Editor: Chi Chi

***

“Mấy giờ con đến? Bố đã đặt nhà hàng rồi.”

“Tối nay chỉ sợ con không đến được, đột nhiên có vụ án.” Đầu bên kia bỗng im lặng, Từ Qua hơi buồn bực: “Bố, không phải con không muốn đến mà là trong đội… “

Điện thoại bị cúp ngang, vang lên những âm thanh ‘tút tút’. Từ Qua mím chặt môi nhét di động vào túi áo.

“Buổi tối cũng không điều tra được gì, cô có việc thì đi trước đi.” Từ Qua ngẩng đầu, Lục Thịnh đi đến trước xe, mở cửa xe ngồi vào, quay sang nhìn cô: “Có cần tôi đưa đi không?”

“Vào nội thành thả tôi xuống là được, cám ơn.” Gương mặt căng cứng của Từ Qua hơi giãn ra, vừa ngồi vào xe đã cúi đầu bấm điện thoại, xóa đi viết lại mười mấy lần vẫn chưa ra một tin nhắn, cuối cùng cô gõ câu “Bố đang ở đâu? Bây giờ con đến ngay.”

Bỏ điện thoại xuống, Từ Qua quay đầu nhìn gương mặt Lục Thịnh, cô luôn cảm thấy mình phải nói cái gì đó, nín nhịn suốt dọc đường cuối cùng vẫn không nói ra.

Lục Thịnh dừng xe ở trung tâm thành phố, Từ Qua xuống xe.

“Đừng cầm tài liệu theo.”

Từ Qua dừng bước quay đầu: “Hả?”

“Tôi cầm về đơn vị.”

Từ Qua vội vàng bỏ tài liệu vào trong xe, nói: ” Vậy tôi đi trước.”

Lục Thịnh khoát tay ra hiệu Từ Qua đi đi, Từ Qua đứng im tại chỗ nhìn Lục Thịnh lái xe rời đi, khóe miệng cong lên. Một lát sau cô mới ra lề đường bắt xe đi đến nhà hàng bố cô đã đặt.

Chín giờ hai mươi phút Từ Qua đến nhà hàng, thiết kế bên trong rất độc đáo, nhân viên phục vụ bước ra chào cô: “Quý khách có đặt trước chưa ạ?”

“Họ Từ.”

“Lầu hai, mời quý khách đi theo tôi.”

Từ Qua đút một tay vào túi, nhìn thoáng qua xung quanh, rảo bước đi theo nhân viên phục vụ lên lầu hai. Nhà hàng bây giờ không còn trang trí vàng son lộng lẫy như trước mà bắt đầu đi theo phong cách cổ kính, toát ra vẻ sang trọng đẳng cấp, không còn mùi tiền tỏa ra bốn phía.

Nhân viên phục vụ gõ cửa, Từ Qua cúi đầu nhìn xuống hoa văn trên nền nhà, cửa được mở ra: “Tiểu Qua.”

Từ Qua ngẩng đầu nhìn bố, nhếch miệng rút tay ra: “Bố.”

Mấy năm nay bố cô phát tướng theo chiều ngang, Từ Qua đi vào trong thì nhìn thấy còn có một người phụ nữ, cô hơi sửng sốt.

“Đây là thư ký của bố, Tiểu Lưu.”

Từ Qua nhẹ gật đầu với cô ta, là một cô gái còn rất trẻ.

“Bảo nhân viên phục vụ dọn thức ăn lên đi.” Bố cô kéo ghế ra: “Tiểu Qua, con ngồi xuống đây.”

Từ Qua quan sát kỹ cô ta, cô ngồi xuống, bỏ túi xách ra rồi quay đầu nhìn bố cô: “Hôm nay lại có vụ án, đội trưởng của bọn con chủ động cho con nghỉ, không thì con đã không đến được.”

Từ Phú Xuân ‘hừ’ một tiếng: “Con ngược lại toàn tâm toàn ý vì nhân dân, Trái Đất thiếu con thì không quay được hả?”

Từ Qua sờ mũi không muốn cãi lại, cô bưng chén trà lên uống một ngụm. Từ Qua không phải là người thanh nhã, uống trà cũng không biết ngon hay dở, chỉ uống thôi.

“Hình như con gầy đi thì phải?” Trong phòng chỉ còn lại hai người bọn họ, Từ Phú Xuân nhìn con gái, con bé rất giống với người vợ quá cố. Người lớn tuổi khó tránh khỏi thường xuyên nhớ lại quá khứ.

“Xu hướng bây giờ gầy mới là đẹp.”

“Gầy quá cũng không tốt.” Từ Phú Xuân nhìn Từ Qua một lúc, rót nước cho cô: “Sao sắc mặt con xấu thế, gần đây con có đi kiểm tra sức khỏe không? Sức khỏe tốt chứ?”

“Có, rất tốt ạ.”

Từ Qua bưng ly uống nước, cô lấy điện thoại mở Wechat ra, Thẩm Thiến đăng bài viết mới: “Đêm nay lại tăng ca, khóc khóc khóc.”

Từ Qua nhíu mày tắt máy, lại tăng ca?

Từ Phú Xuân nhìn thấy con gái thì trong lòng rất vui vẻ, tính tình nhẫn nại, nói chuyện cũng hòa nhã: “Con thật sự không muốn về Thành phố B à? Sao lại không muốn về thế?”

Từ Qua ngả người dựa vào ghế, đối mặt với bố, dù cô đã qua thời kỳ phản nghịch nhưng thực chất trong xương cốt vẫn luôn chống đối âm ỉ, cô cười cười: “Không có ạ. Đâu phải con muốn về là về được ngay, chuyện này phụ thuộc vào sự điều động công tác của cơ quan.”

“Bố đã ăn cơm với Sở trưởng của Thành phố B mấy lần, nếu con muốn về thì bố sẽ đi chào hỏi. Muốn điều động con về Thành phố B cũng không phải chuyện khó. Chịu khổ mấy năm, với tuổi tác của con cũng nên được đề bạt thăng chức.”

“Tội hối lộ, nếu tình tiết nghiêm trọng sẽ bị phạt tù ba năm trở xuống hoặc là bị tạm giam. Bố à, bố hãy tỉnh lại đi.”

Từ Phú Xuân cười ngượng ngùng, giơ tay muốn xoa đầu Từ Qua. Từ Qua nghiêng đầu tránh khỏi tay ông: “Sao vẫn chưa mang đồ ăn lên nhỉ? Con đói quá, trưa nay con còn chưa ăn cơm.”

“Bố đi gọi nhân viên phục vụ.” Từ Phú Xuân đứng dậy: “Sao trưa nay lại không ăn cơm?”

Trưa nay trong cơm gà chiên giòn có một sợi tóc, Từ Qua ăn được một nửa thì phát hiện ra. Để không ảnh hưởng đến tâm trạng của người khác, cô không nói ra nhưng không ăn nữa.

“Cơm trưa ở quán cơm kia không ngon ạ.”

“Bố đưa dì Lưu đến đây nấu cơm cho con nhé?” Từ Phú Xuân vừa nói chuyện với Từ Qua vừa mở cửa ra nhỏ giọng bảo nhân viên phục vụ nhanh lên.

“Con không thuê nổi, tiền lương của dì Lưu còn cao hơn cả tiền lương của con.”

Dì Lưu là giúp việc của nhà bọn họ, đã làm việc rất nhiều năm, cơm bà ấy nấu rất ngon.

Từ Phú Xuân quay lại chỗ ngồi, ông bật cười, đặt tay lên vai con gái: “Chi phí bố sẽ trả.”

“Dì Lưu ở Thành phố B có nhà có cả người thân, đến đây ngay cả chỗ ở cũng không có, nhà con rất nhỏ.” Từ Qua uống hết nước, bụng càng cồn cào hơn, cơn đói khiến cảm xúc của cô bất ổn, bỗng trở nên bực bội: “Bố, bố đến Thành phố C dì có biết không?”

“Bà ấy? Biết hay không thì có liên quan gì?”

Nhân viên phục cuối cùng cũng bưng đồ ăn lên, Từ Qua cầm đũa ăn cơm, nói với nhân viên phục vụ: “Cho tôi một thố cơm nữa.”

Nhân viên phục vụ nhìn về phía Từ Phú Xuân, Từ Phú Xuân nói, “Sao lại không có cơm? Không có cơm thì sao mà ăn được? Mau mang lên đây.”

Từ Qua nhếch miệng, chờ nhân viên phục vụ ra ngoài mới lên tiếng: “Dì biết sẽ gọi điện thoại liên tục, nếu con không bắt máy thì là không tôn trọng người lớn, mà nhận rồi thì không biết phải nói gì với bà ấy, rất khó xử.”

Từ Phú Xuân rót một ly rượu vang, cầm ly uống một ngụm, nhìn về phía Từ Qua: “Vậy à?”

Từ Qua không nói gì.

Dù Từ Phú Xuân cố gắng lấy lòng thế nào thì con gái cũng không tiếp lời, trong lòng cảm thấy mất mát: “Có phải con có bạn trai rồi hay không? Không chịu về nhà gặp bố, có nhà khác ở bên ngoài rồi?”

“Không có ạ.”

Nhân viên phục vụ mang cơm tới, muốn xới cơm cho cô, Từ Qua khoát tay: “Ra ngoài đi.”

Cô múc hai bát cơm, đưa cho bố một bát rồi tiếp tục ăn cơm. Đồ ăn của nhà hàng này không tệ, lần sau cô mời Lục Thịnh ăn cơm ở đây, chắc chắn anh ấy sẽ thích.

Khẩu vị của Lục Thịnh thiên nhạt, Từ Qua suy nghĩ lung tung.

“Ở Thành phố C thì nhà ở đâu đẹp?”

“Ở vịnh Ngự Long ạ, hình như nhà ở khu đó giá trên trăm vạn.” Từ Qua không có tiền mua nhà nên không mấy hứng thú với đề tài này. Bình thường cô hay nghe Trịnh Húc và Lưu Dương nói đến chuyện này nên mới nhớ.

“Chỉ hơn trăm vạn? Vậy cũng không đắt.”

Từ Qua bật cười ra tiếng: “Đối với tầng lớp bọn con thì thế cũng là mắc.”

“Kiểu biệt thự à?”

“Hình như là vậy.”

“Bố mua cho con một căn nhé?”

Từ Qua suýt chút nữa phun cơm ra ngoài, cô húp miếng canh nuốt xuống: “Không cần đâu ạ, ở đó cách cơ quan rất xa, mua cũng chẳng để làm gì.”

“Trước kia bố nghĩ con chỉ ở lại Thành phố C một đoạn thời gian rồi sẽ quay về. Bố không ngờ con đã ở lại đây hơn một năm, bây giờ con cũng nên suy nghĩ đi.”

Ánh mắt Từ Qua trầm xuống, cô cúi đầu ăn cơm không nói gì nữa.

Cô không thích căn nhà kia, cũng không muốn trở về nữa. Mẹ kế tối ngày để ý khiến cô không thoải mái. Bao nhiêu tiền mới là đủ? Với cô tiền chỉ cần đủ tiêu, tiền của bố không liên quan đến cô.

“Ở Thành phố C không phát triển sự nghiệp được, không thì bố đã đầu tư ở đây. Bố vẫn hi vọng con trở về, nếu con thật sự muốn làm cảnh sát thì tìm một chức vị an nhàn. Công việc của con bây giờ quá mệt mỏi.”

Từ Qua ăn hết nửa thố cơm mới no bụng: “Nói sau đi ạ.”

Cô rót nửa ly rượu, giơ lên: “Bố, con mời bố.”

Từ Phú Xuân nhìn con gái chăm chú, đôi mắt ông bỗng đỏ lên. Ông cầm ly rượu lên cụng ly với cô rồi một hơi cạn sạch. Đã lâu rồi Từ Qua không chạm vào rượu, cô uống hết ly rượu, dạ dày dần nóng lên.

“Con ăn xong rồi, không có việc nữa thì con đi trước nhé? Bố cũng về sớm một chút đi, dì ở nhà đang chờ bố đấy.”

“Con làm cảnh sát là vì muốn điều tra chuyện năm đó?” Từ Phú Xuân nhìn chằm chằm Từ Qua, bàn tay siết chặt ly rượu, ông nói: “Hung thủ giết mẹ con đã bị tử hình, tất cả đều đã kết thúc. Đã qua nhiều năm như vậy, con vẫn chưa thể buông xuống? Từ Qua, con có thấy mệt mỏi không?”

Từ Qua lại rót cho mình một ly rượu, lần này cô rót gần đầy ly. Cô bưng lên uống cạn rồi đặt ly xuống. Từ Qua không phải là người có tửu lượng tốt, cô thoáng lung lay rồi đặt tay lên ngực mình: “Con có tim, con sẽ tự mình phán đoán.” Từ Qua hít sâu một hơi làm dịu cảm xúc, cô không nhìn Từ Phú Xuân nữa: “Bố về sớm một chút, ngày mai con đi làm nên không thể gặp bố được.”

Từ Phú Xuân ngồi im không nói gì.

Từ Qua xách túi quay người bước nhanh ra cửa, lúc xuống cô đút tay vào túi. Bên ngoài gió lớn thổi từng cơn, trời lại đổ mưa phùn, khí lạnh khiến trán cô đau nhức. Đợi rất lâu cũng không thấy xe taxi đi ngang quan, Từ Qua khoác túi lên vai rảo bước đi về nhà.

Thành phố C không lớn, từ nhà hàng về nhà cũng chỉ mất một tiếng đi bộ.

Mưa càng lúc càng lớn, ngăn cách giữa Từ Qua đã không còn là chuyện sau khi mẹ mất bố cô cưới mẹ kế mà là cổ phần của công ty lúc đầu không hề rõ ràng.

Từ Qua lau nước trên mặt, tiến vào cổng chung cư. Sau lưng vang lên tiếng còi xe, Từ Qua dừng bước quay đầu lại. Ánh đèn chói lóa khiến cô không thể mở mắt, Từ Qua giơ tay che mắt. Đèn xe tối dần, Lục Thịnh dừng xe bước về phía cô.

“Cô đang làm gì thế?”

Từ Qua buông tay xuống, lại đưa tay lau nước trên mặt. Cô rất vui khi nhìn thấy Lục Thịnh, cong cong khóe miệng: “Tôi nhàm chán nên đi nghịch mưa.”

Lục Thịnh nhíu mày, giơ tay đẩy vai cô, Từ Qua né tránh theo bản năng, tránh xong thì hối hận ngay: “Sao giờ anh mới về? Anh đã ăn tối chưa?”

Lục Thịnh nhanh chân bước vào cầu thang, khẽ liếc nhìn cô. Mái tóc ngắn ướt nhẹp dán vào mặt Từ Qua, quần áo cũng bị ướt, dáng vẻ chật vật.

“Đã xảy ra chuyện gì thế?”

“Không có gì.”

Cô không muốn nói Lục Thịnh cũng không hỏi tiếp, thang máy dừng lại ở lầu một, bọn họ đi vào. Từ Qua nhìn chằm chằm bóng lưng của Lục Thịnh, vừa nãy anh vội vàng đi ra ngoài nên không bung dù, quần áo trên người đã ướt hơn phân nửa. Không gian trong thang máy chật hẹp, Từ Qua không tự chủ ngắm nhìn anh, vai rộng eo hẹp chân dài, da trắng mặt đẹp.

Ngón tay cô nắm chặt chìa khoá trong túi.

“Đến nhà cô rồi.” Lục Thịnh nhắc nhở cô, Từ Qua vụt hoàn hồn, vội vàng ra khỏi thang máy đi thẳng đến cửa nhà. Thang máy sau lưng đóng lại, Từ Qua lấy chìa khóa trong túi ra, nhìn mấy giây rồi xoay người đi đến cửa sổ ném ra ngoài.

Trong lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi, cô lau tay vào quần lại càng ướt thêm, quần áo cô đều ướt hết.

Từ Qua đảo mắt nhìn xung quanh như kẻ trộm, đã diễn thì phải diễn cho tròn vai, cô giả vờ giả vịt: “Chìa khoá đâu rồi?”

Không tìm thấy! Chìa khoá bị mất thì không vào được nhà, lúc này nên đi thẳng lên lầu tìm Đội trưởng Lục xin giúp đỡ!

Hết chương 26.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương