Khi Ánh Nắng Nhạt Màu
Chương 15: Gộp án

Editor: Chi Chi

***

Từ Qua hỏi xong thì hối hận ngay, nhưng nước đổ đi khó hốt, cô cố gắng cứu vớt: “Nếu hai người ở thì hơi nhỏ.”

Lục Thịnh nhìn cô, khóe miệng hơi cong lên: “Hử?”

Giọng nói trầm thấp, ý tứ sâu xa.

Từ Qua đã học phân tích hành vi bây giờ cũng không phát huy được tác dụng: “Nếu như hai người ở chung thì ý kiến của bạn gái anh cũng rất quan trọng.” Đôi mắt Từ Qua xoay chuyển một vòng, phát hiện anh đang nhìn mình, tâm tư lộn xộn, suy nghĩ lan man: “Anh cảm thấy thế nào?”

“Không có.” Lục Thịnh thu tầm mắt lại đẩy cửa ra ngoài ban công, cửa sổ ở tầng mười hai không đóng, trên ban công là những nhánh cây xanh mởn đang vươn mình.

Không có cái gì? Từ Qua không nghĩ ra, mím môi bước theo Lục Thịnh ra ngoài ban công: “Cái gì?”

Lục Thịnh quay lại, Từ Qua lùi về sau theo bản năng, dựa vào vách tường, cô đóng cửa khi nào vậy? Khoảng cách giữa hai người rất gần, mặt Từ Qua lập tức đỏ bừng, cô xoay người định mở cửa thì Lục Thịnh đã nói: “Tôi không có bạn gái.”

Đầu Từ Qua nổ ‘bùm’ một tiếng, pháo hoa bay đầy trời.

“À.”

“À cái gì?” Lục Thịnh lướt qua người cô, kéo cửa ra, khoảng cách quá gần, Từ Qua ngửi thấy mùi thuốc lá nhàn nhạt trên người anh, cô nhanh chóng bước đi: “Anh thấy nhà này thế nào? Nếu anh ưng ý thì tôi sẽ liên hệ chủ nhà ký hợp đồng.”

“Được.”

Từ Qua luống cuống tay chân tìm điện thoại trong túi xách, nói: “Chủ nhà chắc là chưa đi xa, tôi gọi điện thoại nói dì ấy quay lại ký hợp đồng ngay.”

Lục Thịnh lại nhướng mày, nhìn Từ Qua chăm chú. Mặt Từ Qua hơi nóng, luôn cảm thấy không gian có phần chật hẹp. Cô bước vội ra ngoài ban công, điện thoại được kết nối.

“Dì à, bây giờ dì có đến ký hợp đồng được không ạ? Bạn của con đã đến xem nhà, anh ấy rất hài lòng.”

“Bây giờ? Dì không quay lại được đâu, dì lên xe rồi. Các con cứ dọn đến ở ngay cũng được, dì sẽ đến ký hợp đồng sau.”

“Vậy cám ơn dì ạ.”

Từ Qua cúp điện thoại, xoay đầu liền chạm phải ánh mắt Lục Thịnh, giọng nói của anh lạnh lùng: “Sao rồi?”

“Anh có nhiều đồ đạc không? Chủ nhà nói cứ dọn đến ở trước cũng được.” Từ Qua nắm chặt điện thoại, lòng bàn tay đổ mồ hôi, khi đối mặt với Lục Thịnh cô rất khẩn trương: “Dì ấy đến ký hợp đồng sau, chủ nhà là người rất tốt.” Từ Qua nhấp môi dưới, cảm thấy không ổn, lại nở một nụ cười: “Anh thấy thế nào?”

Lục Thịnh nhìn Từ Qua chăm chú, anh gật đầu: “Được.”

Tích chữ như vàng, giống hệt lãnh đạo đang kiểm tra. Từ Qua thầm thở phào nhẹ nhõm, anh không có bạn gái, lại đồng ý ở đây, he he he!

“Anh kiểm tra nhà xem có vấn đề gì hay không…”

Chuông điện thoại của Lục Thịnh vang lên, anh ra hiệu cho Từ Qua ngừng nói, lấy điện thoại ra phòng khách nghe điện thoại.

Từ Qua nhìn bóng lưng Lục Thịnh, bàn tay đang nắm chặt buông lỏng.

Lục Thịnh cúp điện thoại rất nhanh, sắc mặt cũng trầm xuống: “Về đơn vị, người của Thành phố B đã đến.”

Công việc quan trọng, Từ Qua thu hồi cảm xúc, nhanh chóng khóa cửa đi theo Lục Thịnh vào thang máy: “Anh cầm chìa khóa đi, lưu số điện thoại của chủ nhà nữa, việc ký hợp đồng hai người tự thương lượng với nhau.”

Lục Thịnh gật đầu, nhận lấy chìa khóa trên tay Từ Qua, đầu ngón tay lướt nhẹ qua lòng bàn tay ẩm ướt ấm áp của cô. Từ Qua vội vàng rút tay nhét vào túi, tốc độ rất nhanh, Lục Thịnh nhìn Từ Qua một cái rồi cất kỹ chìa khóa, ánh mắt cũng trầm lắng.

Ra khỏi chung cư Từ Qua ngồi lên xe của Lục Thịnh, cô cài giây an toàn hỏi: “Họ đến điều tra vụ án sao?”

“Không hẳn.” Lục Thịnh ngoặt xe ra khỏi bãi đỗ xe, Từ Qua nhìn bàn tay cầm vô lăng của anh, khớp ngón tay thon dài rõ ràng, rất đẹp. Cổ họng khẽ động, cô di chuyển ánh mắt.

Chứng cứ quá ít, không có bằng chứng trực tiếp có thể chứng minh hai vụ án do cùng một người gây ra.

Hai mươi phút sau xe dừng ở đơn vị, Từ Qua xuống xe bước nhanh theo Lục Thịnh, Lục Thịnh nói: “Cô về văn phòng sắp xếp tư liệu rồi lập tức đến phòng làm việc của tôi.”

“Ừ.”

Lục Thịnh đi trước, Từ Qua quay người đi vào văn phòng.

“Từ Qua.”

Từ Qua quay đầu nhìn thấy ba người Thẩm Thiến, Lưu Dương và Trịnh Húc từ bên ngoài đi đến, sắc mặt Trịnh Húc hơi khó coi. Ngược lại Lưu Dương thì huýt sáo vui mừng hớn hở, nháy mắt ra hiệu: “Sao cô lại đi cùng Đội trưởng Lục thế?”

“Đội trưởng Lục đang tìm nhà, tôi dẫn anh ấy đi xem nhà.” Từ Qua sợ nói nhiều sai nhiều, nhanh chóng đi vào phòng làm việc: “Vụ án Lưu Nhiễm phức tạp, tôi phải sắp xếp lại tài liệu, có lẽ sẽ họp ngay bây giờ.”

Lưu Dương thu hồi vẻ không đứng đắn, bước theo Từ Qua: “Xảy ra chuyện gì thế? Có manh mối mới à?”

“Ừ.”

Từ Qua vào phòng làm việc sắp xếp tài liệu, nhìn thấy hình chụp Lưu Nhiễm, cô ngừng tay, trong tấm ảnh Lưu Nhiễm mặt mày thanh tú, cười vô cùng rực rỡ. Lòng trầm xuống, cô ấy còn rất trẻ. Kẽ hở trong vụ án Lưu Nhiễm không nhiều, khi giết người hung thủ rất bình tĩnh. Lúc nhìn thấy thi thể, đáy lòng Từ Qua liền có suy nghĩ như vậy, đây không phải lần đầu hắn gây án. Hắn và Lưu Nhiễm có quan hệ như thế nào? Động cơ Giết Lưu Nhiễm là gì? Lưu Nhiễm có biết hắn không?

Từ Qua thở dài, khẽ nói, “Rốt cục là ai đã giết cô?” Trong tình huống bị hành hung cướp giật, Lưu Nhiễm chán nản đi lại trên đường không có mục đích, cô ấy không biết sau này mình phải làm thế nào, rồi cô ấy gặp hung thủ?

“Từ Qua.” Trước mặt có một ly sữa đậu nành, Từ Qua ngẩng đầu nhìn Thẩm Thiến, vội vàng thu thập tài liệu trong tay: “Có việc gì không?”

“Không có gì, chúng ta nói chuyện phiếm nhé.”

“Tôi đang bận.” Từ Qua xếp gọn hồ sơ vụ án, vụ án Lưu Nhiễm không có manh mối khiến cô đau đầu: “Cô rảnh lắm à? Đã có kết quả kiểm tra camera giám sát rồi?”

Thẩm Thiến chép miệng: “Cô cũng không phải lão đại, quản nhiều thế.”

Từ Qua ngậm miệng, vô cùng chuyên chú sắp xếp lại hồ sơ vụ án.

Thẩm Thiến không có ý định rời đi, kéo ghế ra ngồi xuống, nhỏ giọng nói: “Đội trưởng Lục đang tìm nhà? Tìm ở đâu thế?”

Lực chú ý của Từ Qua đều đặt hết lên hồ sơ vụ án, cô không nhìn Thẩm Thiến: “Ở cùng một chung cư với tôi, sao vậy?”

“Vậy nên buổi sáng cô đi chung với anh ấy?”

“Ừm.” Từ Qua sắp xếp thời gian đoạn video giám sát, lần cuối cùng nhìn thấy Lưu Nhiễm là ở quảng trường Lục Đô, thời gian tử vong vào khoảng hai mươi phút sau, gần quảng trường Lục Đô là giao lộ chữ T, ba con đường cách quảng trường Lục Đô chừng hai trăm mét đều được gắn camera, tất cả đều không quay được hình ảnh của Lưu Nhiễm, có khả năng cô ấy vừa ra khỏi quảng trường Lục Đô đã lên xe. Xe của ai? Gặp người đó làm gì?

“Đã chọn được nhà rồi?”

“Gần giống vậy.” Từ Qua đứng dậy lấy mộc đóng dấu văn kiện, rồi quay lại kéo ghế ngồi xuống, Thẩm Thiến vẫn chưa đi.

“Cô có quan hệ khá tốt với Đội trưởng Lục nhỉ.”

Lúc này Từ Qua mới cảm nhận được điều khác thường, ngẩng đầu nhìn Thẩm Thiến, bỗng cong khóe môi nở một nụ cười: “Tôi cảm thấy lời của cô có ẩn ý, cô muốn nói gì thì nói thẳng ra đi.”

Không lẽ Thẩm Thiến đã phát hiện điều gì? Lòng Từ Qua hơi rối loạn, nhưng trên mặt không hề bộc lộ cảm xúc gì.

“Không có gì, tôi chỉ hỏi chơi thôi.” Thẩm Thiến sờ mũi cười.

“Lúc cô nói dối sẽ vô thức sờ mũi.” Từ Qua đã sắp xếp xong tài liệu, cô nhìn Thẩm Thiến: “Đại tiểu thư, một lát nữa chúng ta lại tám chuyện được không? Bây giờ tôi rất bận.”

“Ai nói dối?” Thẩm Thiến đứng lên đẩy ghế ra, xoay người rời đi: “Tôi đi làm việc đây.”

Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, Từ Qua ngẩng đầu nhìn thấy Lục Thịnh đang đứng ở cửa, cả người thẳng tắp. Cô lập tức lúng túng, hồi nãy anh ấy có nghe thấy không? Cô vội đứng lên: “Đội trưởng Lục?”

“Sắp xếp xong rồi?”

“Đã xong.” Từ Qua vội vàng cầm tài liệu lẫn video giám sát lên: “Cần ngay bây giờ sao?”

Lục Thịnh gật đầu.

Từ Qua đi theo Lục Thịnh vào phòng họp, bên trong có hai người đàn ông mặc cảnh phục đang ngồi. Tuổi họ không lớn, khoảng chừng ba mươi tuổi, có lẽ là đồng nghiệp ở Cục Công An Thành phố B, Từ Qua bỏ tài liệu xuống.

“Hai vụ án mặc dù có chỗ giống nhau, nhưng trước mắt không có chứng cứ, chưa thể gộp hai vụ án với nhau.” Người đàn ông chắc là có quan hệ khá tốt với Lục Thịnh, khi nói chuyện anh ta có khuynh hướng nghiêng về Lục Thịnh: “Nhưng chúng tôi có thể hỗ trợ điều tra. Đội trưởng Lục, anh cần giúp gì cứ nói một tiếng, chúng tôi sẽ phối hợp.”

Án liên tỉnh rất phức tạp, đòi hỏi càng nhiều chứng cứ, hai vụ án trước mắt hung thủ gây án rất kín kẽ.

“Tôi cần một bộ hồ sơ về vụ án Lưu Tĩnh và cả video giám sát.” Lục Thịnh lật tài liệu nói.

Bọn họ thảo luận vụ án trong hai tiếng, Lục Thịnh dẫn người đến Trung tâm Pháp y. Từ Qua vội vàng thu thập tài liệu định đi theo sau, Lục Thịnh ném cho cô một đoạn băng giám sát: “Tìm chiếc xe, nhìn xem có giống chiếc xe ở quảng trường Lục Đô không.”

“Đoạn băng giám sát vụ án Lưu Tĩnh?” Từ Qua nhìn đoạn băng giám sát trong tay hỏi.

“Ừ.” Lục Thịnh không điều tra vụ án Lưu Tĩnh, khi đó anh tạm thời bị cách chức, chi tiết cụ thể là do đồng nghiệp nói lại.

“Tôi biết rồi.” Từ Qua định rời đi.

Lục Thịnh gọi cô lại: “Từ Qua.”

Từ Qua quay đầu: “Còn có chuyện gì nữa? Anh nói đi.”

Lục Thịnh nhìn chăm chú Từ Qua mấy giây: “Cẩn thận một chút.”

Chuông điện thoại của anh vang lên, lúc này anh mới quay người nhanh chóng rời đi.

Từ Qua đứng tại chỗ trố mắt mấy giây, cầm tài liệu che mặt hít một hơi thật dài, bỗng cảm thấy hít thở không thông.

“Từ Qua, cô đang làm gì thế?” Lưu Dương vừa lúc đi ngang qua, hỏi to: “Giờ cô đang bận à?”

“Ừm.” Từ Qua để tài liệu xuống, vuốt mặt: “Tôi đang có việc.”

Lưu Dương nhìn cô nghi ngờ: “Cô bị sốt à? Đỏ bừng hết cả mặt.”

Từ Qua thật muốn đạp cậu ta ra ngoài, cô xoay người đi về văn phòng: “Nhiệt độ máy sưởi hơi cao.”

Đoạn băng giám sát quay ở địa điểm cuối cùng mà Lưu Tĩnh xuất hiện, trong video cô ấy mặc váy màu đen, đang tiễn mấy người đàn ông rời khỏi hộp đêm. Tháng mười ở Thành phố B, trời đã chuyển lạnh, mà vẫn mặc mỏng như vậy?

Từ Qua tua chậm tốc độ, tiếp tục theo dõi.

Hết chương 15.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương