Vân Miểu và Lục Chinh vừa tới tiệm mì, bên ngoài lại bắt đầu đổ mưa.

Mưa mùa hè gấp rút và mạnh mẽ, rơi “ào ào” như đổ đậu. Chẳng bao lâu, con phố đã trở thành con sông nhỏ chảy cuồn cuộn.

Ông chủ cửa tiệm buồn bã nhìn ra cửa: “Hôm nay mưa bão được cảnh báo màu cam, chắc lại ngập nước rồi.”

Vân Miểu cuộn một gắp mì cho vào miệng, nhìn về phía Lục Chinh: “Anh có lái xe ra chỗ khác không?”

Chỗ anh vừa mới đậu xe có hơi trũng, dễ tích nước.

Lục Chinh nhìn cơn mưa bên ngoài: “Ăn xong rồi đi, không vội.”

Vân Miểu nghe vậy, nhanh chóng ăn xong bát mì, tìm ông chủ thanh toán.

Đi tới trước cửa, Vân Miểu dừng bước.

Mưa quá lớn, bọn họ không mang theo ô, chỉ mấy giây đã có thể ướt như chuột lột rồi.

Mưa như trân châu vỡ, từ mái ngói bắn tung tóe xuống, làm ướt một lọn tóc giữa trán của cô.

Vân Miểu: “Bị mắc kẹt vì mưa rồi.”

Lục Chinh xoa đầu cô: “Ở đây đợi anh.”

Nói xong, anh chạy nhanh vào trong màn mưa.

Nước sương mịt mù, nhanh chóng biến bóng lưng anh trở thành một điểm đen ướt đẫm và cao lớn.

Đèn đường vẫn chưa sáng, ánh sáng hơi tối.

Cuối cùng điểm đen kia cũng biến mất rồi.

Lòng Vân Miểu đột nhiên xuất hiện cảm giác tịch mịch, cô không biết nguyên nhân của cảm giác này, chỉ siết chặt ngón tay của mình.

Cô nghĩ đến đêm mưa trước khi bà nội mất kia…

Người thân cuối cùng và duy nhất của cô dường như đã bị mưa lớn mang đi.

Chẳng bao lâu sau, chiếc xe Wrangler màu đen sáng đèn, xuyên qua màn mưa u tối, xuất hiện trước mặt cô.

Suy nghĩ của Vân Miểu bị tiếng còi cắt ngang.

Lục Chinh hạ cửa sổ xe xuống, ý bảo cô lên xe.

Vân Miểu đi xuyên qua màn mưa, mở cửa xe, chui vào trong.

Lục Chinh ở bên cạnh đưa sang một hộp khăn giấy đúng lúc.

Thực ra người cô còn đỡ, người Lục Chinh đã ướt sũng rồi, áo thun ẩm ướt dính vào lưng anh, lờ mờ có thể nhìn thấy đường cơ bắp.


Vân Miểu lau nước trên mặt, thấy đầu anh vẫn còn nước bèn hỏi: “Anh không lau à? Dễ bị cảm đấy.”

Lục Chinh nghe vậy thì giẫm chân ga, con ngươi đen láy nhìn cô chăm chú: “Không nhìn ra là anh đang đợi em lau à?”

Vân Miểu: “...”

Nước mưa không ngừng rơi xuống tấm kính chắn gió, tầm mắt bị cơn mưa lớn làm mờ mịt, trong xe vô cùng yên tĩnh.

Lục Chinh cong môi: “Miểu Miểu, em mà còn không lau, phía sau phải kẹt xe rồi.”

Lục Chinh nói thật, đây là con đường một chiều, xe xếp hàng ở phía sau đã bắt đầu nhấn còi rồi.

Vân Miểu mím môi, rút vài tờ khăn giấy, quay mặt sang, lau từng chút một trên khuôn mặt anh.

Nhìn bằng mắt và cảm giác ngón tay chạm vào anh rất khác biệt.

Cảm giác chân thực đó quả thật giống như khắc vào ngón tay, trái tim trở nên nặng nề, hệt như bị ma thuật gì đó mê hoặc, vành tai trở nên nóng bừng.

Lục Chinh cầm ngón tay của cô đặt bên môi, hôn một cái.

Vân Miểu lập tức rút tay về: “Lục Chinh, anh làm gì thế?”

Lục Chinh bật cười: “Lễ nghi hôn tay.”

Vân Miểu chau mày: “Trung Quốc căn bản không có lễ nghi này.”

Lục Chinh nhướng mày, nở nụ cười vô lại: “Ồ, là anh nhớ nhầm rồi, hay là em hôn trả lại anh một cái?”

Vân Miểu: “Anh mơ đi.”

Lục Chinh khẽ cười, khởi động lại xe.

Chẳng bao lâu sau, điện thoại của Lục Chinh để trong tủ đựng đồ bên cạnh vang lên, Vân Miểu lấy điện thoại cho anh, Lục Chinh nhìn một cái: “Nghe giúp anh một chút, mưa lớn quá.”

Người gọi là Lý Đồng.

Vân Miểu cảm thấy Lục Chinh cố ý.

Giọng nói yêu kiều trong điện thoại im bặt sau khi Vân Miểu nói xong câu đầu tiên.

Lý Đồng: “Sao lại là em?”

Giọng điệu này quá oán hận rồi, Vân Miểu không vui khi làm bia đỡ đạn cho Lục Chinh, cô dứt khoát mở loa, để lại điện thoại vào trong tủ đựng đồ.

Lục Chinh: “Có chuyện gì à?”

Lý Đồng: “Tình hình của cặp vợ chồng trúng độc kia về cơ bản đã ổn định rồi, nếu các cậu cần lấy lời khai, bây giờ có thể qua.”

Lục Chinh: “Được, tôi qua ngay.”


*

Phòng bệnh của bệnh viện Hải Bình nằm ở lầu mười chín, đèn sáng chưng.

Lục Chinh đến quầy y tá tìm Lý Đồng.

Y tá: “Hai người chờ chút, chủ nhiệm Lý đang xử lý chút chuyện, lát nữa sẽ tới.”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Lục Chinh gật đầu.

Vân Miểu nhìn vào phòng bệnh gần nhất.

Một người phụ nữ hơn ba mươi tuổi đang nằm bên giường rên rỉ, cạnh cô ta là người chồng bị cắm đầy các loại ống.

Tiếng máy móc kêu “tít tít” không ngừng, mùi thuốc khử trùng vô cùng nồng nặc.

Không chỉ mình chồng bà ta, mà tầng lầu này đều nhận những bệnh nhân trúng độc.

Một lát sau, người phụ nữ rên rỉ lúc trước kia bỗng nhiên chuyển sang khóc lóc thảm thiết.

Hàng lang dài rối loạn, các y tá đi đi lại lại.

Lý Đồng chạy nhanh vào cấp cứu, không bao lâu sau, người đàn ông được đẩy ra, trên mặt được che bằng một lớp vải trắng, người phụ nữ đi theo phía sau, mặt đầy tuyệt vọng và đau thương.

Lý Đồng đã bình thản với sống chết từ lâu, trên mặt không có cảm xúc gì cả.

Khi đi ngang qua Lục Chinh và Vân Miểu, cô ta dừng lại nói: “Vợ chồng Tưởng Hoa An ở phòng bệnh dưới lầu, đi theo tớ.”

Vân Miểu không kìm được mà hỏi: “Người vừa nãy trúng độc gì vậy?”

Lý Đồng: “Paraquat (*). Đây là loại độc mà bác sĩ bọn chị sợ nhất, người uống thuốc để tử tự, đa phần đều thấy hối hận. Bọn họ cho rằng súc ruột là có thể cứu được. Nhưng sự thật là, từ khoảnh khắc bọn họ uống nó thì đã không ai có thể cứu bọn họ được nữa. Trong khoảng thời gian còn lại, mỗi ngày đều phải nhìn từng cơ quan nội tạng của mình suy kiệt, nhìn người thân rơi cạn nước mắt, tiêu hết tiền bạc tài sản, sau đó là chết trong hối hận và tự trách vô tận.”

(*) Thuốc diệt cỏ Paraquat được sản xuất bởi Chevron, muối này là một trong những loại thuốc diệt cỏ được sử dụng rộng rãi nhất.

Thang máy tới lầu mười tám.

Lý Đồng: “Tầng này nhận những bệnh nhân trúng độc thủy ngân.”

Lục Chinh hỏi: “Nhiều vậy?”

Lý Đồng: “Trúng độc thủy ngân thuộc về bệnh nghề nghiệp, mấy tỉnh ở Hoa Đồng chỉ có bệnh viện bọn tớ có khoa này, cho nên tất cả đều tập trung về đây. Nhưng người trúng độc thủy ngân cấp tính không nhiều, phần lớn đều là trúng độc thủy ngân mãn tính.”

Mặt nạ oxy trên mặt vợ chồng Tưởng Hoa An đã tạm thời lấy xuống.

Tưởng Hoa An nghe thấy nghi phạm đã sa lưới, trên mặt nở nụ cười của người chiến thắng.


“Chắc chắn là cậu ta ghen tỵ người có văn hóa cấp hai như bọn tôi còn có thể làm lãnh đạo của cậu ta, học lực cao thì có tác dụng gì, còn không phải quắp chân chạy phía sau bọn tôi sao! Người trẻ tuổi bây giờ chính là kiêu ngạo…”

Vân Miểu nghe đến câu nói này, đã không muốn nghe tiếp nữa.

Có đôi khi, người bị hại không hẳn là lương thiện.

Cô tìm lý do ra ngoài trước.

*

Trên bảng tuyên truyền trên hành lang trước cửa có dán một số phổ cập kiến thức.

Vân Miểu nhìn từng tờ, sau đó dừng lại trước một tờ trong đó.

“Những năm năm mươi của thế kỷ hai mươi, ở thành phố Minamata thuộc tỉnh Kumamoto, Nhật Bản xuất hiện một bệnh lạ hiếm gặp, phát hiện sớm nhất trên cơ thể mèo, bọn chúng giống như bị ma quỷ nhập vào người, có con liều mạng đụng vào tường, có con thì liên tục chảy nước miếng, có con thì cả người run rẩy, người bản địa gọi là “Mèo nhảy múa”. Sau đó không lâu, hơn năm chục nghìn con mèo ở thành phố Minamata đồng loạt nhảy xuống biển tự tử. Rất nhanh, loại bệnh này đã “truyền nhiễm” lên cơ thể người. Con người cũng bắt đầu rối loạn thần kinh, trở nên giống như con mèo.”

Mèo nhảy nước, người phát điên.

Mọi thứ này đều quá giống với tình trạng ở thôn Thủy Đàm.

“Xí nghiệp Nhật Bản khi đó có nước thải công nghiệp chứa thủy ngân, phần lớn được thải ra gần biển, thủy ngân phân tán, len vào chỗ các sinh vật, cuối cùng tạo thành trúng độc thủy ngân mãn tính.”

Gần thôn Thủy Đàm không có nhà máy hóa chất, ngược lại, đó là một nơi cảnh sắc xinh đẹp, vô cùng dễ định cư, nước trong ao trong vắt.

Bao nhiêu năm nay thành phố N luôn hết sức xây dựng, bảo vệ môi trường, nước thải công nghiệp không đạt tiêu chuẩn sẽ không thể nào xả được.

Nếu là trúng độc thủy ngân, vậy chỗ thủy ngân kia làm sao đi tới mỗi nhà mỗi hộ à thần không hay quỷ không biết được?

Có khả năng nhất là nguồn nước, nhưng thôn Thủy Đàm sử dụng nước máy, giống hệt với nước trong đường ống của thành phố.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Muốn thông qua nước máy để hạ độc, cũng không có khả năng lắm.

Vân Miểu chìm vào suy nghĩ, lông mày hơi chau lại.

Phòng bệnh bên cạnh đột nhiên có người đàn ông đi ra, tướng đi gù lưng, đi nghiêng vẹo, nói năng không rõ ràng, giống như zombie trong ngày tận thế trên phim vậy.

Có lẽ là chê Vân Miểu ngáng đường, anh ta bèn lấy giá treo nước biển trong tay gõ vài cái.

Vân Miểu không hề chú ý đến.

Vẻ mặt người đàn ông đã trở nên tức giận, anh ta giơ giá treo nước biển trong tay, “bốp” một cái đánh vào mu bàn tay của Vân Miểu, móc kim loại sắc nhọn lập tức cào xước một lớp da trên tay cô.

Tên điên kia lại giơ giá treo nước biển lên.

Lần này Vân Miểu đã phản ứng, nhanh chóng nghiêng người về trước, dùng cánh tay đè lấy xương bả vai của anh ta, huých khuỷu tay vào mặt đối phương, tay phải đè thấp phần lưng của anh ta, tay trái giữ cổ tay đang cầm cái giá của anh ta, đầu gối nhấc mạnh lên.

Giá treo nước biển đã bị Vân Miểu giành vào trong tay, cô đánh mạnh vào lưng anh ta mấy cái.

Người đàn ông đau đớn, ngồi bệt xuống đất, kêu oai oái.

Chuyện xảy ra đột ngột, quầy y tá vang lên tiếng hét chói tai.

Lục Chinh nghe thấy tiếng động, lập tức ra ngoài, vừa nhìn qua thì thấy Vân Miểu cầm giá treo nước biển đứng ở đó.


Lý Đồng còn chưa phản ứng là xảy ra chuyện gì, Lục Chinh đã tiến về trước nắm lấy cánh tay bị thương của Vân Miểu.

Vết thương rất sâu, nhìn thấy mà giật mình, máu chảy từ mu bàn tay trắng trẻo của cô xuống ngón tay, một mảng đỏ tươi.

Trong chốc lát, sự tức giận và đau lòng giao thoa nơi trái tim anh.

Sắc mặt Lục Chinh có thể dùng từ tái xanh để hình dung.

Vân Miểu cười: “Chỉ bị móc cào chút thôi, em đánh rồi, không bị thiệt. Hơn nữa, em vừa mới phát hiện một manh mối, đám mèo kia ở thôn Thủy Đàm đồng loạt nhảy xuống nước chắc là vì…”

Lục Chinh chưa đợi cô nói xong đã kéo cô vào trong lòng, giọng điệu vô cùng mềm mại.

Lục Chinh: “Anh xin lỗi.”

Bên tai đều là tiếng tim đập như trống của anh, Vân Miểu nuốt nước bọt, cảm thấy vết thương trên mu bàn tay hình như cũng không đau như thế nữa.

Vân Miểu: “Anh xin lỗi cái gì? Đâu phải anh làm.”

Trái cổ của Lục Chinh di chuyển: “Vừa nãy anh nên đi ra chung với em.”

Sắc mặt của Lý Đồng cũng không tốt hơn là mấy, ngón tay cô ta bấm chặt vào lòng bàn tay, một lúc sau mới khiến bản thân tỉnh táo lại: “Lục Chinh, vẫn nên đưa Miểu Miểu đi xử lý vết thương trước đi.”

Lục Chinh hơi buông Vân Miểu ra, liếc mắt nhìn người đàn ông đang ngồi trên đất: “Là anh làm?”

Người đàn ông kia vừa mới bị Vân Miểu đánh một trận, đã có phần tỉnh táo lại. Lúc này anh ta nhìn thấy Lục Chinh nhìn chằm chằm vào mình thì bị dọa đến run rẩy.

Lục Chinh khom lưng, túm cổ áo anh ta, xách lên.

“Đúng vậy, ê ê…” Người đàn ông lầm bà lầm bầm như xin lỗi, lại như nói cái khác. Anh ta nói năng không rõ ràng, căn bản không thể nghe rõ được.

Lý Đồng vội vàng giải thích: “Bệnh nhân này bị trúng độc thủy ngân quá lâu rồi, thần kinh có chút vấn đề.”

Lục Chinh vẫn hung dữ: “Vậy cũng không thể đánh người.”

“Lục Chinh.” Vân Miểu tóm lấy cổ tay anh ngay lập tức: “Bỏ đi.”

Lúc này Lục Chinh mới chịu buông người đàn ông kia ra.

*

Trong phòng khám ngoại khoa, bác sĩ xử lý vết thương cho Vân Miểu, bởi vì vết thương quá sâu, lúc xử lý, Lục Chinh đã nhìn thấy thịt dưới da cô rồi.

Anh đứng cũng thấy đau lòng, ngồi cũng thấy đau lòng, hận không thể là bản thân bị thương.

Sau khi xử lý vết thương xong, bác sĩ căn dặn: “Cánh tay này dạo gần đây đừng đụng nước, có thể sẽ bị viêm.”

Vân Miểu: “Được.”

Bác sĩ nhìn Lục Chinh một cái: “Anh là bạn trai của cô ấy phải không? Dạo gần đây tốt nhất phải giúp đỡ một chút, gội đầu, rửa mặt, tắm rửa…”

Vân Miểu lập tức cắt ngang: “Anh ấy không phải!”

Bác sĩ kia nhìn Lục Chinh: “Ồ, hóa ra vẫn chưa theo đuổi được à? Vậy càng tốt, nhân cơ hội này biểu hiện cho tốt.”

Lục Chinh: “Được.”

Vân Miểu: “...”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương