Có cần đi bệnh viện không?”
Từ Qua bị đau mới chú ý đến vết thương trên tay mình, một vết xước bị trầy da rất dài, trông hơi đáng sợ.
“Sau này nhớ cẩn thận một chút.”
Từ Qua hít một hơi, chịu đựng cơn đau xót, cô liếc trộm Lục Thịnh, nhịp tim đập như trống nổi. Khoảng cách gần như vậy, lúc Lục Thịnh cúi đầu cô có thể thấy rõ hàng mi dày đen nhánh của anh, cô mím môi, “Anh vẫn chưa đi nghỉ à?” Rồi nhẹ nhàng bổ sung một câu, “Đau.”
Lục Thịnh ngước mắt nhìn cô, lại lấy một cái chai thuốc nhỏ trong túi quần ra, xịt vào vết thương của Từ Qua, “Tìm một chỗ nghỉ ngơi, tám rưỡi sáng họp.”
“Còn phải đưa cha mẹ Sử Yến về nhà.”
“Anh sẽ sắp xếp.” Giọng Lục Thịnh rất trầm, anh nhét chai thuốc vào tay Từ Qua, đầu ngón tay ấm áp lướt qua lòng bàn tay của Từ Qua khiến lòng cô hơi ngứa ngáy, ngẩng đầu nhìn anh, “Phía Trần Long thế nào rồi?”
“Anh ta không phải là hung thủ, không có động cơ giết người.” Lục Thịnh nói, “Một ngày xịt vào vết thương ba lần, có thời gian thì đi bệnh viện tiêm một mũi.”
Từ Qua nghe thấy phải tiêm thì da đầu tê dần, vội vàng khoát tay, “Em da dày thịt béo, không cần đâu.”
“Ồ?” Lục Thịnh dừng mắt trên người cô, ý tứ sâu xa.
“Thật sự da dày thịt béo, trước kia em còn bị người ta chém một dao, bây giờ chỉ còn lại một vết sẹo mờ, không bị sao hết.”
Ánh mắt Lục Thịnh trầm xuống, giơ tay xoa nhẹ đầu Từ Qua, “Trước kia là trước kia, bây giờ không giống.”
“Hả?” Vì sao không giống? Không giống ở đâu?
“Em đi nghỉ ngơi đi.” Lục Thịnh thu tay lại, khẽ nhướng cằm, “Nhanh lên.”
Nói rồi anh thu hồi ánh mắt, quay người đi ra ngoài, Từ Qua liếc mắt nhìn hai bên. Rạng sáng, trong văn phòng vắng ngắt, các đồng nghiệp một là vội vàng làm việc, hai là đi tìm chỗ ngủ.
Có lẽ Từ Qua bị cơn buồn ngủ làm cho mờ mắt, hạ quyết tâm chạy đến ôm Lục Thịnh từ phía sau. Lục Thịnh ngẩn người, cô ôm eo của anh, kiễng chân hôn tai anh rồi vội vàng buông ra, kéo dài khoảng cách.
Từ Qua đảo mắt như một tên trộm, cô đã hiểu vừa nãy Lục Thịnh nói bây giờ không giống trước là có ý gì. Trước kia Từ Qua bị chém một dao cũng chỉ lủi thủi một mình ở bệnh viện, bây giờ có anh ở đây, anh sẽ quan tâm đến từng vết thương nhỏ trên người cô. Từ Qua nói rất nhỏ, “Em đi đây.”
Đôi mắt đen của Lục Thịnh sâu thẳm như biển cả, anh nhìn Từ Qua chăm chú, giơ tay chỉ góc phía trên, “Chỗ này có camera.”
Hết chương 45.
***
Từ Qua trầm mặc một lát, cô lấy ra một tấm hình, “Anh nhận ra người này chứ?”
Trần Long cầm lấy tấm hình trong tay Từ Qua, sắc mặt đột nhiên thay đổi, anh ta chợt ngẩng đầu, miệng há to, cả người ngây ngốc. Từ Qua thở dài trong lòng, đưa một tấm hình khác cho anh ta, “Vậy anh có biết đứa bé này không?”
Trần Long vốn đang ngồi trên sa lon, nhìn thấy tấm ảnh trong tay Từ Qua thì trượt khỏi ghế sô pha, đặt mông ngồi trên sàn nhà. Đứa bé bị hại đã ba ngày, thi thể cũng đã sưng phù lên nhưng Trần Long chỉ nhìn qua đã nhận ra đó là con gái mình.
“A?”
Tay Trần Long nắm chặt tấm ảnh, nhìn thẳng vào mắt Từ Qua.
“Hai người ấy đã bị giết hại, đứa bé… chiều hôm nay chúng tôi phát hiện thi thể của đứa bé ở bãi rác phía đông thành phố. Chúng tôi nghi ngờ đây là con gái của anh. Hiện giờ chúng tôi cần DNA của anh để xét nghiệm, xác định thân phận của người chết.”
Trần Long run rẩy, đôi mắt đỏ ngầu, khoảng một phút sau mới mở miệng, “Mấy người không lừa tôi chứ? Chuyện này…chuyện này… chuyện này... Có phải mấy người chụp hình này lừa tôi không? Là Sử Yến thuê mấy người đến lừa tôi? Chắc chắc mấy người là đồng bọn của Sử Yến.”
Cảm xúc của Trần Long hỗn loạn, anh ta đứng lên định túm Từ Qua. Lục Thịnh đang quan sát căn phòng nghe thấy tiếng động thì bước đến ngăn trước mặt cô, nói với Trần Long, “Sử Yến đã bị giết hại.”
“Các người chụp ảnh ở đâu? Con tôi ở đâu? Tôi đi gặp cô ấy, bây giờ tôi sẽ đi gặp cô ấy!” Trần Long nóng nảy, anh ta đi đi lại lại, nắm đấm nắm rất chặt.
Từ Qua quay đầu trao đổi ánh mắt với Lục Thịnh, Lục Thịnh nói, “Bây giờ tôi dẫn anh đi gặp cô ấy.”
Trần Long giơ tay che mặt, bức hình đâm vào mắt anh ta. Trần Long cầm ảnh chụp lên nhìn một lát rồi ném mạnh xuống đất, anh ta bụm mặt hít sâu một hơi, giọng nói nghẹn ngào, “Chắc chắn các người đã nhầm, chắc chắn đã nhầm.”
Cửa phòng ngủ mở ra, người phụ nữ mặc đồ ngủ nhìn thấy Từ Qua và Lục Thịnh thì sững sờ, hỏi Trần Long, “Trần Long, có chuyện gì thế? Hai vị này là?”
Trần Long nổi giận gầm lên một tiếng, “Cút.”
Từ Qua hơi nhíu mày, nói với người phụ nữ, “Chúng tôi là cảnh sát.”
Người phụ nữ ngây ngốc, không biết đã xảy ra chuyện gì.
Từ Qua nói, “Anh có tiện đi với chúng tôi một chuyến không?”
Trần Long hít mũi, nhìn Từ Qua, khó khăn nói, “Thật sự là Hoan Hoan?”
Con gái của Trần Long tên là Trần Hoan.
Từ Qua mím chặt môi, sắc mặt trầm xuống, đây là một sự thật tàn khốc, con gái của anh ta đã bị hại. Vừa nãy anh ta còn lải nhải chuyện về con gái mình, Trần Long không phải hung thủ, anh ta rất yêu thương con gái.
“Chúng tôi cần DNA của anh.” Trần Long đi thẳng ra cửa, Từ Qua mở miệng lần nữa, “Anh Trần, anh không cần mặc quần áo à?”
Vừa vào hè, thời tiết không còn lạnh lẽo, nhưng nhiệt độ ban đêm vẫn xuống rất thấp.
Lúc này Trần Long mới bừng tỉnh, cầm quần áo để trên ghế sô pha mặc vào, vội vàng đi theo Từ Qua và Lục Thịnh ra ngoài. Anh ta phối hợp như vậy, Từ Qua ngược lại bớt được nhiều việc.
Lục Thịnh lái xe đi thẳng đến đơn vị, trên đường đi anh không nói câu nào, Trần Long ngồi đằng sau cũng không mở miệng. Từ Qua nhìn con đường phía trước, não bộ tỉnh táo lạ thường, tất cả mọi tạp niệm đều bị cô quẳng ra sau ót.
0 giờ 30 phút, Từ Qua dẫn Trần Long đến Trung tâm Pháp y nhìn thi thể. Trần Long chết lặng, mắt điếc tai ngơ với thế giới bên ngoài, Từ Qua liếc anh ta một cái. Thời gian này hẳn là thời gian nghỉ ngơi, nhưng tất cả mọi người trong Trung tâm Pháp Y vẫn đang tăng ca. Đây là một vụ án lớn, hung thủ tàn bạo, phương thức gây án khiến lòng người căm phẫn, bọn họ nóng lòng muốn bắt được hung thủ.
Từ Qua đi vào trong tìm pháp y Trần, nói chuyện xong mới dẫn Trần Long đi nhận diện thi thể.
Thi thể đã được giải phẫu, dù pháp y cố gắng khâu lại cẩn thận thì thi thể vẫn rất khó nhìn, Từ Qua nhìn thoáng qua rồi quay mặt sang hướng khác. Cô không sợ thi thể, không sợ máu, nhưng đối mặt với thi thể của đứa trẻ, cô không chịu nổi.
Trần Long nhanh chóng bước đến, anh ta đứng nhìn thi thể trước mắt rất lâu, không khí đột nhiên im lặng, im đến mức khiến người ta ngạt thở. Từ Qua cảm thấy khó chịu, cô muốn đi ra ngoài hít thở không khí. Trần Long chợt gào khóc, tiếng khóc thê lương vang vọng giữa không gian yên tĩnh. Pháp y Trần nghiêng đầu nhìn Từ Qua, mày hơi nhíu lại.
Điện thoại đổ chuông, Từ Qua lấy điện thoại ra nhìn thấy người gọi là Lưu Dương, cô đi ra ngoài bắt máy, “Tôi là Từ Qua.”
“Cha mẹ Sử Yến đã đến đây, bọn họ muốn nhìn mặt thi thể.”
“Để bọn họ nhìn đi.” Từ Qua cắn môi, thời tiết Thành phố C khô hanh, chỉ cắn một cái đã bong ra một lớp da khô, Từ Qua nói tiếp, “Thuyết phục bọn họ làm xét nghiệm DNA.”
“Được.”
Cúp điện thoại, Từ Qua đứng ở hành lang hút một điếu thuốc, cô dựa người vào tường rít thuốc. Lưu Dương đã đến, cha mẹ Sử Yến trông đã lớn tuổi, mái tóc hoa râm, người khẽ run run.
Từ Qua dập thuốc ném vào thùng rác, chào hỏi bọn họ, bọn họ có phần hoảng hốt. Mẹ của Sử Yến cau mày, sốt ruột muốn đi vào bên trong, “Con gái của của tôi đâu? Các người có nhầm lẫn không? Mấy hôm trước Yến Tử còn gọi điện cho chúng tôi mà.”
“Lần cuối cùng cô ấy gọi cho hai người là lúc nào?”
“Mấy ngày trước.” Mẹ Sử Yến không nhớ rõ, vội vàng mở điện thoại lên, “Để tôi xem nhật ký cuộc gọi. À đúng rồi, đầu tuần này.”
Bây giờ là thứ bảy, đã sáu ngày.
“Hai người đi xem cô ấy đi, chưa thể xác định nạn nhân có phải là cô ấy không.”
Lưu Dương dẫn người đi xem thi thể, Từ Qua đi theo ở đằng sau. Vừa mới vào cửa, mẹ Sử Yến đã nhào về phía Trần Long, “Sao cậu lại ở đây? Có phải cậu đã giết Yến Tử của chúng tôi?”
Từ Qua vội vàng kéo mẹ Sử Yến ra, bà khóc lớn, chỉ vào Trần Long, “Nếu Yến Tử của chúng tôi bị hại thì kẻ cầm đầu chính là nó, chính là nó! Nó hận không thể giết chết Yến Tử của chúng tôi!”
Ánh mắt Trần Long đờ đẫn, anh ta vẫn đang nhìn con của mình, mắt điếc tai ngơ với thế giới bên ngoài.
“Trước tiên, dì hãy nhìn xem đây có phải là Sử Yến hay không.” Cánh tay Từ Qua tê rần, cô cúi đầu nhìn thoáng qua, hình như cô bị cào chảy máu. Vụ án giết người độc ác, người nhà của nạn nhan kích động là điều không thể tránh khỏi, nhưng cứ náo loạn thế này cũng không phải biện pháp. Từ Qua lên giọng, nhắc nhở bà, “Dì à, chúng cháu sẽ không bỏ qua cho bất kỳ người xấu nào, cũng không nói xấu bất kỳ người vô tội nào.”
“Cậu ta chính là người xấu!” Mẹ Sử Yến cuồng loạn.
Cục diện có phần mất khống chế, Từ Qua nói, “Lưu Dương, anh dẫn Trần Long đi lấy lời khai trước đi. Tôi sẽ đến đó ngay.”
“Được.”
Trần Long vẫn còn chút lý trí, Lưu Dương dẫn anh ta đi trước. Lúc mẹ Sử Yến nhìn thấy xác con mình, khóc long trời lở đất, mãi đến hai rưỡi sáng, Từ Qua dẫn bọn họ đến phòng thẩm vấn.
“Sử Yến sống một mình?”
“Sao chồng cũ của con tôi lại ở đây? Nhất định là thằng khốn ấy giết con gái của tôi.”
“Hai người xác định đấy là Sử Yến?”
“Đấy chính là Yến Tử nhà tôi!” Mẹ Sử Yến kích động vỗ bàn, “Đấy là Yến Tử nhà tôi! Trần Long đã giết con tôi! Đồng chí cảnh sát, tôi muốn tố cáo Trần Long! Trần Long có bồ nhí nên đã giết vợ mình!”
“Bọn họ đã ly hôn.” Từ Qua nói, “Thời gian ly hôn không ngắn, nếu muốn hại đã không chờ đến bây giờ?”
Mẹ Sử Yến im lặng, bà trợn mắt, nhất thời không nghĩ ra câu gì phản bác.
“Lần cuối cùng nói chuyện với Sử Yến, hai người đã nói gì? Cô ấy có biểu hiện gì bất thường không?”
“Chúng tôi chỉ nói chuyện về cháu tôi.” Mẹ Sử Yến nói rồi khóc rống lên, “Đồng chí cảnh sát, Trần Long thật sự là tội phạm giết người. Các người không thể bao che cho hắn.”
Từ Qua nhíu mày, quả thực không có cách nào khơi thông bọn họ.
“Bà nghĩ là Trần Long giết người? Chứng cứ đâu?”
Mẹ Sử Yến nói không ra lời, miệng há to, đôi mắt đỏ bừng, “Chứng cứ thì cảnh sát các người phải đi tìm. Trần Long thật sự là tội phạm giết người, các người phải đi tìm chứng cứ! Tìm nó, lục soát nhà nó!”
Ba giờ rưỡi, Từ Qua rời khởi phòng thẩm vấn, đầu óc mơ màng.
Cô đến phòng trà nước rót một ly nước, ngửa đầu uống một hơi cạn sạch. Sau lưng vang lên tiếng bước chân, cô quay đầu nhìn thấy Lục Thịnh. Lục Thịnh bước đến trước mặt cô, Từ Qua lập tức căng thẳng, lùi về sau nửa bước.
“Đội trưởng Lục?”
Gương măt Lục Thịnh không có biểu cảm gì, anh bắt lấy cổ tay cô kéo cô đến bên cạnh mình, giọng nói trầm trầm, “Sao lại không cẩn thận như vậy?”
Từ Qua: “Hả?”
Lục Thịnh lấy từ trong túi ra một cái gói nhỏ, anh xé bao bì, đặt thứ gì đó lên cánh tay Từ Qua, Từ Qua cảm thấy xót, suýt chút nữa đã nhảy dựng lên, trong không khí thoang thoảng mùi cồn.
Cô trợn to mắt, không giãy giụa khỏi tay Lục Thịnh, “Anh anh—— “
“Anh cái gì mà anh?” Đôi mắt Lục Thịnh nhìn cô chằm chằm, động tác trên tay nhẹ thêm một phần, anh dùng cồn sát trùng lau vết thương trên tay Từ Qua, “Có cần đi bệnh viện không?”
Từ Qua bị đau mới chú ý đến vết thương trên tay mình, một vết xước bị trầy da rất dài, trông hơi đáng sợ.
“Sau này nhớ cẩn thận một chút.”
Từ Qua hít một hơi, chịu đựng cơn đau xót, cô liếc trộm Lục Thịnh, nhịp tim đập như trống nổi. Khoảng cách gần như vậy, lúc Lục Thịnh cúi đầu cô có thể thấy rõ hàng mi dày đen nhánh của anh, cô mím môi, “Anh vẫn chưa đi nghỉ à?” Rồi nhẹ nhàng bổ sung một câu, “Đau.”
Lục Thịnh ngước mắt nhìn cô, lại lấy một cái chai thuốc nhỏ trong túi quần ra, xịt vào vết thương của Từ Qua, “Tìm một chỗ nghỉ ngơi, tám rưỡi sáng họp.”
“Còn phải đưa cha mẹ Sử Yến về nhà.”
“Anh sẽ sắp xếp.” Giọng Lục Thịnh rất trầm, anh nhét chai thuốc vào tay Từ Qua, đầu ngón tay ấm áp lướt qua lòng bàn tay của Từ Qua khiến lòng cô hơi ngứa ngáy, ngẩng đầu nhìn anh, “Phía Trần Long thế nào rồi?”
“Anh ta không phải là hung thủ, không có động cơ giết người.” Lục Thịnh nói, “Một ngày xịt vào vết thương ba lần, có thời gian thì đi bệnh viện tiêm một mũi.”
Từ Qua nghe thấy phải tiêm thì da đầu tê dần, vội vàng khoát tay, “Em da dày thịt béo, không cần đâu.”
“Ồ?” Lục Thịnh dừng mắt trên người cô, ý tứ sâu xa.
“Thật sự da dày thịt béo, trước kia em còn bị người ta chém một dao, bây giờ chỉ còn lại một vết sẹo mờ, không bị sao hết.”
Ánh mắt Lục Thịnh trầm xuống, giơ tay xoa nhẹ đầu Từ Qua, “Trước kia là trước kia, bây giờ không giống.”
“Hả?” Vì sao không giống? Không giống ở đâu?
“Em đi nghỉ ngơi đi.” Lục Thịnh thu tay lại, khẽ nhướng cằm, “Nhanh lên.”
Nói rồi anh thu hồi ánh mắt, quay người đi ra ngoài, Từ Qua liếc mắt nhìn hai bên. Rạng sáng, trong văn phòng vắng ngắt, các đồng nghiệp một là vội vàng làm việc, hai là đi tìm chỗ ngủ.
Có lẽ Từ Qua bị cơn buồn ngủ làm cho mờ mắt, hạ quyết tâm chạy đến ôm Lục Thịnh từ phía sau. Lục Thịnh ngẩn người, cô ôm eo của anh, kiễng chân hôn tai anh rồi vội vàng buông ra, kéo dài khoảng cách.
Từ Qua đảo mắt như một tên trộm, cô đã hiểu vừa nãy Lục Thịnh nói bây giờ không giống trước là có ý gì. Trước kia Từ Qua bị chém một dao cũng chỉ lủi thủi một mình ở bệnh viện, bây giờ có anh ở đây, anh sẽ quan tâm đến từng vết thương nhỏ trên người cô. Từ Qua nói rất nhỏ, “Em đi đây.”
Đôi mắt đen của Lục Thịnh sâu thẳm như biển cả, anh nhìn Từ Qua chăm chú, giơ tay chỉ góc phía trên, “Chỗ này có camera.”
Hết chương 45.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook