Khi Ác Thiếu Xuyên Qua Thành Hoa Khôi
-
Chương 73
Sớm muộn gì cũng sẽ có đại biến, ta vốn tưởng rằng tiểu hoàng đế ít nhất sẽ chuẩn bị một chút, lưu lại đường lui gì đó. Không nghĩ tới hắn lại có bộ dáng suy sút tiều tụy như hôm nay! Thì ra ta thật sự đã đánh giá cao hắn sao?
Ta xoay người muốn hồi cung, lại bị hắn bắt được cánh tay, cứ nghĩ hắn bệnh đến mức gió vừa thổi đã gục, thế nhưng lực đạo trên tay lại vô cùng lớn. Thanh âm của hắn lộ ra suy yếu nói:
“Hiền phi nếu cảm thấy thân thể khó chịu, nên hồi cung bảo dưỡng, không có chuyện gì ra ngoài có thể trúng gió. . . . .”
Hãm cha? Thân thể khó chịu? Hắn nói lão tử sao? Ta thấy chính là nói hắn mới đúng. Lão tử hiện tại mặc dù thân thể nữ nhân, nhưng so với tiểu hoàng đế mặt xanh mét trước mắt này còn tốt hơn nhiều.
Thế nhưng, hiện tại dù sao hắn cũng là hoàng thượng, cho dù biết hắn chỉ nói suông chứ không làm, ta cũng phải tươi cười đáp lại “Đúng vậy a”. Sau đó, ta liền cúi chào rồi rời đi.
Cho đến khi đi khỏi thật xa, ta vẫn còn có cảm giác tiểu hoàng đế vẫn đang nhìn ta. Ánh mắt nóng rực như muốn thiêu đốt. Nhưng ta cũng không quan tâm lí do là gì, lão tử cũng cần phải giữ thể diện a.
Như thế, lại qua mấy ngày, vào một buổi tối, ta đột nhiên cảm thấy trong lòng bất an, buồn bực như bị một tảng đá lớn đè nặng, khiến cho ta cũng sắp không thở nổi, khống chế không được phát ra tiếng gầm nhẹ, ngay sau đó liền từ trong cơn ác mộng tỉnh lại.
Vừa định ra ngoài xem một chút rồi thuận tiện hóng mát, liền nghe thấy tiếng khóc thê lương của nữ tử truyền từ phía cửa điện tới, thanh âm như vậy, đêm khuya nghe thấy thật sự làm người ta rợn tóc gáy, không biết còn tưởng rằng đây là nơi quay phim kinh dị. . . . . .
Ta chạy ra phòng ngoài gọi Nhã Ca dậy. Bảo Nhã Ca ra ngoài xem rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, tiểu nha đầu rất nhanh đã trở lại. Chẳng qua là còn dắt theo một cung nhân, ta vừa nhìn đã cảm thấy rất quen mắt, nhìn kỹ lại, không phải chính là tỳ nữ Tiểu Đào của Nguyễn Chỉ sao. . . . . .
“Tiểu Đào, ngươi làm sao vậy? Vì sao đêm hôm khuya khoắt khóc thút thít ở cửa điện của ta?”
Khóc thì khóc, sao thanh âm lại giống như nữ quỷ chết oan?
Tiểu Đào đầu tiên lắc đầu không nói, rồi sau đó, dưới ánh mắt lạnh thấu xương của ta, nhảy dựng nhào tới ôm ta, “oa” một tiếng khóc lớn nói:
“Nương nương, chủ tử nhà ta. . . . . .Nàng đã đi!”
Chủ tử nhà nàng chính là Nguyễn Chỉ, đi kia? Là có ý gì? Nguyễn Chỉ đã chết sao? Làm sao có thể chết nhanh như vậy??
Cả người mềm nhũn, ta cảm giác mình không có lấy một chút khí lực. Toàn thân không ngừng run rẩy, ớn lạnh, Nhã Ca thấy vậy ở phía sau đỡ ta. Ta đứng ở cửa điện. Đêm lạnh như nước, cảm giác gió ban đêm thổi vào mặt, thật là lạnh. Mà Nguyễn Chỉ, sinh mệnh như hoa cứ như vậy đi sao?
Ta có lẽ cũng đoán được. Không có nghi thức long trọng gì, cũng sẽ không có vinh hạnh đặc biệt, Nguyễn Chỉ sẽ giống như một nữ tử bình thường được buộc lại, thậm chí có thể chỉ dùng một chiếc chiếu, ngay cả quan tài cũng không có. Thật bi ai, xích lõa cổ đại bi ai. Đáng tiếc nữ tử ngốc kia lại vẫn luôn cam tâm tình nguyện, còn có cảm giác chết có ý nghĩa.
Nguyễn Chỉ a Nguyễn Chỉ. Ngươi bảo ta biết nói thế nào đây? Đỡ Tiểu Đào dậy, kéo tay của nàng, liền muốn ngay lập tức đến chỗ tiểu hoàng đế, hung hăng đánh hắn một trận. Vậy mà, cổ tay lại bị Nhã Ca gắt gao níu lại.
“Nương nương! Ngươi bây giờ không thể đi. Hiện tại hoàng thượng đã ngủ. Đại nội cao thủ nhiều như vậy, há là nơi ngươi có thể tùy ý xông vào? Nếu chọc giận hoàng thượng, sẽ bị trị tội.”
Ha, hoàng thượng hiện tại đang nghỉ ngơi, trời đất bao la, chuyện lớn hơn nữa, cũng không thể quấy rầy hắn nghỉ ngơi? Huống chi, chẳng qua chỉ là một mạng, một nhân mạng cam tâm tình nguyện vì hắn mà mất. . . . . .
Để Nhã Ca cùng Tiểu Đào đỡ ta về điện, ta cũng không muốn hỏi nữa. Nguyễn Chỉ, ta sẽ đi đến lễ tế nàng.
Vậy mà, ngày hôm sau khi ta muốn đi tìm tiểu hoàng đế hỏi cho rõ ràng, cung đình chợt biến, đột nhiên đưa tới sóng lớn. Tiểu hoàng đế trong một đêm tựa như bốc hơi khỏi trần gian. Vô ảnh vô tung biến mất. Hàn vương lấy thế sét đánh không kịp bưng tai vào Trọng Hoa điện, tự phong làm hoàng đế. Được một nhóm Hàn đảng lớn trong triều sùng bái, mấy ngày nay còn đang chuẩn bị lễ lên ngôi, thậm chí, một triều lớn như thế, ngay cả chút xíu phản kháng cũng không có.
Bất quá trong triều biến đổi lớn tựa hồ cũng không ảnh hưởng đến hậu cung, những phi tần trẻ tuổi vẫn cười đùa thưởng hoa như trước, chẳng qua những nữ tử xinh đẹp ở trong ngự hoa viên ăn mặc mát mẻ có thêm rất nhiều, nghĩ muốn lấy được sủng ái của Hàn vương kia. Vì vậy luôn có người cũ đi, cũng luôn có người mới tới.
Thật ra thì đối với biến đổi lớn mấy ngày hôm nay ta vẫn luôn nhìn không rõ. Thời gian qua trong triều có người của tiểu hoàng đế, dĩ nhiên cũng có một đảng người của Hàn vương. Nhưng phát sinh chuyện lớn như thế, tiểu hoàng đế cũng mất tích, vì sao đảng người của tiểu hoàng đế không có chút động tĩnh gì? Chẳng lẽ tất cả đều bị Hàn vương ******?
Nghĩ như thế nào cũng không thông, mà bên ngoài lại xảy ra nhiều chuyện như vậy, ta ngay cả một chút tin tức cũng không biết. Ngược lại Hàn vương ngày thứ nhất ở trong cung đã niêm phong Tuyền Lan điện. Mà ta, ai, bây giờ không nghĩ ra biện pháp nào, mỗi ngày chỉ có thể gõ vòng tay gọi Hành Cửu, muốn gọi hắn ra ngoài nghĩ cách. Nhưng người kia bây giờ như một con rùa, ngay cả bóng người cũng không thấy.
Cũng được, nếu như vậy, ta cũng chỉ có thể tự cứu, tự lập cánh sinh. Ngày qua ngày cũng vẫn ăn rồi uống như trước. Cũng may Hàn vương không hề tới chỗ ta, điều này khiến ta thêm an tâm mấy phần. Bất quá chẳng biết tại sao, ta cũng vẫn cảm thấy có chút quái dị.
Vào một buổi tối, ta thừa dịp đi tới chỗ Nguyễn Chỉ, định hảo hảo tưởng niệm cố nhân. Ai ngờ nghe thấy tiếng người ồn ào, ngay sau đó liền vội vàng nấp sau cây. Đợi một lúc lâu mới nhìn thấy Hàn vương một thân hoàng long trường bào từ trong đi ra, mà nữ tử người cao gầy xinh đẹp mặc cung trang đi bên cạnh hắn, rõ ràng chính là Hứa Từ!
Hứa Từ vừa đi vừa dựa vào người Hàn vương. Ta cũng cảm thấy Tiêu Hàn cũng không nhịn được, mày nhíu chặt, trên người tràn ngập sát khí. Người kia lập tức sẽ bị bắn ra xa ba trượng, không phải sao, một khối băng lớn lạnh biết bao nhiêu a!!!
Nhưng Hứa Từ kia giống như thần tiên, giống như không có chút cảm giác gì, cứ như vậy cả thân thể liền nhào vào ngực Hàn vương. Chậc chậc, thấy thế ta líu lưỡi không nói nên lời, sao với Nguyễn Chỉ ôm ấp yêu thương càng thêm dứt khoát a!! Không phải đều nói nữ tử cổ đại từ trước đến giờ ba trinh chín liệt sao? Ai có thể nghĩ tới đây là chuyện danh môn khuê tú như Hứa Từ nên làm?
Chồng trước mới vừa mất ngôi hoàng đế, hiện giờ tung tích vẫn không rõ, nhưng nàng lại có thể mặt không đổi sắc nhào vào lòng người khác, thật là. . . .Ta im lặng một lúc lâu. Đợi sau khi hai người đi, ta vốn tiếp tục định đến chỗ Nguyễn Chỉ, nhưng ai ngờ lại có nhóm cung nhân coi trừng, ta hoàn toàn không thể vào được. Bất đắc dĩ, ta chỉ có thể quay trở về.
Sau khi trở về cả buổi tối cũng không ngủ ngon. Thế nhưng, sáng sớm hôm sau, ta liền bị một đạo thánh chỉ như kinh lôi giáng ở gáy, thiếu chút nữa đập cho ta hôn mê. . . . .
Trên thánh chỉ nói cái gì, thời điểm nghe lão thái giám đọc, ta dù có phá đầu mình cũng không hiểu. Hơn nữa nếu để ta tự nhìn lại mình, chỉ sợ cho dù ta mù mắt cũng không tin, bởi vì trên thánh chỉ nói ta ôn lương hiền đức, đối với đương kim thánh thượng hỗ trợ rất lớn, do đó phong ta làm hoàng hậu, nửa tháng sau, ngày lành tháng tốt sẽ cử hành nghi thức phong hậu!!
Sau khi lão thái giám đọc xong thánh chỉ, ta với Nhã Ca hai người luôn mắt to trừng mắt nhỏ.
“Nương nương a! Ngài thật đúng là khổ tẫn cam lai [1]. . . . . “
[1] Thời kỳ cực khổ đã qua.
“Đừng! Đừng nói nữa!” Ta quát một tiếng cắt đứt chuỗi dài lời nàng tiếp theo sẽ nói, rất có mấy phần kích động muốn giết người, không nghĩ tới lửa loạn cung vẫn đốt tới người ta.
Không nghĩ tới a!! Không nghĩ tới Hàn vương lại trả thù ta độc ác như vậy. Đối với người khác đây là chuyện vô cùng vinh quang, đối với ta bây giờ, cũng không khác gì đòi mạng. Còn phải nói sao? Hàn vương có thể dễ dàng đoạt cung thành công như vậy, ở trong mắt người khác là có nội ứng. Mặc dù ta biết nội ứng kia là thái hậu. Nhưng người khác không biết! Hoàng đảng của tiểu hoàng đế cũng sẽ không biết! Hiện tại Hàn vương vừa mới lên ngôi, cứ như vậy liền phong ta làm hoàng hậu, ta sát! Người khác sẽ nghĩ như thế nào?
Những người đó tất nhiên sẽ cho rằng ta giúp đỡ Hàn vương không ít, lần này không phải sự chú ý của mọi người đều tập trung trên người ta a! Hàn vương gia a Hàn vương gia, ta cùng người có bao nhiêu thâm thù đại hận a? Ngươi có thể ra tay độc ác như vậy sao? Đoán chừng ta làm hoàng hậu chưa được mấy ngày, nói không chừng sẽ ngoài ý muốn mất một mạng. . . . . .
Đây là chuyện nguy hiểm cỡ nào! Một chiêu họa Giang Đông [2] này, thật sự là quá ác quá độc ác! Hơn nữa trên thánh chỉ kia hình như còn nhắc đến một câu “Đối với đương kim thánh thượng hỗ trợ rất lớn.” Chính là đòi mạng ta a!!
[2] “Di thi giá họa” (移 尸 嫁 禍) là di chuyển xác chết để gán tai họa cho người khác, là đem xác chết hay đồ vật quốc cấm gì bỏ vào nhà người khác để giá họa, còn gọi là “gắp lửa bỏ tay người”. Kế này thường được dùng bởi những khối óc quỷ quyệt, thông minh, tự mình không ra mặt mà làm cho đối phương bị hại, giết người không thấy máu.
Thời Chiến quốc, “Di thi giá họa” thường được bọn mưu sĩ Đông Chu áp dụng. Thời Tam Quốc, Đông Ngô giết Quan Vũ rồi gởi thủ cấp sang cho Ngụy Vương Tào Tháo nhằm giá họa cho Thục Hán Lưu Bị đánh Ngụy. Ai dè Tào Tháo biết rõ tỏng tòng tong âm mưu của Đông Ngô nên sai tạc một thân người bằng gỗ trầm hương tháp vào thủ cấp Quan Vũ, làm lễ hậu táng trọng thể. Quả nhiên, Lưu Bị không đánh Ngụy mà kéo quân đánh Đông Ngô. Vì vậy, kế “Di thi giá họa” sau này còn được gọi là “Giá họa Giang Đông”.
Sau bữa trưa, có hai ma ma già cùng một tiểu cung nữ mang theo đồ may vá đi tới Tuyền Lan điện, bảo là muốn làm phượng bào để ta mặc khi phong hậu, tất nhiên, ta liều chết không theo. Cứ như vậy giằng co cùng các nàng. Qua một lúc lâu, hai ma ma già kia liếc mắt nhìn nhau, trong mắt ánh lên tinh quang, rồi sau đó cả hai đi tới trước mặt ta, cư nhiên cởi quần áo của ta.
Ta ra sức giãy dụa, các nàng lại túm thật chặt vạt áo trước ngực ta. Chỉ nghe “Xoẹt” một tiếng, cách lão tử!! Cư nhiên cứ như vậy xé rách áo lão tử. Da thịt trước ngực lõa lồ, cũng mơ hồ có thể thấy đầu nhũ. . . . . .
Bên hông cũng lộ ra áo lót đỏ thẫm, lúc hai ma ma già kia cầm thước đo muốn đi tới trước, ta đang liều chết không từ, liền nghe thanh âm cao vút của thái giám.
“Hoàng thượng giá lâm!” Ta sát, Hàn vương tới???
Ta xoay người muốn hồi cung, lại bị hắn bắt được cánh tay, cứ nghĩ hắn bệnh đến mức gió vừa thổi đã gục, thế nhưng lực đạo trên tay lại vô cùng lớn. Thanh âm của hắn lộ ra suy yếu nói:
“Hiền phi nếu cảm thấy thân thể khó chịu, nên hồi cung bảo dưỡng, không có chuyện gì ra ngoài có thể trúng gió. . . . .”
Hãm cha? Thân thể khó chịu? Hắn nói lão tử sao? Ta thấy chính là nói hắn mới đúng. Lão tử hiện tại mặc dù thân thể nữ nhân, nhưng so với tiểu hoàng đế mặt xanh mét trước mắt này còn tốt hơn nhiều.
Thế nhưng, hiện tại dù sao hắn cũng là hoàng thượng, cho dù biết hắn chỉ nói suông chứ không làm, ta cũng phải tươi cười đáp lại “Đúng vậy a”. Sau đó, ta liền cúi chào rồi rời đi.
Cho đến khi đi khỏi thật xa, ta vẫn còn có cảm giác tiểu hoàng đế vẫn đang nhìn ta. Ánh mắt nóng rực như muốn thiêu đốt. Nhưng ta cũng không quan tâm lí do là gì, lão tử cũng cần phải giữ thể diện a.
Như thế, lại qua mấy ngày, vào một buổi tối, ta đột nhiên cảm thấy trong lòng bất an, buồn bực như bị một tảng đá lớn đè nặng, khiến cho ta cũng sắp không thở nổi, khống chế không được phát ra tiếng gầm nhẹ, ngay sau đó liền từ trong cơn ác mộng tỉnh lại.
Vừa định ra ngoài xem một chút rồi thuận tiện hóng mát, liền nghe thấy tiếng khóc thê lương của nữ tử truyền từ phía cửa điện tới, thanh âm như vậy, đêm khuya nghe thấy thật sự làm người ta rợn tóc gáy, không biết còn tưởng rằng đây là nơi quay phim kinh dị. . . . . .
Ta chạy ra phòng ngoài gọi Nhã Ca dậy. Bảo Nhã Ca ra ngoài xem rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, tiểu nha đầu rất nhanh đã trở lại. Chẳng qua là còn dắt theo một cung nhân, ta vừa nhìn đã cảm thấy rất quen mắt, nhìn kỹ lại, không phải chính là tỳ nữ Tiểu Đào của Nguyễn Chỉ sao. . . . . .
“Tiểu Đào, ngươi làm sao vậy? Vì sao đêm hôm khuya khoắt khóc thút thít ở cửa điện của ta?”
Khóc thì khóc, sao thanh âm lại giống như nữ quỷ chết oan?
Tiểu Đào đầu tiên lắc đầu không nói, rồi sau đó, dưới ánh mắt lạnh thấu xương của ta, nhảy dựng nhào tới ôm ta, “oa” một tiếng khóc lớn nói:
“Nương nương, chủ tử nhà ta. . . . . .Nàng đã đi!”
Chủ tử nhà nàng chính là Nguyễn Chỉ, đi kia? Là có ý gì? Nguyễn Chỉ đã chết sao? Làm sao có thể chết nhanh như vậy??
Cả người mềm nhũn, ta cảm giác mình không có lấy một chút khí lực. Toàn thân không ngừng run rẩy, ớn lạnh, Nhã Ca thấy vậy ở phía sau đỡ ta. Ta đứng ở cửa điện. Đêm lạnh như nước, cảm giác gió ban đêm thổi vào mặt, thật là lạnh. Mà Nguyễn Chỉ, sinh mệnh như hoa cứ như vậy đi sao?
Ta có lẽ cũng đoán được. Không có nghi thức long trọng gì, cũng sẽ không có vinh hạnh đặc biệt, Nguyễn Chỉ sẽ giống như một nữ tử bình thường được buộc lại, thậm chí có thể chỉ dùng một chiếc chiếu, ngay cả quan tài cũng không có. Thật bi ai, xích lõa cổ đại bi ai. Đáng tiếc nữ tử ngốc kia lại vẫn luôn cam tâm tình nguyện, còn có cảm giác chết có ý nghĩa.
Nguyễn Chỉ a Nguyễn Chỉ. Ngươi bảo ta biết nói thế nào đây? Đỡ Tiểu Đào dậy, kéo tay của nàng, liền muốn ngay lập tức đến chỗ tiểu hoàng đế, hung hăng đánh hắn một trận. Vậy mà, cổ tay lại bị Nhã Ca gắt gao níu lại.
“Nương nương! Ngươi bây giờ không thể đi. Hiện tại hoàng thượng đã ngủ. Đại nội cao thủ nhiều như vậy, há là nơi ngươi có thể tùy ý xông vào? Nếu chọc giận hoàng thượng, sẽ bị trị tội.”
Ha, hoàng thượng hiện tại đang nghỉ ngơi, trời đất bao la, chuyện lớn hơn nữa, cũng không thể quấy rầy hắn nghỉ ngơi? Huống chi, chẳng qua chỉ là một mạng, một nhân mạng cam tâm tình nguyện vì hắn mà mất. . . . . .
Để Nhã Ca cùng Tiểu Đào đỡ ta về điện, ta cũng không muốn hỏi nữa. Nguyễn Chỉ, ta sẽ đi đến lễ tế nàng.
Vậy mà, ngày hôm sau khi ta muốn đi tìm tiểu hoàng đế hỏi cho rõ ràng, cung đình chợt biến, đột nhiên đưa tới sóng lớn. Tiểu hoàng đế trong một đêm tựa như bốc hơi khỏi trần gian. Vô ảnh vô tung biến mất. Hàn vương lấy thế sét đánh không kịp bưng tai vào Trọng Hoa điện, tự phong làm hoàng đế. Được một nhóm Hàn đảng lớn trong triều sùng bái, mấy ngày nay còn đang chuẩn bị lễ lên ngôi, thậm chí, một triều lớn như thế, ngay cả chút xíu phản kháng cũng không có.
Bất quá trong triều biến đổi lớn tựa hồ cũng không ảnh hưởng đến hậu cung, những phi tần trẻ tuổi vẫn cười đùa thưởng hoa như trước, chẳng qua những nữ tử xinh đẹp ở trong ngự hoa viên ăn mặc mát mẻ có thêm rất nhiều, nghĩ muốn lấy được sủng ái của Hàn vương kia. Vì vậy luôn có người cũ đi, cũng luôn có người mới tới.
Thật ra thì đối với biến đổi lớn mấy ngày hôm nay ta vẫn luôn nhìn không rõ. Thời gian qua trong triều có người của tiểu hoàng đế, dĩ nhiên cũng có một đảng người của Hàn vương. Nhưng phát sinh chuyện lớn như thế, tiểu hoàng đế cũng mất tích, vì sao đảng người của tiểu hoàng đế không có chút động tĩnh gì? Chẳng lẽ tất cả đều bị Hàn vương ******?
Nghĩ như thế nào cũng không thông, mà bên ngoài lại xảy ra nhiều chuyện như vậy, ta ngay cả một chút tin tức cũng không biết. Ngược lại Hàn vương ngày thứ nhất ở trong cung đã niêm phong Tuyền Lan điện. Mà ta, ai, bây giờ không nghĩ ra biện pháp nào, mỗi ngày chỉ có thể gõ vòng tay gọi Hành Cửu, muốn gọi hắn ra ngoài nghĩ cách. Nhưng người kia bây giờ như một con rùa, ngay cả bóng người cũng không thấy.
Cũng được, nếu như vậy, ta cũng chỉ có thể tự cứu, tự lập cánh sinh. Ngày qua ngày cũng vẫn ăn rồi uống như trước. Cũng may Hàn vương không hề tới chỗ ta, điều này khiến ta thêm an tâm mấy phần. Bất quá chẳng biết tại sao, ta cũng vẫn cảm thấy có chút quái dị.
Vào một buổi tối, ta thừa dịp đi tới chỗ Nguyễn Chỉ, định hảo hảo tưởng niệm cố nhân. Ai ngờ nghe thấy tiếng người ồn ào, ngay sau đó liền vội vàng nấp sau cây. Đợi một lúc lâu mới nhìn thấy Hàn vương một thân hoàng long trường bào từ trong đi ra, mà nữ tử người cao gầy xinh đẹp mặc cung trang đi bên cạnh hắn, rõ ràng chính là Hứa Từ!
Hứa Từ vừa đi vừa dựa vào người Hàn vương. Ta cũng cảm thấy Tiêu Hàn cũng không nhịn được, mày nhíu chặt, trên người tràn ngập sát khí. Người kia lập tức sẽ bị bắn ra xa ba trượng, không phải sao, một khối băng lớn lạnh biết bao nhiêu a!!!
Nhưng Hứa Từ kia giống như thần tiên, giống như không có chút cảm giác gì, cứ như vậy cả thân thể liền nhào vào ngực Hàn vương. Chậc chậc, thấy thế ta líu lưỡi không nói nên lời, sao với Nguyễn Chỉ ôm ấp yêu thương càng thêm dứt khoát a!! Không phải đều nói nữ tử cổ đại từ trước đến giờ ba trinh chín liệt sao? Ai có thể nghĩ tới đây là chuyện danh môn khuê tú như Hứa Từ nên làm?
Chồng trước mới vừa mất ngôi hoàng đế, hiện giờ tung tích vẫn không rõ, nhưng nàng lại có thể mặt không đổi sắc nhào vào lòng người khác, thật là. . . .Ta im lặng một lúc lâu. Đợi sau khi hai người đi, ta vốn tiếp tục định đến chỗ Nguyễn Chỉ, nhưng ai ngờ lại có nhóm cung nhân coi trừng, ta hoàn toàn không thể vào được. Bất đắc dĩ, ta chỉ có thể quay trở về.
Sau khi trở về cả buổi tối cũng không ngủ ngon. Thế nhưng, sáng sớm hôm sau, ta liền bị một đạo thánh chỉ như kinh lôi giáng ở gáy, thiếu chút nữa đập cho ta hôn mê. . . . .
Trên thánh chỉ nói cái gì, thời điểm nghe lão thái giám đọc, ta dù có phá đầu mình cũng không hiểu. Hơn nữa nếu để ta tự nhìn lại mình, chỉ sợ cho dù ta mù mắt cũng không tin, bởi vì trên thánh chỉ nói ta ôn lương hiền đức, đối với đương kim thánh thượng hỗ trợ rất lớn, do đó phong ta làm hoàng hậu, nửa tháng sau, ngày lành tháng tốt sẽ cử hành nghi thức phong hậu!!
Sau khi lão thái giám đọc xong thánh chỉ, ta với Nhã Ca hai người luôn mắt to trừng mắt nhỏ.
“Nương nương a! Ngài thật đúng là khổ tẫn cam lai [1]. . . . . “
[1] Thời kỳ cực khổ đã qua.
“Đừng! Đừng nói nữa!” Ta quát một tiếng cắt đứt chuỗi dài lời nàng tiếp theo sẽ nói, rất có mấy phần kích động muốn giết người, không nghĩ tới lửa loạn cung vẫn đốt tới người ta.
Không nghĩ tới a!! Không nghĩ tới Hàn vương lại trả thù ta độc ác như vậy. Đối với người khác đây là chuyện vô cùng vinh quang, đối với ta bây giờ, cũng không khác gì đòi mạng. Còn phải nói sao? Hàn vương có thể dễ dàng đoạt cung thành công như vậy, ở trong mắt người khác là có nội ứng. Mặc dù ta biết nội ứng kia là thái hậu. Nhưng người khác không biết! Hoàng đảng của tiểu hoàng đế cũng sẽ không biết! Hiện tại Hàn vương vừa mới lên ngôi, cứ như vậy liền phong ta làm hoàng hậu, ta sát! Người khác sẽ nghĩ như thế nào?
Những người đó tất nhiên sẽ cho rằng ta giúp đỡ Hàn vương không ít, lần này không phải sự chú ý của mọi người đều tập trung trên người ta a! Hàn vương gia a Hàn vương gia, ta cùng người có bao nhiêu thâm thù đại hận a? Ngươi có thể ra tay độc ác như vậy sao? Đoán chừng ta làm hoàng hậu chưa được mấy ngày, nói không chừng sẽ ngoài ý muốn mất một mạng. . . . . .
Đây là chuyện nguy hiểm cỡ nào! Một chiêu họa Giang Đông [2] này, thật sự là quá ác quá độc ác! Hơn nữa trên thánh chỉ kia hình như còn nhắc đến một câu “Đối với đương kim thánh thượng hỗ trợ rất lớn.” Chính là đòi mạng ta a!!
[2] “Di thi giá họa” (移 尸 嫁 禍) là di chuyển xác chết để gán tai họa cho người khác, là đem xác chết hay đồ vật quốc cấm gì bỏ vào nhà người khác để giá họa, còn gọi là “gắp lửa bỏ tay người”. Kế này thường được dùng bởi những khối óc quỷ quyệt, thông minh, tự mình không ra mặt mà làm cho đối phương bị hại, giết người không thấy máu.
Thời Chiến quốc, “Di thi giá họa” thường được bọn mưu sĩ Đông Chu áp dụng. Thời Tam Quốc, Đông Ngô giết Quan Vũ rồi gởi thủ cấp sang cho Ngụy Vương Tào Tháo nhằm giá họa cho Thục Hán Lưu Bị đánh Ngụy. Ai dè Tào Tháo biết rõ tỏng tòng tong âm mưu của Đông Ngô nên sai tạc một thân người bằng gỗ trầm hương tháp vào thủ cấp Quan Vũ, làm lễ hậu táng trọng thể. Quả nhiên, Lưu Bị không đánh Ngụy mà kéo quân đánh Đông Ngô. Vì vậy, kế “Di thi giá họa” sau này còn được gọi là “Giá họa Giang Đông”.
Sau bữa trưa, có hai ma ma già cùng một tiểu cung nữ mang theo đồ may vá đi tới Tuyền Lan điện, bảo là muốn làm phượng bào để ta mặc khi phong hậu, tất nhiên, ta liều chết không theo. Cứ như vậy giằng co cùng các nàng. Qua một lúc lâu, hai ma ma già kia liếc mắt nhìn nhau, trong mắt ánh lên tinh quang, rồi sau đó cả hai đi tới trước mặt ta, cư nhiên cởi quần áo của ta.
Ta ra sức giãy dụa, các nàng lại túm thật chặt vạt áo trước ngực ta. Chỉ nghe “Xoẹt” một tiếng, cách lão tử!! Cư nhiên cứ như vậy xé rách áo lão tử. Da thịt trước ngực lõa lồ, cũng mơ hồ có thể thấy đầu nhũ. . . . . .
Bên hông cũng lộ ra áo lót đỏ thẫm, lúc hai ma ma già kia cầm thước đo muốn đi tới trước, ta đang liều chết không từ, liền nghe thanh âm cao vút của thái giám.
“Hoàng thượng giá lâm!” Ta sát, Hàn vương tới???
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook