Khi Anh Bắt Đầu Mất Đi Em
1: Có Một Người Yêu Anh Từ Rất Lâu


Bắc thành ngày tháng mười, Mùa hè còn chưa hoàn toàn qua, mặt trời treo trên đỉnh đầu đang diễu võ dương oai, từ ngõ nhỏ đến phố lớn tiệm kem vẫn là bán chạy nhất, Mùa Thu đã đến sớm, nhưng nhiệt độ không khí vẫn ở mức 25°C~30°C..
Mùa thu ở Bắc Thành, còn giống mùa hè hơn.
Chu Y Y tỉnh dậy do thời tiết quá nóng, trên người mặc áo ngủ tay ngắn đã bị ướt hơn phân nửa.

Vì phí tiền điện, Cô ngủ trưa đều không mở điều hoà, không nghĩ là sẽ nóng tới như vậy.
Cầm lấy điện thoại lên nhìn, Giờ cô hẹn với Tiết Bùi còn khoảng 1 tiếng nữa.
Hôm nay là ngày nghỉ quốc khánh đầu tiên, đợi lát nữa Tiết Bùi tiện đường qua đây đón cô về quê.
Vé tàu cao tốc vào ngày Lễ Quốc khánh khó đặt, trước hai ngày phần mềm đặt vé trực tuyến luôn bị tắc nghẽn, cô vốn dĩ không định trở về, trực tiếp hủy bỏ đơn đặt hàng, Trùng hợp, cô vừa gọi điện thoại về cho gia đình là mình không về, thì Tiết Bùi liền gọi đến, cho cô đi nhờ xe của anh cùng về.
Khó tránh khỏi làm người ta nghĩ nhiều.
Có một giây, trong đầu Chu Y Y loé lên ý tưởng, nhưng rất nhanh lại bác bỏ.
Buổi sáng cô chia sẻ tin tức tốt này với mẹ, ai biết bên kia đầu điện thoại lại là một tiếng thở dài.
"haizz, con nhìn xem Thằng nhỏ Tiết Bùi này thật là tốt, tại sao con lại không có chút điểm mạnh nào, phàm là người lớn lên thì xinh đẹp, thành tích ưu tú, đơn vị công ty đáng tin cậy, mẹ sẽ da mặt dày mà làm mai cùng với mẹ nó, hai nhà chúng ta quen biết nhiều năm như vậy, con cùng Tiết Bùi lại hiểu tận gốc rễ, con xem có phải quá thích hợp hay không?
Chu Y Y trầm mặc, không hé răng.
"Alo?" Đầu điện thoại bên kia tưởng rằng tín hiệu không tốt, Đang định nói lặp lại một lần nữa.
Ngừng một chút, Chu Y Y mới mở miệng: "Mẹ, hiện tại đã không còn lưu hành ép duyên nữa."
"Không còn lưu hành ép duyên, vậy con mang một chàng trai về đây cho mẹ" đột nhiên âm lượng từ mẹ lại cất cao nên, lại nhắc tới một vấn đề khác" con lần trước đã đồng ý với mẹ, quốc khánh năm nay sẽ tìm được đối tượng để đem về ra mắt, con còn nhớ rõ không"
Lại là im lặng thật lâu.
"......!không nói nữa, con đi thu dọn hành lý đây."
Chu Y Y tuỳ tiện tìm một cái cớ ngưng hẳn đề tài này.
Đi ra cửa phòng, phòng khách trên TV vẫn còn đang chiếu bản tin, trên trần nhà chiếc quạt trần to vẫn đang phành phạch thổi gió, trên bàn trà bao li non màu đỏ bị thổi tung bay tứ phía.
Nhưng bây giờ lực chú ý của Chu Y Y lại dừng ở mạng nhện ở trên trần nhà, cô nhớ không dậy nổi lần cuối cùng mình dọn gian phòng cho thuê này là từ khi nào, có lẽ là một tháng trước, hoặc là lâu hơn vậy.

Còn đang ngây ngốc, thì nghe được tiếng có người gõ cửa, cộc cộc cộc, tiếng đập cửa có chút dồn dập.
Cửa vừa mở ra, Chu Thiến một tay xách một cái va li to, ném hành lí đến một chỗ, một tay lấy khăn giấy lau mồ hôi, thở hồng hộc nói: "Được lắm Chu Y Y, cậu hiện tại chỉ vì tiết kiệm tiền, đúng là nơi nào cũng thể ở, ở được nơi này còn chưa nói, lại còn ở tận trên tầng 7, tớ từ thành phố mất một tiếng rưỡi để đến đây, còn phải mất thêm 20 phút mới đến được chỗ này, ngay sau đó phải leo hẳn 7 tầng cầu thang, cậu có phải muốn tớ mệt chết không ——"
"Cậu uống miếng nước đi, thở đều."
Trước khi Chu Thiến đang muốn mắng tiếp, cô chạy nhanh lấy một ly nước đem qua, Thuận tay lấy luôn tờ báo đang để trên bàn trà quạt phe phẩy cho cô.
Chu Thiến không quan tâm, thay dép lê, đi đến sô pha nằm xuống, động cũng lười động.
Chu Y Y nhìn cô ấy mồ hôi đầy đầu, cảm thấy vô cùng áy náy.
"Sao cậu không gọi điện cho tớ, tớ xuống giúp cậu một tay vác hành lí lên đây."
Chu Thiến liếc cô một cái: "Cậu không phải bị cảm hai ngày nay sao, đừng để bản thân bị ra mồ hôi, thể chất cậu đúng là không khác gì một tờ giấy.

"
"Tớ biết Thiến thiến là người đau lòng cho tớ nhất mà." Chu Y Y cười làm nũng với nàng, Cọ cọ đầu vào bả vai cô ấy.
Hai mắt nhìn đảo quanh cả phòng này, Chu Thiến vẫn không nhịn được mà chửi vài tiếng: "Phòng này làm sao cậu có thể ở được, Tiết Bùi có biết cậu ở đây không?"
Chu Y Y có cứng đờ trong giây lát, một hồi lâu sau mới mở miệng: "Có, lần trước vừa kể với cậu ấy."
Lại nói tiếp,cô đã chuyển vào trong khu nông thôn sống, nhưng vẫn chưa nói rõ cho Tiết Bùi, Cô gạt anh, không muốn cho anh biết cô chỉ đang sống ở một căn phòng trật hẹp.
Cô thừa nhận, chẳng qua là do có chút cảm giác không có tự trọng, vì cô cũng cảm thấy khinh thường chính mình.
Cô từ nhỏ cũng biết rằng mình với Tiết Bùi không phải cùng một loại người, Thời gian vẫn còn đi học thì là như thế, hiện tại tốt nghiệp ra đi làm mới phát hiện ra rằng, khoảng cách chênh lệch của hai người họ càng lúc càng lớn, hoá ra giữa người với người cũng có thể cách biệt nhau cả một khoảng trời.
Một người ở trong Xã hội tinh anh quần áo lúc nào cũng ngăn nắp gọn gàng, thứ 2 là tốt nghiệp bằng danh giá, làm việc ở CBD office building cao cấp, ở trên đoạn đường tấc đất tấc vàng của trung tâm thành phố;
Một người thì ở trong một xã hội túng thiếu tầm thường, từ thành phố về đây thuê nhà,ở trong một nông thôn xa xôi, thời gian để đến được đây cũng phải mất một tiếng rưỡi, mỗi ngày may mắn nhất là có thể cướp được một chỗ ngồi ở trên tàu điện ngầm.
Chu Y Y có lúc nghĩ, Thật ra cô không có kém cỏi như vậy, có lẽ cô giống đại đa số người sống ở tân thành chẳng qua là đi so sánh với Tiết Bùi, cho nên có vẻ mới thấy cô là người keo kiệt, nghèo túng như vậy.
Đang nghĩ ngợi, di động đặt trên bàn trà vang lên, là một thông báo từ WeChat.
Tiết: 【 Tớ đến nơi rồi.



Tất nhiên, Chu Thiến cũng thấy được WeChat này, đôi mắt chợt sáng lên.
Cô không nghĩ tới, Chu Y Y nói rằng có một người đến đón bọn họ hoá ra đó chính là Tiết Bùi, Cảm xúc nhất thời có chút xúc động, nhân tiện miệng nói: "Đúng rồi, Tiết Bùi hiện tại đang yêu đương à, cậu ấy cùng với những người kia chia tay lâu rồi, còn chưa tìm bạn gái sao?"
"Không biết, Không thấy cậu ấy gần đây nhắc gì đến."
Chu Y Y hình như không có hứng thú gì với đề tài này lắm, từ phòng ngủ đẩy va li ra, lại ra ban công thu quần áo, rất nhiều quần áo được đặt ở máy giặt.
"Thì chính là cậu ấy chưa có, hai người có quan hệ tốt như vậy, nếu cậu ta có bạn gái,chắc chắn sẽ nói cho cậu biết," Chu Thiến lẩm bẩm, "Không đúng, Với điều kiện này của Tiết Bùi, nếu làm ở trong công ty chúng ta, cả xương cốt đều bị gặm không chừa cái nào, chỉ tính riêng gương mặt kia,lực sát thương cũng đủ lớn.

Cậu nói xem, cậu ta vẫn luôn một mình, có phải là đang đợi một người nào đó hay không?"
Chu Y Y rửa cái ly trên tay một chút, Tư vị không rõ trào lên, dạ dày có chút đau.
Cô vẫn lập lại câu nói vừa rồi: "Không biết."

Mới vừa thu dọn xong đồ đạc, Chu Y Y cùng Chu Thiến đang định xách hành lí đi xuống, liền có người gõ cửa.
Chu Thiến cách cửa gần nhất, giây tiếp theo liền mở cửa ra.
Chỉ là, cửa vừa mở rộng, Chu Thiến liền ngây ngẩn cả người, Lời dạo đầu đã chuẩn bị tốt chợt bị nuốt trôi hết vào trong cổ họng.

Cô lập tức quay đầu nhìn Chu Y Y, ánh mắt kia tràn đầy tìm tòi nghiên cứu cùng nghi hoặc, giống như đang muốn hỏi bây giờ chuyện gì đang xảy ra.
Chu Y Y khó hiểu, hướng mắt nhìn đến khiá cửa, từ góc độ của cô, Đập vào mắt đầu tiên chính là một đôi đôi giày cao gót loã sắc hiệu Valentino, cô từng nhìn thấy giá cả của nó trên một quyển tạp trí, nhớ không nhầm thì chính là nửa năm tiền thuê nhà của cô.

Có thể tưởng tượng rằng đôi giày này nhất định có một chủ nhân vô cùng Mỹ lệ, cô ấy nhất định sẽ không ở ngoại ô xa xôi, cũng sẽ không trong một căn phòng trật trội trên trần nhà còn dính đầy mạng nhện.

Chu Y Y đang định mở miệng trước, thì chủ nhân của giày cao gót liền đứng ra trước chào hỏi, thanh âm vẫn dễ nghe giống như nhiều năm trước: "Đã lâu không gặp, Y Y."
Lại lần nữa nhìn thấy Giang San Văn, không nghĩ tới chính là ở một nơi như này, tại một ngôi nhà cũ nát, Ở cái nơi mà cô đang sống khốn khổ túng thiếu mà nhìn không sót một chỗ nào, Trong nháy mắt, Gương mặt Chu Y Y phát ngốc, gương mặt nóng lên.
Nhưng trong lúc vẫn còn hốt hoảng, cô lại cảm thấy trong lòng không chịu nổi tình huống như vậy phảng phất như là đang nhớ lại những điều đã xảy ra thật lâu trước kia, trong vài giây, trong đầu nảy ra vô số đoạn ngắn, từ cao trung cho đến đại học, người đứng bên cạnh Tiết Bùi luôn luôn thích hợp như thế.
Tựa như hiện tại, giờ này khắc này, Giang San Văn đang ở bên cạnh Tiết Bùi, đứng đối diện với cô.
Hôm nay Tiết Bùi ăn mặc rất chỉn chu, như là mới từ tiệc rượu đến đây, tây trang giày da, trên người thoang thoảng hương vị nước hoa mùi gỗ, khoé môi anh treo lên nụ cười nhàn nhạt hướng về phía cô.
"Làm sao vậy, sắc mặt lại kém như vậy," Tiết Bùi ghé sát vào mặt cô quan sát, Mùi hương nước hoa kia cứ quanh quẩn bên chóp mũi cô: "Có phải bị cảm cúm rồi không?"
"Không có," Chu Y Y lui về sau lé tránh, cứng đờ mà lui một bước, cô quay đầu nhìn về phía Giang San Văn, chào hỏi, "Đã lâu không gặp, nhưng mà tại sao các cậu lại lên đây, tớ đang định cùng Thiến Thiến mang hành lí đi xuống."
"Do tớ muốn đi lên xem một chút, tiện thể có thể giúp các cậu mang hành lí xuống." Giang San Văn nói xong liền duỗi tay cầm lâý túi hành lí.
"Không cần phiền đến cậu, hai chúng tớ có thể xách xuống."
Chu Thiến mới từ trong khiếp sợ mà lấy lại tinh thần, mắt nhìn thân ảnh Giang san Văn,cũng ngượng ngùng mà giúp cô sắp xếp lại đồ vật, không để cho quần áo của hai người kia bị dơ.
Nói xong, Chu Thiến kéo Chu Y Y qua một bên, nhỏ giọng hỏi: "Tình huống này là như thế nào, hai người bọn họ làm lành rồi sao? Tin Tức lớn như thế này, Trong ban thế mà không người nào biết."
Giang San Văn không chú ý tới câu truyện của các cô, tò mà mà ở trong phòng đánh giá vài lần, uyển chuyện nói: "Đúng rồi, Y Y, cậu ở nơi này có vẻ không thuận tiện lắm nha, cách thành phố rất xa, nếu không sau quốc khánh tớ giúp cậu tìm phòng khác."
"Không sao cả, hiện tại tớ ở quen rồi, buổi sáng dậy sớm một chút cũng không có gì đáng ngại."
Trong lúc nói chuyện, Tiết Bùi tầm mắt nhìn về phía trên bàn trà thấy có thuốc con nhộng trị cảm, thần sắc có chút không đúng, quét mắt hướng đến mặt của Chu Y Y.
Chu Y Y không để ý tới, khom lưng muốn từ giá để giày lấy dép lê cho bọn họ thay, nhưng nhìn đến dép đã phủ một tầng bụi, ngừng lại động tác, nói với bọn họ: "Không cần đổi giày, các cậu cứ thế đi vào.

Phòng hơi bừa bộn, mọi người đừng để ý."
Vừa dứt lời, cô xoay người, phát hiện ánh mắt Giang San Văn đang dừng lại trên trên chiếc quạt trần to ở trên đỉnh đầu Chu Y Y nghĩ, cô ấy nhất định cũng sẽ nhìn thấy mạng nhện đang bị quấn trên trần nhà.
_
Hành lý của Chu Y Y có hơi nhiều, hai đợt mới dọn xong đống đồ.
Lúc dọn đồ lần thứ 2, Chu Y Y có chút ngượng ngùng, để mọi người ở trên xe chờ cô, cô tự mình lên lấy.
Cô mới đi đến hiên, Tiết Bùi liền vài bước tiến lại gần chỗ cô, cái bóng Tiết Bùi bao phủ lên người cô.
"cậu trở về trên xe ngồi đi,để tớ đi lấy."
Chu Y Y xua xua tay: "không sao, tớ tự mình có thể lấy, cũng không còn quá nhiều đồ."
"Cậu hôm nay có điểm hơi lạ."

Tiết Bùi ghé sát vào mặt cô, ánh mắt tìm tòi nghiên cứu từ đôi mắt chuyển qua cô, môi bỗng dưng trắng bệch, tay anh đặt lên trán của cô xem xét, bàn tay lạnh lẽo chạm vào cái trán ấm áp cô chợt rùng mình, một lát sau, hắn lẩm bẩm, "May mắn, chỉ là bị cảm chứ không phải sốt."
Chu Y Y muốn tránh nhưng không thể tránh, phía sau lưng cơ hồ như chạm tường, cô đem tay anh từ trên chán đẩy ra, trên mặt nở nụ cười nhàn nhạt: "Đã tốt lên rồi, không sao cả."
"Bị cảm cũng không nói cho tớ," Tiết Bùi khóe miệng cong cong, "Đến lúc đó dì lại mắng tớ không chăm sóc tốt cho cậu."
Tớ không cần cậu chiếu cố.

Chu Y Y ở trong lòng nói câu.
Cô xách hành lý từ trên mặt đất lên, liền đi luôn xuống dưới.
"Thật sự không cần phiền toái đến cậu, cậu mau đi xuống lầu đi.
Hai chữ"Phiền toái" này, làm bước chân Tiết Bùi Dừng lại một chút, mày nhăn sâu lại.
"Khi nào thì Đối với tớ khách khí như vậy," Ánh mắt tối lại, Không quá rõ biểu tình trên mặt Tiết Bùi, nhưng Chu Y Y có thể cảm nhận được ánh mắt anh dừng lại trên người mình, bỗng nhiên, không biết hắn nghĩ cái gì, tiếng hắn nhẹ nhàng cười, "Cậu trước kia để tớ thức đêm giúp cậu chép bài, sao không cảm thấy làm phiền đến tớ?"
Thời gian nghỉ đông kia, hai nhà bọn họ cùng rủ nhau đi quỳnh thị nghỉ phép, chơi suốt nửa tháng, cho đến trước khai giảng hai ngày mới về, thời điểm chơi đó có bao nhiêu vui vẻ, thời điểm đi học lại có bao nhiêu khổ.
Về đến nhà, Chu Y Y mới phát hiện mấy quyển sách bài tập vẫn chưa làm, nhìn đến một chồng bài tập nghỉ đông vẫn chưa làm, Chu Y Y gấp đến đến nỗi nước mắt chảy dòng.
Trời mùa đông khắc nghiệt, trên mặt đất đều là tuyết đọng, cô mặc chiếc áo lông vũ thật dày, ôm một chồng bài tập kia đi đến tìm Tiết Bùi, lúc Tiết Bùi mở cửa, nước mắt vẫn còn đọng trên khoé mắt.
Tiết Bùi sẽ cong cong khoé miệng, cười hỏi cô: "Làm sao,lại định dùng bút viết lên kì tích trong hai ngày sao?"
Chu Y Y nhìn thấy thái độ này của Tiết Bùi liền thấy tức, nước mắt ngưng ở hốc mắt, liền xoay người đi.
"Đi đâu?"
Tiết Bùi đi theo phía sau cô hỏi, Chu Y Y ngược lại càng ngày càng đi nhanh, trên tuyết đều là dấu chân của hai người họ.
"Cậu không chịu giúp thì thôi, tớ đi tìm Lý Trú." Lý Trú trong lớp là lớp phó học tập.
"Trở về," Tiết Bùi bước vài bước liền đuổi kịp cô, xoay cơ thể cô lại, sợ cô cảm lạnh, làm mũ tuyết của cô rớt xuống, "Tìm nó làm gì, tớ có nói không giúp cậu đâu, sao lại muốn đi tìm người khác."
Liền biết chiêu này dùng được.
Chu Y Y sờ sờ mũi, che giấu ý cười: "Ai bảo cậu cứ trêu chọc tớ."
Chờ Tiết Bùi tiếp nhận bài tập trong tay cô, Chu Y Y ngồi xổm xuống mặt đất nhặt một nắm tuyết, ném một phát vào người hắn.
Trên nền tuyết, màu trắng đầy trời, thiếu niên môi hồng răng trắng, quay đầu lại hướng một nụ cười vô cùng xán lạn đến cô..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương