Khi Ánh Nắng Nhạt Màu
-
Chương 20: Lần đầu hẹn hò thất bại
Editor: Chi Chi
***
Sau khi xảy ra vụ án Lưu Nhiễm, bọn họ kiểm tra camera giám sát xung quanh công viên Tân Hà, chỉ có duy nhất đoạn đường này nằm trong điểm mù của camera. Bây giờ có camera giám sát của công ty bán hàng đa cấp, vừa hay bổ sung chỗ trống.
Từ Qua gọi Lý Uy và Lưu Dương lên xe, đi thẳng đến hiện trường, Từ Qua dừng xe ở ven đường, đi đến giữa đường ngẩng đầu nhìn vị trí của camera giám sát, vị trí đỗ xe quả thực rất kín đáo, dù camera của công ty bán hàng đa cấp đã được ngụy trang cẩn thận, vẫn không nhìn thấy vị trí đỗ xe.
“Xác định hắn là hung thủ?”
“Khả năng rất lớn, đã kiểm tra tất cả camera ở các lối ra vào của công viên Tân Hà, nếu như đó không phải hắn, vậy thì hung thủ bay từ trên trời xuống hay sao?” Từ Qua quan sát bốn phía, đang là ban ngày nhưng khu vực này rất vắng người, chỉ có vài ông bà già ngồi phơi nắng. Bọn họ đi vào công viên, Lưu Dương sờ lá cây vạn niên thanh: “Từ ngày mười bảy đến ngày hai mươi hai đều có mưa, mưa lâu như vậy, dấu vết gì cũng bị rửa trôi hết.”
“Cứ tìm thử xem.”
Bọn họ bắt đầu tìm kiếm từ lối vào của công viên, ánh mặt trời chói chang, Từ Qua xắn tay áo lên đi vào rừng, trời nóng váng cả đầu. Nếu chỗ này là địa điểm vứt xác thì không thể nào ngay cả một chút manh mối cũng không có, không tìm được dấu chân thì đành dựa vào vận may tìm được manh mối khác vậy.
Kiểm tra toàn bộ nhánh cây bụi cỏ vẫn không có kết quả, Từ Qua đi đến bờ hào. Mấy ngày nay trời nóng nực, nước trong hào đã cạn đi nhiều, mực nước khoảng chừng 40 – 50 centimet. Từ Qua leo qua hàng rào, đi thẳng từ mặt xi măng bằng phẳng xuống dưới, đến gần mép nước vẫn không phát hiện được gì.
Lý Uy đi xuống, xắn ống quần lội xuống nước: “Tìm ở đáy sông xem có phát hiện gì không.”
“Tìm đi.”
Từ Qua cởi giày xắn ống quần lên, mặt trời rực rỡ nhưng nhiệt độ ở thành phố C không hề tăng lên, nước lạnh như băng ngấm vào chân. Lưu Dương cũng lội xuống, đưa cho cô đôi ủng cao su.
“Đi vào đi, cẩn thận dẫm phải cái gì đó.”
Vừa dứt lời, lòng bàn chân Từ Qua tê rần, cô vội vàng dừng lại: “Anh đúng là miệng quạ đen.”
“Cô dẫm phải cái gì rồi?” Lưu Dương nhanh chóng kéo Từ Qua lại: “Trong hào nước cái gì cũng có, mảnh vụn thủy tinh các loại, cô đi đứng cẩn thận… cô dẫm phải kim cương à?”
Từ Qua nhấc chân lên, lật ngửa ra liền nhìn thấy một mảnh vỡ pha lê găm trong lòng bàn chân, vội vàng nhổ ra, là một mảnh pha lê hình con mèo, trải qua sự chà xát của nước mưa, pha lê đã bị xước: “Pha lê mà cũng đâm vào chân được, giỏi thật.” Từ Qua vừa định đi lên bờ, bước chân bỗng dừng lại, vội vàng lấy điện thoại trong túi ra, mở hình chụp Lưu Nhiễm. Ảnh này cô lấy từ bạn bè của Lưu Nhiễm, cô ấy mở to giơ tay hình chữ V, trên móng tay ngón giữa gắn viên pha lê hình con mèo lấp lánh. Vật này được đính trên móng tay, có thể trong quá trình vứt xác đã bị rơi ra.
“Tìm thấy đồ vật của Lưu Nhiễm.” Từ Qua bước lên bờ, bỏ mảnh pha lê vào túi đựng vật chứng.
Lưu Dương cũng đi lên bờ: “Cái gì thế?”
“Phụ kiện trang trí móng tay của Lưu Nhiễm.”
“Từ Qua.” Từ phía xa truyền đến một tiếng gọi, Từ Qua ngẩng đầu mới nhận ra Lý Uy đã lội ra xa hơn trăm mét, anh đứng gần bờ đê: “Ở đây cũng có phát hiện.”
Lý Uy tìm thấy một mảnh da người trên vách đá thô cứng, đây là một phát hiện có tính đột phá, nếu như xác định được mảnh da là của Lưu Nhiễm, thì người kia chắc chắn là hung thủ.
Người đàn ông mặc áo mưa màu đen, cao khoảng 1m75.
Bọn họ tìm kiếm hết ba tiếng mà không phát hiện thêm điều gì mới, đành phải quay về cơ quan. Lúc quay về, Lưu Dương lái xe, Từ Qua quan sát mảnh pha lê. Chuông điện thoại vang lên, Từ Qua thu hồi ánh mắt cầm điện thoại lên, nhìn thấy người gọi là Lục Thịnh.
Anh ấy gọi điện thoại làm gì?
Từ Qua nhận điện thoại, giọng nói của Lục Thịnh truyền vào tai cô: “Cô đang ở hiện trường?”
“Chúng tôi sẽ quay lại cơ quan ngay, có phát hiện mới.” Từ Qua nói: “Có lẽ nơi này là địa điểm vứt xác đầu tiên.”
“Gặp mặt rồi nói.”
11 giờ 30 phút, Từ Qua về đến đơn vị, Lý Uy mang vật chứng đi giám định, cô bước nhanh vào văn phòng. Lục Thịnh đang xem video giám sát, nghe thấy tiếng động, quay đầu nhìn sang: “Từ Qua.”
Lục Thịnh đã đổi sang mặc bộ quần áo màu đen, khoanh tay đứng sau lưng Thẩm Thiến, dáng vẻ tuấn tú.
Không hiểu sao Từ Qua cảm thấy hình tượng này có phần lóa mắt, cô sờ mũi đi đến: “Phát hiện một mảnh da và một mảnh vỡ pha lê hình con mèo.” Cô mở hình chụp trong điện thoại, đưa cho Lục Thịnh nhìn: “Giống với viên pha lê đính trên móng tay của Lưu Nhiễm, chắc là đồ của cô ấy.”
Lục Thịnh cầm điện thoại nhìn một lát rồi trả lại, nhanh chân bước ra ngoài: “Phát hiện ở đâu?”
“Anh đã xem video giám sát rồi đúng không?” Từ Qua bước nhanh đuổi theo Lục Thịnh: “Phát hiện ở lối đi vào hào nước.”
“Địa điểm vứt xác.”
“Tôi cũng nghĩ vậy, pha lê có thể do lúc thi công công trình sơ sót nên rớt xuống, nhưng còn mảnh da, chắc chắn đây là địa điểm vứt xác đầu tiên.”
“Có kết quả giám định sẽ rõ.” Lục Thịnh đến phòng vật chứng xem xét mảnh pha lê hình con mèo, nói: “Thẩm vấn Đổng Triết, hỏi anh ta xem anh ta có biết cái này không.”
“Vâng.”
Bởi vì Đổng Triết có hành vi cướp bóc nên tạm thời bị giam giữ ở trại giam Thành phố C.
Từ Qua thẩm vấn Đổng Triết xong đã là 12 giờ 30 phút. Mảnh pha lê quả thật là của Lưu Nhiễm, hình dáng của chúng không lớn, bởi vì Lưu Nhiễm thích mèo, nên đã đặt làm pha lê có hoa văn kiểu này, Đổng Triết vừa nhìn đã nhận ra.
Từ Qua gọi điện thoại cho Lục Thịnh, Lục Thịnh rất nhanh đã bắt máy, Từ Qua nói qua tình hình: “Là đồ của cô ấy.”
“Đến phòng làm việc của tôi.”
Từ Qua cúp điện thoại, gõ nhẹ điện thoại vào cằm, suy tư. Vừa bước vào văn phòng đã thấy Lục Thịnh và Thẩm Thiến đứng cạnh nhau, cơ thể Thẩm Thiến có khuynh hướng dán sát vào Lục Thịnh, chẳng lẽ cô ấy có ý với Lục Thịnh?
Từ Qua suy nghĩ lan man, gần đây Thẩm Thiến nói bóng nói gió đủ thứ, hóa ra không phải do phát hiện Từ Qua có tình cảm với Lục Thịnh, mà là cô ấy có ý với Lục Thịnh.
WTF!
Từ Qua lắc lắc đầu, kỳ thật hai người bọn họ nhìn khá hợp nhau, nam thanh nữ tú trông rất xứng đôi. Từ Qua nắm chặt bàn tay, nhíu mày nhanh chóng đi đến văn phòng của Lục Thịnh, phải quan sát chuyện này thêm một thời gian, tạm thời không thể manh động.
12 giờ 40 phút, Từ Qua gõ cửa văn phòng Lục Thịnh.
“Vào đi.”
Từ Qua đẩy cửa bước vào, Lục Thịnh đang xem tài liệu, không ngẩng đầu: “Bữa sáng đâu?”
Từ Qua ngơ ngác: “Bữa sáng gì?”
Lục Thịnh ngước mắt, nhìn thẳng cô: “Hử?”
Từ Qua vỗ ót một cái, nhớ ra cuộc điện thoại sáng nay của Lục Thịnh: “Chỉ còn một ly sữa đậu nành, nhưng lạnh rồi không uống được nữa, nếu không tôi…” cô mạnh mẽ nuốt xuống câu ‘mời anh ăn cơm’: “Đặt đồ ăn giao đến đây?”
Lục Thịnh nhướng mày, cong khóe miệng nói khẽ: “Không giữ chữ tín.”
Từ Qua vừa nản lòng đã được hồi sinh trong nháy mắt, cô nở nụ cười, mặt mày cong cong: “Vậy ra ngoài ăn cơm nhé, ở gần đây có quán cá khá ngon.”
Lục Thịnh đóng tài liệu đứng dậy, hất cằm ra hiệu: “Đi.”
Thời tiết thất thường khiến mọi người không kịp trở tay, hôm qua còn mặc áo len, hôm nay đã mặc áo sơ mi. Từ Qua liếc nhìn áo sơ mi trên người Lục Thịnh, anh rất gầy, áo màu đen khiến làn da trông càng trắng hơn.
“Từ Qua, Đội trưởng Lục.”
Từ Qua vội vàng dời mắt, quay đầu nhìn Thẩm Thiến: “Có chuyện gì thế?”
Ánh mắt Thẩm Thiến chuyển từ Từ Qua sang Lục Thịnh, nói: “Mọi người ăn cơm chưa?”
“Chuẩn bị đi ăn.”
“Tôi mời hai người ăn cơm.” Thẩm Thiến trưng ra khuôn mặt tươi cười bước đến gần: “Từ lúc Đội trưởng Lục chuyển đến đây, chúng tôi vẫn chưa có cơ hội cho đón tiếp, hôm nay Đội trưởng Lục cho chúng tôi cơ hội nhé? Nể mặt ăn chung một một bữa cơm?”
Một tay Lục Thịnh đút túi, mắt nhìn Từ Qua, anh đang suy nghĩ phải từ chối thế nào.
“Được.” Từ Qua mặt mày rạng rỡ: “Người vắt cổ chày ra nước mời ăn cơm, cơ hội hiếm có.”
Lục Thịnh nhíu mày, lúc này chỉ muốn túm Từ Qua vứt ra ngoài.
“Đội trưởng Lục thì sao? Có được không?”
Lục Thịnh giãn mày ra: “Ừm.”
Thẩm Thiến kéo tay Từ Qua đi ra cổng, da đầu Từ Qua tê tê, mấy lần suýt nữa không nhịn được mà đá văng Thẩm Thiến. Ra khỏi cổng đơn vị, Từ Qua rốt cục không nhịn được nữa, rút tay ra kéo dài khoảng cách với Thẩm Thiến: “Ăn gì bây giờ?”
“Cá.” Đôi mắt đen thâm trầm của Lục Thịnh dừng trên người Từ Qua.
“Cá gì thế? Đội trưởng Lục muốn ăn cá à?” Thẩm Thiến tiếp lời.
Từ Qua quả thực muốn đào hố chôn mình, kiên trì nói: “Vừa nãy tôi nói với Đội trưởng Lục ở gần đây có quán cá khá ngon.”
“Cá dưỡng sinh?”
Từ Qua gật đầu.
“Vậy đi thôi, tôi mời hai người ăn cá.”
Lục Thịnh dứt khoát đút hai tay vào túi, đi cách hai người họ khá xa, Từ Qua không dám nhìn anh quá nhiều. Sắc mặt Lục Thịnh rất khó coi, đôi mắt đen lạnh lùng cực điểm.
Cô thả chậm bước chân chờ anh, nghiêng đầu nhìn Lục Thịnh: “Rất gần, không cần lái xe.”
Lục Thịnh không trả lời, bây giờ anh không muốn nói chuyện với Từ Qua.
“Hai người đi chậm thế.” Thẩm Thiến quay đầu nhìn hai người bọn họ đi song song, dừng lại một lát chờ họ, con ngươi linh động liếc nhìn Lục Thịnh, cười nói: “Đội trưởng Lục, bình thường anh cũng ít nói vậy à?”
Lục Thịnh đưa tay mở một cúc áo sơ mi, đè nén cảm xúc: “Sắp đến chưa?”
“Ừm, là cửa hàng kia, đứng ở đây cũng nhìn thấy được.” Thẩm Thiến nhiệt tình giới thiệu.
Ánh mắt Lục Thịnh nhìn cần cổ trắng nõn của Từ Qua, hơi thất thần.
“Đội trưởng Lục?”
Lúc này Lục Thịnh mới hoàn hồn, điềm nhiên như không di chuyển ánh mắt.
Quán ăn làm ăn không tốt lắm, chỉ có vài người khách, chỗ trống rất nhiều. Từ Qua chọn vị trí gần cửa sổ ngồi xuống, vừa muốn quay người gọi nhân viên phục vụ, Lục Thịnh đã kéo ghế ngồi xuống cạnh cô.
“Rót cho tôi ly nước.”
Thẩm Thiến cắn môi, nhưng nhanh chóng che giấu cảm xúc, đẩy menu qua: “Muốn ăn gì? Hai người gọi món đi.”
Lục Thịnh nhận lấy, thuận tay đưa cho Từ Qua, bưng ly trà lên uống một ngụm.
Thẩm Thiến lập tức nhìn Từ Qua, Từ Qua đưa lại menu cho Thẩm Thiến: “Cô chọn đi, cái gì cũng được, tôi không kén ăn.”
Khoảng cách giữa cô và Lục Thịnh rất gần, toàn bộ sự chú ý của Từ Qua đều tập trung trên người Lục Thịnh, trong người cảm thấy bứt rứt.
“Vậy tôi không khách sáo nữa.”
Từ Qua cầm ly lên uống trà, Lục Thịnh quay đầu nhìn thẳng cô, ánh mắt sâu xa.
Tim Từ Qua loạn nhịp, mím môi: “Nhìn tôi làm gì?”
Giọng nói rất nhỏ trừ hai người họ không ai nghe thấy, Lục Thịnh cong môi: “Không khí uống ngon lắm à?”
Lúc này Từ Qua mới phát hiện trong ly không có nước, muốn cầm ly đập chết mình ngay lập tức, quá ngu ngốc. Cô vội vươn tay lấy ấm trà thì đụng phải tay của Lục Thịnh, hai người bọn họ giơ tay lấy ấm trà cùng lúc.
Cô nhanh chóng thu tay lại, cổ hơi di chuyển: “Nhân viên phục vụ không rót nước cho tôi, đúng là phân biệt đối xử.”
Lục Thịnh rót nước cho Từ Qua, nhân viên phục vụ muốn dẫn Thẩm Thiến đi xem cá, cô ấy liền đứng dậy đi theo.
Từ Qua thở ra một hơi, quay đầu nhìn Lục Thịnh: “Bữa cơm hôm nay tôi tạm thiếu anh, hôm khác có thời gian tôi lại mời anh.”
Lục Thịnh gõ nhẹ ngón tay thon dài lên mặt bàn, ngả người dựa vào ghế: “Ồ?”
Anh thế này là có ý gì? Từ Qua không hiểu được, nhưng trực giác cảm thấy Lục Thịnh không vui. Chẳng lẽ Lục Thịnh muốn ăn cơm một mình với Thẩm Thiến? Không thể nào? Lòng dạ Từ Qua rối bời.
Thẩm Thiến quay lại, Từ Qua không tiếp tục nói về đề tài này nữa. Thẩm Thiến nói khá nhiều, từ chuyện của ngôi sao giải trí đến truyền thuyết dân gian, Lục Thịnh cúi đầu ăn cơm, không nói một lời.
“Đội trưởng Lục, anh đã kết hôn chưa?”
“Chưa.” Lục Thịnh đặt ly trà xuống, giơ tay nhìn đồng hồ: “Ba giờ chiều họp, quay về chuẩn bị tài liệu.”
“Hả?” Vẻ mặt Thẩm Thiến đau khổ: “Lại họp nữa?”
Lục Thịnh đứng dậy: “Tôi về trước đây.” Anh khẽ liếc Từ Qua: “Điều tra tài liệu về các công ty taxi của Thành phố C, lát nữa sẽ dùng đến.”
“Công ty taxi?” Từ Qua chưa nói hết thắc mắc, Lục Thịnh đã quay người bước đi.
Thẩm Thiến mở to miệng nhìn Từ Qua: “Có phải Đội trưởng Lục giận rồi không?”
“Không biết.” Từ Qua cũng buồn bực.
Lòng đàn ông như kim dưới đáy biển, ai biết được anh ấy nghĩ gì.
“Có phải tôi nói linh tinh cái gì rồi không?” Thẩm Thiến vò đầu, vô cùng ảo não: “Lại làm hỏng chuyện.”
Từ Qua đã nhìn ra manh mối, Thẩm Thiến hẳn là có ý với Lục Thịnh. Nhưng hiện giờ cô không thể hỏi cô ấy, Từ Qua cũng chưa nghĩ ra phải nói như thế nào.
“Có lẽ Đội trưởng Lục không thích người khác tìm hiểu về đời sống cá nhân của anh ấy.” Từ Qua đứng dậy: “Chiều nay còn phải họp, tôi về trước đây.”
Tài liệu về công ty taxi? Chẳng lẽ anh ấy hoài nghi hung thủ giết Lưu Nhiễm là tài xế xe taxi sao? Quen thuộc địa hình, lại nắm rõ vị trí gắn camera của thành phố.
Từ Qua vội vàng đi kiểm tra các công ty taxi của Thành phố C.
Ba giờ chiều, Từ Qua cầm theo tài liệu vào phòng họp, Lục Thịnh còn chưa đến. Lưu Dương nghiêng người dựa vào ghế, vừa viết báo cáo vừa nhỏ giọng bà tám với Từ Qua: “Hôm qua chúng ta bắt được công ty bán hàng đa cấp, thứ sáu này đài truyền hình sẽ đến phỏng vấn, chị có muốn ra mặt không?”
“Vụ án này do anh Trịnh phụ trách, chị ra mặt làm gì? Mặt chị to lắm à?”
Lưu Dương quay đầu quan sát kỹ mặt Từ Qua: “Mặt chị thật sự không to.”
Phòng họp bỗng nhiên yên tĩnh, Từ Qua ngẩng đầu thì nhìn thấy Lục Thịnh đi vào, đặt tài liệu lên bàn. Anh kéo ghế ngồi xuống, xem kĩ lại tài liệu, mới mở miệng: “Đã có kết quả giám định, mảnh da là của nạn nhân Lưu Nhiễm.”
Từ Qua không bất ngờ về kết quả này, nếu như hung thủ là tài xế taxi, cũng có thể chấp nhận được. Từ Qua lại rối rắm về tài xế taxi, tập trung suy nghĩ.
Lục Thịnh mở một đoạn video giám sát lên, nói: “2 giờ sáng ngày 17 tháng 3, một người đàn ông xuất hiện ở phía đông công viên Tân Hà, vật chứng số ba và mảnh da cũng được phát hiện ở cạnh lối vào hào nước, cơ bản đã xác định được hiện trường vứt xác.” Lục Thịnh phóng to ảnh chụp người đàn ông mặc áo mưa màu đen: “Kẻ tình nghi cao 1m75, đàn ông, hơi gầy, mặc áo mưa màu đen, thuận tay phải, túi đựng thi thể là một cái túi nhựa màu xanh lam.”
“Làm sao xác định được trong túi nhựa là thi thể?” Lưu Dương mở miệng: “Cũng có thể là vật khác.”
Lục Thịnh quay người bấm tạm dừng video, phóng to hình lên, Lục Thịnh nói: “Mảng da phụ nữ, có nhìn thấy không? Mặt khác, hung thủ dừng lại trong bụi cỏ bởi vì trên mặt đất có dấu chân.” Lục Thịnh phóng to ảnh chụp, thình lình xuất hiện một dấu chân trên màn hình máy tính, anh nói: “Lúc nãy tôi đến hiện trường đã phát hiện ra dấu chân này, vì nằm trong bụi cây nên chưa bị phá hủy.”
Từ Qua bỏ tài liệu trong tay xuống, nhìn chằm chằm màn hình, đoạn video này cô đã xem đi xem lại nhiều lần, vậy mà không phát hiện ở miệng túi nhựa lộ ra một mảng da phụ nữ. Thi thể được lưu trữ trong thời gian dài nên cứng lại, có lẽ do không ngụy trang kỹ cái túi, mới lộ ra một mảng da.
“Chiều cao và trọng lượng của người này không thể tạo ra dấu chân sâu như vậy, nhưng hắn khiêng một người phụ nữ thì không giống với bình thường.”
“Trọng tâm hiện tại là điều tra tất cả tài xế taxi có chứng nhận lái xe trên các phần mềm đặt xe, hung thủ chừng ba mươi tuổi, trình độ học vấn cấp 3, thường xuyên tập thể hình hoặc làm các công việc lao động tay chân, gương mặt đoan chính. Độc thân, vợ chồng ở riêng hoặc chưa lập gia đình.”
“Phạm vi này có rộng quá không?”
“Vụ án này khá phức tạp, khối lượng công việc rất nhiều.” Ánh mắt Lục Thịnh dừng trên màn hình máy tính, im lặng một lát mới mở miệng nói: “Lâm Phong và Lưu Dương kiểm tra camera xung quanh cư xá Trúc Duyên, điều tra tất cả xe đi lại lúc 2 giờ sáng ngày 17 tháng 3.”
Hết chương 20.
***
Sau khi xảy ra vụ án Lưu Nhiễm, bọn họ kiểm tra camera giám sát xung quanh công viên Tân Hà, chỉ có duy nhất đoạn đường này nằm trong điểm mù của camera. Bây giờ có camera giám sát của công ty bán hàng đa cấp, vừa hay bổ sung chỗ trống.
Từ Qua gọi Lý Uy và Lưu Dương lên xe, đi thẳng đến hiện trường, Từ Qua dừng xe ở ven đường, đi đến giữa đường ngẩng đầu nhìn vị trí của camera giám sát, vị trí đỗ xe quả thực rất kín đáo, dù camera của công ty bán hàng đa cấp đã được ngụy trang cẩn thận, vẫn không nhìn thấy vị trí đỗ xe.
“Xác định hắn là hung thủ?”
“Khả năng rất lớn, đã kiểm tra tất cả camera ở các lối ra vào của công viên Tân Hà, nếu như đó không phải hắn, vậy thì hung thủ bay từ trên trời xuống hay sao?” Từ Qua quan sát bốn phía, đang là ban ngày nhưng khu vực này rất vắng người, chỉ có vài ông bà già ngồi phơi nắng. Bọn họ đi vào công viên, Lưu Dương sờ lá cây vạn niên thanh: “Từ ngày mười bảy đến ngày hai mươi hai đều có mưa, mưa lâu như vậy, dấu vết gì cũng bị rửa trôi hết.”
“Cứ tìm thử xem.”
Bọn họ bắt đầu tìm kiếm từ lối vào của công viên, ánh mặt trời chói chang, Từ Qua xắn tay áo lên đi vào rừng, trời nóng váng cả đầu. Nếu chỗ này là địa điểm vứt xác thì không thể nào ngay cả một chút manh mối cũng không có, không tìm được dấu chân thì đành dựa vào vận may tìm được manh mối khác vậy.
Kiểm tra toàn bộ nhánh cây bụi cỏ vẫn không có kết quả, Từ Qua đi đến bờ hào. Mấy ngày nay trời nóng nực, nước trong hào đã cạn đi nhiều, mực nước khoảng chừng 40 – 50 centimet. Từ Qua leo qua hàng rào, đi thẳng từ mặt xi măng bằng phẳng xuống dưới, đến gần mép nước vẫn không phát hiện được gì.
Lý Uy đi xuống, xắn ống quần lội xuống nước: “Tìm ở đáy sông xem có phát hiện gì không.”
“Tìm đi.”
Từ Qua cởi giày xắn ống quần lên, mặt trời rực rỡ nhưng nhiệt độ ở thành phố C không hề tăng lên, nước lạnh như băng ngấm vào chân. Lưu Dương cũng lội xuống, đưa cho cô đôi ủng cao su.
“Đi vào đi, cẩn thận dẫm phải cái gì đó.”
Vừa dứt lời, lòng bàn chân Từ Qua tê rần, cô vội vàng dừng lại: “Anh đúng là miệng quạ đen.”
“Cô dẫm phải cái gì rồi?” Lưu Dương nhanh chóng kéo Từ Qua lại: “Trong hào nước cái gì cũng có, mảnh vụn thủy tinh các loại, cô đi đứng cẩn thận… cô dẫm phải kim cương à?”
Từ Qua nhấc chân lên, lật ngửa ra liền nhìn thấy một mảnh vỡ pha lê găm trong lòng bàn chân, vội vàng nhổ ra, là một mảnh pha lê hình con mèo, trải qua sự chà xát của nước mưa, pha lê đã bị xước: “Pha lê mà cũng đâm vào chân được, giỏi thật.” Từ Qua vừa định đi lên bờ, bước chân bỗng dừng lại, vội vàng lấy điện thoại trong túi ra, mở hình chụp Lưu Nhiễm. Ảnh này cô lấy từ bạn bè của Lưu Nhiễm, cô ấy mở to giơ tay hình chữ V, trên móng tay ngón giữa gắn viên pha lê hình con mèo lấp lánh. Vật này được đính trên móng tay, có thể trong quá trình vứt xác đã bị rơi ra.
“Tìm thấy đồ vật của Lưu Nhiễm.” Từ Qua bước lên bờ, bỏ mảnh pha lê vào túi đựng vật chứng.
Lưu Dương cũng đi lên bờ: “Cái gì thế?”
“Phụ kiện trang trí móng tay của Lưu Nhiễm.”
“Từ Qua.” Từ phía xa truyền đến một tiếng gọi, Từ Qua ngẩng đầu mới nhận ra Lý Uy đã lội ra xa hơn trăm mét, anh đứng gần bờ đê: “Ở đây cũng có phát hiện.”
Lý Uy tìm thấy một mảnh da người trên vách đá thô cứng, đây là một phát hiện có tính đột phá, nếu như xác định được mảnh da là của Lưu Nhiễm, thì người kia chắc chắn là hung thủ.
Người đàn ông mặc áo mưa màu đen, cao khoảng 1m75.
Bọn họ tìm kiếm hết ba tiếng mà không phát hiện thêm điều gì mới, đành phải quay về cơ quan. Lúc quay về, Lưu Dương lái xe, Từ Qua quan sát mảnh pha lê. Chuông điện thoại vang lên, Từ Qua thu hồi ánh mắt cầm điện thoại lên, nhìn thấy người gọi là Lục Thịnh.
Anh ấy gọi điện thoại làm gì?
Từ Qua nhận điện thoại, giọng nói của Lục Thịnh truyền vào tai cô: “Cô đang ở hiện trường?”
“Chúng tôi sẽ quay lại cơ quan ngay, có phát hiện mới.” Từ Qua nói: “Có lẽ nơi này là địa điểm vứt xác đầu tiên.”
“Gặp mặt rồi nói.”
11 giờ 30 phút, Từ Qua về đến đơn vị, Lý Uy mang vật chứng đi giám định, cô bước nhanh vào văn phòng. Lục Thịnh đang xem video giám sát, nghe thấy tiếng động, quay đầu nhìn sang: “Từ Qua.”
Lục Thịnh đã đổi sang mặc bộ quần áo màu đen, khoanh tay đứng sau lưng Thẩm Thiến, dáng vẻ tuấn tú.
Không hiểu sao Từ Qua cảm thấy hình tượng này có phần lóa mắt, cô sờ mũi đi đến: “Phát hiện một mảnh da và một mảnh vỡ pha lê hình con mèo.” Cô mở hình chụp trong điện thoại, đưa cho Lục Thịnh nhìn: “Giống với viên pha lê đính trên móng tay của Lưu Nhiễm, chắc là đồ của cô ấy.”
Lục Thịnh cầm điện thoại nhìn một lát rồi trả lại, nhanh chân bước ra ngoài: “Phát hiện ở đâu?”
“Anh đã xem video giám sát rồi đúng không?” Từ Qua bước nhanh đuổi theo Lục Thịnh: “Phát hiện ở lối đi vào hào nước.”
“Địa điểm vứt xác.”
“Tôi cũng nghĩ vậy, pha lê có thể do lúc thi công công trình sơ sót nên rớt xuống, nhưng còn mảnh da, chắc chắn đây là địa điểm vứt xác đầu tiên.”
“Có kết quả giám định sẽ rõ.” Lục Thịnh đến phòng vật chứng xem xét mảnh pha lê hình con mèo, nói: “Thẩm vấn Đổng Triết, hỏi anh ta xem anh ta có biết cái này không.”
“Vâng.”
Bởi vì Đổng Triết có hành vi cướp bóc nên tạm thời bị giam giữ ở trại giam Thành phố C.
Từ Qua thẩm vấn Đổng Triết xong đã là 12 giờ 30 phút. Mảnh pha lê quả thật là của Lưu Nhiễm, hình dáng của chúng không lớn, bởi vì Lưu Nhiễm thích mèo, nên đã đặt làm pha lê có hoa văn kiểu này, Đổng Triết vừa nhìn đã nhận ra.
Từ Qua gọi điện thoại cho Lục Thịnh, Lục Thịnh rất nhanh đã bắt máy, Từ Qua nói qua tình hình: “Là đồ của cô ấy.”
“Đến phòng làm việc của tôi.”
Từ Qua cúp điện thoại, gõ nhẹ điện thoại vào cằm, suy tư. Vừa bước vào văn phòng đã thấy Lục Thịnh và Thẩm Thiến đứng cạnh nhau, cơ thể Thẩm Thiến có khuynh hướng dán sát vào Lục Thịnh, chẳng lẽ cô ấy có ý với Lục Thịnh?
Từ Qua suy nghĩ lan man, gần đây Thẩm Thiến nói bóng nói gió đủ thứ, hóa ra không phải do phát hiện Từ Qua có tình cảm với Lục Thịnh, mà là cô ấy có ý với Lục Thịnh.
WTF!
Từ Qua lắc lắc đầu, kỳ thật hai người bọn họ nhìn khá hợp nhau, nam thanh nữ tú trông rất xứng đôi. Từ Qua nắm chặt bàn tay, nhíu mày nhanh chóng đi đến văn phòng của Lục Thịnh, phải quan sát chuyện này thêm một thời gian, tạm thời không thể manh động.
12 giờ 40 phút, Từ Qua gõ cửa văn phòng Lục Thịnh.
“Vào đi.”
Từ Qua đẩy cửa bước vào, Lục Thịnh đang xem tài liệu, không ngẩng đầu: “Bữa sáng đâu?”
Từ Qua ngơ ngác: “Bữa sáng gì?”
Lục Thịnh ngước mắt, nhìn thẳng cô: “Hử?”
Từ Qua vỗ ót một cái, nhớ ra cuộc điện thoại sáng nay của Lục Thịnh: “Chỉ còn một ly sữa đậu nành, nhưng lạnh rồi không uống được nữa, nếu không tôi…” cô mạnh mẽ nuốt xuống câu ‘mời anh ăn cơm’: “Đặt đồ ăn giao đến đây?”
Lục Thịnh nhướng mày, cong khóe miệng nói khẽ: “Không giữ chữ tín.”
Từ Qua vừa nản lòng đã được hồi sinh trong nháy mắt, cô nở nụ cười, mặt mày cong cong: “Vậy ra ngoài ăn cơm nhé, ở gần đây có quán cá khá ngon.”
Lục Thịnh đóng tài liệu đứng dậy, hất cằm ra hiệu: “Đi.”
Thời tiết thất thường khiến mọi người không kịp trở tay, hôm qua còn mặc áo len, hôm nay đã mặc áo sơ mi. Từ Qua liếc nhìn áo sơ mi trên người Lục Thịnh, anh rất gầy, áo màu đen khiến làn da trông càng trắng hơn.
“Từ Qua, Đội trưởng Lục.”
Từ Qua vội vàng dời mắt, quay đầu nhìn Thẩm Thiến: “Có chuyện gì thế?”
Ánh mắt Thẩm Thiến chuyển từ Từ Qua sang Lục Thịnh, nói: “Mọi người ăn cơm chưa?”
“Chuẩn bị đi ăn.”
“Tôi mời hai người ăn cơm.” Thẩm Thiến trưng ra khuôn mặt tươi cười bước đến gần: “Từ lúc Đội trưởng Lục chuyển đến đây, chúng tôi vẫn chưa có cơ hội cho đón tiếp, hôm nay Đội trưởng Lục cho chúng tôi cơ hội nhé? Nể mặt ăn chung một một bữa cơm?”
Một tay Lục Thịnh đút túi, mắt nhìn Từ Qua, anh đang suy nghĩ phải từ chối thế nào.
“Được.” Từ Qua mặt mày rạng rỡ: “Người vắt cổ chày ra nước mời ăn cơm, cơ hội hiếm có.”
Lục Thịnh nhíu mày, lúc này chỉ muốn túm Từ Qua vứt ra ngoài.
“Đội trưởng Lục thì sao? Có được không?”
Lục Thịnh giãn mày ra: “Ừm.”
Thẩm Thiến kéo tay Từ Qua đi ra cổng, da đầu Từ Qua tê tê, mấy lần suýt nữa không nhịn được mà đá văng Thẩm Thiến. Ra khỏi cổng đơn vị, Từ Qua rốt cục không nhịn được nữa, rút tay ra kéo dài khoảng cách với Thẩm Thiến: “Ăn gì bây giờ?”
“Cá.” Đôi mắt đen thâm trầm của Lục Thịnh dừng trên người Từ Qua.
“Cá gì thế? Đội trưởng Lục muốn ăn cá à?” Thẩm Thiến tiếp lời.
Từ Qua quả thực muốn đào hố chôn mình, kiên trì nói: “Vừa nãy tôi nói với Đội trưởng Lục ở gần đây có quán cá khá ngon.”
“Cá dưỡng sinh?”
Từ Qua gật đầu.
“Vậy đi thôi, tôi mời hai người ăn cá.”
Lục Thịnh dứt khoát đút hai tay vào túi, đi cách hai người họ khá xa, Từ Qua không dám nhìn anh quá nhiều. Sắc mặt Lục Thịnh rất khó coi, đôi mắt đen lạnh lùng cực điểm.
Cô thả chậm bước chân chờ anh, nghiêng đầu nhìn Lục Thịnh: “Rất gần, không cần lái xe.”
Lục Thịnh không trả lời, bây giờ anh không muốn nói chuyện với Từ Qua.
“Hai người đi chậm thế.” Thẩm Thiến quay đầu nhìn hai người bọn họ đi song song, dừng lại một lát chờ họ, con ngươi linh động liếc nhìn Lục Thịnh, cười nói: “Đội trưởng Lục, bình thường anh cũng ít nói vậy à?”
Lục Thịnh đưa tay mở một cúc áo sơ mi, đè nén cảm xúc: “Sắp đến chưa?”
“Ừm, là cửa hàng kia, đứng ở đây cũng nhìn thấy được.” Thẩm Thiến nhiệt tình giới thiệu.
Ánh mắt Lục Thịnh nhìn cần cổ trắng nõn của Từ Qua, hơi thất thần.
“Đội trưởng Lục?”
Lúc này Lục Thịnh mới hoàn hồn, điềm nhiên như không di chuyển ánh mắt.
Quán ăn làm ăn không tốt lắm, chỉ có vài người khách, chỗ trống rất nhiều. Từ Qua chọn vị trí gần cửa sổ ngồi xuống, vừa muốn quay người gọi nhân viên phục vụ, Lục Thịnh đã kéo ghế ngồi xuống cạnh cô.
“Rót cho tôi ly nước.”
Thẩm Thiến cắn môi, nhưng nhanh chóng che giấu cảm xúc, đẩy menu qua: “Muốn ăn gì? Hai người gọi món đi.”
Lục Thịnh nhận lấy, thuận tay đưa cho Từ Qua, bưng ly trà lên uống một ngụm.
Thẩm Thiến lập tức nhìn Từ Qua, Từ Qua đưa lại menu cho Thẩm Thiến: “Cô chọn đi, cái gì cũng được, tôi không kén ăn.”
Khoảng cách giữa cô và Lục Thịnh rất gần, toàn bộ sự chú ý của Từ Qua đều tập trung trên người Lục Thịnh, trong người cảm thấy bứt rứt.
“Vậy tôi không khách sáo nữa.”
Từ Qua cầm ly lên uống trà, Lục Thịnh quay đầu nhìn thẳng cô, ánh mắt sâu xa.
Tim Từ Qua loạn nhịp, mím môi: “Nhìn tôi làm gì?”
Giọng nói rất nhỏ trừ hai người họ không ai nghe thấy, Lục Thịnh cong môi: “Không khí uống ngon lắm à?”
Lúc này Từ Qua mới phát hiện trong ly không có nước, muốn cầm ly đập chết mình ngay lập tức, quá ngu ngốc. Cô vội vươn tay lấy ấm trà thì đụng phải tay của Lục Thịnh, hai người bọn họ giơ tay lấy ấm trà cùng lúc.
Cô nhanh chóng thu tay lại, cổ hơi di chuyển: “Nhân viên phục vụ không rót nước cho tôi, đúng là phân biệt đối xử.”
Lục Thịnh rót nước cho Từ Qua, nhân viên phục vụ muốn dẫn Thẩm Thiến đi xem cá, cô ấy liền đứng dậy đi theo.
Từ Qua thở ra một hơi, quay đầu nhìn Lục Thịnh: “Bữa cơm hôm nay tôi tạm thiếu anh, hôm khác có thời gian tôi lại mời anh.”
Lục Thịnh gõ nhẹ ngón tay thon dài lên mặt bàn, ngả người dựa vào ghế: “Ồ?”
Anh thế này là có ý gì? Từ Qua không hiểu được, nhưng trực giác cảm thấy Lục Thịnh không vui. Chẳng lẽ Lục Thịnh muốn ăn cơm một mình với Thẩm Thiến? Không thể nào? Lòng dạ Từ Qua rối bời.
Thẩm Thiến quay lại, Từ Qua không tiếp tục nói về đề tài này nữa. Thẩm Thiến nói khá nhiều, từ chuyện của ngôi sao giải trí đến truyền thuyết dân gian, Lục Thịnh cúi đầu ăn cơm, không nói một lời.
“Đội trưởng Lục, anh đã kết hôn chưa?”
“Chưa.” Lục Thịnh đặt ly trà xuống, giơ tay nhìn đồng hồ: “Ba giờ chiều họp, quay về chuẩn bị tài liệu.”
“Hả?” Vẻ mặt Thẩm Thiến đau khổ: “Lại họp nữa?”
Lục Thịnh đứng dậy: “Tôi về trước đây.” Anh khẽ liếc Từ Qua: “Điều tra tài liệu về các công ty taxi của Thành phố C, lát nữa sẽ dùng đến.”
“Công ty taxi?” Từ Qua chưa nói hết thắc mắc, Lục Thịnh đã quay người bước đi.
Thẩm Thiến mở to miệng nhìn Từ Qua: “Có phải Đội trưởng Lục giận rồi không?”
“Không biết.” Từ Qua cũng buồn bực.
Lòng đàn ông như kim dưới đáy biển, ai biết được anh ấy nghĩ gì.
“Có phải tôi nói linh tinh cái gì rồi không?” Thẩm Thiến vò đầu, vô cùng ảo não: “Lại làm hỏng chuyện.”
Từ Qua đã nhìn ra manh mối, Thẩm Thiến hẳn là có ý với Lục Thịnh. Nhưng hiện giờ cô không thể hỏi cô ấy, Từ Qua cũng chưa nghĩ ra phải nói như thế nào.
“Có lẽ Đội trưởng Lục không thích người khác tìm hiểu về đời sống cá nhân của anh ấy.” Từ Qua đứng dậy: “Chiều nay còn phải họp, tôi về trước đây.”
Tài liệu về công ty taxi? Chẳng lẽ anh ấy hoài nghi hung thủ giết Lưu Nhiễm là tài xế xe taxi sao? Quen thuộc địa hình, lại nắm rõ vị trí gắn camera của thành phố.
Từ Qua vội vàng đi kiểm tra các công ty taxi của Thành phố C.
Ba giờ chiều, Từ Qua cầm theo tài liệu vào phòng họp, Lục Thịnh còn chưa đến. Lưu Dương nghiêng người dựa vào ghế, vừa viết báo cáo vừa nhỏ giọng bà tám với Từ Qua: “Hôm qua chúng ta bắt được công ty bán hàng đa cấp, thứ sáu này đài truyền hình sẽ đến phỏng vấn, chị có muốn ra mặt không?”
“Vụ án này do anh Trịnh phụ trách, chị ra mặt làm gì? Mặt chị to lắm à?”
Lưu Dương quay đầu quan sát kỹ mặt Từ Qua: “Mặt chị thật sự không to.”
Phòng họp bỗng nhiên yên tĩnh, Từ Qua ngẩng đầu thì nhìn thấy Lục Thịnh đi vào, đặt tài liệu lên bàn. Anh kéo ghế ngồi xuống, xem kĩ lại tài liệu, mới mở miệng: “Đã có kết quả giám định, mảnh da là của nạn nhân Lưu Nhiễm.”
Từ Qua không bất ngờ về kết quả này, nếu như hung thủ là tài xế taxi, cũng có thể chấp nhận được. Từ Qua lại rối rắm về tài xế taxi, tập trung suy nghĩ.
Lục Thịnh mở một đoạn video giám sát lên, nói: “2 giờ sáng ngày 17 tháng 3, một người đàn ông xuất hiện ở phía đông công viên Tân Hà, vật chứng số ba và mảnh da cũng được phát hiện ở cạnh lối vào hào nước, cơ bản đã xác định được hiện trường vứt xác.” Lục Thịnh phóng to ảnh chụp người đàn ông mặc áo mưa màu đen: “Kẻ tình nghi cao 1m75, đàn ông, hơi gầy, mặc áo mưa màu đen, thuận tay phải, túi đựng thi thể là một cái túi nhựa màu xanh lam.”
“Làm sao xác định được trong túi nhựa là thi thể?” Lưu Dương mở miệng: “Cũng có thể là vật khác.”
Lục Thịnh quay người bấm tạm dừng video, phóng to hình lên, Lục Thịnh nói: “Mảng da phụ nữ, có nhìn thấy không? Mặt khác, hung thủ dừng lại trong bụi cỏ bởi vì trên mặt đất có dấu chân.” Lục Thịnh phóng to ảnh chụp, thình lình xuất hiện một dấu chân trên màn hình máy tính, anh nói: “Lúc nãy tôi đến hiện trường đã phát hiện ra dấu chân này, vì nằm trong bụi cây nên chưa bị phá hủy.”
Từ Qua bỏ tài liệu trong tay xuống, nhìn chằm chằm màn hình, đoạn video này cô đã xem đi xem lại nhiều lần, vậy mà không phát hiện ở miệng túi nhựa lộ ra một mảng da phụ nữ. Thi thể được lưu trữ trong thời gian dài nên cứng lại, có lẽ do không ngụy trang kỹ cái túi, mới lộ ra một mảng da.
“Chiều cao và trọng lượng của người này không thể tạo ra dấu chân sâu như vậy, nhưng hắn khiêng một người phụ nữ thì không giống với bình thường.”
“Trọng tâm hiện tại là điều tra tất cả tài xế taxi có chứng nhận lái xe trên các phần mềm đặt xe, hung thủ chừng ba mươi tuổi, trình độ học vấn cấp 3, thường xuyên tập thể hình hoặc làm các công việc lao động tay chân, gương mặt đoan chính. Độc thân, vợ chồng ở riêng hoặc chưa lập gia đình.”
“Phạm vi này có rộng quá không?”
“Vụ án này khá phức tạp, khối lượng công việc rất nhiều.” Ánh mắt Lục Thịnh dừng trên màn hình máy tính, im lặng một lát mới mở miệng nói: “Lâm Phong và Lưu Dương kiểm tra camera xung quanh cư xá Trúc Duyên, điều tra tất cả xe đi lại lúc 2 giờ sáng ngày 17 tháng 3.”
Hết chương 20.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook